Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 37
Lữ khách
07/09/2024
Gác lại chuyện Tử Đinh đột ngột xuất hiện, Lâm Xuyên vẫn là không yên tâm nổi mà quay ra bảo Lâm Anh mau đi xử lí vết thương trước, để lâu sợ sẽ nhiễm trùng. Lâm Anh rất ngoan ngoãn, nghe anh trai bảo đi xử lí vết thương cô bé cũng thật sự rời đi. Nhưng lúc gỡ tay Văn Thư ra thì có chút khó khăn, phải công nhận là nó nắm chắc thật, gỡ mãi mới ra được.
Văn Uyên cũng không ở lại lâu, cô đứng dậy đi theo Lâm Anh cùng rời khỏi phòng, trong phòng lúc này chỉ còn lại
Lâm Xuyên và Văn Thư. Không biết nghĩ tới cái gì, Lâm Xuyên lại vô tình kéo ống tay áo của Văn Thư lên, không kéo không biết kéo rồi thì hết hồn. Cả hai bên cánh tay nó đều quấn một lớp băng vải, loáng thoáng có chút hồng.
Lâm Xuyên nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhân lúc Văn Thư vẫn đang ngủ mà tháo lớp băng vải kia xuống.
Trên cánh tay gầy gò nhợt nhạt, một mảng đỏ au xen lẫn mủ vàng chảy xuống. Lâm Xuyên xanh mặt vội vàng gọi người tới, mấy người làm cũng rất nhanh có mặt, nhìn cánh tay Văn Thư cũng sợ đến xanh mặt. Vương Hạc nhanh chóng được mời tới, lúc hắn tới nơi liền nhìn thấy trong phòng 7 người đang đứng ngồi không yên trong đó. Hắn vội bước tới, nhìn tình trạng của Văn Thư mà nhíu mày.
Vương Hạc: "Sao thằng nhóc này lại bị như vậy?"
Lâm Xuyên vẫn ngồi trên giường trả lời: "Hôm nay cháu cũng mới phát hiện, vừa nãy đã cho người làm kiểm tra trong phòng một lượt tìm được một mẩu dao lam nhỏ dưới ngăn giường."
Vương Hạc nhướng mày, nhìn theo cánh tay của cậu thì thấy tủ đầu giường thật sự có một con dao lam. Con dao lam nhỏ, trên thân đã hoen rỉ mấy chỗ, đầu lưỡi dao còn có một vết máu khô còn dính lại. Hắn nhanh chóng bỏ hộp thuốc mang theo bên mình xuống, bảo mọi người nhanh chóng ra ngoài để hắn xử lí vết thương cho Văn Thư.
Vương Hạc vừa lấy đồ vừa bảo: "Mọi người tạm thời ra ngoài trước, tôi sẽ xử lí vết thương cho tên nhóc này."
30 phút sau, Vương Hạc đẩy cửa ra, đưa cho ba mẹ Văn Thư một tờ giấy kê đơn thuốc rồi nói: "Tên nhóc đó không sao, sau này mọi người vẫn nên chú ý hơn tới nó. Việc điều trị tâm lí vẫn nên đẩy nhanh tiến độ thì hơn."
Bác sĩ tâm lí của Văn Thư không biết từ bao giờ mà xuất hiện ở đây, nghe xong mà nhíu mày: "Hiện tại đã là nhanh nhất rồi, nếu còn đẩy nhanh chỉ sợ tâm lí vốn mỏng manh của bệnh nhân không trụ nổi."
Vương Hạc nãy giờ không chú ý tới vị bác sĩ tâm lí kia, hiện tại nghe thấy giọng nói quen thuộc mà giật mình.
Quay ra liền thấy một khuôn mặt nghiêm nghị, bàn tay to lớn khẽ đẩy gọng kính đen đang đeo, mái tóc đen dài buộc hờ hững bên vai, áo blouse trắng dài đến đầu gối được khoác ngoài chiếc áo sơ mi xanh và quần tây đen.
Nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc mà đã lâu không gặp, Vương Hạc nhướng mày, ngứa mồm cà khịa: "Vậy mà lại là anh, tôi nghe bảo tên nhóc kia sợ alpha mà, anh làm bác sĩ tâm lí cho nó kiểu gì vậy? Hay vốn dĩ anh không phải alpha?"
Bác sĩ tâm lí dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc để nhìn Vương Hạc, không nhanh không chậm khia lại: "Tôi đương nhiên là alpha, bệnh nhân sợ alpha thì đã sao? Tôi là bác sĩ chuyên về tâm lí đó, cậu nghĩ vấn đề này làm khó được tôi à? Bảo ngốc còn tự ái."
Vương Hạc hiếm khi tức đến đỏ mặt, hắn không thèm nhìn đến bác sĩ tâm lí nữa, chào tạm biệt mọi người rồi quay đầu rời đi. Mấy người đang đứng đó nhất thời không biết nên nói cái gì, cảm giác tất cả đều đang trong một bộ phim nhưng bọn họ lại chẳng có tí thoại nào vậy, hoàn toàn làm nền cho nhân vật chính.
Đợi tới khi Văn Thư tỉnh dậy lần nữa, nó nhìn quay một phòng không thấy ai, ngoài trời cũng đã tối trong phòng cũng chẳng bật đèn. Nó nhẹ nhàng bước xuống giường, theo thói quen mà cúi xuống lần mò bên trong ngăn giường. Nó lần mò một hồi, không tìm được vật mình muốn tìm mà có chút luống cuống, vội chui hẳn vào trong để tìm. Không ngoài dự đoán, nó không hề tìm được con dao lam kia.
Văn Thư run giọng: "Sao...sao lại không có...ở đâu rồi...nó, nó ở đâu rồi!?"
Lúc chui ra khỏi gầm giường, nó nhìn quay khắp nơi, muốn tìm thứ khiến nó bình ổn lại cảm xúc như sóng trào cuồn cuộn trong lòng. Bất ngờ đèn được bật lên, ánh sáng làm mắt nó hơi đau. Nó vội nheo mắt lại, đưa tay che đi thứ ánh sáng đột ngột xuất hiện.
Lâm Xuyên đứng cạnh tường, trong tay đang cầm con dao lam nhỏ: "Ông tìm thứ này à?"
Văn Thư giật mình quay ra, nhìn thấy cậu đang đứng đó, tay cầm thứ mình đang tìm kiếm mà cứng người. Đôi mắt không chút tia sáng khẽ nheo lại, nó nở nụ cười cứng ngắc: "Sao ông lại có được nó vậy? Mau trả nó lại cho tôi đi."
Lâm Xuyên không nói gì, cũng không có hành động gì cả. Văn Thư đang ngồi trên đất từ từ đứng dậy, chậm chạp đi tới chỗ cậu vươn tay định lấy con dao lam đi lại không ngờ cậu lại thu tay lại, không muốn đưa cho nó.
Văn Thư hơi ngơ ra, sau đó cơ thể run lên, con ngươi co lại, miệng vẫn nở nụ cười giả trân: "Sao...sao vậy? Nó là của tôi mà, ông...ông trả lại cho tôi đi."
Lâm Xuyên vẫn đứng im không nói cũng chẳng có hành động gì cả. Văn Thư bắt đầu gấp gáp, nó túm lấy hai tay Lâm Xuyên: "Trả..trả lại cho tôi đi, cầu xin ông...trả lại nó cho tôi, nhé?"
Đáp lại nó vẫn là sự im lặng, cảm xúc lên xuống không ổn định như sóng ngầm cuộn trào. Nó bây giờ như mất hết lí trí, nước mắt rơi lã trã gào lên với cậu, muốn giựt lại đồ của mình: "TRẢ LẠI CHO TỐI, ÔNG MAU TRẢ NÓ LẠI CHO TÔI. NÓ LÀ CỦA TÔ!!!!!!
"LÚC ĐÓ TÔI CŨNG CẦU XIN ÔNG RỒI CƠ MÀ, SAO ÔNG LẠI LÀM THẾ, SAO ÔNG BỎ TÔI LẠI. BÂY GIỜ CŨNG LẤY MẤT ĐỒ CỦA TÔI, TRẢ LẠI ĐÂY, MAU TRẢ LẠI ĐÂY!!!'
Văn Thư hiện tại tâm lí không ổn định, mọi người đừng trách em nó nha. Nói mới nhớ hình như tui bỏ bê con rể tui hơi lâu rồi thôi để tuần sau tui cho thằng chả hiện hồn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhắc nhở thiện trí là truyện đọc cho vui thôi, đừng quá tức giận. Nếu tức chịu không nổi thì hãy nhớ rằng kết truyện mãi mãi HE, ai cũng hạnh phúc nhé. Tạm biệt mọi người
Văn Uyên cũng không ở lại lâu, cô đứng dậy đi theo Lâm Anh cùng rời khỏi phòng, trong phòng lúc này chỉ còn lại
Lâm Xuyên và Văn Thư. Không biết nghĩ tới cái gì, Lâm Xuyên lại vô tình kéo ống tay áo của Văn Thư lên, không kéo không biết kéo rồi thì hết hồn. Cả hai bên cánh tay nó đều quấn một lớp băng vải, loáng thoáng có chút hồng.
Lâm Xuyên nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhân lúc Văn Thư vẫn đang ngủ mà tháo lớp băng vải kia xuống.
Trên cánh tay gầy gò nhợt nhạt, một mảng đỏ au xen lẫn mủ vàng chảy xuống. Lâm Xuyên xanh mặt vội vàng gọi người tới, mấy người làm cũng rất nhanh có mặt, nhìn cánh tay Văn Thư cũng sợ đến xanh mặt. Vương Hạc nhanh chóng được mời tới, lúc hắn tới nơi liền nhìn thấy trong phòng 7 người đang đứng ngồi không yên trong đó. Hắn vội bước tới, nhìn tình trạng của Văn Thư mà nhíu mày.
Vương Hạc: "Sao thằng nhóc này lại bị như vậy?"
Lâm Xuyên vẫn ngồi trên giường trả lời: "Hôm nay cháu cũng mới phát hiện, vừa nãy đã cho người làm kiểm tra trong phòng một lượt tìm được một mẩu dao lam nhỏ dưới ngăn giường."
Vương Hạc nhướng mày, nhìn theo cánh tay của cậu thì thấy tủ đầu giường thật sự có một con dao lam. Con dao lam nhỏ, trên thân đã hoen rỉ mấy chỗ, đầu lưỡi dao còn có một vết máu khô còn dính lại. Hắn nhanh chóng bỏ hộp thuốc mang theo bên mình xuống, bảo mọi người nhanh chóng ra ngoài để hắn xử lí vết thương cho Văn Thư.
Vương Hạc vừa lấy đồ vừa bảo: "Mọi người tạm thời ra ngoài trước, tôi sẽ xử lí vết thương cho tên nhóc này."
30 phút sau, Vương Hạc đẩy cửa ra, đưa cho ba mẹ Văn Thư một tờ giấy kê đơn thuốc rồi nói: "Tên nhóc đó không sao, sau này mọi người vẫn nên chú ý hơn tới nó. Việc điều trị tâm lí vẫn nên đẩy nhanh tiến độ thì hơn."
Bác sĩ tâm lí của Văn Thư không biết từ bao giờ mà xuất hiện ở đây, nghe xong mà nhíu mày: "Hiện tại đã là nhanh nhất rồi, nếu còn đẩy nhanh chỉ sợ tâm lí vốn mỏng manh của bệnh nhân không trụ nổi."
Vương Hạc nãy giờ không chú ý tới vị bác sĩ tâm lí kia, hiện tại nghe thấy giọng nói quen thuộc mà giật mình.
Quay ra liền thấy một khuôn mặt nghiêm nghị, bàn tay to lớn khẽ đẩy gọng kính đen đang đeo, mái tóc đen dài buộc hờ hững bên vai, áo blouse trắng dài đến đầu gối được khoác ngoài chiếc áo sơ mi xanh và quần tây đen.
Nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc mà đã lâu không gặp, Vương Hạc nhướng mày, ngứa mồm cà khịa: "Vậy mà lại là anh, tôi nghe bảo tên nhóc kia sợ alpha mà, anh làm bác sĩ tâm lí cho nó kiểu gì vậy? Hay vốn dĩ anh không phải alpha?"
Bác sĩ tâm lí dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc để nhìn Vương Hạc, không nhanh không chậm khia lại: "Tôi đương nhiên là alpha, bệnh nhân sợ alpha thì đã sao? Tôi là bác sĩ chuyên về tâm lí đó, cậu nghĩ vấn đề này làm khó được tôi à? Bảo ngốc còn tự ái."
Vương Hạc hiếm khi tức đến đỏ mặt, hắn không thèm nhìn đến bác sĩ tâm lí nữa, chào tạm biệt mọi người rồi quay đầu rời đi. Mấy người đang đứng đó nhất thời không biết nên nói cái gì, cảm giác tất cả đều đang trong một bộ phim nhưng bọn họ lại chẳng có tí thoại nào vậy, hoàn toàn làm nền cho nhân vật chính.
Đợi tới khi Văn Thư tỉnh dậy lần nữa, nó nhìn quay một phòng không thấy ai, ngoài trời cũng đã tối trong phòng cũng chẳng bật đèn. Nó nhẹ nhàng bước xuống giường, theo thói quen mà cúi xuống lần mò bên trong ngăn giường. Nó lần mò một hồi, không tìm được vật mình muốn tìm mà có chút luống cuống, vội chui hẳn vào trong để tìm. Không ngoài dự đoán, nó không hề tìm được con dao lam kia.
Văn Thư run giọng: "Sao...sao lại không có...ở đâu rồi...nó, nó ở đâu rồi!?"
Lúc chui ra khỏi gầm giường, nó nhìn quay khắp nơi, muốn tìm thứ khiến nó bình ổn lại cảm xúc như sóng trào cuồn cuộn trong lòng. Bất ngờ đèn được bật lên, ánh sáng làm mắt nó hơi đau. Nó vội nheo mắt lại, đưa tay che đi thứ ánh sáng đột ngột xuất hiện.
Lâm Xuyên đứng cạnh tường, trong tay đang cầm con dao lam nhỏ: "Ông tìm thứ này à?"
Văn Thư giật mình quay ra, nhìn thấy cậu đang đứng đó, tay cầm thứ mình đang tìm kiếm mà cứng người. Đôi mắt không chút tia sáng khẽ nheo lại, nó nở nụ cười cứng ngắc: "Sao ông lại có được nó vậy? Mau trả nó lại cho tôi đi."
Lâm Xuyên không nói gì, cũng không có hành động gì cả. Văn Thư đang ngồi trên đất từ từ đứng dậy, chậm chạp đi tới chỗ cậu vươn tay định lấy con dao lam đi lại không ngờ cậu lại thu tay lại, không muốn đưa cho nó.
Văn Thư hơi ngơ ra, sau đó cơ thể run lên, con ngươi co lại, miệng vẫn nở nụ cười giả trân: "Sao...sao vậy? Nó là của tôi mà, ông...ông trả lại cho tôi đi."
Lâm Xuyên vẫn đứng im không nói cũng chẳng có hành động gì cả. Văn Thư bắt đầu gấp gáp, nó túm lấy hai tay Lâm Xuyên: "Trả..trả lại cho tôi đi, cầu xin ông...trả lại nó cho tôi, nhé?"
Đáp lại nó vẫn là sự im lặng, cảm xúc lên xuống không ổn định như sóng ngầm cuộn trào. Nó bây giờ như mất hết lí trí, nước mắt rơi lã trã gào lên với cậu, muốn giựt lại đồ của mình: "TRẢ LẠI CHO TỐI, ÔNG MAU TRẢ NÓ LẠI CHO TÔI. NÓ LÀ CỦA TÔ!!!!!!
"LÚC ĐÓ TÔI CŨNG CẦU XIN ÔNG RỒI CƠ MÀ, SAO ÔNG LẠI LÀM THẾ, SAO ÔNG BỎ TÔI LẠI. BÂY GIỜ CŨNG LẤY MẤT ĐỒ CỦA TÔI, TRẢ LẠI ĐÂY, MAU TRẢ LẠI ĐÂY!!!'
Văn Thư hiện tại tâm lí không ổn định, mọi người đừng trách em nó nha. Nói mới nhớ hình như tui bỏ bê con rể tui hơi lâu rồi thôi để tuần sau tui cho thằng chả hiện hồn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, nhắc nhở thiện trí là truyện đọc cho vui thôi, đừng quá tức giận. Nếu tức chịu không nổi thì hãy nhớ rằng kết truyện mãi mãi HE, ai cũng hạnh phúc nhé. Tạm biệt mọi người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.