Chương 22
Cẩm Chanh
09/02/2023
Edit: Âu Dương Lam
Khuôn viên trường vào buổi trưa rất yên tĩnh.
Dư Thính ngồi một mình cuộn tròn ở một góc sau căng tin, cầm điện thoại nhắn tin cho chị gái, sau đó tức giận túm lấy một nắm cỏ xanh trên mặt đất.
Đang lúc tức giận, bóng râm đột nhiên phủ lên.
“Biến, nếu không tôi sẽ đánh anh.”
Dư Thính tưởng là Quý Thời Ngộ, không thèm ngẩng đầu, giọng điệu còn hung dữ hơn so với bình thường vài phần.
Người nọ ngồi xổm xuống trước mặt.
Trước mắt là một đôi giày chơi bóng được giặt tẩy đến trắng bệch, hai chân thon, không có lông chân, là đôi chân của một cô gái.
Dư Thính ngẩng đầu lên.
Hạ Thất Thất tay cầm một túi kẹo dẻo, gương mặt thanh tú, nụ cười nhợt nhạt.
“Cho nè.” Cô ấy đưa kẹo đến.
Dư Thính hừ lạnh, hung hăng quay đầu: “Cậu tránh ra, tôi không thích cậu.”
Hạ Thất Thất lại không sợ cô, tốt tính nói: “Cảm ơn cậu vừa giúp tớ.”
“Tôi không có giúp cậu, cậu đừng có ảo tưởng.” Dư Thính một bụng lửa giận, từ dưới đất đứng lên. Có lẽ ngồi xổm quá lâu, hoặc có thể là hạ đường huyết, trước mắt tối sầm, trong phút chốc quay cuồng.
Hạ Thất Thất nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, như vậy mới giúp cô không ngã xuống đất.
Dư Thính vịn vào thân cây, một lúc lâu sau mới thoát khỏi cảm giác choáng váng khó chịu này, cô nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi hai tay Hạ Thất Thất, mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Đừng đụng vào tôi, đồ đáng ghét.”
Hạ Thất Thất: “…”
Dư Thính dựa vào tường, vừa nghĩ đến Quý Thời Ngộ luôn khiến cho bản thân mình không thoải mái vì nữ chính thì tức giận, càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng nghĩ.
Cảm xúc của cô đều viết hết lên mặt, đuôi mắt hơi đỏ, giống như đánh phấn nhàn nhạt.
Hạ Thất Thất há miệng, ấp úng nói: “Vậy… Cậu có ăn kẹo không?”
Gói kẹo bông trắng trắng mềm mại, đựng trong túi, đủ loại hình dạng.
Dư Thính đói bụng, có chút muốn ăn nhưng sợ mất mặt, không chịu tiếp nhận ý tốt của tình địch ngày xưa, nếu ăn thì mất mặt biết bao.
“Nếu không ăn thì tớ…”
“Ăn.”
Dư Thính nói xong thì muốn vả cho mình một cái ngay lập tức.
Cô quá là không có tiền đồ rồi, một túi kẹo bông vài đồng bạc mà cũng thèm khát.
“…Này.” Hạ Thất Thất lại đưa kẹo bông đến trước mặt cô.
Dư Thính chọn một viên kẹo dẻo có vị dâu tây, ngọt ngào mềm mại còn có thể kéo sợi.
Thấy tâm trạng của cô có cải thiện, Hạ Thất Thất lập tức khuyên giải: “Nếu cậu thấy tốt hơn thì về ăn cơm đi, chỉ ăn kẹo thôi sẽ đau dạ dày.”
Dư Thính vốn còn muốn thêm hai viên nữa, nghe cô ta nói như vậy thì ngượng ngùng thu tay lại.
“Quý Thời Ngộ bên kia tớ đã giải thích với cậu ấy rồi, cậu cũng không nên tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.”
“Chị với anh rể cậu còn đang chờ cậu.”
Anh rể? Ai vậy? Giang Hoài?
Dư Thính cũng lười giải thích cấu trúc gia đình của mình với những người không liên quan, nâng hàm lên, ánh mắt bay tới túi kẹo dẻo trên tay cô ta, nhịn không được thích thú: “Cái này bao nhiêu tiền.”
Hạ Thất Thất nói: “Đồ ăn vặt miễn phí trong lớp chuẩn bị cho phụ huynh, cậu muốn à?”
“Tôi mua.” Cô cầm lấy điện thoại di động: “Cậu nhận thanh toán cho tôi, tôi quét mã của cậu.”
“Cậu muốn thì cầm đi ăn, đây cũng là tớ lấy trên lớp, không cần cố ý cho tớ tiền.” Hạ Thất Thất nhét kẹo dẻo vào lòng bàn tay cô, ôn hòa nở nụ cười một chút: “Vậy tớ về với mẹ đây, hôm nay cám ơn cậu, còn có lần trước.” Nghĩ đến Tô An Na, Hạ Thất Thất hơi mím môi.
Sau khi sự kiện kia xảy ra, Tô An Na nhanh chóng chuyển trường, các đồng đảng còn lại cũng không dám tìm đến làm phiền cô ta nữa, điều này làm cho cuộc sống trong trường của Hạ Thất Thất tốt hơn rất nhiều.
Hai người một trước một sau trở về nhà ăn.
Dư Thính thấy Hạ Thất Thất ngồi bên cạnh mẹ Hạ, không thèm để ý ánh mắt của người khác, mẹ Hạ cũng rất dịu dàng dùng khăn giấy lau mồ hôi mỏng trên gương mặt cô ta.
Dư Thính trong bỗng chốc lại nảy sinh hâm mộ.
Dù cho cô sống ở trong cung điện nguy nga lộng lẫy nhất, cho dù cô có được tất cả những gì người khác không thể theo kịp, nhưng ngay cả một cái ôm của mẹ, thứ người khác dễ dàng có được nhất, cũng không có.
Dư Thính cụp mắt tránh một màn kia, từng bước trở lại vị trí ban đầu.
Dư Dung và Giang Hoài sắp ăn xong, đồ ăn cũng không còn ấm nữa.
Dư Dung ném cho Giang Hoài một ánh mắt, đối phương lập tức hiểu ý, đứng dậy đi gọi đồ ăn cho Dư Thính.
“Vừa rồi A Ngộ tới tìm em, lại cãi nhau à?” Dư Dung nhấp một ngụm nước, giọng điệu không nhanh không chậm.
Dư Thính cực kỳ ghét cái tên này, tức giận nói: “Chị đã từng thấy người cãi nhau với chó chưa?”
“Thật sự không thể tha cho cậu ấy?”
Việc này căn bản cũng không phải là vấn đề có tha thứ hay không.
Dư Thính nghĩ đến kết cục của mình trong truyện tranh thì không thoải mái, nghĩ đến Quý Thời Ngộ muốn trả thù nhà họ Dư lại ghê tởm như ăn phải ruồi bọ.
Cô thừa nhận mình không phải là người tốt gì, khinh thường nhục mạ anh ta là không nên, nhưng người nào làm người ấy chịu, dựa vào cái gì lại giận chó đánh mèo lên nhà họ Dư?
“Thật ra lúc trước A Ngộ tìm chị nói chuyện một lần, hy vọng ở lại trường, muốn chị ký tên vào đơn.”
Dư Thính thản nhiên: “Ồ.”
Dư Dung lười biếng ngước mắt lên: “Nếu như em thật sự muốn A Ngộ dọn ra ngoài, chị có thể đồng ý, nhưng sau này có khi em lại loạn xạ đòi nó trở về hay không?”
Dư Thính trong nháy mắt ngồi thẳng người, trịnh trọng hứa: “Em hứa em sẽ không!”
“Thật sao?”
“Thật đấy! Thật vô cùng luôn!” Biểu cảm Dư Thính vội vàng: “Trước kia em chỉ là muốn chơi đùa, không phải thật lòng thích anh ta, hiện tại em nghĩ thông suốt rồi. Em cũng cam đoan với chị, sau khi anh ta dọn ra ngoài em tuyệt đối sẽ không tìm anh ta gây phiền toái, càng sẽ không gây ầm ĩ đòi anh ta trở về.”
“Ừm, đã như vậy buổi tối chị sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Ánh mắt Dư Thính sáng ngời, hoàn toàn không chú ý tới Quý Thời Ngộ đứng cách đó không xa.
“Trước kia em chỉ là muốn chơi đùa.”
“Không phải thật lòng thích anh ta.”
Lỗ tai của anh ta tự động bỏ lại tiếng ồn chung quanh, chỉ còn lại hai câu đặc biệt chói tai này.
Kế hoạch ban đầu của Quý Thời Ngộ rất rõ ràng.
Đầu tiên là lợi dụng tình cảm của Dư Thính, yêu đương với cô, sau đó từng bước thực hiện trả thù. Nhưng nếu Dư Thính không còn thích anh ta nữa, như vậy hết thảy đều không còn ý nghĩa.
Tại sao?
Quý Thời Ngộ nghĩ không ra tại sao trong một đêm Dư Thính lại phát sinh biến hóa lớn như vậy, giống như rất nhiều chuyện đều chệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước, tựa như… Dư Thính cũng trùng sinh một lần.
Quý Thời Ngộ không dám nghĩ kỹ, anh ta thà rằng đây là thủ đoạn đùa giỡn người khác mới của Dư Thính còn hơn.
Bất kể như thế nào, anh ta đều sẽ thực hiện mục tiêu của mình, không ai có thể ngăn cản.
Quý Thời Ngộ giấu đi sự tàn nhẫn trong đôi mắt của mình, xoay người đi ra khỏi nhà ăn.
**
Buổi chiều là hoạt động phụ huynh tham quan trường học.
Hải Xuyên hiện là trường trung học có diện tích lớn nhất ở Giang Thành, để tránh có người bị say nắng, nhà trường cẩn thận chuẩn bị xe du lịch.
Dư Thính ngồi trên xe, gió mùa hè mát mẻ ùa lên mặt, thổi cho người ta thoải mái tinh thần.
“Yến Từ không tới sao?”
“Cậu ấy xin nghỉ.”
Dư Dung quan sát vẻ mặt của cô, hỏi: “Em còn nhớ em đã từng sống trong trấn nhỏ một thời gian khi còn nhỏ hay không.”
Gương mặt Dư Thính tràn đầy dấu chấm hỏi.
Dư Dung vén mái tóc ngắn bị gió thổi bay ra sau tai: “Không nhớ rõ cũng bình thường, dù sao lúc đó em cũng chỉ mới năm tuổi.”
Không chỉ là năm tuổi, ngay cả trí nhớ vào lúc sáu tuổi của Dư Thính cũng rất mơ hồ, vì thế thành thật lắc đầu: “Quên rồi.”
Dư Dung nhẹ nhàng cười cười.
Mười mấy năm, thời gian tựa như chớp mắt, khiến cho cô bé cách đây không lâu nói còn không sõi, giờ đã trưởng thành.
Dư Dung có đôi khi sẽ đặc biệt nhớ đến Dư Thính khi còn nhỏ.
Tuy rằng sức khỏe cô bé không tốt, nhưng thích cười, còn rất ngoan, luôn đi theo phía sau mông chị và Dư Chi Châu, mẹ sẽ ở bên cạnh dịu dàng ngắm nhìn, ngẫu nhiên chụp ảnh lưu niệm cho anh em bọn họ.
Sau đó Dư Thính đi trấn Nguyệt Nha tĩnh dưỡng, có mẹ và dì Tô đi cùng, ba tháng ngắn ngủi ở Nguyệt Nha là khoảng thời gian cuối cùng mà mẹ bên cạnh em ấy.
Khi bố mẹ qua đời, Dư Thính còn nhỏ, không hiểu cái chết là gì.
Cô thường thức dậy từ trong giấc mơ, không nhìn thấy mẹ mình, nghĩ rằng mẹ đã bị bỏ lại trong thị trấn, khóc lóc ầm ĩ đòi đi tìm.
Dư Dung sẽ mua đồ chơi, mua búp bê cho cô, sẽ kể cho cô rất nhiều câu chuyện, đưa cô đến nhiều nơi thú vị hơn, để những kỷ niệm mới thay thế những kỷ niệm cũ.
Dần dần, Dư Thính đã nguôi ngoai nỗi buồn mất mẹ.
“Khi đó em vẫn luôn chơi với một bạn nam nhỏ, còn tặng váy của mình cho cậu ta mặc.”
Còn, còn có chuyện như vậy nữa?
Con trai có thể mặc váy?
Biểu cảm khiếp sợ của Dư Thính lại lần nữa chọc cười Dư Dung, chị không kiềm được mà bóp bóp mặt cô: “Yến Từ hình như chính là bạn nam kia.”
???
!!!
“Yến, Yến Từ?”
“Ừm.”
Mặc dù ngũ quan của thiếu niên đã phát triển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng khi còn bé từ trên khuôn mặt.
Không sai, chắc chắn là thằng nhóc con hay đánh em gái cô ấy kia.
Dư Thính kinh ngạc đến trợn tròn mắt, mãi mới cất tiếng: “Ý của chị là bọn em đã biết nhau từ lâu?”
“Hẳn là vậy.”
Dư Dung sẽ không lừa gạt người khác, đó chính là sự thật.
Thế mà cô đã từng là bạn tốt của Yến Từ! Nếu cô tặng váy nhỏ cho Yến Từ mặc, vậy quan hệ của hai người bọn họ nhất định rất tốt, nói không chừng khi đó Yến Từ đang giúp cô làm đề toán mẫu giáo.
Dư Thính có chút ngồi không yên, vội vàng muốn đi tìm Yến Từ hỏi rõ ràng một chút.
Dư Dung kéo cổ tay Giang Hoài, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Buổi chiều chị còn có cuộc họp, nếu không có việc gì chị đi trước đây, em có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến, không có ý kiến.” Tâm tư của Dư Thính đã không còn ở đây từ sớm, câu trả lời cũng cực kỳ có lệ.
Cuối cùng đợi đến khi tan học, cô mang theo cặp sách lao ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái đã phát hiện xe hơi nhà mình.
“Chú Lý, chúng ta đi đến chỗ Yến Từ bên kia đi!”
Vẻ mặt chú Lý khó xử: “Con đường kia buổi sáng xảy ra tai nạn xe cộ vì bị sụp, hiện tại còn đang kẹt.”
“Hả?” Dư Thính nhíu mày: “Vậy còn con đường khác thì sao?”
“Thì cũng có một con đường, nhưng mà lúc này xe cũng khó đi qua.”
Dư Thính suy nghĩ một lát, nói: “Vậy con tự đi qua. Chú Lý, chú về trước đi, có lẽ con sẽ về nhà muộn một chút.”
Không đợi chú Lý mở miệng, Dư Thính đã bỏ lại cặp sách vội vàng chạy xa.
Cô vừa rời đi, Quý Thời Ngộ đã đi ra.
Chú Lý lo lắng Dư Thính chỉ có một mình, xe cũng không dễ đi vào, lập tức nói: “Thính Thính nói đi tìm bạn học, tôi không yên tâm, nếu không cậu đi theo xem sao? Lát nữa hai người cùng về.”
Quý Thời Gặp nhìn về phía Dư Thính rời đi, không cự tuyệt.
**
Dư Thính đi dọc theo hướng dẫn chỉ đường, nhưng càng đi càng cảm thấy tình hình đường xá không đúng.
Cô không quen thuộc với nơi này, ngước mắt nhìn lại, tất cả kiến trúc đều giống tiểu khu Hạnh Phúc, ngay cả con hẻm hẹp trước mắt này cũng giống như cái trước cửa nhà Yến Từ.
Cô quyết định không đi lung tung nữa, chủ động gửi tin nhắn cho Yến Từ.
[Tôi muốn đi tìm cậu, nhưng bị lạc rồi.]
Yến Từ nhanh chóng trả lời:[Ở đâu?]
Dư Thính cũng không nói nên lời, tỉ mỉ miêu tả hoàn cảnh xung quanh cho cậu.
Đối phương không trả lời, cô chán muốn chết, mở APP.
Hai nhiệm vụ đã hoàn thành hết, ngay cả chính Dư Thính cũng không biết mười hảo cảm của người lớn là lấy từ đâu ra, chẳng lẽ là lúc trong căng tin kia?
Cô nhận phần thưởng, nhân lúc đợi người mua chương mới.
Chương này nối tiếp chương kia, Dư Thính bị Quý Thời Ngộ vả mặt ở nhà ăn, sau đó chạy ra khỏi trường, một mình chui vào một con hẻm nhỏ.
Đọc đến đây Dư Thính đã biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Dư Thính khóc lóc bị ba tên côn đồ nhìn chằm chằm, bọn họ chặn cô ở trong ngõ sâu, đầu tiên là lời nói nhục nhã, sau đó vươn tay về phía cô…
Mà tất cả những chuyện này xảy ra đều bị Quý Thời Ngộ đuổi theo nhìn thấy, mãi đến thời khắc quan trọng mới đứng ra trợ giúp.
Đoạn truyện này máu chó, cũ kỹ và tục tĩu.
Dư Thính cảm thấy ghê tởm, đồng thời lại có chút may mắn vì mình mình đã tranh công, bằng không hiện tại người xui xẻo chính là mình.
Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục chờ đợi.
Nhưng một giây sau, Dư Thính lại ý thức được không đúng.
Con hẻm này…
Sao lại trông giống hệt như trong truyện tranh vậy???
Khuôn viên trường vào buổi trưa rất yên tĩnh.
Dư Thính ngồi một mình cuộn tròn ở một góc sau căng tin, cầm điện thoại nhắn tin cho chị gái, sau đó tức giận túm lấy một nắm cỏ xanh trên mặt đất.
Đang lúc tức giận, bóng râm đột nhiên phủ lên.
“Biến, nếu không tôi sẽ đánh anh.”
Dư Thính tưởng là Quý Thời Ngộ, không thèm ngẩng đầu, giọng điệu còn hung dữ hơn so với bình thường vài phần.
Người nọ ngồi xổm xuống trước mặt.
Trước mắt là một đôi giày chơi bóng được giặt tẩy đến trắng bệch, hai chân thon, không có lông chân, là đôi chân của một cô gái.
Dư Thính ngẩng đầu lên.
Hạ Thất Thất tay cầm một túi kẹo dẻo, gương mặt thanh tú, nụ cười nhợt nhạt.
“Cho nè.” Cô ấy đưa kẹo đến.
Dư Thính hừ lạnh, hung hăng quay đầu: “Cậu tránh ra, tôi không thích cậu.”
Hạ Thất Thất lại không sợ cô, tốt tính nói: “Cảm ơn cậu vừa giúp tớ.”
“Tôi không có giúp cậu, cậu đừng có ảo tưởng.” Dư Thính một bụng lửa giận, từ dưới đất đứng lên. Có lẽ ngồi xổm quá lâu, hoặc có thể là hạ đường huyết, trước mắt tối sầm, trong phút chốc quay cuồng.
Hạ Thất Thất nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, như vậy mới giúp cô không ngã xuống đất.
Dư Thính vịn vào thân cây, một lúc lâu sau mới thoát khỏi cảm giác choáng váng khó chịu này, cô nhanh chóng rút cánh tay ra khỏi hai tay Hạ Thất Thất, mặt lộ vẻ ghét bỏ: “Đừng đụng vào tôi, đồ đáng ghét.”
Hạ Thất Thất: “…”
Dư Thính dựa vào tường, vừa nghĩ đến Quý Thời Ngộ luôn khiến cho bản thân mình không thoải mái vì nữ chính thì tức giận, càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng nghĩ.
Cảm xúc của cô đều viết hết lên mặt, đuôi mắt hơi đỏ, giống như đánh phấn nhàn nhạt.
Hạ Thất Thất há miệng, ấp úng nói: “Vậy… Cậu có ăn kẹo không?”
Gói kẹo bông trắng trắng mềm mại, đựng trong túi, đủ loại hình dạng.
Dư Thính đói bụng, có chút muốn ăn nhưng sợ mất mặt, không chịu tiếp nhận ý tốt của tình địch ngày xưa, nếu ăn thì mất mặt biết bao.
“Nếu không ăn thì tớ…”
“Ăn.”
Dư Thính nói xong thì muốn vả cho mình một cái ngay lập tức.
Cô quá là không có tiền đồ rồi, một túi kẹo bông vài đồng bạc mà cũng thèm khát.
“…Này.” Hạ Thất Thất lại đưa kẹo bông đến trước mặt cô.
Dư Thính chọn một viên kẹo dẻo có vị dâu tây, ngọt ngào mềm mại còn có thể kéo sợi.
Thấy tâm trạng của cô có cải thiện, Hạ Thất Thất lập tức khuyên giải: “Nếu cậu thấy tốt hơn thì về ăn cơm đi, chỉ ăn kẹo thôi sẽ đau dạ dày.”
Dư Thính vốn còn muốn thêm hai viên nữa, nghe cô ta nói như vậy thì ngượng ngùng thu tay lại.
“Quý Thời Ngộ bên kia tớ đã giải thích với cậu ấy rồi, cậu cũng không nên tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.”
“Chị với anh rể cậu còn đang chờ cậu.”
Anh rể? Ai vậy? Giang Hoài?
Dư Thính cũng lười giải thích cấu trúc gia đình của mình với những người không liên quan, nâng hàm lên, ánh mắt bay tới túi kẹo dẻo trên tay cô ta, nhịn không được thích thú: “Cái này bao nhiêu tiền.”
Hạ Thất Thất nói: “Đồ ăn vặt miễn phí trong lớp chuẩn bị cho phụ huynh, cậu muốn à?”
“Tôi mua.” Cô cầm lấy điện thoại di động: “Cậu nhận thanh toán cho tôi, tôi quét mã của cậu.”
“Cậu muốn thì cầm đi ăn, đây cũng là tớ lấy trên lớp, không cần cố ý cho tớ tiền.” Hạ Thất Thất nhét kẹo dẻo vào lòng bàn tay cô, ôn hòa nở nụ cười một chút: “Vậy tớ về với mẹ đây, hôm nay cám ơn cậu, còn có lần trước.” Nghĩ đến Tô An Na, Hạ Thất Thất hơi mím môi.
Sau khi sự kiện kia xảy ra, Tô An Na nhanh chóng chuyển trường, các đồng đảng còn lại cũng không dám tìm đến làm phiền cô ta nữa, điều này làm cho cuộc sống trong trường của Hạ Thất Thất tốt hơn rất nhiều.
Hai người một trước một sau trở về nhà ăn.
Dư Thính thấy Hạ Thất Thất ngồi bên cạnh mẹ Hạ, không thèm để ý ánh mắt của người khác, mẹ Hạ cũng rất dịu dàng dùng khăn giấy lau mồ hôi mỏng trên gương mặt cô ta.
Dư Thính trong bỗng chốc lại nảy sinh hâm mộ.
Dù cho cô sống ở trong cung điện nguy nga lộng lẫy nhất, cho dù cô có được tất cả những gì người khác không thể theo kịp, nhưng ngay cả một cái ôm của mẹ, thứ người khác dễ dàng có được nhất, cũng không có.
Dư Thính cụp mắt tránh một màn kia, từng bước trở lại vị trí ban đầu.
Dư Dung và Giang Hoài sắp ăn xong, đồ ăn cũng không còn ấm nữa.
Dư Dung ném cho Giang Hoài một ánh mắt, đối phương lập tức hiểu ý, đứng dậy đi gọi đồ ăn cho Dư Thính.
“Vừa rồi A Ngộ tới tìm em, lại cãi nhau à?” Dư Dung nhấp một ngụm nước, giọng điệu không nhanh không chậm.
Dư Thính cực kỳ ghét cái tên này, tức giận nói: “Chị đã từng thấy người cãi nhau với chó chưa?”
“Thật sự không thể tha cho cậu ấy?”
Việc này căn bản cũng không phải là vấn đề có tha thứ hay không.
Dư Thính nghĩ đến kết cục của mình trong truyện tranh thì không thoải mái, nghĩ đến Quý Thời Ngộ muốn trả thù nhà họ Dư lại ghê tởm như ăn phải ruồi bọ.
Cô thừa nhận mình không phải là người tốt gì, khinh thường nhục mạ anh ta là không nên, nhưng người nào làm người ấy chịu, dựa vào cái gì lại giận chó đánh mèo lên nhà họ Dư?
“Thật ra lúc trước A Ngộ tìm chị nói chuyện một lần, hy vọng ở lại trường, muốn chị ký tên vào đơn.”
Dư Thính thản nhiên: “Ồ.”
Dư Dung lười biếng ngước mắt lên: “Nếu như em thật sự muốn A Ngộ dọn ra ngoài, chị có thể đồng ý, nhưng sau này có khi em lại loạn xạ đòi nó trở về hay không?”
Dư Thính trong nháy mắt ngồi thẳng người, trịnh trọng hứa: “Em hứa em sẽ không!”
“Thật sao?”
“Thật đấy! Thật vô cùng luôn!” Biểu cảm Dư Thính vội vàng: “Trước kia em chỉ là muốn chơi đùa, không phải thật lòng thích anh ta, hiện tại em nghĩ thông suốt rồi. Em cũng cam đoan với chị, sau khi anh ta dọn ra ngoài em tuyệt đối sẽ không tìm anh ta gây phiền toái, càng sẽ không gây ầm ĩ đòi anh ta trở về.”
“Ừm, đã như vậy buổi tối chị sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Ánh mắt Dư Thính sáng ngời, hoàn toàn không chú ý tới Quý Thời Ngộ đứng cách đó không xa.
“Trước kia em chỉ là muốn chơi đùa.”
“Không phải thật lòng thích anh ta.”
Lỗ tai của anh ta tự động bỏ lại tiếng ồn chung quanh, chỉ còn lại hai câu đặc biệt chói tai này.
Kế hoạch ban đầu của Quý Thời Ngộ rất rõ ràng.
Đầu tiên là lợi dụng tình cảm của Dư Thính, yêu đương với cô, sau đó từng bước thực hiện trả thù. Nhưng nếu Dư Thính không còn thích anh ta nữa, như vậy hết thảy đều không còn ý nghĩa.
Tại sao?
Quý Thời Ngộ nghĩ không ra tại sao trong một đêm Dư Thính lại phát sinh biến hóa lớn như vậy, giống như rất nhiều chuyện đều chệch khỏi quỹ đạo của kiếp trước, tựa như… Dư Thính cũng trùng sinh một lần.
Quý Thời Ngộ không dám nghĩ kỹ, anh ta thà rằng đây là thủ đoạn đùa giỡn người khác mới của Dư Thính còn hơn.
Bất kể như thế nào, anh ta đều sẽ thực hiện mục tiêu của mình, không ai có thể ngăn cản.
Quý Thời Ngộ giấu đi sự tàn nhẫn trong đôi mắt của mình, xoay người đi ra khỏi nhà ăn.
**
Buổi chiều là hoạt động phụ huynh tham quan trường học.
Hải Xuyên hiện là trường trung học có diện tích lớn nhất ở Giang Thành, để tránh có người bị say nắng, nhà trường cẩn thận chuẩn bị xe du lịch.
Dư Thính ngồi trên xe, gió mùa hè mát mẻ ùa lên mặt, thổi cho người ta thoải mái tinh thần.
“Yến Từ không tới sao?”
“Cậu ấy xin nghỉ.”
Dư Dung quan sát vẻ mặt của cô, hỏi: “Em còn nhớ em đã từng sống trong trấn nhỏ một thời gian khi còn nhỏ hay không.”
Gương mặt Dư Thính tràn đầy dấu chấm hỏi.
Dư Dung vén mái tóc ngắn bị gió thổi bay ra sau tai: “Không nhớ rõ cũng bình thường, dù sao lúc đó em cũng chỉ mới năm tuổi.”
Không chỉ là năm tuổi, ngay cả trí nhớ vào lúc sáu tuổi của Dư Thính cũng rất mơ hồ, vì thế thành thật lắc đầu: “Quên rồi.”
Dư Dung nhẹ nhàng cười cười.
Mười mấy năm, thời gian tựa như chớp mắt, khiến cho cô bé cách đây không lâu nói còn không sõi, giờ đã trưởng thành.
Dư Dung có đôi khi sẽ đặc biệt nhớ đến Dư Thính khi còn nhỏ.
Tuy rằng sức khỏe cô bé không tốt, nhưng thích cười, còn rất ngoan, luôn đi theo phía sau mông chị và Dư Chi Châu, mẹ sẽ ở bên cạnh dịu dàng ngắm nhìn, ngẫu nhiên chụp ảnh lưu niệm cho anh em bọn họ.
Sau đó Dư Thính đi trấn Nguyệt Nha tĩnh dưỡng, có mẹ và dì Tô đi cùng, ba tháng ngắn ngủi ở Nguyệt Nha là khoảng thời gian cuối cùng mà mẹ bên cạnh em ấy.
Khi bố mẹ qua đời, Dư Thính còn nhỏ, không hiểu cái chết là gì.
Cô thường thức dậy từ trong giấc mơ, không nhìn thấy mẹ mình, nghĩ rằng mẹ đã bị bỏ lại trong thị trấn, khóc lóc ầm ĩ đòi đi tìm.
Dư Dung sẽ mua đồ chơi, mua búp bê cho cô, sẽ kể cho cô rất nhiều câu chuyện, đưa cô đến nhiều nơi thú vị hơn, để những kỷ niệm mới thay thế những kỷ niệm cũ.
Dần dần, Dư Thính đã nguôi ngoai nỗi buồn mất mẹ.
“Khi đó em vẫn luôn chơi với một bạn nam nhỏ, còn tặng váy của mình cho cậu ta mặc.”
Còn, còn có chuyện như vậy nữa?
Con trai có thể mặc váy?
Biểu cảm khiếp sợ của Dư Thính lại lần nữa chọc cười Dư Dung, chị không kiềm được mà bóp bóp mặt cô: “Yến Từ hình như chính là bạn nam kia.”
???
!!!
“Yến, Yến Từ?”
“Ừm.”
Mặc dù ngũ quan của thiếu niên đã phát triển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng khi còn bé từ trên khuôn mặt.
Không sai, chắc chắn là thằng nhóc con hay đánh em gái cô ấy kia.
Dư Thính kinh ngạc đến trợn tròn mắt, mãi mới cất tiếng: “Ý của chị là bọn em đã biết nhau từ lâu?”
“Hẳn là vậy.”
Dư Dung sẽ không lừa gạt người khác, đó chính là sự thật.
Thế mà cô đã từng là bạn tốt của Yến Từ! Nếu cô tặng váy nhỏ cho Yến Từ mặc, vậy quan hệ của hai người bọn họ nhất định rất tốt, nói không chừng khi đó Yến Từ đang giúp cô làm đề toán mẫu giáo.
Dư Thính có chút ngồi không yên, vội vàng muốn đi tìm Yến Từ hỏi rõ ràng một chút.
Dư Dung kéo cổ tay Giang Hoài, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Buổi chiều chị còn có cuộc họp, nếu không có việc gì chị đi trước đây, em có ý kiến gì không?”
“Không có ý kiến, không có ý kiến.” Tâm tư của Dư Thính đã không còn ở đây từ sớm, câu trả lời cũng cực kỳ có lệ.
Cuối cùng đợi đến khi tan học, cô mang theo cặp sách lao ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái đã phát hiện xe hơi nhà mình.
“Chú Lý, chúng ta đi đến chỗ Yến Từ bên kia đi!”
Vẻ mặt chú Lý khó xử: “Con đường kia buổi sáng xảy ra tai nạn xe cộ vì bị sụp, hiện tại còn đang kẹt.”
“Hả?” Dư Thính nhíu mày: “Vậy còn con đường khác thì sao?”
“Thì cũng có một con đường, nhưng mà lúc này xe cũng khó đi qua.”
Dư Thính suy nghĩ một lát, nói: “Vậy con tự đi qua. Chú Lý, chú về trước đi, có lẽ con sẽ về nhà muộn một chút.”
Không đợi chú Lý mở miệng, Dư Thính đã bỏ lại cặp sách vội vàng chạy xa.
Cô vừa rời đi, Quý Thời Ngộ đã đi ra.
Chú Lý lo lắng Dư Thính chỉ có một mình, xe cũng không dễ đi vào, lập tức nói: “Thính Thính nói đi tìm bạn học, tôi không yên tâm, nếu không cậu đi theo xem sao? Lát nữa hai người cùng về.”
Quý Thời Gặp nhìn về phía Dư Thính rời đi, không cự tuyệt.
**
Dư Thính đi dọc theo hướng dẫn chỉ đường, nhưng càng đi càng cảm thấy tình hình đường xá không đúng.
Cô không quen thuộc với nơi này, ngước mắt nhìn lại, tất cả kiến trúc đều giống tiểu khu Hạnh Phúc, ngay cả con hẻm hẹp trước mắt này cũng giống như cái trước cửa nhà Yến Từ.
Cô quyết định không đi lung tung nữa, chủ động gửi tin nhắn cho Yến Từ.
[Tôi muốn đi tìm cậu, nhưng bị lạc rồi.]
Yến Từ nhanh chóng trả lời:[Ở đâu?]
Dư Thính cũng không nói nên lời, tỉ mỉ miêu tả hoàn cảnh xung quanh cho cậu.
Đối phương không trả lời, cô chán muốn chết, mở APP.
Hai nhiệm vụ đã hoàn thành hết, ngay cả chính Dư Thính cũng không biết mười hảo cảm của người lớn là lấy từ đâu ra, chẳng lẽ là lúc trong căng tin kia?
Cô nhận phần thưởng, nhân lúc đợi người mua chương mới.
Chương này nối tiếp chương kia, Dư Thính bị Quý Thời Ngộ vả mặt ở nhà ăn, sau đó chạy ra khỏi trường, một mình chui vào một con hẻm nhỏ.
Đọc đến đây Dư Thính đã biết phía sau sẽ xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên, Dư Thính khóc lóc bị ba tên côn đồ nhìn chằm chằm, bọn họ chặn cô ở trong ngõ sâu, đầu tiên là lời nói nhục nhã, sau đó vươn tay về phía cô…
Mà tất cả những chuyện này xảy ra đều bị Quý Thời Ngộ đuổi theo nhìn thấy, mãi đến thời khắc quan trọng mới đứng ra trợ giúp.
Đoạn truyện này máu chó, cũ kỹ và tục tĩu.
Dư Thính cảm thấy ghê tởm, đồng thời lại có chút may mắn vì mình mình đã tranh công, bằng không hiện tại người xui xẻo chính là mình.
Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục chờ đợi.
Nhưng một giây sau, Dư Thính lại ý thức được không đúng.
Con hẻm này…
Sao lại trông giống hệt như trong truyện tranh vậy???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.