Quyền Thế

Chương 143: Thật đúng là… tệ quá!

Hải Đồng

12/04/2013

- Ừ, Tổ chức.

Mã Siêu cũng ngây cả người, vấn đề nguyên tắc này đúng là mìnhkhông ngờ tới!

Đúng thế, bất luận là ở thời điểm nào, “Tổ chức” và lãnh đạo đều là những thứ mãi mãi không được quên, những thành tích mà bạn đạt được đều là do tổ chức và lãnh đạo chú ý bỗi dưỡng mới đạt được. Đây là 1 quy luật thép mà mọi người đều phải tuân theo!

Mình đã muốn làm tuyên truyền thì ngay tại thời điểm này càng phải nhớ kỹ điều này, nhưng bây giờ… mình muốn lãnh đạo để ý tới mình? điều này… điều này…

Nét mặt Mã Siêu thẹn thùng, trong lòng càng lúng túng, không phải nhắc nữa. Thế nhưng cũng không thể không khâm phục, lãnh đạo đúng là lãnh đạo, làm gì cũng có lý do của nó. Ít nhất về góc độ mà lãnh đạo xem xét 1 vấn đề cũng không giống như góc độ mà những tên lính quèn như chúng ta nhìn.

Hiểu được điều này,trong lòng Mã Siêu vốn chút đắc ý, có chút xem thường Trương Anh Duệ, ngay lập tức biến mất hoàn toàn, gật đầu lia lịa, biểu lộ vừa cảm kích vừa hổ thẹn, đúng bộ dạng thụ giáo:

- Cảm ơn lãnh đạo nhắc nhở, nếu không em đã phạm phải sai lầm lớn rồi.

Không phải là nói quá, Mã Siêu đúng là đang thụ giáo.

- Ừ

Mã Siêu đúng là tâm phục khẩu phục, trong lòng Trương Anh Duệ tương đối hài lòng, liền an ủi tiểu tử này vài câu, hoặc là cậu cho rằng cũng là đang tự khen mình rằng cái ý tưởng này đã khiến cho cấp dưới tìm đến mình làm nới nương tựa.

- Tiểu Mã này, cậu cũng không phải để tâm chuyện này đâu, kinh nghiệm công tác không phải ai cũng có cả, sau này dần dần sẽ quen thôi.

- Vâng, lãnh đạo, em nhớ rồi.

Mã Siêu cung kính gật đầu. trước mặt lãnh đạo mà phạm phải 1 sai lầm nghiêm trọng như vậy, Mã Siêu đúng là không dám quên.



Thấy Trương Anh Duệ không tiếp tục có ý định bắt mình “báo cáo” nữa, Mã Siêu biết điều xin cáo từ.

Đầu tiên nên kể diễn biến chuyện này cho Lưu Kim Quốc 1 tiếng trước, hay là nên nói cho giám đốc sở công thương trước nhỉ?

Sau khi Mã Siêu rời đi, Trương Anh Duệ vì chuyện này mà cảm thấy lúng túng. Đúng vậy, về nguyên tắc mà nói, bí thư Lưu Kim Quốc rất chú ý đến chuyện này, như vậy theo lẽ thường là nên báo cáo diễn biến tình hình mới nhất cho ông ấy biết trước, thế nhưng về điểm này, trong lòng Trương Anh Duệ có chút phân vân :Ngươi giữ chức vụ chính khoa, ta chỉ thấp hơn ngươi 1 bậc mà thôi, không đến mức phải báo cáo với ngươi chứ?

Đúng vậy, về nguyên tắc mà nói, bí thư Lưu Kim Quốc rất chú ý đến chuyện này, như vậy theo lẽ thường là nên báo cáo diễn biến tình hìnhmới nhất cho ông ấy biết trước, thế nhưng về điểm này, trong lòng Trương Anh Duệ có chút phân vân: Ngươi giữ chức vụ chính khoa, ta chỉ thấp hơn ngươi 1 bậc mà thôi, không đến mức phải báo cáo với ngươi chứ?

Còn về sở công thương thị trấn, vấn đề này đương nhiên là vì vợ của giám đốc sở cung cấp điện của thị trấn Vương Trường Ba. Cái này rất đơn giản, Vương Trường Ba ngươi đã không nể mặt ta, thế thì dựa vào cái gì để ta nể mặt ngươi? Đúng vậy, bây giờ thể diện đúng là 1 cân không đáng mấy đồng, nhưng người sống thì có sống bằng da mặt đó không? Nếu ngươi đã không nể tình ta thì cũng có nghĩa là ta sẽ cho ngươi biết tay.

Huống hồ nói ra ta cũng là lãnh đạo của sở công thương thị trấn, vợ của Vương Trường Ba ngươi làm việc dưới quyền ta, thế mà dám không nể mặt ta ư? thực là buồn cười !

Nghĩ như vậy, Trương Anh Duệ rất nhanh đã quyết định: Trước tiên là gọi điện đến sở công thương, dò hỏi Vương Trường Ba đã, nếu như hắn ta vẫn không biết điều, nhanh nhận sai với trưởng trấn ta, thành thật quy thuận, thì trưởng trấn ta đại nhân không chấp tiểu nhân, thế nhưng nếu vẫn không biết điều, thế thì ta sẽ ra 1 đòn quyết định, đúng thế, chúng ta không trực tiếp xung đột lợi ích, thế nhưng nếu thị trưởng ta đến 1 tên nhãi nhép như ngươi cũng quản không nổi thì sau này còn ai phục ta nữa?

Chớ có trách ta không nể mặt ngươi, lão tử cho ngươi 1 cơ hội, tự mình không nắm được cơ hội này cũng không thể trách người khác được, Trương Anh Duệ nghĩ như vậy đắc chí :

- Xem ra thị trưởng ta vẫn còn là 1 con người tốt bụng!

Không thể không nói, lòng tốt của phó thị trưởng Trương gần đây càng ngày càng cao. Điều quan trọng chính là sau mấy tháng làm ông chủ, tâm lý của hắn rất khó từ ông chủ của 1 công ty thành công thay đổi thành tâm lý của 1 người làm thuộc hạ cho người khác được.

Nghĩ là làm, Trương Anh Duệ nhấc điện thoại lên, ấn số… Số điện thoại đơn vị cấp dưới của mình, Trương Anh Duệ ghi nhớ tất cả trong đầu.

- Thị trưởng Trương, xin chào.

Giọng nói đầu dây bên kia có chút vẻ lạnh nhạt. điều này cũng là bình thường, sở công thương hiện giờ không còn là cấp dưới của phó trưởng trấn Trương nữa, giám đốc sở công thương nể mặt gọi Trương Anh Duệ 1 tiếng “ trưởng trấn Trương” trong lòng đã cảm thấy khó chịu rồi, dùng ngữ khí nịnh nọt để nói chuyện cùng Trương Anh Duệ ư?

... 1 con búp bê như ngươi mà cũng muốn ta phải ôm đùi nhờ vả à? nằm mơ đi!



Đối với tình huống này, Trương Anh Duệ không để bụng, hoặc là tạm thời để tình huống này ở trong lòng, còn ngoài mặt vẫn như không để ý:

- Sở trưởng Liêm, gần đây tôi nhận được không ít cuộc điện thoại, nói thái độ công tác của 1 đồng chí cá biệt nào đó trong sở công thương của các ông không được tốt lắm.

- Ấy?

Nghe thấy Trương Anh Duệ nói những lời này, Liêm Sĩ Sinh ở đầu dây bên kia lập tức cảnh giác: Là ý gì? Là con chó nào ngứa mõm rảnh rỗi sủa bậy sau lưng mình thế? lại còn sủa những lời này đến chỗ của con búp bê đó nữa?

Đúng vậy, Liêm Sĩ Sinh không hề coi trọng Trương Anh Duệ, hoặc là rõ ràng hơn 1 chút, là coi khinh, 1 con búp bê 20 tuổi đầu thì hiểu được cái gì?

Thế nhưng có coi khinh hơn nữa, Liêm Sĩ Sinh chỉ có thể giữ cảm xúc này ở trong lòng, ngoài mặt vẫn không dám quá đáng, nếu không xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó roi nhất định sẽ đánh lên mông hắn:

- Có lầm không thế? Trương Anh Duệ ta là lãnh đạo của ngươi, ngươi dám không nghe lãnh đạo à? Là ý gì? Trong mắt còn có tổ chức, còn có lãnh đạo hay không?

Ngộ nhỡ bị chụp cái tội “ Vô tổ chức, vô lãnh đạo” Liêm Sĩ Sinh không chỉ cả đời này không còn hy vọng tiến thân, nói không chừng còn không thể bảo vệ cái ghế dưới mông hiện tại.

Còn về lời nói của Trương Anh Duệ có thật hay không, Liêm Sĩ Sinh thật ra không nghi ngờ gì cả, mặc dù sở công thương thành phố chỉ là cơ quan cấp đơn vị, nhưng cũng là ngành công thương quốc gia, vẻ mặt có khó coi 1 chút, có thiếu thái độ làm việc 1 chút, tốc độ giải quyết có chậm 1 chút vẫn hoàn toàn là có thể, điều làm cho Liêm Sĩ Sinh tức giận chính là rốt cuộc là tên khốn nào đổ tội cho hắn? rắc rối của hắn không quan trọng, thế nhưng cũng không phải đem đuôi hắn cho con búp bê đó chứ! Hắn ta đâu có ngờ được là Trương Anh Duệ có thể bịa chuyện?

Cho nên dù là trong lúc này, đối với việc dám cả gan dùng từ tên khốn để nói với Trương Anh Duệ, trong lòng Liêm Sĩ Sinh đã hỏi thăm 17, 18 lần toàn bộ đàn bà nhà cậu ta rồi, thế nhưng lúc này, lúc bị lãnh đạo nắm đuôi, chẳng lẽ mình phải cụp đuôi?

- Là ai thế, mà quá đáng vậy!

Vẻ mặt Liêm Sĩ Sinh tràn đầy căm phẫn:

- Lãnh đạo ngài yên tâm, lát nữa tôi sẽ mở cuộc họp toàn thể, thảo luận về chuyện này, nếu có những thành viên như vậy, thì thật là…. tệ quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook