Quyền Trượng

Chương 142: Quyển 5 - Chương 142

Mộng Khê Thạch

23/11/2020

Giáo Hoàng cũng không nổi giận, trong cuộc đời dài dằng dặc của ông, việc bị người khiêu khích ngay trước mặt như vậy đây cũng không phải lần đầu tiên, đối diện với sự mạo phạm của Gustav, ông cũng chỉ trưng ra biểu tình nhàn nhạt: “Việc ngài đến tham gia Hội nghị liên minh đại lục lần hai cũng không phải không trải qua sự đồng ý của ta sao? Cái tội bất kính này lại phải truy cứu như thế nào đâu?”

Gustav cười nhạo, tự mình ngồi xuống, “Bệ hạ, thứ cho ta nói thẳng, ngài đã có hơn một tháng không lộ diện, ngoại trừ Vatican Ridge không từng tiếp kiến bất cứ ai. Mà Hội nghị liên minh đại lục Giáo đình lại không thể vắng mặt, cho dù chưa được sự cho phép của ngài, thế nhưng vì Giáo đình ta cũng nguyện ý chịu cái tội bất kính này.”

Giáo Hoàng: “Nội dung chủ yếu của hội nghị hôm nay là lựa chọn Giáo Hoàng tân nhiệm, về phần tội danh của ngài chúng ta có thể bàn lại sau…”

Cơ hồ gần như lập tức, Gustav đã nghe hiểu lời ngầm của Giáo Hoàng: Nếu như ngươi không quấy rối, ngoan ngoãn ủng hộ Vatican Ridge làm Giáo Hoàng, cái tội danh này ta cũng liền không truy cứu. Nếu không một khi chúng ta tính toán sổ sách rõ ràng, ai là người thua thiệt còn chưa biết đâu!

Bất quá nghe hiểu là nghe hiểu, Gustav cũng không dự định để Giáo Hoàng như nguyện.

Mọi người ai cũng có dã tâm, năng lực và thế lực của gã hoàn toàn không thua kém Vatican Ridge, dựa vào cái gì Vatican Ridge chỉ vì nhận được sự sủng ái mà thẳng tiến ngồi lên ngai vị Giáo Hoàng? Đây cũng không phải một miếng bánh mỳ ngọt, nhìn ai thuận mắt hơn thì chia nhiều cho kẻ đó một ít. Cái chức vị Giáo Hoàng này đương nhiên phải nhận được sự tán đồng của toàn thể Hồng y giáo chủ mới có thể đảm nhiệm!

Gustav hận nhất là bộ dạng rõ ràng đã thiên vị còn muốn bày ra biểu tình chí công vô tư của Giáo Hoàng, gã lộ ra một tia cười nhạt: “Bệ hạ, vừa rồi ta đã nói qua, căn cứ theo pháp lệnh của Giáo đình, trước khi mười hai vị Hồng y giáo chủ được triệu tập đầy đủ thì không thể lựa chọn Giáo Hoàng đời kế tiếp. Cho dù hiện tại ta đã đến, thế nhưng Hồng y Robert đã qua đời, rốt cục vẫn là thiếu một vị. Ta cho rằng trước khi Hồng y giáo chủ mới được đề bạt, chúng ta không thể thảo luận chuyện này.”

“Ta rất tán thành quan điểm của Hồng y Gustav.” Người lên tiếng cư nhiên là ứng viên số một cho chức Giáo Hoàng, Hồng y Arthur Vatican Ridge.

Vatican Ridge tựa hồ không phát hiện sắc mặt kỳ quái của mọi người, tiếp tục nói: “Pháp lệnh Giáo đình là do Giáo Hoàng bệ hạ đời đầu tiên quyết định, chúng ta quả thực không nên làm trái. Nếu đã như vậy, hôm nay chúng ta liền thảo luận ứng viên Hồng y đi.”

Có âm mưu! Gustav nhìn đối phương thống khoái đồng ý với mình như vậy, trong lòng trái lại càng thêm cảnh giác.

Quả nhiên, ngay sau đó Vatican Ridge liền nói: “Ta đề cử một người, Yannick Hill.”

Toàn trường thinh lặng.

Khéo miệng Gustav kéo lên một tia cười nhạo, không nói gì.

Người đứng ra phản bác là Quinton, ai cũng biết kẻ này thuộc về bè phái Gustav. “Vatican Ridge, ngài là đang nói đùa sao? Yannick Hill hiện tại chỉ là một thần quan không phẩm trạch, y thậm chí còn không phải đê giai thần quan, có tư cách gì trở thành Hồng y giáo chủ! Nơi này là phòng nghị sự thần thánh nhất của Giáo đình, không phải sân chơi của một mình ngài!”

Vatican Ridge cũng không nổi giận, chỉ thờ ơ vuốt tay: “Như vậy, ngài có đề nghị nào tốt hơn?”

Quinton liếc nhìn Gustav, “Đương nhiên, ta đề cử Michelle, Giáo chủ Công quốc Mecklen, dựa theo tư lịch, việc ngài ấy tấn thăng Hồng y giáo chủ là việc đương nhiên.”

Spencer, một Hồng y giáo chủ khác lớn tiếng cười nhạo: “Michelle? Ngài đang nhắc đến cái gã ngay cả bồn cầu trong phòng tắm cũng phải phủ một lớp vàng kia sao? Sinh hoạt của người này chú trọng xa xỉ, lại thích phô trương tranh công, lần này Công quốc Mecklen bị ma vật tấn công chiếm giữ hơn nửa lãnh thổ, hắn không kịp phản ứng chống cự vốn đã là lỗi nặng, chưa chịu hình phạt là do Giáo đình còn bề bộn công việc, lý nào lại có thể được thăng chức? Quinton, lẽ nào ngài cho rằng pháp lệnh Giáo đình đều là bày biện sao?”

Quinton cười nhạt: “Ta không phải cảm thấy Michelle vẫn tốt hơn tên Yannick Hill kia sao!”

Nếu cứ tiếp tục như vậy, một bên nói tốt một bên phản đối, vĩnh viễn đều không tìm ra kết quả.

Vatican Ridge quyết đoán ngăn lại sự tranh chấp không chút ý nghĩa này, đem quyền phát biểu giao cho Giáo Hoàng: “Bệ hạ, người cảm thấy thế nào?”

Giáo Hoàng nặng nề liếc nhìn môn đồ của mình.

Việc Vatican Ridge đề cử Yannick Hill cũng không báo trước với ngài, thành thật mà nói ngài hoàn toàn không thích Yannick Hill, hơn nữa còn cảm thấy quan điểm của đối phương đậm mùi dị đoan tà thuyết. Thế nhưng nếu như Arthur trong lúc này đã kiên định duy trì Yannick Hill, cũng nói rõ bọn họ đã âm thầm đạt thành hiệp nghị gì đó, như vậy ngài cũng không tiện phá vỡ kế hoạch của môn đồ nhà mình.

Quên đi, sau này vị trí của ngài dù sao cũng phải nhường ra, nếu Arthur đã thích…

“Trong số các Giáo chủ hiện tại, thâm niên của Michelle đúng là lâu nhất,” Giáo Hoàng chậm rãi nói, trong thanh âm lộ ra một tia già nua và ủ rũ. “Thế nhưng trong các Giáo chủ, ngài ấy cũng không phải ưu tú nhất. Ngoại trừ sự kiện ma vật xâm chiếm Mecklen lần này, nếu như ta nhớ không lầm, khi ngài ấy vừa được đề bạt thành Giáo chủ từng truyền ra một vụ gièm pha lớn về hối lộ.”

Khi nói đến đây, Giáo Hoàng liếc nhìn Quinton, cho dù ánh mắt của ngài đã có chút mờ mịt thế nhưng Quinton vẫn vội vã cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

“Về phần Yannick Hill, ngài ấy tuy rằng liên tiếp phạm vào một ít sai lầm nhỏ, thế nhưng cũng đã vì Giáo đình giành lấy rất nhiều danh tiếng. Tuần trước ta vừa thu được thư cảm ơn của Đại công tước Ceylon, ngài ấy bày tỏ lòng biết ơn đối với việc Yannick Hill đã dùng danh nghĩa Giáo đình quyên tiền cho gia đình binh sỹ tiền tuyến, với công tích này, cho dù lập tức khôi phục chức vụ Giáo chủ của ngài ấy cũng là chuyện có thể.”

Giáo Hoàng lại chợt đổi ngữ điệu, “Đương nhiên, các vị Giáo chủ còn lại đều có tư cách tranh cử chức vị Hồng y này, trong lòng mọi người hẳn cũng đã có ứng viên thích hợp, như vậy chúng ta tiến hành bỏ phiếu thôi. Dựa theo quy định, chỉ cần có hơn phân nửa số phiếu tán thành chúng ta sẽ xác định đối tượng, bản thân ta sẽ không tham gia đầu phiếu, trừ phi xuất hiện tình huống phiếu hòa.”

Cáo già giảo hoạt!

Gustav nhịn không được mắng thầm một câu.

Tuy rằng ngoài miệng Giáo Hoàng vẫn nói sẽ không tham dự, thế nhưng những lời trước đó của ngài hiển nhiên đã biểu lộ lập trường của mình. Trước đó rõ ràng còn chán ghét Yannick Hill như vậy, kết quả chỉ cần một câu của Vatican Ridge liền thay đổi chủ ý! Lời trong lời ngoài đều đang ám chỉ Yannick Hill xuất sắc hơn Michelle, cứ như vậy những kẻ vốn đang bảo trì trung lập hoặc trung thành với Giáo Hoàng còn không biết nên lựa chọn thế nào sao?

Lẽ nào Vatican Ridge thực sự là con riêng của Giáo Hoàng như trong lời đồn?!

Ghê tởm hơn chính là, Giáo Hoàng còn kéo những vị Giáo chủ có cảm giác tồn tại thấp khác vào cuộc, rõ ràng muốn mọi người không thể lựa chọn, phân mỏng số phiếu, cuối cùng đều là do lão già này định đoạt!

Nếu như có thể, Gustav quả thực muốn cầm lấy pháp trượng nhắm ngay và đầu Giáo Hoàng tung ra năm mười cái ‘Quang minh phổ chiếu’, lão già này thực sự nên đi gặp quỷ đi thôi!

Thế nhưng những lời thốt ra khỏi miệng gã lại tuyệt nhiên tương phản với nội tâm.

“Quyết sách của bệ hạ rất anh minh, ta phi thường tán thành.” Gustav thản nhiên nói.

Cho dù biết Giáo Hoàng đang làm việc thiên vị, thế nhưng những lời của ngài thực sự không có chút sơ hở nào, Gustav có thể trực tiếp đánh ngất Hogan nhưng lại không thể công khai chống đối với Giáo Hoàng.

Bản thân ngai vị Giáo Hoàng đã là một loại quyền uy, Gustav chỉ có thể tạm thời nuốt xuống cơn giận này.



“Tốt.” Vatican Ridge nói, “Nếu như mọi người đã không có ý kiến vậy chúng ta bắt đầu bỏ phiếu thôi, dưa theo những lời lúc nãy Giáo Hoàng bệ hạ nói, ứng viên gồm Giáo chủ của các quốc gia cùng với Yannick Hill.”

Những người khác đương nhiên không có ý kiến, mà cao hứng nhất phải kể đến Hồng y Rahl.

Trên thực tế, quan hệ đồng minh của ông và Yannick vẫn rất kiên cố, không bởi vì Yannick bị miễn chức mà mỏng đi ngược lại càng lúc càng thân mật, Rahl vẫn thường viết thư thông báo về hướng đi của Giáo đình cho Yannick biết, mà Yannick cũng sẽ thường xuyên giúp ông nghĩ kế. Bởi vì có những chủ ý của Yannick, Hồng y Rahl đã nhiều lần thuận lợi tránh khỏi nhiều cuộc tranh đấu giữa Vatican Ridge và Gustav, việc này càng khiến ông thêm phần tín nhiệm với đối phương.

Ông biết rõ, cho dù con đường Yannick đi không giống những người khác, hơn nữa còn rất nguy hiểm, thế nhưng chỉ cần có cơ hội tuyệt đối có thể có ngày xuất đầu, nói không chừng thành tựu còn lớn hơn cả ông.

Bất quá Rahl thật không ngờ kỳ ngộ của người thanh niên này lại đến nhanh như vậy, hiện tại Vatican Ridge đang cùng Gustav tranh quyền, vị trí Hồng y giáo chủ trống ra thực sự là miếng mồi ngon mọi người thèm khát, Vatican Ridge muốn ủng lập Yannick lên làm Giáo chủ đơn giản cũng chỉ vì một phiếu bầu trong cuộc tranh cử Giáo Hoàng mà thôi.

Như vậy, bản thân ông có nên đứng về phía Yannick hay không? Rahl một bên suy tư một bên viết xuống tên của người mình lựa chọn, sau đó gấp lại đưa cho thánh kỵ sỹ phía sau.

Kết quả cơ hồ đã rõ ràng, thế nhưng thực tế lại có chút ngoài dự đoán của mọi người.

Bởi vì ngay cả bản thân Yannick hẳn cũng không ngờ mọi việc có thể thuận lợi như vậy.

Cho tới lúc này y vẫn đang ngồi trong phòng tiếp khách của Vatican Ridge, bởi vì người sau nói cho y biết mình phải đi tham dự một hội nghị rất quan trọng, hy vọng y đừng vội rời đi, nói không chừng rất nhanh sẽ có tin tức liên quan đến y truyền ra.



“Hồng y giáo chủ?” Yannick không chút nào che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt, cho dù y đã đoán được Vatican Ridge sẽ cố gắng tranh thủ vị trí này cho y, thế nhưng ngay khi chức vị đó chân chính đập lên người mình, Yannick vẫn có một loại cảm giác mơ hồ khó thể tin tưởng.

“Đúng vậy, mười một vị Hồng đại giáo chủ, mười một tấm phiếu bầu, anh được sáu phiếu, là người có phiếu bầu nhiều nhất.” Vatican Ridge nhìn y, gương mặt hiếm thấy lộ ra nụ cười.

“Như vậy, số phiếu của những người khác là thế nào?” Yannick hỏi.

“Michelle được bốn phiếu, ngài hẳn có quen biết ngài ấy, Hutcheson được một phiếu, vậy nên bọn họ đều không thể cạnh tranh với anh.” Tâm tình của Vatican Ridge phi thường tốt, “Anh đã không nhìn thấy được sắc mặt của Gustav ngay lúc ấy, đó là việc rất đáng tiếc.”

“Ta nghĩ,” Yannick châm chước ngôn từ, “Người ta nên cảm ơn nhiều nhất hẳn là Giáo Hoàng bệ hạ?”

Ông già chết tiệt này cư nhiên không đứng ra gây khó dễ, đây quả thực là một kỳ tích.

Không cần phải nói, vai trò của Vatican Ridge trong chuyện này hẳn có tác dụng vô cùng lớn.

Vatican Ridge xác nhận sự phỏng đoán của y: “Đúng vậy, Giáo Hoàng bệ hạ xem ở mặt mũi của ta, quyết định không truy cứu việc thất trách trước đó nữa.”

Nếu Giáo Hoàng đã nói là thất trách, như vậy y hẳn là thất trách, cho dù Yannick hoàn toàn không cảm thấy mình đã làm sai, thế nhưng người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu. Y mỉm cười cảm kích, nói: “Ta vô cùng biết ơn trước sự khoan hồng của bệ hạ, đồng dạng cũng rất cảm tạ ngài.”

Vatican Ridge cười khúc khích, phảng phất cũng có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng y: “Anh không cần cảm tạ ta, Yannick thân ái, ta đã thực hiện giao hẹn với anh, kế tiếp đã đến lượt anh làm việc.”

Trước đó còn gọi họ, hiện tại đã trực tiếp kêu tên, bất quá Yannick cũng không quá để ý chi tiết này, lập tức mỉm cười: “Đương nhiên, tôi sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Lên làm Hồng y giáo chủ vui vẻ sao? Đương nhiên vui vẻ.

Làm đàn ông ai cũng có dã tâm, nói không vui đương nhiên là giả, Yannick lăn qua lăn lại nhiều chuyện như vậy còn không phải là muốn tích lũy vốn liếng tấn thân sao.

Thế nhưng y đã làm tốt tư tưởng trong lúc vị Giáo Hoàng kia còn tại vị, bản thân vô vọng thăng tiến, nào ngờ trừ trên trời đột nhiên rơi xuống một cái bánh lớn, Vatican Ridge đánh nhau với Gustav, một người ngoài không chút can hệ như y chợt bị kéo vào. Đương nhiên, cũng tiện thể nhận được chỗ tốt thật lớn.

Yannick: “Thứ cho tôi nói thẳng, Đức ngài Vatican Ridge…”

Vatican Ridge cắt lời: “Ta cho phép anh gọi tôi à Arthur trong những lúc thế này. Ta cho rằng chúng ta đã thành lập được một tình hữu nghị tốt đẹp.”

Yannick rất hiểu thuận theo: “Được rồi, Arthur, tôi không hiểu, bảy vị Giáo chủ kia càng có tư cách tấn thăng làm Hồng y giáo chủ hơi tôi, vả lại trong bọn họ khẳng định sẽ có người tình nguyện trung thành với ngài. Vì sao ngài không lựa chọn bọn họ mà lại chọn ta?”

Vatican Ridge: “Bởi vì chúng ta có cùng chung mục tiêu.”

Yannick: “??”

Vatican Ridge mỉm cười: “Ta biết những việc anh làm trong thời gian ngày tại Học viện ma pháp trung ương, anh nghĩ nếu không phải do ta giúp ngài đè tin tức xuống, phía Giáo đình làm sao có thể bình tĩnh như vậy?”

Yannick: “… …”

Chẳng trách, y luôn thắc mắc vì sao mình gây lớn chuyện như vậy nhưng không thấy Giáo Hoàng phản ứng chút nào, đừng nói là khiển trách, ngay cả răn đe cũng không có, đơn giản là việc vô cùng không khoa học. Hóa ra là do có người đứng sau hỗ trợ!

Vatican Ridge: “Nghe đến đây, anh có phải cảm thấy rất cảm kích ta không?”

Yannick: “… Có một chút.”

Vatican Ridge lộ ra một nụ cười trêu đùa: “Như vậy anh sẽ làm thế nào để báo đáp ta?”

Yannick trừng mắt nhìn: “Ta liền đem sự trung thành trân quý nhất tặng cho ngài.”

“Quả là một người giảo hoạt!” Vatican Ridge chậc lưỡi một tiếng, sắc mặt khôi phục về sự nghiêm túc và lãnh đạm ban đầu: “Được rồi, trở lại chuyện chính. Ta tán thành phần lớn những việc anh đã làm, Giáo đình cần sự cải cách thích đáng, bằng không sẽ càng ngày càng đi xuống sườn dốc. Ta hy vọng những việc hiện tại anh đang làm trong tương lai sẽ vận dụng được ở những phương diện lớn hơn, bao quát cả trùng kiến thời hậu chiến.”



“Trùng kiến thời hậu chiến?” Yannick lập lại một lần, mỉm cười: “Ánh mắt của ngài thật lâu dài.”

Vatican Ridge: “Không, anh khẳng định cũng đã nghĩ đến những việc này, có đúng hay không?”

Đối mặt với người cùng chung chí hướng, Yannick không có gì không dám nói: “Đúng vậy, trong cuộc chiến giữa nhân loại và ma vật, chỉ cần nhân loại không ngu ngốc đến phút cuối, chung quy sẽ có ngày giành được thắng lợi, đến khi ấy việc trùng kiến sau chiến tranh là chuyện phi thường trọng yếu. Mà vai trò của Giáo đình ngay trong và sau cuộc chiến sẽ quyết định địa vị của nó trong cách cục đại lục hậu chiến.”

Vatican Ridge lộ ra thần sắc tán thưởng: “Ta có một loại dự cảm, giả sử anh ngồi vào vị trí của ta, nói không chừng anh sẽ làm tốt hơn cả ta nữa.”

“Ta cự tuyệt,” Trong bầu không khí như vậy, Yannick không ngại mở một trò đùa nhỏ, “Ta cũng không muốn có một vị Giáo Hoàng bệ hạ bảo thủ cố chấp làm đạo sư!”

Vatican Ridge nhịn không được bật cười, nét mặt không có chút giận dữ nào: “Được rồi, ta không nên thảo luận những vấn đề quá nghiêm túc như vậy với anh, hiện tại chuyện anh cần làm chính là nghỉ ngơi thật tốt, hai hôm nữa Giáo Hoàng sẽ tự mình giúp ngài phủ lên pháp bào Hồng y, sau đó anh có thể dọn đến nơi ở độc lập tại Tòa thánh.”

Yannick hỏi: “Hồng y đại giáo chủ nhất định phải ở tại Tòa thánh sao?”

Vatican Ridge: “Đương nhiên không, anh có thể tùy ý… anh muốn ở bên ngoài?”

Yannick: “Đúng vậy, ta có mua một căn nhà tại Đế quốc Garde, ta cũng đã ở đó rất lâu rồi, cũng quen thuộc với mọi việc. Dù sao đi nữa chúng ta có truyền tống trận, ta có thể tùy thời đến đây.”

Vatican Ridge: “Anh muốn ở lại Đế quốc Garde không phải vì người nào đó chứ?”

Yannick: “Ai?”

Vatican Ridge: “Nói thí dụ như, nhiếp chính vương Chris?”

Yannick mặt không đổi sắc: “Chúng tôi từ trước đã có tình hữu nghị thâm hậu, bất quá chuyện này cũng không ảnh hưởng đến quy định của tôi.”

“Phải không?” Vatican Ridge ý vị thâm trường hỏi lại, sau đó đứng dậy bước tới trước mặt Yannick, vươn tay vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của y.

Động tác này có chút ngả ngớn, thế nhưng Yannick cũng không ngăn lại hay lui về, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

“Vậy anh có hứng thú trở thành tình nhân của tân nhậm Giáo Hoàng không?” Chỉ nghe Vatican Ridge hỏi như vậy.

Yannick không hề dao động: “Ngài đang nói đùa sao?”

Vatican Ridge lãnh tĩnh nói: “Đương nhiên không, anh vì sao cảm thấy ta là đang nói đùa chứ? Loại quan hệ này cũng không hiếm thấy, anh cũng biết quan hệ của Hồng y Gustav và Angus rồi. Còn nữa, không cần dùng kính ngữ với ta, Yannick, hiện tại anh và ta đều là Hồng y giáo chủ, chỉ là anh chưa được phủ pháp bào mà thôi.”

Yannick mỉm cười: “Như vậy, ta cự tuyệt.”

Vatican Ridge: “Vì sao?”

Yannick: “Quan hệ tình nhân không nên lẫn lộn cùng người hợp tác, quan hệ của chúng ta cứ định vị ở đồng bạn cùng chung chí hướng sẽ càng thêm thích hợp.”

Vatican Ridge xích lại gần y thêm một ít: “Ngài không cảm thấy quan hệ càng thân mật sẽ có trợ giúp cho sự tín nhiệm giữa chúng ta sao?”

Thần quan tóc bạch kim nhướn mày lông mi: “Ta cũng không nhìn ra Hồng y Gustav có bao nhiêu tín nhiệm với thần quan Angus! Hơn nữa Arthur, ồ, cách xưng hô này thật sự có chút kỳ lạ, anh hoàn toàn không phù hợp thẩm mỹ của tôi.”

Vatican Ridge triệt để sửng sốt, hoàn toàn không ngờ mình sẽ bị cự tuyệt vì lý do như vậy: “Vậy anh thích dạng thế nào? Giống Chris sao?”

Yannick cười cười: “Không, tôi chỉ không thích lên giường với Giáo Hoàng tương lai.”

Vốn Vatican Ridge cũng chỉ là nửa đùa nửa thật đưa ra kiến nghị, thế nhưng sau khi nghe đối phương cự tuyệt trong lòng lại có chút tư vị tiếc nuối.

Y còn muốn nói thêm gì đó, chợt ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, sau đó lại là tiếng gõ cửa dồn dập: “Đức ngài Vatican Ridge! Đức ngài!”

Vatican Ridge có chút không vui, y thả bàn tay đang nắm hờ lọn tóc của Yannick ra, nói: “Vào đi.”

Người đi vào là Ebul, Adolf cùng với thần quan hầu cận bên người Giáo Hoàng.

“Đức ngài Vatican Ridge, Đức ngài Hill!” Bọn họ nhìn thấy Yannick cũng ở đây liền vội vàng hành lễ, cho dù y chưa cử hành điển lễ nhậm chức chính thức, bất quá đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

“Bệ hạ triệu tất cả Hồng y giáo chủ đến, nói là có chuyện trọng yếu cần thương lượng!”

Nói xong, gã lại tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Thân thể của bệ hạ đột nhiên không xong, có lẽ, có lẽ chống đỡ không được bao lâu nữa…”

Vatican Ridge biến sắc.

Dùng tình cảm của y với Giáo Hoàng, cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng đột nhiên nghe được tin tức này cũng không thể hoàn toàn duy trì trấn định.

Yannick lại thầm nghĩ trong lòng, xem ra tấm áo bào thần quan không phẩm trạch này y còn phải mặc nhiều thêm vài ngày.

—————-

Tác giả có lời: Gustav quả thực còn con bài chưa lật, bất quá hắn cũng không thể tung ra nhanh như vậy. Yannick lên làm Hồng y rồi cũng sẽ không lập tức nhảy lên vị trí Giáo Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Trượng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook