Chương 6: Khoảng cách một bàn tay
Mộc Phạn
10/10/2013
Quyển Nhĩ không biết liệu nắm tay anh thì có thể mãi mãi ở
bên nhau hay không, cũng không biết nắm tay như thế liệu có phải là ngầm cam kết hay không, tất cả những điều đó đối với cô mà nói, đều quá đột
ngột. Cho dù như thế thì cô vẫn phải trấn tĩnh lại, cô nhìn sang Cao
Mạc, hy vọng anh có thể cho cô một gợi ý nhỏ, cho dù chỉ là một ánh mắt
khuyến khích thôi. Nhưng Cao Mạc vẫn không nhìn cô, dường như đám người
ồn ào phía trước đã cướp mất sự chú ý của anh, cô chỉ nhìn thấy một phía của khuôn mặt với đôi môi luôn luôn mím chặt.
Người mà cô đã chờ đợi lâu như vậy, giờ chỉ cần giơ tay lên thôi là anh ấy đã ở ngay trong tầm tay. Quyển Nhĩ không biết vì sao mình lại do dự, lúng túng, tâm trạng rối bời khiến cô căng thẳng. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Quyển Nhĩ cảm thấy hơi sợ. Đúng thế, cô cảm thấy sợ.
Mặc kệ, cứ nắm lấy đã rồi tính sau, nếu không sẽ hối hận. Tự nhiên trong giây phút ấy, Quyển Nhĩ như bừng hiểu ra, đưa tay ra nắm lấy tay Cao Mạc.
Đúng vào lúc Quyển Nhĩ cảm thấy tay mình đã chạm vào tay Cao Mạc, đột nhiên cô bị ai đó lôi đi. Khi cô quay đầu nhìn lại, cô thấy Cao Mạc cũng bị người nào đó đang lao về phía trước kéo đi. Họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên trước sân khấu cho nên vốn sẽ phải ra sau cùng, nhưng các cán bộ của Hội sinh viên bây giờ cũng bắt đầu ra khỏi hội trường, mặc dù số lượng người không quá nhiều, nhưng cùng chen ra một lúc nên thanh thế rất lớn.
"Lục Quyển Nhĩ, sao em lại đi trước? Mấy cô gái còn lại trong phòng đang tìm em khắp nơi đấy".
Người kéo cô đi là giảng viên Vương trong ban chấp hành đoàn trường, hơn năm mươi tuổi, nghe nói con cô đang du học ở nước ngoài, nên cô đối xử với sinh viên rất tốt. Cô lúc nào cũng tươi cười gọi sinh viên nữ là các cô, gọi sinh viên nam là các cậu, một cô giáo rất tận tình. Thời gian này cô phụ trách tổ chức việc diễn tập nên đã rất quen thuộc với các cô, cô Vương đặc biệt rất quý Tôn Mộc Nam, muốn cô ấy ngoài thời gian lên giảng đường thì tới văn phòng đoàn giúp mình.
Quyển Nhĩ cảm thấy có chút buồn bực nhưng không dám lộ ra trước mặt cô Vương. "Em chào cô, em cứ nghĩ các bạn ấy về ký túc hết rồi, thế giờ các bạn ấy đâu ạ?".
"Đang tập trung sau cánh gà bàn bạc xem ngày mai liên hoan thì ăn gì?"
"Liên hoan?"
"Những sinh viên tham gia biểu diễn lần này được nhà trường hỗ trợ mỗi người ba mươi tệ, mọi người thống nhất góp vào để liên hoan, không phải trả cho từng người nữa. Nhưng đúng là lắm thầy nhiều ma, chín người mười ý, chẳng ai đưa ra được ý kiến nào hay cả. Cô định ra ngoài tìm giáo viên phụ trách hội trường này, báo cô ấy về trước cô sẽ ở lại khóa cửa rồi về sau, để các cô các cậu ấy bàn bạc cho thoải mái. Không ngờ lại gặp được em".
Quyển Nhĩ cảm thấy thật không biết phải làm sao, chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ? Trong bọn họ làm gì có ai có thể đưa ra ý kiến đi liên hoan ở đâu? Không biết còn nấn ná ở lại đó làm gì, để cô cũng bị kéo quay trở lại.
Quyển Nhĩ cùng với cô Vương đi vào sau cánh gà, quả nhiên toàn bộ sinh viên tham gia biểu diễn đang tập trung ở đó. Quyển Nhĩ tìm thấy Tôn Mộc Nam và các bạn, bèn đi tới, "Các cậu còn ham vui gì ở đây thế?". Cô thật sự chẳng còn tâm trí đâu mà bàn bạc xem nên ăn gì, nhưng thấy tinh thần bọn họ ai cũng rất hăng hái, thì thầm to nhỏ, như đang xem một vở kịch hấp dẫn nào đó không bằng.
Quyển Nhĩ kéo tay La Tư Dịch, người ngồi ngoài cùng, "Chuyện gì thế?".
La Tư Dịch kéo tay Quyển Nhĩ lại nắm chặt. Tay cô ấy lạnh như băng khiến Quyển Nhĩ bất giác rùng mình, có gì, người dẫn chương trình trên sân khấu trở thành diễn viên chính sau cánh gà".
Quyển Nhĩ nghe thấy thế liền ngước lên nhìn, Đình Mùi và Diêu Sênh đang ngồi sát vào nhau, thì thầm cười nói như chỗ không người, thỉnh thoảng lại giơ tay lên che miệng, ghé sát vào tai nhau nói gì đó. Xem ra lần biểu diễn này đã rất thành công, đã tạo ra được một cặp đôi mới. "Ồ, tốt quá!"
"Tốt gì mà tốt, nghe nói Diêu Sênh có người trong mộng rồi, vững tâm không thay lòng đổi dạ, bao nhiêu kẻ muốn tấn công đều bị cô ta coi như vô hình. Anh chàng Đinh Mùi này xem ra cũng chẳng được việc gì đâu".
Hà Bố vội vàng công bố tin tức mà cô vừa thăm dò được.
"Ai bảo thế, Đình Mùi chẳng phải cũng được rất nhiều người thích sao? Hồi học trung học còn khiến bao nhiêu nữ sinh trường mình si mê đấy!" Tôn Mộc Nam nói.
"Mình thấy anh ta vẫn còn non lắm, không có khả năng chiến thắng." Tề Vũ nói như bà cụ non. Trong mắt cô, những nam sinh cùng tuổi đều còn rất trẻ con.
"Sau các cậu biết là anh ta định theo đuổi Diêu Sênh?" Quyển Nhĩ cảm thấy có chút phiền muộn. Anh chàng Đinh Mùi này gặp ai cũng như đã quen từ lâu, có vẻ như việc ân cần với con gái chính là thói quen của anh ta, không thể tùy tiện chụp mũ cho anh ta như thế, nếu không, cô gái nào quen với anh ta cũng sẽ đều bị coi là được anh ta để ý, bao gồm cả mình trong đó.
"Điều đấy có gì là khó?" Sở Phi Bình xen vào, "Trừ lúc dẫn chương trình là phải quay xuống nhìn khán giả, thời gian còn lại mắt anh ta cứ như mọc trên người Diêu Sênh vậy, nào có thấy nhìn ai khác đâu! Thế mà cậu còn không nhận ra?".
"Mình không để ý!" Quyển Nhĩ thật thà gật đầu. Thực ra cũng không thể trách Quyển Nhĩ vô tâm, mấy người bọn họ ai cũng từng trải qua cảm giác được con trai theo đuổi nên rất mẫn cảm với hành động của các nam sinh. Chỉ riêng cái nhìn say đắm như thể trong mắt Đinh Mùi, thế giới này chỉ có một mình Diêu Sênh kia, cũng có thể cho thấy điều gì đó. Nhưng đối với Quyển Nhĩ mà nói, Đinh Mùi chính là người như vậy, anh ấy dễ dàng nhiệt tình thân thiện với người khác, không phân biệt nam hay nữ, cũng không để ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Quyển Nhĩ đã coi Đinh Mùi là bạn, vì thế bất giác lo lắng thay cho anh ấy, "Cậu thấy bọn họ không có hy vọng nhưng mình lại thấy họ rất đẹp đôi đấy chứ".
"Người khác thấy đẹp đôi hay không thì có ích gì, nếu không thích, thì ai dám làm gì cô ta". La Tư Dịch nói xong buông tay Quyển Nhĩ ra đứng dậy định đi. Quyển Nhĩ thấy cô Vương đang bận nói chuyện với người khác, vội vàng túm lấy tay La Tư Dịch rồi nói, "Chúng mình cùng đi". Lúc này không đi, thì còn đợi lúc nào! Cô không biết liệu Cao Mạc có đứng đợi cô ở cửa hay không, bị kéo quay lại chỉ để nghe mọi người tán chuyện linh tinh, chẳng liên quan gì đến mình, thật đúng là xui xẻo!
Ra khỏi hội trường, Quyển Nhĩ vừa đi vừa tìm nhưng không thấy bóng dáng Cao Mạc đâu. Trong lòng Quyển Nhĩ vô cùng thắc mắc, liệu anh có nhìn thấy cô bị người khác kéo đi không hay vẫn nghĩ rằng hai người vô tình lạc nhau? Liệu có nghĩ ngợi gì không? Giờ không biết anh đang ở đâu rồi?
"Cậu còn chần chừ gì nữa?" Bình thường La Tư Dịch vốn dễ tính, nhưng thấy Quyển Nhĩ đi chậm quá, mãi chẳng đi được bao xa.
Quyển Nhĩ do dự một lúc, "Không có gì". Việc vừa xảy ra, cô vẫn chưa suy nghĩ kỹ, không biết nói gì, cũng không biết nên nói gì nữa.
"Bọn mình ra sân vận động ngồi một lát đi." La Tư Dịch đột nhiên đề nghị.
Quyển Nhĩ muốn đến phòng ký túc để tìm Cao Mạc, đối với cô, đấy mới là việc cấp thiết lúc này. Nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của La Tư Dịch khiến cô thấy khó mở miệng từ chối. Hơn nữa, đêm hôm trước, chính là La Tư Dịch đã an ủi giúp cô trấn tĩnh tinh thần, làm sao cô có thể từ chối cô ấy vào lúc này chứ.
Vả lại, nếu gặp Cao Mạc thì cô sẽ nói thế nào? Làm thế nào? Cô đã bỏ lỡ bàn tay anh đưa tới, không biết lời hứa nắm tay cùng đồng hành có mất đi hiệu lực không? Giờ cô không chỉ cảm thấy ảo não mà còn cảm thấy rất phiền não.
"Đi thôi." Quyển Nhĩ kéo cánh tay La Tư Dịch, cô tin rằng khuôn mặt mình lúc này cũng hiện lên vẻ cô đơn giống cô ấy, thậm chí sự cô đơn của cô còn bao gồm cả sự lo lắng và bất lực.
Vào sân vận động, Quyển Nhĩ và La Tư Dịch ngồi ở vị trí cao nhất trên khán đài, ngắm nhìn những sinh viên đang chạy hoặc tản bộ dưới sân, có người đi một mình, cũng có từng nhóm h người, có những người yêu nhau, và có cả những người chỉ đơn thuần là bạn. Những bước chân nhàn nhã đó, kết hợp với ánh đèn hắt ra từ khu ký túc gần đấy và sắc tối của màn đêm, khiến người ta có ảo giác như mình đang ở trong một bức tranh, lại cảm thấy ngoài bản thân mình ra, mọi thứ xung quanh chuyển động thật chậm chạp.
"Ở đây rất thoải mái phải không?" Đột nhiên La Tư Dịch cất tiếng hỏi.
Quyển Nhĩ gật gật đầu.
"Trước kia lúc chưa vào đại học, thỉnh thoảng mình vẫn đến đây chạy vài vòng, chạy cho tới khi cảm thấy kiệt sức, phải nằm vật ra đám cỏ êm ái dưới sân kia thì thôi. Lúc chạy mình cũng biết, thực ra cho dù có nỗ lực chạy tới mức nào, cũng chỉ là chạy vòng quanh mà thôi, không bao giờ đến được nơi mà mình muốn đến, không đến được bên anh ấy, trừ phi anh ấy chịu đứng trên đường chạy của mình".
"Cậu không thể chạy tới chỗ anh ấy được sao? Nếu cậu đã muốn, thì hãy coi nơi anh ấy đứng là cái đích mà cậu nhắm tới".
La Tư Dịch lắc lắc đầu, "Cách của cậu không thể áp dụng với mình. Anh ấy vẫn luôn ở ngay cạnh mình, sao mình lại phải chạy đi đâu chứ? Khoảng cách chỉ có một bước chân thôi mà sao cảm giác không thể vượt qua được".
"La Tư Dịch," Quyển Nhĩ nghĩ một lát, rồi lại nói tiếp, "Nếu như anh ấy chủ động bước đến bên cậu thì sao?".
"Mình không thấy có khả năng ấy, tư thế của anh ấy dù nhìn ở hướng nào thì cũng là đang đi về phía người khác." La Tư Dịch nói xong, mỉm cười buồn tênh. Nỗi buồn phiền của tuổi trẻ dường như rất dễ dàng được làm nhạt đi trong những câu tự trào phúng, cũng có thể bởi cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu nên trong tim vẫn còn chan chứa hy vọng.
"Có khả năng ấy đấy, thật đấy!" Những lời nói của La Tư Dịch đã chạm tới trái tim của Quyển Nhĩ. Khoảng cách giữa cô và Cao Mạc chỉ là một cánh tay, thậm chí chỉ là bàn tay. Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ chủ động vượt qua khoảng cách ấy. Chỉ đáng tiếc là, khi anh đưa tay ra, cô đã không giữ lấy. Cô dùng các ngón tay quấn lấy tóc của mình, quấn chặt, rồi lại thả ra, lại quấn, lại thả, trái tim cô cũng đang rối tung như mái tóc cô lúc này. Quyển Nhĩ rất muốn tâm sự với La Tư Dịch về việc xảy ra tối nay, cô có cảm giác cô ấy sẽ hiểu được. Chỉ có điều, với tâm trạng như lúc này, không biết cô ấy còn tâm trí để nghe nữa hay không?
"Cao Mạc chủ động rồi phải không?" La
Tư Dịch quả nhiên thông mình hơn người.
"Coi là thế." Lúc này Quyển Nhĩ mới cảm nhận được niềm vui đang từ từ dâng lên trong tim, dường như phải rời khỏi anh ấy, cô mới dám tin đấy là sự thật.
"Lục Quyển Nhĩ, cậu thật hạnh phúc." La Tư Dịch nói rất thật lòng. Anh chàng Cao Mạc đó nghe nói giống hệt lão tăng nhập định, không rung động trước tình cảm của bất kỳ ai. Trước đó cô vẫn lo lắng Quyển Nhĩ sẽ thất vọng, giờ thì xem ra trong tim anh ta đã có Quyển Nhĩ từ lâu, nên mới không để ý tới người khác mà thôi.
"May mắn phải không?" Quyển Nhĩ bất an cựa mình, giơ bàn tay vừa được Cao Mạc nắm lên, "Hình như mình đã tự phá hỏng sự may mắn đó của bản thân rồi, haizz!".
"Chuyện thế nào?"
"Đúng là anh ấy chủ động, nhưng mình còn chưa kịp trả lời đã bị cô Vương kéo đi. Lúc quay ra thì đã không thấy anh ấy đâu nữa."
La Tư Dịch lập tức đứng dậy, "Đi thôi!". "Đi đâu?"
"Tìm anh ta, phải trả lời chứ."
La Tư Dịch rất kiên quyết, còn Quyển Nhĩ lại chần chừ, "Cũng không cần phải ngay lúc này đâu".
"Đừng chỉ biết ngồi ôm cây đợi thỏ!" La Tư Dịch ném lại một câu, rồi đi thẳng.
Dưới khu ký túc của Cao Mạc.
Mặc dù Quyển Nhĩ rất thấp thỏm, nhưng khi bước lên lầu cô cũng đã cố gắng trấn tĩnh, coi như vào chỗ không người vậy. Mấy lần trước cô đã tới đây tìm Cao Mạc nên rất quen đường thuộc lối. Trước khi lên phải đăng ký, chú ở phòng đăng ký cười rất thân mật rồi nói, "Tìm ai à, mau lên đi!".
Cô không ngờ, lần này mọi việc lại không hề thuận lợi, lên được tới một nửa tầng hai, liền bị một chú bảo vệ chạy đuổi theo từ phía sau, kiên quyết kéo trở xuống, Phòng đăng ký vừa thay ca, người này giọng nói có vẻ bực tức, vấn đề là khẩu âm của ông ta rất nặng, quát tháo một hồi, chỉ chỉ trỏ trỏ, vẽ vẽ gạch gạch, Quyển Nhĩ vẫn không hiểu vì sao ông ta không cho mình lên.
"Này, sáu phích nước?"
Quyển Nhĩ đang bối rối, thì bỗng nhiên có một giọng nói xen vào. Cô ngẩng đầu lên, cũng có thể coi là gặp người quen, chính là anh chàng Hầu Ủy Viên.
"Tìm Đinh Mùi phải không? Để anh lên gọi giúp em, nữ sinh không được phép lên trên đâu." Hầu Duy Nguyên biết mình vừa rồi lỡ lời, đã gọi cô nữ sinh này bằng biệt hiệu phòng anh đặt cho cô trong lúc cả phòng tán phét. Khí thế của cô ngày hôm đó ở dưới sân ký túc anh vẫn còn nhớ rất rõ. Còn chần chừ ở đây, anh ta sẽ lại bị đánh trả cho mà xem. Vì thế, không đợi Quyển Nhĩ đồng ý hay không, liền mấy bậc một phóng lên trên lầu.
Chú bảo vệ thấy có người đi lên trên gọi người giúp liền chỉ vào cửa bào Quyển Nhĩ đứng đó đợi, rồi quay về phòng. Một người nói không rõ, còn một người chẳng để cho cô được nói rõ, Quyển Nhĩ cũng không còn cách nào, đành phải đứng đợi ở cửa. Lúc này, cũng không biết là Đinh Mùi đã về hay chưa. Anh chàng Hầu Ủy Viên đó xem ra thể lực rất tốt, anh ta không ngại vất vả chạy lên chạy xuống, cô cũng chẳng biết làm sao. Sáu phích nước? Đừng nghĩ rằng vừa rồi chú bảo vệ nói to mà cô không nghe rõ anh ta gọi thế, mấy anh chàng phòng Đinh Mùi đã lấy cô là trò hề để thêm gia vị cho cuộc sống! Món nợ đó sau này có cơ hội nhất định cô sẽ tính.
Một lúc sau, anh chàng Hầu Ủy Viên đó mới thở phì phò chạy xuống. "Hình như Đinh Mùi vẫn chưa về. Mấy phòng gần đấy, nhà vệ sinh, phòng thể thao, anh đã tìm khắp một lượt rồi, không thấy bóng dáng cậu ta đâu".
Quyển Nhĩ đợi anh ta thở xong, mới nói
"Em không tìm Đinh Mùi".
"Hả? Vậy em tìm ai?" Hầu Duy Nguyên la oai oái. "Sao không nói sớm, anh đi dọc hành lang gào tên cậu ta lâu như thế, ai cũng hỏi có phải anh bị lạc mất con không".
Vào lúc không khí hết sức nghiêm túc, chân thành thế này, Quyển Nhĩ vẫn bị anh ta chọc cho phì cười.
"Em tìm Cao Mạc ở phòng 321."
"321, chẳng phải là ngay trên phòng anh sao anh là phòng 221."
Tòa ký túc này tầng một là tầng hầm, vì thế tầng hai là tầng thấp nhất. Quyển Nhĩ bất giác trừng mắt, chỉ lên có nửa tầng mà đi lâu như thế, đồng chí Hầu Ủy Viên này đúng là đã tìm Đinh Mùi cả dưới thảm rồi.
Hầu Duy Nguyên không đợi Quyển Nhĩ ra chỉ thị tiếp theo, vội vàng nói, "Để anh đi gọi giúp em, Cao Mạc phải không?".
Anh ta nói xong lại ào ào chạy đi như một cơn gió. Nhìn tư thế chạy lên cầu thang của anh ta thôi cũng giống như đang vận dụng hết công lực trèo lên tòa nhà mười mấy tầng vậy. Nhờ có sự nhiệt tình của Hầu Duy Nguyên, Quyển Nhĩ cảm thấy sự căng thẳng của mình cũng theo bước chân anh ta mà đi mất rồi.
Quả nhiên, vài phút sau anh ta lại chạy xuống. "Mấy người trong phòng Cao Mạc nói, cậu ta chỉ về trước khi ký túc đóng cửa khoảng năm phút, nói em tới phòng thí nghiệm mà tìm".
"Phiền anh quá." Cô chân thành cảm ơn Hầu Duy Nguyên, nhất thời không biết nên đi về hướng nào. Tòa nhà có phòng thí nghiệm nơi Cao Mạc đang ở đó, nếu là ban ngày thì may ra cô còn tìm thấy, nhưng giờ đã muộn thế này, tòa nhà nào nhìn cũng na ná nhau, nếu tới từng tòa nhà mà tìm, chắc cũng phải tới sáng mới thấy.
Cô vừa đi được vài bước thì nghe thấy phía sau có bước chân chạy đuổi theo, "Hay là để anh đưa em đi, giờ chỗ đó cũng tối lắm".
Câu đó Hầu Duy Nguyên nói khá nhanh, như không ngắt nghỉ.
"Không cần đâu. Em cũng không biết anh ấy ở tòa nhà nào, cũng không nhớ tên phòng thí nghiệm của anh ấy. Em không đi đâu nữa, chỉ đứng đây đợi thôi".
Lúc đó mặt Hầu Duy Nguyên thoáng ửng đỏ. Anh nhìn bóng dáng nhỏ bé của Quyển Nhĩ, dùng thời gian một phút để tự thuyết phục mình, chỉ là xuất phát từ việc quan tâm tới bạn cùng học, lo lắng cho sự an toàn của bạn học nữ nên mới yêu cầu được đi cùng. Kết quả, lý do đầy chính nghĩa đó cũng chẳng đi đến đâu. Anh không dám ngẩng đầu nhìn lên trên, ở đó chắc chắn đang có rất nhiều cái đầu đang chen chúc nhìn xuống xem trò hay, "Vậy, vậy em cứ đợi ở đây nhé. Ở đây sau chín giờ tối là không cho nữ sinh vào nữa, lần sau cần tìm ai cứ gọi anh, anh sẽ giúp em".
Hầu Duy Nguyên nói xong liền quay lên lầu, vẫn như trước, không đợi Quyển Nhĩ trả lời.
Trước khi ký túc đóng cửa năm phút, Quyển Nhĩ vừa phải lo đối phó với đám muỗi hung hăng nhiều như nấm mọc sau khi thời tiết chuyển sang thu, vừa khổ sở nghĩ, cho dù đợi tới khi Cao Mạc trở về ký túc xá nam, thì e là cô cũng không thể vào được ký túc của mình nữa.
"Lục Quyển Nhĩ!" Vai cô bị cánh tay ai đó vỗ bộp một cái, "Em ở đây làm gì thế?".
Quyển Nhĩ không cần quay đầu lại, trong trường này chỉ duy nhất một người có thể dùng phương pháp bạo lực như thế thay lời chào hỏi với cô - Đinh Mùi.
"Em đợi bạn."
Đình Mùi đi vòng lên phía trước, hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mặt Quyển Nhĩ. "Có phần bi thương nhỉ, để anh đoán xem nào, không phải em đang đợi anh chàng tên Cao Mạc kia đấy chứ!".
Quyển Nhĩ mở to mắt, "Sao anh biết?". Đinh Mùi lấy tay che mặt mình. "Em đừng nhìn anh trừng trừng như thế, em căng mắt nhìn anh như vậy, anh lo là hai con ngươi của em sẽ rớt xuống mất thôi".
"Anh chăm sóc cho tốt mắt của mình đi, không phải lo cho người khác. Nếu con ngươi của em có rớt xuống, em sẽ tự có cách nhét nó vào lại, ai bảo mắt em to thế làm gì chứ".
"Em chê anh mắt nhỏ chứ gì, thật uổng công anh đã lo lắng cho em, còn định nói cho em biết tung tích của Cao Mạc. Nếu em đã không coi trọng tình cảm giai cấp cùng chung hoạn nạn của chúng ta, cũng không thông cảm với sự tự tin mong manh của anh, không còn cách nào khác, anh đi vậy." Anh ta nói xong, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại bồi thêm một câu. "Nếu em hối hận vì đã làm tổn thương anh, thì hãy cho anh tiền để anh đi cắt mí".
Quyển Nhĩ quên luôn cuộc nói chuyện với anh ta bắt đầu như thế nào, chỉ cảm thấy cáu tiết, "Không cần phiền phức vậy đâu, đưa cho em con dao, em sẽ giúp anh cắt mí".
Mắt Đinh Mùi là mắt một mí điển hình, nhưng hai mắt lại tròn tròn và sáng trưng, rất có hồn. Anh thấy Quyển Nhĩ nổi nóng, vội vàng nói, "Là do anh cao lớn, mắt lại to, nên trông mắt mới có vẻ nhỏ đi như thế, thực ra kích thước của nó cũng không đến nỗi nào, không tin hai chúng ta cùng so xem, chắc chắn không nhỏ hơn của em".
Anh nói xong bèn áp sát lại, mặt đối mặt, mắt đối mắt với Quyển Nhĩ. Giây phút đó, Quyển Nhĩ cảm giác như sắp ngạt thở, không phải vì liên tưởng linh tinh, mà là đột nhiên có người áp sát lại gần, cô nín thở theo phản ứng rất tự nhiên. Ấn tượng duy nhất để lại trong cô là mắt của anh ấy rất sáng, rất sâu.
Lục Quyển Nhĩ đẩy mạnh anh ra, tức tới nỗi không nói được gì. Nhưng qua kinh nghiệm của vài lần tiếp xúc khiến cô hiểu rằng, anh chẳng có ác ý gì cả, vì thế cũng không cần thiết phải so đo tính toán với anh. "Em tin rồi, nếu so xem mặt ai to hơn, thì anh đúng là vô địch".
Đột nhiên, tiếng la ó, huýt sáo nổi lên như sóng vỗ bờ, Quyển Nhĩ nhìn qua vai Đinh Mùi, mỗi ô cửa sổ sáng trưng trên kia dường như phải có tới mấy cái đầu đang lắc lư, chỉ có điều không nhìn rõ mặt từng người mà thôi. Dưới con mắt của bọn họ, màn vừa rồi hẳn là rất tình cảm.
Quay lại nhìn Đinh Mùi, không biết do anh bị những lời của Quyển Nhĩ hạ gục hay là do phản ứng của khán giả phía sau làm cho giật mình, bèn ngồi xổm ở đó không động đậy, mắt nhìn chằm chằm về phía Quyển Nhĩ.
"Mau đi đi, không cần anh phải lo cho mắt của em, cũng không cần anh nói cho em biết Cao Mạc đang ở đâu, cứ tiếp tục làm mặt mèo bự đi."
Diễn viên chính lui về sau cánh gà, khán giả cũng tự động tản đi, Quyển Nhĩ giục Đinh Mùi mau lên phòng.
Đình Mùi giơ ngón tay chỉ về phía sau Quyển Nhĩ, "Không cần phải nói cho em biết nữa, vừa rồi anh ta ở dưới sân khu ký túc của em, giờ thì đang ở sau lưng em đấy".
Quyển Nhĩ không tin lắm, chầm chậm quay người lại, Cao Mạc đang đứng phía sau, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
Người mà cô đã chờ đợi lâu như vậy, giờ chỉ cần giơ tay lên thôi là anh ấy đã ở ngay trong tầm tay. Quyển Nhĩ không biết vì sao mình lại do dự, lúng túng, tâm trạng rối bời khiến cô căng thẳng. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Quyển Nhĩ cảm thấy hơi sợ. Đúng thế, cô cảm thấy sợ.
Mặc kệ, cứ nắm lấy đã rồi tính sau, nếu không sẽ hối hận. Tự nhiên trong giây phút ấy, Quyển Nhĩ như bừng hiểu ra, đưa tay ra nắm lấy tay Cao Mạc.
Đúng vào lúc Quyển Nhĩ cảm thấy tay mình đã chạm vào tay Cao Mạc, đột nhiên cô bị ai đó lôi đi. Khi cô quay đầu nhìn lại, cô thấy Cao Mạc cũng bị người nào đó đang lao về phía trước kéo đi. Họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên trước sân khấu cho nên vốn sẽ phải ra sau cùng, nhưng các cán bộ của Hội sinh viên bây giờ cũng bắt đầu ra khỏi hội trường, mặc dù số lượng người không quá nhiều, nhưng cùng chen ra một lúc nên thanh thế rất lớn.
"Lục Quyển Nhĩ, sao em lại đi trước? Mấy cô gái còn lại trong phòng đang tìm em khắp nơi đấy".
Người kéo cô đi là giảng viên Vương trong ban chấp hành đoàn trường, hơn năm mươi tuổi, nghe nói con cô đang du học ở nước ngoài, nên cô đối xử với sinh viên rất tốt. Cô lúc nào cũng tươi cười gọi sinh viên nữ là các cô, gọi sinh viên nam là các cậu, một cô giáo rất tận tình. Thời gian này cô phụ trách tổ chức việc diễn tập nên đã rất quen thuộc với các cô, cô Vương đặc biệt rất quý Tôn Mộc Nam, muốn cô ấy ngoài thời gian lên giảng đường thì tới văn phòng đoàn giúp mình.
Quyển Nhĩ cảm thấy có chút buồn bực nhưng không dám lộ ra trước mặt cô Vương. "Em chào cô, em cứ nghĩ các bạn ấy về ký túc hết rồi, thế giờ các bạn ấy đâu ạ?".
"Đang tập trung sau cánh gà bàn bạc xem ngày mai liên hoan thì ăn gì?"
"Liên hoan?"
"Những sinh viên tham gia biểu diễn lần này được nhà trường hỗ trợ mỗi người ba mươi tệ, mọi người thống nhất góp vào để liên hoan, không phải trả cho từng người nữa. Nhưng đúng là lắm thầy nhiều ma, chín người mười ý, chẳng ai đưa ra được ý kiến nào hay cả. Cô định ra ngoài tìm giáo viên phụ trách hội trường này, báo cô ấy về trước cô sẽ ở lại khóa cửa rồi về sau, để các cô các cậu ấy bàn bạc cho thoải mái. Không ngờ lại gặp được em".
Quyển Nhĩ cảm thấy thật không biết phải làm sao, chuyện này rốt cuộc là thế nào chứ? Trong bọn họ làm gì có ai có thể đưa ra ý kiến đi liên hoan ở đâu? Không biết còn nấn ná ở lại đó làm gì, để cô cũng bị kéo quay trở lại.
Quyển Nhĩ cùng với cô Vương đi vào sau cánh gà, quả nhiên toàn bộ sinh viên tham gia biểu diễn đang tập trung ở đó. Quyển Nhĩ tìm thấy Tôn Mộc Nam và các bạn, bèn đi tới, "Các cậu còn ham vui gì ở đây thế?". Cô thật sự chẳng còn tâm trí đâu mà bàn bạc xem nên ăn gì, nhưng thấy tinh thần bọn họ ai cũng rất hăng hái, thì thầm to nhỏ, như đang xem một vở kịch hấp dẫn nào đó không bằng.
Quyển Nhĩ kéo tay La Tư Dịch, người ngồi ngoài cùng, "Chuyện gì thế?".
La Tư Dịch kéo tay Quyển Nhĩ lại nắm chặt. Tay cô ấy lạnh như băng khiến Quyển Nhĩ bất giác rùng mình, có gì, người dẫn chương trình trên sân khấu trở thành diễn viên chính sau cánh gà".
Quyển Nhĩ nghe thấy thế liền ngước lên nhìn, Đình Mùi và Diêu Sênh đang ngồi sát vào nhau, thì thầm cười nói như chỗ không người, thỉnh thoảng lại giơ tay lên che miệng, ghé sát vào tai nhau nói gì đó. Xem ra lần biểu diễn này đã rất thành công, đã tạo ra được một cặp đôi mới. "Ồ, tốt quá!"
"Tốt gì mà tốt, nghe nói Diêu Sênh có người trong mộng rồi, vững tâm không thay lòng đổi dạ, bao nhiêu kẻ muốn tấn công đều bị cô ta coi như vô hình. Anh chàng Đinh Mùi này xem ra cũng chẳng được việc gì đâu".
Hà Bố vội vàng công bố tin tức mà cô vừa thăm dò được.
"Ai bảo thế, Đình Mùi chẳng phải cũng được rất nhiều người thích sao? Hồi học trung học còn khiến bao nhiêu nữ sinh trường mình si mê đấy!" Tôn Mộc Nam nói.
"Mình thấy anh ta vẫn còn non lắm, không có khả năng chiến thắng." Tề Vũ nói như bà cụ non. Trong mắt cô, những nam sinh cùng tuổi đều còn rất trẻ con.
"Sau các cậu biết là anh ta định theo đuổi Diêu Sênh?" Quyển Nhĩ cảm thấy có chút phiền muộn. Anh chàng Đinh Mùi này gặp ai cũng như đã quen từ lâu, có vẻ như việc ân cần với con gái chính là thói quen của anh ta, không thể tùy tiện chụp mũ cho anh ta như thế, nếu không, cô gái nào quen với anh ta cũng sẽ đều bị coi là được anh ta để ý, bao gồm cả mình trong đó.
"Điều đấy có gì là khó?" Sở Phi Bình xen vào, "Trừ lúc dẫn chương trình là phải quay xuống nhìn khán giả, thời gian còn lại mắt anh ta cứ như mọc trên người Diêu Sênh vậy, nào có thấy nhìn ai khác đâu! Thế mà cậu còn không nhận ra?".
"Mình không để ý!" Quyển Nhĩ thật thà gật đầu. Thực ra cũng không thể trách Quyển Nhĩ vô tâm, mấy người bọn họ ai cũng từng trải qua cảm giác được con trai theo đuổi nên rất mẫn cảm với hành động của các nam sinh. Chỉ riêng cái nhìn say đắm như thể trong mắt Đinh Mùi, thế giới này chỉ có một mình Diêu Sênh kia, cũng có thể cho thấy điều gì đó. Nhưng đối với Quyển Nhĩ mà nói, Đinh Mùi chính là người như vậy, anh ấy dễ dàng nhiệt tình thân thiện với người khác, không phân biệt nam hay nữ, cũng không để ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Quyển Nhĩ đã coi Đinh Mùi là bạn, vì thế bất giác lo lắng thay cho anh ấy, "Cậu thấy bọn họ không có hy vọng nhưng mình lại thấy họ rất đẹp đôi đấy chứ".
"Người khác thấy đẹp đôi hay không thì có ích gì, nếu không thích, thì ai dám làm gì cô ta". La Tư Dịch nói xong buông tay Quyển Nhĩ ra đứng dậy định đi. Quyển Nhĩ thấy cô Vương đang bận nói chuyện với người khác, vội vàng túm lấy tay La Tư Dịch rồi nói, "Chúng mình cùng đi". Lúc này không đi, thì còn đợi lúc nào! Cô không biết liệu Cao Mạc có đứng đợi cô ở cửa hay không, bị kéo quay lại chỉ để nghe mọi người tán chuyện linh tinh, chẳng liên quan gì đến mình, thật đúng là xui xẻo!
Ra khỏi hội trường, Quyển Nhĩ vừa đi vừa tìm nhưng không thấy bóng dáng Cao Mạc đâu. Trong lòng Quyển Nhĩ vô cùng thắc mắc, liệu anh có nhìn thấy cô bị người khác kéo đi không hay vẫn nghĩ rằng hai người vô tình lạc nhau? Liệu có nghĩ ngợi gì không? Giờ không biết anh đang ở đâu rồi?
"Cậu còn chần chừ gì nữa?" Bình thường La Tư Dịch vốn dễ tính, nhưng thấy Quyển Nhĩ đi chậm quá, mãi chẳng đi được bao xa.
Quyển Nhĩ do dự một lúc, "Không có gì". Việc vừa xảy ra, cô vẫn chưa suy nghĩ kỹ, không biết nói gì, cũng không biết nên nói gì nữa.
"Bọn mình ra sân vận động ngồi một lát đi." La Tư Dịch đột nhiên đề nghị.
Quyển Nhĩ muốn đến phòng ký túc để tìm Cao Mạc, đối với cô, đấy mới là việc cấp thiết lúc này. Nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của La Tư Dịch khiến cô thấy khó mở miệng từ chối. Hơn nữa, đêm hôm trước, chính là La Tư Dịch đã an ủi giúp cô trấn tĩnh tinh thần, làm sao cô có thể từ chối cô ấy vào lúc này chứ.
Vả lại, nếu gặp Cao Mạc thì cô sẽ nói thế nào? Làm thế nào? Cô đã bỏ lỡ bàn tay anh đưa tới, không biết lời hứa nắm tay cùng đồng hành có mất đi hiệu lực không? Giờ cô không chỉ cảm thấy ảo não mà còn cảm thấy rất phiền não.
"Đi thôi." Quyển Nhĩ kéo cánh tay La Tư Dịch, cô tin rằng khuôn mặt mình lúc này cũng hiện lên vẻ cô đơn giống cô ấy, thậm chí sự cô đơn của cô còn bao gồm cả sự lo lắng và bất lực.
Vào sân vận động, Quyển Nhĩ và La Tư Dịch ngồi ở vị trí cao nhất trên khán đài, ngắm nhìn những sinh viên đang chạy hoặc tản bộ dưới sân, có người đi một mình, cũng có từng nhóm h người, có những người yêu nhau, và có cả những người chỉ đơn thuần là bạn. Những bước chân nhàn nhã đó, kết hợp với ánh đèn hắt ra từ khu ký túc gần đấy và sắc tối của màn đêm, khiến người ta có ảo giác như mình đang ở trong một bức tranh, lại cảm thấy ngoài bản thân mình ra, mọi thứ xung quanh chuyển động thật chậm chạp.
"Ở đây rất thoải mái phải không?" Đột nhiên La Tư Dịch cất tiếng hỏi.
Quyển Nhĩ gật gật đầu.
"Trước kia lúc chưa vào đại học, thỉnh thoảng mình vẫn đến đây chạy vài vòng, chạy cho tới khi cảm thấy kiệt sức, phải nằm vật ra đám cỏ êm ái dưới sân kia thì thôi. Lúc chạy mình cũng biết, thực ra cho dù có nỗ lực chạy tới mức nào, cũng chỉ là chạy vòng quanh mà thôi, không bao giờ đến được nơi mà mình muốn đến, không đến được bên anh ấy, trừ phi anh ấy chịu đứng trên đường chạy của mình".
"Cậu không thể chạy tới chỗ anh ấy được sao? Nếu cậu đã muốn, thì hãy coi nơi anh ấy đứng là cái đích mà cậu nhắm tới".
La Tư Dịch lắc lắc đầu, "Cách của cậu không thể áp dụng với mình. Anh ấy vẫn luôn ở ngay cạnh mình, sao mình lại phải chạy đi đâu chứ? Khoảng cách chỉ có một bước chân thôi mà sao cảm giác không thể vượt qua được".
"La Tư Dịch," Quyển Nhĩ nghĩ một lát, rồi lại nói tiếp, "Nếu như anh ấy chủ động bước đến bên cậu thì sao?".
"Mình không thấy có khả năng ấy, tư thế của anh ấy dù nhìn ở hướng nào thì cũng là đang đi về phía người khác." La Tư Dịch nói xong, mỉm cười buồn tênh. Nỗi buồn phiền của tuổi trẻ dường như rất dễ dàng được làm nhạt đi trong những câu tự trào phúng, cũng có thể bởi cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu nên trong tim vẫn còn chan chứa hy vọng.
"Có khả năng ấy đấy, thật đấy!" Những lời nói của La Tư Dịch đã chạm tới trái tim của Quyển Nhĩ. Khoảng cách giữa cô và Cao Mạc chỉ là một cánh tay, thậm chí chỉ là bàn tay. Cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ chủ động vượt qua khoảng cách ấy. Chỉ đáng tiếc là, khi anh đưa tay ra, cô đã không giữ lấy. Cô dùng các ngón tay quấn lấy tóc của mình, quấn chặt, rồi lại thả ra, lại quấn, lại thả, trái tim cô cũng đang rối tung như mái tóc cô lúc này. Quyển Nhĩ rất muốn tâm sự với La Tư Dịch về việc xảy ra tối nay, cô có cảm giác cô ấy sẽ hiểu được. Chỉ có điều, với tâm trạng như lúc này, không biết cô ấy còn tâm trí để nghe nữa hay không?
"Cao Mạc chủ động rồi phải không?" La
Tư Dịch quả nhiên thông mình hơn người.
"Coi là thế." Lúc này Quyển Nhĩ mới cảm nhận được niềm vui đang từ từ dâng lên trong tim, dường như phải rời khỏi anh ấy, cô mới dám tin đấy là sự thật.
"Lục Quyển Nhĩ, cậu thật hạnh phúc." La Tư Dịch nói rất thật lòng. Anh chàng Cao Mạc đó nghe nói giống hệt lão tăng nhập định, không rung động trước tình cảm của bất kỳ ai. Trước đó cô vẫn lo lắng Quyển Nhĩ sẽ thất vọng, giờ thì xem ra trong tim anh ta đã có Quyển Nhĩ từ lâu, nên mới không để ý tới người khác mà thôi.
"May mắn phải không?" Quyển Nhĩ bất an cựa mình, giơ bàn tay vừa được Cao Mạc nắm lên, "Hình như mình đã tự phá hỏng sự may mắn đó của bản thân rồi, haizz!".
"Chuyện thế nào?"
"Đúng là anh ấy chủ động, nhưng mình còn chưa kịp trả lời đã bị cô Vương kéo đi. Lúc quay ra thì đã không thấy anh ấy đâu nữa."
La Tư Dịch lập tức đứng dậy, "Đi thôi!". "Đi đâu?"
"Tìm anh ta, phải trả lời chứ."
La Tư Dịch rất kiên quyết, còn Quyển Nhĩ lại chần chừ, "Cũng không cần phải ngay lúc này đâu".
"Đừng chỉ biết ngồi ôm cây đợi thỏ!" La Tư Dịch ném lại một câu, rồi đi thẳng.
Dưới khu ký túc của Cao Mạc.
Mặc dù Quyển Nhĩ rất thấp thỏm, nhưng khi bước lên lầu cô cũng đã cố gắng trấn tĩnh, coi như vào chỗ không người vậy. Mấy lần trước cô đã tới đây tìm Cao Mạc nên rất quen đường thuộc lối. Trước khi lên phải đăng ký, chú ở phòng đăng ký cười rất thân mật rồi nói, "Tìm ai à, mau lên đi!".
Cô không ngờ, lần này mọi việc lại không hề thuận lợi, lên được tới một nửa tầng hai, liền bị một chú bảo vệ chạy đuổi theo từ phía sau, kiên quyết kéo trở xuống, Phòng đăng ký vừa thay ca, người này giọng nói có vẻ bực tức, vấn đề là khẩu âm của ông ta rất nặng, quát tháo một hồi, chỉ chỉ trỏ trỏ, vẽ vẽ gạch gạch, Quyển Nhĩ vẫn không hiểu vì sao ông ta không cho mình lên.
"Này, sáu phích nước?"
Quyển Nhĩ đang bối rối, thì bỗng nhiên có một giọng nói xen vào. Cô ngẩng đầu lên, cũng có thể coi là gặp người quen, chính là anh chàng Hầu Ủy Viên.
"Tìm Đinh Mùi phải không? Để anh lên gọi giúp em, nữ sinh không được phép lên trên đâu." Hầu Duy Nguyên biết mình vừa rồi lỡ lời, đã gọi cô nữ sinh này bằng biệt hiệu phòng anh đặt cho cô trong lúc cả phòng tán phét. Khí thế của cô ngày hôm đó ở dưới sân ký túc anh vẫn còn nhớ rất rõ. Còn chần chừ ở đây, anh ta sẽ lại bị đánh trả cho mà xem. Vì thế, không đợi Quyển Nhĩ đồng ý hay không, liền mấy bậc một phóng lên trên lầu.
Chú bảo vệ thấy có người đi lên trên gọi người giúp liền chỉ vào cửa bào Quyển Nhĩ đứng đó đợi, rồi quay về phòng. Một người nói không rõ, còn một người chẳng để cho cô được nói rõ, Quyển Nhĩ cũng không còn cách nào, đành phải đứng đợi ở cửa. Lúc này, cũng không biết là Đinh Mùi đã về hay chưa. Anh chàng Hầu Ủy Viên đó xem ra thể lực rất tốt, anh ta không ngại vất vả chạy lên chạy xuống, cô cũng chẳng biết làm sao. Sáu phích nước? Đừng nghĩ rằng vừa rồi chú bảo vệ nói to mà cô không nghe rõ anh ta gọi thế, mấy anh chàng phòng Đinh Mùi đã lấy cô là trò hề để thêm gia vị cho cuộc sống! Món nợ đó sau này có cơ hội nhất định cô sẽ tính.
Một lúc sau, anh chàng Hầu Ủy Viên đó mới thở phì phò chạy xuống. "Hình như Đinh Mùi vẫn chưa về. Mấy phòng gần đấy, nhà vệ sinh, phòng thể thao, anh đã tìm khắp một lượt rồi, không thấy bóng dáng cậu ta đâu".
Quyển Nhĩ đợi anh ta thở xong, mới nói
"Em không tìm Đinh Mùi".
"Hả? Vậy em tìm ai?" Hầu Duy Nguyên la oai oái. "Sao không nói sớm, anh đi dọc hành lang gào tên cậu ta lâu như thế, ai cũng hỏi có phải anh bị lạc mất con không".
Vào lúc không khí hết sức nghiêm túc, chân thành thế này, Quyển Nhĩ vẫn bị anh ta chọc cho phì cười.
"Em tìm Cao Mạc ở phòng 321."
"321, chẳng phải là ngay trên phòng anh sao anh là phòng 221."
Tòa ký túc này tầng một là tầng hầm, vì thế tầng hai là tầng thấp nhất. Quyển Nhĩ bất giác trừng mắt, chỉ lên có nửa tầng mà đi lâu như thế, đồng chí Hầu Ủy Viên này đúng là đã tìm Đinh Mùi cả dưới thảm rồi.
Hầu Duy Nguyên không đợi Quyển Nhĩ ra chỉ thị tiếp theo, vội vàng nói, "Để anh đi gọi giúp em, Cao Mạc phải không?".
Anh ta nói xong lại ào ào chạy đi như một cơn gió. Nhìn tư thế chạy lên cầu thang của anh ta thôi cũng giống như đang vận dụng hết công lực trèo lên tòa nhà mười mấy tầng vậy. Nhờ có sự nhiệt tình của Hầu Duy Nguyên, Quyển Nhĩ cảm thấy sự căng thẳng của mình cũng theo bước chân anh ta mà đi mất rồi.
Quả nhiên, vài phút sau anh ta lại chạy xuống. "Mấy người trong phòng Cao Mạc nói, cậu ta chỉ về trước khi ký túc đóng cửa khoảng năm phút, nói em tới phòng thí nghiệm mà tìm".
"Phiền anh quá." Cô chân thành cảm ơn Hầu Duy Nguyên, nhất thời không biết nên đi về hướng nào. Tòa nhà có phòng thí nghiệm nơi Cao Mạc đang ở đó, nếu là ban ngày thì may ra cô còn tìm thấy, nhưng giờ đã muộn thế này, tòa nhà nào nhìn cũng na ná nhau, nếu tới từng tòa nhà mà tìm, chắc cũng phải tới sáng mới thấy.
Cô vừa đi được vài bước thì nghe thấy phía sau có bước chân chạy đuổi theo, "Hay là để anh đưa em đi, giờ chỗ đó cũng tối lắm".
Câu đó Hầu Duy Nguyên nói khá nhanh, như không ngắt nghỉ.
"Không cần đâu. Em cũng không biết anh ấy ở tòa nhà nào, cũng không nhớ tên phòng thí nghiệm của anh ấy. Em không đi đâu nữa, chỉ đứng đây đợi thôi".
Lúc đó mặt Hầu Duy Nguyên thoáng ửng đỏ. Anh nhìn bóng dáng nhỏ bé của Quyển Nhĩ, dùng thời gian một phút để tự thuyết phục mình, chỉ là xuất phát từ việc quan tâm tới bạn cùng học, lo lắng cho sự an toàn của bạn học nữ nên mới yêu cầu được đi cùng. Kết quả, lý do đầy chính nghĩa đó cũng chẳng đi đến đâu. Anh không dám ngẩng đầu nhìn lên trên, ở đó chắc chắn đang có rất nhiều cái đầu đang chen chúc nhìn xuống xem trò hay, "Vậy, vậy em cứ đợi ở đây nhé. Ở đây sau chín giờ tối là không cho nữ sinh vào nữa, lần sau cần tìm ai cứ gọi anh, anh sẽ giúp em".
Hầu Duy Nguyên nói xong liền quay lên lầu, vẫn như trước, không đợi Quyển Nhĩ trả lời.
Trước khi ký túc đóng cửa năm phút, Quyển Nhĩ vừa phải lo đối phó với đám muỗi hung hăng nhiều như nấm mọc sau khi thời tiết chuyển sang thu, vừa khổ sở nghĩ, cho dù đợi tới khi Cao Mạc trở về ký túc xá nam, thì e là cô cũng không thể vào được ký túc của mình nữa.
"Lục Quyển Nhĩ!" Vai cô bị cánh tay ai đó vỗ bộp một cái, "Em ở đây làm gì thế?".
Quyển Nhĩ không cần quay đầu lại, trong trường này chỉ duy nhất một người có thể dùng phương pháp bạo lực như thế thay lời chào hỏi với cô - Đinh Mùi.
"Em đợi bạn."
Đình Mùi đi vòng lên phía trước, hơi cúi xuống nhìn thẳng vào mặt Quyển Nhĩ. "Có phần bi thương nhỉ, để anh đoán xem nào, không phải em đang đợi anh chàng tên Cao Mạc kia đấy chứ!".
Quyển Nhĩ mở to mắt, "Sao anh biết?". Đinh Mùi lấy tay che mặt mình. "Em đừng nhìn anh trừng trừng như thế, em căng mắt nhìn anh như vậy, anh lo là hai con ngươi của em sẽ rớt xuống mất thôi".
"Anh chăm sóc cho tốt mắt của mình đi, không phải lo cho người khác. Nếu con ngươi của em có rớt xuống, em sẽ tự có cách nhét nó vào lại, ai bảo mắt em to thế làm gì chứ".
"Em chê anh mắt nhỏ chứ gì, thật uổng công anh đã lo lắng cho em, còn định nói cho em biết tung tích của Cao Mạc. Nếu em đã không coi trọng tình cảm giai cấp cùng chung hoạn nạn của chúng ta, cũng không thông cảm với sự tự tin mong manh của anh, không còn cách nào khác, anh đi vậy." Anh ta nói xong, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại bồi thêm một câu. "Nếu em hối hận vì đã làm tổn thương anh, thì hãy cho anh tiền để anh đi cắt mí".
Quyển Nhĩ quên luôn cuộc nói chuyện với anh ta bắt đầu như thế nào, chỉ cảm thấy cáu tiết, "Không cần phiền phức vậy đâu, đưa cho em con dao, em sẽ giúp anh cắt mí".
Mắt Đinh Mùi là mắt một mí điển hình, nhưng hai mắt lại tròn tròn và sáng trưng, rất có hồn. Anh thấy Quyển Nhĩ nổi nóng, vội vàng nói, "Là do anh cao lớn, mắt lại to, nên trông mắt mới có vẻ nhỏ đi như thế, thực ra kích thước của nó cũng không đến nỗi nào, không tin hai chúng ta cùng so xem, chắc chắn không nhỏ hơn của em".
Anh nói xong bèn áp sát lại, mặt đối mặt, mắt đối mắt với Quyển Nhĩ. Giây phút đó, Quyển Nhĩ cảm giác như sắp ngạt thở, không phải vì liên tưởng linh tinh, mà là đột nhiên có người áp sát lại gần, cô nín thở theo phản ứng rất tự nhiên. Ấn tượng duy nhất để lại trong cô là mắt của anh ấy rất sáng, rất sâu.
Lục Quyển Nhĩ đẩy mạnh anh ra, tức tới nỗi không nói được gì. Nhưng qua kinh nghiệm của vài lần tiếp xúc khiến cô hiểu rằng, anh chẳng có ác ý gì cả, vì thế cũng không cần thiết phải so đo tính toán với anh. "Em tin rồi, nếu so xem mặt ai to hơn, thì anh đúng là vô địch".
Đột nhiên, tiếng la ó, huýt sáo nổi lên như sóng vỗ bờ, Quyển Nhĩ nhìn qua vai Đinh Mùi, mỗi ô cửa sổ sáng trưng trên kia dường như phải có tới mấy cái đầu đang lắc lư, chỉ có điều không nhìn rõ mặt từng người mà thôi. Dưới con mắt của bọn họ, màn vừa rồi hẳn là rất tình cảm.
Quay lại nhìn Đinh Mùi, không biết do anh bị những lời của Quyển Nhĩ hạ gục hay là do phản ứng của khán giả phía sau làm cho giật mình, bèn ngồi xổm ở đó không động đậy, mắt nhìn chằm chằm về phía Quyển Nhĩ.
"Mau đi đi, không cần anh phải lo cho mắt của em, cũng không cần anh nói cho em biết Cao Mạc đang ở đâu, cứ tiếp tục làm mặt mèo bự đi."
Diễn viên chính lui về sau cánh gà, khán giả cũng tự động tản đi, Quyển Nhĩ giục Đinh Mùi mau lên phòng.
Đình Mùi giơ ngón tay chỉ về phía sau Quyển Nhĩ, "Không cần phải nói cho em biết nữa, vừa rồi anh ta ở dưới sân khu ký túc của em, giờ thì đang ở sau lưng em đấy".
Quyển Nhĩ không tin lắm, chầm chậm quay người lại, Cao Mạc đang đứng phía sau, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.