Chương 206: Thu phục ông ta
Hải Đồng
06/09/2013
- Xem trí nhớ của tôi này!
Lại Văn Sinh cười ha ha vỗ vào đầu, rất tức cái đầu óc của mình:
- Thứ lỗi thứ lỗi, chỉ cần là Trương Công Tử đến, Lại mỗ lúc nào cũng tiếp đón hết.
Nếu Lại Văn Sinh đã nói mình lúc nào được hoan nghênh, Trương Anh Duệ lẽ nào lại cảm thấy bất tiện hay sao? Cậu lập tức nói:
- Được, tôi chỉ sợ làm chậm chễ chuyện của Lại tổng biên tập thôi, nếu như vây… nửa giờ nữa tôi sẽ đến?
- Được.
Lại Văn Phong cười ha ha gật đầu, bộ dạng người tốt, lúc này mới gác điện thoại, trong lòng bắt đầu suy diễn:
- Vị này là Trương thiếu gia, rốt cuộc là định làm cái gì nhỉ?
Trương Anh Duệ không biết trước kia lâu chẳng liên lạc với mình bao giờ, lúc này lại tìm đến, chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm với mình thôi ư? Nói tóm lại, Lại Văn Sinh thấy mình cũng coi như là có vị trí, đối với lãnh đạo chức to quyền lớn trên thành phố mà nói, mình - 1 phó tổng biên tập của 1 tòa báo quả thực cũng không là cái gì cả, nhưng đối với lãnh đạo cấp trung, mình cũng được coi là 1 nhân vật tâm cỡ, đối với dân chúng bình thường mà nói… ha ha, mình cũng ở vị trí cao đấy chứ.
Đúng vậy, Lại Văn Sinh có 1 định nghĩa chính xác về mình, ông ta cho rằng mình thuộc loại người mà trong thành phố quyền thế chỉ đứng thứ hai sau đỉnh kim tự tháp thôi, mà Trương Anh Duệ gọi điện thoại cho mình, hiển nhiên là cao hơn 1 bậc so với mình, chắc có lẽ là 2 bậc, nhân vật tầm cỡ như vậy tìm đến mình, rốt cuộc là vì chuyện gì? Dù sao nghĩ thế nào, Lại Văn Sinh cũng không cho rằng Trương Anh Duệ đến như nói trong điện thoại, đơn thuần là “đên thăm tổng biên tập Lại”.
Suy đi nghĩ lại không ra, Lại Văn Sinh không nghĩ nữa, thậm chí còn có suy nghĩ không tốt: giống như những bộ ngành chính phủ quan trọng khác, mình -phó tổng biên tập tòa soạn, kỳ thực không được coi là lãnh đạo ngành hot, ai cũng biết mình chẳng làm được trò trống gì? Như vậy…. Chắc là tìm nhầm người rồi.
Lại Văn Sinh nghĩ như vậy, thế nhưng lúc thấy Trương Anh Duệ đến còn mang theo cả quà cáp… cho dù món quà này chỉ là 1 bình rượu Mao Đài phi thiên, trong lòng Lại Văn Sinh lập tức hồi hộp, lúc trước có ý định xấu, bây giờ không dám có nữa:
- Tên này, rõ ràng là lợn đến chúc tết gà, không yên tâm chút nào!
Đặc biệt là nụ cười trên mặt Trương Anh Duệ, thế nào cũng khiến cho Lại Văn Sinh cái cảm giác có 1 chút âm mưu. Chúc mừng Trương thiếu gia, nghe nói anh bây giờ hình như đã là đại biểu thành phố rồi à?
- Tự mình pha trà mời Trương Anh Duệ, đặt 2 cốc trà lên trên bàn, Lại Văn Sinh nói.
- Ôi!
Trương Anh Duệ thở dài:
- Đừng nói nữa, Còn bảo tôi là đạo biểu nhân dân toàn quốc à, phó trưởng trấn bây giờ cũng đủ mệt lắm rồi!
- Đã là phó trưởng trấn rồi à?
Lại Văn Sinh sửng sốt:
Cái này, đại biểu đại hội có thể tham gia vào thể chế nhà nước được sao? Thế nhưng nghĩ tới con đường đó, lập tức giật mình, ngoài cảm thấy thế lực sau lưng Trương Anh Duệ cực lớn ra, vẻ mặt vui vẻ giơ ngón tay lên:
- Lợi hại thật, Trương thiếu gia, thật là đáng mừng.
Nói là như vậy, thế nhưng trong lòng Lại Văn Sinh chấn động, đơn giản là không có cách nào hình dung, người này, cậu ta chọn 1 con đường khó đi như vậy, còn nữa, cái này sao lại tìm đến mình làm gì chứ?
Nghĩ như vậy, Lại Văn Sinh ngồi không yên, ý định khi nãy đợi Trương Anh Duệ chủ động mở miệng nay đã bị ông ta bỏ đi rồi, thăm dò hỏi Trương Anh Duệ:
- Đúng rồi, Trương thiếu gia, lần này đến thành phố có mục đích gì vậy.
Nói thật, 1 phút không hiểu Trương Anh Duệ tìm mình rốt cuộc là muốn làm gì, là 1 phút Lại Văn Sinh không yên tâm được.
- Có cái gì đáng mừng đâu.
Trương Anh Duệ thở dài, bất giác nói ra phiền muộn ngày hôm nay:
- Đây là giúp lãnh đạo giải quyết vấn đề thôi.
Đương nhiên, không phủ cố ý của cậu ta… Tôi đây gặp chuyện, lão Lại ông không đồng ý giúp 1 tay hay sao?
Hả? Giúp lãnh đạo giải quyết vấn đề à? Câu trả lời này của Trương Anh Duệ đúng là nằm ngoài dự kiến của Lại Văn Sinh, đồng thời khiến ông ta thở dài nhẹ nhõm:
- Ừ, chỉ cần không phải chuyện riêng của cậu là được rồi.
Chỉ cần là chuyện trong cơ chế, giúp lãnh đạo giải quyết vấn đề, ý nghĩa bên trong câu nói này nhiều lắm, đối với Lại Văn Sinh mà nói, chỉ cần không liên quan đến đời tư Trương Anh Duệ, thế nào cũng được, suy nghĩ như vậy, trong lòng lão Lại nhẹ đi chút ít, gật đầu tò mò nỏi:
- Ừ, thế là chuyện gì? Có thể nói cho tôi biết được không?
- Có gì mà không nói được chứ?
Từ đáy lòng, lúc này Trương Anh Duệ tìm đến Lại Văn Sinh, căn bản là không trông cậy Lại Văn Sinh có thể giải quyết phiền toái của mình được, chẳng qua là hy vọng ngoài liên lạc nối tình cảm với Lại Văn Sinh, nhân tiện trút ít bực dọc ra ngoài… đám tiếu, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được. Hóa ra là như vậy.
Nghe Trương Anh Duệ kể đại khái, Lại Văn Sinh gật gật đầu, do dự 1 chút, nói:
- Đây đúng là chuyện tốt, thế nhưng tôi nghe nói… phó thị trưởng Nhạc, tính cách người này khá là cường thế.
- Nghe nói là thế, rất nhiều người đều nói vậy.
Trương Anh Duệ gật gật đầu, cậu cũng có buồn phiền của mình, mình căn bản là không có cách nào nói chuyện với Nhạc Phong, thế nhưng trước mặt Lại Văn Sinh, Trương Anh Duệ tuyệt đối không thừa nhận điểm này, thế chẳng phải là thừa nhận mình thế yếu hay sao? Vậy phẩy phẩy tay:
- Thế nhưng phó thị trưởng Nhạc thật sự chọc giận tôi, hừm…
Ý của từ “hừm” này, Trương Anh Duệ cảm thấy, Lại Văn Sinh nói thế nào cũng là 1 phẩn tử tri thức cấp cao ngoài quan trường, ý này trong lời nói của mình, ông ta không thể không rõ được.
Đúng thế, Lại Văn Sinh hiểu rõ, không những hiểu, mà còn bị câu nói mạnh mẽ của Trương Anh Duệ dọa cho hoảng sợ, thế nhưng lập tức Lại Văn Sinh cảm thấy hành động này của Trương Anh Duệ rất bình thường… quan hệ của cậu ta trong tình này như vậy, không thể nói khinh thường Lại Văn Sinh, mà còn kết giao với Lại Văn Sinh, thực là chuyện lạ thường.
- Nói như vậy…
Hiểu ý của Trương Anh Duệ, Lại Văn Sinh cần thận tìm từ để nói ý mình:
- Ý của cậu là, cậu định nói chuyện cùng phó thị trưởng Nhạc à?
- Nói thì phải nói, thế nhưng bây giờ không phải là lúc.
Trương Anh Duệ có chút khổ não gãi đầu:
- Tôi định là tìm phó thị trưởng Tạ nhờ giúp trước, xem ý của phó thị trưởng Nhạc rốt cục thế nào, còn tình hình sau này… thì để xem đã.
Nghe thấy những lời này của Trương Anh Duệ hình như rất buồn phiền, kỳ thực lời nói có phần kiêu ngạo khác thường, Lại Văn Sinh hít 1 hơi thở mạnh:
-Tên tiểu tử này đúng thật là điên cuồng, ý này là nói nếu như phó thị trưởng Nhạc mà phối hợp thì thôi nếu không phối hợp thì tên tiểu tử này muốn thuyết phục phó thị trưởng Nhạc 1 chút à?
Lại Văn Sinh cười ha ha vỗ vào đầu, rất tức cái đầu óc của mình:
- Thứ lỗi thứ lỗi, chỉ cần là Trương Công Tử đến, Lại mỗ lúc nào cũng tiếp đón hết.
Nếu Lại Văn Sinh đã nói mình lúc nào được hoan nghênh, Trương Anh Duệ lẽ nào lại cảm thấy bất tiện hay sao? Cậu lập tức nói:
- Được, tôi chỉ sợ làm chậm chễ chuyện của Lại tổng biên tập thôi, nếu như vây… nửa giờ nữa tôi sẽ đến?
- Được.
Lại Văn Phong cười ha ha gật đầu, bộ dạng người tốt, lúc này mới gác điện thoại, trong lòng bắt đầu suy diễn:
- Vị này là Trương thiếu gia, rốt cuộc là định làm cái gì nhỉ?
Trương Anh Duệ không biết trước kia lâu chẳng liên lạc với mình bao giờ, lúc này lại tìm đến, chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm với mình thôi ư? Nói tóm lại, Lại Văn Sinh thấy mình cũng coi như là có vị trí, đối với lãnh đạo chức to quyền lớn trên thành phố mà nói, mình - 1 phó tổng biên tập của 1 tòa báo quả thực cũng không là cái gì cả, nhưng đối với lãnh đạo cấp trung, mình cũng được coi là 1 nhân vật tâm cỡ, đối với dân chúng bình thường mà nói… ha ha, mình cũng ở vị trí cao đấy chứ.
Đúng vậy, Lại Văn Sinh có 1 định nghĩa chính xác về mình, ông ta cho rằng mình thuộc loại người mà trong thành phố quyền thế chỉ đứng thứ hai sau đỉnh kim tự tháp thôi, mà Trương Anh Duệ gọi điện thoại cho mình, hiển nhiên là cao hơn 1 bậc so với mình, chắc có lẽ là 2 bậc, nhân vật tầm cỡ như vậy tìm đến mình, rốt cuộc là vì chuyện gì? Dù sao nghĩ thế nào, Lại Văn Sinh cũng không cho rằng Trương Anh Duệ đến như nói trong điện thoại, đơn thuần là “đên thăm tổng biên tập Lại”.
Suy đi nghĩ lại không ra, Lại Văn Sinh không nghĩ nữa, thậm chí còn có suy nghĩ không tốt: giống như những bộ ngành chính phủ quan trọng khác, mình -phó tổng biên tập tòa soạn, kỳ thực không được coi là lãnh đạo ngành hot, ai cũng biết mình chẳng làm được trò trống gì? Như vậy…. Chắc là tìm nhầm người rồi.
Lại Văn Sinh nghĩ như vậy, thế nhưng lúc thấy Trương Anh Duệ đến còn mang theo cả quà cáp… cho dù món quà này chỉ là 1 bình rượu Mao Đài phi thiên, trong lòng Lại Văn Sinh lập tức hồi hộp, lúc trước có ý định xấu, bây giờ không dám có nữa:
- Tên này, rõ ràng là lợn đến chúc tết gà, không yên tâm chút nào!
Đặc biệt là nụ cười trên mặt Trương Anh Duệ, thế nào cũng khiến cho Lại Văn Sinh cái cảm giác có 1 chút âm mưu. Chúc mừng Trương thiếu gia, nghe nói anh bây giờ hình như đã là đại biểu thành phố rồi à?
- Tự mình pha trà mời Trương Anh Duệ, đặt 2 cốc trà lên trên bàn, Lại Văn Sinh nói.
- Ôi!
Trương Anh Duệ thở dài:
- Đừng nói nữa, Còn bảo tôi là đạo biểu nhân dân toàn quốc à, phó trưởng trấn bây giờ cũng đủ mệt lắm rồi!
- Đã là phó trưởng trấn rồi à?
Lại Văn Sinh sửng sốt:
Cái này, đại biểu đại hội có thể tham gia vào thể chế nhà nước được sao? Thế nhưng nghĩ tới con đường đó, lập tức giật mình, ngoài cảm thấy thế lực sau lưng Trương Anh Duệ cực lớn ra, vẻ mặt vui vẻ giơ ngón tay lên:
- Lợi hại thật, Trương thiếu gia, thật là đáng mừng.
Nói là như vậy, thế nhưng trong lòng Lại Văn Sinh chấn động, đơn giản là không có cách nào hình dung, người này, cậu ta chọn 1 con đường khó đi như vậy, còn nữa, cái này sao lại tìm đến mình làm gì chứ?
Nghĩ như vậy, Lại Văn Sinh ngồi không yên, ý định khi nãy đợi Trương Anh Duệ chủ động mở miệng nay đã bị ông ta bỏ đi rồi, thăm dò hỏi Trương Anh Duệ:
- Đúng rồi, Trương thiếu gia, lần này đến thành phố có mục đích gì vậy.
Nói thật, 1 phút không hiểu Trương Anh Duệ tìm mình rốt cuộc là muốn làm gì, là 1 phút Lại Văn Sinh không yên tâm được.
- Có cái gì đáng mừng đâu.
Trương Anh Duệ thở dài, bất giác nói ra phiền muộn ngày hôm nay:
- Đây là giúp lãnh đạo giải quyết vấn đề thôi.
Đương nhiên, không phủ cố ý của cậu ta… Tôi đây gặp chuyện, lão Lại ông không đồng ý giúp 1 tay hay sao?
Hả? Giúp lãnh đạo giải quyết vấn đề à? Câu trả lời này của Trương Anh Duệ đúng là nằm ngoài dự kiến của Lại Văn Sinh, đồng thời khiến ông ta thở dài nhẹ nhõm:
- Ừ, chỉ cần không phải chuyện riêng của cậu là được rồi.
Chỉ cần là chuyện trong cơ chế, giúp lãnh đạo giải quyết vấn đề, ý nghĩa bên trong câu nói này nhiều lắm, đối với Lại Văn Sinh mà nói, chỉ cần không liên quan đến đời tư Trương Anh Duệ, thế nào cũng được, suy nghĩ như vậy, trong lòng lão Lại nhẹ đi chút ít, gật đầu tò mò nỏi:
- Ừ, thế là chuyện gì? Có thể nói cho tôi biết được không?
- Có gì mà không nói được chứ?
Từ đáy lòng, lúc này Trương Anh Duệ tìm đến Lại Văn Sinh, căn bản là không trông cậy Lại Văn Sinh có thể giải quyết phiền toái của mình được, chẳng qua là hy vọng ngoài liên lạc nối tình cảm với Lại Văn Sinh, nhân tiện trút ít bực dọc ra ngoài… đám tiếu, chuyện này không phải người bình thường có thể làm được. Hóa ra là như vậy.
Nghe Trương Anh Duệ kể đại khái, Lại Văn Sinh gật gật đầu, do dự 1 chút, nói:
- Đây đúng là chuyện tốt, thế nhưng tôi nghe nói… phó thị trưởng Nhạc, tính cách người này khá là cường thế.
- Nghe nói là thế, rất nhiều người đều nói vậy.
Trương Anh Duệ gật gật đầu, cậu cũng có buồn phiền của mình, mình căn bản là không có cách nào nói chuyện với Nhạc Phong, thế nhưng trước mặt Lại Văn Sinh, Trương Anh Duệ tuyệt đối không thừa nhận điểm này, thế chẳng phải là thừa nhận mình thế yếu hay sao? Vậy phẩy phẩy tay:
- Thế nhưng phó thị trưởng Nhạc thật sự chọc giận tôi, hừm…
Ý của từ “hừm” này, Trương Anh Duệ cảm thấy, Lại Văn Sinh nói thế nào cũng là 1 phẩn tử tri thức cấp cao ngoài quan trường, ý này trong lời nói của mình, ông ta không thể không rõ được.
Đúng thế, Lại Văn Sinh hiểu rõ, không những hiểu, mà còn bị câu nói mạnh mẽ của Trương Anh Duệ dọa cho hoảng sợ, thế nhưng lập tức Lại Văn Sinh cảm thấy hành động này của Trương Anh Duệ rất bình thường… quan hệ của cậu ta trong tình này như vậy, không thể nói khinh thường Lại Văn Sinh, mà còn kết giao với Lại Văn Sinh, thực là chuyện lạ thường.
- Nói như vậy…
Hiểu ý của Trương Anh Duệ, Lại Văn Sinh cần thận tìm từ để nói ý mình:
- Ý của cậu là, cậu định nói chuyện cùng phó thị trưởng Nhạc à?
- Nói thì phải nói, thế nhưng bây giờ không phải là lúc.
Trương Anh Duệ có chút khổ não gãi đầu:
- Tôi định là tìm phó thị trưởng Tạ nhờ giúp trước, xem ý của phó thị trưởng Nhạc rốt cục thế nào, còn tình hình sau này… thì để xem đã.
Nghe thấy những lời này của Trương Anh Duệ hình như rất buồn phiền, kỳ thực lời nói có phần kiêu ngạo khác thường, Lại Văn Sinh hít 1 hơi thở mạnh:
-Tên tiểu tử này đúng thật là điên cuồng, ý này là nói nếu như phó thị trưởng Nhạc mà phối hợp thì thôi nếu không phối hợp thì tên tiểu tử này muốn thuyết phục phó thị trưởng Nhạc 1 chút à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.