Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue
Chương 15: H nhẹ nhàng, H tình cảm chưa vào việc chính
Lữ khách
03/09/2024
Mới chỉ tiến lại gần Lâm Xuyên thôi, một mùi hương ngọt ngào, quyến rũ đã bay lượn xung quanh hắn, tới rồi!! Kì phát tình của Lâm Xuyên vẫn chưa hết, chống đỡ được tới giờ thì cũng quá giỏi rồi. Vì Lâm Xuyên hiện tại đã được đánh dấu nên pheromenon của cậu cũng chỉ có mình hắn mới cảm nhận được, và cũng chỉ mình hắn mới có phản ứng với mùi pheromone của cậu.
Mộc Hạc tiến lại càng gần Lâm Xuyên, mùi sữa dâu càng thêm nồng đậm, càng thêm ngọt ngào. Mộc Hạc vô thức đưa tay lên khẽ vuốt tai mình, một dấu răng mờ gần như biến mất ẩn hiện trên làn da trắng của hắn. Dấu vết đó là do hôm qua bé con đã để lại, nó chứng minh rằng hắn và cậu đã chính thức là bạn đời của nhau. Mùi hương ngọt ngào ấy không ngừng xúi giục hắn phạm tội với cậu, muốn hắn ngay bây giờ vứt đi lí trí bản thân mà lao vào cậu như một con thú theo bản năng. Chỉ một chút thôi, hắn đã suýt lao vào cậu ở chỗ này nhưng may mắn làm sao hắn vẫn miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, dừng lại không bước tới gần cậu nữa.
Mộc Hạc bắt đầu thở dốc, tiếng tim đập dồn dập "thình thịch, thình thịch". Lâm Xuyên lúc này vẫn chưa biết bản thân vẫn đang vô thức giải phóng pheromenon, cậu hiện tại đang bận đối phó với Văn Thư và Lâm Anh bên cạnh. Mãi sau cậu mới chịu chú ý tới bên Mộc Hạc, cảm giác hắn có chút kì kì thì phải. Đừng nói là hắn nhìn thấy em gái cậu xinh đẹp rồi muốn quấn lấy đó nha, trong tiểu thuyết chính là vì thấy em gái cậu hợp mắt nên hắn mới quấn lấy rồi gây ra một đống rắc rối cho em gái cậu. Bây giờ không thể để em gái tới gần hắn được, không nghĩ ngợi gì thêm cậu đã âm thầm chắn trước em gái, che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Lâm Anh: "???"
Văn Thư: "???"
Anh trai/bạn thân mình vừa làm gì vậy nhỉ?
Cậu đứng quay lưng lại với Mộc Hạc không thèm quan tâm hắn. Cậu không phòng bị gì đưa phần cổ trắng ngần còn lưu dấu răng về phía Mộc Hạc, mùi hương ngọt ngào vô tư tràn ngập trong không khí.
Đôi mắt đen láy của Mộc Hạc thoạt nhìn vẫn lạnh lùng nhưng đáy mắt lại như sóng ngầm cuộn trào ngày càng dữ dội. Hắn rũ mắt, cố gắng tự thôi miên bản thân rời đi tầm mắt khỏi phần cổ trắng ngần kia. Trong lòng hắn không khỏi niệm chú, không được phép thất thố, như vậy sẽ khiến bé con chạy mất, dù vẫn sẽ tìm lại được nhưng thời kì đó sẽ rất khó chịu cho bé con, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, bình tĩnh lại nào, bình tĩnh....
Nhưng cuộc sống không giống cuộc đời, nghĩ trong lòng thì vậy đó mà hắn đã bất giác ôm chặt Lâm Xuyên lúc nào chẳng hay. Không những thế hắn còn coi nguyên cái bệnh viện như chốn không người, hít lấy hít để hương thơm ngọt ngào toả ra từ Lâm Xuyên. Vừa vùi mặt vào dấu vết hắn để lại vừa thì thầm, phả ra hơi thở ấm nóng khiến cả người Lâm Xuyên như có tia điện xẹt qua căng cứng không cả nhúc nhích.
Mộc Hạc: "Bé con, em thơm quá!!"
Lâm Phong và Lục Vũ bên cạnh cả kinh, Mộc Hạc như vậy ngang nhiên coi họ thành không khí mà xàm sỡ con trai họ. Việc Lâm Xuyên phân hoá thành omega và đã bị Mộc Hạc đánh dấu hiện chỉ có Lâm Phong và Lục Vũ là biết nên hai người dễ dàng đoán ra được nguyên nhân Mộc Hạc làm ra loại việc này. Nhưng còn Văn Thư và Lâm Anh, hai người bọn họ lại vẫn chưa biết cái gì, vẫn nghĩ rằng Lâm Xuyên là một beta và hiện đang bị Mộc Hạc chiếm tiện nghi.
Lâm Anh đen mặt, cô vội tách anh trai mình ra khỏi tên đáng nghi nào đó. Liếc mắt nhìn thẳng Mộc Hạc đang chưa kịp phản ứng lại, giọng nói cô vốn ngọt ngào nay lại tràn đầy cảnh giác và ác ý nơi đáy mắt ngày một sâu thêm.
Lâm Anh: "Anh!! Tránh xa anh trai tôi ra, anh muốn bao nhiêu tiền nhà tôi cũng cho anh được. Đừng có bám dính anh trai tôi nữa!!"
Nhưng Mộc Hạc đang mất dần lí trí trước pheromone của omega trong kì phát tình thì nào có để tâm. Hắn nhìn lòng bàn tay chống trơn rồi lại nhìn bàn tay của Lâm Anh đang nắm lấy tay bé con của hắn, sát ý nổi lên không chút che dấu. Không ai được phép mang bé con của hắn đi, không được phép tách hắn ra khỏi bé con, không được, không được....
Ánh mắt Mộc Hạc lạnh nhạt nhìn thẳng Lâm Anh. Khí chất của kẻ bề trên lấn áp khiến Lâm Anh trong lòng không khỏi run rẩy nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cô biết, nếu bây giờ cô tỏ ra sợ hãi thì anh trai sẽ bị tên trước mặt này đem đi mất. Người quan trọng nhất của cô chính là anh trai, cô không cho phép tên đáng ghét kia đưa anh trai rời xa cô. Cô phải bảo vệ anh trai!! (Khoảng thời gian nu9 nguyên tác còn thời kì phản loạn hiện tại là khoảng thời gian cô simp anh trai nhất. Tương lai yêu đương với Bạch Cẩn thì đỡ hơn, mà phần lớn là do Mộc Hạc bảo vệ vợ quá đà làm Lâm Anh không bám được anh trai ¯\_(ツ)_/¯)
Văn Thư bên cạnh cũng mạnh dạn đứng chắn trước mặt Lâm Xuyên, dù cho trong lòng bây giờ cũng đang rất sợ hãi.
Văn Thư: "Bây giờ mọi chuyện đều ổn rồi, anh có thể để lại số tài khoản và số tiền anh muốn có rồi đi đi. Đừng ở đây dây dưa không dứt với chúng tôi nữa."
Mộc Hạc không thèm đề tâm, ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt nhìn hai kẻ trước mặt. Hai kẻ này muốn ngăn gã tới gần bé con, tới gần omega của hắn. Hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích nhưng vẫn khiến Lâm Anh bọn họ run rẩy vì sợ. Không phải hắn không muốn đến gần bé con, hắn là đang đợi, đợi tới khi bé con không chịu được muốn hắn, đi tìm hắn. Không khí giữa hai bên bỗng trở nên ngột ngạt khó tả.
Lâm Phong và Lục Vũ không biết nói gì với tình cảnh hiện tại. Nói đúng hơn là họ không thể chen ngang vào giữa giảng hoà cho cả hai bên được. Cách giải quyết tình trạng hiện tại là Lâm Xuyên, xem cậu sẽ lựa chọn như thế nào. Nhưng hai người biết rõ, omega trong thời kì phát tình rất cần có alpha ở bên an ủi, đặc biệt là omega đã được đánh dấu. Nếu cậu chưa bị đánh dấu thì có khi chỉ cần uống thuốc ức chế và nghỉ ngơi vài ngày cho qua kì phát tình là ổn rồi. Cơ mà cuộc sống mà, nó không tuân theo ý muốn con người, nó cứ để cậu bị đánh dấu đó, cứ để cậu dù có uống thuốc ức chế cũng không dễ chịu đó, rồi làm gì được nó đâu.
Thời gian trôi qua 1 phút, 2 phút rồi 10 phút, hai bên vẫn ở thế giằng co không dứt ra được. Lâm Xuyên đang đứng ngơ ngẩn sau Lâm Anh và Văn Thư lúc này lại cảm thấy khó chịu một cách kì lạ. Cơ thể cậu không tự chủ run lên bần bật, ánh mắt mơ hồ nhìn người xung quanh. Cậu bắt đầu thở dốc, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra. "Thình thịch, thình thịch" tim cậu đập càng ngày càng nhanh, phía dưới rất khó chịu. Một loại dự cảm thôi thúc cậu mau chóng đi tìm Mộc Hạc, cậu muốn Mộc Hạc ngay bây giờ.
Cậu mơ hồ đi về phía trước, đẩy Lâm Anh và Văn Thư đang chắn trước mặt ra, từ từ đi về phía Mộc Hạc. Lâm Anh và Văn Thư không hẹn cùng nhau thắc mắc, Lâm Xuyên đây lại muốn làm cái gì? Lâm Anh phản ứng lại, cô nắm lấy cánh tay của cậu đầy thắc mắc.
Lâm Anh: "Anh hai, anh làm sao vậy? Sao lại đi về hướng của tên đó, chúng ta mau về nhà đi anh."
Đáp lại cô là một cú hất tay, Lâm Xuyên bây giờ hoàn toàn mất đi lí trí, cậu hiện tại chỉ làm theo bản năng mà thôi. Cậu không quay đầu, đi về phía Mộc Hạc ôm chặt lấy hắn. Lâm Anh sững sờ nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn Lâm Xuyên đang ôm lấy Mộc Hạc ngơ ngẩn cả người. Cô vô tình liếc qua Mộc Hạc, hắn đang cười, nụ cười của kẻ chiến thắng và ánh mắt thì tràn đầy sự khinh miệt nhìn cô đang chuyển từ sững sờ sang hoang mang.
Hai vị phụ huynh bất đắc dĩ làm trọng tài cuối cùng cũng có thể chen vào. Lục Vũ đi lại phía Lâm Anh hãy còn đang hoang mang, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô rồi quay sang Văn Thư nở nụ cười thân thiện. Lâm Phong khụ khụ hai cái mới miễn cưỡng nói ra được một câu nhắc nhở với Mộc Hạc.
Lâm Phong: "Nhớ sử dụng an toàn, nó còn nhỏ."
Mộc Hạc gật đầu đã hiểu. Dù đang trong trạng thái mất dần lí trí hắn vẫn miễn cưỡng nghe lọt tai những lời nhắc nhở của Lâm Phong. Nói cho cùng thì an toàn của Lâm Xuyên vẫn là hàng đầu, cả về tâm lí hay thể chất đều phải đảm bảo an toàn 100%. Hắn không nhanh không chậm bế cậu lên, xoay người rời đi không lời tạm biệt, để lại sau là mấy người bất lực không thể làm gì.
____________________________________________
Một bên khác, vị thư kí beta xấu số nào đó đang đứng trước cửa bệnh viện. Anh không hiểu, sao sếp của anh đang yên đang lành chạy tới bệnh viện làm gì không biết. Cơ thể của một alpha trội không dễ bị bệnh, hôm qua trông sếp vẫn ổn lắm mà, không lẽ đến kì phát tình? Thế thì càng không có khả năng, thời kì phát tình bình thường của vị sếp khó tính nào đó vẫn còn chưa có tới đâu. Càng nghĩ lại càng đau đầu khó hiểu nên anh quyết định không nghĩ nữa. Lẽ nào là do vị omega hôm qua kích thích mạnh mẽ tới sếp của anh hay không!? Như vừa được khai thông, vị thư kí kia gật gật đầu tỏ ra đồng cảm. Làm alpha hay omega đều không sướng bằng làm beta, thật tội cho sếp của anh quá.
Mộc Hạc đi ra khỏi bệnh viện không thèm quan tâm tới thư kí đang đứng trước cửa, một mạch ôm người đi tới nhà để xe của bệnh viện.
Vị thư kí nào đó: "???"
Tôi tàng hình rồi hả? Hay tôi không tồn tại vậy? Sao sếp cứ thế bơ tôi vậy chứ?? Huhu số phận làm thuê thật là khổ mà, tôi muốn nghỉ việc, tôi muốn tăng lương!!!
Chạy theo một hồi anh mới có thể bắt kịp được Mộc Hạc, vừa ngoan ngoãn đi theo sau vừa tò mò vị đang nằm trong lòng của hắn. Anh cũng định hỏi rồi cơ mà tính tình của sếp không có tốt đẹp gì cho mấy nên đành ngậm ngùi câm miệng lại. Lúc trước anh có nghe nói là lúc mới vào công ty sếp của anh từng bị một vị thư kí omega nào đó phóng pheromone quyến rũ. Nhưng may mắn thay là sếp anh không sao, sau đó nghe nói vị thư kí kia không những bị cho nghỉ việc mà tiếng xấu cô ta làm ra cũng được hắn tung ra làm sau đó không tìm nổi một công việc. Nghe đâu cô ta còn bị bạn trai chia tay sau đó đau khổ mà nhảy lầu tự tử rồi. Đúng là tốt nhất không nên dây vào Mộc đại thiếu gia mà!
Mộc Hạc bế Lâm Xuyên ngồi vào trong xe lạnh nhạt liếc nhìn thư kí đang ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái.
Mộc Hạc: "Về nhà."
Hắn nói một câu không đầu không đuôi vậy rồi lại nhìn Lâm Xuyên trong lòng hãy còn run rẩy. Mệnh lệnh ban xuống rồi, thư kí như anh cũng chỉ cần nghe lệnh làm việc thôi. Anh không nghi ngờ cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn chuyên tâm vào việc lái xe. Không những vậy còn rất chu đáo nâng tấm chắn lên để hai vị đằng sau có làm gì thì làm.
Lâm Xuyên sau một hồi đấu tranh với ham muốn của mình cuối cùng cũng không chống cự nổi nữa. Cậu rướn người hôn Mộc Hạc, vòng tay qua cổ hắn cầu được yêu thương. Mộc Hạc khẽ nhếch môi rồi cũng phối hợp hôn cậu, hắn đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng ấm áp của cậu khuấy đảo bên trong. Hai người quấn quýt được một lúc mới chịu buông nhau ra, Lâm Xuyên ngồi hẳn dậy, cậu đè phần dưới không biết đã ***** **** từ bao giờ xuống cậu bé của hắn, cọ xát.
Mộc Hạc nhìn bộ dạng khát tình của cậu, đôi mắt ánh lên tia *** dục. Một bàn tay to lớn và lành lạnh khẽ luồn vào trong áo của cậu vuốt ve. Từng chỗ được hắn chạm qua đều mát lạnh sảng khoái khiến cậu rên rỉ trong vô thức. Cậu tựa đầu vào hõm vai hắn, ánh mắt mơ hồ khẽ chớp. Bên dưới bắt đầu chảy nước khiến cậu vô cùng khó chịu, chỉ muốn hắn nhanh chóng cắm *** **** vào bên trong thân cậu. Hơi thở cậu ấm nóng dồn dập, phả vào hõm cổ hắn làm hắn nóng hết cả người, bên dưới đã cảm thấy nhức nhối không chịu được, như muốn nổ tung ngay lập tức
Mộc Hạc tiến lại càng gần Lâm Xuyên, mùi sữa dâu càng thêm nồng đậm, càng thêm ngọt ngào. Mộc Hạc vô thức đưa tay lên khẽ vuốt tai mình, một dấu răng mờ gần như biến mất ẩn hiện trên làn da trắng của hắn. Dấu vết đó là do hôm qua bé con đã để lại, nó chứng minh rằng hắn và cậu đã chính thức là bạn đời của nhau. Mùi hương ngọt ngào ấy không ngừng xúi giục hắn phạm tội với cậu, muốn hắn ngay bây giờ vứt đi lí trí bản thân mà lao vào cậu như một con thú theo bản năng. Chỉ một chút thôi, hắn đã suýt lao vào cậu ở chỗ này nhưng may mắn làm sao hắn vẫn miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, dừng lại không bước tới gần cậu nữa.
Mộc Hạc bắt đầu thở dốc, tiếng tim đập dồn dập "thình thịch, thình thịch". Lâm Xuyên lúc này vẫn chưa biết bản thân vẫn đang vô thức giải phóng pheromenon, cậu hiện tại đang bận đối phó với Văn Thư và Lâm Anh bên cạnh. Mãi sau cậu mới chịu chú ý tới bên Mộc Hạc, cảm giác hắn có chút kì kì thì phải. Đừng nói là hắn nhìn thấy em gái cậu xinh đẹp rồi muốn quấn lấy đó nha, trong tiểu thuyết chính là vì thấy em gái cậu hợp mắt nên hắn mới quấn lấy rồi gây ra một đống rắc rối cho em gái cậu. Bây giờ không thể để em gái tới gần hắn được, không nghĩ ngợi gì thêm cậu đã âm thầm chắn trước em gái, che đi khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Lâm Anh: "???"
Văn Thư: "???"
Anh trai/bạn thân mình vừa làm gì vậy nhỉ?
Cậu đứng quay lưng lại với Mộc Hạc không thèm quan tâm hắn. Cậu không phòng bị gì đưa phần cổ trắng ngần còn lưu dấu răng về phía Mộc Hạc, mùi hương ngọt ngào vô tư tràn ngập trong không khí.
Đôi mắt đen láy của Mộc Hạc thoạt nhìn vẫn lạnh lùng nhưng đáy mắt lại như sóng ngầm cuộn trào ngày càng dữ dội. Hắn rũ mắt, cố gắng tự thôi miên bản thân rời đi tầm mắt khỏi phần cổ trắng ngần kia. Trong lòng hắn không khỏi niệm chú, không được phép thất thố, như vậy sẽ khiến bé con chạy mất, dù vẫn sẽ tìm lại được nhưng thời kì đó sẽ rất khó chịu cho bé con, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, bình tĩnh lại nào, bình tĩnh....
Nhưng cuộc sống không giống cuộc đời, nghĩ trong lòng thì vậy đó mà hắn đã bất giác ôm chặt Lâm Xuyên lúc nào chẳng hay. Không những thế hắn còn coi nguyên cái bệnh viện như chốn không người, hít lấy hít để hương thơm ngọt ngào toả ra từ Lâm Xuyên. Vừa vùi mặt vào dấu vết hắn để lại vừa thì thầm, phả ra hơi thở ấm nóng khiến cả người Lâm Xuyên như có tia điện xẹt qua căng cứng không cả nhúc nhích.
Mộc Hạc: "Bé con, em thơm quá!!"
Lâm Phong và Lục Vũ bên cạnh cả kinh, Mộc Hạc như vậy ngang nhiên coi họ thành không khí mà xàm sỡ con trai họ. Việc Lâm Xuyên phân hoá thành omega và đã bị Mộc Hạc đánh dấu hiện chỉ có Lâm Phong và Lục Vũ là biết nên hai người dễ dàng đoán ra được nguyên nhân Mộc Hạc làm ra loại việc này. Nhưng còn Văn Thư và Lâm Anh, hai người bọn họ lại vẫn chưa biết cái gì, vẫn nghĩ rằng Lâm Xuyên là một beta và hiện đang bị Mộc Hạc chiếm tiện nghi.
Lâm Anh đen mặt, cô vội tách anh trai mình ra khỏi tên đáng nghi nào đó. Liếc mắt nhìn thẳng Mộc Hạc đang chưa kịp phản ứng lại, giọng nói cô vốn ngọt ngào nay lại tràn đầy cảnh giác và ác ý nơi đáy mắt ngày một sâu thêm.
Lâm Anh: "Anh!! Tránh xa anh trai tôi ra, anh muốn bao nhiêu tiền nhà tôi cũng cho anh được. Đừng có bám dính anh trai tôi nữa!!"
Nhưng Mộc Hạc đang mất dần lí trí trước pheromone của omega trong kì phát tình thì nào có để tâm. Hắn nhìn lòng bàn tay chống trơn rồi lại nhìn bàn tay của Lâm Anh đang nắm lấy tay bé con của hắn, sát ý nổi lên không chút che dấu. Không ai được phép mang bé con của hắn đi, không được phép tách hắn ra khỏi bé con, không được, không được....
Ánh mắt Mộc Hạc lạnh nhạt nhìn thẳng Lâm Anh. Khí chất của kẻ bề trên lấn áp khiến Lâm Anh trong lòng không khỏi run rẩy nhưng cô vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Cô biết, nếu bây giờ cô tỏ ra sợ hãi thì anh trai sẽ bị tên trước mặt này đem đi mất. Người quan trọng nhất của cô chính là anh trai, cô không cho phép tên đáng ghét kia đưa anh trai rời xa cô. Cô phải bảo vệ anh trai!! (Khoảng thời gian nu9 nguyên tác còn thời kì phản loạn hiện tại là khoảng thời gian cô simp anh trai nhất. Tương lai yêu đương với Bạch Cẩn thì đỡ hơn, mà phần lớn là do Mộc Hạc bảo vệ vợ quá đà làm Lâm Anh không bám được anh trai ¯\_(ツ)_/¯)
Văn Thư bên cạnh cũng mạnh dạn đứng chắn trước mặt Lâm Xuyên, dù cho trong lòng bây giờ cũng đang rất sợ hãi.
Văn Thư: "Bây giờ mọi chuyện đều ổn rồi, anh có thể để lại số tài khoản và số tiền anh muốn có rồi đi đi. Đừng ở đây dây dưa không dứt với chúng tôi nữa."
Mộc Hạc không thèm đề tâm, ánh mắt hắn vẫn lạnh nhạt nhìn hai kẻ trước mặt. Hai kẻ này muốn ngăn gã tới gần bé con, tới gần omega của hắn. Hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích nhưng vẫn khiến Lâm Anh bọn họ run rẩy vì sợ. Không phải hắn không muốn đến gần bé con, hắn là đang đợi, đợi tới khi bé con không chịu được muốn hắn, đi tìm hắn. Không khí giữa hai bên bỗng trở nên ngột ngạt khó tả.
Lâm Phong và Lục Vũ không biết nói gì với tình cảnh hiện tại. Nói đúng hơn là họ không thể chen ngang vào giữa giảng hoà cho cả hai bên được. Cách giải quyết tình trạng hiện tại là Lâm Xuyên, xem cậu sẽ lựa chọn như thế nào. Nhưng hai người biết rõ, omega trong thời kì phát tình rất cần có alpha ở bên an ủi, đặc biệt là omega đã được đánh dấu. Nếu cậu chưa bị đánh dấu thì có khi chỉ cần uống thuốc ức chế và nghỉ ngơi vài ngày cho qua kì phát tình là ổn rồi. Cơ mà cuộc sống mà, nó không tuân theo ý muốn con người, nó cứ để cậu bị đánh dấu đó, cứ để cậu dù có uống thuốc ức chế cũng không dễ chịu đó, rồi làm gì được nó đâu.
Thời gian trôi qua 1 phút, 2 phút rồi 10 phút, hai bên vẫn ở thế giằng co không dứt ra được. Lâm Xuyên đang đứng ngơ ngẩn sau Lâm Anh và Văn Thư lúc này lại cảm thấy khó chịu một cách kì lạ. Cơ thể cậu không tự chủ run lên bần bật, ánh mắt mơ hồ nhìn người xung quanh. Cậu bắt đầu thở dốc, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra. "Thình thịch, thình thịch" tim cậu đập càng ngày càng nhanh, phía dưới rất khó chịu. Một loại dự cảm thôi thúc cậu mau chóng đi tìm Mộc Hạc, cậu muốn Mộc Hạc ngay bây giờ.
Cậu mơ hồ đi về phía trước, đẩy Lâm Anh và Văn Thư đang chắn trước mặt ra, từ từ đi về phía Mộc Hạc. Lâm Anh và Văn Thư không hẹn cùng nhau thắc mắc, Lâm Xuyên đây lại muốn làm cái gì? Lâm Anh phản ứng lại, cô nắm lấy cánh tay của cậu đầy thắc mắc.
Lâm Anh: "Anh hai, anh làm sao vậy? Sao lại đi về hướng của tên đó, chúng ta mau về nhà đi anh."
Đáp lại cô là một cú hất tay, Lâm Xuyên bây giờ hoàn toàn mất đi lí trí, cậu hiện tại chỉ làm theo bản năng mà thôi. Cậu không quay đầu, đi về phía Mộc Hạc ôm chặt lấy hắn. Lâm Anh sững sờ nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn Lâm Xuyên đang ôm lấy Mộc Hạc ngơ ngẩn cả người. Cô vô tình liếc qua Mộc Hạc, hắn đang cười, nụ cười của kẻ chiến thắng và ánh mắt thì tràn đầy sự khinh miệt nhìn cô đang chuyển từ sững sờ sang hoang mang.
Hai vị phụ huynh bất đắc dĩ làm trọng tài cuối cùng cũng có thể chen vào. Lục Vũ đi lại phía Lâm Anh hãy còn đang hoang mang, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô rồi quay sang Văn Thư nở nụ cười thân thiện. Lâm Phong khụ khụ hai cái mới miễn cưỡng nói ra được một câu nhắc nhở với Mộc Hạc.
Lâm Phong: "Nhớ sử dụng an toàn, nó còn nhỏ."
Mộc Hạc gật đầu đã hiểu. Dù đang trong trạng thái mất dần lí trí hắn vẫn miễn cưỡng nghe lọt tai những lời nhắc nhở của Lâm Phong. Nói cho cùng thì an toàn của Lâm Xuyên vẫn là hàng đầu, cả về tâm lí hay thể chất đều phải đảm bảo an toàn 100%. Hắn không nhanh không chậm bế cậu lên, xoay người rời đi không lời tạm biệt, để lại sau là mấy người bất lực không thể làm gì.
____________________________________________
Một bên khác, vị thư kí beta xấu số nào đó đang đứng trước cửa bệnh viện. Anh không hiểu, sao sếp của anh đang yên đang lành chạy tới bệnh viện làm gì không biết. Cơ thể của một alpha trội không dễ bị bệnh, hôm qua trông sếp vẫn ổn lắm mà, không lẽ đến kì phát tình? Thế thì càng không có khả năng, thời kì phát tình bình thường của vị sếp khó tính nào đó vẫn còn chưa có tới đâu. Càng nghĩ lại càng đau đầu khó hiểu nên anh quyết định không nghĩ nữa. Lẽ nào là do vị omega hôm qua kích thích mạnh mẽ tới sếp của anh hay không!? Như vừa được khai thông, vị thư kí kia gật gật đầu tỏ ra đồng cảm. Làm alpha hay omega đều không sướng bằng làm beta, thật tội cho sếp của anh quá.
Mộc Hạc đi ra khỏi bệnh viện không thèm quan tâm tới thư kí đang đứng trước cửa, một mạch ôm người đi tới nhà để xe của bệnh viện.
Vị thư kí nào đó: "???"
Tôi tàng hình rồi hả? Hay tôi không tồn tại vậy? Sao sếp cứ thế bơ tôi vậy chứ?? Huhu số phận làm thuê thật là khổ mà, tôi muốn nghỉ việc, tôi muốn tăng lương!!!
Chạy theo một hồi anh mới có thể bắt kịp được Mộc Hạc, vừa ngoan ngoãn đi theo sau vừa tò mò vị đang nằm trong lòng của hắn. Anh cũng định hỏi rồi cơ mà tính tình của sếp không có tốt đẹp gì cho mấy nên đành ngậm ngùi câm miệng lại. Lúc trước anh có nghe nói là lúc mới vào công ty sếp của anh từng bị một vị thư kí omega nào đó phóng pheromone quyến rũ. Nhưng may mắn thay là sếp anh không sao, sau đó nghe nói vị thư kí kia không những bị cho nghỉ việc mà tiếng xấu cô ta làm ra cũng được hắn tung ra làm sau đó không tìm nổi một công việc. Nghe đâu cô ta còn bị bạn trai chia tay sau đó đau khổ mà nhảy lầu tự tử rồi. Đúng là tốt nhất không nên dây vào Mộc đại thiếu gia mà!
Mộc Hạc bế Lâm Xuyên ngồi vào trong xe lạnh nhạt liếc nhìn thư kí đang ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái.
Mộc Hạc: "Về nhà."
Hắn nói một câu không đầu không đuôi vậy rồi lại nhìn Lâm Xuyên trong lòng hãy còn run rẩy. Mệnh lệnh ban xuống rồi, thư kí như anh cũng chỉ cần nghe lệnh làm việc thôi. Anh không nghi ngờ cũng chẳng hỏi thêm gì nữa, ngoan ngoãn chuyên tâm vào việc lái xe. Không những vậy còn rất chu đáo nâng tấm chắn lên để hai vị đằng sau có làm gì thì làm.
Lâm Xuyên sau một hồi đấu tranh với ham muốn của mình cuối cùng cũng không chống cự nổi nữa. Cậu rướn người hôn Mộc Hạc, vòng tay qua cổ hắn cầu được yêu thương. Mộc Hạc khẽ nhếch môi rồi cũng phối hợp hôn cậu, hắn đưa lưỡi vào bên trong khoang miệng ấm áp của cậu khuấy đảo bên trong. Hai người quấn quýt được một lúc mới chịu buông nhau ra, Lâm Xuyên ngồi hẳn dậy, cậu đè phần dưới không biết đã ***** **** từ bao giờ xuống cậu bé của hắn, cọ xát.
Mộc Hạc nhìn bộ dạng khát tình của cậu, đôi mắt ánh lên tia *** dục. Một bàn tay to lớn và lành lạnh khẽ luồn vào trong áo của cậu vuốt ve. Từng chỗ được hắn chạm qua đều mát lạnh sảng khoái khiến cậu rên rỉ trong vô thức. Cậu tựa đầu vào hõm vai hắn, ánh mắt mơ hồ khẽ chớp. Bên dưới bắt đầu chảy nước khiến cậu vô cùng khó chịu, chỉ muốn hắn nhanh chóng cắm *** **** vào bên trong thân cậu. Hơi thở cậu ấm nóng dồn dập, phả vào hõm cổ hắn làm hắn nóng hết cả người, bên dưới đã cảm thấy nhức nhối không chịu được, như muốn nổ tung ngay lập tức
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.