Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất
Chương 115: Lời cuối
Thập Tự Khanh
08/10/2020
Editor: Đông Vân Triều
Lần trước tôi viết lời cuối sách là vào cuối năm 2008.
Lúc ấy đang học lớp Mười một, nguyện vọng lớn nhất là xuất bản được một quyển sách, có thể đặt tựa đề là: "Sách nói lên tình cảm chân thành của tôi gửi tới XX". Nội dung sách là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là nhất định phải có một cái tên kêu như thế. Sau đó tôi sẽ mời người con gái trong lòng mình làm bài tựa, còn tôi có thể viết những dòng tỏ tình ở phía sau.
Đó là câu chuyện dài đầu tiên tôi viết, viết cực kém, mấy bận định từ bỏ rồi, khổ không thể tả, nếu không phải vì bản hợp đồng giấy trắng mực đen song phương đã ký thì căn bản sẽ truyện không hẹn ngày hoàn thành.
Giao bản thảo xong, bèn có cảm giác tan nát cõi lòng, hận không thể gào khóc.
Bởi vì thật sự là viết quá kém.
Nếu bạn hỏi viết kém có thể là rắc rối lớn tới mức nào, tôi có thể trả lời: tôi móc tim móc phổi, dùng những cảm xúc chân thực nhất để trao cho từng nhân vật trong truyện sinh mạng của riêng họ, nhưng tôi viết khó coi quá, không có cách nào để khiến người đọc thích bọn họ. Vẽ cũng khó coi, bị chửi bới tương đương với viết. Cảm giác đặc biệt đặc biệt có lỗi với bọn họ.
Về sau tôi một mực cố gắng viết một "câu chuyện tốt".
Nhưng "tốt" là một khái niệm rất mơ hồ, lúc đó tôi cho rằng, "tốt" là ưu tú, là thành thục, có nội hàm, suy nghĩ sâu xa, cần phải được nghiền ngẫm nhiều lần.
Từ đó trên giá sách của tôi luôn chất đầy những điển tịch thâm ảo khó hiểu, từ « thái bình rộng ký » lật đến « dậu dương tạp trở », nói về đồ cổ và các sự thật lịch sử, phóng sự thực tế, liều mạng tô son trát phấn để che đậy sự nông cạn của mình, trang điểm thành một mảnh cẩm tú.
Thành tựu: có, cảm giác thành tựu: cũng có. Nhưng lúc bản thân sáng tác, lại không vui vẻ lắm.
Cho nên mấy năm qua, ngoại trừ phải giao bản thảo, tôi hầu như sẽ không viết. Viết truyện đối với tôi mà nói là một việc rất nghiêm túc và nặng nề, vì muốn được thừa nhận cần sự nỗ lực to lớn không ngừng nghỉ. Chắc chỉ có ngày xưa, chỉ có những ngày từ cấp Hai đến cấp Ba tôi mới ngây ngô viết lách vui vẻ như vậy.
Tôi viết bữa đực bữa cái, nhưng đã tạo được ấn tượng "viết không tệ lắm" đối với những người thân quen. Mỗi lần người ta khen tôi, tôi luôn luôn cảm thấy chột dạ mà phản bác vài câu.
Kỳ thật cũng không phải vì họ khen, mà là do bản thân tôi rất sợ họ chỉ vào mặt mà chê bai "Tên Thập Tự Khanh viết cũng kém quá đi thôi!".
Năm 2016, tôi sống một mình ở Thượng Hải, chỗ ở tạm thời không có PC không chơi được GAME nên tôi rảnh phát điên luôn. Đoạn thời gian đó tôi trầm mê chủ tớ trung khuyển, mặc kệ bản thân đói khổ mà thậm chí trả tiền mời người đến viết. Khổ sở thúc giục mấy ngày, nữ tác giả vứt lại tiền cọc cho tôi rồi bê váy chạy tám hướng. Chỉ một chữ "thảm".
Tôi đói đến mức ngất đi, đến mức xuất hiện ảo giác, mỗi ngày tưởng tượng mình có một tiểu ảnh vệ trung khuyển sẽ như thế này, như thế này, như thế này. Có lần tôi HIGH quá, gõ ít kịch bản nhỏ tôi thường mơ mộng trước khi đi ngủ vào PAGE S.
Viết đã viết, bây giờ phải tìm một chỗ để đăng. Tôi hơi sợ, trùm một chiếc áo khoác đáng yêu mới lén lút bấm đăng.
Kết quả: thật sự có người xem, tôi rất bất ngờ.
Truyện này viết rất trôi chảy, hướng phát triển đều đều như nước chảy thành sông, viết vui vẻ, còn càng viết càng nhanh, mỗi ngày nhận càng nhiều càng nhiều tiếng cười.
Có mộy ngày đột nhiên tôi ngộ đạo.
Thì ra tôi không cần cưỡng ép mình phải chạy theo sáng tạo chiều sâu, có thể viết được một đoạn nhỏ thú vị, hoàn chỉnh là kiến thức cơ bản tối thiểu nhất, dù người khác đọc qua liền quên, cũng không phải chuyện xấu.
Bây giờ tôi thường xuyên bị người ta chê là viết nát bét, nhưng bản thân đã có thể thản nhiên đối mặt. Tôi là người thích cười toe toét không tim không phổi, mà trong gian đoạn lúc đó, đấy là điều duy nhất tôi có thể làm tốt.
Tôi bỗng nhiên biết đứng thẳng lưng. Các cô khen tôi viết tốt, tôi không dám nhận. Nhưng nếu cô nói "ỏ câu chuyện này thật đáng yêu!", vậy thì tôi đúng thật là hoàn toàn xứng đáng. [đắc ý]
Đây là một bộ truyện sáng tác lúc ngồi buồn.
Lúc trước chỉ định vui tay viết xong mạch truyện chính, ai ngờ lại có người nguyện ý kí kết hợp đồng; sau đó tôi rảnh rỗi lại ngồi phác hoạ loạn cào cào, không cẩn thận lại vẽ xong các nhân vật; tôi có thích một nữ hoạ sĩ lọt hố truyện lắm, cơ duyên xảo hợp thế nào lại thành chủ biên MANGA của tôi.
Mà trong lúc này, dù là kỹ năng sáng tác hay hội hoạ, tôi đều vượt qua bình cảnh, lên LEVEL. "Quải bức" mang ý nghĩa trọng đại đối với tôi, phải xuất bản bằng bất kỳ giá nào, cho nên mới có đoạn lời cuối dài dòng văn tự này.
"Quải" hoàn toàn không có đại cương gì, toàn bộ hành trình đều tự do chạy trần truồng, tôi cứ mỗi lúc máu nóng xộc lên là lại viết phiên ngoại, cho nên khó tránh khỏi có hơi loạn. Nấm Hương đã từng mắng tôi: "Anh thế mà thật sự viết phiên ngoại cho tất cả các nhân vật!", cư nhiên là thật. Đó là bởi vì mọi người đáng yêu hết đó!!! [gào thét]
Bất giác tôi đã khắc hoạ ra thật nhiều nhân vật đáng yêu như vậy, lại còn kết bạn với những người có chung sở thích, mỗi ngày trích ra ít lương để nuôi sống tên tác giả đầu cá ướp muối này, có ai hạnh phúc hơn tôi không!! [Chuột chũi kêu to.gif]
Viết đến đoạn này tôi muốn cảm ơn hiệu đính viên Nâm Hương đã không giục bản thảo. Đã kể đến hiệu đính thù cũng phải cảm ơn chủ đầu tư giữa đường chộp được Ẩm Trà Trà. Cảm ơn kim chủ xong tôi cũng nên khen Lục Trạch Trạch đã giúp tôi chạy vặt, đã khoe Lục Trạch Trạch thì càng không thể không đề cập tới bà GUEST vẽ đẹp muốn chết... Ngay cả GUEST cũng nói rồi, có lẽ cũng nên cảm ơn BEAREAD? BEAREAD rồi, nếu không khen Đại Giác Trùng thì có vẻ không ổn lắm... Đại Giác Trùng cũng nói thì Thường Bàn đâu...
...
Đột nhiên nghĩ đến có khi phải viết là cảm ơn "con cháu đời đời kiếp kiếp, tổ tiên nội ngoại" OTL.
Được rồi được rồi, cảm tạ tất cả mọi người trên toàn thế giới, mời cầm quyển sách này tự giác dò số ghế của mình.
Chín năm để viết nên câu chuyện này.
Tất cả những tiếc nuối lúc trước, hiện tại tôi đã có năng lực thực hiện toàn bộ.
Thật may mắn đã gặp được bạn.
Trời ban ân sủng, nhận lấy không bỏ.
Thượng Hải, 15-11-2017
Thập Tự Khanh
———
Cảm giác của bạn editor lúc này là gì, là cuối cùng cũng dịch xong rồi:))). Thở phào nhẹ nhõm. Vậy câu chuyện về cậu chủ nhân vụng về và chàng ám vệ ngoan ngoãn cùng dàn diễn viên phụ siêu khủng, siêu đáng yêu đã chính thức khép lại tại đây! Xin cảm ơn cha đẻ của truyện và các bạn đọc gần xa đã luôn ủng hộ! BYE BYE và hẹn gặp lại ở các bộ truyện sau nhaa!
Đọc hết rồi nhớ đọc thêm lần nữa nhaa vì tôi sẽ BETA lại ó và dịch từ chương 1 - 11 thật đậm chất tôi, mong các cô đừng quên!!:)))
Hà Nội, 20-02-2020
Đông Vân Triều
Lần trước tôi viết lời cuối sách là vào cuối năm 2008.
Lúc ấy đang học lớp Mười một, nguyện vọng lớn nhất là xuất bản được một quyển sách, có thể đặt tựa đề là: "Sách nói lên tình cảm chân thành của tôi gửi tới XX". Nội dung sách là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là nhất định phải có một cái tên kêu như thế. Sau đó tôi sẽ mời người con gái trong lòng mình làm bài tựa, còn tôi có thể viết những dòng tỏ tình ở phía sau.
Đó là câu chuyện dài đầu tiên tôi viết, viết cực kém, mấy bận định từ bỏ rồi, khổ không thể tả, nếu không phải vì bản hợp đồng giấy trắng mực đen song phương đã ký thì căn bản sẽ truyện không hẹn ngày hoàn thành.
Giao bản thảo xong, bèn có cảm giác tan nát cõi lòng, hận không thể gào khóc.
Bởi vì thật sự là viết quá kém.
Nếu bạn hỏi viết kém có thể là rắc rối lớn tới mức nào, tôi có thể trả lời: tôi móc tim móc phổi, dùng những cảm xúc chân thực nhất để trao cho từng nhân vật trong truyện sinh mạng của riêng họ, nhưng tôi viết khó coi quá, không có cách nào để khiến người đọc thích bọn họ. Vẽ cũng khó coi, bị chửi bới tương đương với viết. Cảm giác đặc biệt đặc biệt có lỗi với bọn họ.
Về sau tôi một mực cố gắng viết một "câu chuyện tốt".
Nhưng "tốt" là một khái niệm rất mơ hồ, lúc đó tôi cho rằng, "tốt" là ưu tú, là thành thục, có nội hàm, suy nghĩ sâu xa, cần phải được nghiền ngẫm nhiều lần.
Từ đó trên giá sách của tôi luôn chất đầy những điển tịch thâm ảo khó hiểu, từ « thái bình rộng ký » lật đến « dậu dương tạp trở », nói về đồ cổ và các sự thật lịch sử, phóng sự thực tế, liều mạng tô son trát phấn để che đậy sự nông cạn của mình, trang điểm thành một mảnh cẩm tú.
Thành tựu: có, cảm giác thành tựu: cũng có. Nhưng lúc bản thân sáng tác, lại không vui vẻ lắm.
Cho nên mấy năm qua, ngoại trừ phải giao bản thảo, tôi hầu như sẽ không viết. Viết truyện đối với tôi mà nói là một việc rất nghiêm túc và nặng nề, vì muốn được thừa nhận cần sự nỗ lực to lớn không ngừng nghỉ. Chắc chỉ có ngày xưa, chỉ có những ngày từ cấp Hai đến cấp Ba tôi mới ngây ngô viết lách vui vẻ như vậy.
Tôi viết bữa đực bữa cái, nhưng đã tạo được ấn tượng "viết không tệ lắm" đối với những người thân quen. Mỗi lần người ta khen tôi, tôi luôn luôn cảm thấy chột dạ mà phản bác vài câu.
Kỳ thật cũng không phải vì họ khen, mà là do bản thân tôi rất sợ họ chỉ vào mặt mà chê bai "Tên Thập Tự Khanh viết cũng kém quá đi thôi!".
Năm 2016, tôi sống một mình ở Thượng Hải, chỗ ở tạm thời không có PC không chơi được GAME nên tôi rảnh phát điên luôn. Đoạn thời gian đó tôi trầm mê chủ tớ trung khuyển, mặc kệ bản thân đói khổ mà thậm chí trả tiền mời người đến viết. Khổ sở thúc giục mấy ngày, nữ tác giả vứt lại tiền cọc cho tôi rồi bê váy chạy tám hướng. Chỉ một chữ "thảm".
Tôi đói đến mức ngất đi, đến mức xuất hiện ảo giác, mỗi ngày tưởng tượng mình có một tiểu ảnh vệ trung khuyển sẽ như thế này, như thế này, như thế này. Có lần tôi HIGH quá, gõ ít kịch bản nhỏ tôi thường mơ mộng trước khi đi ngủ vào PAGE S.
Viết đã viết, bây giờ phải tìm một chỗ để đăng. Tôi hơi sợ, trùm một chiếc áo khoác đáng yêu mới lén lút bấm đăng.
Kết quả: thật sự có người xem, tôi rất bất ngờ.
Truyện này viết rất trôi chảy, hướng phát triển đều đều như nước chảy thành sông, viết vui vẻ, còn càng viết càng nhanh, mỗi ngày nhận càng nhiều càng nhiều tiếng cười.
Có mộy ngày đột nhiên tôi ngộ đạo.
Thì ra tôi không cần cưỡng ép mình phải chạy theo sáng tạo chiều sâu, có thể viết được một đoạn nhỏ thú vị, hoàn chỉnh là kiến thức cơ bản tối thiểu nhất, dù người khác đọc qua liền quên, cũng không phải chuyện xấu.
Bây giờ tôi thường xuyên bị người ta chê là viết nát bét, nhưng bản thân đã có thể thản nhiên đối mặt. Tôi là người thích cười toe toét không tim không phổi, mà trong gian đoạn lúc đó, đấy là điều duy nhất tôi có thể làm tốt.
Tôi bỗng nhiên biết đứng thẳng lưng. Các cô khen tôi viết tốt, tôi không dám nhận. Nhưng nếu cô nói "ỏ câu chuyện này thật đáng yêu!", vậy thì tôi đúng thật là hoàn toàn xứng đáng. [đắc ý]
Đây là một bộ truyện sáng tác lúc ngồi buồn.
Lúc trước chỉ định vui tay viết xong mạch truyện chính, ai ngờ lại có người nguyện ý kí kết hợp đồng; sau đó tôi rảnh rỗi lại ngồi phác hoạ loạn cào cào, không cẩn thận lại vẽ xong các nhân vật; tôi có thích một nữ hoạ sĩ lọt hố truyện lắm, cơ duyên xảo hợp thế nào lại thành chủ biên MANGA của tôi.
Mà trong lúc này, dù là kỹ năng sáng tác hay hội hoạ, tôi đều vượt qua bình cảnh, lên LEVEL. "Quải bức" mang ý nghĩa trọng đại đối với tôi, phải xuất bản bằng bất kỳ giá nào, cho nên mới có đoạn lời cuối dài dòng văn tự này.
"Quải" hoàn toàn không có đại cương gì, toàn bộ hành trình đều tự do chạy trần truồng, tôi cứ mỗi lúc máu nóng xộc lên là lại viết phiên ngoại, cho nên khó tránh khỏi có hơi loạn. Nấm Hương đã từng mắng tôi: "Anh thế mà thật sự viết phiên ngoại cho tất cả các nhân vật!", cư nhiên là thật. Đó là bởi vì mọi người đáng yêu hết đó!!! [gào thét]
Bất giác tôi đã khắc hoạ ra thật nhiều nhân vật đáng yêu như vậy, lại còn kết bạn với những người có chung sở thích, mỗi ngày trích ra ít lương để nuôi sống tên tác giả đầu cá ướp muối này, có ai hạnh phúc hơn tôi không!! [Chuột chũi kêu to.gif]
Viết đến đoạn này tôi muốn cảm ơn hiệu đính viên Nâm Hương đã không giục bản thảo. Đã kể đến hiệu đính thù cũng phải cảm ơn chủ đầu tư giữa đường chộp được Ẩm Trà Trà. Cảm ơn kim chủ xong tôi cũng nên khen Lục Trạch Trạch đã giúp tôi chạy vặt, đã khoe Lục Trạch Trạch thì càng không thể không đề cập tới bà GUEST vẽ đẹp muốn chết... Ngay cả GUEST cũng nói rồi, có lẽ cũng nên cảm ơn BEAREAD? BEAREAD rồi, nếu không khen Đại Giác Trùng thì có vẻ không ổn lắm... Đại Giác Trùng cũng nói thì Thường Bàn đâu...
...
Đột nhiên nghĩ đến có khi phải viết là cảm ơn "con cháu đời đời kiếp kiếp, tổ tiên nội ngoại" OTL.
Được rồi được rồi, cảm tạ tất cả mọi người trên toàn thế giới, mời cầm quyển sách này tự giác dò số ghế của mình.
Chín năm để viết nên câu chuyện này.
Tất cả những tiếc nuối lúc trước, hiện tại tôi đã có năng lực thực hiện toàn bộ.
Thật may mắn đã gặp được bạn.
Trời ban ân sủng, nhận lấy không bỏ.
Thượng Hải, 15-11-2017
Thập Tự Khanh
———
Cảm giác của bạn editor lúc này là gì, là cuối cùng cũng dịch xong rồi:))). Thở phào nhẹ nhõm. Vậy câu chuyện về cậu chủ nhân vụng về và chàng ám vệ ngoan ngoãn cùng dàn diễn viên phụ siêu khủng, siêu đáng yêu đã chính thức khép lại tại đây! Xin cảm ơn cha đẻ của truyện và các bạn đọc gần xa đã luôn ủng hộ! BYE BYE và hẹn gặp lại ở các bộ truyện sau nhaa!
Đọc hết rồi nhớ đọc thêm lần nữa nhaa vì tôi sẽ BETA lại ó và dịch từ chương 1 - 11 thật đậm chất tôi, mong các cô đừng quên!!:)))
Hà Nội, 20-02-2020
Đông Vân Triều
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.