Chương 222: Tình tiết gay cấn
Hải Đồng
06/09/2013
- Tin tức? tin tức gì?
Chu Dương vò đầu bứt tai sốt ruột, mắt sáng lên.
Chu Dương nghe cha nói, tên kia có quan hệ với những người trong tỉnh nhưng rố cục là quan hệ như thế nào thì cha cũng không nói tỉ mỉ… Có lẽ cha mình cũng không biết rõ.
- Nghe nói tên tiểu tử đó, chính là Phó Trấn Trường ở làng quê và thị trấn, vẫn là một tên tối mạt.
Nhạc Siêu Quần uống một ngụm nước trái cây, cũng như trước kia giẫm qua nó cũng không hay như vậy, nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra là dễ có thể nghiền nát bọn họ.
- Chỉ là một Phó Trấn Trường của làng quê và thị trấn nhỏ thôi mà? Vẫn chỉ là một tiên tối mạt?
Chu Dương không dám tin mở to hai mắt nhìn, thầm tính toán: một Trấn Trường bé nhỏ làm sao lại có thể khiến cho cha mình phải cúi đầu? tuy cha không nói rõ nhưng nghe ý thì dường như chuyện này vẫn để cho Nhạc Trấn Phong xử lý, nói cách khác Phó Trấn Trường nhỏ bé này sau đó phải lúi cúi Nhạc Trấn Phong, để ông ta tiếp tục áp chế ông cụ nhà mình?
Chu Dương, còn người này đúng là lỗ mãng hung hăng càn quấy, lại cũng không phải là quá ngốc:
- Chuyện khác có tất yếu những lời này hay không, dường như toàn bộ đệ tử tôn sùng Vi Khuê Bích chỉ cần nhìn thấy chuyện khác lẽ thường thì tự nhiên cũng sẽ không giữ được bí mật, càng là những chuyện như thế này thì lại càng phải giữa bí mật.
Giống như chuyện trước mắt, đường đường là một thường ủy thị ủy lại bị một Phó Trấn Trường áp đảo, Phó thị trưởng thường vụ? vốn dĩ Chu Bốc bị chuyện này kích thích, lập tức cảnh giác: Nhạc Trấn Phong này… đối với mình có âm mưu gì hay không?
Nguy rồi, vội vàng như vậy làm gì chứ? Mắt Chu Dương sáng lên một tia cảnh giác làm cho Nhạc Siêu Quần tính toán sai, cân nhắc lại đối sách, đồng thời cũng thầm oán hận: mẹ kiếp, khi nào đầu óc mới được tỉnh táo đây?
- Đúng rồi, tôi nghe nói tiểu tử này cũng có chút quan hệ với các lãnh đạo.
Nhạc Siêu Quần chau mày, vừa chậm từ từ cân nhắc vừa nói.
- Có quan hệ với các lãnh đạo trong tỉnh?
Nghe nói như thế, Chu Dương đã hiểu rồi: chả trách, nếu tiểu từ này có quan hệ với các lãnh đạo trong tỉnh… thì rốt cục là những vị lãnh đạo nào, Nhạc Trấn Phong có thực quyền lãnh đạo… nói như vậy thì những cái đó cũng có thể lý giải được.
- Này.
Nhạc Siêu Quần gật đầu khẳng định:
- Ý của cha tôi là theo con đường của chính phủ, nhất định chúng ta không thể tiếp nhận được hạng mục của công trình này, có thể đi theo con đường bình thường, thuần túy chỉ là buôn bán các hạng mục như lời nói, cho dù là các vị ở trên cũng không phản đối.
- Phương pháp buôn bán thuần túy?
Chu Phong liệt miệng, dần dần cũng hiểu ý của Nhạc Siêu Quần, chúng ta lấy thế đè người, đúng vậy, chúng ta lấy thế đè người, lúc đó các vị lãnh đạo trong huyện sẽ oai cái miệng, ông cụ nhà mình cũng sẽ không nhịn được, nhưng nếu như chúng ra dùng các là buôn bán đơn thuần để tiến hành hạng mục của bọn họ, nói tóm lại là một chút chỉ cần tiết kiệm thì không sợ chúng ta sẽ không kiếm được tiền, cũng phải bắt lấy hạng mục này thôi.
Đến lúc này, hiểu các quan hệ trong chuyện này, Nhạc Siêu Quần và Chu Dương phải lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này, đưa ra ý tưởng,bất kể là Nhạc Siêu Quần hay Chu Dương thì bọn họ cũng thừa hiểu hạng mụ này không đơn thuần chỉ là kiếm tiền mà còn liên quan đến thể diện của mình. Có nắm được hay không cũng là một vấn đề: nếu muốn là ăn về đất đai, thì cũng phải biết lấy vài người cấp trên? Cũng phải biết quan hệ với các lãnh đạo một chút, nếu lần này không thể áp được tên Phó Trấn Trường kia thì sau này cũng khó mà nắm bắt được hạng mục này…người khác cũng có thể dùng các quạ hệ trong tỉnh, chuyện này cũng hơi bất bình, đợi cho mình sau khi lấy được hạng mục này, thì chó hay mèo cũng không đụng được vào?
Cho nên Chu Dương và Nhạc Siêu Quần đều hiểu được, hạng mục này có lấy được hay không thực sự liên quan đế tiền đồ của mình về sau.
Cạnh tranh công bằng? đúng là chuyện buồn cười, sản xuất đất đai tồn tại là phương thức cạnh tranh đơn thuần ư? Đất đai của Trung Quốc, là tập hợp của quan chức, phú hào, quan nhị đại…
Là kết quả đặc quyền của những người quái dị, ai mà buôn bán, cạnh tranh? Đồ chơi cho trẻ?
- Phải nói là như vậy.
Chu Dương suy nghĩ:
- Để tôi gọi điện cho Cục trưởng Khương gây chút áp lực.
Dù có nói thế nào thì Cục dân chính vẫn là cơ cấu lãnh đạo cấp cao của huyện, từ trước đến nay nếu như Chu Dương không phối hợp công việc với Cục trưởng Khương Minh thì lão đầu tử nhà mình sẽ đặc biệt chú ý đến ông ta, lão đệ tử đó thế nào cũng ghi nhớ trong bụng.
Đây mới là kết quả Nhạc Siêu Quần muốn, nghe Chu Dương nói như vậy Nhạc Siêu Quần gật đầu:
- Tôi cũng phải đến chào hỏi bên Thị cục tài chính, phải trả các khoản tiền đúng hạn, cũng có thể lý giải được.
Chiêu này độc! Chu Dương hiểu ý cười: đây chính là thủ đoạn dùng tài chính gây áp lực với các lãnh đạo huyện Bình, bức bọn họ đến gây áp lực cho cục trưởng họ Khương kia.
Chi tiền, cho đến bây giờ còn không đủ, chuyện gì, người nào chỉ trích bao nhiêu, còn không phải là ý của lãnh đạo chính quyề sao? Rất không may, lãnh đạo quả lý Cục tài chính lại là Phó thường vụ Nhạc Trấn Phong, nếu như Nhạc Siêu Quần đến chào hỏi tự mình chi tiền cấp cho huyện Bình thì còn không thoải mái đơn giản hay sao? Chiêu rút củi đáy nồi này họ có thể chống đỡ được bao lâu, Chu Dương tò mò vô cùng.
- Ông chủ, ông khỏe chứ?
Cục trưởng Cục tài chính cung kính đứng trước bàn làm việc của mình gọi điện cho Nhạc Trấn Phong.
- Lão Lương à, có chuyện gì vậy nói đi chứ.
Nhạc Trấn Phong nói hững hờ, sau đó cúp điện thoại.
Thủ đoạn nhỏ của thằng con trai sao mình còn không biết chứ? Nhưng như vậy… cũng tốt, Trương Anh Duệ ta nhìn ngươi rốt cục được bao nhiêu trọng lượng?
Chu Dương vò đầu bứt tai sốt ruột, mắt sáng lên.
Chu Dương nghe cha nói, tên kia có quan hệ với những người trong tỉnh nhưng rố cục là quan hệ như thế nào thì cha cũng không nói tỉ mỉ… Có lẽ cha mình cũng không biết rõ.
- Nghe nói tên tiểu tử đó, chính là Phó Trấn Trường ở làng quê và thị trấn, vẫn là một tên tối mạt.
Nhạc Siêu Quần uống một ngụm nước trái cây, cũng như trước kia giẫm qua nó cũng không hay như vậy, nhẹ nhàng đưa một ngón tay ra là dễ có thể nghiền nát bọn họ.
- Chỉ là một Phó Trấn Trường của làng quê và thị trấn nhỏ thôi mà? Vẫn chỉ là một tiên tối mạt?
Chu Dương không dám tin mở to hai mắt nhìn, thầm tính toán: một Trấn Trường bé nhỏ làm sao lại có thể khiến cho cha mình phải cúi đầu? tuy cha không nói rõ nhưng nghe ý thì dường như chuyện này vẫn để cho Nhạc Trấn Phong xử lý, nói cách khác Phó Trấn Trường nhỏ bé này sau đó phải lúi cúi Nhạc Trấn Phong, để ông ta tiếp tục áp chế ông cụ nhà mình?
Chu Dương, còn người này đúng là lỗ mãng hung hăng càn quấy, lại cũng không phải là quá ngốc:
- Chuyện khác có tất yếu những lời này hay không, dường như toàn bộ đệ tử tôn sùng Vi Khuê Bích chỉ cần nhìn thấy chuyện khác lẽ thường thì tự nhiên cũng sẽ không giữ được bí mật, càng là những chuyện như thế này thì lại càng phải giữa bí mật.
Giống như chuyện trước mắt, đường đường là một thường ủy thị ủy lại bị một Phó Trấn Trường áp đảo, Phó thị trưởng thường vụ? vốn dĩ Chu Bốc bị chuyện này kích thích, lập tức cảnh giác: Nhạc Trấn Phong này… đối với mình có âm mưu gì hay không?
Nguy rồi, vội vàng như vậy làm gì chứ? Mắt Chu Dương sáng lên một tia cảnh giác làm cho Nhạc Siêu Quần tính toán sai, cân nhắc lại đối sách, đồng thời cũng thầm oán hận: mẹ kiếp, khi nào đầu óc mới được tỉnh táo đây?
- Đúng rồi, tôi nghe nói tiểu tử này cũng có chút quan hệ với các lãnh đạo.
Nhạc Siêu Quần chau mày, vừa chậm từ từ cân nhắc vừa nói.
- Có quan hệ với các lãnh đạo trong tỉnh?
Nghe nói như thế, Chu Dương đã hiểu rồi: chả trách, nếu tiểu từ này có quan hệ với các lãnh đạo trong tỉnh… thì rốt cục là những vị lãnh đạo nào, Nhạc Trấn Phong có thực quyền lãnh đạo… nói như vậy thì những cái đó cũng có thể lý giải được.
- Này.
Nhạc Siêu Quần gật đầu khẳng định:
- Ý của cha tôi là theo con đường của chính phủ, nhất định chúng ta không thể tiếp nhận được hạng mục của công trình này, có thể đi theo con đường bình thường, thuần túy chỉ là buôn bán các hạng mục như lời nói, cho dù là các vị ở trên cũng không phản đối.
- Phương pháp buôn bán thuần túy?
Chu Phong liệt miệng, dần dần cũng hiểu ý của Nhạc Siêu Quần, chúng ta lấy thế đè người, đúng vậy, chúng ta lấy thế đè người, lúc đó các vị lãnh đạo trong huyện sẽ oai cái miệng, ông cụ nhà mình cũng sẽ không nhịn được, nhưng nếu như chúng ra dùng các là buôn bán đơn thuần để tiến hành hạng mục của bọn họ, nói tóm lại là một chút chỉ cần tiết kiệm thì không sợ chúng ta sẽ không kiếm được tiền, cũng phải bắt lấy hạng mục này thôi.
Đến lúc này, hiểu các quan hệ trong chuyện này, Nhạc Siêu Quần và Chu Dương phải lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này, đưa ra ý tưởng,bất kể là Nhạc Siêu Quần hay Chu Dương thì bọn họ cũng thừa hiểu hạng mụ này không đơn thuần chỉ là kiếm tiền mà còn liên quan đến thể diện của mình. Có nắm được hay không cũng là một vấn đề: nếu muốn là ăn về đất đai, thì cũng phải biết lấy vài người cấp trên? Cũng phải biết quan hệ với các lãnh đạo một chút, nếu lần này không thể áp được tên Phó Trấn Trường kia thì sau này cũng khó mà nắm bắt được hạng mục này…người khác cũng có thể dùng các quạ hệ trong tỉnh, chuyện này cũng hơi bất bình, đợi cho mình sau khi lấy được hạng mục này, thì chó hay mèo cũng không đụng được vào?
Cho nên Chu Dương và Nhạc Siêu Quần đều hiểu được, hạng mục này có lấy được hay không thực sự liên quan đế tiền đồ của mình về sau.
Cạnh tranh công bằng? đúng là chuyện buồn cười, sản xuất đất đai tồn tại là phương thức cạnh tranh đơn thuần ư? Đất đai của Trung Quốc, là tập hợp của quan chức, phú hào, quan nhị đại…
Là kết quả đặc quyền của những người quái dị, ai mà buôn bán, cạnh tranh? Đồ chơi cho trẻ?
- Phải nói là như vậy.
Chu Dương suy nghĩ:
- Để tôi gọi điện cho Cục trưởng Khương gây chút áp lực.
Dù có nói thế nào thì Cục dân chính vẫn là cơ cấu lãnh đạo cấp cao của huyện, từ trước đến nay nếu như Chu Dương không phối hợp công việc với Cục trưởng Khương Minh thì lão đầu tử nhà mình sẽ đặc biệt chú ý đến ông ta, lão đệ tử đó thế nào cũng ghi nhớ trong bụng.
Đây mới là kết quả Nhạc Siêu Quần muốn, nghe Chu Dương nói như vậy Nhạc Siêu Quần gật đầu:
- Tôi cũng phải đến chào hỏi bên Thị cục tài chính, phải trả các khoản tiền đúng hạn, cũng có thể lý giải được.
Chiêu này độc! Chu Dương hiểu ý cười: đây chính là thủ đoạn dùng tài chính gây áp lực với các lãnh đạo huyện Bình, bức bọn họ đến gây áp lực cho cục trưởng họ Khương kia.
Chi tiền, cho đến bây giờ còn không đủ, chuyện gì, người nào chỉ trích bao nhiêu, còn không phải là ý của lãnh đạo chính quyề sao? Rất không may, lãnh đạo quả lý Cục tài chính lại là Phó thường vụ Nhạc Trấn Phong, nếu như Nhạc Siêu Quần đến chào hỏi tự mình chi tiền cấp cho huyện Bình thì còn không thoải mái đơn giản hay sao? Chiêu rút củi đáy nồi này họ có thể chống đỡ được bao lâu, Chu Dương tò mò vô cùng.
- Ông chủ, ông khỏe chứ?
Cục trưởng Cục tài chính cung kính đứng trước bàn làm việc của mình gọi điện cho Nhạc Trấn Phong.
- Lão Lương à, có chuyện gì vậy nói đi chứ.
Nhạc Trấn Phong nói hững hờ, sau đó cúp điện thoại.
Thủ đoạn nhỏ của thằng con trai sao mình còn không biết chứ? Nhưng như vậy… cũng tốt, Trương Anh Duệ ta nhìn ngươi rốt cục được bao nhiêu trọng lượng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.