Chương 190: Tên nhãi nhép đáng thương
Hải Đồng
06/09/2013
Lúc đầu Vương Hải Triệu thật đúng là tính toán chào hỏi cục trưởng Tôn, nhưng lúc này thật sự là cái gì cũng không sợ, ngữ khí khi nói chuyện tuy rằng vẫn rất khách khí, nhưng nội dung trong lời nói cũng không phải là khách khí như vậy.
- Tôn trưởng cục à, tôi là Tiểu Vương đây, này... ông chủ nói tôi hỏi ngài một chút, gần đây cục công thương các ông xảy ra chuyện gì, tại sao luôn ngăn cản kinh tế của huyện phát triển?
Đường đường là bí thư huyện ủy tự mình giao trách nhiệm cho thư ký gọi điện thoại cho mình, chửi mình giật chân cho kinh tế huyện phát triển thụt lùi? Lời này nói ra thật quá nghiêm trọng, tuy rằng trưởng cục Tôn lúc này đang cân nhắc không ngừng, muốn làm rõ ràng rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, nhưng suy đi nghĩ lại, còn chưa nghĩ đến rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề: cục công thương vẫn luôn rất cố gắng mà, từ lúc nào lại có chuyện lên đến tai cấp trên như vậy?
Tôn cục trưởng nháy mắt hồn phiêu phách lạc, mồ hôi trên ót cùng rỉ ra như nước trong ống nước, không ngừng chảu ra bên ngoài, quả tim nện bùm bụp: chẳng lẽ nói, đây là thư ký Triệu ỷ vào chuyện này tính cái nợ trước kia sao? Nếu nói như vậy, thật là quá tệ rồi.
- Thư ký Vương, chuyện này... chuyện này... Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhỉ?
Nỗ lực đè nén run rẩy trong lòng mình, Tôn trưởng cục thật cẩn thận dò hỏi, nhưng tiếng nói run rẩy vẫn đang bán rẻ tâm trạng của Tôn trưởng cục giờ phút này... Không có cách nào, trong lòng hắn thật sự đang sợ mà.
Hơn nữa chính mình trước đó một thời gian còn đắc tội lão Đại của huyện, cú điện thoại này, thật sự rất đáng nghi.
Đúng vậy, trước một thời gian cục công thương huyện xảu ra mâu thuẫn nho nhỏ với bí thư Triệu. Chuyện này không ít người cũng biết, sự tình rất đơn giản, một thời gian trước, cục công thương huyện gây chuyện phiền phức cho một siêu thị mới mở... Đây đương nhiên không phải là vấn đề gì, cục công thương mà, vốn là muốn tìm thương gia gây phiền toái thôi, vấn đề là, siêu thị nhà này, không ngờ là của con gái chị vợ bí thư Triệu mở ra.
Đương nhiên, đây cũng không phải là vấn đề gì, mọi người chỉ cần nói cho thông, còn không phải là một chuyện hết sức đơn giản?
Nhưng vấn đề là, ngày hôm đó người đi chấp hành nhiệm vụ đó uống nhiều, lảo đảo, khi người ta đem quan hệ với bí thư Triệu nói ra, mấy vị này uống đã ngà ngà liền hung hăng càn quấy:
- Bí thư Huyện ủy thì làm sao? Cho dù là bí thư thị ủy đến đây, lão tử nói niêm phong cửa hàng này liền niêm phong...
Có thể suy nghĩ là biết, đến nơi này, chuyện bi kịch này, Tôn trưởng cục bị chịu trận.
Minh bạch tiền căn hậu quả rồi, Tôn trưởng cục khóc không ra nước mắt, tỏ vẻ là mình thật sự không biết rõ tình hình, mọi người cũng tin tưởng Tôn trưởng cục không biết rõ ... Bao nhiêu là chuyện, một cái siêu thị mà thôi, đáng để đường đường một cục trưởng cục công thương huyện phải chú ý sao.
Nhưng vấn đề là sự tình không thể đơn giản như vậy, cái siêu thị này liên lụy đến bí thư huyện ủy, sự tình tuyệt đối không thể đơn giản như vậy rồi, bí thư Triệu mặc kệ ông có biết chuyện hay không, dù sao bí thư Triệu chỉ cần biết rằng chuyện này là thủ hạ của ông làm thành.
Còn về chuyện này rốt cuộc có quan hệ với ông hay không... Hừ! Ta cũng không tin ông thật sự không biết siêu thị này, quan hệ thân thuộc với bí thư huyện ủy hay không ông cũng không muốn làm cho rõ ràng, vậy ông làm cục trưởng cục công thương là làm ăn cái gì không biết? !
Cho nên nói, bí thư Triệu thật sự chính là muốn nhân mạng. Vì chuyện này, Tôn trưởng cục là không ít lần chạy đến chỗ bí thư Triệu đâu... Làm người quản hệ thống mà nói, Tôn trưởng cục trận này cũng không có việc gì đến nỗi mất công tác ... nhưng lúc trước bí thư Triệu luôn luôn ừ à, chính là không tỏ rõ thái độ.
Thái độ ừ à này càng dọa người , trong lòng Tôn trưởng cục càng ngày càng lo. Ông ta tính toán qua một chút, đợi chuyện này qua đi một thời gian mới tính toán rành mạch với mình sao? ... Thời gian trôi qua, bí thư Triệu muốn nhằm vào cũng sẽ không chỉ có như vậy! Thu thập người cũng phải có sách lược phải không nào?
Liên lạc với chuyện này, có thể suy nghĩ là biết, lúc này trong lòng Tôn trưởng cục là cái trạng thái gì... Đây không phải cho ngươi một bài học, đây là trực tiếp tính toán đòi cái mạng nhỏ của ngươi.
- Hả? Tôn trưởng cục, ngài thật sự không biết?
Vương Hải Triệu kéo dài tiếng nói, nghe có chút căm tức... ý tứ của ông chủ đều rõ ràng như vậy, ngươi còn giả vờ với ta cái gì? Tất cả mọi người đều là người thông minh, chơi trò gì đây?
Biện pháp của Vương Hải Triệu thực hữu hiệu, những lời này vừa nói ra, Tôn trưởng cục hoàn toàn rơi vào tình huống khó xử, ngay cả mình hất chén trà phải chỗ nào đều không chú ý tới à?
- Thư ký Vương ... anh Vương à, rốt cuộc là chuyện gì, anh chỉ đường cho huynh đệ đi, huynh đệ đời này đều không quên ân huệ của anh!
Lời này nói... Ngay cả Tôn trưởng cục cũng cảm thấy mình có chút bỉ ổi, rõ ràng Vương Hải Triệu nhỏ hơn so với chính mình đến mười tuổi. Nhưng không có biện pháp nào, bị cảm giác lo lắng từ một thế lực vô cùng mạnh là bí thư huyện ủy, loại cảm giác này thật là không dễ chịu.
Vương Hải Triệu cố gắng hưởng thụ loại cảm giác này, quyền thế mang đến làm cho người mê say, nhưng mà... Đáng tiếc! Loại khoái cảm này cũng không phải vì quyền lực trong tay mình mang đến cho mình, cho nên giờ phút này trong lòng Vương Hải Triệu có chút tiếc nuối: nếu như mình không phải thư ký, còn không phải có thể hù chết người kia? Nhưng hiện tại thì ...
- Ha ha... Tôn trưởng cục nói quá nghiêm trọng , sự tình không như Tôn trưởng cục nghĩ đâu, vừa rồi phía dưới thị trấn có đồng chí phản ánh với ông chủ rằng hệ thống công thương các ông có vấn đề, dường như có một đồng chí khác không chú tâm, không đủ tôn trọng đối với lãnh đạo?
Hừ... Nghe nói như thế? Tôn trưởng cục không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nhẹ thở ra một hơi, cuối cùng cũng thả lỏng xuống: được, Triệu lão đại, ngài không phải muốn xử lý tôi là được, còn nếu xử lý một sở trưởng sở công thương thị trấn? Nhiều lắm thì cũng chỉ là một cái sở trưởng nhỏmà thôi ... Chỉ cần có thể khiến cho bí thư Triệu để cho mình một con đường là được, vậy chuyện này cũng là đơn giản?
Sau đó nếu Tôn trưởng cục vẫn không biết thái độ của mình là như thế nào, thì chỉ còn cách liều mạng, không có bất kỳ do dự, hắn lập tức vỗ bộ ngực dù trong lòng đầy căm phẫn đối với thái độ của Vương Hải Triệu:
- Còn có chuyện này? Hơi quá đáng! Anh Vương. Anh yên tâm, đối với cái loại người không toàn tâm phục vụ, không tôn trọng lãnh đạo như thế này, chúng tôi sẽ không dễ dãi như thế đâu, nhất định xử lý thật nghiêm ... chuyện này, anh Vương à, rốt cuộc là người nào không hiểu chuyện như vậy?
Nói đến đây, bị Vương Hải Triệu doạ nạt một trận như vậy, Tôn trưởng cục cũng hận cái tên nhãi ranh không hay ho kia. Nếu không phải ngươi mang đến phiền toái cho lão tử lớn như vậy, lão tử có bị người dọa cho thành ra như vầy hay không? Nói ra thật xấu hổ, tuy rằng bị hù gần chết, nhưng đến hiện tại, ngay cả bí thư Triệu đang nâng đỡ cho ai Tôn trưởng cục cũng còn không biết đâu.
- À, chính là sở trưởng sở công thương phương trấn, tên là... tên gì nhỉ?
Vương Hải Triệu nghĩ nghĩ, còn chưa nhớ ta tên của tên nhãi ranh kia.
- Liêm Sĩ Sinh!
Tôn trưởng cục thốt ra cái tên!
- Tôn trưởng cục à, tôi là Tiểu Vương đây, này... ông chủ nói tôi hỏi ngài một chút, gần đây cục công thương các ông xảy ra chuyện gì, tại sao luôn ngăn cản kinh tế của huyện phát triển?
Đường đường là bí thư huyện ủy tự mình giao trách nhiệm cho thư ký gọi điện thoại cho mình, chửi mình giật chân cho kinh tế huyện phát triển thụt lùi? Lời này nói ra thật quá nghiêm trọng, tuy rằng trưởng cục Tôn lúc này đang cân nhắc không ngừng, muốn làm rõ ràng rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, nhưng suy đi nghĩ lại, còn chưa nghĩ đến rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề: cục công thương vẫn luôn rất cố gắng mà, từ lúc nào lại có chuyện lên đến tai cấp trên như vậy?
Tôn cục trưởng nháy mắt hồn phiêu phách lạc, mồ hôi trên ót cùng rỉ ra như nước trong ống nước, không ngừng chảu ra bên ngoài, quả tim nện bùm bụp: chẳng lẽ nói, đây là thư ký Triệu ỷ vào chuyện này tính cái nợ trước kia sao? Nếu nói như vậy, thật là quá tệ rồi.
- Thư ký Vương, chuyện này... chuyện này... Này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nhỉ?
Nỗ lực đè nén run rẩy trong lòng mình, Tôn trưởng cục thật cẩn thận dò hỏi, nhưng tiếng nói run rẩy vẫn đang bán rẻ tâm trạng của Tôn trưởng cục giờ phút này... Không có cách nào, trong lòng hắn thật sự đang sợ mà.
Hơn nữa chính mình trước đó một thời gian còn đắc tội lão Đại của huyện, cú điện thoại này, thật sự rất đáng nghi.
Đúng vậy, trước một thời gian cục công thương huyện xảu ra mâu thuẫn nho nhỏ với bí thư Triệu. Chuyện này không ít người cũng biết, sự tình rất đơn giản, một thời gian trước, cục công thương huyện gây chuyện phiền phức cho một siêu thị mới mở... Đây đương nhiên không phải là vấn đề gì, cục công thương mà, vốn là muốn tìm thương gia gây phiền toái thôi, vấn đề là, siêu thị nhà này, không ngờ là của con gái chị vợ bí thư Triệu mở ra.
Đương nhiên, đây cũng không phải là vấn đề gì, mọi người chỉ cần nói cho thông, còn không phải là một chuyện hết sức đơn giản?
Nhưng vấn đề là, ngày hôm đó người đi chấp hành nhiệm vụ đó uống nhiều, lảo đảo, khi người ta đem quan hệ với bí thư Triệu nói ra, mấy vị này uống đã ngà ngà liền hung hăng càn quấy:
- Bí thư Huyện ủy thì làm sao? Cho dù là bí thư thị ủy đến đây, lão tử nói niêm phong cửa hàng này liền niêm phong...
Có thể suy nghĩ là biết, đến nơi này, chuyện bi kịch này, Tôn trưởng cục bị chịu trận.
Minh bạch tiền căn hậu quả rồi, Tôn trưởng cục khóc không ra nước mắt, tỏ vẻ là mình thật sự không biết rõ tình hình, mọi người cũng tin tưởng Tôn trưởng cục không biết rõ ... Bao nhiêu là chuyện, một cái siêu thị mà thôi, đáng để đường đường một cục trưởng cục công thương huyện phải chú ý sao.
Nhưng vấn đề là sự tình không thể đơn giản như vậy, cái siêu thị này liên lụy đến bí thư huyện ủy, sự tình tuyệt đối không thể đơn giản như vậy rồi, bí thư Triệu mặc kệ ông có biết chuyện hay không, dù sao bí thư Triệu chỉ cần biết rằng chuyện này là thủ hạ của ông làm thành.
Còn về chuyện này rốt cuộc có quan hệ với ông hay không... Hừ! Ta cũng không tin ông thật sự không biết siêu thị này, quan hệ thân thuộc với bí thư huyện ủy hay không ông cũng không muốn làm cho rõ ràng, vậy ông làm cục trưởng cục công thương là làm ăn cái gì không biết? !
Cho nên nói, bí thư Triệu thật sự chính là muốn nhân mạng. Vì chuyện này, Tôn trưởng cục là không ít lần chạy đến chỗ bí thư Triệu đâu... Làm người quản hệ thống mà nói, Tôn trưởng cục trận này cũng không có việc gì đến nỗi mất công tác ... nhưng lúc trước bí thư Triệu luôn luôn ừ à, chính là không tỏ rõ thái độ.
Thái độ ừ à này càng dọa người , trong lòng Tôn trưởng cục càng ngày càng lo. Ông ta tính toán qua một chút, đợi chuyện này qua đi một thời gian mới tính toán rành mạch với mình sao? ... Thời gian trôi qua, bí thư Triệu muốn nhằm vào cũng sẽ không chỉ có như vậy! Thu thập người cũng phải có sách lược phải không nào?
Liên lạc với chuyện này, có thể suy nghĩ là biết, lúc này trong lòng Tôn trưởng cục là cái trạng thái gì... Đây không phải cho ngươi một bài học, đây là trực tiếp tính toán đòi cái mạng nhỏ của ngươi.
- Hả? Tôn trưởng cục, ngài thật sự không biết?
Vương Hải Triệu kéo dài tiếng nói, nghe có chút căm tức... ý tứ của ông chủ đều rõ ràng như vậy, ngươi còn giả vờ với ta cái gì? Tất cả mọi người đều là người thông minh, chơi trò gì đây?
Biện pháp của Vương Hải Triệu thực hữu hiệu, những lời này vừa nói ra, Tôn trưởng cục hoàn toàn rơi vào tình huống khó xử, ngay cả mình hất chén trà phải chỗ nào đều không chú ý tới à?
- Thư ký Vương ... anh Vương à, rốt cuộc là chuyện gì, anh chỉ đường cho huynh đệ đi, huynh đệ đời này đều không quên ân huệ của anh!
Lời này nói... Ngay cả Tôn trưởng cục cũng cảm thấy mình có chút bỉ ổi, rõ ràng Vương Hải Triệu nhỏ hơn so với chính mình đến mười tuổi. Nhưng không có biện pháp nào, bị cảm giác lo lắng từ một thế lực vô cùng mạnh là bí thư huyện ủy, loại cảm giác này thật là không dễ chịu.
Vương Hải Triệu cố gắng hưởng thụ loại cảm giác này, quyền thế mang đến làm cho người mê say, nhưng mà... Đáng tiếc! Loại khoái cảm này cũng không phải vì quyền lực trong tay mình mang đến cho mình, cho nên giờ phút này trong lòng Vương Hải Triệu có chút tiếc nuối: nếu như mình không phải thư ký, còn không phải có thể hù chết người kia? Nhưng hiện tại thì ...
- Ha ha... Tôn trưởng cục nói quá nghiêm trọng , sự tình không như Tôn trưởng cục nghĩ đâu, vừa rồi phía dưới thị trấn có đồng chí phản ánh với ông chủ rằng hệ thống công thương các ông có vấn đề, dường như có một đồng chí khác không chú tâm, không đủ tôn trọng đối với lãnh đạo?
Hừ... Nghe nói như thế? Tôn trưởng cục không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, nhẹ thở ra một hơi, cuối cùng cũng thả lỏng xuống: được, Triệu lão đại, ngài không phải muốn xử lý tôi là được, còn nếu xử lý một sở trưởng sở công thương thị trấn? Nhiều lắm thì cũng chỉ là một cái sở trưởng nhỏmà thôi ... Chỉ cần có thể khiến cho bí thư Triệu để cho mình một con đường là được, vậy chuyện này cũng là đơn giản?
Sau đó nếu Tôn trưởng cục vẫn không biết thái độ của mình là như thế nào, thì chỉ còn cách liều mạng, không có bất kỳ do dự, hắn lập tức vỗ bộ ngực dù trong lòng đầy căm phẫn đối với thái độ của Vương Hải Triệu:
- Còn có chuyện này? Hơi quá đáng! Anh Vương. Anh yên tâm, đối với cái loại người không toàn tâm phục vụ, không tôn trọng lãnh đạo như thế này, chúng tôi sẽ không dễ dãi như thế đâu, nhất định xử lý thật nghiêm ... chuyện này, anh Vương à, rốt cuộc là người nào không hiểu chuyện như vậy?
Nói đến đây, bị Vương Hải Triệu doạ nạt một trận như vậy, Tôn trưởng cục cũng hận cái tên nhãi ranh không hay ho kia. Nếu không phải ngươi mang đến phiền toái cho lão tử lớn như vậy, lão tử có bị người dọa cho thành ra như vầy hay không? Nói ra thật xấu hổ, tuy rằng bị hù gần chết, nhưng đến hiện tại, ngay cả bí thư Triệu đang nâng đỡ cho ai Tôn trưởng cục cũng còn không biết đâu.
- À, chính là sở trưởng sở công thương phương trấn, tên là... tên gì nhỉ?
Vương Hải Triệu nghĩ nghĩ, còn chưa nhớ ta tên của tên nhãi ranh kia.
- Liêm Sĩ Sinh!
Tôn trưởng cục thốt ra cái tên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.