Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 54
Lữ khách
07/09/2024
Sau một lúc im lặng, gã đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói với cô: "Vậy em dâu, em giúp anh đỡ tên nhóc này sang nhà kế bên hộ anh với." C
Văn Uyên tính chạy lại đỡ Mộc Hạc theo lời của gã thật, nhưng đi được hai bước thì cô dừng lại, nghi hoặc hỏi gã:
"Vừa nãy anh....gọi tôi là gì?"
Trịnh Khải không chút ngượng nghịu nào trả lời ngay lập tức: "Em dâu?"
Văn Uyên nghe hai tiếng "em dâu", nghi ngờ tai mình thực sự có vấn đề gì đó. Gã nhìn cô chẳng biết làm sao lại cứ đừng đờ người ra tại chỗ, sốt ruột giục cô mau giúp mình. Văn Uyên cứ như vậy máy móc đi tới giúp gã đỡ Mộc Hạc, cả hai dìu hăn tới cửa của căn nhà kế bên.
Lâm Xuyên và Văn Thư ngồi ở trong xe, vì bị ngăn cách bởi cửa xe nên cả hai vốn không cảm nhận được cái gì.
Lúc thấy Văn Uyên cùng Trịnh Khải dìu Mộc Hạc đi qua, cả hai có chút thắc mắc. Văn Thư khó hiểu, định mở cửa xe đi xuống.
Cửa xe vừa mở, một mùi rượu vang nồng đậm bỗng chốc xông thẳng vào, tất nhiên, Văn Thư không hề cảm nhận thấy cái gì cả. Nhưng Lâm Xuyên lại khác, mùi rượu vang của Mộc Hạc vừa nồng vừa thơm, cậu ngửi một chút, cả người đều muốn nhũn ra.
Cậu bắt đầu thở dốc, người vô lực ngồi tựa vào ghế xe. Cả cơ thể cậu đều yếu ớt, đến tay còn chẳng muốn nhấc lên, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp ửng đỏ. Hương sữa dâu ngọt ngào mê người từ từ lan ra, chui qua phần cửa xe đang mở, bay thẳng ra ngoài. Văn Thư đang chuẩn bị xuống xe, cảm nhận được pheromone của omega chợt khựng lại.
Xung quanh nó hiện tại chỉ có một omega duy nhất, nó cứng ngắc quay đầu nhìn cậu. Con ngươi nó khẽ rụt lại, nhanh tay đóng cửa xe, tránh việc pheromone của cậu phát tán nhiều hơn nữa. Nhưng chỉ với một lượng nhỏ vừa rồi bay ra thôi, Mộc Hạc đang được dìu cách đó không xa vẫn ngửi được.
Alpha vốn là giới thiên về sức mạnh, là giới thống trị trong 3 giới. Cũng vì là giới thống trị nên rất cao ngao, có tính chiếm hữu rất mạnh, đặc biệt là alpha trội. Càng khỏi phải nói alpha trội trong thời kì phát tình lại càng có tính chiếm hữu cao ngất trời, hung hãn vô cùng. Chỉ cần là một lượng cực nhỏ mùi hương pheromone của bạn đời cũng đủ kích thích sự điên cuồng trong máu của những người mang gen alpha trội.
Đương nhiên, điều này không ngoại lệ với ai cả. Mộc Hạc vốn còn đang cố chống chịu lại bản năng của alpha trội, cật lực tránh làm ra những chuyện không nên lại vì ngửi thấy pheromone của bạn đời mà trở nên cuồng bạo. Hắn đẩy Trịnh Khải và Văn Uyên ra, để bản năng dẫn dắt, đi tìm bạn đời của mình cầu hoan.
Hắn lê bước tới gần xe, Trịnh Khải phản ứng nhanh chóng, chạy lại kéo lấy hắn. Nhưng Mộc Hạc đã triệt để mất đi lí trí, coi hắn thành tình địch mà không chút nương tay đánh tới. Cũng may phản ứng gã nhanh nhẹn né được cú đánh vừa rồi, hai bên còn đang giằng co, Văn Uyên không biết từ đâu tìm được một thanh gỗ, không do dự đánh một phát vào đầu hắn.
Cú đánh bất ngờ, Mộc Hạc không né được liền ăn trọn, bị đánh cho một phát, hắn cũng bất tỉnh tại chỗ, mà cái thanh gỗ kia cũng gãy làm đôi. Trịnh Khải nhanh tay đỡ lấy hắn, lại nhìn thanh gỗ trên tay cô rồi nhìn bạn mình, ánh mắt có chút phức tạp.
Văn Uyên nhận thấy được ánh mắt của gã, nhìn thanh gỗ trên tay mình, lại nhìn hắn đang hôn mê, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi: "Này...chắc không đến mức bị, đánh chế t....đâu ha?"
Trịnh Khải kiểm tra sơ qua cho hắn, xác nhận không bị thương, chỉ là bị đánh sưng u một cục mà thôi. Hai người tiếp tục dìu hắn tới nhà bên cạnh, Văn Uyên có chút thắc mắc: "'Sao anh lại bảo tôi dìu Mộc Hạc tới đây vậy?"
Trịnh Khải không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp trả lời: "Đây là nhà của anh và cậu ta."
Văn Uyên có chút kinh ngạc, không phải vì việc hai người bọn họ mua nhà ở đây mà là vì bọn họ ở ngay kế bên mà bọn cô không hề biết. Chứ việc hai người họ mua nhà thì nói làm cái gì, không lẽ một người là đại thiếu gia
Mộc gia, một người là đại thiếu gia Trịnh gia lại không mua nổi một căn nhà hay sao? Nói chuyện như vậy ra không bị cười cho đã là may lắm rồi.
Quay lại phía Văn Thư, sau khi đóng lại cửa, nó nhanh chóng lấy thuốc ức chế luôn mang bên mình ra cho cậu uống. Cũng may, vì bị tác động bởi Mộc Hạc, Lâm Xuyên đã rơi vào trạng thái mơ hồ, cho cậu uống thuốc ức chế cũng không sợ bị phát hiện. Cậu uống thuốc xong, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ, Văn Thư thấy vậy cũng không khỏi thở dài một hơi.
Quay ra nhìn bên ngoài xem có chuyện gì lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, em gái nó, cầm gậy đập đầu đại thiếu gia Mộc gia???
Văn Uyên tính chạy lại đỡ Mộc Hạc theo lời của gã thật, nhưng đi được hai bước thì cô dừng lại, nghi hoặc hỏi gã:
"Vừa nãy anh....gọi tôi là gì?"
Trịnh Khải không chút ngượng nghịu nào trả lời ngay lập tức: "Em dâu?"
Văn Uyên nghe hai tiếng "em dâu", nghi ngờ tai mình thực sự có vấn đề gì đó. Gã nhìn cô chẳng biết làm sao lại cứ đừng đờ người ra tại chỗ, sốt ruột giục cô mau giúp mình. Văn Uyên cứ như vậy máy móc đi tới giúp gã đỡ Mộc Hạc, cả hai dìu hăn tới cửa của căn nhà kế bên.
Lâm Xuyên và Văn Thư ngồi ở trong xe, vì bị ngăn cách bởi cửa xe nên cả hai vốn không cảm nhận được cái gì.
Lúc thấy Văn Uyên cùng Trịnh Khải dìu Mộc Hạc đi qua, cả hai có chút thắc mắc. Văn Thư khó hiểu, định mở cửa xe đi xuống.
Cửa xe vừa mở, một mùi rượu vang nồng đậm bỗng chốc xông thẳng vào, tất nhiên, Văn Thư không hề cảm nhận thấy cái gì cả. Nhưng Lâm Xuyên lại khác, mùi rượu vang của Mộc Hạc vừa nồng vừa thơm, cậu ngửi một chút, cả người đều muốn nhũn ra.
Cậu bắt đầu thở dốc, người vô lực ngồi tựa vào ghế xe. Cả cơ thể cậu đều yếu ớt, đến tay còn chẳng muốn nhấc lên, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp ửng đỏ. Hương sữa dâu ngọt ngào mê người từ từ lan ra, chui qua phần cửa xe đang mở, bay thẳng ra ngoài. Văn Thư đang chuẩn bị xuống xe, cảm nhận được pheromone của omega chợt khựng lại.
Xung quanh nó hiện tại chỉ có một omega duy nhất, nó cứng ngắc quay đầu nhìn cậu. Con ngươi nó khẽ rụt lại, nhanh tay đóng cửa xe, tránh việc pheromone của cậu phát tán nhiều hơn nữa. Nhưng chỉ với một lượng nhỏ vừa rồi bay ra thôi, Mộc Hạc đang được dìu cách đó không xa vẫn ngửi được.
Alpha vốn là giới thiên về sức mạnh, là giới thống trị trong 3 giới. Cũng vì là giới thống trị nên rất cao ngao, có tính chiếm hữu rất mạnh, đặc biệt là alpha trội. Càng khỏi phải nói alpha trội trong thời kì phát tình lại càng có tính chiếm hữu cao ngất trời, hung hãn vô cùng. Chỉ cần là một lượng cực nhỏ mùi hương pheromone của bạn đời cũng đủ kích thích sự điên cuồng trong máu của những người mang gen alpha trội.
Đương nhiên, điều này không ngoại lệ với ai cả. Mộc Hạc vốn còn đang cố chống chịu lại bản năng của alpha trội, cật lực tránh làm ra những chuyện không nên lại vì ngửi thấy pheromone của bạn đời mà trở nên cuồng bạo. Hắn đẩy Trịnh Khải và Văn Uyên ra, để bản năng dẫn dắt, đi tìm bạn đời của mình cầu hoan.
Hắn lê bước tới gần xe, Trịnh Khải phản ứng nhanh chóng, chạy lại kéo lấy hắn. Nhưng Mộc Hạc đã triệt để mất đi lí trí, coi hắn thành tình địch mà không chút nương tay đánh tới. Cũng may phản ứng gã nhanh nhẹn né được cú đánh vừa rồi, hai bên còn đang giằng co, Văn Uyên không biết từ đâu tìm được một thanh gỗ, không do dự đánh một phát vào đầu hắn.
Cú đánh bất ngờ, Mộc Hạc không né được liền ăn trọn, bị đánh cho một phát, hắn cũng bất tỉnh tại chỗ, mà cái thanh gỗ kia cũng gãy làm đôi. Trịnh Khải nhanh tay đỡ lấy hắn, lại nhìn thanh gỗ trên tay cô rồi nhìn bạn mình, ánh mắt có chút phức tạp.
Văn Uyên nhận thấy được ánh mắt của gã, nhìn thanh gỗ trên tay mình, lại nhìn hắn đang hôn mê, đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi: "Này...chắc không đến mức bị, đánh chế t....đâu ha?"
Trịnh Khải kiểm tra sơ qua cho hắn, xác nhận không bị thương, chỉ là bị đánh sưng u một cục mà thôi. Hai người tiếp tục dìu hắn tới nhà bên cạnh, Văn Uyên có chút thắc mắc: "'Sao anh lại bảo tôi dìu Mộc Hạc tới đây vậy?"
Trịnh Khải không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp trả lời: "Đây là nhà của anh và cậu ta."
Văn Uyên có chút kinh ngạc, không phải vì việc hai người bọn họ mua nhà ở đây mà là vì bọn họ ở ngay kế bên mà bọn cô không hề biết. Chứ việc hai người họ mua nhà thì nói làm cái gì, không lẽ một người là đại thiếu gia
Mộc gia, một người là đại thiếu gia Trịnh gia lại không mua nổi một căn nhà hay sao? Nói chuyện như vậy ra không bị cười cho đã là may lắm rồi.
Quay lại phía Văn Thư, sau khi đóng lại cửa, nó nhanh chóng lấy thuốc ức chế luôn mang bên mình ra cho cậu uống. Cũng may, vì bị tác động bởi Mộc Hạc, Lâm Xuyên đã rơi vào trạng thái mơ hồ, cho cậu uống thuốc ức chế cũng không sợ bị phát hiện. Cậu uống thuốc xong, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ, Văn Thư thấy vậy cũng không khỏi thở dài một hơi.
Quay ra nhìn bên ngoài xem có chuyện gì lại nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, em gái nó, cầm gậy đập đầu đại thiếu gia Mộc gia???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.