Chương 10
Văn Đao
22/10/2022
“Cậu bạn, tôi phải đi rồi, nếu có duyên làm người thì chúng ta gặp lại nhé.” Người đàn ông nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
Hôm nay là ngày đầu thai của anh ta, đáng lý tôi nên mừng thay cho anh ta, nhưng rồi lại có chút không nỡ, “Ừm, có duyên làm người thì gặp lại.”
Thoắt cái anh ta đã đi tới bên cạnh Quỷ sai, hai người chậm rãi bay lên không trung, lúc này anh ta đột nhiên hô lên: “Đúng rồi! Tôi còn chưa biết tên cậu!”
“Bạch Tư!”
“Tôi tên là…”
“…………” Giọng nói của anh ta lặn mất tăm theo bóng dáng khuất dần của bọn họ, tôi không nghe được rõ câu sau, không khỏi cảm thấy nuối tiếc.
Tôi cũng không rõ mình đã chôn chân trên mái nhà bao lâu, hôm ấy Quỷ sai tới, ông chú đó tới tôi cũng chẳng thấy ngạc nhiên, điều khiến cho tôi kinh ngạc đó chính là ông chú đó còn mang theo cả bố mẹ của tôi tới, càng khiến cho tôi kinh ngạc hơn nữa là họ đều có thể trông thấy tôi, song khi nhìn ra được họ không có chân, tôi lập tức hiểu ngay vấn đề, họ đều đã chết rồi.
“Bố mẹ cậu lúc sinh thời chưa từng làm việc xấu, Diêm Vương đã phê chuẩn cho họ lập tức đi đầu thai làm người, cậu muốn nói gì thì nói mau lên, một lúc nữa tôi phải dẫn họ đi uống canh Mạnh Bà rồi.”
Tôi nhìn chòng chọc vào bố mẹ mình, Quỷ sai nói cái gì tôi cũng chẳng thể chú tâm lắng nghe, tôi chậm chạp bước đến trước mặt hai người.
“Bố mẹ…”
Mẹ tôi đứng phía sau bố tôi che miệng không thốt nên lời, tôi biết bà đang nhịn khóc.
“Cái thằng ranh này!” Bố giơ tay tát về phía mặt tôi, nhưng rồi đột nhiên lại dừng lại, “Sao mày…sao mày không về thăm bố mẹ hả con!”
“Bố ơi, con xin lỗi, con có lỗi với bố mẹ.”
“Tất nhiên là mày có lỗi với bố mẹ rồi! Bố mẹ còn mong…còn mong được mày phụng dưỡng lúc về già cơ mà…”
“Con sai rồi, con không nên giận dỗi với bố mẹ, con không nên lấy tính mạng ra đùa… Con…”
“Thôi con ơi đừng nói nữa, bố mẹ không trách con đâu!” Mẹ tôi bước tới thốt lên.
“Mấy năm qua chắc con sống khổ lắm hả.” Bố tôi nói.
Tôi nhẹ lắc đầu, “Không khổ bố ạ, con không khổ tí nào hết.”
“Tiểu Tư, nếu như…nếu như con có thể đầu thai… Nhất định…nhất định phải tới tiếp tục làm con của chúng ta… Con nhất định phải tới tìm chúng ta đó!” Mẹ hơi nhìn sang bố rồi nói với tôi.
“Vâng! Nhất định ạ!”
“Con trai của bố mẹ…”
“Thời gian đến rồi, phải đi thôi!” Quỷ sai nhắc nhở.
“Bố mẹ, bố mẹ đừng lo cho con nữa, con khoẻ lắm.”
“Con ơi…” Mẹ còn định nói gì đó nhưng lại bị Quỷ sai ngắt lời, ông chú vung tay lên, bố mẹ tôi lập tức bị kéo tới bên người ông chú.
“Con trai, nhớ giữ gìn sức khoẻ.” Bố nói rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe thấy được.
“Bố mẹ cũng giữ gìn sức khoẻ!”
Họ chầm chậm bay đi, không hiểu sao tôi đột nhiên rất muốn khóc, nhưng lại khóc chẳng ra.
“Bố mẹ, con sẽ không lại làm ra chuyện ngu ngốc nữa.”
Sau khi bố mẹ rời khỏi, tôi cảm thấy thân thể của mình bỗng nhẹ hẳn đi, có lẽ là vì đã nhận được sự tha thứ của họ.
“Vạn Sơ.”
Lúc Quỷ sai quay trở về, đột nhiên nói với tôi một cái tên, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Sao cơ? Đó là ai?”
“Tên bạn của cậu đó, cậu ta sợ cậu không nghe thấy được, cứ nhất định muốn tôi chuyển lời lại cho cậu.”
Tôi nhìn Quỷ sai một hồi lâu rồi nói: “Cảm ơn nhé.”
“Khách sáo làm gì… Ê.”
“Sao cơ?”
Quỷ sai nhìn ra phía sau của tôi rồi bảo: “Cậu ta lại tới nữa kìa.”
Tôi quay đầu lại thì thấy Dương Nhất, lúc này Dương nhất đã là một ông chú tuổi trung niên, có điều cũng đều là ông chú tuổi trung niên như nhau, thế nhưng Dương Nhất lại đẹp trai hơn rất nhiều so với Quỷ sai.
Nhìn anh tôi chợt tới mấy lời Quỷ sai từng nói với mình, tôi bảo Quỷ sai: “Cho tôi đi.”
Quỷ sai ngơ ngác, “Cho cái gì?”
“Chú đồng ý cho tôi hai phút mà, chú quên rồi à?”
“Sao đột nhiên vậy?”
“Đột nhiên thế đấy, nhanh lên nào!”
“Rồi rồi rồi, gấp cái mà gấp!” Quỷ sai niệm một đoạn thần chú tôi nghe chẳng hiểu, sau đó đẩy nhẹ tôi một cái rồi nói: “Rồi đó, giờ cậu nói chuyện là cậu ta sẽ nghe thấy được.”
Dương Nhất ngồi xuống chỗ tôi nhảy lầu, tôi bước tới phía sau người anh, quỳ xuống ôm lấy cổ anh rồi tựa đầu vào bờ vai của anh.
“Tiểu Tư… Em vẫn ổn chứ?”
Giọng Dương Nhất chậm rãi vang lên, không biết từ lúc nào, giọng của anh đã trở nên trầm và khàn hơn so với trước kia.
Tôi ghé vào tai anh khẽ đáp: “Em vẫn ổn.”
Cơ thể Dương Nhất run lên, anh nhìn xung quanh, xác định không có ai mới chậm rãi bình tĩnh lại, mà khi cơn bình tĩnh qua đi mắt của anh lại đỏ ửng lên.
“Tiểu Tư… Anh… Anh nhớ em lắm…”
Tôi rất muốn ôm chặt lấy anh, nhưng làm như vậy thì tay tôi cũng chỉ có thể đi xuyên qua cơ thể của anh, “Dương Nhất…”
Dương Nhất ngẩng đầu lên, “Tiểu Tư, đúng là em phải không?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, nhưng tôi lại không thể, nếu nói ra tức là sẽ hại anh ấy, mà tôi thì đã hại anh ấy quá lâu rồi.
“Quên em đi…”
Tôi thấy nước mặt Dương Nhất dần trào ra, chảy dài trên gương mặt đã không còn vẻ trẻ trung của anh ấy, “Khó lắm, thật sự là khó lắm.”
Tôi muốn gạt đi nước mặt cho anh ấy, nhưng lại chẳng thể chạm tới, “Em khoẻ lắm, em đang rất hạnh phúc, em mong anh cũng được hạnh phúc.”
“…….” Dương Nhất cúi đầu, không đáp lời tôi.
“Dương Nhất, anh thương em thì hãy mau quên em đi.”
“Anh… Anh…”
“Hứa với em đi.”
“Anh…”
“Tới lúc rồi!” Quỷ sai ở phía sau nhắc nhở tôi, lần này mới được tính đúng nghĩa là lời từ biệt giữa tôi và Dương Nhất, trong lòng tôi bỗng trở nên bình tĩnh vô cùng.
Tôi từ từ buông Dương Nhất ra, anh vẫn ngồi đó yên lặng chảy nước mắt, không biết là đã qua bao lâu Dương Nhất rốt cuộc cũng ngừng khóc, anh quay đầu nhìn tôi, tôi rất ngạc nhiên, đáng lý anh không nên nhìn thấy được tôi mới phải.
“Anh hứa với em.”
Có được lời cam kết của anh, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể mình càng thêm nhẹ bẫng, tôi không hẳn là vui mừng, nhưng cũng hề không cảm thấy buồn.
Về sau Dương Nhất không còn tới đây nữa, tuy có hơi nhớ anh, nhưng tôi thấy rất vui vì anh đã có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới.
“Ù!”
“Tiễn quỷ đi xong rồi à?”
“Cứng đấy, lần này không bị tôi hù nữa rồi!” Quỷ sai nhìn tôi chằm chằm rồi bảo.
“Quen rồi.” Tôi ngây người nhìn thành phố quen thuộc, lúc này đầu óc trở nên trống rỗng, có rất nhiều chuyện tôi đã chẳng thể nhớ ra nổi.
“Cậu đứng im!” Quỷ sai đột nhiên bay tới trước mặt tôi, chắn đi cảnh vật trước mắt.
“Làm gì đấy?”
“Cậu đưa tay lên đi.”
Tôi từ từ đưa tay mình lên, không thấy có gì đặc biệt, “Rồi sao?”
“Không thấy à? Thân thể của cậu đã trong suốt hơn nhiều so với hồi trước rồi đấy.”
“Là sao?”
“Điều này chứng tỏ cậu đang dần dần buông bỏ được chấp niệm.”
Khoé miệng tôi dần nâng lên, “Quả là một tin tốt.”
— HOÀN —
Tác giả gửi gắm đôi lời: Cảm hứng (sáng tác) lấy từ tin thời sự gần đây, tự sát là không đúng đâu nhen.
#VL: Dù ai nói ngả nói nghiêng, thì thông điệp tác giả muốn gửi gắm qua truyện này cũng thật ý nghĩa đúng không mọi người (˵¯͒⌄¯͒˵) Mong cho mình và bất cứ ai đọc được truyện này sẽ giải phóng được thật nhiều năng lượng xấu ra khỏi đầu óc, sống tích cực và lạc quan hơn, biết trân trọng cuộc sống này hơn. Cánh cửa này đóng lại cánh cửa khác lại mở ra, không bao giờ được có ý nghĩ “Chuyện tới đây là hết đường cứu vãn rồi!” Cứ kiên trì nhẫn nại tiến về phía trước rồi ắt sẽ có đường ra!
Hôm nay là ngày đầu thai của anh ta, đáng lý tôi nên mừng thay cho anh ta, nhưng rồi lại có chút không nỡ, “Ừm, có duyên làm người thì gặp lại.”
Thoắt cái anh ta đã đi tới bên cạnh Quỷ sai, hai người chậm rãi bay lên không trung, lúc này anh ta đột nhiên hô lên: “Đúng rồi! Tôi còn chưa biết tên cậu!”
“Bạch Tư!”
“Tôi tên là…”
“…………” Giọng nói của anh ta lặn mất tăm theo bóng dáng khuất dần của bọn họ, tôi không nghe được rõ câu sau, không khỏi cảm thấy nuối tiếc.
Tôi cũng không rõ mình đã chôn chân trên mái nhà bao lâu, hôm ấy Quỷ sai tới, ông chú đó tới tôi cũng chẳng thấy ngạc nhiên, điều khiến cho tôi kinh ngạc đó chính là ông chú đó còn mang theo cả bố mẹ của tôi tới, càng khiến cho tôi kinh ngạc hơn nữa là họ đều có thể trông thấy tôi, song khi nhìn ra được họ không có chân, tôi lập tức hiểu ngay vấn đề, họ đều đã chết rồi.
“Bố mẹ cậu lúc sinh thời chưa từng làm việc xấu, Diêm Vương đã phê chuẩn cho họ lập tức đi đầu thai làm người, cậu muốn nói gì thì nói mau lên, một lúc nữa tôi phải dẫn họ đi uống canh Mạnh Bà rồi.”
Tôi nhìn chòng chọc vào bố mẹ mình, Quỷ sai nói cái gì tôi cũng chẳng thể chú tâm lắng nghe, tôi chậm chạp bước đến trước mặt hai người.
“Bố mẹ…”
Mẹ tôi đứng phía sau bố tôi che miệng không thốt nên lời, tôi biết bà đang nhịn khóc.
“Cái thằng ranh này!” Bố giơ tay tát về phía mặt tôi, nhưng rồi đột nhiên lại dừng lại, “Sao mày…sao mày không về thăm bố mẹ hả con!”
“Bố ơi, con xin lỗi, con có lỗi với bố mẹ.”
“Tất nhiên là mày có lỗi với bố mẹ rồi! Bố mẹ còn mong…còn mong được mày phụng dưỡng lúc về già cơ mà…”
“Con sai rồi, con không nên giận dỗi với bố mẹ, con không nên lấy tính mạng ra đùa… Con…”
“Thôi con ơi đừng nói nữa, bố mẹ không trách con đâu!” Mẹ tôi bước tới thốt lên.
“Mấy năm qua chắc con sống khổ lắm hả.” Bố tôi nói.
Tôi nhẹ lắc đầu, “Không khổ bố ạ, con không khổ tí nào hết.”
“Tiểu Tư, nếu như…nếu như con có thể đầu thai… Nhất định…nhất định phải tới tiếp tục làm con của chúng ta… Con nhất định phải tới tìm chúng ta đó!” Mẹ hơi nhìn sang bố rồi nói với tôi.
“Vâng! Nhất định ạ!”
“Con trai của bố mẹ…”
“Thời gian đến rồi, phải đi thôi!” Quỷ sai nhắc nhở.
“Bố mẹ, bố mẹ đừng lo cho con nữa, con khoẻ lắm.”
“Con ơi…” Mẹ còn định nói gì đó nhưng lại bị Quỷ sai ngắt lời, ông chú vung tay lên, bố mẹ tôi lập tức bị kéo tới bên người ông chú.
“Con trai, nhớ giữ gìn sức khoẻ.” Bố nói rất khẽ, nhưng tôi vẫn nghe thấy được.
“Bố mẹ cũng giữ gìn sức khoẻ!”
Họ chầm chậm bay đi, không hiểu sao tôi đột nhiên rất muốn khóc, nhưng lại khóc chẳng ra.
“Bố mẹ, con sẽ không lại làm ra chuyện ngu ngốc nữa.”
Sau khi bố mẹ rời khỏi, tôi cảm thấy thân thể của mình bỗng nhẹ hẳn đi, có lẽ là vì đã nhận được sự tha thứ của họ.
“Vạn Sơ.”
Lúc Quỷ sai quay trở về, đột nhiên nói với tôi một cái tên, tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Sao cơ? Đó là ai?”
“Tên bạn của cậu đó, cậu ta sợ cậu không nghe thấy được, cứ nhất định muốn tôi chuyển lời lại cho cậu.”
Tôi nhìn Quỷ sai một hồi lâu rồi nói: “Cảm ơn nhé.”
“Khách sáo làm gì… Ê.”
“Sao cơ?”
Quỷ sai nhìn ra phía sau của tôi rồi bảo: “Cậu ta lại tới nữa kìa.”
Tôi quay đầu lại thì thấy Dương Nhất, lúc này Dương nhất đã là một ông chú tuổi trung niên, có điều cũng đều là ông chú tuổi trung niên như nhau, thế nhưng Dương Nhất lại đẹp trai hơn rất nhiều so với Quỷ sai.
Nhìn anh tôi chợt tới mấy lời Quỷ sai từng nói với mình, tôi bảo Quỷ sai: “Cho tôi đi.”
Quỷ sai ngơ ngác, “Cho cái gì?”
“Chú đồng ý cho tôi hai phút mà, chú quên rồi à?”
“Sao đột nhiên vậy?”
“Đột nhiên thế đấy, nhanh lên nào!”
“Rồi rồi rồi, gấp cái mà gấp!” Quỷ sai niệm một đoạn thần chú tôi nghe chẳng hiểu, sau đó đẩy nhẹ tôi một cái rồi nói: “Rồi đó, giờ cậu nói chuyện là cậu ta sẽ nghe thấy được.”
Dương Nhất ngồi xuống chỗ tôi nhảy lầu, tôi bước tới phía sau người anh, quỳ xuống ôm lấy cổ anh rồi tựa đầu vào bờ vai của anh.
“Tiểu Tư… Em vẫn ổn chứ?”
Giọng Dương Nhất chậm rãi vang lên, không biết từ lúc nào, giọng của anh đã trở nên trầm và khàn hơn so với trước kia.
Tôi ghé vào tai anh khẽ đáp: “Em vẫn ổn.”
Cơ thể Dương Nhất run lên, anh nhìn xung quanh, xác định không có ai mới chậm rãi bình tĩnh lại, mà khi cơn bình tĩnh qua đi mắt của anh lại đỏ ửng lên.
“Tiểu Tư… Anh… Anh nhớ em lắm…”
Tôi rất muốn ôm chặt lấy anh, nhưng làm như vậy thì tay tôi cũng chỉ có thể đi xuyên qua cơ thể của anh, “Dương Nhất…”
Dương Nhất ngẩng đầu lên, “Tiểu Tư, đúng là em phải không?”
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, có rất nhiều điều muốn nói với anh ấy, nhưng tôi lại không thể, nếu nói ra tức là sẽ hại anh ấy, mà tôi thì đã hại anh ấy quá lâu rồi.
“Quên em đi…”
Tôi thấy nước mặt Dương Nhất dần trào ra, chảy dài trên gương mặt đã không còn vẻ trẻ trung của anh ấy, “Khó lắm, thật sự là khó lắm.”
Tôi muốn gạt đi nước mặt cho anh ấy, nhưng lại chẳng thể chạm tới, “Em khoẻ lắm, em đang rất hạnh phúc, em mong anh cũng được hạnh phúc.”
“…….” Dương Nhất cúi đầu, không đáp lời tôi.
“Dương Nhất, anh thương em thì hãy mau quên em đi.”
“Anh… Anh…”
“Hứa với em đi.”
“Anh…”
“Tới lúc rồi!” Quỷ sai ở phía sau nhắc nhở tôi, lần này mới được tính đúng nghĩa là lời từ biệt giữa tôi và Dương Nhất, trong lòng tôi bỗng trở nên bình tĩnh vô cùng.
Tôi từ từ buông Dương Nhất ra, anh vẫn ngồi đó yên lặng chảy nước mắt, không biết là đã qua bao lâu Dương Nhất rốt cuộc cũng ngừng khóc, anh quay đầu nhìn tôi, tôi rất ngạc nhiên, đáng lý anh không nên nhìn thấy được tôi mới phải.
“Anh hứa với em.”
Có được lời cam kết của anh, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể mình càng thêm nhẹ bẫng, tôi không hẳn là vui mừng, nhưng cũng hề không cảm thấy buồn.
Về sau Dương Nhất không còn tới đây nữa, tuy có hơi nhớ anh, nhưng tôi thấy rất vui vì anh đã có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới.
“Ù!”
“Tiễn quỷ đi xong rồi à?”
“Cứng đấy, lần này không bị tôi hù nữa rồi!” Quỷ sai nhìn tôi chằm chằm rồi bảo.
“Quen rồi.” Tôi ngây người nhìn thành phố quen thuộc, lúc này đầu óc trở nên trống rỗng, có rất nhiều chuyện tôi đã chẳng thể nhớ ra nổi.
“Cậu đứng im!” Quỷ sai đột nhiên bay tới trước mặt tôi, chắn đi cảnh vật trước mắt.
“Làm gì đấy?”
“Cậu đưa tay lên đi.”
Tôi từ từ đưa tay mình lên, không thấy có gì đặc biệt, “Rồi sao?”
“Không thấy à? Thân thể của cậu đã trong suốt hơn nhiều so với hồi trước rồi đấy.”
“Là sao?”
“Điều này chứng tỏ cậu đang dần dần buông bỏ được chấp niệm.”
Khoé miệng tôi dần nâng lên, “Quả là một tin tốt.”
— HOÀN —
Tác giả gửi gắm đôi lời: Cảm hứng (sáng tác) lấy từ tin thời sự gần đây, tự sát là không đúng đâu nhen.
#VL: Dù ai nói ngả nói nghiêng, thì thông điệp tác giả muốn gửi gắm qua truyện này cũng thật ý nghĩa đúng không mọi người (˵¯͒⌄¯͒˵) Mong cho mình và bất cứ ai đọc được truyện này sẽ giải phóng được thật nhiều năng lượng xấu ra khỏi đầu óc, sống tích cực và lạc quan hơn, biết trân trọng cuộc sống này hơn. Cánh cửa này đóng lại cánh cửa khác lại mở ra, không bao giờ được có ý nghĩ “Chuyện tới đây là hết đường cứu vãn rồi!” Cứ kiên trì nhẫn nại tiến về phía trước rồi ắt sẽ có đường ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.