Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 39
Lữ khách
07/09/2024
Bầu không khí giữa cậu và Văn Uyên bây giờ thật sự rất ngượng ngùng, nói cũng không được mà không nói cũng chẳng xong. Văn Uyên vẫn chăm chú nhìn cậu, chờ đợi cậu trả lời. Mà Lâm Xuyên lúc này thật sự không biết phải làm sao để từ chối. Nói thật chứ cả kiếp trước lẫn kiếp này cậu còn chưa có yêu ai nên làm sao biết cách ứng phó với mấy trường hợp này.
Đúng lúc này điện thoại cậu reo lên, phá tan sự im lặng chết chóc. Cậu như kẻ chết đuối vớ được phao cứu mạng mà vội rút điện thoại từ trong túi quần ra nghe mặc kệ là ai. Cậu chưa kịp nói tiếng gì, đầu dây bên kia đã nói trước.
Mộc Hạc: "Em có thể ra gặp anh chút không?"
Nhận ra người bên kia là Mộc Hạc, Lâm Xuyên bắt đầu hoang mang. Cả hai người tỏ tỉnh với cậu bây giờ đều xuất hiện, cậu phải làm sao đây?? Nhưng nói gì thì nói, cậu vẫn đồng ý ra ngoài gặp mặt hắn, vì thà gặp hắn còn hơn là đối diện với gương mặt mong chờ câu trả lời của Văn Uyên.
Cậu nói một câu đồng ý với bên kia xong liền quay lại phía Văn Uyên, nói: "À..cái đó...bạn anh hẹn gặp mặt, anh đi trước nhé!"
Lúc cậu đang tính rời đi lại nghe giọng của cô ngay phía sau: "Trời đã tối vậy rồi, anh đi một mình không ổn lắm, để em đi với anh."
Cậu "hả" một tiếng rồi cứ thế bị Văn Uyên kéo đi. Ra tới bên ngoài nhà, cậu mới chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa biết là Mộc Hạc muốn hẹn cậu gặp mặt ở đâu nên vội dừng lại. Văn Uyên đang đi thấy người phía sau dừng lại thì cũng dừng lại theo, có chút thắc mắc.
Văn Uyên: "Sao thế anh?"
Lâm Xuyên: "Anh quên mất chưa có hỏi xem bạn anh muốn gặp mặt ở đâu, để anh hỏi anh ấy xem đã."
Nói rồi cậu rút điện thoại ra, tính gọi cho Mộc Hạc nhưng chưa kịp bấm số, một tiếng "bíppp" đã vang lên phía ngoài cổng lớn. Cả hai giật mình nhìn qua liền nhìn thấy phía ngoài cổng lớn có một chiếc siêu xe đang dừng ở đó.
Người đàn ông thân hình cao lớn mặc bộ thường phục kèm áo khoác dày bước xuống, chông có chút giản dị.
Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo nhìn về phía bọn họ.
Vốn thị lực và thể chất của alpha rất tốt mà alpha trội lại càng tốt hơn nên dù hai người họ đang đứng ngược sáng và ở khoảng cách xa thì hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Ánh mắt hắn rơi vào bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cậu, mây mù giăng kín.
Lâm Xuyên thấy hắn đứng ngoài cổng lớn cũng nhanh chân tiến lại mở cổng ra. Cánh cổng to lớn vừa mở ra, cậu chưa kịp lên tiếng chào hỏi đã bị hắn nắm tay kéo mạnh về phía trước. Theo quán tính, cậu ngã về phía hắn, đương lúc cậu tưởng bản thân sắp chào hỏi thân thiện với bờ ngực rắn chắc của hắn thì một lực kéo ở phía tay còn lại giật ngược cậu về sau. Cảnh tượng vô cùng xấu hổ, cậu đứng giữa hai người không biết nên làm thế nào mới phải.
Mà bầu không khí đặc mùi thuốc súng cũng bắt đầu lên đến cao trào. Đối với alpha và omega đã bị đánh dấu, việc cảm nhận pheromone khác giới sẽ bị hạn chế hoặc có thể biến mất hoàn toàn nhưng việc cảm nhận pheromone cùng giới vẫn rõ ràng như thế. Văn Uyên vẫn nghĩ cậu là một beta nên cô không ngần ngại phóng pheromenon về phía Mộc Hạc, muốn khơi chiến. Mộc Hạc là alpha trội nên nhìn cô như nhìn đứa con nít ranh, múa rìu qua mắt thợ, hắn không ngần ngại phóng thích pheromone của mình ra.
Sự áp chế về cấp bậc vô cùng rõ ràng khiến Văn Uyên lảo đảo buông tay cậu ra, sau đó không chịu được mà khuyu gối. Vì bản thân là omega, lại còn bị Mộc Hạc đánh dấu nên lúc này Lâm Xuyên bắt đầu có chút mơ màng
Cậu tiến lại, đôi bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai hắn, hơi kiễng chân.
Lâm Xuyên: "Kì lạ quá, Mộc Hạc à, anh xài nước hoa gì vậy? Mùi thật thơm."
Mộc Hạc nhếch khoé môi, dùng pheromone bao bọc lấy bạn đời bé nhỏ của mình, ôm lấy vòng eo nhỏ gọn kia trả lời: "Bảo bối nhỏ, anh không dùng nước hoa."
Lâm Xuyên mơ màng, chẳng để ý xung quanh nữa, nghe theo bản năng dí sát lại ngửi mùi hương trên cơ thể hắn:
"Vậy sao? Thật kì lạ. Mùi rượu vang thật thơm."
Mộc Hạc ôm bạn đời của mình, lặng lẽ liếc Văn Uyên đang ngồi trên đất trừng mắt bất lực: "Bảo bối nhỏ, em thích mùi này sao?"
Lâm Xuyên bây giờ hoàn toàn không dùng lí trí, trả lời: "Ừm, thích lắm."
Mộc Hạc khẽ cười một tiếng, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Mà cậu cũng chẳng phản kháng, theo logic bây giờ của cậu thì cậu và hắn là người yêu giả chắc là thân mật thì sẽ không thể tránh được. Nhưng điều không thể tránh thì khỏi tránh, trực tiếp tiếp nhận luôn đi.
Ở nơi cậu không thấy được, ánh mắt đắc ý của hắn vẫn đang nhìn Văn Uyên đầy khiêu khích. Mà Văn Uyên vẫn đang bị uy lực của cấp bậc cao đè xuống không nói được gì ngoài việc trừng mắt đầy phẫn nộ. Đến bấy giờ cô mới biết Lâm Xuyên đã phân hóa thành omega, hơn nữa còn bị tên alpha trội trước mặt này đánh dấu rồi. Vậy ra dấu vết trên gáy của cậu không phải là do cô nhìn nhầm. Là cô đã thua ngay từ ban đầu rồi, chết tiệt, rõ là cô đến trước cơ mà!!
Đúng lúc này điện thoại cậu reo lên, phá tan sự im lặng chết chóc. Cậu như kẻ chết đuối vớ được phao cứu mạng mà vội rút điện thoại từ trong túi quần ra nghe mặc kệ là ai. Cậu chưa kịp nói tiếng gì, đầu dây bên kia đã nói trước.
Mộc Hạc: "Em có thể ra gặp anh chút không?"
Nhận ra người bên kia là Mộc Hạc, Lâm Xuyên bắt đầu hoang mang. Cả hai người tỏ tỉnh với cậu bây giờ đều xuất hiện, cậu phải làm sao đây?? Nhưng nói gì thì nói, cậu vẫn đồng ý ra ngoài gặp mặt hắn, vì thà gặp hắn còn hơn là đối diện với gương mặt mong chờ câu trả lời của Văn Uyên.
Cậu nói một câu đồng ý với bên kia xong liền quay lại phía Văn Uyên, nói: "À..cái đó...bạn anh hẹn gặp mặt, anh đi trước nhé!"
Lúc cậu đang tính rời đi lại nghe giọng của cô ngay phía sau: "Trời đã tối vậy rồi, anh đi một mình không ổn lắm, để em đi với anh."
Cậu "hả" một tiếng rồi cứ thế bị Văn Uyên kéo đi. Ra tới bên ngoài nhà, cậu mới chợt nhớ ra bản thân vẫn chưa biết là Mộc Hạc muốn hẹn cậu gặp mặt ở đâu nên vội dừng lại. Văn Uyên đang đi thấy người phía sau dừng lại thì cũng dừng lại theo, có chút thắc mắc.
Văn Uyên: "Sao thế anh?"
Lâm Xuyên: "Anh quên mất chưa có hỏi xem bạn anh muốn gặp mặt ở đâu, để anh hỏi anh ấy xem đã."
Nói rồi cậu rút điện thoại ra, tính gọi cho Mộc Hạc nhưng chưa kịp bấm số, một tiếng "bíppp" đã vang lên phía ngoài cổng lớn. Cả hai giật mình nhìn qua liền nhìn thấy phía ngoài cổng lớn có một chiếc siêu xe đang dừng ở đó.
Người đàn ông thân hình cao lớn mặc bộ thường phục kèm áo khoác dày bước xuống, chông có chút giản dị.
Khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo nhìn về phía bọn họ.
Vốn thị lực và thể chất của alpha rất tốt mà alpha trội lại càng tốt hơn nên dù hai người họ đang đứng ngược sáng và ở khoảng cách xa thì hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Ánh mắt hắn rơi vào bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cậu, mây mù giăng kín.
Lâm Xuyên thấy hắn đứng ngoài cổng lớn cũng nhanh chân tiến lại mở cổng ra. Cánh cổng to lớn vừa mở ra, cậu chưa kịp lên tiếng chào hỏi đã bị hắn nắm tay kéo mạnh về phía trước. Theo quán tính, cậu ngã về phía hắn, đương lúc cậu tưởng bản thân sắp chào hỏi thân thiện với bờ ngực rắn chắc của hắn thì một lực kéo ở phía tay còn lại giật ngược cậu về sau. Cảnh tượng vô cùng xấu hổ, cậu đứng giữa hai người không biết nên làm thế nào mới phải.
Mà bầu không khí đặc mùi thuốc súng cũng bắt đầu lên đến cao trào. Đối với alpha và omega đã bị đánh dấu, việc cảm nhận pheromone khác giới sẽ bị hạn chế hoặc có thể biến mất hoàn toàn nhưng việc cảm nhận pheromone cùng giới vẫn rõ ràng như thế. Văn Uyên vẫn nghĩ cậu là một beta nên cô không ngần ngại phóng pheromenon về phía Mộc Hạc, muốn khơi chiến. Mộc Hạc là alpha trội nên nhìn cô như nhìn đứa con nít ranh, múa rìu qua mắt thợ, hắn không ngần ngại phóng thích pheromone của mình ra.
Sự áp chế về cấp bậc vô cùng rõ ràng khiến Văn Uyên lảo đảo buông tay cậu ra, sau đó không chịu được mà khuyu gối. Vì bản thân là omega, lại còn bị Mộc Hạc đánh dấu nên lúc này Lâm Xuyên bắt đầu có chút mơ màng
Cậu tiến lại, đôi bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai hắn, hơi kiễng chân.
Lâm Xuyên: "Kì lạ quá, Mộc Hạc à, anh xài nước hoa gì vậy? Mùi thật thơm."
Mộc Hạc nhếch khoé môi, dùng pheromone bao bọc lấy bạn đời bé nhỏ của mình, ôm lấy vòng eo nhỏ gọn kia trả lời: "Bảo bối nhỏ, anh không dùng nước hoa."
Lâm Xuyên mơ màng, chẳng để ý xung quanh nữa, nghe theo bản năng dí sát lại ngửi mùi hương trên cơ thể hắn:
"Vậy sao? Thật kì lạ. Mùi rượu vang thật thơm."
Mộc Hạc ôm bạn đời của mình, lặng lẽ liếc Văn Uyên đang ngồi trên đất trừng mắt bất lực: "Bảo bối nhỏ, em thích mùi này sao?"
Lâm Xuyên bây giờ hoàn toàn không dùng lí trí, trả lời: "Ừm, thích lắm."
Mộc Hạc khẽ cười một tiếng, hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Mà cậu cũng chẳng phản kháng, theo logic bây giờ của cậu thì cậu và hắn là người yêu giả chắc là thân mật thì sẽ không thể tránh được. Nhưng điều không thể tránh thì khỏi tránh, trực tiếp tiếp nhận luôn đi.
Ở nơi cậu không thấy được, ánh mắt đắc ý của hắn vẫn đang nhìn Văn Uyên đầy khiêu khích. Mà Văn Uyên vẫn đang bị uy lực của cấp bậc cao đè xuống không nói được gì ngoài việc trừng mắt đầy phẫn nộ. Đến bấy giờ cô mới biết Lâm Xuyên đã phân hóa thành omega, hơn nữa còn bị tên alpha trội trước mặt này đánh dấu rồi. Vậy ra dấu vết trên gáy của cậu không phải là do cô nhìn nhầm. Là cô đã thua ngay từ ban đầu rồi, chết tiệt, rõ là cô đến trước cơ mà!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.