Quyền Trượng

Chương 109: Quyển 3 - Chương 109

Mộng Khê Thạch

23/11/2020

109.

“Chris, anh quên mình đã hứa với tôi những gì sao.”

Trong đêm tối, trên giường lớn, cả người của thần quan gần như đều bị đối phương ôm vào lòng, sau lưng dính sát vòm ngực của pháp sư, tiếng tim đập hữu lực xuyên qua da thịt truyền tới.

“Thế nhưng chủ nhân, ngài cứng rắn.” Pháp sư nói, hắn một tay cầm lấy thứ đã hơi cứng lên dưới thân thần quan, tay còn lại đặt trên hông y không hề di động.

“Cái này chẳng lẽ còn không phải kiệt tác của anh sao?” Thần quan lầm bầm một tiếng, thân thể giật giật, tựa hồ muốn tránh khỏi cái ôm của đối phương, thế nhưng theo cảm giác vui sướng từ từ dâng lên, động tác của y lại có chút đưa đẩy vờ vịt.

“Nếu như em không thích, hoàn toàn có thể ra lệnh cho tôi dừng lại.” Bàn tay của nam hầu đã bắt trọn dục vọng chậm rãi mơn trớn, nhờ vào việc đọc nhiều sách vở và hai lần kinh nghiệm thực tiễn, độ thuần thục của động tác này đã đủ khiến thần quan khen ngợi.”Thế nhưng đến lúc này em cũng chưa ngăn cản.”

Thần quan đã không nghĩ đến việc nói chuyện, y cảm thấy ngay cả hơi thở của mình cũng là nóng bỏng, trong đầu hoàn toàn hỗn độn, mỗi tấc da thịt đều kêu gào thêm sự vui vẻ, y hơi mấp máy miệng, vươn tay đè lên bàn tay của Chris đang đặt trên hông mình, tựa hồ muốn đẩy đối phương ra. Thế nhưng theo sự tăng nhanh nhịp điệu ác ý của đối phương, y chỉ có thể căng cứng thân thể, nắm chặt bàn tay người nọ như người chết đuối vớ được phao.

Phía sau, giữa hai cánh mông có một ‘cây gậy’ nóng rực ma sát, không cần nghĩ cũng biết đó là thứ gì.

Chris đổi một tay, bàn tay nguyên bản chế trụ phân thân của thần quan đưa lên kéo đầu của y về phía sau, đôi môi vươn tới nhẹ nhàng quấn quýt.

Không có tiếng kêu giường quấy rầy kẻ khác của phòng bên cạnh, đêm đen có vẻ đặc biệt trầm lặng, đầu lưỡi cùng nước bọt đan vào nhau tạo ra thanh âm vang vọng bên tai. Yannick cũng không biết bản thân rốt cuộc là thế nào, nếu đổi thành trước đây y khẳng định đã đẩy Chris ra rồi, thế nhưng hiện tại lại cứ xụi lơ trong lòng đối phương, thậm chí đã quên lo lắng việc bé tinh linh có bị đánh thức hay không.

Phần ngực rốt cục cũng được chiếu cố đến, ngón tay của pháp sư vân vê điểm mềm mại nho nhỏ, tận lực hồi tưởng kinh nghiệm trước đây, hy vọng có thể khiến thần quan cảm giác được càng nhiều vui thích. Mà sự thực quả không phụ kỳ vọng, lần này thần quan càng hưởng thụ hơn so với bất kỳ trải nghiệm nào trước đây, chỉ dựa vào thân thể không ngừng run rẩy và đê mê trong ngực mình Chris liền có thể cảm giác được, thần quan đã hoàn toàn chìm đắm vào trong dục vọng không thể tự kềm chế.

Men theo áo ngủ đi vào, có thể cảm giác được huyệt động phía sau đã hoàn toàn mềm mại, vừa bị đầu ngón tay đụng vào đã run rẩy một trận, giống như có chút e lệ lại có chút chờ mong.

Pháp sư lấy ra một lọ dược tề từ trong túi ma pháp ở đầu giường, dùng ngón tay quệt theo một ít, từ từ dò xét đi vào. Khi vừa tiến đến, từng tầng vách thịt bên trong không ngừng chèn ép, mềm mại như lụa lại thêm sự trơn trượt của dược tề, rất dễ dàng tìm được nơi sâu thẳm bên trong, so với hai lần trước đều thuận lợi hơn nhiều.

Chris thấy vậy cũng không tiếp tục ẩn nhẫn, lại gia tăng một ngón tay rung động vài cái, sau đó trực tiếp đổi thành thứ cứng rắn vĩ đại của minh, bàn tay đẩy ra hai cánh thịt trắng mịn, dùng tư thế nằm nghiêng trên giường tiến vào.

Hương vị dược tề nhè nhẹ phiêu đãng trong phòng, Yannick chợt cảm thấy có chút không đúng, từ cảm giác hỗn độn trong đầu rút ra một tia lý trí, hỏi: “Anh dùng cái gì vậy?”

“Ồ, mật hoa Bilan pha thuốc mê, thứ vừa rồi cho Iruus uống.” Pháp sư hồi đáp.

“… …” Yannick bỗng nhiên có loại cảm giác, bản thân từ nay về sau liền không có cách nào nhìn thẳng thức ăn của bé tinh linh.

“Anh… A!” Không đợi y đưa ra kháng nghị, sự xâm nhập mạnh mẽ của pháp sư đã hoàn toàn cắt đứt lý trí của y.”Chậm một chút… Ừ…”

Tiếng kháng nghị rất nhanh bị môi lưỡi nuốt lấy, ý thức của thần quan xuất hiện sự gián đoạn, sau đó lập tức bị triệt để cuốn vào tình triều mãnh liệt.

Đêm, vẫn đài dằng dặc.

Sáng hôm sau, vốn là thời điểm dự định lên đường, mọi người đều dậy sớm tụ họp trong phòng của Daifield và Augustine chờ Giáo chủ đại nhân thông tri. Những người ở cùng tầng với Yannick tối qua đều nghe được động tĩnh, cũng may đến sau nửa đêm rốt cục cũng dừng lại, đến sáng sớm bọn họ liền thấy được hai ‘pho tượng’ nam nữ lõa thể trong sân, xung quanh là một vòng người xem náo nhiệt. Chú ngữ chỉ có tác dụng trong thi hạn định, vừa hết thời gian, đôi cẩu nam nữ kia sớm đã bị đông cứng đến lạnh run, mở miệng liền không ngừng chửi bới đầu sỏ biến bọn họ trở thành như vậy. Bất quá phú thương tựa hồ cũng biết người nọ là một pháp sư mình không chọc nổi, sau khi lầm bầm vài câu liền xám xịt chạy về phòng mặc quần áo.

Thưởng thức xong đoạn nhạc đệm này, bọn họ chờ đợi hồi lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng của Giáo chủ, Bart và Baker không khỏi có chút sốt ruột, phải biết rằng ngày thường Yannick luôn là tấm gương tốt, cơ hồ chưa bao giờ đến trễ.

Hai người bọn họ cùng đi gõ cửa, kết quả người mở cửa lại là nam hầu mặt liệt.



“Edward, ngài Hill có trong phòng chứ?” Baker hỏi.

Nam hầu không cho bọn họ tiến vào, chỉ hơi nghiêng người để lộ tình cảnh trên giường. Một làn tóc bạch kim từ trong chăn rũ xuống, vừa nhìn liền biết chủ nhân mái tóc còn chưa rời giường, bé tinh linh thật ra đã tỉnh, bộ dạng còn rất năng động, đang vô cùng vui vẻ tự gặm ngón chân của mình.

Bart: “A, ngài Hill còn chưa dậy sao?”

Chris gật đầu.

Bart: “Vậy anh có biết khi nào ngài ấy sẽ dậy không?”

Chris lắc đầu.

Bart xoa xoa tóc, có chút khổ não: “Vậy phải làm sao bao giờ, đã dự định hôm nay lên đường!”

Chris mặt không đổi sắc nhìn qua.

Baker: “Nếu không chúng ta trước hết trở về báo cho ngài Daifield và mọi người?”

Bart: “Cũng tốt “

Nhìn hai người rời đi, Chris đóng cửa lại, lại liếc qua bé tinh linh đang tự mình đùa giỡn vô cùng vui vẻ, rất nghiêm túc tự hỏi bản thân có cần lên giường ngủ thêm một chút hay không.

Dù sao tối hôm qua người phí thể lực cũng không chỉ có một.

Nào ngờ không được bao lâu, hai người kia đã vòng trở về.

Chris mở cửa, mặt không biểu tình nhìn chằm chằm bọn họ.

Bart có chút ngượng ngùng: “Ngài Daifield bảo chúng tôi đến hỏi, ngài Hill có muốn lên xe ngựa ngủ không? Dù sao nếu ở đây thêm sẽ phải trả một ngày tiền thuê nữa!”

Chris: “…”

Yannick quả nhiên không nói sai, tên của Daifield hẳn nên đổi từ gã keo kiệt thành thiên tài keo kiệt mới đúng.

Bất quá xét thấy vai diễn hiện tại của hắn là ‘Hầu nam câm điếc’, vậy nên Chris không nói gì, chỉ hơi lui lại một bước, chậm rãi…

Đóng cửa lại.

Bart: “…”

Baker: “…”

Baker lấy lại tinh thần: “Bart, anh đã quá vô lễ với ngài Hill rồi.”



Bart rất ủy khuất: “Tôi chỉ chuyển đạt lời của thần quan Daifield mà thôi, hơn nữa Edward chỉ là người hầu của ngài Hill, chúng ta mới là thị vệ và kỵ sỹ của ngài ấy, vì sao hắn có thể đối xử vô lễ với chúng ta chứ!”

Baker suy nghĩ một chút, khó nhọc nói: “Có lẽ là vì quan hệ hiện tại của Edward và ngài Hill rất đặc biệt?”

Bart không kịp phản ứng: “A, quan hệ thế nào?”

Baker: “Vừa rồi tôi thấy trên cổ Edward có vết đỏ, hình như là dấu hôn.”

Bart bối rối: “…”

Gã tuy rằng miệng không giới hạn, vài lần đều đem việc bé tinh linh là con rơi của ngài Hill ra nói đùa, mọi người cũng cảm thấy ngài Hill phá lệ coi trọng người hầu vừa đến này. Thế nhưng tưởng tượng là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác.

“Không, không thể nào, Ngài Hill làm sao lại là người như vậy?” Bart sắp khóc ra.

Baker rất kỳ quái: “Vậy thì thế nào, tôi nghe nói trong Giáo đình việc các thần quan lén lút có tình nhân là rất bình thường không phải sao? Lẽ nào anh thầm mến ngài Hill?”

Bart rất u oán: “Không…”

Anh chỉ là nhất thời không tiếp thu được việc đức ngài Hill không gì không thể, khoan dung, cơ trí, ngay cả Ma đạo sư cũng có thể đánh bại cư nhiên là phía bị đè.

Yannick vẫn ngủ mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi mới thức dậy, một giấc ngủ dài khiến y cảm thấy cơ thể đã khôi phục rất nhiều, tuy rằng eo lưng vẫn tránh không được tê mỏi, bất quá tục ngữ là nói thế nào chứ? Một lần lạ, hai lần quen, trạng huống thân thể hiện tại của y đã nằm trong phạm vi có thể chịu đựng.

Giáo chủ tóc bạch kim một bên mặc quần áo một bên yên lặng xét lại hành vi không thể chống cự được mê hoặc, phóng túng vô độ của mình. Nếu như trước đây y còn có thể đem phần lớn trách nhiệm đổ lên người Chris mà nói, như vậy lần này đã hoàn toàn không có cách nào tiếp tục lừa dối bản thân.

Thừa nhận đi, Yannick Hill, mày đã hoàn toàn bị đồng hóa thành gay rồi!

Thừa nhận đi… Thừa nhận đi… …

Thanh âm lãnh khốc tự mang hiệu ứng vang vọng không ngừng quanh quẩn trong đầu y, khiến cả người y đều lăng loạn trong gió.

Giáo chủ tóc bạch kim cật lực duy trì tư thái bình tĩnh, dưới sự trợ giúp của nam hầu mang theo bé tinh linh đến phòng Daifield, cùng mọi người hội họp.

Sau đó y phát hiện, nghênh tiếp y là ánh mắt mập mờ của mọi người.

“Thưa ngài, thật cao hứng vì có thể nhìn thấy ngài, có lẽ tôi nên báo cho ngài một tin tức bất hạnh, bởi vì thời gian rời giường của ngài quá muộn, chúng ta lại phải trả thêm phí dụng cho một ngày ở trọ.” —— đây là quỷ hẹp hòi Daifield.

“Ha ha, ngài Hill, ngài đã dùng cơm chưa, ôi chao, ngài không cần phải nói mọi người đều hiểu, đều là đàn ông mà! Tối nay chúng ta cùng đi đại lộ Elena dạo một vòng thế nào? Nơi đó có rất nhiều hàng tốt nha, hì hì… so với vị ở sau lưng ngài thì còn xuất sắc hơn rất nhiều, ngài nhiều lắm cũng chỉ xem như trải nghiệm một chút, như vậy mới có thể tăng lên phẩm vị chứ!” —— không cần phải nói, đây nhất định là thanh âm của thần quan Darwin.

“Thưa ngài, mọi người đều đã dùng cơm rồi, ngài cần một phần chứ, tôi sẽ rung chuông gọi phục vụ. Baker nói ngài nhất định đã tiêu hao rất nhiều thể lực, cần phải bổ sung mọt chút.” —— Đây là kỵ sỹ Bart đang cắn khăn tay nhỏ yên lặng khóc nhưng vẫn không quên tận trung cương vị công tác.

Giáo chủ tóc bạch kim đảo mắt qua một vòng, mọi người đồng loạt câm miệng.

Không thể không nói, trước mặt nhóm người này Yannick có đầy đủ quyền uy, những người còn lại tuy đều có lòng trêu chọc một chút, thế nhưng vừa bị y nhìn đến liền không có lá gan, lập tức câm miệng.

Giáo chủ Hill vẫn duy trì vẻ cao quý lãnh diễm, giống như ‘Tôi hoàn toàn không biết mọi người đang nói gì’, vô cùng bình tĩnh nói: “Đêm nay chúng ta xuất phát đi đế đô Charlemagne.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook