Chương 18
Thiên Lại Chỉ Diên
18/04/2017
Chương 17: Đối chọi gay gắt
Mấy ngôi sao sáng không biết leo lên không trung màu lam thẫm từ khi nào, cả thành thị phảng phất rắc xuống từng tầng lưu sa màu chàm. Giờ này khắc này, ta mới phát hiện nơi mình và Cửu Linh đi đã rất xa Bích Hoa trạch.
Trên đường ta mua một cái bánh nướng mà ăn, vừa ăn miệng còn phun khói phù phù. Lâu lắm không cảm nhận được cảm giác vì thức ăn mà cảm thấy hưởng thụ vô cùng kiểu này.
Chúng ta đi vào đại sảnh Bích Hoa trạch liền nhìn thấy Hoàn Nhã Văn ngồi bên trong, cùng với một bàn đồ ăn trước mặt y. Đồ ăn đã không còn bốc hơi, trên mặt canh đã nổi lên một lớp mỡ đặc. Hoàn Nhã Văn ngồi trước cái bàn kia, vẻ mặt thanh viễn mà bình tĩnh, vùng chân mày lại có một chút sầu lo không dễ phát hiện. Thấy ta đến, y lập tức đứng dậy nói: “Ta còn cho là các ngươi đã xảy ra chuyện, còn may.”
Ta không nói gì, cảm thấy y thật là kỳ quái, hai người lớn như vậy, sao có thể gặp phải chuyện gì. Y nhìn nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Đồ ăn cũng nguội rồi, để ta bảo người đi hâm lại cho các ngươi.” Ta nhíu mày nói: “Không cần chuẩn bị phần của ta, ta đã ăn ở bên ngoài rồi.” Hoàn Nhã Văn hỏi: “Thế có muốn ăn canh không? Hôm nay thời tiết rất lạnh, ăn canh ấm áp thân thể khá tốt.” Ta vốn định cự tuyệt, nhưng thấy y dường như vẫn chờ chúng ta, cảm thấy hơi áy náy, liền đáp: “Tùy tiện.”
Hoàn Nhã Văn cực kỳ ôn nhu mà nở nụ cười, tiếp đó phân phó người bên cạnh đi hâm đồ ăn. Ta không khỏi hơi kinh ngạc bởi vẻ đẹp của lúm đồng tiền kia, ta nghĩ dù là tuyết phong ngàn năm không tan sợ cũng bị vẻ tươi cười nhu hòa mà thoải mái như thế làm tan. Ta đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp y, cũng là bị dung mạo và thanh âm của y mê hoặc. Nhưng vẻ đẹp của Hoàn Nhã Văn cùng loại đẹp chấn nhiếp lòng người đó của Lộng Ngọc là bất đồng. Nếu nói Lộng Ngọc là một nhánh hồng mai độc lập trong băng thiên tuyết địa, cao ngạo mà khiến người cảm thấy khó lòng thân cận, vậy thì Hoàn Nhã Văn chính là hoa sen màu tuyết gần bùn mà không vấy bẩn, bất cứ ai so sánh cũng cảm thấy tự ti mặc cảm. Vừa có cách nghĩ như vậy, càng cảm thấy người này nhìn không thuận mắt lắm, càng không thể đem loại tán thưởng đó với y viết lên mặt. Có lẽ cũng có thể nói thành là đố kỵ nhỉ, ta nghĩ.
Cửu Linh bên cạnh ta liền hơi không vui, nàng phẫn nộ bất bình hỏi: “Công tử, chẳng lẽ người vẫn chưa ăn cơm?” Giọng điệu như vậy quả thực chính là chất vấn. Hoàn Nhã Văn không giận, chỉ vân đạm phong thanh nói: “Ta vẫn không cảm thấy đói.” Cửu Linh đi đến trước mặt y, nói: “Mỗi ngày người đều ăn cơm chiều vào giờ dậu chính khắc, hiện tại trời đã tối rồi, sao có thể không đói. Em cũng đáp ứng phải dẫn Ôn Thái ăn cái gì đó, sao người vẫn không yên tâm về em.” Hoàn Nhã Văn cười nói: “Cửu Linh, ngươi cứ thích nghĩ ngợi lung tung.”
Cửu Linh không tiếp lời, nhìn chằm chằm Hoàn Nhã Văn hồi lâu, mới lẩm bẩm: “Từ sau khi tiểu tử khốn này đến đây, công tử biến thành chẳng giống bản thân chút nào nữa.” Ta nhìn Cửu Linh hằm hằm, ta đâu đã chọc đến nàng, sao đầu mâu nào cũng chĩa lên người ta. Nhưng nàng lại như là không nhìn thấy ánh mắt địch thị của ta, toàn tâm toàn ý ngắm công tử “yêu dấu” của mình. Hoàn Nhã Văn mỉm cười, cũng không phủ nhận: “Ôn công tử trên người có thương, chiếu cố y nhiều hơn cũng là nên.” Ta cười khẩy, nói: “Thế thật sự đã làm phiền các hạ phí tâm rồi.” Lời này rõ ràng có sự châm biếm, nhưng Hoàn Nhã Văn lại không nghe ra bản ý của ta, còn khiêm tốn nói: “Ôn công tử khách khí rồi.”
Nể mặt nha đầu thương chủ tử đến bất thường kia, ta không tiện phát tác, chỉ liếc một cái, ngồi bên bàn như giận dỗi, chờ đợi đồ ăn hâm xong. Hoàn Nhã Văn lập tức chậm rì rì ngồi xuống, bộ dáng khí định thần nhàn kiểu đó làm người ta nhìn là muốn đánh. Cửu Linh đi vào bếp, đại khái là bảo bọn hạ nhân động tác nhanh một chút.
Không đợi bao lâu, đồ ăn đã lên đủ. Bình thường đồ ăn hâm lại đều không ngon lắm, nhưng màu sắc mấy món này vẫn mê người tột cùng, hương vị theo khói bay ra. Dù rằng ta vừa ăn một cái bánh nướng, nhưng nước bọt vẫn kém cỏi mà ứa ra. Càng là như thế, ta càng không phục, vì thế giận dữ nói với Hoàn Nhã Văn: “Ta đã bảo không muốn ăn cơm.” Vừa nói ra miệng liền hơi hối hận, bởi vì Hoàn Nhã Văn còn chưa ăn cơm, y đại để là chuẩn bị tự mình ăn, cũng chưa nói phải để cho ta. Nói như thế, không khỏi có phần chỉ theo ý mình. Nhưng y lại không nói như vậy: “Đồ ăn để ở đây, nếu đói thì ngươi cứ ăn một chút. Thật sự không ăn được thì thôi.” Vừa nói, còn vừa múc canh gà vào bát.
Ta không trả lời, nhận bát y đưa, thoáng cái đã húp hết canh, cũng không để ý y ở bên cạnh nói một câu: “Đừng uống, còn nóng…” Nhưng đã muộn. Canh kia ngậm trong miệng, phun không được, nuốt không xong, cả khoang miệng đều như bị lửa đốt. Thật sự chẳng còn biện pháp, đành miễn cưỡng nuốt xuống, nhất thời cả khoang bụng dường như cũng phải bốc cháy, nóng bừng khó chịu. Ta ra sức thở, không khí vào miệng đều lạnh ngắt.
Hoàn Nhã Văn vội vàng cầm trà nguội bên cạnh bàn đưa cho ta, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, đừng gấp quá.” Vừa nghe y nói như vậy, ta càng cảm thấy nóng hơn, nhận trà, cũng không uống, chỉ quát: “Còn không phải đều là lỗi của ngươi!” Hoàn Nhã Văn nhìn nhìn ta, ánh mắt có sự ảo não không tên: “Đây là lỗi của ta.” Y cũng nói như vậy rồi, ta chẳng thể nói gì nữa, chỉ cúi đầu thổi canh, húp từng chút một.
Đợi khi ta ngẩng đầu lần nữa, mới phát hiện trong cái bát trước mắt có rất nhiều tôm, ta ngạc nhiên nhìn Hoàn Nhã Văn, lại thấy y đang lặng lẽ bỏ tôm vừa bóc vào bát của ta. Thấy ta đang nhìn mình, y nói: “Ngươi yên tâm, ta mới rửa tay.” Ai nói chuyện này. Ta chỉ cảm thấy rất nóng, sao những nam nhân này đều thích coi ta là nữ nhân! Tuy rằng Lộng Ngọc trong xương cốt là một đại nam nhân, nhưng khuôn mặt quyến rũ giống nữ nhân hơn bất cứ ai. Nếu xem tính cách, ai còn đàn bà hơn Hoàn Nhã Văn. Ba hồi bưng thuốc ba hồi đưa nước, căn bản là một tiểu tức phụ tam tòng tứ đức tiêu chuẩn. Sao kết quả là hai nam nhân “nữ nhân” nhất này còn coi ta là cô nương? Làm nhục ta thú vị lắm sao. Được, Hoàn Nhã Văn ngươi muốn ra vẻ săn sóc, ta sẽ cho ngươi săn sóc đủ.
Nghĩ vậy, ta liền một hơi dốc hết toàn bộ tôm y bóc vào miệng, ăn như thể nuốt chửng. Hoàn Nhã Văn giật mình nhìn nhìn ta, chẳng những không giận, còn tiếp tục bóc tôm với khuôn mặt đầy ý cười.
Ta cũng không nhìn y, chỉ tự ăn tôm y bóc sẵn, dù sao ta thích ăn, nếu y không chê mệt, ta sẽ cứ ăn như vậy. Cũng không biết ăn bao lâu, dạ dày của ta thật sự không nhồi được nữa, nhưng tôm kia như thể vô cùng vô tận bỏ vào bát của ta. Ta nhìn nhìn Hoàn Nhã Văn, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt ôn nhu như nước mùa xuân của y. Tim ta nhảy dựng, cuống quýt nhìn nơi khác. Một lúc lâu sau, ta nhìn nhìn y, lại phát hiện y vẫn đang nhìn ta.
Ta giận dữ, đập bàn đứng dậy, xông thẳng ra ngoài.
Vừa đi đến viện nhà Hoàn Nhã Văn, liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau, còn có giọng nói dịu dàng kia: “Ôn công tử, thân thể không thoải mái sao?” Ta phất tay, cả giận nói: “Có phải đầu óc ngươi bị hỏng không! Nhìn chằm chằm người khác, không cảm thấy rất vô lễ sao?” Hoàn Nhã Văn hơi ngẩn ra, sau đó buồn bã nói: “Xin lỗi, quả thật là không thể do mình.”
Chẳng biết có phải là ta hoa mắt hay không, cứ cảm thấy y hơi đỏ mặt. Mà bộ dáng của y lúc này thật sự quen mắt, đôi mắt sáng ngời kia, càng đẹp đến mức khiến người ta say mê.
Nhìn Hoàn Nhã Văn dáng vẻ hơi quẫn bách, ta không nhịn được trêu: “Chẳng lẽ Tửu Huệ thánh nhân cũng có sở thích phân đào đoạn tụ?” Ta loáng thoáng nhớ, y có vị hôn thê, đương nhiên ta cũng không tin tưởng y thực sự sẽ thích nam tử. Chỉ là ta cũng không biết mình bắt đầu tự cam chịu từ khi nào, lại lấy tính hướng của mình ra đùa giỡn với người khác.
Hoàn Nhã Văn ấp úng nói: “Ôn công tử, tuy rằng ta không rõ quan hệ của ca và ngươi, nhưng ta biết, y chưa bao giờ là người hảo nam sắc. Ta nghĩ y ở bên ngươi, nhất định sẽ không phải là tùy tiện chơi đùa.”
Tự cho là thông minh. Lộng Ngọc không thích nam nhân, điểm này ta cũng biết. Nhưng mà, y đồng dạng không thích nữ nhân. Vì tư dục bản thân, y có thể giết hại vô tội, sát thê cầu tướng. Sau khi rời khỏi y ta nhiều lần phỏng đoán tâm y, vẫn rất muốn biết y làm sao có thể vô tình vô nghĩa, như gần như xa với người khác. Kỳ thật hết thảy đều rất đơn giản – trừ bản thân y, ai y cũng không thích. Nhưng mà, y cũng có thời điểm phẫn nộ. Lần đầu tiên, là dưới tình huống ta chết sống không chịu giết Oanh Ca. Lần thứ hai, chính là thời điểm y nhìn thấy Hoàn Nhã Văn. Tuy rằng trên mặt y không lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng khẩu khí nói chuyện lại kèm sát ý rất đậm. Ta vẫn rất hiếu kỳ họ trước kia rốt cuộc có khúc mắc gì, nhưng ta không dám đi hỏi, cũng sợ biết chân tướng.
Ta lại sa vào trầm tư. Chỉ là Hoàn Nhã Văn sẽ không giống Lộng Ngọc muốn kéo ta về từ trong thế giới của mình. Y cứ thế lẳng lặng nhìn ta, trong mắt là sự bình tĩnh không gợn sóng. Mãi đến khi ta phản ứng được mình lại thất thần, y mới cười với ta. Vẻ tươi cười ấy nhàn nhạt, lại có tình sầu rất đậm không tan được.
Ta chẳng cảm thấy có gì thất lễ, đối với ngụy quân tử như vậy, ta cũng không muốn lấy lễ đối đãi, chỉ hỏi: “Hoàn Nhã Văn, ngươi đã hiểu Lộng Ngọc như thế, vậy ngươi với bản thân lại hiểu được mấy phần?” Hoàn Nhã Văn hơi ngẩn ra, lập tức thần sắc lại ảm đạm thêm vài phần: “Ta… ca ta nói không sai, Tửu Huệ, chính là ‘cửu hối’, ta vẫn hối hận rất nhiều chuyện mình làm, đó là quá khứ mọi người đều không biết. Những chuyện đó đã hại rất nhiều người, cũng bao quát ca ca.” Lòng ta hơi động, không ngờ y cư nhiên thừa nhận như vậy, y có biết trong những người y làm hại có cả ta trước mặt y? Y đương nhiên sẽ không cho bất cứ ai biết, chẳng có ai lại đi vạch trần vết sẹo của mình cho người khác xem, càng chẳng có ai muốn để thanh danh của mình bị bẩn.
Tửu Huệ thánh nhân, tuấn hiệp, nhi tử của Vương gia, mỹ công tử sánh vai với quan thế mỹ nhân Trọng Liên… Hoàn Nhã Văn y có bao nhiêu xưng hiệu đoán chính y cũng chẳng nhớ rõ. Khuyết điểm duy nhất cũng không thể tính là khuyết điểm của y – y có một ca ca, là đại ma đầu trên giang hồ người người căm hận. Nhưng người người đều tha thứ cho y, bởi vì điều này không trách y được. Lộng Ngọc làm chuyện xấu, lại không biết che giấu, cho nên mới để đệ đệ mình càng có vẻ chói mắt.
Nhưng khi y quang tông diệu tổ lên như diều gặp gió, lại có bao nhiêu lệ và hận cuồn cuộn phía sau y, y có biết?
Nếu không có những quá khứ thảm không nỡ nhìn đó, một nam tử hoàn mỹ như vậy, ngay cả ta cũng không nhịn được phải tán thưởng. Nhưng những hồi ức máu chảy đầm đìa đó là không cách nào xóa khỏi đầu ta. Ta cố gắng để mình có vẻ dễ thân cận một chút, cả buổi trời mới nặn ra được nụ cười không tự nhiên lắm: “Không có vấn đề gì, ngươi hiện tại không phải sống rất tốt sao? Cho nên quá khứ bi thương hơn, đều có thể ném ra sau đầu.”
Y lắc đầu, giả nhân giả nghĩa nói: “Ta không làm được. Nếu đổi lại là ngươi, có lẽ cũng sẽ khó mà quên được.” Ta cười nói: “Không cần tự trách nữa, ngươi hiện tại rất hạnh phúc, sự nghiệp thành công, tuổi trẻ tài cao, còn sắp cưới một kim chi ngọc diệp quốc sắc thiên hương, đây là điều bao nhiêu người hâm mộ không được. Tỷ như ta, hâm mộ Tửu Huệ thánh nhân ngươi không thôi, chỉ mong sao mình biến thành ngươi, để hưởng thụ vinh hoa phú quý như vậy đấy.”
Cũng chẳng biết y có nghe ra giọng điệu châm chọc của ta hay không. Ta đã tận lực nhẫn nhịn, nhưng ta không cách nào nhìn cừu nhân của mình sống cuộc sống tiêu dao tự tại như vậy còn vui vẻ làm bằng hữu của y.
Y không đáp, lại hỏi ngược: “‘Kim chi ngọc diệp’ Ôn công tử nói là chỉ Nghê Thường sao?” Ta thầm nghĩ thật là làm bộ làm tịch, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đương nhiên là chỉ công chúa điện hạ. Chẳng lẽ đối với mỹ nhân như vậy, ngươi còn có chỗ không hài lòng?” Ta sở dĩ nói nàng là mỹ nhân, không phải là không có căn cứ. Vào kinh sư, ta ít nhiều phải có nghe nói với hành vi của công chúa, nghe đâu nàng rất đẹp, cũng rất ôn nhu quan tâm, hào phóng khéo léo, không có một chút kiêu ngạo vênh mặt hất hàm của công chúa, kết đôi với Hoàn Nhã Văn là vừa khéo.
Hoàn Nhã Văn ôn nhu nói: “Ta làm sao lại không thích nàng? Ta và nàng từ nhỏ đã biết nhau, thành thân tự nhiên là chuyện đương nhiên.” Nghe y nói câu này, ta không minh bạch lắm: “Từ nhỏ đã biết nhau và thành thân có liên quan gì?” Y nói: “Thanh mai trúc mã không phải đều nên thành thân sao?” Ta kinh ngạc nhìn y, hoàn toàn không rõ nguyên cớ. Y giống như lại nghĩ tới điều gì đó mà bổ sung: “Huống chi Nghê Thường lòng dạ rất tốt, băng hồn tuyết phách, tán gẫu với nàng rất hợp duyên, cũng rất yên bình, giống như ở bên chí hữu vậy.” Ta nói: “Rất yên bình? Vậy ngươi nhìn thấy nàng có khẩn trương chứ?” Hoàn Nhã Văn lắc đầu. Ta nói: “Vậy ngươi có sốt ruột khi không nhìn thấy nàng?” Hoàn Nhã Văn lại lắc đầu. Ta nói: “Ngươi có… muốn hôn nàng hay không?” Hoàn Nhã Văn khẽ nhíu mày, nói: “Điều đó không hợp lễ phép.” Ta nói: “Ta chỉ hỏi ngươi có muốn không?” Y một lần nữa lắc đầu.
Ta không thể nói gì. Ta vẫn cho rằng Hoàn Nhã Văn là một công tử ca phong lưu. Kết quả ngay cả tình yêu là gì y cũng chẳng biết. Ta thở dài nói: “Nếu công chúa kia thích ngươi, vậy ngươi đã hại một nữ tử si tình rồi.” Hoàn Nhã Văn hơi kinh ngạc nhìn ta một hồi, lại thoáng sầu muộn nói: “Ta biết.” Ta cũng không minh bạch lắm là y biết cái gì. Tóm lại y “biết” tuyệt đối không phải là chuyện ta chỉ.
Ta nhìn nhìn bầu trời đêm, nơi ấy đã là một tấm màn đen. Thấp thoáng nhìn thấy mấy ngôi sao, lại thưa thưa thớt thớt, không rõ ràng lắm, một vầng minh nguyệt kia cũng chẳng biết đã trốn ra sau ngọn đại thụ từ khi nào, cành lá tốt tươi, ám ảnh lưu hương, lúc này ta lại tự dưng nhớ tới một từ rất không phù hợp với y: bế nguyệt tu hoa. Nhìn khuôn mặt tinh tế mà trắng nõn kia của Hoàn Nhã Văn, ta đột nhiên lại cảm thấy thành ngữ này dùng để hình dung y rất thích hợp. Nghĩ nghĩ, liền không nhịn được phì cười ra tiếng.
Hoàn Nhã Văn lại dùng ánh mắt ôn nhu kiểu đó nhìn ta, vẻ mặt như vậy có chút mơ hồ, có chút ngại ngùng. Ánh mắt này làm ra bối rối, ta phát hiện mình đã đỏ mặt. Y cũng cười khẽ, thanh âm vốn không lớn lắm lúc này nghe càng có vẻ mờ ảo nhẹ nhàng: “Từ sau khi ngươi rời khỏi Nga Mi, thì không thấy ngươi cười nữa. Kỳ thật… tươi cười là thích hợp với ngươi nhất.” Y vừa nói xong, ta liền ý thức được mình và y thật sự thân mật quá, vì thế cũng chẳng để ý y nói gì đã quát ngay: “Không cần ngươi quản chuyện không đâu!” Hoàn Nhã Văn hơi sửng sốt một chút, cũng không để ý. Ta không nói chuyện với y nữa, tự quay về phòng mình.
Sau khi về phòng ta cũng chẳng rửa mặt đã lao ngay lên giường, nhìn bức đào lý tranh diễm đồ bị bóng đêm bao phủ mà âm thầm xuất thần, bản thân lại trằn trọc, chẳng buồn ngủ chút nào.
Ta phát hiện mình đã bắt đầu thả lỏng phòng bị. Ta thừa nhận mình là một người dễ mềm lòng, có lẽ nguyên nhân là bởi vì mất đi người nhà, người khác tốt với ta một chút là ta không chịu nổi. Hoàn Nhã Văn tuy rằng có thù với ta, nhưng y sát hại phụ mẫu ta như thế nào, ta không hề nhìn thấy. Từng ấy năm tới nay ta vẫn gia tăng thù hận với người đã giết phụ mẫu trong ý thức, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hoàn Nhã Văn, nghe thấy y nói chuyện, ta luôn không cách nào liên tưởng y với người đã giết chết người nhà ta. Ta biết mình nếu còn không giết y, về sau càng không thể hạ thủ giết y.
Ta rón ra rón rén đứng dậy, tùy tay cầm cây lược gỗ trên bàn, nắm trong tay, dùng sức bóp một cái, cây lược gỗ kia nháy mắt biến thành một đống dằm nhỏ. Ta cầm mớ dằm đó, đi ra ngoài cửa.
Cảnh sắc trong Bích Hoa trạch thập phần vui lòng người, thời tiết hơi se lạnh, trong vườn còn trồng một số xuân bồi, tứ xứ bày chín ngọn đèn làm nổi bật khu vườn thành màu đỏ sậm ấm áp. Nhưng nơi này không có cảm giác sớm sớm Hàn Thực, đêm đêm Nguyên Tiêu, tương phản, mỗi lần đi trong tòa nhà này, ta luôn cảm thấy mình tiến vào một tiên cảnh nhân gian, nơi này đồng dạng không có lầu quỳnh điện ngọc của thành thị phồn hoa, không có tiêu trống lâu thuyền của ngày lễ ngày tết, chỉ có một thế ngoại đào nguyên u tĩnh an nhàn.
Có lẽ Hoàn Nhã Văn đích xác là một người an tĩnh mà hiền hòa, một người nếu không có một trái tim yên tĩnh, là sẽ không ở trong lâu tạ tố tịnh đạm nhã như vậy. Chỉ là qua hôm nay, gia đinh và nha đầu nơi này sẽ đều phải bị thôi việc. Có lẽ họ sẽ lòng đầy căm phẫn thảo phạt hung thủ giết người ta đây, loạn đao chém chết ta, lại kéo đến quan phủ lĩnh tội. Tình huống kiểu này quan phủ bình thường sẽ không trách tội họ, bởi vì liên quan đến Hoàn Nhã Văn, ta sẽ bị coi là một mâu tặc, vứt xác hoang ngoại. Chẳng qua những điều này với ta mà nói đều không thể cấu thành uy hiếp, ta hiện tại chẳng có gì phải sợ. Một người vốn không sợ chết, hoàn toàn là kẻ người bình thường sợ hãi nhất.
Ta chưa từng đến phòng Hoàn Nhã Văn, lúc này ta còn phải tìm kiếm tứ xứ mới có thể tìm được y. Ta đang nhìn ngó tứ xứ, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy như chuông bạc: “Ôn Thái, ngươi đang tìm cái gì thế?”
Tim ta nhảy dựng, bàn tay nắm dằm không khỏi tăng thêm vài phần lực đạo. Quay người lại, mới phát hiện người gọi ta là Cửu Linh. Ta thở phào một hơi, đáp: “Không có gì, ngủ không được thôi.” Cửu Linh cười nói: “Hiện tại đã giờ tý chính khắc rồi, ngươi vẫn không ngủ được?” Ta nói: “Ngươi không phải cũng không ngủ sao?” Cửu Linh mở to mắt, cũng chẳng biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên hơi ngượng ngùng cúi đầu, như là độc thoại: “Đúng vậy. Ta cũng không ngủ…”
Nàng ấp úng hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to trong veo như nước kia nhìn ta: “Đã muộn thế này, ngươi muốn đi đâu?” Ta nói: “Ta cũng không biết, tản bộ tứ xứ thôi.” Nàng nói: “Ngươi muốn tìm công tử sao, công tử là người khéo nói chuyện nhất mà ta từng gặp, có lẽ tâm sự với y, tâm tình của ngươi sẽ khá hơn đấy…” Ta vội vàng xua tay nói: “Không được không được, Hoàn Nhã Văn hiện tại nhất định đã ngủ rồi, ta không tiện đi quấy rầy người khác.”
Cửu Linh thất kinh nói: “Sao ngươi biết công tử lúc này đã ngủ?” Ta nói: “Ta chỉ đoán thôi. Người thông thường lúc này bình thường không phải đều ngủ rồi sao?” Nàng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm: “Không, công tử mấy năm nay mới nghỉ ngơi tốt. Lúc còn đi học, mỗi ngày đều phải sau canh ba mới ngủ.” Ta nói: “Y bị điên hay là thế nào? Ngủ muộn như vậy, không muốn sống nữa?” Nàng nói: “Không phải, công tử bản tính kỳ thật rất tốt, nhưng vẫn tuyết án huỳnh song, hăng hái học tập. Nhưng hết thảy đều là bởi vì đại công tử…” Ta nói: “Việc này liên quan gì đến Lộng Ngọc?”
Cửu Linh nói: “Lúc ta tới nơi này đại công tử đã rời nhà hơn một năm, khi đó công tử có phần trầm mặc kiệm lời, mỗi ngày chỉ ở trong phòng vẽ tranh. Đại bộ phận y vẽ đều là tranh hoa điểu hoặc sĩ nữ, nhưng có một ngày ta nhìn thấy y vẽ một người, lúc ấy ta cũng không rõ trên thế giới này rốt cuộc có nam tử đẹp như vậy hay không, quả thực đẹp đến mức khiến người không dám tin tưởng đó là một phàm nhân. Về sau ta từ chỗ lão quản gia nghe nói người kia thì ra chính là đại công tử rời nhà. Nhưng tranh mới vẽ xong chưa bao lâu đã mất tích, công tử mất bao nhiêu thời gian mới hoàn thành bức tranh đó, khi ấy bị mất y cũng không truy cứu là đi đâu, chỉ một mình ở nhà âm thầm thương tâm. Chờ tâm tình của công tử khá hơn một chút, y liền bắt đầu cố gắng đọc sách, trình độ khắc khổ đó ngươi không tưởng tượng được đâu… Lão quản gia nói, công tử trước kia đọc sách tuy rằng nghiêm túc, nhưng chưa từng nỗ lực như vậy, đó là bởi vì đại công tử từ nhỏ thiên tư thông minh, bất cứ văn chương thi từ gì với y mà nói đều là xem qua không quên, công tử vẫn rất ỷ lại y, đồng thời cho rằng người về sau kế thừa gia nghiệp nhất định là đại công tử. Nhưng sau đó đại công tử đi rồi, công tử cảm thấy nhà này nên là y tự mình gánh vác, cho nên dưới áp lực bức bách, y cố gắng gần sáu năm, mới khảo được Bảng nhãn.”
Nghe nàng nói như vậy, ta thật sự có chút không chịu nổi “lời khiêm tốn” của nha đầu này, bất đắc dĩ nói: “Thế nào là ‘mới’ khảo được Bảng nhãn. Xếp thứ nhì rồi, chẳng lẽ y phải trúng Trạng nguyên mới là bình thường?” Cửu Linh gật gật đầu: “Nếu không phải bởi vì ngày đó công tử sinh bệnh, Trạng nguyên nhất định là y.” Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Cửu Linh với công tử của họ, ta thật sự không muốn nói gì đả kích nàng nữa. Chỉ là về bức họa kia… Ta nghĩ, đại khái chính là bức treo trong nhà Lộng Ngọc kia nhỉ.
Thì ra đó là Hoàn Nhã Văn vẽ. Ta cũng không biết mình là thế nào nữa, trong lòng cư nhiên có phần không vui lắm.
“Ôn Thái, sao ngươi lại không nói gì rồi?” Cửu Linh hơi phẫn nộ nhìn ta, ta mới phát hiện nàng hôm nay cư nhiên không nổi giận với mình, thật sự rất khó được. Ta cười nói: “Cửu Linh cô nương nên ôn nhu thì hơn.” Kỳ thật câu này là ta cố ý bắt chước giọng điệu của Hoàn Nhã Văn, cũng không biết bắt chước chủ tử nàng dùng trên người nàng sẽ là hiệu quả gì. Ai ngờ Cửu Linh và ta căn bản không phải cùng một loại tính cách, phản ứng tự nhiên khá hơn ta nhiều. Nàng cư nhiên đỏ bừng mặt, ấp úng nói: “Thật, thật vậy sao?”
Ta sờ sờ lọn tóc xanh trên vai nàng, cực lực dùng thanh âm ôn nhu nhất nói: “Đương nhiên là thật.” Nhìn thấy nàng càng thêm e lệ, ta liền nói: “Thời gian không còn sớm, ta về phòng nghỉ ngơi đây. Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, hửm?” Cửu Linh ngẩng đầu nhìn ta, tầm mắt sau khi cùng ta đối nhau lại bối rối né tránh. Nàng nhu thuận gật đầu, dùng thanh âm nhỏ như muỗi đáp: “Được.” Ta vừa lòng nở nụ cười, sau đó quay người rời khỏi. Cửu Linh phía sau lại khẽ hô: “Ôn Thái…!” Ta quay đầu hỏi: “Chuyện gì?” Nàng có phần hấp tấp nhìn ta, lại lắc đầu nói: “Không, không có gì.”
Mãi khi ta tìm đến phòng Hoàn Nhã Văn, nhìn thấy bên trong lộ ra ánh sáng thanh lê đăng nhỏ nhoi, ta mới phát hiện mình càng ngày càng giống một người.
Bởi vì biểu cảm của Cửu Linh vừa rồi, giống ta từng ở trước mặt Lộng Ngọc mà luống cuống tay chân là như vậy. Mà ta trước mặt nàng nhìn thấu tâm tư đối phương, phảng phất chính là người kia.
Hành vi của ta trở thành một mặt gương trong suốt, trắng trợn chiếu ánh tâm mình như thế, làm cho ta không dám nhìn nó. Chỉ là ta còn chưa thể tàn nhẫn như y, cũng không thể bức Cửu Linh đến nông nỗi cực kỳ bi thảm giống như ta. Cho dù ta vô tình tàn khốc hơn, cũng sẽ không khiến người khác biến thành giống mình… Bởi vì điều đó thật sự quá thống khổ, lại quá xấu hổ. Đăng bởi: admin
Mấy ngôi sao sáng không biết leo lên không trung màu lam thẫm từ khi nào, cả thành thị phảng phất rắc xuống từng tầng lưu sa màu chàm. Giờ này khắc này, ta mới phát hiện nơi mình và Cửu Linh đi đã rất xa Bích Hoa trạch.
Trên đường ta mua một cái bánh nướng mà ăn, vừa ăn miệng còn phun khói phù phù. Lâu lắm không cảm nhận được cảm giác vì thức ăn mà cảm thấy hưởng thụ vô cùng kiểu này.
Chúng ta đi vào đại sảnh Bích Hoa trạch liền nhìn thấy Hoàn Nhã Văn ngồi bên trong, cùng với một bàn đồ ăn trước mặt y. Đồ ăn đã không còn bốc hơi, trên mặt canh đã nổi lên một lớp mỡ đặc. Hoàn Nhã Văn ngồi trước cái bàn kia, vẻ mặt thanh viễn mà bình tĩnh, vùng chân mày lại có một chút sầu lo không dễ phát hiện. Thấy ta đến, y lập tức đứng dậy nói: “Ta còn cho là các ngươi đã xảy ra chuyện, còn may.”
Ta không nói gì, cảm thấy y thật là kỳ quái, hai người lớn như vậy, sao có thể gặp phải chuyện gì. Y nhìn nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Đồ ăn cũng nguội rồi, để ta bảo người đi hâm lại cho các ngươi.” Ta nhíu mày nói: “Không cần chuẩn bị phần của ta, ta đã ăn ở bên ngoài rồi.” Hoàn Nhã Văn hỏi: “Thế có muốn ăn canh không? Hôm nay thời tiết rất lạnh, ăn canh ấm áp thân thể khá tốt.” Ta vốn định cự tuyệt, nhưng thấy y dường như vẫn chờ chúng ta, cảm thấy hơi áy náy, liền đáp: “Tùy tiện.”
Hoàn Nhã Văn cực kỳ ôn nhu mà nở nụ cười, tiếp đó phân phó người bên cạnh đi hâm đồ ăn. Ta không khỏi hơi kinh ngạc bởi vẻ đẹp của lúm đồng tiền kia, ta nghĩ dù là tuyết phong ngàn năm không tan sợ cũng bị vẻ tươi cười nhu hòa mà thoải mái như thế làm tan. Ta đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp y, cũng là bị dung mạo và thanh âm của y mê hoặc. Nhưng vẻ đẹp của Hoàn Nhã Văn cùng loại đẹp chấn nhiếp lòng người đó của Lộng Ngọc là bất đồng. Nếu nói Lộng Ngọc là một nhánh hồng mai độc lập trong băng thiên tuyết địa, cao ngạo mà khiến người cảm thấy khó lòng thân cận, vậy thì Hoàn Nhã Văn chính là hoa sen màu tuyết gần bùn mà không vấy bẩn, bất cứ ai so sánh cũng cảm thấy tự ti mặc cảm. Vừa có cách nghĩ như vậy, càng cảm thấy người này nhìn không thuận mắt lắm, càng không thể đem loại tán thưởng đó với y viết lên mặt. Có lẽ cũng có thể nói thành là đố kỵ nhỉ, ta nghĩ.
Cửu Linh bên cạnh ta liền hơi không vui, nàng phẫn nộ bất bình hỏi: “Công tử, chẳng lẽ người vẫn chưa ăn cơm?” Giọng điệu như vậy quả thực chính là chất vấn. Hoàn Nhã Văn không giận, chỉ vân đạm phong thanh nói: “Ta vẫn không cảm thấy đói.” Cửu Linh đi đến trước mặt y, nói: “Mỗi ngày người đều ăn cơm chiều vào giờ dậu chính khắc, hiện tại trời đã tối rồi, sao có thể không đói. Em cũng đáp ứng phải dẫn Ôn Thái ăn cái gì đó, sao người vẫn không yên tâm về em.” Hoàn Nhã Văn cười nói: “Cửu Linh, ngươi cứ thích nghĩ ngợi lung tung.”
Cửu Linh không tiếp lời, nhìn chằm chằm Hoàn Nhã Văn hồi lâu, mới lẩm bẩm: “Từ sau khi tiểu tử khốn này đến đây, công tử biến thành chẳng giống bản thân chút nào nữa.” Ta nhìn Cửu Linh hằm hằm, ta đâu đã chọc đến nàng, sao đầu mâu nào cũng chĩa lên người ta. Nhưng nàng lại như là không nhìn thấy ánh mắt địch thị của ta, toàn tâm toàn ý ngắm công tử “yêu dấu” của mình. Hoàn Nhã Văn mỉm cười, cũng không phủ nhận: “Ôn công tử trên người có thương, chiếu cố y nhiều hơn cũng là nên.” Ta cười khẩy, nói: “Thế thật sự đã làm phiền các hạ phí tâm rồi.” Lời này rõ ràng có sự châm biếm, nhưng Hoàn Nhã Văn lại không nghe ra bản ý của ta, còn khiêm tốn nói: “Ôn công tử khách khí rồi.”
Nể mặt nha đầu thương chủ tử đến bất thường kia, ta không tiện phát tác, chỉ liếc một cái, ngồi bên bàn như giận dỗi, chờ đợi đồ ăn hâm xong. Hoàn Nhã Văn lập tức chậm rì rì ngồi xuống, bộ dáng khí định thần nhàn kiểu đó làm người ta nhìn là muốn đánh. Cửu Linh đi vào bếp, đại khái là bảo bọn hạ nhân động tác nhanh một chút.
Không đợi bao lâu, đồ ăn đã lên đủ. Bình thường đồ ăn hâm lại đều không ngon lắm, nhưng màu sắc mấy món này vẫn mê người tột cùng, hương vị theo khói bay ra. Dù rằng ta vừa ăn một cái bánh nướng, nhưng nước bọt vẫn kém cỏi mà ứa ra. Càng là như thế, ta càng không phục, vì thế giận dữ nói với Hoàn Nhã Văn: “Ta đã bảo không muốn ăn cơm.” Vừa nói ra miệng liền hơi hối hận, bởi vì Hoàn Nhã Văn còn chưa ăn cơm, y đại để là chuẩn bị tự mình ăn, cũng chưa nói phải để cho ta. Nói như thế, không khỏi có phần chỉ theo ý mình. Nhưng y lại không nói như vậy: “Đồ ăn để ở đây, nếu đói thì ngươi cứ ăn một chút. Thật sự không ăn được thì thôi.” Vừa nói, còn vừa múc canh gà vào bát.
Ta không trả lời, nhận bát y đưa, thoáng cái đã húp hết canh, cũng không để ý y ở bên cạnh nói một câu: “Đừng uống, còn nóng…” Nhưng đã muộn. Canh kia ngậm trong miệng, phun không được, nuốt không xong, cả khoang miệng đều như bị lửa đốt. Thật sự chẳng còn biện pháp, đành miễn cưỡng nuốt xuống, nhất thời cả khoang bụng dường như cũng phải bốc cháy, nóng bừng khó chịu. Ta ra sức thở, không khí vào miệng đều lạnh ngắt.
Hoàn Nhã Văn vội vàng cầm trà nguội bên cạnh bàn đưa cho ta, nhẹ giọng nói: “Cẩn thận một chút, đừng gấp quá.” Vừa nghe y nói như vậy, ta càng cảm thấy nóng hơn, nhận trà, cũng không uống, chỉ quát: “Còn không phải đều là lỗi của ngươi!” Hoàn Nhã Văn nhìn nhìn ta, ánh mắt có sự ảo não không tên: “Đây là lỗi của ta.” Y cũng nói như vậy rồi, ta chẳng thể nói gì nữa, chỉ cúi đầu thổi canh, húp từng chút một.
Đợi khi ta ngẩng đầu lần nữa, mới phát hiện trong cái bát trước mắt có rất nhiều tôm, ta ngạc nhiên nhìn Hoàn Nhã Văn, lại thấy y đang lặng lẽ bỏ tôm vừa bóc vào bát của ta. Thấy ta đang nhìn mình, y nói: “Ngươi yên tâm, ta mới rửa tay.” Ai nói chuyện này. Ta chỉ cảm thấy rất nóng, sao những nam nhân này đều thích coi ta là nữ nhân! Tuy rằng Lộng Ngọc trong xương cốt là một đại nam nhân, nhưng khuôn mặt quyến rũ giống nữ nhân hơn bất cứ ai. Nếu xem tính cách, ai còn đàn bà hơn Hoàn Nhã Văn. Ba hồi bưng thuốc ba hồi đưa nước, căn bản là một tiểu tức phụ tam tòng tứ đức tiêu chuẩn. Sao kết quả là hai nam nhân “nữ nhân” nhất này còn coi ta là cô nương? Làm nhục ta thú vị lắm sao. Được, Hoàn Nhã Văn ngươi muốn ra vẻ săn sóc, ta sẽ cho ngươi săn sóc đủ.
Nghĩ vậy, ta liền một hơi dốc hết toàn bộ tôm y bóc vào miệng, ăn như thể nuốt chửng. Hoàn Nhã Văn giật mình nhìn nhìn ta, chẳng những không giận, còn tiếp tục bóc tôm với khuôn mặt đầy ý cười.
Ta cũng không nhìn y, chỉ tự ăn tôm y bóc sẵn, dù sao ta thích ăn, nếu y không chê mệt, ta sẽ cứ ăn như vậy. Cũng không biết ăn bao lâu, dạ dày của ta thật sự không nhồi được nữa, nhưng tôm kia như thể vô cùng vô tận bỏ vào bát của ta. Ta nhìn nhìn Hoàn Nhã Văn, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt ôn nhu như nước mùa xuân của y. Tim ta nhảy dựng, cuống quýt nhìn nơi khác. Một lúc lâu sau, ta nhìn nhìn y, lại phát hiện y vẫn đang nhìn ta.
Ta giận dữ, đập bàn đứng dậy, xông thẳng ra ngoài.
Vừa đi đến viện nhà Hoàn Nhã Văn, liền nghe thấy tiếng bước chân phía sau, còn có giọng nói dịu dàng kia: “Ôn công tử, thân thể không thoải mái sao?” Ta phất tay, cả giận nói: “Có phải đầu óc ngươi bị hỏng không! Nhìn chằm chằm người khác, không cảm thấy rất vô lễ sao?” Hoàn Nhã Văn hơi ngẩn ra, sau đó buồn bã nói: “Xin lỗi, quả thật là không thể do mình.”
Chẳng biết có phải là ta hoa mắt hay không, cứ cảm thấy y hơi đỏ mặt. Mà bộ dáng của y lúc này thật sự quen mắt, đôi mắt sáng ngời kia, càng đẹp đến mức khiến người ta say mê.
Nhìn Hoàn Nhã Văn dáng vẻ hơi quẫn bách, ta không nhịn được trêu: “Chẳng lẽ Tửu Huệ thánh nhân cũng có sở thích phân đào đoạn tụ?” Ta loáng thoáng nhớ, y có vị hôn thê, đương nhiên ta cũng không tin tưởng y thực sự sẽ thích nam tử. Chỉ là ta cũng không biết mình bắt đầu tự cam chịu từ khi nào, lại lấy tính hướng của mình ra đùa giỡn với người khác.
Hoàn Nhã Văn ấp úng nói: “Ôn công tử, tuy rằng ta không rõ quan hệ của ca và ngươi, nhưng ta biết, y chưa bao giờ là người hảo nam sắc. Ta nghĩ y ở bên ngươi, nhất định sẽ không phải là tùy tiện chơi đùa.”
Tự cho là thông minh. Lộng Ngọc không thích nam nhân, điểm này ta cũng biết. Nhưng mà, y đồng dạng không thích nữ nhân. Vì tư dục bản thân, y có thể giết hại vô tội, sát thê cầu tướng. Sau khi rời khỏi y ta nhiều lần phỏng đoán tâm y, vẫn rất muốn biết y làm sao có thể vô tình vô nghĩa, như gần như xa với người khác. Kỳ thật hết thảy đều rất đơn giản – trừ bản thân y, ai y cũng không thích. Nhưng mà, y cũng có thời điểm phẫn nộ. Lần đầu tiên, là dưới tình huống ta chết sống không chịu giết Oanh Ca. Lần thứ hai, chính là thời điểm y nhìn thấy Hoàn Nhã Văn. Tuy rằng trên mặt y không lộ ra vẻ phẫn nộ, nhưng khẩu khí nói chuyện lại kèm sát ý rất đậm. Ta vẫn rất hiếu kỳ họ trước kia rốt cuộc có khúc mắc gì, nhưng ta không dám đi hỏi, cũng sợ biết chân tướng.
Ta lại sa vào trầm tư. Chỉ là Hoàn Nhã Văn sẽ không giống Lộng Ngọc muốn kéo ta về từ trong thế giới của mình. Y cứ thế lẳng lặng nhìn ta, trong mắt là sự bình tĩnh không gợn sóng. Mãi đến khi ta phản ứng được mình lại thất thần, y mới cười với ta. Vẻ tươi cười ấy nhàn nhạt, lại có tình sầu rất đậm không tan được.
Ta chẳng cảm thấy có gì thất lễ, đối với ngụy quân tử như vậy, ta cũng không muốn lấy lễ đối đãi, chỉ hỏi: “Hoàn Nhã Văn, ngươi đã hiểu Lộng Ngọc như thế, vậy ngươi với bản thân lại hiểu được mấy phần?” Hoàn Nhã Văn hơi ngẩn ra, lập tức thần sắc lại ảm đạm thêm vài phần: “Ta… ca ta nói không sai, Tửu Huệ, chính là ‘cửu hối’, ta vẫn hối hận rất nhiều chuyện mình làm, đó là quá khứ mọi người đều không biết. Những chuyện đó đã hại rất nhiều người, cũng bao quát ca ca.” Lòng ta hơi động, không ngờ y cư nhiên thừa nhận như vậy, y có biết trong những người y làm hại có cả ta trước mặt y? Y đương nhiên sẽ không cho bất cứ ai biết, chẳng có ai lại đi vạch trần vết sẹo của mình cho người khác xem, càng chẳng có ai muốn để thanh danh của mình bị bẩn.
Tửu Huệ thánh nhân, tuấn hiệp, nhi tử của Vương gia, mỹ công tử sánh vai với quan thế mỹ nhân Trọng Liên… Hoàn Nhã Văn y có bao nhiêu xưng hiệu đoán chính y cũng chẳng nhớ rõ. Khuyết điểm duy nhất cũng không thể tính là khuyết điểm của y – y có một ca ca, là đại ma đầu trên giang hồ người người căm hận. Nhưng người người đều tha thứ cho y, bởi vì điều này không trách y được. Lộng Ngọc làm chuyện xấu, lại không biết che giấu, cho nên mới để đệ đệ mình càng có vẻ chói mắt.
Nhưng khi y quang tông diệu tổ lên như diều gặp gió, lại có bao nhiêu lệ và hận cuồn cuộn phía sau y, y có biết?
Nếu không có những quá khứ thảm không nỡ nhìn đó, một nam tử hoàn mỹ như vậy, ngay cả ta cũng không nhịn được phải tán thưởng. Nhưng những hồi ức máu chảy đầm đìa đó là không cách nào xóa khỏi đầu ta. Ta cố gắng để mình có vẻ dễ thân cận một chút, cả buổi trời mới nặn ra được nụ cười không tự nhiên lắm: “Không có vấn đề gì, ngươi hiện tại không phải sống rất tốt sao? Cho nên quá khứ bi thương hơn, đều có thể ném ra sau đầu.”
Y lắc đầu, giả nhân giả nghĩa nói: “Ta không làm được. Nếu đổi lại là ngươi, có lẽ cũng sẽ khó mà quên được.” Ta cười nói: “Không cần tự trách nữa, ngươi hiện tại rất hạnh phúc, sự nghiệp thành công, tuổi trẻ tài cao, còn sắp cưới một kim chi ngọc diệp quốc sắc thiên hương, đây là điều bao nhiêu người hâm mộ không được. Tỷ như ta, hâm mộ Tửu Huệ thánh nhân ngươi không thôi, chỉ mong sao mình biến thành ngươi, để hưởng thụ vinh hoa phú quý như vậy đấy.”
Cũng chẳng biết y có nghe ra giọng điệu châm chọc của ta hay không. Ta đã tận lực nhẫn nhịn, nhưng ta không cách nào nhìn cừu nhân của mình sống cuộc sống tiêu dao tự tại như vậy còn vui vẻ làm bằng hữu của y.
Y không đáp, lại hỏi ngược: “‘Kim chi ngọc diệp’ Ôn công tử nói là chỉ Nghê Thường sao?” Ta thầm nghĩ thật là làm bộ làm tịch, nhưng ngoài miệng lại nói: “Đương nhiên là chỉ công chúa điện hạ. Chẳng lẽ đối với mỹ nhân như vậy, ngươi còn có chỗ không hài lòng?” Ta sở dĩ nói nàng là mỹ nhân, không phải là không có căn cứ. Vào kinh sư, ta ít nhiều phải có nghe nói với hành vi của công chúa, nghe đâu nàng rất đẹp, cũng rất ôn nhu quan tâm, hào phóng khéo léo, không có một chút kiêu ngạo vênh mặt hất hàm của công chúa, kết đôi với Hoàn Nhã Văn là vừa khéo.
Hoàn Nhã Văn ôn nhu nói: “Ta làm sao lại không thích nàng? Ta và nàng từ nhỏ đã biết nhau, thành thân tự nhiên là chuyện đương nhiên.” Nghe y nói câu này, ta không minh bạch lắm: “Từ nhỏ đã biết nhau và thành thân có liên quan gì?” Y nói: “Thanh mai trúc mã không phải đều nên thành thân sao?” Ta kinh ngạc nhìn y, hoàn toàn không rõ nguyên cớ. Y giống như lại nghĩ tới điều gì đó mà bổ sung: “Huống chi Nghê Thường lòng dạ rất tốt, băng hồn tuyết phách, tán gẫu với nàng rất hợp duyên, cũng rất yên bình, giống như ở bên chí hữu vậy.” Ta nói: “Rất yên bình? Vậy ngươi nhìn thấy nàng có khẩn trương chứ?” Hoàn Nhã Văn lắc đầu. Ta nói: “Vậy ngươi có sốt ruột khi không nhìn thấy nàng?” Hoàn Nhã Văn lại lắc đầu. Ta nói: “Ngươi có… muốn hôn nàng hay không?” Hoàn Nhã Văn khẽ nhíu mày, nói: “Điều đó không hợp lễ phép.” Ta nói: “Ta chỉ hỏi ngươi có muốn không?” Y một lần nữa lắc đầu.
Ta không thể nói gì. Ta vẫn cho rằng Hoàn Nhã Văn là một công tử ca phong lưu. Kết quả ngay cả tình yêu là gì y cũng chẳng biết. Ta thở dài nói: “Nếu công chúa kia thích ngươi, vậy ngươi đã hại một nữ tử si tình rồi.” Hoàn Nhã Văn hơi kinh ngạc nhìn ta một hồi, lại thoáng sầu muộn nói: “Ta biết.” Ta cũng không minh bạch lắm là y biết cái gì. Tóm lại y “biết” tuyệt đối không phải là chuyện ta chỉ.
Ta nhìn nhìn bầu trời đêm, nơi ấy đã là một tấm màn đen. Thấp thoáng nhìn thấy mấy ngôi sao, lại thưa thưa thớt thớt, không rõ ràng lắm, một vầng minh nguyệt kia cũng chẳng biết đã trốn ra sau ngọn đại thụ từ khi nào, cành lá tốt tươi, ám ảnh lưu hương, lúc này ta lại tự dưng nhớ tới một từ rất không phù hợp với y: bế nguyệt tu hoa. Nhìn khuôn mặt tinh tế mà trắng nõn kia của Hoàn Nhã Văn, ta đột nhiên lại cảm thấy thành ngữ này dùng để hình dung y rất thích hợp. Nghĩ nghĩ, liền không nhịn được phì cười ra tiếng.
Hoàn Nhã Văn lại dùng ánh mắt ôn nhu kiểu đó nhìn ta, vẻ mặt như vậy có chút mơ hồ, có chút ngại ngùng. Ánh mắt này làm ra bối rối, ta phát hiện mình đã đỏ mặt. Y cũng cười khẽ, thanh âm vốn không lớn lắm lúc này nghe càng có vẻ mờ ảo nhẹ nhàng: “Từ sau khi ngươi rời khỏi Nga Mi, thì không thấy ngươi cười nữa. Kỳ thật… tươi cười là thích hợp với ngươi nhất.” Y vừa nói xong, ta liền ý thức được mình và y thật sự thân mật quá, vì thế cũng chẳng để ý y nói gì đã quát ngay: “Không cần ngươi quản chuyện không đâu!” Hoàn Nhã Văn hơi sửng sốt một chút, cũng không để ý. Ta không nói chuyện với y nữa, tự quay về phòng mình.
Sau khi về phòng ta cũng chẳng rửa mặt đã lao ngay lên giường, nhìn bức đào lý tranh diễm đồ bị bóng đêm bao phủ mà âm thầm xuất thần, bản thân lại trằn trọc, chẳng buồn ngủ chút nào.
Ta phát hiện mình đã bắt đầu thả lỏng phòng bị. Ta thừa nhận mình là một người dễ mềm lòng, có lẽ nguyên nhân là bởi vì mất đi người nhà, người khác tốt với ta một chút là ta không chịu nổi. Hoàn Nhã Văn tuy rằng có thù với ta, nhưng y sát hại phụ mẫu ta như thế nào, ta không hề nhìn thấy. Từng ấy năm tới nay ta vẫn gia tăng thù hận với người đã giết phụ mẫu trong ý thức, nhưng mỗi khi nhìn thấy Hoàn Nhã Văn, nghe thấy y nói chuyện, ta luôn không cách nào liên tưởng y với người đã giết chết người nhà ta. Ta biết mình nếu còn không giết y, về sau càng không thể hạ thủ giết y.
Ta rón ra rón rén đứng dậy, tùy tay cầm cây lược gỗ trên bàn, nắm trong tay, dùng sức bóp một cái, cây lược gỗ kia nháy mắt biến thành một đống dằm nhỏ. Ta cầm mớ dằm đó, đi ra ngoài cửa.
Cảnh sắc trong Bích Hoa trạch thập phần vui lòng người, thời tiết hơi se lạnh, trong vườn còn trồng một số xuân bồi, tứ xứ bày chín ngọn đèn làm nổi bật khu vườn thành màu đỏ sậm ấm áp. Nhưng nơi này không có cảm giác sớm sớm Hàn Thực, đêm đêm Nguyên Tiêu, tương phản, mỗi lần đi trong tòa nhà này, ta luôn cảm thấy mình tiến vào một tiên cảnh nhân gian, nơi này đồng dạng không có lầu quỳnh điện ngọc của thành thị phồn hoa, không có tiêu trống lâu thuyền của ngày lễ ngày tết, chỉ có một thế ngoại đào nguyên u tĩnh an nhàn.
Có lẽ Hoàn Nhã Văn đích xác là một người an tĩnh mà hiền hòa, một người nếu không có một trái tim yên tĩnh, là sẽ không ở trong lâu tạ tố tịnh đạm nhã như vậy. Chỉ là qua hôm nay, gia đinh và nha đầu nơi này sẽ đều phải bị thôi việc. Có lẽ họ sẽ lòng đầy căm phẫn thảo phạt hung thủ giết người ta đây, loạn đao chém chết ta, lại kéo đến quan phủ lĩnh tội. Tình huống kiểu này quan phủ bình thường sẽ không trách tội họ, bởi vì liên quan đến Hoàn Nhã Văn, ta sẽ bị coi là một mâu tặc, vứt xác hoang ngoại. Chẳng qua những điều này với ta mà nói đều không thể cấu thành uy hiếp, ta hiện tại chẳng có gì phải sợ. Một người vốn không sợ chết, hoàn toàn là kẻ người bình thường sợ hãi nhất.
Ta chưa từng đến phòng Hoàn Nhã Văn, lúc này ta còn phải tìm kiếm tứ xứ mới có thể tìm được y. Ta đang nhìn ngó tứ xứ, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói thanh thúy như chuông bạc: “Ôn Thái, ngươi đang tìm cái gì thế?”
Tim ta nhảy dựng, bàn tay nắm dằm không khỏi tăng thêm vài phần lực đạo. Quay người lại, mới phát hiện người gọi ta là Cửu Linh. Ta thở phào một hơi, đáp: “Không có gì, ngủ không được thôi.” Cửu Linh cười nói: “Hiện tại đã giờ tý chính khắc rồi, ngươi vẫn không ngủ được?” Ta nói: “Ngươi không phải cũng không ngủ sao?” Cửu Linh mở to mắt, cũng chẳng biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên hơi ngượng ngùng cúi đầu, như là độc thoại: “Đúng vậy. Ta cũng không ngủ…”
Nàng ấp úng hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to trong veo như nước kia nhìn ta: “Đã muộn thế này, ngươi muốn đi đâu?” Ta nói: “Ta cũng không biết, tản bộ tứ xứ thôi.” Nàng nói: “Ngươi muốn tìm công tử sao, công tử là người khéo nói chuyện nhất mà ta từng gặp, có lẽ tâm sự với y, tâm tình của ngươi sẽ khá hơn đấy…” Ta vội vàng xua tay nói: “Không được không được, Hoàn Nhã Văn hiện tại nhất định đã ngủ rồi, ta không tiện đi quấy rầy người khác.”
Cửu Linh thất kinh nói: “Sao ngươi biết công tử lúc này đã ngủ?” Ta nói: “Ta chỉ đoán thôi. Người thông thường lúc này bình thường không phải đều ngủ rồi sao?” Nàng lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ thương cảm: “Không, công tử mấy năm nay mới nghỉ ngơi tốt. Lúc còn đi học, mỗi ngày đều phải sau canh ba mới ngủ.” Ta nói: “Y bị điên hay là thế nào? Ngủ muộn như vậy, không muốn sống nữa?” Nàng nói: “Không phải, công tử bản tính kỳ thật rất tốt, nhưng vẫn tuyết án huỳnh song, hăng hái học tập. Nhưng hết thảy đều là bởi vì đại công tử…” Ta nói: “Việc này liên quan gì đến Lộng Ngọc?”
Cửu Linh nói: “Lúc ta tới nơi này đại công tử đã rời nhà hơn một năm, khi đó công tử có phần trầm mặc kiệm lời, mỗi ngày chỉ ở trong phòng vẽ tranh. Đại bộ phận y vẽ đều là tranh hoa điểu hoặc sĩ nữ, nhưng có một ngày ta nhìn thấy y vẽ một người, lúc ấy ta cũng không rõ trên thế giới này rốt cuộc có nam tử đẹp như vậy hay không, quả thực đẹp đến mức khiến người không dám tin tưởng đó là một phàm nhân. Về sau ta từ chỗ lão quản gia nghe nói người kia thì ra chính là đại công tử rời nhà. Nhưng tranh mới vẽ xong chưa bao lâu đã mất tích, công tử mất bao nhiêu thời gian mới hoàn thành bức tranh đó, khi ấy bị mất y cũng không truy cứu là đi đâu, chỉ một mình ở nhà âm thầm thương tâm. Chờ tâm tình của công tử khá hơn một chút, y liền bắt đầu cố gắng đọc sách, trình độ khắc khổ đó ngươi không tưởng tượng được đâu… Lão quản gia nói, công tử trước kia đọc sách tuy rằng nghiêm túc, nhưng chưa từng nỗ lực như vậy, đó là bởi vì đại công tử từ nhỏ thiên tư thông minh, bất cứ văn chương thi từ gì với y mà nói đều là xem qua không quên, công tử vẫn rất ỷ lại y, đồng thời cho rằng người về sau kế thừa gia nghiệp nhất định là đại công tử. Nhưng sau đó đại công tử đi rồi, công tử cảm thấy nhà này nên là y tự mình gánh vác, cho nên dưới áp lực bức bách, y cố gắng gần sáu năm, mới khảo được Bảng nhãn.”
Nghe nàng nói như vậy, ta thật sự có chút không chịu nổi “lời khiêm tốn” của nha đầu này, bất đắc dĩ nói: “Thế nào là ‘mới’ khảo được Bảng nhãn. Xếp thứ nhì rồi, chẳng lẽ y phải trúng Trạng nguyên mới là bình thường?” Cửu Linh gật gật đầu: “Nếu không phải bởi vì ngày đó công tử sinh bệnh, Trạng nguyên nhất định là y.” Nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Cửu Linh với công tử của họ, ta thật sự không muốn nói gì đả kích nàng nữa. Chỉ là về bức họa kia… Ta nghĩ, đại khái chính là bức treo trong nhà Lộng Ngọc kia nhỉ.
Thì ra đó là Hoàn Nhã Văn vẽ. Ta cũng không biết mình là thế nào nữa, trong lòng cư nhiên có phần không vui lắm.
“Ôn Thái, sao ngươi lại không nói gì rồi?” Cửu Linh hơi phẫn nộ nhìn ta, ta mới phát hiện nàng hôm nay cư nhiên không nổi giận với mình, thật sự rất khó được. Ta cười nói: “Cửu Linh cô nương nên ôn nhu thì hơn.” Kỳ thật câu này là ta cố ý bắt chước giọng điệu của Hoàn Nhã Văn, cũng không biết bắt chước chủ tử nàng dùng trên người nàng sẽ là hiệu quả gì. Ai ngờ Cửu Linh và ta căn bản không phải cùng một loại tính cách, phản ứng tự nhiên khá hơn ta nhiều. Nàng cư nhiên đỏ bừng mặt, ấp úng nói: “Thật, thật vậy sao?”
Ta sờ sờ lọn tóc xanh trên vai nàng, cực lực dùng thanh âm ôn nhu nhất nói: “Đương nhiên là thật.” Nhìn thấy nàng càng thêm e lệ, ta liền nói: “Thời gian không còn sớm, ta về phòng nghỉ ngơi đây. Ngươi cũng đi ngủ sớm một chút, hửm?” Cửu Linh ngẩng đầu nhìn ta, tầm mắt sau khi cùng ta đối nhau lại bối rối né tránh. Nàng nhu thuận gật đầu, dùng thanh âm nhỏ như muỗi đáp: “Được.” Ta vừa lòng nở nụ cười, sau đó quay người rời khỏi. Cửu Linh phía sau lại khẽ hô: “Ôn Thái…!” Ta quay đầu hỏi: “Chuyện gì?” Nàng có phần hấp tấp nhìn ta, lại lắc đầu nói: “Không, không có gì.”
Mãi khi ta tìm đến phòng Hoàn Nhã Văn, nhìn thấy bên trong lộ ra ánh sáng thanh lê đăng nhỏ nhoi, ta mới phát hiện mình càng ngày càng giống một người.
Bởi vì biểu cảm của Cửu Linh vừa rồi, giống ta từng ở trước mặt Lộng Ngọc mà luống cuống tay chân là như vậy. Mà ta trước mặt nàng nhìn thấu tâm tư đối phương, phảng phất chính là người kia.
Hành vi của ta trở thành một mặt gương trong suốt, trắng trợn chiếu ánh tâm mình như thế, làm cho ta không dám nhìn nó. Chỉ là ta còn chưa thể tàn nhẫn như y, cũng không thể bức Cửu Linh đến nông nỗi cực kỳ bi thảm giống như ta. Cho dù ta vô tình tàn khốc hơn, cũng sẽ không khiến người khác biến thành giống mình… Bởi vì điều đó thật sự quá thống khổ, lại quá xấu hổ. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.