Ra Đi Bằng Cái Chết

Chương 3

Văn Đao

22/10/2022

Đã được nửa tháng kể từ ngày come out với gia đình, tôi và Dương Nhất đều bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, vì muốn chống đối bố mẹ, tôi đã dứt khoát không đi làm, sau khi biết được chuyện này bố tôi đã tìm gặp tôi và Dương Nhất.

“Chú, bọn con…”

“Câm mẹ miệng mày lại đi! Tao không không muốn nói chuyện với mày!”

“Bố có gì bất mãn sao không quay ra trút lên con đây này?” Tôi lớn giọng.

“Mày…Mày đúng là “ngoan” thật đấy con ạ!”

Dương Nhất ngồi bên cạnh lấy chân đá tôi mấy cái, anh đang nhắc nhở tôi chú ý thái độ, nếu ngồi trước mặt tôi là bố của anh thì may ra tôi còn xem xét, nhưng đằng này lại là bố tôi nên còn lâu.

Bố tôi thấy Dương Nhất ngồi xuống cạnh tôi thì lập tức đứng dậy kéo tôi qua một bên, suýt chút nữa thì tôi bị bố quăng ngã.

“Bố làm gì đấy!”

“Sư bố mày chứ tao làm gì á?! Tao làm thế là vì muốn tốt cho mày! Tao không muốn mày sa ngã!”

“Có yêu đương thôi mà sa ngã cái gì chứ? Hay là bởi vì Dương Nhất là đàn ông?”

“Mày… Đây… Đây là biến thái! Lũ chúng mày như vậy là biến thái mày có biết không hả!”

Từ nhỏ tôi đã rất sùng bái bố tôi, trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ đều là do bố tôi lo toan hết, có lúc tôi thậm chí còn hâm mộ mẹ có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy, nhưng giờ đây người đàn ông ấy lại khiến cho tôi cảm thấy thật sự đau lòng.

“Con không hề biến thái, con không hề! Là bố quá cố chấp đấy thôi!”

“Tao cố chấp? Được, tạm thời không nhắc tới chuyện này, nhưng mày lại còn vì nó mà bỏ cả việc, là vì sao hả? Thằng này nó còn quan trọng hơn cả tương lai của mày hả con?”

“Anh ấy chính là tương lai của con!”

“Mày nói cái gì cơ?” Bố điếng người nhìn tôi.

“Không có anh ấy, con sẽ chẳng có tương lai nào hết. Con sẽ…”

Bố tôi vung nắm đấm, nhưng cũng chẳng là gì so với cái ngày hôm ấy bị ghế đập, cho nên dù có bị đánh tôi vẫn cứ cậy mạnh trừng mắt với ông.

“Chú!”

Dương Nhất chạy lại muốn kiểm tra mặt của tôi, tôi gạt anh ra bước lên trước, “Đánh đi, chỉ cần bố đồng ý cho hai bọn con ở bên nhau, bố muốn đánh thế nào cũng được.”



Bố quay đầu trừng mắt với Dương Nhất, “Dương Nhất, nếu sớm biết mày với Bạch Tư sẽ như vậy, ngay từ đầu tao tuyệt đối sẽ không làm bạn với bố mày đâu.”

“Chú ơi bọn con…”

“Thôi mày đừng nói nữa, tao đã nhìn lầm người thật rồi, hôm nay tao tới còn muốn nói cho mày biết một chuyện, bố của mày nhập viện rồi, lý do là gì, tự mày suy nghĩ thật kỹ đi.”

“Sao cơ ạ!”

Tôi nhìn Dương Nhất, tôi biết anh không hề bị dao động đối với chuyện tình cảm của chúng tôi, chỉ là anh đang lo lắng cho bố của mình, tôi muốn nắm lấy tay của Dương Nhất để an ủi, nhưng lại chẳng làm được.

Dương Nhất lấy điện thoại ra gọi điện về nhà, điện thoại kết nối rất nhanh, anh đứng đó lo lắng hỏi han tình hình của bố mình, còn tôi ở đằng này thì đang phải hứng chịu ánh nhìn đầy oán hận cùng vẻ đắc ý của bố tôi.

“Mày xem thử xem, vì hai bọn mày mà bốn ông bà già đã thành ra cái dạng gì rồi!”

“Chẳng phải bố vẫn còn đang khoẻ mạnh lắm đấy sao?”

“Thằng ôn vật! Mẹ mày nằm viện rồi, mày muốn đến cả tao cũng bị chọc tức cho tới phát bệnh thì mày mới cam tâm hả!”

“…” Nhắc tới mẹ rốt cuộc tôi cũng trầm lại hẳn, suýt chút nữa tôi đã quên mất người đứng đối diện mình không phải là kẻ địch, ông ấy là bố tôi.

Bố chậm chạp ngồi xuống rồi vuốt mặt, “Bạch Tư, mày muốn cùng Dương Nhất ở bên nhau cũng được.”

“……….” Tôi lập tức đứng hình, sao tự nhiên bố lại tốt bụng như vậy?

“Trừ khi tao với mẹ mày đều chết hết!”

Tôi biết ngay ông ấy chẳng thể nói ra được lời nào tử tế mà, hình như tôi đã thật sự mất đi bố mẹ rồi, kể từ cái ngày họ biết tôi là đồng tính luyến ái cho tới nay, họ liền thay đổi, thay đổi tói mức khiến tôi phát hận.

Tôi cũng ngồi xuống lạnh lùng nhìn ông, “Vậy tức là nếu con còn chưa chết thì bố sẽ không đồng ý để cho bọn con ở bên nhau đúng chứ?”

“Mày đang nghĩ đi đâu vậy hả!”

Tôi ngẩng đầu nhìn người ở trước mắt, à không, ông ấy còn chả được tính là con người, “Đang nghĩ tới chuyện…”



Quỷ sai chỉ vào bàn cờ bảo: “Cậu hơi bị lâu rồi đấy.”

“Xin lỗi.” Tôi cầm quân đen bắt đầu nghĩ xem nên hạ xuống chỗ nào.

“Đừng có lúc nào cũng dằn vặt vì chuyện quá khứ, sẽ chỉ khiến cho cậu tăng thêm oán khí mà thôi.”



“Ừm.” Những điều Quỷ sai nói tôi đều hiểu hết, nhưng tới lúc làm thì mới thấy thật khó, tôi hạ quân đen xuống rồi hỏi: “Có cách nào giúp cho tôi không bị phạt nữa không?”

“Sao cậu cứ hay lảm nhảm mấy câu xàm xàm ấy nhỉ?” Quỷ sai cau mày nhìn bàn cờ, ông chú có cảm giác ván này mình lại thua mất rồi.

“Nghĩ một tí cũng không được à?”

“Lãng phí thời gian của cậu thôi.”

“….”

“Có điều đúng là có cách khiến cho cậu không phải chịu phạt, đã thế lại còn giúp cậu thuận lợi đầu thai.”

“Cách gì vậy?”

“Tìm người thế thân.”

“Tìm người thế thân?” Tôi chợt nhớ ra mấy bộ phim ma trước kia tôi từng xem, có rất nhiều phim ma cũng có kiểu tình tiết Quỷ hồn tìm thế thân cho mình.

“Đúng thế, chẳng phải cậu chết vì tự sát đó sao, thì tìm đại một người, xúi giục người ta nhảy xuống, thế là cậu đã có thể không phải chịu phạt nữa, đồng thời cũng có thể rời khỏi đây để đi đầu thai chuyển kiếp.”

“Thế… Cái người kia sẽ bị gì?”

Quỷ sai cười gằn, “Hừ hừ, đương nhiên là tiếp tục thay cậu chịu sự trừng phạt, trừ khi người đó cũng tìm được thế thân, hoặc là buông bỏ được chấp niệm.”

“Ra là còn có chuyện như vậy.”

“Tôi khuyên cậu tốt nhất là đừng nên làm cái trò đó.”

“Tại sao?”

“Tìm người thế thân cũng là hại người, làm chuyện xấu sớm muộn rồi báo ứng cũng sẽ vận vào người.”

“Biết thế sao chú còn nói cho tôi?”

“Cô hồn dã quỷ ở đây nhan nhản, tôi không nói thì bọn chúng cũng sẽ nói, so với việc để bọn chúng xúi giục cậu, chẳng thà tôi nhắc nhở cậu trước cho rồi, cậu thấy có phải không?”

“…..” Tôi cúi đầu, không biết hai chân đã lại hiện ra từ lúc nào.

Quỷ sai gõ gõ quân trắng xuống bàn cờ, “Tới giờ rồi đấy, đợi cậu về lại chơi tiếp vậy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ra Đi Bằng Cái Chết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook