Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 87
Lữ khách
07/09/2024
Lâm Xuyên nhíu mày, nước mắt rơi xuống đều bị Mộc Hạc lau đi. Cậu đẩy hắn ra, xoay người, trùm chăn, bộ dáng không muốn nói chuyện với người khác. Mộc Hạc cũng không biết phải làm sao, chân cứ đứng tại đó tới hơn 3 phút sau mới có dấu hiệu nhúc nhích.
Hắn thở dài một hơi, mới dè dặt leo lên giường, ôm cái cục tròn tròn trên giường vào lòng. Cục tròn trong lòng nhúc nhích một hồi, không thoát ra được, im lặng một chút lại cựa quậy dữ dội hơn. Mộc Hạc sợ cậu sẽ bị ngạt bên trong chăn, mới nhấn nhấn một chút, nhẹ giọng như dỗ con nít.
"Ngoan, đừng đạp lung tung, ngạt thở đó."
Cậu im lặng, không nói chuyện cũng không cựa quậy thêm nữa. Một bộ dáng tức giận không hề nhẹ. Mộc Hạc đợi thêm một lúc, không thấy cậu động đậy gì mới lại chọc chọc thêm một cái nữa, nhẹ giọng.
"Bảo bối, anh biết sai rồi, em mau chui ra đi."
"..."
"Em đói bụng mà, mau ra ăn đi nào, đồ ăn sắp nguội tới nơi rồi."
"...."
"Bảo bối ơi, bảo bối à."
Hắn liên tục ở bên cạnh nỉ non, cậu ở trong chăn ôm một bụng tức giận liền thẳng chân đạp cho hắn một cái. Hắn bị cậu đá lăn xuống dưới mà cậu thì cũng vì cử động mạnh mà vết thương nhói lên. Cậu hít một hơi khí lạnh nhưng nhất quyết không kêu đau một tiếng nào, cậu sợ kêu lên một tiếng, tên điên kia chắc chắn sẽ lột chăn ra.
Nghĩ tới cảnh tượng bản thân vì một bức ảnh mà khóc tới đỏ mặt, cậu càng nghĩ càng thấy ngượng, càng không muốn gặp người khác.
Hắn có lẽ cũng nhận ra nguyên nhân cậu khóc bèn nhặt điện thoại lên, tới bên giường bệnh. Hăn không nói không rằng, túm một góc chăn, kéo ra, bên trong liền lộ ra một khuôn mặt nhỏ, nước mắt chảy ròng ròng còn hơi phồng má, mặt nhỏ đỏ lên như một quả cà chua bi, nhìn vô cùng ngon miệng.
Mộc Hạc ho một tiếng, giơ điện thoại trước mặt cậu, Lâm Xuyên còn đang ngơ ngác, nhìn thấy người trong hình, nháy mắt liền muốn chạy trốn. Nhưng hắn không cho cậu chạy, hai người vật lộn một hồi, không biết bằng cách nào, hắn đã ôm trọn người cậu vào lòng, bản thân thì ung dung ngồi dựa vào tường.
"Được rồi mà bảo bối, đừng khóc nữa, khóc nữa mắt em sẽ sưng lên đó, không đẹp đâu."
Cậu không thèm nhìn hắn, hậm hực ngồi trong lòng nhìn hắn tự tay xoá tấm ảnh đáng xấu hổ kia đi. Nhìn thấy ngón tay hắn đã nhấn nút "OK" cậu mới thật sự thả được quả tạ trong lòng xuống.
"Lần sau không cho phép anh chụp loại ảnh này." Cậu lẩm bẩm, mắt ngước lên nhìn hắn đầy cảnh cáo.
Mộc Hạc tất nhiên là ngoan ngoãn nghe lời, không dám có một chút phản kháng nào: "Được, sẽ không có lần sau nữa, bảo bối, mau đi ăn thôi, để lâu đồ ăn nguội đó."
Cậu không nói gì, khẽ gật đầu đáp lại.
Nhìn thấy cậu đã có vẻ bình thường trở lại, trong lòng Mộc Hạc bắt đầu mừng thầm. Thực ra tấm ảnh kia vốn dĩ vẫn còn, nói đúng hơn là vẫn còn ở trong mấy cái máy khác của hắn. Mộc Hạc hắn làm sao có thể nỡ xoá đi một bức ảnh đẹp như thế được. Lần sau hắn sẽ chụp thêm mấy tấm, để dành lôi ra ngắm mỗi lúc rảnh rỗi.
Chỉ có Lâm Xuyên không biết bản thân bị qua mắt, bây giờ còn đang thầm cảm thấy vui vẻ vì lịch sử đen tối đã không còn. Cậu được hắn bế tới bàn ăn, cứ nghĩ hắn sẽ để cậu ngồi xuống ghế, ai ngờ hắn lại ngồi xuống, còn cậu, đương nhiên là ngồi trên đùi hắn. Cậu còn đang định nói, hắn đã nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra, cầm bát cháo trong tay, vô cùng thuần thục mà bón cháo cho cậu.
Hành động hắn nhanh, cậu còn chưa kịp hiểu gì đã cảm nhận được mùi vị bên trong miệng mình. Lâm Xuyên cũng không có nghĩ nhiều nữa, thoải mái ngồi trong lòng Mộc Hạc, được vị đại thiếu gia nào đó phục vụ ăn uống
Nhưng loại việc này hắn làm quá mức thuần thục, như thể đã làm vô số lần, khiến cậu không khỏi nghĩ vu vơ. Có khi nào hắn cũng đã từng làm như vậy với người khác hay không? Trong sách cũng nói, trước khi Mộc Hạc yêu nữ chính cũng đã có rất nhiều tình nhân bên ngoài, mỗi ngày một người khác nhau. Cậu càng nghĩ, càng cảm thấy bên trong mình chua lét, thìa cháo trước mặt cũng không muốn ăn nữa.
Mộc Hạc thấy sắc mặt cậu không tốt, mới lo lắng hỏi cậu làm sao. Nhưng cậu không thể hỏi quá rõ ràng, cậu cũng cần mặt mũi nên lảng tránh vấn đề này, không nói rõ. Cơ mà Mộc Hạc không phải người ngu, hắn nhận ra rõ ràng cậu có điều gì đó đang giấu trong lòng.
Hắn bỏ thìa cháo xuống, đưa tay, nâng cằm cậu lên. Đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào cậu khiến cậu có chút ngượng, muốn quay đi lại bị giữ lại.
"Làm sao vậy? Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Cậu đảo mắt quanh một vòng, muốn nói dối nhưng ánh mắt hắn như hóá thành thực thể, quấn chặt lấy cậu. Đấu tranh tâm lí một hồi lâu, cậu mới ngập ngừng lên tiếng: "Anh, từng... yêu đương với người khác rồi sao?"
Mộc Hạc hơi đơ ra một chút, mãi sau mới vì câu nói của cậu mà bị chọc cười. Hắn khẽ hôn nhẹ lên chóp mũi của cậu, giọng nói đầy dịu dàng và cưng chiều: "Bảo bối nhỏ đây là ghen rồi sao?"
"Em yên tâm, người yêu em vẫn còn rất sạch sẽ, chưa từng bị ai vấy bẩn."
"Anh giữ gìn rất tốt, bảo bối đã hài lòng chưa?"
Hắn thở dài một hơi, mới dè dặt leo lên giường, ôm cái cục tròn tròn trên giường vào lòng. Cục tròn trong lòng nhúc nhích một hồi, không thoát ra được, im lặng một chút lại cựa quậy dữ dội hơn. Mộc Hạc sợ cậu sẽ bị ngạt bên trong chăn, mới nhấn nhấn một chút, nhẹ giọng như dỗ con nít.
"Ngoan, đừng đạp lung tung, ngạt thở đó."
Cậu im lặng, không nói chuyện cũng không cựa quậy thêm nữa. Một bộ dáng tức giận không hề nhẹ. Mộc Hạc đợi thêm một lúc, không thấy cậu động đậy gì mới lại chọc chọc thêm một cái nữa, nhẹ giọng.
"Bảo bối, anh biết sai rồi, em mau chui ra đi."
"..."
"Em đói bụng mà, mau ra ăn đi nào, đồ ăn sắp nguội tới nơi rồi."
"...."
"Bảo bối ơi, bảo bối à."
Hắn liên tục ở bên cạnh nỉ non, cậu ở trong chăn ôm một bụng tức giận liền thẳng chân đạp cho hắn một cái. Hắn bị cậu đá lăn xuống dưới mà cậu thì cũng vì cử động mạnh mà vết thương nhói lên. Cậu hít một hơi khí lạnh nhưng nhất quyết không kêu đau một tiếng nào, cậu sợ kêu lên một tiếng, tên điên kia chắc chắn sẽ lột chăn ra.
Nghĩ tới cảnh tượng bản thân vì một bức ảnh mà khóc tới đỏ mặt, cậu càng nghĩ càng thấy ngượng, càng không muốn gặp người khác.
Hắn có lẽ cũng nhận ra nguyên nhân cậu khóc bèn nhặt điện thoại lên, tới bên giường bệnh. Hăn không nói không rằng, túm một góc chăn, kéo ra, bên trong liền lộ ra một khuôn mặt nhỏ, nước mắt chảy ròng ròng còn hơi phồng má, mặt nhỏ đỏ lên như một quả cà chua bi, nhìn vô cùng ngon miệng.
Mộc Hạc ho một tiếng, giơ điện thoại trước mặt cậu, Lâm Xuyên còn đang ngơ ngác, nhìn thấy người trong hình, nháy mắt liền muốn chạy trốn. Nhưng hắn không cho cậu chạy, hai người vật lộn một hồi, không biết bằng cách nào, hắn đã ôm trọn người cậu vào lòng, bản thân thì ung dung ngồi dựa vào tường.
"Được rồi mà bảo bối, đừng khóc nữa, khóc nữa mắt em sẽ sưng lên đó, không đẹp đâu."
Cậu không thèm nhìn hắn, hậm hực ngồi trong lòng nhìn hắn tự tay xoá tấm ảnh đáng xấu hổ kia đi. Nhìn thấy ngón tay hắn đã nhấn nút "OK" cậu mới thật sự thả được quả tạ trong lòng xuống.
"Lần sau không cho phép anh chụp loại ảnh này." Cậu lẩm bẩm, mắt ngước lên nhìn hắn đầy cảnh cáo.
Mộc Hạc tất nhiên là ngoan ngoãn nghe lời, không dám có một chút phản kháng nào: "Được, sẽ không có lần sau nữa, bảo bối, mau đi ăn thôi, để lâu đồ ăn nguội đó."
Cậu không nói gì, khẽ gật đầu đáp lại.
Nhìn thấy cậu đã có vẻ bình thường trở lại, trong lòng Mộc Hạc bắt đầu mừng thầm. Thực ra tấm ảnh kia vốn dĩ vẫn còn, nói đúng hơn là vẫn còn ở trong mấy cái máy khác của hắn. Mộc Hạc hắn làm sao có thể nỡ xoá đi một bức ảnh đẹp như thế được. Lần sau hắn sẽ chụp thêm mấy tấm, để dành lôi ra ngắm mỗi lúc rảnh rỗi.
Chỉ có Lâm Xuyên không biết bản thân bị qua mắt, bây giờ còn đang thầm cảm thấy vui vẻ vì lịch sử đen tối đã không còn. Cậu được hắn bế tới bàn ăn, cứ nghĩ hắn sẽ để cậu ngồi xuống ghế, ai ngờ hắn lại ngồi xuống, còn cậu, đương nhiên là ngồi trên đùi hắn. Cậu còn đang định nói, hắn đã nhanh chóng mở hộp đồ ăn ra, cầm bát cháo trong tay, vô cùng thuần thục mà bón cháo cho cậu.
Hành động hắn nhanh, cậu còn chưa kịp hiểu gì đã cảm nhận được mùi vị bên trong miệng mình. Lâm Xuyên cũng không có nghĩ nhiều nữa, thoải mái ngồi trong lòng Mộc Hạc, được vị đại thiếu gia nào đó phục vụ ăn uống
Nhưng loại việc này hắn làm quá mức thuần thục, như thể đã làm vô số lần, khiến cậu không khỏi nghĩ vu vơ. Có khi nào hắn cũng đã từng làm như vậy với người khác hay không? Trong sách cũng nói, trước khi Mộc Hạc yêu nữ chính cũng đã có rất nhiều tình nhân bên ngoài, mỗi ngày một người khác nhau. Cậu càng nghĩ, càng cảm thấy bên trong mình chua lét, thìa cháo trước mặt cũng không muốn ăn nữa.
Mộc Hạc thấy sắc mặt cậu không tốt, mới lo lắng hỏi cậu làm sao. Nhưng cậu không thể hỏi quá rõ ràng, cậu cũng cần mặt mũi nên lảng tránh vấn đề này, không nói rõ. Cơ mà Mộc Hạc không phải người ngu, hắn nhận ra rõ ràng cậu có điều gì đó đang giấu trong lòng.
Hắn bỏ thìa cháo xuống, đưa tay, nâng cằm cậu lên. Đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào cậu khiến cậu có chút ngượng, muốn quay đi lại bị giữ lại.
"Làm sao vậy? Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Cậu đảo mắt quanh một vòng, muốn nói dối nhưng ánh mắt hắn như hóá thành thực thể, quấn chặt lấy cậu. Đấu tranh tâm lí một hồi lâu, cậu mới ngập ngừng lên tiếng: "Anh, từng... yêu đương với người khác rồi sao?"
Mộc Hạc hơi đơ ra một chút, mãi sau mới vì câu nói của cậu mà bị chọc cười. Hắn khẽ hôn nhẹ lên chóp mũi của cậu, giọng nói đầy dịu dàng và cưng chiều: "Bảo bối nhỏ đây là ghen rồi sao?"
"Em yên tâm, người yêu em vẫn còn rất sạch sẽ, chưa từng bị ai vấy bẩn."
"Anh giữ gìn rất tốt, bảo bối đã hài lòng chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.