Quyền Trượng

Chương 92: Quyển 3 - Chương 92

Mộng Khê Thạch

23/11/2020

92.

Yannick thất kinh, y không ngờ Ansel có thể đúng lúc chạy đến còn dư lực giết chết William, làm Walter bị thương nặng!

Nếu như nói lần trước Công tước huyết tộc triển khai tàn sát trắng trợn ờ Pháo đài u linh khiến y nhìn rõ được sự tàn nhẫn và hiếu sát, như vậy quá trình giao đấu vừa rồi của hai Huyết tộc cũng khiến Yannick nhận rõ được lực lượng chân chính của Huyết tộc.

Thảo nào Giáo đình lại chuyên chú muốn tiêu diệt Vampire như vậy, cái chủng tộc này thực sự quá mức cường đại rồi, hơn nữa thù hận giữa bọn họ với Giáo đình cũng không thua gì pháp sư.

Thử nghĩ một chút, muốn trở thành pháp sư còn cần thiên phú ma pháp, hơn nữa pháp sư nói thế nào đi nữa cũng là nhân loại, Huyết tộc lại bắt đồng, ai sau khi thể nghiệm sơ ủng cũng có thể phát triển thành Huyết tộc. Mà sau khi trở thành Huyết tộc, bọn họ sẽ không bao giờ có thể tính là nhân loại, lựa chọn bậc cửa thấp nhận lại hồi báo cao như vậy mang đến uy hiếp lớn lao cho Giáo đình. Giả như quy mô của Huyết tộc cũng khổng lồ như Giáo đình, vậy thì đối tượng bọn họ tiêu diệt đầu tiên tuyệt đối chính là đám thần quan thuộc Giáo đình.

Cừu hận một khi đã kết xuống sẽ rất khó tiêu trừ, có lẽ Giáo Hoàng cũng lo lắng điểm này nên mới không ngừng ra lệnh thanh trừ Huyết tộc.

Ngay lúc này, có một Huyết tộc vì cứu y đã không tiếc cưỡng chế đột phá sự giới hạn của dược tề, giết định một nghìn tổn thương tám trăm, hơn nữa còn chịu ma pháp phản phệ, ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Nếu như hiện tại y giao vị Công tước huyết tộc đã không còn sức phản kháng này cho Giáo đình, phỏng chừng có thể miễn trừ hành trình kế tiếp, nói không chừng còn trực tiếp được thăng chức thành Hồng y giáo chủ đâu! Yannick tìm vui trong khổ nạn thầm nghĩ, cố nén sự đau đớn trước ngực, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bò qua, ôm lấy người đàn ông nọ, lại cố sức kéo quyển trục ma pháp trong túi ra.

Trong nháy mắt quyển trục mở rộng, hai người đồng thời tiêu thất chỉ để lại vết máu loang lổ trên đường, về phần thi thể của đám Huyết tộc kia, liền giao lại cho những người qua đường xui xẻo vào sáng mai đi.



Anna ở trong phòng đứng ngồi không yên, vết thương của nàng đã khép lại tương đối thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, vậy nên vừa rồi nàng không thể đuổi theo, chỉ đành ở lại nơi này thấp thỏm bất an.

Nói nàng đang lo lắng cho Yannick cũng không hoàn toàn chính xác, kỳ thực nàng là đang lo lắng cho bản thân, nhất là đối với loại ‘kẻ phản bội’ như nàng, vạn nhất William mời tới Công tước Walter thành công thắng lợi, phản đồ như nàng khẳng định là người đầu tiên bị mang ra trừng phạt. Chỉ cần nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của William, Anna sẽ không nhịn được cảm thấy lạnh run từ tận đáy lòng.

Mang ra so sánh, vị chủ nhân mới này quả thực quá nhân từ.

Vậy nên mỗi một giây phút nàng đều đang cầu khẩn chủ nhân và thần quan có thể bình an trở về.

Với tính cách nhỏ nhen của William, nếu bọn họ có thể bình an trở về cũng có nghĩa là William đã chết.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, sự bất an trong lòng nàng càng lúc càng mãnh liệt, bởi vậy tốc độ khôi phục cũng chậm hơn không ít. Anna siết chặt tay vịn của chiết ghế, gương mặt nguyên bản đã tái nhợt lại càng thêm tiều tụy, trong phòng chỉ nghe được tiếng thở hổn hển của nàng.

Không biết qua bao lâu, Anna thậm chí còn cho rằng thời gian đều đã đình chỉ, trong phòng chợt vang lên một thanh âm trầm nặng, thần quan cả người đẫm máu ôm lấy Công tước huyết tộc đã hôn mê ngã nhào trên sàn, tấm thảm hoa lệ lập tức nhiễm đầy vết bẩn.

“Đức ngài Công tước!” Anna kinh hô một tiếng, vội vã chạy tới đỡ hai người dậy. “Yannick, hai người, hai người…”

Thần quan tóc bạch kim mấp máy môi, còn chưa kịp lên tiếng đã phun ra thêm một ngụm máu, càng khiến Anna sợ đến mất hồn.

“Đừng lớn tiếng như vậy… loại thời điểm này tôi cũng không còn hơi sức lấp liếm…” Chỉ một câu Yannick phải ngắt ra đến mấy lần mới nói xong, sắc mặt đã sắp trắng bệch đến có thể sánh với Anna.

“Làm sao bây giờ, thương thế của ngài phải làm sao? Còn có tình huống của Đức ngài là như thế nào!” Anna chân tay luống cuống.

“Cô trước hết trông côi anh ta…” Yannick thở hổn hển, “Tôi phải lấp lại cái lổ trên ngực ái đã…”

Loại thời điểm này y còn không quên trêu chọc chính mình, thế nhưng hiện thực một chút cũng không hài hước, vết thương trên ngực vẫn không ngừng rỉ máu thấm ướt áo bào, bề ngoài vô cùng ghê rợn. Yannick bị thương phi thường nặng, cho dù pháp bào trên người là màu lục cũng cơ bản đã bị sắc đỏ che khuất, nếu như không phải vấn cố chống một hơi phỏng chừng hiện tại đã ngã xuống rồi.

Anna hiển nhiên cũng biết điểm này, cô không tiếp tục quấy rầy thần quan nữa, ngược lại xoay người quan sát tình huống của Công tước huyết tộc.

Trên người Ansel không có vết thương rõ ràng nào, những vết thương nhỏ đều đã nhanh chóng khôi phục, vấn đề chủ yếu của anh ta là cưỡng chế phá tan kềm kẹp của dược tề, lại trong khoảng thời gian ngắn đẩy lực lượng lên đến cực hạn, vậy nên mới bị phản phệ.

Huyết tộc bị thương bình thường đều dựa vào năng lực tự chữa trị của chính mình, nếu như đến phân lượng bản thân không thể khôi phục, như vậy cách cái chết cũng không xa. Thế nhưng loại tình huống quỷ dị này của Công tước huyết tộc khiến cho Anna thực sự không biết phải làm gì.

Ngay lúc đường cùng túng thế, thần quan vừa cầm máu cho bản thân xong hơi thở yếu ớt nói: “Lôi anh ta đến đây.”

“A?” Anna sửng sốt một chút, nhìn về phía chủ nhân của mình, cảm giác dùng ‘lôi’ quả thực quá mức mạo phạm.

Nàng nhìn về phía thần quan, thấy đối phương đang nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên đã không còn khí lực lặp lại lời nói thêm lần nữa.

Ann chỉ đành nắm lấy hai cánh tay của Ansel, đem đối phương kéo tới trước mặt Yannick.

Yannick ngồi dưới đất, lưng dựa tường, một tay rút ra pháp trượng đặt lên cơ thể người đàn ông đang hôn mê, dự định dùng trị liệu thuật cao cấp giúp đối phương.

Nói thế nào đi nữa, người này cũng là vì cứu y mới trở nên như vậy, trong lòng Yannick rất hổ thẹn, y chưa từng có cảm giác bức thiết hy vọng đối phương có thể an ổn vượt qua kiếp nạn như hiện tại.

Thế nhưng chú ngữ còn chưa nâm xướng xong, người đàn ông đã giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt.

“Đức ngài Công tước!” Anna vừa mừng vừa sợ.

Yannick thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng bàn tay cầm pháp trượng, cảm thấy trên người không còn một chút khí lực nào.

“Sweetie, em không sao chứ?” Ansel nhìn y, đôi mắt màu lục mềm mại đến mức gần như sắp tan thành nước. “Có muốn uống chút máu của ta hay không, như vậy sẽ khỏe nhanh hơn.”

“Không cần…” Thần quan hơi nhíu mày, vô ý cảm thấy có chút sai lầm nhưng lại không chỉ ra được là sai ở đâu.

Người đàn ông nắm tay y, quay đầu nói với Anna: “Ta đã giết William, thế nhưng Walter còn chưa chết, sau sự kiện lần này hắn tạm thời sẽ không dám đến tìm ta, thế nhưng nhất định sẽ triển khai hành động trả đũa trắng trợn đối với các ngươi. Vậy nên ngươi mau thông tri bọn họ, những hậu duệ của ta phải cảnh giác một chút, tốt nhất không cần đơn độc hành động.”

“Vâng.” Anna cung kính đáp, hóa thành dơi nhanh chóng bay đi.

Thần quan rốt cục phát hiện chỗ không đúng, y nheo mắt lại nhìn Công tước huyết tộc: “… Trông anh không giống bị thương quá nặng.”

“Không,” Ansel nắm lấy tay thần quan hôn nhẹ một cái, “Bởi vì ma lực phản phệ, ta hiện tại cả người không có một chút khí lực, tạm thời cũng không dùng được lực lượng. Nếu như hiện tại Walter đuổi đến, ta khẳng định chỉ có thể mặc hắn tàn sát.”



Vẻ mặt của Ansel rất chân thành, còn không quên chớp mắt bán manh biểu thị mình không nói dối.

“Đây thật là một tin tức tốt.” Thần quan nào còn khí lực đấu khí miệng lưỡi cùng đối phương, y kéo kéo khóe miệng nỗ lực nâng pháp trượng lên chuẩn bị tiếp tục trị thương cho bản thân, thế nhưng thử vài lần, chú ngữ chỉ niệm được phân nửa đã gián đoạn. Bởi vì vết thương thực sự quá đau đớn, trái tim thiếu chút nữa đã bị moi ra, vừa rồi chỉ tu bổ huyết quản và cầm máu đã khiến mồ hôi của y đổ xuống như mưa.

“Sweetie, có đôi khi cậy mạnh cũng không phải một thói quen tốt.” Ansel dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng vạch lên cổ tay mình, nơi đó nhanh chóng xuất hiện một khe hở, máu tươi trào ra.

“Tôi chỉ là không thích uống máu.” Lập trường của thần quan vô cùng rõ ràng, y chính là ghét bỏ.

“Chúng ta có thể đổi một phương pháp.” Người đàn ông mỉm cười, cúi đầu tự nhấp máu của mình, sau đó đè lại eo của thần quan, dùng khí thế không cho phép cự tuyệt áp người hôn lên.

“Uhm…” Thần quan nhíu mày, vô lực tránh né, chỉ có thể bị ép nuốt vào ngụm máu tanh nồng kia.

Y chỉ là một nhân loại bình thường chứ không phải Vampire, vậy nên vô luận thứ này trong mắt Vampire có bao nhiêu mỹ vị, y vĩnh viễn cũng không cảm thấy quen được.

Ansel đang ăn đậu hũ đến vô cùng thỏa mãn, à không, là đút máu tươi, đột nhiên cảm giác được thân thể trong ngực mình cứng đờ, khi quan sát biểu tình của thần quan lần nữa mới phát hiện đối phương đang mở to mắt nhìn chằm chằm ra phía sau.

Công tước huyết tộc nghiêng đầu xem, chợt thấy có một người đàn ông không biết đã xuất hiện trong phòng từ lúc nào, mặt không thay đổi nhìn bọn họ.

“Chris…” Thần quan rất giật mình, y theo bản năng đẩy Huyết tộc ra, người sau vốn không còn khí lực, bị đẩy như vậy liền thuận thế ngã sang một bên.

Ánh mắt của Chris chậm rãi di chuyển khỏi người thần quan rôi hướng về phía Huyết tộc, sau đó rút ra pháp trượng, nhắm thẳng.

“Không…” Yannick ngăn cản, thanh âm nghe còn rất suy yếu. Có lẽ là tác dụng phụ của việc uống máu, y bắt đàu cảm thấy trước mắt hóa thành màu đen, so với vừa rồi càng thêm khó chịu, một âm tiết phát ra cũng trắc trở dị thường, y muốn giơ tay lên bắt lấy pháp trượng của Chris nhưng lại có vẻ lực bất tòng tâm.

Tình địch gặp nhau, đặc biệt đỏ mắt.

Làm hai vị bằng hữu thân mật nhất của thần quan tóc bạch kim, lần lượt được hậu thế ca tụng là ma pháp sư vĩ đại nhất và một trong mười ba vị Công tước huyết tộc do Hắc Ám chi thần tự tay sáng tạo. Lần đầu tiên ba người chính thức gặp mặt sẽ là tình hình thế nào?

Sách sử không có ghi chép lại, hoặc giả chỉ dùng vô số loại từ ngữ hoa lệ diễn dịch thành câu chuyện truyền thuyết để miêu tả. Thế nhưng sự thật chính là, pháp sư hắc y lạnh lùng nhìn chằm chằm Công tước huyết tộc, trong mắt không hề che giấu sát ý nồng đậm, một đầu pháp trượng đã nhắm chuẩn mục tiêu. Mà Công tước huyết tộc lại ngồi bệt dưới đất, một tay còn ôm choàng qua eo thần quan thương thế nghiêm trọng vẫn không ngừng thở dốc, biểu tình có chút vi diệu, thậm chí mang theo một tia trào phúng.

“Ây nha, pháp sư vĩ đại tự bế đã tới” Gương mặt Ansel lộ ra nụ cười nhạo ác ý. “Thế nào, ngươi muốn giết ta? Ta kiến nghị ngươi đừng nên làm như vậy, bởi vì ngươi vô pháp thừa nhận sự trả thù của Huyết tộc. Hơn nữa dung ta nhắc nhở một câu, ngươi hẳn chưa quên lần đầu khi ngươi lên giường với Yannick thân ái đã đối xử với ta thế nào đi? Chính là ném ta xuống gầm giường, nghe được từ đầu đến đuôi, hử?”

“Câm miệng…” Yannick nhắm mắt chau mày, y một bên phải chống lại cơn đau từ vết thương trên ngực, một bên lại vì tình cảnh đối chọi trước mặt đau đầu không thôi.

Thật muốn chết luôn cho rồi.

“Ngươi chính là con mèo kia.” Đây không phải nghi vấn mà là khẳng định, sắc mặt của Chris càng thêm âm trầm.

“Thật không dễ dàng, ngài rốt cục cũng phát hiện bí mật này rồi!” Công tước huyết tộc tiếp tục kích thích pháp sư tự bế, “Tuy rằng ta bất hạnh bị ngươi cướp đi lần đầu tiên, bất quá ngươi khẳng định không muốn biết sau đó ta và sweetie lại làm bao nhiêu lần đâu. Chưa kể vừa rồi, trước khi chúng ta ra ngoài đã làm một lần, ôi chao, quả thực là không đếm nổi mà, thực sự khiến người ta đau đầu khổ não!”

Yannick: “…”

Chris: “…”

Pháp sư hắc y hiển nhiên thuộc trường phái hành động hơn là đấu khẩu, không nói hai lời trực tiếp giơ cao pháp trượng, suy tư nên dùng dạng thần chú này mới có thể đem Vampire dứt khoát biến thành tro tàn.

“… Tôi nghĩ nói với hai người vài lời,” Yannick chỉ đành mở mắt ra, không kịp nói lời nào vết thương đã đau quặng lên, khiến y phi thường hy vọng có thể dùng một chiêu Quang minh phổ chiếu đồng loạt tiễn hai người trước mặt đi gặp Quang Minh nữ thần.

Pháp sư hắc y và Công tước huyết tộc đều ngừng lại, nhìn về phía Yannick.

Thần quan cố hết sức nói: “Dừng tay, cùng với, câm miệng! Cảm tạ.”

Ansel lười biếng nói: “Sweetie, em không thể bất công như vậy, ta vừa rồi đã xả thân cứu em, hiện tại lại có thể chịu dùng đãi ngộ với hắn?”

Chris: “…”

Pháp sư hắc y không muốn nói chuyện liền dùng ánh mắt trực tiếp biểu lộ mấy cái ý tứ: ‘Ta đối với em chưa đủ tốt sao, vì sao muốn thay lòng đổi dạ? Cái tên gian phu này quen biết em không lâu bằng ta, hắn có chỗ nào tốt hơn ta? Vì sao không cho ta giết hắn?’

Yannick đỡ tán, y làm một người trọng thương sắp chết, vì cớ gì lại phải xử lý loại vấn đề này trong thời điểm hiện tại?!

“Dung ta làm sáng tỏ một chút,” Y nói một câu phải thở dốc ba lần, Ansel lập tức vì y vỗ lưng thuận khí, dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn pháp sư hắc y.

“Thứ nhất, quan hệ phi đạo đức của tôi với hai người, ai cũng hiểu rõ, nó không bắt đầu dưới tình huống tôi tự nguyện, hai người cũng chưa từng trưng cầu ý kiến của tôi.”

“Thứ hai, tuy rằng quan hệ này rất rối loạn, tôi đã từng vô số lần thử kết thúc đồng thời trả thù hai người. Thế nhưng hai người đều đã từng cứu tôi, hơn nữa còn cùng tôi đồng sinh cộng tử, tôi thực sự không thể làm ra chuyện vi phạm đạo đức và thành tín kia.”

“Thứ ba, quan hệ hỗn loạn của chúng ta nên kết thúc tại đây. Chris, tôi sẽ nghĩ biện pháp giải trừ khế ước sư đồ của chúng ta, thế nhưng ước định trước đây vẫn có hiệu lực, nếu như sức ảnh hưởng của tôt tại Giáo đình có thể gia thăng, tôi sẽ tận lực đưa cho anh những tư liệu ma pháp anh cần. Về phần Ansel, Công tước huyết tộc tôn quý, ngài có thể không cần hao tốn thời gian và tình lực quý giá của mình lên người một thần chức thông thường như tôi, tuy rằng tôi hoàn toàn không hiểu ngày đang mưu cầu thứ gì, bất quá dung tôi nói thẳng, chức vị của tôi tại Giáo đình hoàn toàn không đủ khiến ngài hứng thú. Nếu như ngài có dự định muốn phân rã nội bộ chính trị cấp cao của kẻ thù, tôi kiến nghị ngài nên đi tìm Vatican Ridge hoặc Hồng y Gustav.”

Y tuôn ra một tràng ngôn ngữ liền mạnh lưu loát, sau đó không hề bất ngờ trước mắt tối sầm, trực tiếp bất tỉnh.

Trong phòng xuất hiện sự trầm mặc ngắn ngủi.

Sau một lát, Công tước huyết tộc lần nữa mang lên mặt nạ trào phúng, quay về phía pháp sư hắc y: “Thế nào, ngươi nghe hiểu những lời vừa rồi sao? Có cần ta giúp ngươi khái quát một chút không? Pháp sư tự bế. Kỳ thực trong lời nói của em ấy chri đang biểu hiện một ý tứ: ‘Các người cút ngay, đi được bao xa thì đi bấy nhiêu.”

Chris cũng đã hiểu, bất quá hắn lại càng có thể cảm nhận được hàm ý tức giận của Yannick bên dưới những lời lẽ kia. Thần quan không hy vọng bọn họ đánh nhau đến hai bên cùng có hại, đương nhiên, xét theo tình huống sức chiến đấu của Huyết tộc trên cơ bản là số không như hiện tại, hẳn là Chris sẽ trình diễn một màn đơn phương ẩu đả thậm chí là giết chóc. Nói cách khác, Yannick không muốn tên Vampire này toi mạng.

Loại nhận tri này khiến hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái, thế nhưng Chris cũng biết, nếu như hiện tại hắn giết gã Huyết tộc này, như vậy sau khi thần quan tỉnh lại nói không chừng sẽ thật sự giận dữ.

Hắn đã đáp ứng sau này phải tôn trọng ý nguyện của thần quan.



Pháp sư hắc y cảm thấy không quá thoải mái, hắn hơi mím môi, kiệt lực đè xuống dục vọng mạnh mẽ đem gã Huyết tộc kia đập chết, sau đó cúi người xuống ôm lấy thần quan đang hôn mê.

Ansel cười phì một tiếng, tiếp tục kích thích đối phương: “Em ấy chán ghét ngươi, muốn giải trừ khế ước với ngươi. Pháp sư, ta khuyên ngươi không nên phạm thêm sai lầm càng nghiêm trọng.”

Chris liếc mắt một cái: “Em ấy cho rằng mục đích ngươi tiếp cận em ấy là vì Giáo đình.” Vậy nên so với ta ngươi còn thảm hại hơn.

“…” Bị hắc một câu chỉ rõ yếu điểm của pháp sư làm cho tổn thương, trái tim thủy tinh của Công tước huyết tộc vỡ tan đầy đất.

Ngay sau khi pháp sư hắc y ôm thần quan rời đi không lâu, Ansel cũng đưa tin để hậu duệ của mình đến giúp bản thân rời khỏi nơi này, gian phòng lần nữa khôi phục sự yên lặng, chỉ để lại vết máu loang lổ trên mặt đất. Ngày hôm sau, người hầu đến dọn phòng bị hoảng sợ không nhẹ, còn gọi đến đám người Sophia và Daifield, dẫn phát một hồi hổn loạn khá lớn.

Lại nói về phía thần quan, y bị Chris mang đến một lữ quán hẻo lánh tại thủ đô Mecklen, tuy rằng pháp sư càng muốn trực tiếp đưa người về Garde nhưng hắn vẫn chưa quên nhiệm vụ trên người thần quan, vì vậy chỉ có thể tạm thời cách ly đối phương khỏi tầm mắt của kẻ khác, tránh cho việt Yannick bị thương lại dẫn phát thêm càng nhiều phiền phức.

Uống xong máu của Công tước huyết tộc, cộng với sau đó lại được Chris dùng vô số dược tề bổ máu và gia tăng tốc độ khôi phục hỗ trợ, sau một ngày một đêm thần quan rốt cuộc cũng tỉnh lại. Ma pháp dược tề dù sao cũng không công hiệu được như trị liệu thuật, vết thương trên người y vẫn chưa kết vảy, hơi cử động liền đau đớn, phía dưới băng vải sẽ thấm ra chút máu. Bất quá hiện tại đã tốt hơn rất nhiều rồi, ít nhất thần quan có thể nói chuyện bình thường.

“Em đã tỉnh.” Chris lại đưa qua một lọ thuốc bổ máu.

Yannick giật giật khóe miệng, y thực sự không muốn uống thứ này nữa, lúc hôn mê mặc dù không có tri giác thế nhưng vẫn có thể nhớ kỹ cái hương vị này, vậy nên vừa ngửi được liền muốn nôn.

“Đây là đâu?” Dùng trị liệu thuật khiến vết thương triệt để liền lại, Yannick nhìn khung cảnh xung quanh, rất xa lạ.

“Một lữ quán, tại vùng ven ngoại thành, tôi nghĩ em tạm thời cần một hoàn cảnh an tĩnh.” Chris nói.

“Cảm tạ.” Yannick thở dài một hơi, “Anh sao lại đến đây?”

“Tôi đến Mecklen đã vài hôm, nghe nói em phải quyết đấu cùng Richard Dulgin liền chỉnh sửa lại một ít tài liệu về đối phương, hy vọng có thể giúp em.” Pháp sư hắc y ngữ điệu trầm thấp, “Không ngờ em lại gặp phải tập kích.”

Yannick trầm mặc một chút, nhớ đến một việc tương đối quan trọng: “Anh đã đánh với Ansel?”

Chris: “Tôi có thể đánh không lại ảnh hưởngứn, thế nhưng có thể độc chết hắn.”

Yannick: “…”

Chris: “Nhưng tôi biết em sẽ không vui, vậy nên cũng không độc chết hắn.”

Yannick: “…” Ha ha ha, cái chuyện cười này tuyệt đối không buồn cười có được không?

Chris: “Tôi có thể hôn em sao?”

Phản ứng của Yannick chậm đi nửa nhịp: “… Cái gì?”

“Hôn em.” Hắc y pháp sư nói, “Em đã nói phải trưng cầu ý kiến của em.”

“…” Yannick vốn muốn nói không được, thế nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của pháp sư, thần quan cảm thấy mình có điểm mềm lòng. Thở dài, y nhẹ nhàng ấn môi lên môi pháp sư.

Thế nhưng, sự phát triển sau đó rất nhanh đã vượt qua sự khống chế của Yannick.

Yannick đã không lường được uy lực bộc phát dưới hai tầng áp chế của người đàn ông này, một là đối phương lần đầu nếm trải tình dục lại ẩn nhẫn đã lâu, hai là cơn ghen bộc phát lý trí giảm thiểu. Đợi đến khi y ý thức được cục diện có chút không khống chế được muốn gọi ngừng thì… đã chậm.

Thân thể thần quan còn chút suy yếu, loại tình huống ma lực tổn hao này không phải một sớm một chiều là có thể hồi phục, thế nhưng Chris lại rất cẩn thận chiếu cố thân thể của y, không để y lãng phí một chút khí lực nào. Mà thần quan trước sau đều không hiểu được, bọn họ làm thế nào từ một nụ hôn nhợt nhạt đột nhiên phát triển đến quần áo xốc xếch ôm chặt lấy nhau?

Nhất là, khi bản thân y ngồi trên người pháp sư, dùng tư thế hoàn toàn không hề phí sức này dính sát vào dục vọng của người bên dưới.

Nói ngắn lại, khi Công tước huyết tộc men theo khí tức của Yannick truy tung đến lữ quán này, khi vừa vào phòng lại thấy được một màn khiến người ta huyết mạch sôi sục như vậy.

Công tước huyết tộc ghen tỵ công tâm cũng không vội vàng tách thần quan và gian phu ra, làm phía có trải nghiệm tình trường tương đối phong phú, hắn biết mình làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn có khả năng khiến thần quan thẹn quá thành giận mà sinh ra phản cảm. Dù sao giữa bọn họ và thần quan cũng không có khế ước rằng buộc gì, thần quan cũng chưa từng ưng thuận bất kỳ cam kết gì với bọn họ. Nói trắng ra một chút, cả hắn và Chris đều là phía chủ động câu dẫn thần quan, ai lên được là bản lĩnh nhà ai lớn.

Công tước huyết tộc trong nháy mắt định ra phương châm chiến đấu: Chỉ có thể dùng trí, không thể bạo lực.

Vậy nên hắn thong dong ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng thông cảm ‘Các người cứ tiếp tục không cần để ý đến ta’.

Bị người khác nhìn như vậy, có thể làm tiếp mới có quỷ, thần quan ý loạn tình mê thoáng cái như bị đổ một chậu nước lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo. Dù sao thân thể của y cũng đã bị hai người này nhìn qua không ít lần, mọi người đều là nam giới, làm trò nhăn nhó nửa che nửa lộ ngược lại có chút làm kiêu, thần quan cũng vô cùng bình tĩnh, chậm rãi xuống khỏi người Chris, đem quần áo xộc xệch trên người lần nữa cài chặt.

Công tước huyết tộc đáp lại ánh mắt trợn trừng hung bạo của pháp sư hắc y bằng nụ cười mỉm ưu nhã mê người, chỉ là trong đáy mắt thực sự không có bao nhiêu tiếu ý.

“Pháp sư, ngươi thực sự không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, nên biết rằng trước khi ngươi biết đến ta thì ta đã biết về sự tồn tại của ngươi rồi, hơn nữa thái độ của ta đối với ngươi cũng không giống một con dê đực bị lửa đốt liên tục nhảy nhót như thế! Yannick là tự do, em ấy có quyền lựa chọn ở cùng với ai, đương nhiên, ấn đề kỹ thuật cũng mang tính quyết định cực kỳ quan trọng. Thứ cho ta nói thẳng, kỹ thuật của ngươi thực sự không tốt lắm, chỉ cần dựa vào vừa rồi là có thể nhìn ra. Yannick rõ ràng đã có cảm giác, còn ngươi thì sao? Không chịu lập tức thẳng vào mà lại vuốt ve lưng của em ấy, ngươi là đang lừm gì đó? Bày ra sự săn sóc của mình ở trên giường sao? Nếu như ngươi thực sự biết săn sóc lần đầu tiên sẽ không đấu đá lung tung như vậy, còn khiến em ấy đổ máu.”

Chris: “…”

Yannick: “…”

Có câu nói thế nào?

Tình địch không đáng sợ, đáng sợ là một tình địch kỹ thuật cao siêu lại quan sát toàn bộ lần đầu tiên của ngươi..

Trên tay hắn có vô số nhược điểm của ngươi, có thể đối với kỹ thuật của ngươi chỉ điểm vô số khuyết tật.

Chris nghĩ: Ngày hôm qua vì sao mình không trực tiếp đập chết gã này đâu?

Sau đó, hắn lại nghe đối phương nói: “Nhường em ấy cho ta, ta có thể cho ngươi《Tử linh chi quyển 》.”

Chris rùng mình, ánh mắt sáng đến đáng sợ, đường nhìn sáng quắc chiếu thẳng về phía Công tước huyết tộc ung dung tao nhã gần đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook