Ra Sức Đánh Yêu Quái, Đưa Đi Xuất Đạo
Chương 14: Diêm Trường Sinh là người ngạo kiều
Cô Sơn Hựu Tuyết
01/10/2021
Vào ban đêm, Diêm Trường Sinh ở trên giường nằm trằn trọc một hồi, rốt cuộc cũng đi vào giấc ngủ.
Hắn bắt đầu mơ.
Đó không phải là cơn ác mộng đã ám ảnh hắn trong khoảng thời gian trước, mà là một cảnh tượng mà hắn chưa bao giờ mơ thấy.
Trong giấc mơ của mình, hắn mặc một chiếc áo choàng đen mạ vàng uy nghiêm và lạnh lùng, ngồi trên bức tường của một thành cổ bị bao phủ bởi tử khí, nhìn về phía xa.
Mây đen tới gần, sương mù bao phủ khắp thành phố, thế giới trong tầm mắt đều bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy cảnh vật ở vùng hoang vu phía trước, nhưng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng la hét tuyệt vọng bất lực cùng tiếng than khóc từ xa, dường như trong gió còn thoang thoảng có mùi máu tươi.
Quỷ thành ở phía sau hắn, người sống cùng người chết hỗn loạn khắp nơi, cố gắng kéo dài hơi tàn, mơ màng hồ đồ không biết xuân thu.
Đây là một thời kỳ hỗn loạn, quyền lực của triều đình bị lật đổ, triều đình bị phá hủy, các hoàng tử cùng nhau nổi dậy, chiến tranh không ngừng.
Có một cơn mưa rào trên bầu trời.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn chở nên sắc bén, trong màn mưa bụi hắn nhìn thấy một đạo sĩ trẻ mặc áo bào trắng, đầu đội mũ Thất tinh, tay cầm một chiếc ô bằng bạt bị hỏng, đang đi chậm về phía quỷ thành này. Nhìn tốc độ thì trông hắn bước đi rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã xuyên qua sương mù, súc địa thành thốn(*), nhảy lên, đứng ở trước mặt hắn.
(*):Súc địa thành thốn là một phép thuật (theo triết lý của Đạo gia hay sao ấy), nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn, như vây mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm
Hắn thấy rõ tướng mạo của vị đạo sĩ này, đạo sĩ có một đôi lông mày ôn nhu, thanh tú, làn da trắng như tuyết, tóc đen như mực, sau khi trèo đèo lội suối tới tận đây, áo bào trắng tinh không hề dính một chút bụi đất nào, tựa như một vị thần từ trên trời rơi xuống, cả người khí thế xuất trần.
Giấc mơ dần tan biến.
"Đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn."
Tám chữ này nổ tung trong đầu Diêm Trường Sinh như sấm sét, hắn đột nhiên từ trong mơ tỉnh lại, tim đập kịch liệt, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Giấc mơ này quá chân thực.
Cơn buồn ngủ của Diêm Trường Sinh hoàn toàn biến mất, hắn rời khỏi giường, lấy một chai rượu whisky trong tủ lạnh ra, rót cho mình nửa ly rồi uống cạn, lúc này hắn mới bình tĩnh lại một chút rồi nằm xuống giường.
Người đàn ông đạo sĩ trong giấc mơ có khuôn mặt giống hệt Dịch Thu.
Tại sao hắn lại mơ thấy Dịch Thu?
Chẳng lẽ hắn đối với Dịch Thu có loại ý nghĩ này?
Diêm Trường Sinh bị dọa sợ tới mức hấp hối như người bị bệnh, bật người ngồi dậy, lại lần nữa xuống giường rót cho chính mình ly Whiskey.
Không, điều này là hoàn toàn không thể!
Hắn sẽ không bao giờ coi trọng một tên thần côn suốt ngày giả thần giả quỷ còn thành thạo thuật thôi miên đầy nguy hiểm này!
Cho dù cậu ta thoạt nhìn trông giống như vị thần tiên trong giấc mơ của hắn, nhưng trên thực tế, cậu ta là một kẻ thần kinh đã phá hủy ngôi nhà của hắn bằng một cậy chổi cọ bồn cầu! Cậu ta còn nhiều lần tuyên truyền những mê tín phong kiến với hắn! Hắn thực sự muốn báo công an bắt cậu ta!
Ngày mai, ngày mai nhất định phải đuổi việc cậu ta!
Với niềm tin này, Diêm Trường Sinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhắm mắt nằm trên giường.
Sau đó, mất ngủ cả đêm.
Diêm Trường Sinh nằm trên giường, hai tay ôm chặt chăn, lộ ra khuôn mặt tuấn tú sống không còn gì luyến tiếc.
Hoàn toàn không ngủ được!
..................
Sáng sớm, Dịch Thu đang chuẩn bị ra ngoài đi đánh thức mèo đen đang ngủ trên bệ cửa sổ.
"Cục cưng, mày thật sự không cùng tao đi làm việc sao?" Dịch Thu đau lòng hỏi.
"Không đi! Tự ngươi đi đi! Ngươi đã là người trưởng thành rồi, cũng nên học cách tự mình làm việc đi!" Mèo đen tức giận nói. (`ω')
Dịch Thu dựa vào mép bệ cửa sổ, đáng thương nhìn mèo đen: "Mèo con mày thật là nhẫn tâm."
Mèo đen hừ một tiếng: "Ta chính là như vậy, khó chịu thì không cần nuôi." (`ε')
Dịch Thu sửng sốt: "Tao làm sao có thể ghét bỏ mày? Cho dù mày tính tình lạnh lùng vô tình lại hay gây rối vô cớ, mày vẫn là một con mèo con đáng yêu!"
Con sen(*) thật là không thể nói lý mà.
(*): câu gốc là Miêu nô tui đổi thành con sen cho việt nam)
Dịch Thu nũng nịu nói: "Hiện tại tao có ý kiến lớn nhất đối với mày đó là bây giờ mày ăn quá ít, mày xem mày gầy thế nào rồi, nhìn vậy tao rất đau lòng nha. Mèo ngoan, lúc tao không có ở nhà cũng phải ăn cơm cho tốt nha."
Mèo đen ghét bỏ mà nhìn Dịch Thu: "Đi nhanh đi, ngươi sắp đi làm muộn rồi đấy." (→_→)
Dịch Thu nghiêm túc nói: "Còn có một việc cuối cùng."
Dịch Thu cởi thắt lưng trước mặt mèo đen.
Mèo đen: "Ngươi muốn làm gì?!!!" ∑(O_O;)
Dịch Thu đặt chiếc thắt lưng trước mặt mèo đen: "Xin hãy cường hóa thắt lưng của tao."
Mèo đen: "...... Ồ." (-_-;)・・・
Sau khi nhận được chiếc thắt lưng đã được cường hóa và mang theo mấy tấm bùa nợ của mèo đen, Dịch Thu tràn đầy tự tin bắt đầu ngày đầu tiên của sự nghiệp làm trợ lý.
Công việc đầu tiên: Đến nhà Diêm Trường Sinh đón anh ta tới đoàn phim.
Theo lời than phiền riêng của tiền bối Lộc Yết, cuộc sống của Diêm Trường Sinh cũng không dễ hầu hạ, cường độ làm việc cao, lịch trình làm việc thất thường, để dậy sớm cần phải thúc giục, ăn uống kén chọn, không thích uống nước, tóm lại là không đủ sức khỏe.
Là một người hâm mộ, làm sao hắn có thể để thần tượng làm hỏng cơ thể của mình một cách tùy tiện như vậy?
Dịch Thu liền nói: Yên tâm đi, tôi sẽ ( dùng khế ước) làm Diêm lão sư sống khỏe mạnh! Bảo đảm hắn đúng giờ đi ngủ, đúng giờ rời giường, ăn uống đều đặn, mỗi ngày uống bảy ly nước.
Làm cho Lộc Yết cảm động đến rơi nước mắt.
Rốt cuộc cũng có người có thể thu thập...... A không, chiếu cố Diêm Trường Sinh!
Cảm động trời đất.
..................
Khi Lộc Yết kêu Diêm Trường Sinh dậy, hắn luôn nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng mà gọi anh ta tỉnh dậy.
"Diêm lão sư, dậy đi ~ Diêm lão sư, muộn rồi ~ Diêm lão sư, anh tỉnh rồi à?"
Nhìn xem, Diêm Trường Sinh dứt khoát dùng chăn che kín đầu giả chết, tóm lại không đến một giây cuối cùng tuyệt đối không rời giường.
Dịch Thu cảm thấy đây thực là một phương thức ngu ngốc, hơn nữa còn rất vô dụng.
Để đánh thức một người đàn ông, cậu ta cần phải làm điều đó theo cách của một người đàn ông!
Dịch Thu thì khác, hắn "Tàn nhẫn độc ác", không giống một người hâm mộ chút nào, mà giống như một ông chủ lòng dạ hiểm độc.
"Để tôi đến."Dịch Thu nói.
Sau khi Lộc Yết nỗ lực hơn mười phút cũng không thể gọi Diêm Trường Sinh dậy, Dịch Thu không thể chịu đựng được nữa, kéo chăn bông của Diêm Trường Sinh xốc lên.
Wow, một mỹ nam đang ngủ với phần trên trần trụi gợi cảm.
Dịch Thu nhịn không được nhếch lên khóe miệng, cảm thấy vui vẻ.
Diêm Trường Sinh cố gắng nắm lấy chăn bông, đưa tay ra chạm vào không khí, cuối cùng phát hiện mình đã đánh mất chiếc chăn bông yêu quý của mình.
Diêm Trường Sin sắc mặt tối sầm, mở mắt ra.
Một khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được, có chút thất thần, có chút thống khổ, lại có chút đáng thương.
Nhìn thấy Dịch Thu đang ôm chăn bông của mình, Diêm Trường Sinh sợ tới mức giật mình một cái, nghĩ rằng mình lại có một giấc mơ giống như đêm qua.
Dịch Thu cười tủm tỉm với hắn nói: "Rời giường, đi rửa mặt!"
Diêm Trường Sinh nửa đêm trước bị một giấc mơ giống như thật doạ tỉnh, nửa đêm về sau căn bản không ngủ được, mệt mỏi buồn ngủ, lúc nhìn Dịch Thu trong ánh mắt đều lộ ra một tia oán hận.
Thật không công bằng, Dịch Thu trông rất tràn đầy năng lượng, thoạt nhìn thì đêm qua cậu ta có vẻ ngủ rất ngon, tại sao hắn lại nằm mơ rồi ngủ không được?
Bây giờ còn bị Dịch Thu sai sử!
Nhưng thân thể hắn đã không tự chủ được mà chấp hành theo mệnh lệnh của Dịch Thu, ngoan ngoãn mà rời giường đi vào nhà vệ sinh.
Lộc Yết ở một bên trợn mắt há hốc mồm: "Dịch đại sư, cậu thật sự thật lợi hại ah, cậu làm như thế nào có thể khiến Diêm lão sư ngoan ngoãn nghe lời vậy?"
Dịch Thu cười mà không nói.
Diêm Trường Sinh rửa mặt xong, mặc vào áo ngủ đi ra phòng khách, dùng âm thanh còn mang theo buồn ngủ hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Tôi mang cho anh một chút bánh quẩy và cháo." Dịch Thu chỉ vào bữa sáng trên bàn nói, "Xe đang đợi ở phía dưới, anh còn nửa tiếng nữa, sau đó chúng ta đi đến đoàn phim, hôm nay Lộc Yết và tôi sẽ đi theo anh. Hả... anh bị thâm quầng mắt? "
Không biết có phải là ảo giác của hắn không, ánh mắt Diêm Trường Sinh khi nhìn hắn có chút kỳ quái.
"Chỉ cần cậu từ chức, chất lượng giấc ngủ của tôi sẽ trở lại bình thường." Diêm Trường Sinh điên cuồng ám chỉ.
"Ban ngày ban mặt, đừng có mơ mộng nữa. Ngồi xuống, ăn sáng." Dịch Thu cười khanh khách mà nói.
Diêm Trường Sinh không chịu khống chế mà ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy bánh quẩy và cháo lên ăn, ngoan đến mức giống như một đứa trẻ.
Trợ lý Lộc Yết đứng ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Diêm lão sư vậy mà ngoan ngoãn ăn sáng rồi! Trước kia nếu chưa đến mười giờ anh ấy đều không ăn cái gì, muốn ăn cũng toàn là đồ ăn vặt nhiều đường, nhiều calo."
Dịch Thu bật cười: "Thói quen xấu này không tốt chút nào, đổi đi."
Lộc Yết bất lực nói: "Chúng tôi không thể thuyết phục được Diêm lão sư."
Dịch Thu nhìn Diêm Trường Sinh, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa: "Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi am hiểu nhất là đối phó với ngạo kiều."
Mắt Lộc Yết lập tức lấp lánh mà nhìn Dịch Thu: "Dịch đại sư, cậu đúng là thần, mọi chuyện nhờ cậu!"
Dịch Thu đưa một gói sữa chua mang từ nhà cho Diêm Trường Sinh: "Đừng chỉ lo ăn, uống sữa chua đi."
Lộc Yết: "Diêm lão sư không uống nhãn hiệu sữa chua này......"
"Tôi không uống!" Diêm Trường Sinh nói, cầm lấy sữa chua và uống.
Dịch Thu: "Nhìn xem, không phải uống rất ngon sao?"
Lộc Yết: "À đúng......"
Dịch Thu: "Diêm lão sư của các ngươi rất dễ nói chuyện, hắn chỉ là có chút ngạo kiều mà thôi."
Lộc Yết: "Ồ, thì ra là vậy."
Diêm Trường Sinh khổ sở vùi đầu ăn bánh quẩy và cháo nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ thầm: Nhận tiền lương của hắn, lại hủy đi hình tượng của hắn, hắn nhất định phải đuổi việc cái tên trợ lý thần côn biết yêu thuật này!
Hắn bắt đầu mơ.
Đó không phải là cơn ác mộng đã ám ảnh hắn trong khoảng thời gian trước, mà là một cảnh tượng mà hắn chưa bao giờ mơ thấy.
Trong giấc mơ của mình, hắn mặc một chiếc áo choàng đen mạ vàng uy nghiêm và lạnh lùng, ngồi trên bức tường của một thành cổ bị bao phủ bởi tử khí, nhìn về phía xa.
Mây đen tới gần, sương mù bao phủ khắp thành phố, thế giới trong tầm mắt đều bị sương mù bao phủ, không thể nhìn thấy cảnh vật ở vùng hoang vu phía trước, nhưng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng la hét tuyệt vọng bất lực cùng tiếng than khóc từ xa, dường như trong gió còn thoang thoảng có mùi máu tươi.
Quỷ thành ở phía sau hắn, người sống cùng người chết hỗn loạn khắp nơi, cố gắng kéo dài hơi tàn, mơ màng hồ đồ không biết xuân thu.
Đây là một thời kỳ hỗn loạn, quyền lực của triều đình bị lật đổ, triều đình bị phá hủy, các hoàng tử cùng nhau nổi dậy, chiến tranh không ngừng.
Có một cơn mưa rào trên bầu trời.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn chở nên sắc bén, trong màn mưa bụi hắn nhìn thấy một đạo sĩ trẻ mặc áo bào trắng, đầu đội mũ Thất tinh, tay cầm một chiếc ô bằng bạt bị hỏng, đang đi chậm về phía quỷ thành này. Nhìn tốc độ thì trông hắn bước đi rất chậm, nhưng trong nháy mắt đã xuyên qua sương mù, súc địa thành thốn(*), nhảy lên, đứng ở trước mặt hắn.
(*):Súc địa thành thốn là một phép thuật (theo triết lý của Đạo gia hay sao ấy), nghĩa là thu đất lại, từ vài dặm thành 1 thốn, như vây mình cất bước đi thì sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm
Hắn thấy rõ tướng mạo của vị đạo sĩ này, đạo sĩ có một đôi lông mày ôn nhu, thanh tú, làn da trắng như tuyết, tóc đen như mực, sau khi trèo đèo lội suối tới tận đây, áo bào trắng tinh không hề dính một chút bụi đất nào, tựa như một vị thần từ trên trời rơi xuống, cả người khí thế xuất trần.
Giấc mơ dần tan biến.
"Đời đời kiếp kiếp, vĩnh vĩnh viễn viễn."
Tám chữ này nổ tung trong đầu Diêm Trường Sinh như sấm sét, hắn đột nhiên từ trong mơ tỉnh lại, tim đập kịch liệt, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Giấc mơ này quá chân thực.
Cơn buồn ngủ của Diêm Trường Sinh hoàn toàn biến mất, hắn rời khỏi giường, lấy một chai rượu whisky trong tủ lạnh ra, rót cho mình nửa ly rồi uống cạn, lúc này hắn mới bình tĩnh lại một chút rồi nằm xuống giường.
Người đàn ông đạo sĩ trong giấc mơ có khuôn mặt giống hệt Dịch Thu.
Tại sao hắn lại mơ thấy Dịch Thu?
Chẳng lẽ hắn đối với Dịch Thu có loại ý nghĩ này?
Diêm Trường Sinh bị dọa sợ tới mức hấp hối như người bị bệnh, bật người ngồi dậy, lại lần nữa xuống giường rót cho chính mình ly Whiskey.
Không, điều này là hoàn toàn không thể!
Hắn sẽ không bao giờ coi trọng một tên thần côn suốt ngày giả thần giả quỷ còn thành thạo thuật thôi miên đầy nguy hiểm này!
Cho dù cậu ta thoạt nhìn trông giống như vị thần tiên trong giấc mơ của hắn, nhưng trên thực tế, cậu ta là một kẻ thần kinh đã phá hủy ngôi nhà của hắn bằng một cậy chổi cọ bồn cầu! Cậu ta còn nhiều lần tuyên truyền những mê tín phong kiến với hắn! Hắn thực sự muốn báo công an bắt cậu ta!
Ngày mai, ngày mai nhất định phải đuổi việc cậu ta!
Với niềm tin này, Diêm Trường Sinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhắm mắt nằm trên giường.
Sau đó, mất ngủ cả đêm.
Diêm Trường Sinh nằm trên giường, hai tay ôm chặt chăn, lộ ra khuôn mặt tuấn tú sống không còn gì luyến tiếc.
Hoàn toàn không ngủ được!
..................
Sáng sớm, Dịch Thu đang chuẩn bị ra ngoài đi đánh thức mèo đen đang ngủ trên bệ cửa sổ.
"Cục cưng, mày thật sự không cùng tao đi làm việc sao?" Dịch Thu đau lòng hỏi.
"Không đi! Tự ngươi đi đi! Ngươi đã là người trưởng thành rồi, cũng nên học cách tự mình làm việc đi!" Mèo đen tức giận nói. (`ω')
Dịch Thu dựa vào mép bệ cửa sổ, đáng thương nhìn mèo đen: "Mèo con mày thật là nhẫn tâm."
Mèo đen hừ một tiếng: "Ta chính là như vậy, khó chịu thì không cần nuôi." (`ε')
Dịch Thu sửng sốt: "Tao làm sao có thể ghét bỏ mày? Cho dù mày tính tình lạnh lùng vô tình lại hay gây rối vô cớ, mày vẫn là một con mèo con đáng yêu!"
Con sen(*) thật là không thể nói lý mà.
(*): câu gốc là Miêu nô tui đổi thành con sen cho việt nam)
Dịch Thu nũng nịu nói: "Hiện tại tao có ý kiến lớn nhất đối với mày đó là bây giờ mày ăn quá ít, mày xem mày gầy thế nào rồi, nhìn vậy tao rất đau lòng nha. Mèo ngoan, lúc tao không có ở nhà cũng phải ăn cơm cho tốt nha."
Mèo đen ghét bỏ mà nhìn Dịch Thu: "Đi nhanh đi, ngươi sắp đi làm muộn rồi đấy." (→_→)
Dịch Thu nghiêm túc nói: "Còn có một việc cuối cùng."
Dịch Thu cởi thắt lưng trước mặt mèo đen.
Mèo đen: "Ngươi muốn làm gì?!!!" ∑(O_O;)
Dịch Thu đặt chiếc thắt lưng trước mặt mèo đen: "Xin hãy cường hóa thắt lưng của tao."
Mèo đen: "...... Ồ." (-_-;)・・・
Sau khi nhận được chiếc thắt lưng đã được cường hóa và mang theo mấy tấm bùa nợ của mèo đen, Dịch Thu tràn đầy tự tin bắt đầu ngày đầu tiên của sự nghiệp làm trợ lý.
Công việc đầu tiên: Đến nhà Diêm Trường Sinh đón anh ta tới đoàn phim.
Theo lời than phiền riêng của tiền bối Lộc Yết, cuộc sống của Diêm Trường Sinh cũng không dễ hầu hạ, cường độ làm việc cao, lịch trình làm việc thất thường, để dậy sớm cần phải thúc giục, ăn uống kén chọn, không thích uống nước, tóm lại là không đủ sức khỏe.
Là một người hâm mộ, làm sao hắn có thể để thần tượng làm hỏng cơ thể của mình một cách tùy tiện như vậy?
Dịch Thu liền nói: Yên tâm đi, tôi sẽ ( dùng khế ước) làm Diêm lão sư sống khỏe mạnh! Bảo đảm hắn đúng giờ đi ngủ, đúng giờ rời giường, ăn uống đều đặn, mỗi ngày uống bảy ly nước.
Làm cho Lộc Yết cảm động đến rơi nước mắt.
Rốt cuộc cũng có người có thể thu thập...... A không, chiếu cố Diêm Trường Sinh!
Cảm động trời đất.
..................
Khi Lộc Yết kêu Diêm Trường Sinh dậy, hắn luôn nhẹ nhàng gõ cửa, nhỏ giọng mà gọi anh ta tỉnh dậy.
"Diêm lão sư, dậy đi ~ Diêm lão sư, muộn rồi ~ Diêm lão sư, anh tỉnh rồi à?"
Nhìn xem, Diêm Trường Sinh dứt khoát dùng chăn che kín đầu giả chết, tóm lại không đến một giây cuối cùng tuyệt đối không rời giường.
Dịch Thu cảm thấy đây thực là một phương thức ngu ngốc, hơn nữa còn rất vô dụng.
Để đánh thức một người đàn ông, cậu ta cần phải làm điều đó theo cách của một người đàn ông!
Dịch Thu thì khác, hắn "Tàn nhẫn độc ác", không giống một người hâm mộ chút nào, mà giống như một ông chủ lòng dạ hiểm độc.
"Để tôi đến."Dịch Thu nói.
Sau khi Lộc Yết nỗ lực hơn mười phút cũng không thể gọi Diêm Trường Sinh dậy, Dịch Thu không thể chịu đựng được nữa, kéo chăn bông của Diêm Trường Sinh xốc lên.
Wow, một mỹ nam đang ngủ với phần trên trần trụi gợi cảm.
Dịch Thu nhịn không được nhếch lên khóe miệng, cảm thấy vui vẻ.
Diêm Trường Sinh cố gắng nắm lấy chăn bông, đưa tay ra chạm vào không khí, cuối cùng phát hiện mình đã đánh mất chiếc chăn bông yêu quý của mình.
Diêm Trường Sin sắc mặt tối sầm, mở mắt ra.
Một khuôn mặt đẹp trai không chê vào đâu được, có chút thất thần, có chút thống khổ, lại có chút đáng thương.
Nhìn thấy Dịch Thu đang ôm chăn bông của mình, Diêm Trường Sinh sợ tới mức giật mình một cái, nghĩ rằng mình lại có một giấc mơ giống như đêm qua.
Dịch Thu cười tủm tỉm với hắn nói: "Rời giường, đi rửa mặt!"
Diêm Trường Sinh nửa đêm trước bị một giấc mơ giống như thật doạ tỉnh, nửa đêm về sau căn bản không ngủ được, mệt mỏi buồn ngủ, lúc nhìn Dịch Thu trong ánh mắt đều lộ ra một tia oán hận.
Thật không công bằng, Dịch Thu trông rất tràn đầy năng lượng, thoạt nhìn thì đêm qua cậu ta có vẻ ngủ rất ngon, tại sao hắn lại nằm mơ rồi ngủ không được?
Bây giờ còn bị Dịch Thu sai sử!
Nhưng thân thể hắn đã không tự chủ được mà chấp hành theo mệnh lệnh của Dịch Thu, ngoan ngoãn mà rời giường đi vào nhà vệ sinh.
Lộc Yết ở một bên trợn mắt há hốc mồm: "Dịch đại sư, cậu thật sự thật lợi hại ah, cậu làm như thế nào có thể khiến Diêm lão sư ngoan ngoãn nghe lời vậy?"
Dịch Thu cười mà không nói.
Diêm Trường Sinh rửa mặt xong, mặc vào áo ngủ đi ra phòng khách, dùng âm thanh còn mang theo buồn ngủ hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Tôi mang cho anh một chút bánh quẩy và cháo." Dịch Thu chỉ vào bữa sáng trên bàn nói, "Xe đang đợi ở phía dưới, anh còn nửa tiếng nữa, sau đó chúng ta đi đến đoàn phim, hôm nay Lộc Yết và tôi sẽ đi theo anh. Hả... anh bị thâm quầng mắt? "
Không biết có phải là ảo giác của hắn không, ánh mắt Diêm Trường Sinh khi nhìn hắn có chút kỳ quái.
"Chỉ cần cậu từ chức, chất lượng giấc ngủ của tôi sẽ trở lại bình thường." Diêm Trường Sinh điên cuồng ám chỉ.
"Ban ngày ban mặt, đừng có mơ mộng nữa. Ngồi xuống, ăn sáng." Dịch Thu cười khanh khách mà nói.
Diêm Trường Sinh không chịu khống chế mà ngồi xuống bàn ăn, cầm lấy bánh quẩy và cháo lên ăn, ngoan đến mức giống như một đứa trẻ.
Trợ lý Lộc Yết đứng ở bên cạnh kinh ngạc nói: "Diêm lão sư vậy mà ngoan ngoãn ăn sáng rồi! Trước kia nếu chưa đến mười giờ anh ấy đều không ăn cái gì, muốn ăn cũng toàn là đồ ăn vặt nhiều đường, nhiều calo."
Dịch Thu bật cười: "Thói quen xấu này không tốt chút nào, đổi đi."
Lộc Yết bất lực nói: "Chúng tôi không thể thuyết phục được Diêm lão sư."
Dịch Thu nhìn Diêm Trường Sinh, khóe miệng gợi lên một nụ cười xấu xa: "Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi am hiểu nhất là đối phó với ngạo kiều."
Mắt Lộc Yết lập tức lấp lánh mà nhìn Dịch Thu: "Dịch đại sư, cậu đúng là thần, mọi chuyện nhờ cậu!"
Dịch Thu đưa một gói sữa chua mang từ nhà cho Diêm Trường Sinh: "Đừng chỉ lo ăn, uống sữa chua đi."
Lộc Yết: "Diêm lão sư không uống nhãn hiệu sữa chua này......"
"Tôi không uống!" Diêm Trường Sinh nói, cầm lấy sữa chua và uống.
Dịch Thu: "Nhìn xem, không phải uống rất ngon sao?"
Lộc Yết: "À đúng......"
Dịch Thu: "Diêm lão sư của các ngươi rất dễ nói chuyện, hắn chỉ là có chút ngạo kiều mà thôi."
Lộc Yết: "Ồ, thì ra là vậy."
Diêm Trường Sinh khổ sở vùi đầu ăn bánh quẩy và cháo nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ thầm: Nhận tiền lương của hắn, lại hủy đi hình tượng của hắn, hắn nhất định phải đuổi việc cái tên trợ lý thần côn biết yêu thuật này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.