Chương 150: Quyển 5 - Chương 150
Mộng Khê Thạch
23/11/2020
Ma vật là thất bại phẩm của Chư thần, cũng là đứa con bị Chư thần vứt bỏ, thể năng của bọn họ vượt xa nhân loại nhưng lại không thể sử dụng ma pháp. Như vậy, có thể khiến cho nhóm người Daifield cảm nhận được sự ba động của ma pháp, nhóm người chặn đường ngoại từ thần quan cũng chỉ có thể là pháp sư mà thôi. Tuy rằng Tinh linh và Long tộc cũng có thể tính vào, bất quá nhóm người Daifield tuyệt đối không thể liên kết cổ ba động ma pháp rõ ràng tràn đầy địch ý này với những chủng tộc hiếm gặp đó.
Mà thời gian để bọn họ suy tính cũng chỉ có một hai giây ngắn ngủi, Daifield và Augustine cũng không phải loại người chưa từng trải qua chiến đấu, cả hai đều nắm chặt pháp trượng, người trước đánh một Quang minh phổ chiếu ra ngoài, người sau lại dựng lên bức tường phòng hộ bằng Chúc phúc gia trì.
Hai cổ ma pháp cường đại xung đột với nhau, gã đánh xe hô to một tiếng, đám ngựa kéo xe trước mặt cũng hí vang cất cao vó, cả chiếc xe ngựa mãnh liệt lay động. Ầm một tiếng, vật liệu gỗ tan vỡ, xe ngựa tan thành mảnh nhỏ, mà D’Antonio phụ trách chiếu cố Yannick cũng lập tức ôm người nhảy khỏi xe ngựa, tránh qua một bên.
Xe ngựa phía sau cũng đồng dạng bị đánh rách tả tơi, bốn gã thần quan mang theo Sophia không thể cử động nhảy xuống, lập tức vào trạng thái chiến đấu.
“Các người mang theo nàng dùng truyền tống trận trở về Garde!” Daifield ra lệnh.
Hắn biết quan hệ cá nhân giữa Yannick và Nhiếp chính vương Đế quốc Garde rất tốt, trong lúc Yannick không có mặt Chris đã phi thường chiếu cố Giáo hội. Tuy rằng bên ngoài đã có không ít lời đồn về quan hệ ám muội giữa hai người bọn họ, bất quá bởi vì có sự căn dặn của Yannick, trong lòng Daifield Tòa thánh xa xa không đáng tin cậy bằng Đế quốc Garde. Đế quốc Garde mới chính là đại bản doanh của bọn họ, Tòa thánh còn tiềm tàng không ít kẻ thù chính trị không có hảo ý đâu.
Bốn thần quan nghe được lệnh cũng không dây dưa thêm nữa, trực tiếp kéo Sophia chạy về phía giáo hội của Charlemagne. Vì vậy nhóm ba người của Daifield, kể cả Yannick đang hôn mê cần phải đối phó cùng bốn kẻ địch trước mặt.
Xác thực mà nói, là bốn gã pháp sư.
Hơn nữa còn đều là Đại ma pháp sư.
Bốn người này rất lạ mặt, Daifield đi theo Yannick cũng quen biết không ít pháp sư, bất quá cũng không bao gồm bốn người đối diện. Tuy rằng Ma pháp công hội cũng không phụ thuộc sự quản hạt của Đế quốc Charlemagne, thế nhưng Ma pháp công hội vốn là một kiểu liên minh vô cùng rời rạc, vì vậy với quyền thế và địa vị của mình, Alfonso VIII muốn tìm bốn pháp sư bán mạng làm việc cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Thực lực của Daifield và Augustine cũng tương đương với Đại ma pháp sư, thế nhưng đối phương có bốn người bọn họ chỉ có hai, D’Antonio là pháp sư trung giai, thực lực sai biệt quá lớn có thể không kể vào. Quan trọng hơn là, bọn họ còn phải chiếu cố một người bị thương không có sức chiến đấu.
Trận chiến này sẽ phi thường vướng víu.
Daifield và Augustine nhìn nhau, từ trong mắt đối phương phát hiện một tia sầu lo.
“Zaklic!” D’Antonio lại nhận thức một người trong số đó, “Ngươi thân là một pháp sư cao quý cư nhiên lại bán mạng cho Alfonso VIII. Đạo sư của ta là Pháp Thánh HanGury, nếu như các ngươi dám giết chúng ta, đạo sư của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua không hỏi!”
Đạo sư của D’Antonio là Pháp Thánh HanGury, đổi thành bình thường loại uy hiếp này sẽ rất hữu hiệu, nhưng bây giờ bốn kẻ đối diện rõ ràng muốn giết người diệt khẩu, D’Antonio vốn cũng không trông cậy có thể khiến đối phương sợ hãi, chỉ hy vọng có thể kéo dài một chút thời gian mà thôi.
Mà gã Đại ma pháp sư bị hắn điểm danh cũng trầm mặt cười gằn hai tiếng: “Thằng nhóc, nếu như mày chết ở chỗ này, tao nhất định sẽ đem xác của mày đốt sạch sẽ, như vậy ai cũng sẽ không phát hiện!”
Hai gã đánh xe đang nằm trên mặt đất, một bị thương khi xe ngựa sụp xuống, một là bị ngựa dẫm hôn mê, cũng không biết có còn sống không.
Bất quá hiện tại Daifield và Augustine cơ bản cũng không rảnh đi đến chữa thương cho bọn họ, Daifield cảnh giác quan sát bốn phía một chút, đột nhiên phát hiện vừa rồi xa phu có lẽ vì muốn đi tắt nên đã chọn một con đường phi thường hẻo lánh, cho dù vốn có người đi ngang qua cũng đã sớm bị biến cố hù chạy, không còn hy vọng cầu cứu. Đây có lẽ cũng là chuyện Alfonso VIII đã sớm tính toán xong, ý đồ trực tiếp đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Bốn gã Đại ma pháp sư cũng đã quan sát xong, sức chiến đấu của đối thủ chỉ có một Giáo chủ và một thần quan cao giai, hoàn toàn không thể chống đỡ được. Vừa nghĩ đến đây bốn người liền quyết định ra tay, Zaklic trực tiếp quăng ra một Thủy vụ thuật.
Thủy vụ thuật là pháp thuật hệ thủy cơ bản nhất, thế nhưng theo năng lực của pháp sư không ngừng đề cao nó cũng sẽ bày ra đủ loại hình thái bất đồng, đến loại cảnh giới của Zaklic, Thủy vụ thuật của gã đã hoàn toàn có thể vận dụng linh hoạt theo ý nghĩ. Nếu như hiện tại Yannick còn thanh tỉnh, như vậy y sẽ phát hiện thủy nguyên tố tự do trong không khí đều bị đối phương tụ tập lại nhanh chóng hình thành một tầng sương màu trắng sữa, hoàn toàn đem nhóm Daifield bao bọc lại, triệt để che chắn tầm mắt.
Ngay lúc Zaklic xuất thủ, phần đất dưới chân nhóm Daifield cũng ầm ầm nứt ra, hàng loạt mũi mâu đất cứ thế trồi lên đâm thẳng về phía bọn họ. D’Antonio ôm lấy Yannick phải chật vật né tránh khắp nơi, thế nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy một mảnh sóng nhiệt cuồn cuộn kéo tới, hàng loạt quả cầu lửa từ trên không đập xuống, nếu như không phải Augustine đúng lúc mở ra hộ thuẫn bọn họ cũng chỉ có thể bị đốt thành tro bụi.
Trên trời dưới đất đều bị công kích mãnh liệt, như vậy còn chưa ngừng lại, một tầng một tầng phong nhận đột phá màn sương từ bên ngoài xộc vào, đem áo bào của mọi người cắt vụn. Thần kỳ nhất chính là, những lưỡi phong nhận này cũng không thổi tan hơi nước, trái lại càng khiến màn sương thêm phần nồng nặc, khiến bọn họ không nhận rõ phương vị của kẻ địch.
D’Antonio lúc này mới phát hiện bốn Đại ma pháp sư đối diện cư nhiên bao trùm tứ đại nguyên tố ma pháp, bất kể là phong ấn thuật hay thủy tiễn thuật của hắn đều căn bản không thể tổn thương đến đối phương. Bởi vì không chỉ tầm nhìn của hắn không thể xuyên qua màn sương xác định vị trí kẻ địch, mà ngay cả ma pháp cũng không có khả năng vượt qua quá nhiều, vậy nên D’Antonio cơ bản không biết đã đánh trúng kẻ địch hay chưa, thậm chí có bị đối phương hóa giải. Cho dù hắn có một đạo sư là Pháp Thánh cũng không có nghĩa đã có vốn liếng để đắc chí, nhất là trong thời điểm hiện tại hắn càng thêm sâu sắc ý thức được điểm này.
Augustine không có nhiều tâm tư như D’Antonio, gặp phải loại tình cảnh này y vô cùng gọn gàng dứt khoát tung ra một cái lại một cái Quang minh phổ chiếu, cũng không cần biết có đánh trúng mục tiêu hay không chỉ liên tục mở rộng phạm vi công kích, dù sao y cũng không ôm mục đích công kích đối phương.
Daifield lại lấy quyển trục thuấn di từ trong túi ma pháp ra, dưới tình huống như vậy quyển trục thuấn di chính là pháp bảo giữ mạng tốt nhất. Thế nhưng thật không ngờ, khi hắn niệm chú ngữ xong quyển trục cư nhiên không có biến hóa, đoàn người vẫn cứ ở yên tại chỗ.
Bên ngoài màn hơi nước vang lên một tiếng cười lạnh giải thích nghi hoặc của Daifield: “Biết các ngươi nhất định phải đi qua con đường này, chúng ta từ sớm đã hạ kết giới cách ly chú ngữ, không cần tiếp tục lãng phí quyển trục nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Đối phương rõ ràng là cho thấy kế hoạch đã được bố trí tỉ mỉ, Alfonso VIII quả thực dụng tâm lương khổ, ám sát không thành liền mai phục ở đây chờ bọn họ, nói chung nhất định phải giết chết Yannick, nhất định phải kích động Giáo đình triệt để quyết liệt với Đế quốc Charlemagne.
Đối phương có bốn Đại ma pháp sư, vừa lúc trấn giữ bốn phía, hoàn toàn cắt đứt khả năng chạy trốn của bọn họ. Daifield cũng không không nói nhảm nữa, nếu đã không chạy trốn được thì chỉ còn tử thủ.
Song phương có qua có lại, ma pháp công kích và phòng ngự đều xuất hiện, chỉ xem ai trước hết chịu không nổi, ai tan vỡ trước.
Cả con đường độc đạo cơ hồ bị ánh sáng của ma pháp bao trùm, dùng đám người làm tâm điểm, quang mang một đoàn lại một đoàn tuôn ra, màu trắng là quang minh ma pháp, màu đỏ là hỏa hệ pháp thuật, màu xanh nhạt là thủy hệ, còn có tiếng nổ mạnh và sắc màu đan xen mỗi khi các loại pháp thuật xung đột với nhau tạo thành.
Bất luận động tĩnh của bọn họ ở nơi này có bao nhiêu kinh người, thủy chung không có kẻ nào bị thu hút đến.
Có lẽ bốn gã Đại ma pháp sư sớm có dự liệu mà bố trí kết giới che chắn, cũng có thể Alfonso VIII lại làm chuyện gì đó khiến cho không ai dám nghe được động tĩnh tại nơi này.
Bất quá những suy đoán này hiện tại đã không có chút ý nghĩa nào, nếu hôm nay bọn họ có thể thoát khỏi cuộc chiến này ra ngoài, nhất định phải báo lại cho Tòa thánh, kích động giai đoạn triệt để quyết liệt với đám pháp sư kia! Daifield hung hăng thầm nghĩ, thế nhưng hắn lại nhớ đến ngay cả Alfonso VIII cũng đã biến thành ma vật rồi vậy mà phía Giáo đình còn không hay biết gì, không khỏi âm thầm cười khổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
D’Antonio cũng gia nhập trận chiến, tuy rằng lực lượng bạc nhược thế nhưng dù sao có còn hơn không, thời gian theo học bên cạnh Pháp Thánh cũng không phải không có kết quả, ít nhất hắn đã học được vài loại ma pháp công kích trung giai rất hữu dụng, vả lại những pháp thuật cơ sở của pháp sư trung giai cũng vận dụng được đủ vững chắc. Theo thời gian chiến đấu kéo dài, hắn đã có thể từ bỏ những động tác chỉ đẹp mà không ích lợi gì, trực tiếp dùng thủy tiễn công kích pháp sư hỏa hệ đang tấn công bọn họ.
Thủy tiễn từ trên trời rơi xuống, mãnh liệt bắn về phía đối thủ, cũng không quản đối phương có ma pháp hộ thuẫn hay không, chỉ cần ma lực của D’Antonio còn có thể duy trì hắn liền không ngừng ném ma pháp. Cách một tầng hơi nước không thể nhìn thấy tình huống của địch nhân, thế nhưng sau đó sự công kích của vị pháp sư hỏa hệ kia rõ ràng có hơi suy yếu, cho thấy hành động quấy rầy của D’Antonio đã nổi lên tác dụng, hắn cũng chỉ có thể cố chống tinh thần, huy động ma pháp đã sắp khô kiệt của mình miễn cưỡng chống đỡ.
Sắc mặt của Daifield và Augustine không dễ nhìn, ma lực của bọn họ cũng sắp cạn, thế nhưng lại không thể dừng lại. Bởi vì chỉ cần bọn họ hơi chậm lại, đối phương sẽ phát động công kích càng thêm mãnh liệt.
Bốn Đại ma pháp sư không phải không có bị thương, thế nhưng bọn họ chiếm ưu thế cả về số lượng và thực lực, tiêu hao trong chiến đấu cũng không nhiều, khẳng định là phía Daifield có hại hơn.
Thần quan tóc bạch kim được bố trí ở một bên, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bởi vì thương thế của y quá nặng, nhóm Daifield cũng không có cách nào lập tức hoàn toàn trị hết, vậy nên vết thương còn đang chậm rãi rỉ máu, việc này khiến Daifield và Augustine lại càng thêm lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể bọn họ còn chưa bị đám pháp sư kia giết chết ngài Hill đã mất máu đến không chống đỡ được.
Không khí bi quan chậm rãi lan ra, tuy rằng ai cũng không lên tiếng nhưng mọi người đều hiểu được, có lẽ đêm nay bọn họ đều phải bỏ mạng tại đây.
D’Antonio thở hổn hển, bàn tay nắm lấy pháp trượng của hắn cũng run lên, đây là biểu hiện của việc ma lực bị khô kiệt, mãi đến khi không thể ném ra ma pháp hoàn chỉnh nào nữa, hắn ngồi xuống, mồ hôi chảy dọc theo gò má, tầm nhìn mơ hồ.
“Làm sao bây giờ?” Hắn hỏi hai người khác.
Daifield và Augustine đưa lưng về phía hắn, không nói gì, bọn họ một phòng ngự, một công kích, vẫn còn tiếp tục kiên trì.
D’Antonio lau mặt một cái, đem số phận giao cho Nữ thần vận mệnh, chết thì chết vậy, hắn tự giễu nghĩ, dù sao hắn cũng đã trải qua không ít lần sinh tử, sống được đến bây giờ cũng xem như có lời.
Lại một chiêu Lưu tinh hỏa vũ từ trên trời giáng xuống, hàng loạt hỏa cầu chính xác nhắm về phía nhóm người D’Antonio. Daifield cũng đã có chút không chịu nổi, kết giới phòng ngự bởi vì ma lực không đủ trở nên phi thường yếu ớt, chỉ có thể đem một phần hỏa cầu chắn bên ngoài, còn một phần nhỏ đã thành công đột phá kết giới đập về phía này.
D’Antonio nhanh tay kéo Yannick về một bên, tránh cho thần quan tóc bạch kim bị đốt thành than đen.
Bọn họ đều cho rằng tiếp theo khẳng định là sự công kích với quy mô và cường độ mạnh hơn, dù sao bọn họ chống đến tận bây giờ, đối phương khẳng định cũng biết đã đến cực hạn.
Thế nhưng ma pháp công kích theo dự liệu cũng không lại xuất hiện, bọn họ trái lại nghe được một tiếng hét thảm.
Trong ngực D’Antonio khẽ lộp bộp, lập tức bò dậy, còn không quên đem thần quan tóc bạch kim ôm vào lòng, miễn cho đối phương bị hỏa cầu hay cái gì đó đập trúng.
Thế nhưng bọn họ mãi cũng không đợi được hỏa cầu hay bất cứ sự công kích ma pháp nào khác, bọn họ chỉ đợi thêm được một tiếng hét thảm.
Lúc này, thanh âm kinh hoảng tột độ của một Đại ma pháp sư vang lên: “Ngươi là ma quỷ tà ác!”
Màn sương tiêu tán, nhóm người Daifield mới phát hiện được trong số bốn Đại ma pháp sư chỉ còn lại hai người, hai người kia đã nằm trên mặt đất, một bị bẻ gãy cổ, một nhiều thêm lổ hổng lớn trước ngực. Phỏng chừng một trong hai kẻ đó là thủy hệ pháp sư, vậy nên Thủy vụ thuật cũng tan theo sinh mạng của đối phương.
Cách nhóm người Daifield không xa là một người đàn ông mặc áo bào quý tộc, hai pháp sư may mắn còn tồn tại nhìn đối phương từng bước tiếp cận, miễn cưỡng khống chế dục vọng lui về phía sau, Zaklic cố lấy lại bình tĩnh, nói: “Theo tôi được biết, quan hệ giữa Vampire và Giáo đình cũng không tốt lắm, chúng tôi chỉ muốn giết mấy gã thần quan này mà thôi, không có ý định gây hấn cùng ngài. Nếu như ngài không cản trở, chúng tôi còn có thể hồi báo một phần thù lao phong phú.”
Vampire?!
D’Antonio thất kinh, cẩn thận quan sát người đàn ông vừa xuất hiện, phát hiện đối phương ngoại trừ thân hình có chút cao to và lớp áo choàng dài rộng trên người thì không có gì đặc biệt, nếu không phải bị Zaklic vạch trần, D’Antonio căn bản sẽ không nhận ra thân phận Vampire của gã.
Thế nhưng giống như lời Zaklic, quan hệ của Vampire và Giáo đình cũng không tốt, gã Vampire này vì sao lại muốn ra tay tiêu diệt đám pháp sư chứ? Hơn nữa từ tình huống vừa rồi đến xem, hai Đại ma pháp sư kia cư nhiên không thể chống đỡ được bao lâu dưới tay của gã, cũng chẳng trách Zaklic lại sợ đến như vậy.
Gã Vampire kia không nói gì, cũng không nhìn về phía nhóm D’Antonio một chút nào, chỉ chậm rãi tiến về hai pháp sư nọ.
“Thổ mâu công kích!” Ngay sau chỉ lệnh, mặt đất dưới chân Vampire vỡ ra, tình huống cũng giống như những gì lúc này nhóm Daifield đã trải qua, từng ngọn mâu đất được ngưng kết không ngừng trồi lên, hung hăng đâm thẳng.
Thế nhưng ngay trong ánh mắt của mọi người, thân ảnh của gã Vampire đột ngột tiêu thất.
Thời điểm hắn xuất hiện trở lại, cổ của Zaklic đã bị nắm lấy, pháp trượng rơi xuống đất, yết hầu phát ra thanh âm rên rỉ thảm thiết, rất nhanh cổ của hắn đã bị người đàn ông nọ bóp gãy vứt xuống mặt đất.
Đại ma pháp sư còn lại thấy tình huống không ổn, cũng chẳng đoái hoài đến nhiệm vụ ám sát, vội vàng móc quyển trục ra khỏi túi ma pháp hầu chạy trốn chết. Bất quá đợi đến khi lấy ra được phân nửa mới chợt nhớ, nơi này đã bị bọn họ bày kết giới, quyển trục thuấn di hoàn toàn mất đi hiệu lực, đây thuần túy là tự làm bậy không thể sống, kết quả hiện tại có hối hận cũng không kịp rồi. Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng hiển nhiên, hành vi này chỉ là phí công, còn chưa chạy được mười bước đã cảm thấy sau lưng mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống, lồng ngực không biết đã nhiều ra một bàn tay từ lúc nào, mà bàn tay kia còn đang nắm lấy trái tim của hắn, nóng hầm hập, vẫn còn không ngừng nảy lên.
Pháp sư không thể tin mở to mắt, sau khi cái tay kia rút khỏi cơ thể liền ngã huỵch xuống đất.
Bắt đầu từ khi người đàn ông này xuất hiện, nhóm người Daifield liền nhấc cao cảm giác, thế nhưng bọn họ hiện tại căn bản không có khí lực để chạy, quyển trục ma pháp cũng không dùng được, chỉ có thể đứng yên một chỗ chờ đợi kẻ khác quyết định vận mạng của mình.
Vừa thoát khỏi sự dây dưa của pháp sư lại rơi vào ma chưởng của Vampire, Daifield cũng sắp tuyệt vọng, hắn sẽ không khờ dại cho rằng tên Vampire này là đặc biệt chạy tới cứu bọn họ.
Mà thực tế chứng minh, vừa rồi đám pháp sư kia muốn đàm phán cũng không được Vampire chấp nhận, huống chi bọn họ là thần quan.
Kẻ này rốt cục muốn làm gì?
Bọn họ đêm nay thực sự phải chết ở đây sao?
Nhóm Daifield đều bắt đầu sinh ra ý niệm tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết tộc tay đầy máu tanh kia đi về phía mình.
Bước chân của Vampire thoạt nhìn rất chậm, trên thực tế lại vô cùng nhanh chóng, chớp mắt đã tới trước mặt bọn họ, ngay sau đó D’Antonio chợt cảm thấy trước ngực trống rỗng, thần quan tóc bạch kim đã bị đối phương đoạt đi rồi.
Mà thời gian để bọn họ suy tính cũng chỉ có một hai giây ngắn ngủi, Daifield và Augustine cũng không phải loại người chưa từng trải qua chiến đấu, cả hai đều nắm chặt pháp trượng, người trước đánh một Quang minh phổ chiếu ra ngoài, người sau lại dựng lên bức tường phòng hộ bằng Chúc phúc gia trì.
Hai cổ ma pháp cường đại xung đột với nhau, gã đánh xe hô to một tiếng, đám ngựa kéo xe trước mặt cũng hí vang cất cao vó, cả chiếc xe ngựa mãnh liệt lay động. Ầm một tiếng, vật liệu gỗ tan vỡ, xe ngựa tan thành mảnh nhỏ, mà D’Antonio phụ trách chiếu cố Yannick cũng lập tức ôm người nhảy khỏi xe ngựa, tránh qua một bên.
Xe ngựa phía sau cũng đồng dạng bị đánh rách tả tơi, bốn gã thần quan mang theo Sophia không thể cử động nhảy xuống, lập tức vào trạng thái chiến đấu.
“Các người mang theo nàng dùng truyền tống trận trở về Garde!” Daifield ra lệnh.
Hắn biết quan hệ cá nhân giữa Yannick và Nhiếp chính vương Đế quốc Garde rất tốt, trong lúc Yannick không có mặt Chris đã phi thường chiếu cố Giáo hội. Tuy rằng bên ngoài đã có không ít lời đồn về quan hệ ám muội giữa hai người bọn họ, bất quá bởi vì có sự căn dặn của Yannick, trong lòng Daifield Tòa thánh xa xa không đáng tin cậy bằng Đế quốc Garde. Đế quốc Garde mới chính là đại bản doanh của bọn họ, Tòa thánh còn tiềm tàng không ít kẻ thù chính trị không có hảo ý đâu.
Bốn thần quan nghe được lệnh cũng không dây dưa thêm nữa, trực tiếp kéo Sophia chạy về phía giáo hội của Charlemagne. Vì vậy nhóm ba người của Daifield, kể cả Yannick đang hôn mê cần phải đối phó cùng bốn kẻ địch trước mặt.
Xác thực mà nói, là bốn gã pháp sư.
Hơn nữa còn đều là Đại ma pháp sư.
Bốn người này rất lạ mặt, Daifield đi theo Yannick cũng quen biết không ít pháp sư, bất quá cũng không bao gồm bốn người đối diện. Tuy rằng Ma pháp công hội cũng không phụ thuộc sự quản hạt của Đế quốc Charlemagne, thế nhưng Ma pháp công hội vốn là một kiểu liên minh vô cùng rời rạc, vì vậy với quyền thế và địa vị của mình, Alfonso VIII muốn tìm bốn pháp sư bán mạng làm việc cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Thực lực của Daifield và Augustine cũng tương đương với Đại ma pháp sư, thế nhưng đối phương có bốn người bọn họ chỉ có hai, D’Antonio là pháp sư trung giai, thực lực sai biệt quá lớn có thể không kể vào. Quan trọng hơn là, bọn họ còn phải chiếu cố một người bị thương không có sức chiến đấu.
Trận chiến này sẽ phi thường vướng víu.
Daifield và Augustine nhìn nhau, từ trong mắt đối phương phát hiện một tia sầu lo.
“Zaklic!” D’Antonio lại nhận thức một người trong số đó, “Ngươi thân là một pháp sư cao quý cư nhiên lại bán mạng cho Alfonso VIII. Đạo sư của ta là Pháp Thánh HanGury, nếu như các ngươi dám giết chúng ta, đạo sư của ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua không hỏi!”
Đạo sư của D’Antonio là Pháp Thánh HanGury, đổi thành bình thường loại uy hiếp này sẽ rất hữu hiệu, nhưng bây giờ bốn kẻ đối diện rõ ràng muốn giết người diệt khẩu, D’Antonio vốn cũng không trông cậy có thể khiến đối phương sợ hãi, chỉ hy vọng có thể kéo dài một chút thời gian mà thôi.
Mà gã Đại ma pháp sư bị hắn điểm danh cũng trầm mặt cười gằn hai tiếng: “Thằng nhóc, nếu như mày chết ở chỗ này, tao nhất định sẽ đem xác của mày đốt sạch sẽ, như vậy ai cũng sẽ không phát hiện!”
Hai gã đánh xe đang nằm trên mặt đất, một bị thương khi xe ngựa sụp xuống, một là bị ngựa dẫm hôn mê, cũng không biết có còn sống không.
Bất quá hiện tại Daifield và Augustine cơ bản cũng không rảnh đi đến chữa thương cho bọn họ, Daifield cảnh giác quan sát bốn phía một chút, đột nhiên phát hiện vừa rồi xa phu có lẽ vì muốn đi tắt nên đã chọn một con đường phi thường hẻo lánh, cho dù vốn có người đi ngang qua cũng đã sớm bị biến cố hù chạy, không còn hy vọng cầu cứu. Đây có lẽ cũng là chuyện Alfonso VIII đã sớm tính toán xong, ý đồ trực tiếp đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Bốn gã Đại ma pháp sư cũng đã quan sát xong, sức chiến đấu của đối thủ chỉ có một Giáo chủ và một thần quan cao giai, hoàn toàn không thể chống đỡ được. Vừa nghĩ đến đây bốn người liền quyết định ra tay, Zaklic trực tiếp quăng ra một Thủy vụ thuật.
Thủy vụ thuật là pháp thuật hệ thủy cơ bản nhất, thế nhưng theo năng lực của pháp sư không ngừng đề cao nó cũng sẽ bày ra đủ loại hình thái bất đồng, đến loại cảnh giới của Zaklic, Thủy vụ thuật của gã đã hoàn toàn có thể vận dụng linh hoạt theo ý nghĩ. Nếu như hiện tại Yannick còn thanh tỉnh, như vậy y sẽ phát hiện thủy nguyên tố tự do trong không khí đều bị đối phương tụ tập lại nhanh chóng hình thành một tầng sương màu trắng sữa, hoàn toàn đem nhóm Daifield bao bọc lại, triệt để che chắn tầm mắt.
Ngay lúc Zaklic xuất thủ, phần đất dưới chân nhóm Daifield cũng ầm ầm nứt ra, hàng loạt mũi mâu đất cứ thế trồi lên đâm thẳng về phía bọn họ. D’Antonio ôm lấy Yannick phải chật vật né tránh khắp nơi, thế nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy một mảnh sóng nhiệt cuồn cuộn kéo tới, hàng loạt quả cầu lửa từ trên không đập xuống, nếu như không phải Augustine đúng lúc mở ra hộ thuẫn bọn họ cũng chỉ có thể bị đốt thành tro bụi.
Trên trời dưới đất đều bị công kích mãnh liệt, như vậy còn chưa ngừng lại, một tầng một tầng phong nhận đột phá màn sương từ bên ngoài xộc vào, đem áo bào của mọi người cắt vụn. Thần kỳ nhất chính là, những lưỡi phong nhận này cũng không thổi tan hơi nước, trái lại càng khiến màn sương thêm phần nồng nặc, khiến bọn họ không nhận rõ phương vị của kẻ địch.
D’Antonio lúc này mới phát hiện bốn Đại ma pháp sư đối diện cư nhiên bao trùm tứ đại nguyên tố ma pháp, bất kể là phong ấn thuật hay thủy tiễn thuật của hắn đều căn bản không thể tổn thương đến đối phương. Bởi vì không chỉ tầm nhìn của hắn không thể xuyên qua màn sương xác định vị trí kẻ địch, mà ngay cả ma pháp cũng không có khả năng vượt qua quá nhiều, vậy nên D’Antonio cơ bản không biết đã đánh trúng kẻ địch hay chưa, thậm chí có bị đối phương hóa giải. Cho dù hắn có một đạo sư là Pháp Thánh cũng không có nghĩa đã có vốn liếng để đắc chí, nhất là trong thời điểm hiện tại hắn càng thêm sâu sắc ý thức được điểm này.
Augustine không có nhiều tâm tư như D’Antonio, gặp phải loại tình cảnh này y vô cùng gọn gàng dứt khoát tung ra một cái lại một cái Quang minh phổ chiếu, cũng không cần biết có đánh trúng mục tiêu hay không chỉ liên tục mở rộng phạm vi công kích, dù sao y cũng không ôm mục đích công kích đối phương.
Daifield lại lấy quyển trục thuấn di từ trong túi ma pháp ra, dưới tình huống như vậy quyển trục thuấn di chính là pháp bảo giữ mạng tốt nhất. Thế nhưng thật không ngờ, khi hắn niệm chú ngữ xong quyển trục cư nhiên không có biến hóa, đoàn người vẫn cứ ở yên tại chỗ.
Bên ngoài màn hơi nước vang lên một tiếng cười lạnh giải thích nghi hoặc của Daifield: “Biết các ngươi nhất định phải đi qua con đường này, chúng ta từ sớm đã hạ kết giới cách ly chú ngữ, không cần tiếp tục lãng phí quyển trục nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Đối phương rõ ràng là cho thấy kế hoạch đã được bố trí tỉ mỉ, Alfonso VIII quả thực dụng tâm lương khổ, ám sát không thành liền mai phục ở đây chờ bọn họ, nói chung nhất định phải giết chết Yannick, nhất định phải kích động Giáo đình triệt để quyết liệt với Đế quốc Charlemagne.
Đối phương có bốn Đại ma pháp sư, vừa lúc trấn giữ bốn phía, hoàn toàn cắt đứt khả năng chạy trốn của bọn họ. Daifield cũng không không nói nhảm nữa, nếu đã không chạy trốn được thì chỉ còn tử thủ.
Song phương có qua có lại, ma pháp công kích và phòng ngự đều xuất hiện, chỉ xem ai trước hết chịu không nổi, ai tan vỡ trước.
Cả con đường độc đạo cơ hồ bị ánh sáng của ma pháp bao trùm, dùng đám người làm tâm điểm, quang mang một đoàn lại một đoàn tuôn ra, màu trắng là quang minh ma pháp, màu đỏ là hỏa hệ pháp thuật, màu xanh nhạt là thủy hệ, còn có tiếng nổ mạnh và sắc màu đan xen mỗi khi các loại pháp thuật xung đột với nhau tạo thành.
Bất luận động tĩnh của bọn họ ở nơi này có bao nhiêu kinh người, thủy chung không có kẻ nào bị thu hút đến.
Có lẽ bốn gã Đại ma pháp sư sớm có dự liệu mà bố trí kết giới che chắn, cũng có thể Alfonso VIII lại làm chuyện gì đó khiến cho không ai dám nghe được động tĩnh tại nơi này.
Bất quá những suy đoán này hiện tại đã không có chút ý nghĩa nào, nếu hôm nay bọn họ có thể thoát khỏi cuộc chiến này ra ngoài, nhất định phải báo lại cho Tòa thánh, kích động giai đoạn triệt để quyết liệt với đám pháp sư kia! Daifield hung hăng thầm nghĩ, thế nhưng hắn lại nhớ đến ngay cả Alfonso VIII cũng đã biến thành ma vật rồi vậy mà phía Giáo đình còn không hay biết gì, không khỏi âm thầm cười khổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
D’Antonio cũng gia nhập trận chiến, tuy rằng lực lượng bạc nhược thế nhưng dù sao có còn hơn không, thời gian theo học bên cạnh Pháp Thánh cũng không phải không có kết quả, ít nhất hắn đã học được vài loại ma pháp công kích trung giai rất hữu dụng, vả lại những pháp thuật cơ sở của pháp sư trung giai cũng vận dụng được đủ vững chắc. Theo thời gian chiến đấu kéo dài, hắn đã có thể từ bỏ những động tác chỉ đẹp mà không ích lợi gì, trực tiếp dùng thủy tiễn công kích pháp sư hỏa hệ đang tấn công bọn họ.
Thủy tiễn từ trên trời rơi xuống, mãnh liệt bắn về phía đối thủ, cũng không quản đối phương có ma pháp hộ thuẫn hay không, chỉ cần ma lực của D’Antonio còn có thể duy trì hắn liền không ngừng ném ma pháp. Cách một tầng hơi nước không thể nhìn thấy tình huống của địch nhân, thế nhưng sau đó sự công kích của vị pháp sư hỏa hệ kia rõ ràng có hơi suy yếu, cho thấy hành động quấy rầy của D’Antonio đã nổi lên tác dụng, hắn cũng chỉ có thể cố chống tinh thần, huy động ma pháp đã sắp khô kiệt của mình miễn cưỡng chống đỡ.
Sắc mặt của Daifield và Augustine không dễ nhìn, ma lực của bọn họ cũng sắp cạn, thế nhưng lại không thể dừng lại. Bởi vì chỉ cần bọn họ hơi chậm lại, đối phương sẽ phát động công kích càng thêm mãnh liệt.
Bốn Đại ma pháp sư không phải không có bị thương, thế nhưng bọn họ chiếm ưu thế cả về số lượng và thực lực, tiêu hao trong chiến đấu cũng không nhiều, khẳng định là phía Daifield có hại hơn.
Thần quan tóc bạch kim được bố trí ở một bên, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Bởi vì thương thế của y quá nặng, nhóm Daifield cũng không có cách nào lập tức hoàn toàn trị hết, vậy nên vết thương còn đang chậm rãi rỉ máu, việc này khiến Daifield và Augustine lại càng thêm lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể bọn họ còn chưa bị đám pháp sư kia giết chết ngài Hill đã mất máu đến không chống đỡ được.
Không khí bi quan chậm rãi lan ra, tuy rằng ai cũng không lên tiếng nhưng mọi người đều hiểu được, có lẽ đêm nay bọn họ đều phải bỏ mạng tại đây.
D’Antonio thở hổn hển, bàn tay nắm lấy pháp trượng của hắn cũng run lên, đây là biểu hiện của việc ma lực bị khô kiệt, mãi đến khi không thể ném ra ma pháp hoàn chỉnh nào nữa, hắn ngồi xuống, mồ hôi chảy dọc theo gò má, tầm nhìn mơ hồ.
“Làm sao bây giờ?” Hắn hỏi hai người khác.
Daifield và Augustine đưa lưng về phía hắn, không nói gì, bọn họ một phòng ngự, một công kích, vẫn còn tiếp tục kiên trì.
D’Antonio lau mặt một cái, đem số phận giao cho Nữ thần vận mệnh, chết thì chết vậy, hắn tự giễu nghĩ, dù sao hắn cũng đã trải qua không ít lần sinh tử, sống được đến bây giờ cũng xem như có lời.
Lại một chiêu Lưu tinh hỏa vũ từ trên trời giáng xuống, hàng loạt hỏa cầu chính xác nhắm về phía nhóm người D’Antonio. Daifield cũng đã có chút không chịu nổi, kết giới phòng ngự bởi vì ma lực không đủ trở nên phi thường yếu ớt, chỉ có thể đem một phần hỏa cầu chắn bên ngoài, còn một phần nhỏ đã thành công đột phá kết giới đập về phía này.
D’Antonio nhanh tay kéo Yannick về một bên, tránh cho thần quan tóc bạch kim bị đốt thành than đen.
Bọn họ đều cho rằng tiếp theo khẳng định là sự công kích với quy mô và cường độ mạnh hơn, dù sao bọn họ chống đến tận bây giờ, đối phương khẳng định cũng biết đã đến cực hạn.
Thế nhưng ma pháp công kích theo dự liệu cũng không lại xuất hiện, bọn họ trái lại nghe được một tiếng hét thảm.
Trong ngực D’Antonio khẽ lộp bộp, lập tức bò dậy, còn không quên đem thần quan tóc bạch kim ôm vào lòng, miễn cho đối phương bị hỏa cầu hay cái gì đó đập trúng.
Thế nhưng bọn họ mãi cũng không đợi được hỏa cầu hay bất cứ sự công kích ma pháp nào khác, bọn họ chỉ đợi thêm được một tiếng hét thảm.
Lúc này, thanh âm kinh hoảng tột độ của một Đại ma pháp sư vang lên: “Ngươi là ma quỷ tà ác!”
Màn sương tiêu tán, nhóm người Daifield mới phát hiện được trong số bốn Đại ma pháp sư chỉ còn lại hai người, hai người kia đã nằm trên mặt đất, một bị bẻ gãy cổ, một nhiều thêm lổ hổng lớn trước ngực. Phỏng chừng một trong hai kẻ đó là thủy hệ pháp sư, vậy nên Thủy vụ thuật cũng tan theo sinh mạng của đối phương.
Cách nhóm người Daifield không xa là một người đàn ông mặc áo bào quý tộc, hai pháp sư may mắn còn tồn tại nhìn đối phương từng bước tiếp cận, miễn cưỡng khống chế dục vọng lui về phía sau, Zaklic cố lấy lại bình tĩnh, nói: “Theo tôi được biết, quan hệ giữa Vampire và Giáo đình cũng không tốt lắm, chúng tôi chỉ muốn giết mấy gã thần quan này mà thôi, không có ý định gây hấn cùng ngài. Nếu như ngài không cản trở, chúng tôi còn có thể hồi báo một phần thù lao phong phú.”
Vampire?!
D’Antonio thất kinh, cẩn thận quan sát người đàn ông vừa xuất hiện, phát hiện đối phương ngoại trừ thân hình có chút cao to và lớp áo choàng dài rộng trên người thì không có gì đặc biệt, nếu không phải bị Zaklic vạch trần, D’Antonio căn bản sẽ không nhận ra thân phận Vampire của gã.
Thế nhưng giống như lời Zaklic, quan hệ của Vampire và Giáo đình cũng không tốt, gã Vampire này vì sao lại muốn ra tay tiêu diệt đám pháp sư chứ? Hơn nữa từ tình huống vừa rồi đến xem, hai Đại ma pháp sư kia cư nhiên không thể chống đỡ được bao lâu dưới tay của gã, cũng chẳng trách Zaklic lại sợ đến như vậy.
Gã Vampire kia không nói gì, cũng không nhìn về phía nhóm D’Antonio một chút nào, chỉ chậm rãi tiến về hai pháp sư nọ.
“Thổ mâu công kích!” Ngay sau chỉ lệnh, mặt đất dưới chân Vampire vỡ ra, tình huống cũng giống như những gì lúc này nhóm Daifield đã trải qua, từng ngọn mâu đất được ngưng kết không ngừng trồi lên, hung hăng đâm thẳng.
Thế nhưng ngay trong ánh mắt của mọi người, thân ảnh của gã Vampire đột ngột tiêu thất.
Thời điểm hắn xuất hiện trở lại, cổ của Zaklic đã bị nắm lấy, pháp trượng rơi xuống đất, yết hầu phát ra thanh âm rên rỉ thảm thiết, rất nhanh cổ của hắn đã bị người đàn ông nọ bóp gãy vứt xuống mặt đất.
Đại ma pháp sư còn lại thấy tình huống không ổn, cũng chẳng đoái hoài đến nhiệm vụ ám sát, vội vàng móc quyển trục ra khỏi túi ma pháp hầu chạy trốn chết. Bất quá đợi đến khi lấy ra được phân nửa mới chợt nhớ, nơi này đã bị bọn họ bày kết giới, quyển trục thuấn di hoàn toàn mất đi hiệu lực, đây thuần túy là tự làm bậy không thể sống, kết quả hiện tại có hối hận cũng không kịp rồi. Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, nhưng hiển nhiên, hành vi này chỉ là phí công, còn chưa chạy được mười bước đã cảm thấy sau lưng mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống, lồng ngực không biết đã nhiều ra một bàn tay từ lúc nào, mà bàn tay kia còn đang nắm lấy trái tim của hắn, nóng hầm hập, vẫn còn không ngừng nảy lên.
Pháp sư không thể tin mở to mắt, sau khi cái tay kia rút khỏi cơ thể liền ngã huỵch xuống đất.
Bắt đầu từ khi người đàn ông này xuất hiện, nhóm người Daifield liền nhấc cao cảm giác, thế nhưng bọn họ hiện tại căn bản không có khí lực để chạy, quyển trục ma pháp cũng không dùng được, chỉ có thể đứng yên một chỗ chờ đợi kẻ khác quyết định vận mạng của mình.
Vừa thoát khỏi sự dây dưa của pháp sư lại rơi vào ma chưởng của Vampire, Daifield cũng sắp tuyệt vọng, hắn sẽ không khờ dại cho rằng tên Vampire này là đặc biệt chạy tới cứu bọn họ.
Mà thực tế chứng minh, vừa rồi đám pháp sư kia muốn đàm phán cũng không được Vampire chấp nhận, huống chi bọn họ là thần quan.
Kẻ này rốt cục muốn làm gì?
Bọn họ đêm nay thực sự phải chết ở đây sao?
Nhóm Daifield đều bắt đầu sinh ra ý niệm tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Huyết tộc tay đầy máu tanh kia đi về phía mình.
Bước chân của Vampire thoạt nhìn rất chậm, trên thực tế lại vô cùng nhanh chóng, chớp mắt đã tới trước mặt bọn họ, ngay sau đó D’Antonio chợt cảm thấy trước ngực trống rỗng, thần quan tóc bạch kim đã bị đối phương đoạt đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.