Chương 9
Cẩm Chanh
09/02/2023
Trans: Mật
“Cậu… Cậu không phải là người câm hả?”
Dư Thính hoa mày chóng mặt, mất cả nửa ngày trời vẫn không hình dung ra được tình hình thế nào.
Các bạn trong lớp đều nói Yến Từ là một người câm, không thể nói chuyện. Sự thực là từ lúc Dư Thính vào học đến nay quả thật chưa nghe cậu ta mở miệng nói một câu nào, vậy nên cũng tự nhiên mà cho rằng là như thế.
Kết quả…
Cậu ta thế mà lại mở lời rồi!
Mặc dù chỉ có một chữ, phát âm cũng có chút kỳ lạ.
“Nếu như cậu đã biết nói thì tại sao lại giả vờ là người câm?” Dư Thính không hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, cảm thấy tính cách người này có vài phần quái dị.
Thiếu niên cao lớn ngây ngốc đứng đó.
Trên mặt không nhìn thấy chút biểu cảm nào, có lẽ là do căng thẳng, mà cũng có thể là thấp thỏm, quai hàm nhỏ xíu run lên vài cái.
Rất lâu sau, anh mới gõ chữ nói: [Nghe không hay.]
Không hay?
Giọng nói không hay? Hay là nói anh dỗ không hay?
Dư Thính cẩn thận nhớ lại, thanh âm của anh so với những người cùng tuổi khác quả thật có chút đặc biệt, nhưng không thể nói là không hay được. Dù sao thì con trai vào thời kì vỡ giọng, giọng vịt đực khó nghe hơn nữa cũng có.
Chính là vì điều này, nên mới không mở miệng?
Dư Thính quan sát anh một lượt, không kìm được cảm thán: “Cậu thật là kì lạ đó nha.”
Cả người Yến Từ run lên, chầm chậm cúi mặt xuống.
Dư Thính nhìn thấy ngôi sao năm cánh phát sáng trên đỉnh đầu cậu ta, có dấu hiệu nhạt dần.
“….”
Không phải chứ, không phải chứ, vậy mà đã không vui rồi sao?
“Thôi bỏ đi, cậu còn biết nói gì khác nữa không? Cậu nói thêm một chút gì nữa dỗ tôi vui đi.”
Yến Từ lắc lắc đầu.
Chức năng ngôn ngữ của anh không bằng những đứa trẻ khác, chỉ nói một từ thôi cũng đã phải luyện tập mấy mất tiếng đồng hồ.
Thế nhưng…
Yến Từ lại cảm thấy Dư Thích không thích.
Cúi đầu im thin thít, cậu thiếu niên để lại cho cô một bóng lưng cô đơn.
Dư Thính gãi đầu rồi đuổi theo: “Yến Từ.”
Cậu mơ màng nhìn qua.
Dư Thính cười với cậu: “Nếu như cậu không biết nói chuyện thì lần sau tôi dạy cậu nhé, có được không?”
Cô chỉ có mỗi một kho báu năm sao này thôi, nhất định phải bảo vệ cẩn thận, không thể để cho anh cảm thấy bị lạnh nhạt hay kỳ thị được.
—Hmm, cô phải làm bạn với anh, chăm sóc anh.
Yến Từ có chút bất ngờ.
Không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, càng khiến cho người khác không hiểu được cách nghĩ của chàng thiếu niên.
Thấy anh không nói gì, Dư Thính dứt khoát trực tiếp ra tay, trong lúc anh vẫn còn chưa kịp phản kháng thì đã móc chiếc điện thoại Nokia bé bé cũ kĩ, màu đen từ túi anh ra.
Yến Từ giật mình trợn tròn mắt, muốn lấy lại nhưng không dám, ngón tay xoắn xuýt hết cả lại với nhau.
Dư Thính bật màn hình sáng lên, hình nền là một bà lão với nụ cười hiền từ, trong lòng còn ôm theo một đứa bé. Thế nhưng độ phân giải mờ ảo, cũng không khó để nhận ra đó là Yến Từ lúc còn nhỏ.
Bà lão đó chắc là bà nội của Yến Từ.
Cô dè dặt liếc nhìn anh, không hỏi nhiều, đưa chiếc điện thoại trả lại: “Tôi sẽ không dùng điện thoại của cậu, cậu viết số điện thoại của cậu ra, tôi lưu lại.”
Yến Từ ngước mắt lên, rồi lại nhanh chóng cụp xuống.
Bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím nhè nhẹ, chiếc điện thoại đó nằm trong bàn tay to lớn của anh bé nhỏ đến giật mình, lại còn lộ ra vài phần đáng yêu nữa chứ.
“Xong chưa?”
Yến Từ gật đầu.
Dư Thính nhanh chóng ghi lại dãy số điện thoại đó: “Vậy cậu đợi tôi nhé, buổi tối sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cuối tuần nếu rảnh thì chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi.” Nói xong liền vẫy tay rồi chạy mất hút về trong xe.
Ánh nắng buổi chiều không gay gắt, làn gió lướt theo những bóng hình, tiếng người cười nói huyên náo, nhưng thế giới của anh lại yên bình tĩnh lặng.
Yến Từ cầm điện thoại, mắt nhìn theo bóng người đã đi xa.
Khoảnh khắc đó, nội tâm luôn tĩnh lặng lại chợt có một tia hy vọng.
**
“Thính Thính, hôm nay chúng ta có đợi Quý Thời Ngộ không?”
“Đợi đi ạ.”
Tài xế biết cô nhóc này không làm loạn được bao lâu, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dư Thính bóc một gói snack khoai tây, thong thả ăn, một tay rảnh rỗi mở wechat ra xem, trong nhóm bạn học tìm được Triệu Học Thành, nhắn tin riêng.
[Dư Thính: Triệu Học Thành, cậu có quen Yến Từ không?]
[Triệu Học Thành: Không phải đã nói với cậu rồi à, hai đứa bọn tôi học chung một trường tiểu học.]
[Dư Thính: Cậu có biết chuyện cổ họng cậu ấy là như thế nào không?]
[Triệu Học Thành: Hình như là lúc nhỏ bị bệnh, thanh quản bị tổn thương, cậu hỏi cái này làm gì? Dư Thính, không phải là cậu nhìn trúng cậu ta rồi đó chứ?]
Dư Thính không thích nói nhiều: [Không phải việc của cậu.]
[Triệu Học Thành: Dư Thính, tôi nói nhỏ cho cậu nghe nhé, nghe nói lúc nhỏ Yến Từ sống cùng với bà nội ở thị trấn Nguyệt Nha. Vào một ngày, đột nhiên ông nội cậu ta qua đời, lúc chết chỉ có Yến Từ ở bên cạnh, mọi người đều nói là do Yến Từ giết đó, lúc đó cậu ta mới bảy tuổi. Bởi vì lời ra tiếng vào nhiều quá nên bà nội Yến Từ mới bán nhà chuyển tới Giang Thành sinh sống, tóm lại là rất bất bình thường, cậu vẫn là đừng để ý đến cậu ta thì tốt hơn.]
[Dư Thính: Nghe nói? Nghe ai nói?]
[Triệu Học Thành: Ờ… người lớn…]
[Dư Thính: Ồ, tôi còn tưởng là cậu ở hiện trường luôn cơ.]
[Triệu Học Thành: …]
Dư Thính không trả lời nữa, nhìn bốn chữ “Thị trấn Nguyệt Nha” suy nghĩ hồi lâu.
—Chỗ này nhìn có chút quen quen.
—Nhưng mà nhớ không ra.
Dư Thính rất nhanh đã từ bỏ, dùng Ipad tùy ý tìm một bộ phim hoạt hình để xem.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chào đón top học sinh tan học cuối cùng.
Nhìn qua cửa kính xe, Dư Thính thấy Quý Thời Ngộ đang dắt xe đạp ra.
Cô lập tức thò đầu ra: “Quý Thời Ngộ!”
Tiếng gọi này thu hút không ít người, mái móc màu xanh giống như cái biển hiệu làm cho người bạn học đang đi bên cạnh Quý Thời Ngộ làm ra vẻ thông cảm mà vỗ vai anh ta, trèo lên xe đi về hướng ngược lại.
“Lên xe.”
Quý Thời Ngộ dựng xe đạp cẩn thận rồi bước lên trước.
Ghế ngồi sau gần như là bị đồ ăn vặt của cô và đống rác chiếm hết chỗ, Quý Thời Ngộ liên nghiêng người dọn dẹp sạch sẽ đống rác, để đống đồ ăn vặt còn dư lại bỏ vào trong tủ lạnh rồi mới lên xe.
Dư Thính cởi giày, đôi chân trắng như tuyết lắc lư bên ngoài.
Quý Thời Ngộ không nhìn cô: “Tôi và Hạ Thất Thất không có quan hệ gì cả, cô đừng có tìm người bắt nạt cô ấy nữa.”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bắt nạt cô ta hả? Cô ta nói với anh? Hay là người khác nói với anh.”
Quý Thời Ngộ không đáp.
Hôm nay, sau khi bước ra từ nhà vệ sinh, Hạ Thất Thất liền nói với anh ta là Dư Thính giúp đỡ cô ấy, lời này đặt trong hoàn cảnh đó, thật sự là giấu đầu hở đuôi.
Kiếp trước, Dư Thính đã đuổi tất cả những người có giới tính là nữ ở bên cạnh anh ta đi, thủ đoạn sạch sẽ có mà không sạch sẽ cũng có. Hạ Thất Thất là nạn nhân thảm thương nhất, rõ ràng là có đầu óc thông minh và học thức phong phú, ấy vậy mà lại bị giam cầm ở trong núi, trở thành một giáo viên tình nguyện.
“Dư Thính, tôi có thể chấp nhận lời tỏ tình của cô, nhưng mà…”
Ha, buồn cười chết đi được.
Không đợi anh ta nói xong, Dư Thính đã cười thành tiếng, lấy ra một chiếc gương trang điểm từ trong túi đưa đến trước mặt anh ta: “Quý Thời Ngộ, anh soi gương mà xem, trông anh có giống con cóc không?”
“Nếu như đã không giống thì anh dựa vào cái gì mà thấy có thể ăn được miếng thịt thiên nga tôi đây?”
Dư Thính hừ một tiếng, cất gương đi.
Bản thân mình trong truyện tranh là một cô gái xinh đẹp nhưng hơi ngốc, còn cô của hiện thực thì còn lâu mới bị mắc lừa!
“Anh đã làm tôi đau lòng rồi, tôi sẽ không tiếp tục thích anh nữa.”
Quý Thời Ngộ không khỏi thấy ngạc nhiên.
Vẫn còn nhớ kiếp trước, sự yêu thích mà Dư Thính dành cho anh ta vô cùng cố chấp. Cô bướng bỉnh nghịch ngợm là thật, bởi vì sự lạnh nhạt của anh ta mà khóc cũng là thật.
Năm hai mươi tuổi, Dư Thính mang công ty mà anh ta và bạn mới thành lập ra để uy hiếp, cưỡng ép hai người đính hôn, biết rõ màn đính hôn đó không phải là hai bên đều tình nguyện nhưng cô lại vui giống như một đứa trẻ, hào hứng thảo luận với anh về tương lai.
Quý Thời Ngộ trước giờ chưa từng hoài nghi sự yêu thích mà cô dành cho mình, cho dù phần tâm ý đó khiến anh ta thấy chán ghét.
Anh ta rất bất ngờ, cô gái trong độ tuổi chỉ có tình yêu trong tim này lại từ chối anh ta.
Lạt mềm buộc chặt?
Không đâu, với tính cách của Dư Thính thì sẽ không giở mấy trò như này.
Quý Thời Ngộ bỗng nhiên tò mò không biết rốt cuộc là cô muốn làm gì.
“Là bởi vì Hạ Thất Thất?”
“Đừng nói đến Hạ Thất Thất đó nữa, cho dù mùa xuân ngỗng đậu tới thì tôi cũng không thích cô ta.” Dư Thính khẽ liếc mắt, nhướn mày một cái, đột nhiên nảy ra ý tưởng mới.
Lúc Quý Thời Ngộ giả vờ nhiệt tình đồng ý qua lại với cô, mặc dù không biết mục đích là gì nhưng nhất định là không có ý tốt. Bây giờ chỉ cần bản thân không chấp nhận lời tỏ tình này, anh ta cũng chẳng làm gì được.
Cô còn có thể mượn việc này mà bám lấy anh ta, làm khó anh ta mà không phải lo lắng bị hệ thống sẽ cân nhắc xem xét, dù sao thì cũng là anh ta tự nguyện.
Nghĩ thì cũng tuyệt phết đấy.
“Bắt đầu từ bây giờ anh lấy lòng tôi, nói không chừng tôi sẽ thay đổi chủ ý.”
“Lấy lòng cô?”
“Đúng vậy.” Dư Thính bẻ ngón tay: “Nghe lời tôi, tôi bảo anh làm gì thì anh phải làm cái đó, không được chống đối lại tôi, ngỗ ngược với tôi, lúc nào cũng phải nhường nhịn tôi.”
“Ồ.” Quý Thời Ngộ nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn nhường nhịn cô mà.”
Dư Thính chợt yên lặng.
Sau đó nói: “Sau này anh phải nhường tôi nhiều hơn! Tôi nói mặt trời mọc từ phía Tây thì mặt trời chính là mọc từ phía Tây!”
Cả hai cuộc đời của Quý Thời Ngộ cộng lại thì đã phải nhẫn nhịn cô hơn hai mươi năm, sớm đã quen rồi. Bây giờ lại càng muốn biết Dư Thính dự định sẽ làm cái gì, liền gật đầu: “Được, thế nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi, không được bắt nạt bạn học.”
Dư Thính lập tức không vui: “Tôi không bắt nạt cô ta, là Tô An Na bắt nạt cô ta đó, nếu như không phải tôi đi qua thì Hạ Thất Thất đó đã bị lột một lớp da rồi.”
Trên mặt Quý Thời Ngộ hiện rõ ba chữ “Tôi không tin”.
Dư Thính tức giận, vội nhấc người lên, hét về phía ghế phó lái: “Dừng xe!”
Tài xế chầm chậm cho xe dừng bên đường.
Dư Thính chỉ về phía cửa xe, sắc mặt sầm xuống: “Cút xuống mau, ngay lập tức.”
Đừng nói là phản bác, Quý Thời Ngộ ngay cả một tiếng cũng không phát ra, xách cặp lặng lẽ xuống xe.
“Thính Thính, ở đây rất khó gọi xe.”
Xung quanh vắng vẻ, một con đường thẳng kéo dài cho tới tận trang viên nhà họ Dư, ngoài xe chở hàng thỉnh thoảng đi qua thì gần như rất khó gặp được xe nào khác.
Dư Thính không thèm nghe, hai tay khoanh trước ngực, sự tức giận vẫn chưa lắng xuống.
Tài xế thở dài một hơi, xuống xe gọi Quý Thời Ngộ quay lại.
Nghe thấy tiếng động, Dư Thính cũng không thèm để ý, tự mình nhìn qua cửa kính xe, gương mặt xinh xắn rủ xuống.
Quý Thời Ngộ liếc mắt nhìn, qua cửa kính xe chỉ nhìn thấy một đôi mắt ngập tràn uất ức và tức giận.
Anh ta chợt hốt hoảng, thậm chí nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Dư Thính nhanh mồm nhanh miệng, nếu như thật sự là do cô làm thì nhất định sẽ không phải là biểu cảm như vậy.
Anh ta hiểu nhầm rồi?
“Tôi biết rồi.” Quý Thời Ngộ thỏa hiệp: “Buổi tối tôi sẽ ngủ dưới tầng hầm.”
Muốn kế hoạch thành công, bây giờ không thể trở mặt với Dư Thính được.
Cho dù không bằng lòng thì anh ta cũng chỉ có thể thuận theo ý vị đại tiểu thư này trước.
**
Xe lái vào trong cửa, Dư Thính ném cặp xách cho dì Tô, ỉu xìu không vui đi lên tầng.
Quý Thời Ngộ cũng rất thức thời, chủ động đi xuống tầng hầm, tự nhốt mình trong căn phòng tối.
Dư Thính bị chọc cho tức giận đến cả bữa tối cũng không ăn.
Tắm xong lại lượn xem mấy bộ hoạt hình 18+, bỗng nhiên thấy tẻ nhạt, nhàm chán.
Bởi vì ngày mai là thứ bảy, Dư Thính chẳng quan tâm đến thời gian đã trôi qua, nằm dài trên giường lướt livestream, nếu như gặp được streamer yêu thích nào thì sẽ vung tiền như rác.
Trong lúc mơ màng buồn ngủ, Dư Thính chợt nhớ ra đã hứa với Yến Từ, buổi tối sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Vội vàng ngồi bật dậy.
Cô tay chân hoảng loạn lăn lộn khắp giường để tìm điện thoại.
1 giờ 30 phút sáng.
Người bình thường chắc là đều ngủ rồi nhỉ?
Thế nhưng… lỡ như nhóc đáng thương đó vẫn đang chờ thì sao?
Dường như dễ lắm mà anh coi đó là thật…
Dư Thính đắn đo vò mái tóc xanh rối bời, suy nghĩ cả nửa ngày mới thử gửi đi một tin nhắn hai chữ: [Ngủ ngon.]
Cô căn bản là không trông mong Yến Từ sẽ trả lời, thế nhưng một giây sau, điện thoại rung lên.
Yến Từ: [Ừ.]
Dư Thính kinh hoàng.
Trả, trả lời luôn?
Không phải là Yến Từ vẫn đang đợi cô đấy chứ?
Một tiếng rơi lộp bộp trong lòng Dư Thính, vội vàng gõ chữ: [Cậu vẫn đang đợi tôi à?]
Yến Từ lại gửi tới một chữ: [Ừ.]
Câu trả lời đơn giản, ngay cả dấu chấm câu cũng dùng rất đúng quy tắc.
Ừ ý là… thật sự đợi một tin nhắn của cô cho đến tận nửa đêm?
Dư Thính dè dặt nhắn lại: [Muộn như vậy rồi, cậu không buồn ngủ sao?]
Đối phương lại gửi tới một dòng đơn giản: [Cậu bảo tôi đợi cậu.]
Dư Thính nhìn mấy chữ đó, bỗng thấy hoảng hốt, không cách nào tin được nhóc đáng thương trầm mặc hướng nội đó vì một câu nói của cô mà chờ đợi đến tận nửa đêm.
Chỉ một câu nói vu vơ thôi vậy mà lại có nhớ trong lòng, tưởng là thật.
Dư Thính hiếm khi để ý đến cảm nhận của người khác, nhưng giờ phút này, Dư Thính quả thực có thấy hơi áy náy.
[Xin lỗi nhé Yến Từ, tôi không cẩn thận quên mất rồi.]
Dư Thính cắn cắn môi: [Cậu mau đi ngủ đi, lần sau tôi nhất định sẽ gửi tin nhắn cho cậu sớm hơn.]
Nhấn nút.
Gửi đi.
Sau đó kiên nhẫn chờ đợi.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua, một phút trôi qua, năm phút trôi qua, điện thoại vẫn không có tin nhắn mới.
Dư Thính: “???”
Dư Thính: “?????”
Không phải chứ, cậu ta ngủ nhanh như vậy sao??
Dư Thính khóc không ra tiếng, mãi mới buông điện thoại xuống, miễn cưỡng kết thúc buổi thức đêm này.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Dư Thính mơ mơ hồ hồ, vẫn chưa hết hy vọng mà mò đi xem tin nhắn.
Trống rỗng không có gì.
Dư Thính lại buồn bực mất mấy giây.
“Cậu… Cậu không phải là người câm hả?”
Dư Thính hoa mày chóng mặt, mất cả nửa ngày trời vẫn không hình dung ra được tình hình thế nào.
Các bạn trong lớp đều nói Yến Từ là một người câm, không thể nói chuyện. Sự thực là từ lúc Dư Thính vào học đến nay quả thật chưa nghe cậu ta mở miệng nói một câu nào, vậy nên cũng tự nhiên mà cho rằng là như thế.
Kết quả…
Cậu ta thế mà lại mở lời rồi!
Mặc dù chỉ có một chữ, phát âm cũng có chút kỳ lạ.
“Nếu như cậu đã biết nói thì tại sao lại giả vờ là người câm?” Dư Thính không hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, cảm thấy tính cách người này có vài phần quái dị.
Thiếu niên cao lớn ngây ngốc đứng đó.
Trên mặt không nhìn thấy chút biểu cảm nào, có lẽ là do căng thẳng, mà cũng có thể là thấp thỏm, quai hàm nhỏ xíu run lên vài cái.
Rất lâu sau, anh mới gõ chữ nói: [Nghe không hay.]
Không hay?
Giọng nói không hay? Hay là nói anh dỗ không hay?
Dư Thính cẩn thận nhớ lại, thanh âm của anh so với những người cùng tuổi khác quả thật có chút đặc biệt, nhưng không thể nói là không hay được. Dù sao thì con trai vào thời kì vỡ giọng, giọng vịt đực khó nghe hơn nữa cũng có.
Chính là vì điều này, nên mới không mở miệng?
Dư Thính quan sát anh một lượt, không kìm được cảm thán: “Cậu thật là kì lạ đó nha.”
Cả người Yến Từ run lên, chầm chậm cúi mặt xuống.
Dư Thính nhìn thấy ngôi sao năm cánh phát sáng trên đỉnh đầu cậu ta, có dấu hiệu nhạt dần.
“….”
Không phải chứ, không phải chứ, vậy mà đã không vui rồi sao?
“Thôi bỏ đi, cậu còn biết nói gì khác nữa không? Cậu nói thêm một chút gì nữa dỗ tôi vui đi.”
Yến Từ lắc lắc đầu.
Chức năng ngôn ngữ của anh không bằng những đứa trẻ khác, chỉ nói một từ thôi cũng đã phải luyện tập mấy mất tiếng đồng hồ.
Thế nhưng…
Yến Từ lại cảm thấy Dư Thích không thích.
Cúi đầu im thin thít, cậu thiếu niên để lại cho cô một bóng lưng cô đơn.
Dư Thính gãi đầu rồi đuổi theo: “Yến Từ.”
Cậu mơ màng nhìn qua.
Dư Thính cười với cậu: “Nếu như cậu không biết nói chuyện thì lần sau tôi dạy cậu nhé, có được không?”
Cô chỉ có mỗi một kho báu năm sao này thôi, nhất định phải bảo vệ cẩn thận, không thể để cho anh cảm thấy bị lạnh nhạt hay kỳ thị được.
—Hmm, cô phải làm bạn với anh, chăm sóc anh.
Yến Từ có chút bất ngờ.
Không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, càng khiến cho người khác không hiểu được cách nghĩ của chàng thiếu niên.
Thấy anh không nói gì, Dư Thính dứt khoát trực tiếp ra tay, trong lúc anh vẫn còn chưa kịp phản kháng thì đã móc chiếc điện thoại Nokia bé bé cũ kĩ, màu đen từ túi anh ra.
Yến Từ giật mình trợn tròn mắt, muốn lấy lại nhưng không dám, ngón tay xoắn xuýt hết cả lại với nhau.
Dư Thính bật màn hình sáng lên, hình nền là một bà lão với nụ cười hiền từ, trong lòng còn ôm theo một đứa bé. Thế nhưng độ phân giải mờ ảo, cũng không khó để nhận ra đó là Yến Từ lúc còn nhỏ.
Bà lão đó chắc là bà nội của Yến Từ.
Cô dè dặt liếc nhìn anh, không hỏi nhiều, đưa chiếc điện thoại trả lại: “Tôi sẽ không dùng điện thoại của cậu, cậu viết số điện thoại của cậu ra, tôi lưu lại.”
Yến Từ ngước mắt lên, rồi lại nhanh chóng cụp xuống.
Bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím nhè nhẹ, chiếc điện thoại đó nằm trong bàn tay to lớn của anh bé nhỏ đến giật mình, lại còn lộ ra vài phần đáng yêu nữa chứ.
“Xong chưa?”
Yến Từ gật đầu.
Dư Thính nhanh chóng ghi lại dãy số điện thoại đó: “Vậy cậu đợi tôi nhé, buổi tối sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cuối tuần nếu rảnh thì chúng ta có thể cùng nhau ra ngoài chơi.” Nói xong liền vẫy tay rồi chạy mất hút về trong xe.
Ánh nắng buổi chiều không gay gắt, làn gió lướt theo những bóng hình, tiếng người cười nói huyên náo, nhưng thế giới của anh lại yên bình tĩnh lặng.
Yến Từ cầm điện thoại, mắt nhìn theo bóng người đã đi xa.
Khoảnh khắc đó, nội tâm luôn tĩnh lặng lại chợt có một tia hy vọng.
**
“Thính Thính, hôm nay chúng ta có đợi Quý Thời Ngộ không?”
“Đợi đi ạ.”
Tài xế biết cô nhóc này không làm loạn được bao lâu, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Dư Thính bóc một gói snack khoai tây, thong thả ăn, một tay rảnh rỗi mở wechat ra xem, trong nhóm bạn học tìm được Triệu Học Thành, nhắn tin riêng.
[Dư Thính: Triệu Học Thành, cậu có quen Yến Từ không?]
[Triệu Học Thành: Không phải đã nói với cậu rồi à, hai đứa bọn tôi học chung một trường tiểu học.]
[Dư Thính: Cậu có biết chuyện cổ họng cậu ấy là như thế nào không?]
[Triệu Học Thành: Hình như là lúc nhỏ bị bệnh, thanh quản bị tổn thương, cậu hỏi cái này làm gì? Dư Thính, không phải là cậu nhìn trúng cậu ta rồi đó chứ?]
Dư Thính không thích nói nhiều: [Không phải việc của cậu.]
[Triệu Học Thành: Dư Thính, tôi nói nhỏ cho cậu nghe nhé, nghe nói lúc nhỏ Yến Từ sống cùng với bà nội ở thị trấn Nguyệt Nha. Vào một ngày, đột nhiên ông nội cậu ta qua đời, lúc chết chỉ có Yến Từ ở bên cạnh, mọi người đều nói là do Yến Từ giết đó, lúc đó cậu ta mới bảy tuổi. Bởi vì lời ra tiếng vào nhiều quá nên bà nội Yến Từ mới bán nhà chuyển tới Giang Thành sinh sống, tóm lại là rất bất bình thường, cậu vẫn là đừng để ý đến cậu ta thì tốt hơn.]
[Dư Thính: Nghe nói? Nghe ai nói?]
[Triệu Học Thành: Ờ… người lớn…]
[Dư Thính: Ồ, tôi còn tưởng là cậu ở hiện trường luôn cơ.]
[Triệu Học Thành: …]
Dư Thính không trả lời nữa, nhìn bốn chữ “Thị trấn Nguyệt Nha” suy nghĩ hồi lâu.
—Chỗ này nhìn có chút quen quen.
—Nhưng mà nhớ không ra.
Dư Thính rất nhanh đã từ bỏ, dùng Ipad tùy ý tìm một bộ phim hoạt hình để xem.
Thời gian chậm rãi trôi qua, chào đón top học sinh tan học cuối cùng.
Nhìn qua cửa kính xe, Dư Thính thấy Quý Thời Ngộ đang dắt xe đạp ra.
Cô lập tức thò đầu ra: “Quý Thời Ngộ!”
Tiếng gọi này thu hút không ít người, mái móc màu xanh giống như cái biển hiệu làm cho người bạn học đang đi bên cạnh Quý Thời Ngộ làm ra vẻ thông cảm mà vỗ vai anh ta, trèo lên xe đi về hướng ngược lại.
“Lên xe.”
Quý Thời Ngộ dựng xe đạp cẩn thận rồi bước lên trước.
Ghế ngồi sau gần như là bị đồ ăn vặt của cô và đống rác chiếm hết chỗ, Quý Thời Ngộ liên nghiêng người dọn dẹp sạch sẽ đống rác, để đống đồ ăn vặt còn dư lại bỏ vào trong tủ lạnh rồi mới lên xe.
Dư Thính cởi giày, đôi chân trắng như tuyết lắc lư bên ngoài.
Quý Thời Ngộ không nhìn cô: “Tôi và Hạ Thất Thất không có quan hệ gì cả, cô đừng có tìm người bắt nạt cô ấy nữa.”
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi bắt nạt cô ta hả? Cô ta nói với anh? Hay là người khác nói với anh.”
Quý Thời Ngộ không đáp.
Hôm nay, sau khi bước ra từ nhà vệ sinh, Hạ Thất Thất liền nói với anh ta là Dư Thính giúp đỡ cô ấy, lời này đặt trong hoàn cảnh đó, thật sự là giấu đầu hở đuôi.
Kiếp trước, Dư Thính đã đuổi tất cả những người có giới tính là nữ ở bên cạnh anh ta đi, thủ đoạn sạch sẽ có mà không sạch sẽ cũng có. Hạ Thất Thất là nạn nhân thảm thương nhất, rõ ràng là có đầu óc thông minh và học thức phong phú, ấy vậy mà lại bị giam cầm ở trong núi, trở thành một giáo viên tình nguyện.
“Dư Thính, tôi có thể chấp nhận lời tỏ tình của cô, nhưng mà…”
Ha, buồn cười chết đi được.
Không đợi anh ta nói xong, Dư Thính đã cười thành tiếng, lấy ra một chiếc gương trang điểm từ trong túi đưa đến trước mặt anh ta: “Quý Thời Ngộ, anh soi gương mà xem, trông anh có giống con cóc không?”
“Nếu như đã không giống thì anh dựa vào cái gì mà thấy có thể ăn được miếng thịt thiên nga tôi đây?”
Dư Thính hừ một tiếng, cất gương đi.
Bản thân mình trong truyện tranh là một cô gái xinh đẹp nhưng hơi ngốc, còn cô của hiện thực thì còn lâu mới bị mắc lừa!
“Anh đã làm tôi đau lòng rồi, tôi sẽ không tiếp tục thích anh nữa.”
Quý Thời Ngộ không khỏi thấy ngạc nhiên.
Vẫn còn nhớ kiếp trước, sự yêu thích mà Dư Thính dành cho anh ta vô cùng cố chấp. Cô bướng bỉnh nghịch ngợm là thật, bởi vì sự lạnh nhạt của anh ta mà khóc cũng là thật.
Năm hai mươi tuổi, Dư Thính mang công ty mà anh ta và bạn mới thành lập ra để uy hiếp, cưỡng ép hai người đính hôn, biết rõ màn đính hôn đó không phải là hai bên đều tình nguyện nhưng cô lại vui giống như một đứa trẻ, hào hứng thảo luận với anh về tương lai.
Quý Thời Ngộ trước giờ chưa từng hoài nghi sự yêu thích mà cô dành cho mình, cho dù phần tâm ý đó khiến anh ta thấy chán ghét.
Anh ta rất bất ngờ, cô gái trong độ tuổi chỉ có tình yêu trong tim này lại từ chối anh ta.
Lạt mềm buộc chặt?
Không đâu, với tính cách của Dư Thính thì sẽ không giở mấy trò như này.
Quý Thời Ngộ bỗng nhiên tò mò không biết rốt cuộc là cô muốn làm gì.
“Là bởi vì Hạ Thất Thất?”
“Đừng nói đến Hạ Thất Thất đó nữa, cho dù mùa xuân ngỗng đậu tới thì tôi cũng không thích cô ta.” Dư Thính khẽ liếc mắt, nhướn mày một cái, đột nhiên nảy ra ý tưởng mới.
Lúc Quý Thời Ngộ giả vờ nhiệt tình đồng ý qua lại với cô, mặc dù không biết mục đích là gì nhưng nhất định là không có ý tốt. Bây giờ chỉ cần bản thân không chấp nhận lời tỏ tình này, anh ta cũng chẳng làm gì được.
Cô còn có thể mượn việc này mà bám lấy anh ta, làm khó anh ta mà không phải lo lắng bị hệ thống sẽ cân nhắc xem xét, dù sao thì cũng là anh ta tự nguyện.
Nghĩ thì cũng tuyệt phết đấy.
“Bắt đầu từ bây giờ anh lấy lòng tôi, nói không chừng tôi sẽ thay đổi chủ ý.”
“Lấy lòng cô?”
“Đúng vậy.” Dư Thính bẻ ngón tay: “Nghe lời tôi, tôi bảo anh làm gì thì anh phải làm cái đó, không được chống đối lại tôi, ngỗ ngược với tôi, lúc nào cũng phải nhường nhịn tôi.”
“Ồ.” Quý Thời Ngộ nói: “Lúc trước tôi vẫn luôn nhường nhịn cô mà.”
Dư Thính chợt yên lặng.
Sau đó nói: “Sau này anh phải nhường tôi nhiều hơn! Tôi nói mặt trời mọc từ phía Tây thì mặt trời chính là mọc từ phía Tây!”
Cả hai cuộc đời của Quý Thời Ngộ cộng lại thì đã phải nhẫn nhịn cô hơn hai mươi năm, sớm đã quen rồi. Bây giờ lại càng muốn biết Dư Thính dự định sẽ làm cái gì, liền gật đầu: “Được, thế nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi, không được bắt nạt bạn học.”
Dư Thính lập tức không vui: “Tôi không bắt nạt cô ta, là Tô An Na bắt nạt cô ta đó, nếu như không phải tôi đi qua thì Hạ Thất Thất đó đã bị lột một lớp da rồi.”
Trên mặt Quý Thời Ngộ hiện rõ ba chữ “Tôi không tin”.
Dư Thính tức giận, vội nhấc người lên, hét về phía ghế phó lái: “Dừng xe!”
Tài xế chầm chậm cho xe dừng bên đường.
Dư Thính chỉ về phía cửa xe, sắc mặt sầm xuống: “Cút xuống mau, ngay lập tức.”
Đừng nói là phản bác, Quý Thời Ngộ ngay cả một tiếng cũng không phát ra, xách cặp lặng lẽ xuống xe.
“Thính Thính, ở đây rất khó gọi xe.”
Xung quanh vắng vẻ, một con đường thẳng kéo dài cho tới tận trang viên nhà họ Dư, ngoài xe chở hàng thỉnh thoảng đi qua thì gần như rất khó gặp được xe nào khác.
Dư Thính không thèm nghe, hai tay khoanh trước ngực, sự tức giận vẫn chưa lắng xuống.
Tài xế thở dài một hơi, xuống xe gọi Quý Thời Ngộ quay lại.
Nghe thấy tiếng động, Dư Thính cũng không thèm để ý, tự mình nhìn qua cửa kính xe, gương mặt xinh xắn rủ xuống.
Quý Thời Ngộ liếc mắt nhìn, qua cửa kính xe chỉ nhìn thấy một đôi mắt ngập tràn uất ức và tức giận.
Anh ta chợt hốt hoảng, thậm chí nghi ngờ phán đoán của chính mình.
Dư Thính nhanh mồm nhanh miệng, nếu như thật sự là do cô làm thì nhất định sẽ không phải là biểu cảm như vậy.
Anh ta hiểu nhầm rồi?
“Tôi biết rồi.” Quý Thời Ngộ thỏa hiệp: “Buổi tối tôi sẽ ngủ dưới tầng hầm.”
Muốn kế hoạch thành công, bây giờ không thể trở mặt với Dư Thính được.
Cho dù không bằng lòng thì anh ta cũng chỉ có thể thuận theo ý vị đại tiểu thư này trước.
**
Xe lái vào trong cửa, Dư Thính ném cặp xách cho dì Tô, ỉu xìu không vui đi lên tầng.
Quý Thời Ngộ cũng rất thức thời, chủ động đi xuống tầng hầm, tự nhốt mình trong căn phòng tối.
Dư Thính bị chọc cho tức giận đến cả bữa tối cũng không ăn.
Tắm xong lại lượn xem mấy bộ hoạt hình 18+, bỗng nhiên thấy tẻ nhạt, nhàm chán.
Bởi vì ngày mai là thứ bảy, Dư Thính chẳng quan tâm đến thời gian đã trôi qua, nằm dài trên giường lướt livestream, nếu như gặp được streamer yêu thích nào thì sẽ vung tiền như rác.
Trong lúc mơ màng buồn ngủ, Dư Thính chợt nhớ ra đã hứa với Yến Từ, buổi tối sẽ gửi tin nhắn cho anh.
Vội vàng ngồi bật dậy.
Cô tay chân hoảng loạn lăn lộn khắp giường để tìm điện thoại.
1 giờ 30 phút sáng.
Người bình thường chắc là đều ngủ rồi nhỉ?
Thế nhưng… lỡ như nhóc đáng thương đó vẫn đang chờ thì sao?
Dường như dễ lắm mà anh coi đó là thật…
Dư Thính đắn đo vò mái tóc xanh rối bời, suy nghĩ cả nửa ngày mới thử gửi đi một tin nhắn hai chữ: [Ngủ ngon.]
Cô căn bản là không trông mong Yến Từ sẽ trả lời, thế nhưng một giây sau, điện thoại rung lên.
Yến Từ: [Ừ.]
Dư Thính kinh hoàng.
Trả, trả lời luôn?
Không phải là Yến Từ vẫn đang đợi cô đấy chứ?
Một tiếng rơi lộp bộp trong lòng Dư Thính, vội vàng gõ chữ: [Cậu vẫn đang đợi tôi à?]
Yến Từ lại gửi tới một chữ: [Ừ.]
Câu trả lời đơn giản, ngay cả dấu chấm câu cũng dùng rất đúng quy tắc.
Ừ ý là… thật sự đợi một tin nhắn của cô cho đến tận nửa đêm?
Dư Thính dè dặt nhắn lại: [Muộn như vậy rồi, cậu không buồn ngủ sao?]
Đối phương lại gửi tới một dòng đơn giản: [Cậu bảo tôi đợi cậu.]
Dư Thính nhìn mấy chữ đó, bỗng thấy hoảng hốt, không cách nào tin được nhóc đáng thương trầm mặc hướng nội đó vì một câu nói của cô mà chờ đợi đến tận nửa đêm.
Chỉ một câu nói vu vơ thôi vậy mà lại có nhớ trong lòng, tưởng là thật.
Dư Thính hiếm khi để ý đến cảm nhận của người khác, nhưng giờ phút này, Dư Thính quả thực có thấy hơi áy náy.
[Xin lỗi nhé Yến Từ, tôi không cẩn thận quên mất rồi.]
Dư Thính cắn cắn môi: [Cậu mau đi ngủ đi, lần sau tôi nhất định sẽ gửi tin nhắn cho cậu sớm hơn.]
Nhấn nút.
Gửi đi.
Sau đó kiên nhẫn chờ đợi.
Một giây trôi qua, hai giây trôi qua, một phút trôi qua, năm phút trôi qua, điện thoại vẫn không có tin nhắn mới.
Dư Thính: “???”
Dư Thính: “?????”
Không phải chứ, cậu ta ngủ nhanh như vậy sao??
Dư Thính khóc không ra tiếng, mãi mới buông điện thoại xuống, miễn cưỡng kết thúc buổi thức đêm này.
Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Dư Thính mơ mơ hồ hồ, vẫn chưa hết hy vọng mà mò đi xem tin nhắn.
Trống rỗng không có gì.
Dư Thính lại buồn bực mất mấy giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.