Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất
Chương 68: Mở màn
Thập Tự Khanh
08/10/2020
Editor: Đông Vân Triều
Trăng sáng giữa trời, tuyết trắng rơi rơi, gió bấc đìu hiu, cành lá xơ xác.
Bức tường thoát thân lấp ló giữa đám đông chỉ cách chúng ta vài chục trượng, tình hình không được lạc quan. Dạ Tiêu cắn răng bất ngờ đề khí lao tới muốn vượt tường.
Nhị thiếu gia nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, vô số ám tiễn xung quanh xé gió mà tới, phô bày trận địa dày đặc như mưa rào mùa hạ, tư thế của vạn quân xuất chiến.
Dạ Tiêu bị mưa tên bức bách lui về vài thước, y ôm ta muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nỗ lực bảo vệ ta, giữa thời khắc ngàn cân treo sợi tóc có thân ảnh vượt lên trước người y, che khuất hơn phân nửa.
Dạ Tiêu cả giận hét lên: "Dạ Lan ngươi ra làm cái gì!!"
Dạ Lan dù có là thần cũng không thể gạt hết mưa tên, thân hắn cắm đầy ám tiễn, máu chảy ròng trong đêm tối cuối cùng lại không lọt ra chút huyết sắc nào.
Hắn bị vừa quát, ngơ ngác quay đầu lại nói: "A... Không biết nữa, chưa nghĩ... thì đã ra rồi."
Nhị thiếu gia đã bố trí ván cờ này, sợ là đã sớm có chuẩn bị không để con cá nào lọt lưới.
Ta cố gắng thương lượng: "Nhị thiếu gia... Ngươi... tha cho bọn họ đi. Ngươi muốn gì... Ta nói cho ngươi hết."
Ta tính bịa ra chút chuyện kéo dài thời gian, dù sao cũng không thể hỏng bét hơn bây giờ được.
Nhị thiếu gia cười lạnh nói: "Ngươi lấy cái tự tin này ở đâu ra mà dám bàn điều kiện với ta?"
Dạ Tiêu biết trận chiến này là phải đánh rồi, thấp giọng dặn: "Dạ Lan, tốc độ của ngươi nhanh hơn ta, mang chủ nhân đi trước đi, để ta chặn bọn họ."
Ta biết y đây là muốn cá chết lưới rách, còn chưa mở miệng Dạ Lan đã mờ mịt hỏi trước: "Cái gì?"
Dạ Tiêu cau mày gắt nhẹ: "Đừng có mà giả vờ ngớ ngẩn với ta!"
Dạ Lan nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không đi."
Dạ Tiêu cả giận: "Ta có hỏi ngươi à, là ra lệnh, mau đi đi."
"Không phải như vậy, trước kia không phải như vậy..." Dạ Lan lắc đầu liên tục, mắt đục ngầu, "Lần trước ngươi khóc lóc cầu cứu ta, ta tận lực, ta đã rất tận lực... Nhưng ta đánh không lại bọn họ, không cứu được ngươi..."
"... Mẹ nó tên đần này, lại phát bệnh!" Dạ Tiêu cắn răng rút ra một tay hung hăng vò đầu hắn, "Tỉnh, tỉnh, đồ đần, mau đưa chủ nhân đi, mau."
Thần sắc Dạ Lan hơi thanh tỉnh, quả quyết cự tuyệt: "Không, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, không muốn bảo vệ y."
Dạ Tiêu chán hẳn: "Ngươi ngu cũng một vừa hai phải thôi chứ, y mới là chủ nhân của chúng ta, chúng ta dù chết cũng phải bảo vệ y chu toàn."
Dạ Lan kiên định nói: "Ta không ngu, ta có thể không cần mạng, chủ nhân ta không bảo vệ được thì thôi... Nhưng ngươi phải sống." Hắn hạ giọng, tự nhủ, "Ta đã rất cố gắng, lần này tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện nữa."
Nhị thiếu gia thờ ơ thấy xem đủ phim tình cảm rồi thì nhẹ nhàng ra hiệu lệnh, ám vệ xung quanh thay đạo diễn hô "CUT" mà nhao nhao lên cấu xé ba người.
Ta nỗ lực đẩy Dạ Tiêu ra, quát: "Chung Ly Tử Tức có việc hỏi ta, tuyệt sẽ không giết ta, các ngươi mau trốn đi! Đừng nóng vội nhất thời!"
Dù sao tra tấn đã thành quen, chỉ cần chịu đựng một thời gian, ngày sau tất sẽ chữa được.
Với lại chắc gì hôm nay đã trốn không thoát?!
Nhị thiếu gia dường như bị chọc cười: "Ồ? Muốn thử xem ta có dám giết ngươi hay không à?" Gã nâng cung lên, nhẹ nhàng nới lỏng đốt ngón tay, tiễn ra khỏi cung như nhạn bay về trời, lao vun vút xuyên thủng bả vai trái của ta.
Ta rên lên một tiếng, ngã về phía sau.
Dạ Lan nhân lúc này tóm lấy cổ tay Dạ Tiêu định đánh bài chuồn, Dạ Tiêu lại không phối hợp mà bị dọa quăng kiếm ra xa hô to: "Đừng đừng đừng! Chúng ta không chống cự nữa!! Ngươi đừng làm tổn thương chủ nhân ta!"
Dạ Tiêu ném hết ám khí trong người đi, quỳ trên mặt đất cam nguyện làm tù binh. Ám vệ bên cạnh muốn tiến lên toan trói y thì bị Dạ Lan chắn trước mặt đánh một chưởng bay ra ngoài.
Nhị thiếu gia lại lên cung nhắm thẳng vào bả vai còn lại của ta, mắt khiêu khích cười cười nhìn Dạ Lan.
Dạ Tiêu vội vàng ngăn hắn lại: "Dạ Lan! Không được phép đánh! Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói!"
Dạ Lan bỗng nhiên quay đầu nhìn y, hỏi: "Có phải là chủ nhân chết rồi ngươi sẽ không cần phải che chở nữa đúng không?"
Đáy lòng ta rơi lộp bộp.
Không ai kịp phản ứng, Dạ Lan đã nhảy lên, đôi mắt kia không nhiễm ánh trăng mà vẫn trong sáng và rạng rỡ đến tột cùng.
Đôi mắt ấy nhìn ta chăm chú, không có một chút do dự nào.
Ngực ta đã bị vũ khí lạnh của hắn găm vào.
Trăng sáng giữa trời, tuyết trắng rơi rơi, gió bấc đìu hiu, cành lá xơ xác.
Bức tường thoát thân lấp ló giữa đám đông chỉ cách chúng ta vài chục trượng, tình hình không được lạc quan. Dạ Tiêu cắn răng bất ngờ đề khí lao tới muốn vượt tường.
Nhị thiếu gia nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, vô số ám tiễn xung quanh xé gió mà tới, phô bày trận địa dày đặc như mưa rào mùa hạ, tư thế của vạn quân xuất chiến.
Dạ Tiêu bị mưa tên bức bách lui về vài thước, y ôm ta muốn tránh cũng không được, chỉ có thể nỗ lực bảo vệ ta, giữa thời khắc ngàn cân treo sợi tóc có thân ảnh vượt lên trước người y, che khuất hơn phân nửa.
Dạ Tiêu cả giận hét lên: "Dạ Lan ngươi ra làm cái gì!!"
Dạ Lan dù có là thần cũng không thể gạt hết mưa tên, thân hắn cắm đầy ám tiễn, máu chảy ròng trong đêm tối cuối cùng lại không lọt ra chút huyết sắc nào.
Hắn bị vừa quát, ngơ ngác quay đầu lại nói: "A... Không biết nữa, chưa nghĩ... thì đã ra rồi."
Nhị thiếu gia đã bố trí ván cờ này, sợ là đã sớm có chuẩn bị không để con cá nào lọt lưới.
Ta cố gắng thương lượng: "Nhị thiếu gia... Ngươi... tha cho bọn họ đi. Ngươi muốn gì... Ta nói cho ngươi hết."
Ta tính bịa ra chút chuyện kéo dài thời gian, dù sao cũng không thể hỏng bét hơn bây giờ được.
Nhị thiếu gia cười lạnh nói: "Ngươi lấy cái tự tin này ở đâu ra mà dám bàn điều kiện với ta?"
Dạ Tiêu biết trận chiến này là phải đánh rồi, thấp giọng dặn: "Dạ Lan, tốc độ của ngươi nhanh hơn ta, mang chủ nhân đi trước đi, để ta chặn bọn họ."
Ta biết y đây là muốn cá chết lưới rách, còn chưa mở miệng Dạ Lan đã mờ mịt hỏi trước: "Cái gì?"
Dạ Tiêu cau mày gắt nhẹ: "Đừng có mà giả vờ ngớ ngẩn với ta!"
Dạ Lan nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Ta không đi."
Dạ Tiêu cả giận: "Ta có hỏi ngươi à, là ra lệnh, mau đi đi."
"Không phải như vậy, trước kia không phải như vậy..." Dạ Lan lắc đầu liên tục, mắt đục ngầu, "Lần trước ngươi khóc lóc cầu cứu ta, ta tận lực, ta đã rất tận lực... Nhưng ta đánh không lại bọn họ, không cứu được ngươi..."
"... Mẹ nó tên đần này, lại phát bệnh!" Dạ Tiêu cắn răng rút ra một tay hung hăng vò đầu hắn, "Tỉnh, tỉnh, đồ đần, mau đưa chủ nhân đi, mau."
Thần sắc Dạ Lan hơi thanh tỉnh, quả quyết cự tuyệt: "Không, ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, không muốn bảo vệ y."
Dạ Tiêu chán hẳn: "Ngươi ngu cũng một vừa hai phải thôi chứ, y mới là chủ nhân của chúng ta, chúng ta dù chết cũng phải bảo vệ y chu toàn."
Dạ Lan kiên định nói: "Ta không ngu, ta có thể không cần mạng, chủ nhân ta không bảo vệ được thì thôi... Nhưng ngươi phải sống." Hắn hạ giọng, tự nhủ, "Ta đã rất cố gắng, lần này tuyệt đối sẽ không để ngươi xảy ra chuyện nữa."
Nhị thiếu gia thờ ơ thấy xem đủ phim tình cảm rồi thì nhẹ nhàng ra hiệu lệnh, ám vệ xung quanh thay đạo diễn hô "CUT" mà nhao nhao lên cấu xé ba người.
Ta nỗ lực đẩy Dạ Tiêu ra, quát: "Chung Ly Tử Tức có việc hỏi ta, tuyệt sẽ không giết ta, các ngươi mau trốn đi! Đừng nóng vội nhất thời!"
Dù sao tra tấn đã thành quen, chỉ cần chịu đựng một thời gian, ngày sau tất sẽ chữa được.
Với lại chắc gì hôm nay đã trốn không thoát?!
Nhị thiếu gia dường như bị chọc cười: "Ồ? Muốn thử xem ta có dám giết ngươi hay không à?" Gã nâng cung lên, nhẹ nhàng nới lỏng đốt ngón tay, tiễn ra khỏi cung như nhạn bay về trời, lao vun vút xuyên thủng bả vai trái của ta.
Ta rên lên một tiếng, ngã về phía sau.
Dạ Lan nhân lúc này tóm lấy cổ tay Dạ Tiêu định đánh bài chuồn, Dạ Tiêu lại không phối hợp mà bị dọa quăng kiếm ra xa hô to: "Đừng đừng đừng! Chúng ta không chống cự nữa!! Ngươi đừng làm tổn thương chủ nhân ta!"
Dạ Tiêu ném hết ám khí trong người đi, quỳ trên mặt đất cam nguyện làm tù binh. Ám vệ bên cạnh muốn tiến lên toan trói y thì bị Dạ Lan chắn trước mặt đánh một chưởng bay ra ngoài.
Nhị thiếu gia lại lên cung nhắm thẳng vào bả vai còn lại của ta, mắt khiêu khích cười cười nhìn Dạ Lan.
Dạ Tiêu vội vàng ngăn hắn lại: "Dạ Lan! Không được phép đánh! Ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói!"
Dạ Lan bỗng nhiên quay đầu nhìn y, hỏi: "Có phải là chủ nhân chết rồi ngươi sẽ không cần phải che chở nữa đúng không?"
Đáy lòng ta rơi lộp bộp.
Không ai kịp phản ứng, Dạ Lan đã nhảy lên, đôi mắt kia không nhiễm ánh trăng mà vẫn trong sáng và rạng rỡ đến tột cùng.
Đôi mắt ấy nhìn ta chăm chú, không có một chút do dự nào.
Ngực ta đã bị vũ khí lạnh của hắn găm vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.