Quyền Trượng

Chương 97: Quyển 3 - Chương 97

Mộng Khê Thạch

23/11/2020

97.

Một tuần lễ sau, Giáo chủ Michelle mở tiệc thết đãi Giáo chủ tóc bạch kim ‘thương nặng vừa khỏi’.

Người sau không ngừng biểu đạt lòng cảm kích thắm thiết, còn bày tỏ mình muốn rời khỏi thủ đô, du lịch tại những thành thị khác.

Giáo chủ Michelle biểu thị tương đương kinh ngạc, đồng thời còn giả mù sa mưa giữ lại.

Nói là giả mù sa mưa là bởi vì, ngay cả Bart và Baker bên cạnh Yannick cũng có thể nhìn ra người nọ đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

Kỳ thực, Yannick cũng có thể lý giải Giáo chủ Michelle.

Làm một vị Giáo chủ không muốn tiến tới chỉ cầu hưởng thụ, đột nhiên có một đồng nghiệp chạy đến thăm viếng, còn mang đến không ít phiền phức, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến ấn tượng của cấp trên đối với mình. Cho dù ngoài miệng người nọ không nói gì, trong lòng khẳng định cũng sẽ oán giận vị đồng nghiệp kia.

Thế nhưng đem mọi chuyện xâu chuỗi lại, hết thảy mọi việc đều không phải do Yannick chủ động gây sự, nếu không phải Richard Dulgin hạ chiến thư y cũng không cần ứng chiến, nếu không phải Giáo Hoàng đưa ra điều kiện một năm, y càng không cần chạy như con thoi giữa các quốc gia.

Vậy nên, xét đến cùng, đều là lỗi của lão già Giáo Hoàng nọ.

Nhìn nụ cười của Giáo chủ Michelle càng lúc càng miễn cưỡng, Yannick cũng không lãng phí thời gian nữa, trực tiếp gọi Bart mang lên một túi tiền làm bằng tơ lụa, trọng lượng nặng đến mức vị kỵ sỹ sau lưng Giáo chủ Michelle suýt nữa đã nhỡ tay làm cho rơi xuống.

“Thưa ngài…!” Kỵ sỹ kia vừa chạm vào liền biết bên trong khẳng định là tiền vàng, hơn nữa bảo thủ phỏng đoán cũng phải có hơn năm trăm đồng.

Giáo chủ Michelle nhìn thấy biểu hiện của đối phương, trong lòng có vài phần rõ ràng, bên ngoài lại giả vờ kinh hãi: “Giáo chủ Hill, bên trong là thứ gì?”

Yannick cười nói: “Đã quấy rầy ngài lâu như vậy, trong lòng của tôi cảm thấy bất an sâu sắc, bên trong có một nghìn đồng vàng, coi như biểu đạt sự áy náy của tôi với ngài.”

Một nghìn đồng vàng? Giáo chủ Michelle lần này quả thật bị làm cho giật mình, ông không ngờ được Yannick sẽ ra tay hào phóng như vậy, cho dù đối với một vị Giáo chủ suốt ngày chung đụng với đám quý tộc tiêu tiền như nước mà nói, một nghìn đồng vàng cũng không phải con số nhỏ.

“A không không, tôi không thể nhận được, quả thực quá nhiều rồi! Tất cả chi phí suốt mấy ngày nay của mọi người còn chưa đến một trăm đồng vàng đâu!”

“Xin ngài nhất định phải nhận lấy.” Yannick kiên trì, “Trong khoảng thời gian này tôi đã mang đến không ít phiền phức cho ngài, cũng khiến ngài phải vì vậy mà lo lắng. Cho dù là số đồng vàng này cũng không đủ để thể hiện một phần mười lòng cảm kích của tôi đối với ngài!”

Quả thực rất biết cách nói chuyện, giống như nếu không ông thu thì chính là lỗi lầm vậy. Giáo chủ Michelle nghĩ thầm, nụ cười trên mặt cũng chân thành hơn không ít: “Ngài quả thực quá khách khí rồi, với giao tình giữa chúng ta, làm sao có thể dùng tiền vàng đến cân nhắc?”

Điển hình cho được tiện nghi còn ra vẻ.

Yannick cười nói: “Tình nghĩa của tôi và ngài cũng lâu dài và bền bỉ như loài cây Ambler kia vậy, chẳng lẽ không đúng sao?”

“Đúng vậy, tỷ dụ của ngài quá chính xác!”

Giáo chủ Michelle nhìn Yannick, hai người vui vẻ nở nụ cười.

Yannick nói: “Còn có một việc có thể phải nhờ ngài hỗ trợ. Trong mấy ngày tôi lưu lại ở thủ đô đã nghe nói tình hình chiến đấu cùng xác sống tại tiền tuyến rất gian nan, vậy nên phái đoàn của chúng tôi đã thông qua dự toán, dùng hai mươi nghìn đồng vàng, phân biệt quyên cho gia quyến các binh sỹ thương vong và các bình dân bị liên lụy trong chiến tranh ở bảy nước, coi như trợ cấp của Giáo đình đối với mọi người. Phần của Công quốc Mecklen hẳn là phải phiền ngài giúp tôi chuyển giao cho Đức ngài Đại công tước.”

Giáo chủ Michelle không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ từ sớm đã nghe nói Giáo hội Đế quốc Garde giàu đến chảy mỡ, quả nhiên không sai. Yannick Hill vừa mới nhận nhiệm sở chưa đến một tháng, vừa nhấc tay đã lấy ra hai mười nghìn đồng vàng, quả nhiên quá mức phóng khoáng!

Ông thật ra không nhớ đến vụ đánh cược vừa rồi, dù sao ai cũng sẽ không ngờ đến có thần quan sẽ cấu kết cùng pháp sư kiếm tiền đi.

“Hai mươi nghìn đồng vàng có phải quá nhiều rồi không?” Ông suy nghĩ một chút, quyết định tốt bụng chỉ điểm vị Giáo chủ mới không biết nặng nhẹ trước mặt, đối phương thoáng cái lấy ra nhiều tiền như vậy chỉ có thể khiến các quốc gia cảm thấy y là dê béo có thể mổ.

“Có đến bảy quốc gia chia nhau, mỗi phần cũng không có bao nhiêu.” Yannick nhích lại gần một chút để lộ nụ cười khổ: “Hẳn là ngài cũng biết, chuyến đi này của tôi là mang theo nhiệm vụ, nếu kết cục không khiến Giáo Hoàng bệ hạ thỏa mãn, sợ rằng sau một năm vị trí Giáo chủ này cũng phải đổi người. So ra, nếu có thể dùng tiền mua chút danh tiếng cũng không phải chuyện xấu!”

Giáo chủ Michelle nghe nói vậy cũng rất đồng tình: “Thành thật mà nói, tôi cảm thấy ngài cũng đã đủ xứng chức rồi, Giáo Hoàng bệ hạ trong việc này không khỏi có chút quá mức hà khắc!”

Dù sao đi nữa nói lời dễ nghe cũng không cần tiền, đã có một nghìn đồng vàng lót tay, Giáo chủ Michelle cũng không còn vẻ cau có như trước, thái độ với Yannick cũng khôi phục sự thân thiết và tự nhiên như ban đầu, nếu không biết còn ngỡ rằng bọn họ là anh em đã thất lạc lâu năm.



Yannick mỉm cười: “Có thể vì Giáo Hoàng bệ hạ phân ưu giải nạn là vinh hạnh của chúng ta. Tôi đã sắp rời khỏi thủ đô rồi, thế nhưng tôi hy vọng việc quyên tiền này có thể mau chóng thông báo đến các quốc gia khác, như vậy mỗi khi phái đoàn đến một quốc gia khác cũng có thể thuần tiện giao kinh phí cho chính phủ, mà Giáo Hoàng bệ hạ cũng có thể rõ ràng những việc tôi đã làm vì Giáo đình. Việc này phải phiền ngài hỗ trợ rồi.”

Trắng ra một chút chính là nhờ Giáo chủ Michelle giúp y tuyên truyền, thêu dệt danh tiếng tốt cho phái đoàn thần quan của Đế quốc Garde.

Lấy tiền của người thay người làm việc, Giáo chủ Michelle rất có đạo đức nghề nghiệp, sung sướng đáp ứng: “Nhất định, ngài cứ yên tâm, chuyện này tôi sẽ làm tốt, bảo đảm ngài sẽ thỏa mãn!”

Bart đứng sau lưng Yannick nhìn tuyệt kỹ biến sắc mặt của Giáo chủ Michelle, trong lòng có chút bất nhẫn, thế nhưng hắn cũng hiểu được phần lớn quý tộc, thậm chí là thần quan ở Mecklen đều là đức hạnh này, không khỏi ngầm thở dài. Mà vì thế, hắn càng thêm kính nể hành vi quyên tiền cứu trợ bình dân của ngài Hill

Ngài Hill nói đúng, muốn thực hiện lý tưởng cao quý, muốn chạm tới mục tiêu vĩ đại nhất định phải từng bước đột phá trở ngại trên đường, mà những trở ngại đó lại không phải có thể giải quyết bằng ma pháp hoặc võ kỹ.

Rời khỏi chỗ của Giáo chủ Michelle, Yannick lập tức trở về nơi ở, tuyên bố bọn họ sau khi rời khỏi thủ đô sẽ đến thành Reed Flute.

Reed Flute là một tòa thành thị của Mecklen, sau khi Tumaco rơi vào tay giặc, Reed Flute liền trở thành tiền tuyến chống trả xác sống tại quốc gia này. Theo tin tức từ chiến trường truyền về gần đây, tình huống đang chuyển biến theo chiều hướng có lợi, quan trên thành bang chỉ huy thỏa đáng, những xác sống từ Tumaco tràn về đã bị tiêu diệt không ít.

Mọi người đều biết, ma vật muốn công kích thành thị của nhân loại là không tốt chút công sức nào, bởi vì đám xác sống kia ban đầu đều đã từng là nhân loại bình thường.

Mà hiện tại đại quân xác sống đã khiến các quốc gia coi trọng, khắp nơi nghiêm mật phòng ngừa sự bạo phát của cái chết đen, dưới tình huống lòng cảnh giác của dân chúng được tăng mạnh, số lượng người sau khi nhiễm phải cái chết đen bị chuyển hóa thành xác sống đang từ từ giảm thiểu. Ma vật tựa hồ đã không thể chế tạo thêm càng nhiều xác sống, vậy nên thế tiến công ở khắp nơi cũng chậm lại, nếu như mọi việc cứ phát triển như vậy, nhân loại nói không chừng rất nhanh liền có thể thu phục những thành thị đã luân hãm kia.

Mà ma vật lần trước bị bắt làm tù binh, sau cuộc thương lượng dài dòng đã trở thành vật phẩm chung của Giáo đình và Ma pháp công hội, mọi người đều tha thiết chờ mong những vị thần quan và pháp sư đang nắm tuyệt đại bộ phận quyền lực của nhân loại có thể nhanh chóng nghiên cứu ra phương pháp khắc chế ma vật, sớm ngày khôi phục hòa bình trên đại lục Olin.

Yannick biết rõ, với một nhóm người nhỏ nhoi như bọn họ, muốn đi tiền tuyến giúp đỡ chiến đấu quả thực không đủ nhìn. Tuy rằng nhóm người Daifield đều là thần quan cao giai, thế nhưng bọn họ trường kỳ sinh hoạt tai Tòa thánh, cơ bản không có kinh nghiệm chiến đấu, nếu không cần thận đoàn diệt trên chiến trường, những thuộc hạ y phải vất và lắm mới bồi dưỡng ra được sẽ tiêu tan chỉ trong chốc lát.

Bất quá ngại vì những lời căn dặn trước đó của Giáo Hoàng, Yannick cũng không dám công khai trực tiếp cãi lệnh, vậy nên sau khi tỉ mỉ cân nhắc, y liền chọn tòa thành Reed Flute này làm trạm dừng chân thứ hai. Nơi đó không quá nguy hiểm lại đủ tiếp cận, có thể khiến nhóm người Daifield thuận tiện rèn luyện thân thủ.

Hơn nữa, cách thành Reed Flute không xa chính là mục tiêu quan trọng của y, Lãnh địa tinh linh.

Mọi người đối với sự an bày của Yannick không có dị nghị gì, cho dù là thần quan Darwin, dưới sự cổ vũ của khoản tiền thưởng kếch xù cũng chỉ có thể lầm bẩm vài câu trong bụng.

Giáo chủ Michelle quả nhiên đủ nghĩa khí, ngay lúc nhóm người Yannick vừa rời khỏi thủ đô đi về phía thành Reed Flute, tin tức phái đoàn thần quan của Đế quốc Garde quyên tiền trợ cấp cho gia quyến binh sỹ và bình dân ở tiền tuyến khắp nơi đã được lan truyền ra ngoài, hơn nữa ba nghìn đồng vàng đầu tiên cũng đã được Giáo chủ Michelle thay mặt chuyển giao cho Đại công tước Mecklen.

Hoàng đế và Đại công tước của các quốc gia lập tức lớn tiếng tán thưởng sự tài đức và lòng nhân từ của Giáo chủ Đế quốc Garde, mà âm thầm bọn họ lại không khỏi sợ hãi trước sự giàu có của Giáo hội Đế quốc Garde. Chỉ tiếc bản thân Giáo đình đã là quái vật khổng lồ, bọn họ không dám cướp đoạt, bằng không các quốc gia khác quả thực đều đỏ mắt trước miếng thịt béo này.

So với tâm tư của quý tộc, phản ứng của bình dân khắp nơi lại đơn giản hơn rất nhiều, nhất là những người đã từng trải nghiệm sự tàn khốc tại tiền tuyến, hoặc những người có thân nhân hy sinh trong đó. Toàn thể đều ca tụng và cảm kích vị Giáo chủ Hill nọ, thậm chí là sự nhân đức của Giáo đình.

Đương nhiên, cũng có người đứng ra chỉ trích vị Giáo chủ kia là đang mua danh chuộc tiếng, tranh thủ sự ngu muội của mọi người. Bất quá những lời tranh luận này không hề ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp mà Yannick và phái đoàn của mình đang dựng lên trong lòng giai cấp bình dân, thậm chí rất nhanh đã có ngâm du thi nhân bắt đầu viết những bài thơ ca tụng Yannick truyền bá khắp nơi.

/*Tóc bạch kim dưới ánh trăng như dòng suối lấp lánh vô ngần,

Cho dù không có cánh hoa rơi xuống,

Nơi này cũng vĩnh viễn hiển hiện sự kinh diễm nao lòng.

Mùa xuân của ngài vĩnh viễn không điêu linh,

Giống như giấc mộng tốt đẹp nhất cả đời chúng ta,

Ân huệ của thần đưa ngài đến bên cạnh chúng ta,

Thần mặt trời Francis lần nữa tái hiện chốn nhân gian.

Khi người đi vào thơ ca cùng thời gian trở thành bất hủ,

Chúng ta đều sẽ nhớ kỹ tên ngài,



Thẳng đến vĩnh viễn ——

Yannick Hill./

Vầng thơ ngôn từ duyên dáng này nhanh chóng phổ biến khắp đại lục, cũng trở thành thơ ca được hoan nghênh nồng nhiệt nhất, rất nhiều người đều thích âm điệu giòn giã vui tai của nó, mà càng có nhiều người cảm thấy hiếu kỳ với nhân vật được miêu tả trong bài thơ. Tình huống này khiến nhóm người Yannick còn chưa bắt đầu tiến vào lãnh thổ của những quốc gia khác, thanh danh của bọn họ cũng đã lan xa ra ngoài.

Bất quá, thái độ tò mò với dung mạo bên ngoài nhiều hơn là công tích thật sự của Yannick trong lòng mọi người hiện tại, tạm thời mà nói còn chưa có ích lợi gì với chính chủ. Y mang theo nhóm người Daifield rời khỏi thủ đô Mecklen đi về phía thành Reed Flute, Sophia lại đưa theo thị nữ mới, Amy, trở về đế đô Grade, hai nhóm người chia đường từ biệt.

Mecklen là một Công quốc tương đối nhỏ, nơi này không giống Đế quốc Garde, mỗi thành thị đều thiết lập truyền tống trận, bất quá nếu ngồi xe ngựa xuất phát từ thủ đô, tốc độ nhanh một chút, chỉ cần nửa tháng đã có thể đến thành Reed Flute.

Đợi đến khi nhóm người Yannick sắp đến Reed Flute, đoàn xe lại chia làm hai bộ phận, phần đông tiếp tục đi về phía Reed Flute, mà một chiếc xe ngựa đơn độc chở một người lại tách khỏi phương hướng ban đầu chạy về phía tây bắc.

Yannick vốn còn định theo bọn họ đến thành Reed Flute rồi mới từ biệt, nhưng nếu làm vậy khi thoát thân sẽ không quá thuận tiện, hơn nữa nhóm người Daifield cũng cần tự mình trải qua mưa gió rèn luyện mới có thể trở nên kiên cường. Mà lý do chống chế bọn họ đã sớm nghĩ xong, cứ nói Yannick trên đường gặp được chuyện quan trọng phải nán lại vài ngày, về phần thần quan Darwin, nhóm người Daifield cơ bản sẽ không để người nọ biết Giáo chủ muốn đến Lãnh địa tinh linh, nếu không phỏng chừng đối phương lại sẽ làm ra chuyện xấu xa gì đó.

Lãnh địa tinh linh tọa lạc trong một góc của đại lục, cho dù giáp ranh với Công quốc Mecklen nhưng xung quanh còn có một vành đai rừng rậm rất rộng, cánh rừng này được các tinh linh coi là rừng bảo hộ của Tinh linh tộc, cũng là đạo phòng tuyến quan trọng nhất của bọn họ.

Rừng rậm diện tích rộng lớn, cổ thụ cao thấp nối liền rất dễ khiến người ta mất phương hướng, nơi này tuy không nguy hiểm bằng rừng rậm Hắc Ám, thế nhưng chỉ cần hơi lơ là cũng có thể bị vây không ra khỏi được. Những thợ săn nhân loại ở phụ cận có đôi khi sẽ đi vào đây để tìm động vật quý hiếm, bất quá nếu mạo muội đi vào chỗ sâu có thể mãi mãi sẽ không thoát nổi, cuối cùng chết đói trong rừng.

Dĩ nhiên, đối với pháp sư hoặc thần quan mà nói, loại chuyện này sẽ không dễ dàng phát sinh, bọn họ có đầy đủ ma pháp và đạo cụ dùng để nhận rõ phương hướng, bất quá đi vào càng sâu lại càng dễ dàng gặp được những bẫy rập do tinh linh lưu lại, khó lòng phòng bị, dù cho là pháp sư hay thần quan cũng rất khó bảo đảm an toàn của mình.

Từ lúc việc đi săn tinh linh trở thành một trào lưu của Giáo đình, Tinh linh tộc vì đề phòng nhân loại tiến vào nơi này đã dùng rất nhiều biện pháp ngăn cản. Có người nói bọn họ còn vì thế mà thiết trí bẩy rập chuyên môn tấn công quang minh ma pháp, dùng để đối phó thành viên của Giáo đình.

Vậy nên khi Yannick đi qua những nơi được cư dân địa phương chỉ điểm rồi tiến vào rừng rậm, tâm trạng không giám lơi lỏng một giây phút nào, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận, bất quá may là trên người y còn có một ‘máy dò đường’ đặc biệt. Đối với nguy hiểm, Huyết tộc có một loại trực giác phi thường cường đại, bình thường đều có thể né tránh những bẫy rập bất ngờ được giăng giữa rừng, hơn nữa Yannick lại dùng quyển trục xác định phương vị, một mèo một người cứ thế đi dạo trong rừng rậm suốt cả ngày đêm, tuy rằng không tiến vào được bao xa, thế nhưng bọn họ đã tránh được rất nhiều bẫy rập.

“Meo meo.”

Mèo mun nhỏ đứng trên bả vai y giơ chân trước lên chỉ về phía đông nam, ý bảo Yannick đi về phía đó.

Yannick vừa đi vừa phàn nàn: “Tôi làm thế nào cũng cảm thấy phương hướng anh chỉ càng lúc càng vắng vẻ, anh xác định không nhận lầm chứ?”

“Meo meo ~” Mèo nhỏ bật người ngồi dậy, chân trước vỗ vỗ lên mái tóc bạch kim của Yannick biểu thị an ủi.

Yannick đen mặt: “Đừng chạm cái móng vuốt vừa rồi đi tiểu không hề rửa kia lên người tôi.”

Mèo mun nhỏ thu hồi móng vuốt, tỉ mỉ liếm liếm, sau đó trực tiếp in lên má của thần quan, cảm giác ướt át khiến thần quan càng thêm đen mặt. “Anh đang cho tôi lý do để ném anh xuống sao?”

‘Nếu không mang theo tôi em nhất định sẽ lạc đường đấy, sweetie.’ Đôi mắt mèo lục sắc rõ ràng biểu đạt sự trêu tức, nó lại càng lấn lướt cọ mặt mèo đến gần, cái đầu đầy lông dùng sức cạ cạ lên cổ thần quan tóc bạch kim.

“…” Được rồi, dù sao cũng là mặt mèo chứ không phải mặt người, ta nhẫn.

Yannick co rút khóe miệng, dùng pháp trượng đẩy bụi cỏ trước mặt ra, tiếng bước chân của y làm kinh động con rắn vằn đỏ bên trong, nó lập tức trườn người bỏ đi, nhanh nhạy lần nữa hòa vào trong khu rừng.

Yannick nhíu nhíu mày, dừng bước.

“Anh xác định là phương này chứ, không lầm? Tôi vì sao lại nhớ rằng trong sách bói toán từng nói, nếu nhìn thấy rắn vằn đỏ xuất hiện, chính là điềm báo cho một chuyện không thể dự đoán sắp phát sinh?”

“Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo, meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo?” Em cũng biết tôi không phải tiên tri, làm sao biết được chứ?

“…” Yannick phát thệ, y cư nhiên có thể đọc hiểu được sự khinh bỉ trong ánh mắt của một con mèo. “Được rồi, cơm tối tôi vốn định cho anh dùng thử lọ máu xử nữ hương vị hoa Bilan mà anh thích nhất, bất quá hiện tại xem ra có thể tiết kiệm một khoảng chi tiêu.”

Mèo mun lập tức ngậm miệng.

Lại đi thêm hơn mười bước, Yannick rốt cục phát hiện có điểm không đúng.

Bởi vì bắt đầu từ lòng bàn chân, cả người y chậm rãi đều cảm thấy được nhiệt độ đang gia tăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook