Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất
Chương 57: Đã lâu không gặp[1]
Thập Tự Khanh
08/10/2020
Editor: Đông Vân Triều
[1] Nguyên gốc là 掉线许久.
Về Quân viên nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần ta mới miễn cưỡng khôi phục. Chọn lấy một ngày đẹp trời gió hiu hiu thổi, ta ôm mấy rương hậu lễ tới hồ Dương tạ tội. Ta cảm giác mình ủy khuất Dương Khinh Chu khá nhiều, con ngựa quý hắn mất bao công dưỡng dục cũng bị ta gián tiếp làm cho chết mất xác ở Nhất Kiếm Mộ, cực kỳ áy náy.
Thuyền đang lênh đênh trên dòng nước, ta chợt nghe thấy tiếng sáo thổi, du dương trong trẻo, như khóc như tố, êm tai hơn tất cả những âm thanh ta từng nghe, khiến ta thật say mê.
Bài ca "Chiết liễu" thâu đêm vọng, xao xuyến vườn xưa nỗi nhớ đầy[2]. Dễ nghe là vậy, chỉ tiếc A Đàm không được nghe.
[2] Trích từ bài thơ "Đêm xuân nghe tiếng sáo ở thành Lạc Dương" của Lý Bạch. Bản dịch thơ của Trần Trọng San.
Theo tiếng sáo, thuyền của ta tới một cái đình bát giác ở giữa hồ, bốn phía không có lối vào, bị lá sen xung quanh dập dờn bịt kín. Có một người trường thân ngọc lập[3], lặng yên ngồi trên mái đình, liễm sắc nín hơi, như tu trúc ngưng trang, một cây sáo Khổ Trúc nằm ngang giữa cổ tay và thất khướu, âm điệu ảm đạm mà dịu dàng, mang theo nét cô đơn đặc biệt của lãng khách chốn giang hồ.
[3] Trường thân ngọc lập: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi. (theo Review Ngôn Tình)
Bóng dáng hắn đơn độc hắt vào dòng nước giữa ngút ngàn lá sen càng lộ vẻ thiên địa đìu hiu.
Áo mực kim huyền, gấm Vân Nam, điểm xuyết viền vàng. Ta nhìn một hồi cảm thấy có chút quen mắt.
"Đại thiếu gia?" Ta thử thăm dò khẽ gọi một tiếng.
Khúc tiêu chậm rãi trôi về điểm cuối, hắn từ tốn đặt sáo bên gối. Người vẫn cúi đầu hai mắt nhắm chặt, không rõ là vui hay buồn.
Ta hoài nghi mình đã nhận lầm người.
Người cô độc chất chứa ưu sầu với một Chung Ly Tử Hư nhảy nhót như hề ngoài thành Trường Lạc khác nhau lắm lắm.
"Quân công tử?" Hắn không quay đầu lại, thấp giọng hỏi.
Chung Ly uyển với Hoành liên không đội trời chung, ta lại gặp mặt một người Chuyng Ly uyển quen thân ở địa bàn của Hoành liên tự nhiên thấy thật quái dị, không khỏi hỏi: "Hồ Dương với Hoành liên đã kết giao từ lâu, ngươi ở chỗ nào không phải hơi nguy hiểm sao?"
Chung Ly Tử Hư thấp giọng cười nói: "Nhị đệ thân yêu của ta không thừa nhận, ai sẽ coi ta là người của Chung Ly uyển đây?"
Tuy trước đây hắn với ta cũng không nói với nhau quá nhiều nhưng cũng là lần đầu hắn chủ động nhắc đến Nhị thiếu gia, nghe qua có vẻ quan hệ không tốt lăm nhỉ?
Thái độ của hắn quá khác thường làm ta cũng không dám dây vào, ta cẩn thận thăm dò: "Ừm... Tâm tình ngươi không tốt à? Hay là có chuyện?"
"Đệ đệ tốt của ta nói rằng ở đây có tin tức của Nguyệt Thường Sênh, ta bèn tới đây tìm. Đáng tiếc không tìm thấy... Đương nhiên là đang rất mất mát." Hắn dứt khoát quay lưng đi, đưa tay vuốt vuốt mi tâm, nói, "Ngươi lên đảo trước đi, một lúc nữa ta qua."
Ta cáo từ đẩy thuyền rời đi, đưa danh thiếp lên đảo. Đáng tiếc, Dương Khinh Chu lại không có nhà.
Ra ngoài đón ta là đệ đệ có chút tùy tiện của Dương Khinh Chu - Dương Tố, ta vừa vào cửa đã cảm thấy nhân khẩu ở đây như thể ít đi phân nửa, môn đình hơi quạnh quẽ.
"Cho hỏi Khinh Chu đâu?" Vừa đặt mông xuống ghế, ta hỏi.
"Gọi thân thiết như vậy làm gì!" Dương Tố ngữ khí bất thiện, trợn mắt nhìn ta trừng trừng.
"Đã thất lễ, thật xin lỗi." Ta khiêm tốn thụ giáo, hỏi lại lần nữa, "Vậy Dương công tử đâu?"
Dương Tố lúc này mới nói: "Tung Liên gần đây đang chiến túi bụi với Chung Ly uyển, đại ca thừa dịp cháy nhà hôi của, còn lửa cháy đổ thêm dầu, mang đi hơn nửa người hồ Dương."
"Đi vội vàng như vậy?" Ta cảm thấy kinh ngạc, vài ngày trước lúc bái phỏng, Dương Khinh Chu một câu cũng không đề cập với ta, chẳng nhẽ là ý nghĩ nhất thời.
"Đúng vậy, tình hình chiến đấu so với dự tính của chúng ta thì càng gay gắt hơn. Mới ngót nghét nửa tháng mà hơn ngàn người ở thành Thanh của Tung liên đã bị đồ sát hầu như không còn, thảm án diệt môn. Nhân Tông miếu cũng tử thương quá nửa, qua không được mấy ngày thì trên đời đã chẳng còn hai cái tên thành Thanh với Nhân Tông miếu nữa rồi. Nhị thiếu gia với Cẩm Quan đình bên kia cũng đại thương nguyên khí, thoi thóp hơi tàn, bị hủy là chuyện sớm muộn." Ngữ khí của Dương Tố như chẳng quan tâm, lạnh tanh nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói, "Lúc đầu khi qua lập Đông, không thích hợp đánh trận, đại ca vốn nghĩ đầu xuân mới khai chiến. Nhưng cứ đà này Hoành liên không tới hỗ trợ, chỉ sợ Tung Liên sẽ bị Nhị thiếu gia dẫm dưới chân."
Lần trước may có Dạ Đàm nhắc nhở, ta mới ý thức được một khi chiến sự nổ ra đều là huyết nhục chi khu[4], nhất tướng công thành vạn cốt khô[5], chỉ là mấy câu trần thuật bâng quơ cũng khiến ta thấy nặng nề.
[4] Huyết nhục chi khu: máu thịt lẫn lộn.
[5] Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Trích từ bài thơ "Năm Kỷ Hợi (năm Quảng Minh đời Hy Tông) kỳ 1" của Tào Tùng, ý chỉ mỗi một viên tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô, vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường. (theo Wikipedia)
Dương Tố lại nói: "Giang hồ đã lâu không có biến động lớn nhường này, lúc đầu thế như chẻ tre, dễ như bỡn, mặc kệ thắng bại thế nào cũng sẽ không lặp lại cái cục diện bế tắc này nữa, chưa chắc đã không phải chuyện tốt."
Dù sao ta cũng là người ngoài cuộc, không biết lợi hại trong đó như nào, cũng không hiểu rõ phải trái đúng sai, chỉ nói: "Hi vọng Dương công tử không xảy ra chuyện gì."
Dương Tố tức giận đập bàn, cười lạnh nói: "Xảy ra chuyện? Hắn thì có thể xảy ra cái chuyện gì ghê gớm?! Người ta bên người có tiên sinh danh xưng Ngọa Long tái thế, mưu đồ chưa từng có sai sót cơ mà. Có khi còn chả mất tí mạng nào mà nằm chờ thắng ế."
Ta không rõ vì sao hắn tự nhiên phát điên: "Dương công tử có mưu sĩ giỏi? Đây không phải là chuyện tốt sao?"
"Tốt cứt!!!" Dương Tố siết chén trà trong tay nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta thấy tên kia rõ ràng là loại thần côn lừa đảo, chỉ có mỗi đại ca ngu muội mới hết lần này tới lần khác bị hắn mê hoặc đến thất điên bát đảo, trời chưa sáng đã chui vào phòng hắn không biết làm trò gì!!"
"Ngươi nói hắn là thần côn... Chẳng nhẽ ngươi tìm được chứng cứ hắn lừa đảo?" Ta lại hỏi.
"Thế thì không có..." Dương Tố thấp giọng chột dạ, lại giận dữ cất cao âm điệu mắng, "Nhưng ngươi đã nhìn đâu mà biết! Hắn mới bao lớn?! Hai mươi chứ mấy, có khi lông nhiều chỗ còn chưa mọc đủ, lớn lên lại còn giống tiểu bạch kiểm, làm sao mà trên thông thiên văn dưới tường địa lý được?! Để ta nói cho ngươi nghe, hắn vừa đến đây có bao nhiêu ngày đâu, mà nhá, mồm đã bô bô thế cục phát triển của thành, ngẩng mặt lên trời thì lại ba hoa dị tượng, dị tinh, nói chung là đáng ghét đáng ghét đáng ghét!"
Hả, ngươi nói gì cơ? Ta chỉ nghe thấy mùi giấm sộc vào mũi chua lòm thôi. OvO
"Đáng ghét nhất chính là, tên đó còn biết ta với đại ca..." Dương Tố cắn răng chửi mắng đến đây thì đứt thắng, tự nhủ, "** móa, sao hắn có thể biết được chuyện này chứ?!!!"
Ta hiếu kì truy vấn: "Ừm? Chuyện gì cơ?"
Dương Tố đỏ mặt trừng ta: "Câm miệng!"
Ta phải khéo hiểu lòng người tới mức độ nào mới ngoan ngoãn ngậm miệng không chọc hắn tiếp tục xù lông.
Dương Tố lại nói: "Nói đến đây,... ờm, kia nhà ngươi đâu?"
"Ờm kia?"
Dương Tố rất bất mãn ta trì độn, không nhịn được nói: "Thì cái "ờm" mà ôm ngươi lên đảo lần đầu ấy, hại ta còn cho rằng hai ngươi một là chủ tử một là tiểu quan[6]."
[6] Tiểu quan: kỹ nam hoặc đàn ông được bao dưỡng.
"A Đàm?... Ta đây không tiện nói, ngươi đừng hỏi nữa." Ơn Chúa cuối cùng ta cũng đã tự giác rằng xung quanh có tai vách mạch rừng, bên người còn kè kè một đống người theo dõi, ta trả lời qua loa rồi hiếu kỳ hỏi, "Tiểu quan là cái gì?"
Dương Tố lại hoạnh họe ta: "Lại còn giả trang thanh thuần cái gì!"
Ai, sao người này cứ mắng ta thế nhỉ, thật không vui. Đồng dạng là huynh đệ, sao tính cách hắn lại khác Dương Khinh Chu nhiều như vậy.
Ta vừa nghĩ tới hai chữ "huynh đệ" liền nhớ tới vị Đại thiếu gia vừa chạm mặt ngoài đình, hỏi: "Đúng rồi, Chung Ly uyển Đại thiếu gia với Nhị thiếu gia quan hệ không tốt lắm à?"
"Không rõ nữa." Dương Tố lắc đầu, lại nói, "Giang hồ lại đánh giá hai người tuy là thân huynh đệ nhưng lại khác nhau như ngày với đêm vậy. Nhị thiếu gia là lão cáo già, tâm ngoan thủ lạt, nanh vuốt thì khỏi phải nói, người kính sợ hắn tăng theo cấp số nhân, không dám tùy tiện chọc hắn. Đại thiếu gia thì khác, khinh bạc phóng đãng, vốn trước đây có rất nhiều người khinh hắn nhưng mấy năm này không biết bao nhiêu người nhận qua ân huệ của hắn, lại sửa miệng khen hắn tính tình ngay thẳng, là một đại hiệp tốt. Chẹp, thật chẳng biết đằng nào mà lần."
"Ân huệ?"
"Ví dụ nhé, nhiều năm liền Nhạn quan đại hạn chẳng thu hoạch nổi một hạt thóc, Đại thiếu gia từng phái người đưa qua lương thực. Trước đây ít năm cháu gái Thu lão tiên sinh của Thu Trang bị mất tích, là hắn tìm thấy người rồi đưa về. Có lần ta với đại ca gặp chút nguy hiểm, vẫn là hắn sai người xuất thủ cứu giúp, ta rất cảm kích hắn... Cứ như thế, hắn đã làm bao việc." Dương Tố nói tới Đại thiếu gia, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn không ít.
"Nhìn không ra đấy, hắn lại là một đại hiệp tốt tỉ mỉ, săn sóc mọi người." Quả nhiên nhìn sách không thể chỉ nhìn bìa, ấn tượng của ta đối với Đại thiếu gia vẫn nằm ở cái ngày hắn tung tăng bay nhảy ở thành Trường Lạc lại còn lúc nào cũng tìm cớ sờ mó tay ta cũng kỳ bất lương, chưa từng nghĩ đến hắn cũng có một mặt cô đơn, không biết hắn lại biết thổi sáo, bảo hắn là một thiếu niên vì chính nghĩa quên thân thì càng ba xạo biết không.
Chúng ta uống xong hai chén trà, Đại thiếu gia mới lững thững đi đến.
Hắn đã hoàn toàn cởi bỏ hết hết kham khổ phiền muộn, Khổ Trúc sáo cũng chẳng biết bị cất đi đằng nào, lại về với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, vịn vào vai ta ngồi xuống ghế bên cạnh, còn vơ luôn chén trà ta đang uống dở mà nốc vào mồm, trêu đùa: "Răng môi lưu hương."
Ta vẫn nhớ tới dáng vẻ hiu quạnh trên mái đình của hắn, liền hỏi: "Đại thiếu gia, sao ngươi lại tới đây một mình?"
Đại thiếu gia cười nhẹ hỏi ngược lại: "Tới nửa mình thì tới làm sao?"
Ta cũng không biết bình thường hắn mang theo ai bên người, đành phải chọn người quen mà hỏi: "Thế Trạch Tước đâu?"
Đại thiếu gia đặt chén xuống, nghiêng đầu MOE nói: "Hắn bảo là ra ngoài tìm kiếm chân lý cuộc đời. Đã đi gần một tháng rồi, chỉ để lại một phong thư, cũng không biết là đi đâu nữa."
Còn có thể tùy tiện ra ngoài du lịch? Chung Ly uyển đối đãi thuộc hạ thật sự rất khoan hậu a.
Ta nghĩ nghĩ, khuyên hắn: "Đại thiếu gia, ngươi cũng đừng chỉ lo tìm Nguyệt Thường Sênh gì gì đó khắp nơi, người trước mặt là người trong lòng, ngươi phải biết quý trọng. Trạch Tước cũng rất tốt, hắn lần trước còn nói với ta ngươi mãi không chịu thích hắn, nhìn mất mát cực."
Đại thiếu gia quay đầu nhìn ta, sắc mặt vặn vẹo: "Hắn nói vậy thật?"
Ta gật gật đầu.
Đại thiếu gia chống cằm suy tư, cười rộ: "Ngươi nói đúng, ta có chút hối hận rồi."
Tối ta trở về Quân viên, tắm rửa rồi lên giường nằm. Từ khi Dạ Đàm không ở bên người, mỗi đêm ta phải trằn trọc rất lâu mới đi vào giấc ngủ.
Ta ôm gối vật vã xoay loạn trên giường.
Dạ Đàm đang ở xa quá, chẳng biết bên hắn tình huống thế nào, nhớ thật đấy.
Tùy tiện lấy nước bọt chấm vào chu sa, vô ý lướt lướt bỗng nhiên lòng lạnh toát.
Trạch Tước, trạng thái đã tử vong.
Đã chết được một tháng.
Kinh ngạc còn chờ ở phía dưới, lòng ta nổi lên dự cảm bất thường.
Mở mục Nguyệt Thường Sênh.
Nguyệt Thường Sênh, trạng thái đã tử vong.
Đã chết được hai năm.
Ta như bị sét đánh, lòng chấn động: Đại thiếu gia có biết hay không?!
Nếu như hắn không biết, ta có nên nói cho hắn không? Chôn trong lòng hi vọng tìm một người đã mất nhiều năm như vậy, biết được chân tướng hay tiếp tục tìm kiếm, cái nào khổ sở hơn?
Nếu như, hắn đã sớm biết việc này...
Ta nhớ tới hắn hôm nay một mình ngồi trên nóc đình, thổi một khúc "Chiết liễu"; nhớ tới dáng vẻ hắn nhắm chặt hai mắt, từ đầu đến cuối không dám quay đầu nhìn ta; nhớ tới hắn nói: Ta hối hận rồi.
Trong lòng đau đớn như bị kim châm.
Ngã thị nhân gian trù trướng khách. Tri quân hà sự lệ tung hoành[7].
Ta thân là khách sầu nhân thế. Biết chuyện người đời, nước mắt rơi.
[7] Trích từ lời ca khúc "Cán Khê Sa" của Trần Dịch Tấn và Phùng Hàn Minh. Bản dịch do bạn editor xạo lon:)).
- ----
Đông Vân Triều: Sắp ngược nhẹ ạ. Ngược rất nhẹ:)).
[1] Nguyên gốc là 掉线许久.
Về Quân viên nghỉ ngơi mấy ngày, tinh thần ta mới miễn cưỡng khôi phục. Chọn lấy một ngày đẹp trời gió hiu hiu thổi, ta ôm mấy rương hậu lễ tới hồ Dương tạ tội. Ta cảm giác mình ủy khuất Dương Khinh Chu khá nhiều, con ngựa quý hắn mất bao công dưỡng dục cũng bị ta gián tiếp làm cho chết mất xác ở Nhất Kiếm Mộ, cực kỳ áy náy.
Thuyền đang lênh đênh trên dòng nước, ta chợt nghe thấy tiếng sáo thổi, du dương trong trẻo, như khóc như tố, êm tai hơn tất cả những âm thanh ta từng nghe, khiến ta thật say mê.
Bài ca "Chiết liễu" thâu đêm vọng, xao xuyến vườn xưa nỗi nhớ đầy[2]. Dễ nghe là vậy, chỉ tiếc A Đàm không được nghe.
[2] Trích từ bài thơ "Đêm xuân nghe tiếng sáo ở thành Lạc Dương" của Lý Bạch. Bản dịch thơ của Trần Trọng San.
Theo tiếng sáo, thuyền của ta tới một cái đình bát giác ở giữa hồ, bốn phía không có lối vào, bị lá sen xung quanh dập dờn bịt kín. Có một người trường thân ngọc lập[3], lặng yên ngồi trên mái đình, liễm sắc nín hơi, như tu trúc ngưng trang, một cây sáo Khổ Trúc nằm ngang giữa cổ tay và thất khướu, âm điệu ảm đạm mà dịu dàng, mang theo nét cô đơn đặc biệt của lãng khách chốn giang hồ.
[3] Trường thân ngọc lập: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi. (theo Review Ngôn Tình)
Bóng dáng hắn đơn độc hắt vào dòng nước giữa ngút ngàn lá sen càng lộ vẻ thiên địa đìu hiu.
Áo mực kim huyền, gấm Vân Nam, điểm xuyết viền vàng. Ta nhìn một hồi cảm thấy có chút quen mắt.
"Đại thiếu gia?" Ta thử thăm dò khẽ gọi một tiếng.
Khúc tiêu chậm rãi trôi về điểm cuối, hắn từ tốn đặt sáo bên gối. Người vẫn cúi đầu hai mắt nhắm chặt, không rõ là vui hay buồn.
Ta hoài nghi mình đã nhận lầm người.
Người cô độc chất chứa ưu sầu với một Chung Ly Tử Hư nhảy nhót như hề ngoài thành Trường Lạc khác nhau lắm lắm.
"Quân công tử?" Hắn không quay đầu lại, thấp giọng hỏi.
Chung Ly uyển với Hoành liên không đội trời chung, ta lại gặp mặt một người Chuyng Ly uyển quen thân ở địa bàn của Hoành liên tự nhiên thấy thật quái dị, không khỏi hỏi: "Hồ Dương với Hoành liên đã kết giao từ lâu, ngươi ở chỗ nào không phải hơi nguy hiểm sao?"
Chung Ly Tử Hư thấp giọng cười nói: "Nhị đệ thân yêu của ta không thừa nhận, ai sẽ coi ta là người của Chung Ly uyển đây?"
Tuy trước đây hắn với ta cũng không nói với nhau quá nhiều nhưng cũng là lần đầu hắn chủ động nhắc đến Nhị thiếu gia, nghe qua có vẻ quan hệ không tốt lăm nhỉ?
Thái độ của hắn quá khác thường làm ta cũng không dám dây vào, ta cẩn thận thăm dò: "Ừm... Tâm tình ngươi không tốt à? Hay là có chuyện?"
"Đệ đệ tốt của ta nói rằng ở đây có tin tức của Nguyệt Thường Sênh, ta bèn tới đây tìm. Đáng tiếc không tìm thấy... Đương nhiên là đang rất mất mát." Hắn dứt khoát quay lưng đi, đưa tay vuốt vuốt mi tâm, nói, "Ngươi lên đảo trước đi, một lúc nữa ta qua."
Ta cáo từ đẩy thuyền rời đi, đưa danh thiếp lên đảo. Đáng tiếc, Dương Khinh Chu lại không có nhà.
Ra ngoài đón ta là đệ đệ có chút tùy tiện của Dương Khinh Chu - Dương Tố, ta vừa vào cửa đã cảm thấy nhân khẩu ở đây như thể ít đi phân nửa, môn đình hơi quạnh quẽ.
"Cho hỏi Khinh Chu đâu?" Vừa đặt mông xuống ghế, ta hỏi.
"Gọi thân thiết như vậy làm gì!" Dương Tố ngữ khí bất thiện, trợn mắt nhìn ta trừng trừng.
"Đã thất lễ, thật xin lỗi." Ta khiêm tốn thụ giáo, hỏi lại lần nữa, "Vậy Dương công tử đâu?"
Dương Tố lúc này mới nói: "Tung Liên gần đây đang chiến túi bụi với Chung Ly uyển, đại ca thừa dịp cháy nhà hôi của, còn lửa cháy đổ thêm dầu, mang đi hơn nửa người hồ Dương."
"Đi vội vàng như vậy?" Ta cảm thấy kinh ngạc, vài ngày trước lúc bái phỏng, Dương Khinh Chu một câu cũng không đề cập với ta, chẳng nhẽ là ý nghĩ nhất thời.
"Đúng vậy, tình hình chiến đấu so với dự tính của chúng ta thì càng gay gắt hơn. Mới ngót nghét nửa tháng mà hơn ngàn người ở thành Thanh của Tung liên đã bị đồ sát hầu như không còn, thảm án diệt môn. Nhân Tông miếu cũng tử thương quá nửa, qua không được mấy ngày thì trên đời đã chẳng còn hai cái tên thành Thanh với Nhân Tông miếu nữa rồi. Nhị thiếu gia với Cẩm Quan đình bên kia cũng đại thương nguyên khí, thoi thóp hơi tàn, bị hủy là chuyện sớm muộn." Ngữ khí của Dương Tố như chẳng quan tâm, lạnh tanh nhìn ra ngoài cửa sổ mà nói, "Lúc đầu khi qua lập Đông, không thích hợp đánh trận, đại ca vốn nghĩ đầu xuân mới khai chiến. Nhưng cứ đà này Hoành liên không tới hỗ trợ, chỉ sợ Tung Liên sẽ bị Nhị thiếu gia dẫm dưới chân."
Lần trước may có Dạ Đàm nhắc nhở, ta mới ý thức được một khi chiến sự nổ ra đều là huyết nhục chi khu[4], nhất tướng công thành vạn cốt khô[5], chỉ là mấy câu trần thuật bâng quơ cũng khiến ta thấy nặng nề.
[4] Huyết nhục chi khu: máu thịt lẫn lộn.
[5] Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Trích từ bài thơ "Năm Kỷ Hợi (năm Quảng Minh đời Hy Tông) kỳ 1" của Tào Tùng, ý chỉ mỗi một viên tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô, vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường. (theo Wikipedia)
Dương Tố lại nói: "Giang hồ đã lâu không có biến động lớn nhường này, lúc đầu thế như chẻ tre, dễ như bỡn, mặc kệ thắng bại thế nào cũng sẽ không lặp lại cái cục diện bế tắc này nữa, chưa chắc đã không phải chuyện tốt."
Dù sao ta cũng là người ngoài cuộc, không biết lợi hại trong đó như nào, cũng không hiểu rõ phải trái đúng sai, chỉ nói: "Hi vọng Dương công tử không xảy ra chuyện gì."
Dương Tố tức giận đập bàn, cười lạnh nói: "Xảy ra chuyện? Hắn thì có thể xảy ra cái chuyện gì ghê gớm?! Người ta bên người có tiên sinh danh xưng Ngọa Long tái thế, mưu đồ chưa từng có sai sót cơ mà. Có khi còn chả mất tí mạng nào mà nằm chờ thắng ế."
Ta không rõ vì sao hắn tự nhiên phát điên: "Dương công tử có mưu sĩ giỏi? Đây không phải là chuyện tốt sao?"
"Tốt cứt!!!" Dương Tố siết chén trà trong tay nghiến răng nghiến lợi nói, "Ta thấy tên kia rõ ràng là loại thần côn lừa đảo, chỉ có mỗi đại ca ngu muội mới hết lần này tới lần khác bị hắn mê hoặc đến thất điên bát đảo, trời chưa sáng đã chui vào phòng hắn không biết làm trò gì!!"
"Ngươi nói hắn là thần côn... Chẳng nhẽ ngươi tìm được chứng cứ hắn lừa đảo?" Ta lại hỏi.
"Thế thì không có..." Dương Tố thấp giọng chột dạ, lại giận dữ cất cao âm điệu mắng, "Nhưng ngươi đã nhìn đâu mà biết! Hắn mới bao lớn?! Hai mươi chứ mấy, có khi lông nhiều chỗ còn chưa mọc đủ, lớn lên lại còn giống tiểu bạch kiểm, làm sao mà trên thông thiên văn dưới tường địa lý được?! Để ta nói cho ngươi nghe, hắn vừa đến đây có bao nhiêu ngày đâu, mà nhá, mồm đã bô bô thế cục phát triển của thành, ngẩng mặt lên trời thì lại ba hoa dị tượng, dị tinh, nói chung là đáng ghét đáng ghét đáng ghét!"
Hả, ngươi nói gì cơ? Ta chỉ nghe thấy mùi giấm sộc vào mũi chua lòm thôi. OvO
"Đáng ghét nhất chính là, tên đó còn biết ta với đại ca..." Dương Tố cắn răng chửi mắng đến đây thì đứt thắng, tự nhủ, "** móa, sao hắn có thể biết được chuyện này chứ?!!!"
Ta hiếu kì truy vấn: "Ừm? Chuyện gì cơ?"
Dương Tố đỏ mặt trừng ta: "Câm miệng!"
Ta phải khéo hiểu lòng người tới mức độ nào mới ngoan ngoãn ngậm miệng không chọc hắn tiếp tục xù lông.
Dương Tố lại nói: "Nói đến đây,... ờm, kia nhà ngươi đâu?"
"Ờm kia?"
Dương Tố rất bất mãn ta trì độn, không nhịn được nói: "Thì cái "ờm" mà ôm ngươi lên đảo lần đầu ấy, hại ta còn cho rằng hai ngươi một là chủ tử một là tiểu quan[6]."
[6] Tiểu quan: kỹ nam hoặc đàn ông được bao dưỡng.
"A Đàm?... Ta đây không tiện nói, ngươi đừng hỏi nữa." Ơn Chúa cuối cùng ta cũng đã tự giác rằng xung quanh có tai vách mạch rừng, bên người còn kè kè một đống người theo dõi, ta trả lời qua loa rồi hiếu kỳ hỏi, "Tiểu quan là cái gì?"
Dương Tố lại hoạnh họe ta: "Lại còn giả trang thanh thuần cái gì!"
Ai, sao người này cứ mắng ta thế nhỉ, thật không vui. Đồng dạng là huynh đệ, sao tính cách hắn lại khác Dương Khinh Chu nhiều như vậy.
Ta vừa nghĩ tới hai chữ "huynh đệ" liền nhớ tới vị Đại thiếu gia vừa chạm mặt ngoài đình, hỏi: "Đúng rồi, Chung Ly uyển Đại thiếu gia với Nhị thiếu gia quan hệ không tốt lắm à?"
"Không rõ nữa." Dương Tố lắc đầu, lại nói, "Giang hồ lại đánh giá hai người tuy là thân huynh đệ nhưng lại khác nhau như ngày với đêm vậy. Nhị thiếu gia là lão cáo già, tâm ngoan thủ lạt, nanh vuốt thì khỏi phải nói, người kính sợ hắn tăng theo cấp số nhân, không dám tùy tiện chọc hắn. Đại thiếu gia thì khác, khinh bạc phóng đãng, vốn trước đây có rất nhiều người khinh hắn nhưng mấy năm này không biết bao nhiêu người nhận qua ân huệ của hắn, lại sửa miệng khen hắn tính tình ngay thẳng, là một đại hiệp tốt. Chẹp, thật chẳng biết đằng nào mà lần."
"Ân huệ?"
"Ví dụ nhé, nhiều năm liền Nhạn quan đại hạn chẳng thu hoạch nổi một hạt thóc, Đại thiếu gia từng phái người đưa qua lương thực. Trước đây ít năm cháu gái Thu lão tiên sinh của Thu Trang bị mất tích, là hắn tìm thấy người rồi đưa về. Có lần ta với đại ca gặp chút nguy hiểm, vẫn là hắn sai người xuất thủ cứu giúp, ta rất cảm kích hắn... Cứ như thế, hắn đã làm bao việc." Dương Tố nói tới Đại thiếu gia, ngữ khí cũng hòa hoãn hơn không ít.
"Nhìn không ra đấy, hắn lại là một đại hiệp tốt tỉ mỉ, săn sóc mọi người." Quả nhiên nhìn sách không thể chỉ nhìn bìa, ấn tượng của ta đối với Đại thiếu gia vẫn nằm ở cái ngày hắn tung tăng bay nhảy ở thành Trường Lạc lại còn lúc nào cũng tìm cớ sờ mó tay ta cũng kỳ bất lương, chưa từng nghĩ đến hắn cũng có một mặt cô đơn, không biết hắn lại biết thổi sáo, bảo hắn là một thiếu niên vì chính nghĩa quên thân thì càng ba xạo biết không.
Chúng ta uống xong hai chén trà, Đại thiếu gia mới lững thững đi đến.
Hắn đã hoàn toàn cởi bỏ hết hết kham khổ phiền muộn, Khổ Trúc sáo cũng chẳng biết bị cất đi đằng nào, lại về với dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, vịn vào vai ta ngồi xuống ghế bên cạnh, còn vơ luôn chén trà ta đang uống dở mà nốc vào mồm, trêu đùa: "Răng môi lưu hương."
Ta vẫn nhớ tới dáng vẻ hiu quạnh trên mái đình của hắn, liền hỏi: "Đại thiếu gia, sao ngươi lại tới đây một mình?"
Đại thiếu gia cười nhẹ hỏi ngược lại: "Tới nửa mình thì tới làm sao?"
Ta cũng không biết bình thường hắn mang theo ai bên người, đành phải chọn người quen mà hỏi: "Thế Trạch Tước đâu?"
Đại thiếu gia đặt chén xuống, nghiêng đầu MOE nói: "Hắn bảo là ra ngoài tìm kiếm chân lý cuộc đời. Đã đi gần một tháng rồi, chỉ để lại một phong thư, cũng không biết là đi đâu nữa."
Còn có thể tùy tiện ra ngoài du lịch? Chung Ly uyển đối đãi thuộc hạ thật sự rất khoan hậu a.
Ta nghĩ nghĩ, khuyên hắn: "Đại thiếu gia, ngươi cũng đừng chỉ lo tìm Nguyệt Thường Sênh gì gì đó khắp nơi, người trước mặt là người trong lòng, ngươi phải biết quý trọng. Trạch Tước cũng rất tốt, hắn lần trước còn nói với ta ngươi mãi không chịu thích hắn, nhìn mất mát cực."
Đại thiếu gia quay đầu nhìn ta, sắc mặt vặn vẹo: "Hắn nói vậy thật?"
Ta gật gật đầu.
Đại thiếu gia chống cằm suy tư, cười rộ: "Ngươi nói đúng, ta có chút hối hận rồi."
Tối ta trở về Quân viên, tắm rửa rồi lên giường nằm. Từ khi Dạ Đàm không ở bên người, mỗi đêm ta phải trằn trọc rất lâu mới đi vào giấc ngủ.
Ta ôm gối vật vã xoay loạn trên giường.
Dạ Đàm đang ở xa quá, chẳng biết bên hắn tình huống thế nào, nhớ thật đấy.
Tùy tiện lấy nước bọt chấm vào chu sa, vô ý lướt lướt bỗng nhiên lòng lạnh toát.
Trạch Tước, trạng thái đã tử vong.
Đã chết được một tháng.
Kinh ngạc còn chờ ở phía dưới, lòng ta nổi lên dự cảm bất thường.
Mở mục Nguyệt Thường Sênh.
Nguyệt Thường Sênh, trạng thái đã tử vong.
Đã chết được hai năm.
Ta như bị sét đánh, lòng chấn động: Đại thiếu gia có biết hay không?!
Nếu như hắn không biết, ta có nên nói cho hắn không? Chôn trong lòng hi vọng tìm một người đã mất nhiều năm như vậy, biết được chân tướng hay tiếp tục tìm kiếm, cái nào khổ sở hơn?
Nếu như, hắn đã sớm biết việc này...
Ta nhớ tới hắn hôm nay một mình ngồi trên nóc đình, thổi một khúc "Chiết liễu"; nhớ tới dáng vẻ hắn nhắm chặt hai mắt, từ đầu đến cuối không dám quay đầu nhìn ta; nhớ tới hắn nói: Ta hối hận rồi.
Trong lòng đau đớn như bị kim châm.
Ngã thị nhân gian trù trướng khách. Tri quân hà sự lệ tung hoành[7].
Ta thân là khách sầu nhân thế. Biết chuyện người đời, nước mắt rơi.
[7] Trích từ lời ca khúc "Cán Khê Sa" của Trần Dịch Tấn và Phùng Hàn Minh. Bản dịch do bạn editor xạo lon:)).
- ----
Đông Vân Triều: Sắp ngược nhẹ ạ. Ngược rất nhẹ:)).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.