Quyền Trượng

Chương 128: Quyển 4 - Chương 128

Mộng Khê Thạch

23/11/2020

Học viện ma pháp trung ương của Đế quốc Garde, đây là một nơi như thế nào?

Đây chính là cái nôi học thuật ma pháp mà bao nhiêu người tha thiết ước mơ.

Bất quá, định nghĩa ma pháp chỉ dừng lại tại nguyên tố ma pháp.

Không chỉ là tại Đế quốc Garde, phóng mắt toàn bộ Học viện ma pháp trên đại lục, nơi này bồi dưỡng đều là pháp sư tương lai chứ không phải thần quan.

Tại Giáo đình, chế độ bồi dưỡng thần quan được phân tách độc lập, từ lúc được tuyển định cho rằng có thiên phú quang minh ma pháp, đối tượng sẽ tiến vào Giáo đình tiến hành học tập theo hệ thống, chi tiết không tiện nhiều lời.

Giáo đình vì muốn bảo trì cảm giác thần bí trong mắt dân chúng, trên toàn bộ cac phương diện đều ưu tiên lựa chọn phong bế. Nói ví dụ như, vấn đề học tập quang minh ma pháp sẽ không có ngạch cửa thấp như nguyên tố ma pháp, khắp nơi đều thấy pháp sư mở học viện, ý tứ của Giáo đình chính là, bọn họ theo trường phái giáo dục đẳng cấp hào phóng, có nội hàm lại đủ xa hoa.

Từ đó mà ngẫm, Yannick hoàn toàn có thể lý giải thâm ý ẩn sâu trong mệnh lệnh này của Giáo Hoàng: Ngươi không phải thích giao tiếp với pháp sư sao, như vậy liền để ngươi mỗi ngày đều có thể giao tiếp là được rồi. Dù sao việc ngươi bẩm sinh đã là thần chức không thể thay đổi, cũng không cần cho rằng kéo quan hệ được với một Pháp Thánh thì pháp sư trên toàn thế giới đều sẽ thích ngươi!

Để một thần quan đi truyền bá Phúc âm của Quang Minh nữ thần với các pháp sư, vừa nghĩ đã cảm thấy buồn cười, Yannick gần như có thể thấy được tiền cảnh bản thân trở thành trò cười của cả đại lục. Làm không tốt còn sẽ kéo ra một đám pháp sư không ngại ngàn dặm xa xôi, đặc biệt chạy đến học viện ma pháp để làm khó y đâu!

Bất quá ở bên ngoài y vẫn duy trì phong độ tốt đẹp, còn lên tiếng an ủi ngược Hồng y Rahl và nhóm Daifield: “Như vậy cũng không tệ, dù sao địa điểm tiếp theo của mọi người đều là Đế quốc Garde, ta cũng không cần một mình bước lên con đường lưu vong rồi.”

Hồng y Rahl lại không lạc quan như vậy, ông kéo Yannick về một bên nói: “Người bạn cũ, ta phải nói rằng đầu óc của con thật sự đủ linh hoạt, không câu nệ cùng lề thói cũ, ban đầu ta cũng là nhìn trúng điểm này mới đề cử con làm Giáo chủ. Sự thật chứng minh, ánh mắt của ta là chính xác, những việc con làm được trong mấy tháng nay so ra còn nhiều hơn những thành quả ta đạt được trong suốt thời gian làm Giáo chủ tại Garde. Càng khó gặp chính là, ngay cả Pháp Thánh cũng đối với con ưu ái có thừa.”

“Thế nhưng hiện tại ta đã thay đổi suy nghĩ, con vẫn nên tuân thủ quy củ hơn một chút, Giáo Hoàng bệ hạ không thích người không nghe lời. Con biết đấy, hiện tại tuy rằng Giáo đình và Pháp sư đang đề xướng bắt tay giảng hòa, chuyện con đi lại thân cận với pháp sư mặc dù Giáo Hoàng bệ hạ không thể nói gì nhưng trong lòng khẳng định sẽ không vui. Ngài ấy mà không vui thì con đường thăng tiến của con vĩnh viễn đều là vô vọng. Chuyện của Alexander lần này chẳng qua chỉ là một cái cớ, bệ hạ mới là người nắm giữ toàn bộ Giáo đình, ngài không thích có người vượt khỏi lòng bàn tay mình.”

Hồng y Rahl có thể nói với y nhiều như vậy, không thể nghi ngờ chính là đã đặt y vào vị trí tâm phúc. Tuy rằng trong lòng Yannick không quá đồng tình, thế nhưng lại không muốn làm phật lòng tốt của đối phương, chỉ nở nực cười: “Con đã hiểu, đa tạ người khuyến cáo.”

“Con hiểu được là tốt rồi,” Hồng y Rahl thở phào nhẹ nhõm, “Ta cho rằng Giáo Hoàng bệ hạ đưa con đến Học viện ma pháp chỉ là vì muốn thử lòng trung thành của con, con không thể lại giao tiếp quá gần với đám pháp sư kia, về phần tuyên truyền giáo lý, chỉ có lệ một chút là được. Ta sẽ tìm cơ hội nói tốt cho con trước mặt Bệ hạ, hy vọng lửa giận của người sớm ngài vơi bớt.”

“Cảm tạ ngài, Hồng y Rahl, ân đức của ngài con sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.” Lúc Yannick thể hiện phân cảnh cảm động chính là tu vi thâm hậu, biểu tình và ánh mắt so với hát còn thêm đong đầy xúc cảm, ngay cả loại người tinh minh như Hồng y Rahl khi nhìn thấy cũng cho rằng khổ tâm của mình không bị uổng phí, ngay cả một tia oán hận trước khi đến đây cũng theo đó không cánh mà bay.

Tiễn Hồng y Rahl đi rồi, trên mặt nhóm người Daifield đều biểu lộ rõ sự lo lắng.

Augustine nói: “Thưa ngài, chúng ta có thể liên danh viết thư, biểu thị tuyệt đối không tiếp thu sự an bày này.”

Daifield cũng nói: “Không sai, thưa ngài, vị trí Giáo chủ ta cũng không muốn, nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện đi theo ngài!”

Những người khác đều lần lượt biểu đạt lòng trung thành, ngay cả thần quan mập Darwin cũng không ngoại lệ. Bất quá ngoài miệng tuy rằng hắn nói theo những người khác, trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán chuyện nịnh bợ Giáo chủ mới rồi.

Yannick nở nụ cười nhẹ: “Không cần như vậy, mệnh lệnh của Giáo Hoàng không phải việc chúng ta có thể thay đổi. Hơn nữa một chuyện rốt cuộc là tốt hay xấu không nên chỉ nhìn trước mắt, trải qua chuyện này mọi người đều hiểu được hướng gió của Giáo đình, cho dù không có sự kiện Alexander, cho dù chúng ta có làm được nhiều hơn nữa, trong mắt bọn họ cũng là đi sai chính thống, căn bản không đáng giá tán thưởng. Vậy nên việc ta bị bãi miễn chỉ là chuyện sớm muộn, mọi người không cần vì vậy cảm thấy thương tâm.”

Thấy Daifield còn muốn nói gì đó, Yannick liền giơ tay ngăn trở: “Daifield, vị trí Giáo chủ này anh nhất định phải làm, tuy rằng bản ý của Giáo Hoàng bệ hạ là gây xích mích quan hệ của chúng ta, thế nhưng anh làm Giáo chủ dù sao cũng tốt hơn để Giáo đình phái một người xa lạ đến làm. Có anh ở đây, cuộc sống của tôi sau này ở Đế quốc Garde cũng sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.”

Y nói xong, còn khẽ chớp mắt với Daifield: “Dù sao đi nữa, anh hẳn là sẽ vì tôi mở vài cánh cửa tiện lợi, có phải hay không?”

Daifield: “Đương nhiên, tôi sẽ không để bất kỳ kẻ nào xúc phạm đến ngài!”

“A, vậy được rồi.” Yannick mỉm cười, “Chưa đến một khắc cuối cùng, ai cũng không biết bản thân là thắng hay thua, chúng ta không cần vì một chút trắc trở nho nhỏ trước măt mà uể oải! Hiện tại, chúng ta liền ra ngoài ăn một bữa no nê đi, mọi người muốn ăn beefsteak hay pizza xúc xích?”

Daifield và Augustine bốn mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ tố chất của Giáo chủ đại nhân cường đại đén vậy, bị bãi miễn liền cứ thế bãi miễn, không có một chút cảm xúc thương tâm khổ sở nào.



Nói không chừng Giáo chủ đại nhân là đang miễn cưỡng vui cười, trên thực tế trong lòng trộm khóc đâu!

Mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên lại tăng thêm vài phần đồng tình với Yannick, bọn họ quyết định trong khoản thời gian trước khi quay về Đế quốc Garde, cố gắng để cho Giáo chủ đại nhân vượt qua thêm vài ngày vui vẻ..

Vì vậy, Yannick kinh ngạc phát hiện, đãi ngộ của mình trong vài ngày tiếp theo quả thực không chỉ tăng lên một đẳng cấp.

Sáng sớm y còn chưa rời giường, ngay cả căn dặn trước cũng không cần, Bart giống như đã canh giờ sẵn chuẩn bị đầy đủ bữa sáng nóng hầm hập cùng với khăn mặt và nước nóng mang đến tận phòng.

Rửa mặt xong, tay cũng không cần động, chỉ cần mở miệng ra Baker lập tức dâng lên bữa sáng ngon miệng. Căn cứ theo sự quan sát của Yannick, suốt ba ngày nay thực đơn chưa hề lặp lại.

Ăn cơm xong, Daifield gõ cửa, thân thiết ôn nhu hỏi: “Thưa ngài, ngài muốn tắm rửa không?”

Sau khi Yannick cự tuyệt khoảng ba phút, cánh cửa lần nữa bị giõ vang, Augustine trưng ra gương mặt tê liệt gần sánh ngang với Chris tham gia góp vui: “Thưa ngài, ngài có muốn đi dạo phố chăng? Nghe nói cửa hàng ma tinh trên đại lộ Vaughan vừa mới thu vào một nhóm ma tinh đỏ tốt nhất.”

Thần quan tóc bạch kim co rút khóe miệng: “...... Không cần, cảm tạ.”

“Tốt.” Augustine không nhiều lời thêm, nhanh chóng đóng cửa lại, Yannick thở phào một hơi, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người mình, thân thể lệch qua tựa vào gối nằm, nhìn ánh mặt trời và hoa tươi rạng rỡ bên ngoài, bắt đầu yên lặng tự hỏi con đường sự nghiệp tương lai của bản thân.

Chỉ là chưa đến một phút sau, cửa phòng lần nữa bị gõ vang.

Yannick: “Mời vào.”

Thần quan Darwin mập mạp xuất hiện trong tầm nhìn của y, người nọ lộ ra một nụ cười ngây ngô: “Thưa ngài, ngài có muốn đi phố đèn đỏ thư giãn không?”

Yannick không thể nhịn được nữa: “...... Ban ngày đi dạo kỹ viện sao!”

Thần quan Darwin bị y mắng như vậy còn có một chút oan uổng: “Là dám Daifield bảo tôi tới, nói muốn để ngài thả lỏng tâm tình, tôi cảm thấy muốn thả lỏng thì nơi đó là thích hợp với ngài nhất rồi......”

Yannick vừa bực mình vừa buồn cười: “Lẽ nào gương mặt của ta rất đúng tiêu chuẩn khách làng chơi sao?”

“Không không!” Thần quan Darwin lập tức lộ ra nụ cười hèn mọn thiếu đánh độc hữu của mình, “Dù sao đi nữa hiện tại ngài cũng không còn là Giáo chủ rồi, không cần tuân thủ những quy tắc cứng nhắc kia, tôi có thể làm hướng dẫn của ngài, bảo đảm ngài sẽ vô cùng thích thú. Không nơi nào là không có phụ nữ xinh đẹp, ngay cả đàn ông đẹp trai cũng có, hắc hắc hắc......”

“Cảm tạ, ta không cần.” Yannick mặt không biểu tình, thành thật mà nói, nhìn thấy bộ dạng ‘Ngài không cần nói, chuyện gì ta cũng biết’ này của Darwin, y rất muốn đánh người. “Thuận tiện làm phiền anh báo cho những người khác, tôi có chút chuyện quan trọng cần làm, không cần tiếp tục gõ cửa nữa.”

“Oh, được rồi, thưa ngài, nếu như đây là nguyện vọng của ngài, tôi rất vui lòng tuân thủ......” Darwin thần quan lẩm bẩm, khom người lui ra ngoài.

/Sweetie, làm tốt lắm, tên kia cư nhiên dám xúi giục babe của ta đi kỹ viện, tối nay ta sẽ phái Anna đi hút khô máu của gã./

Yannick chớp mắt vài cái, có chút không quá thích ứng với việc trong đầu của mình đột nhiên xuất hiện một thanh âm khác.

Còn là một thanh âm đã biến mất thật lâu.

“Meww ~” Một tiếng mèo kêu mềm mại truyền đến từ bệ cửa sổ, ngay sau đó, cơ thể nhỏ nhắn mẫn tiệp xuất hiện trong mắt Yannick, con vật kia vèo một cái phóng lên thật cao, vững vàng hạ xuống, mục tiêu là ——

Chân của Yannick.



Yannick: “......”

Mèo mun: /Sweetie, lẽ nào đã lâu không gặp như vậy rồi, em một chút cũng không tưởng niệm ta ư! Vì sao em lại để lộ biểu tình ghét bỏ như vậy!/

Đã lâu không gặp, con mèo này cũng phì nhiêu không ít.

Yannick nắm cái đuôi nhỏ của mèo ta, dốc ngược cơ thể đối phương: “Cho anh ba giây để giải thích nguyên nhân vì sao có thể dùng loại hình thái này trực tiếp đối thoại với tôi, nếu không tôi sẽ cắt đuôi anh gửi cho Chris.”

Ansel: /Em lại nhớ gã gian phu kia! Lẽ nào em không biết sau khi chia tay lâu ngày, lễ vật gặp mặt tốt nhất có thể tặng ta chính là một nụ hôn thâm tình sao?!/

Thần quan tóc bạch kim nhướn mày: “Rất xin lỗi, tôi chưa từng có ham thích hôn môi với một con mèo.”

Ngữ điệu của y lại chuyển, “Bất quá, nếu anh nguyện ý nói cho tôi biêt nguyên nhân, biết đâu tôi sẽ cân nhắc một chút.”

Ansel: /Được rồi, chuyện này là do chúng ta sớm đã tâm linh tương thông. Sweetie, chúng ta từ bây giờ có thể trực tiếp tiến hành giao tiếp từ trong tâm tưởng rồi. Thế nào? So với tên pháp sư tự bế kia thì lợi hại hơn nhiều đúng không? Nghe nói hiện tại hắn đã là Nhiếp chính vương của Đế quốc Garde rồi, chậc chậc, trực tiếp diệt hết cả Trưởng lão viện đi để làm Hoàng đế không phải tốt hơn sao! Cư nhiên chỉ là một Nhiếp chính vương, đúng là có bệnh!/

Yannick mặt không đổi sắc: “Xin lỗi, số lượng từ của đáp án quá dài, hơn nữa còn không có trọng điểm đáng nói, vậy nên phúc lợi bị thủ tiêu.”

Ansel: /Sweetie, em không thể đối với ta như vậy. Em phải biết rằng từ sau khi chia tay em đến giờ, đã lâu như vậy ta chưa từng chạm vào những người khác, em là đang ép ta biến thân thành người, đem em ép lên giường như vậy lại như vậy sao?/

Yannick: “...... Cám ơn anh đã nhắc nhở tôi.”

Một lát sau, rèm cửa sổ lại bị xốc lên một gốc, bất quá lần này bay vào lại là hai con dơi.

Hai con dơi này đập cánh sàn sạt, biến thành một nam một nữ.

Người đàn ông anh tuấn cao ráo, mắt sâu mũi cao, người nữ Yannick có quen biết, là Anna.

Anna vừa nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền ‘A’ một tiếng: “Trời ạ, Thân vương điện hạ, ngài vì sao lại biến thành bộ dạng này rồi!”

Wilson cũng là vô cùng kinh ngạc, gã không biết quan hệ của Yannick với Thân vương Huyết tộc tân nhiệm. Tuy rằng trên đường gã đã nghe Anna ám chỉ một chút, bất quá cuộc tình giữa một thần quan và một Huyết tộc? Đối với việc này gã từ chối cho ý kiến.

Trước kia Huyết tộc cũng thường bắt thần quan về xem như món đồ chơi độc chiếm, thế nhưng cho tới bây giờ giữa hai bên cũng chưa từng sản sinh qua ái tình gì đó, gã cũng không tin tưởng Đức ngài Thân vương cường đại như vậy sẽ thích một thần quan nhân loại.

Bất quá một màn trước mặt này hiển nhiên đã lật đổ thế giới quan của gã.

Chỉ thấy mèo mun đang bị khóa lại trong máy lớp chăn dày, chỉ để lộ cái đầu lông mượt mà, bên ngoài còn có một sợi dây quấn quanh, bảo đảm nó không có cách nào biến lại thành hình người.

Wilson giận dữ, một thần quan nhân loại đê tiện làm sao có thể đối xử với Thân vương điện hạ tôn quý như thế chứ!

Ngay lúc gã sắp ra tay bẻ gãy cần cổ thon thả của Yannick, mèo mun lại kêu lên một tiếng, thanh tuyến hơi thấp biểu đạt sự cảnh cáo mờ mịt. Wilson đã hiểu, gã chỉ đành phẫn nộ tránh qua một bên.

“Thân vương điện hạ, y đối với ngài thực sự quá bất kính rồi!” Thần quan tóc bạch kim từ đầu đến giờ cũng không lên tiếng, nghe được cái xưng hô này thì có hơi kinh ngạc hỏi.

Đối với vấn đề của người trước, mèo mun đảo cặp mắt trắng dã, biểu thị không chấp nhặt với bộ hạ ngu xuẩn.

Đối với nghi vấn của người sau, mèo mun lộ ra biểu tình ngạo kiều, ngửa cằm lên, biểu thị trước sờ sau sẽ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook