Chương 10: Tia sáng mong manh
Tiểulyly
29/04/2014
Nó ngồi đó , nhìn chầm chầm về phía hắn , sao hắn lại liều mạng vậy chứ ?
Ko lẽ ….hắn …..
Đúng rồi !
Nó ko ngờ hắn lại giữ lời đến vậy .
Hôm đó , nó nhờ hắn bảo vệ Nhật Lâm , chỉ vì cơn ác mộng đó ư ?
Tại nó mà hắn mới ra nông nổi này , nó thấy ghét bản thân mình quá !
Sao cứ phải vậy chứ ? Toàn chuyện ko may xảy đến vs nó .
Nếu pit hắn trọng lời hứa đến vậy , nó sẽ ko nhờ hắn .
Hắn đâu cần phải làm vậy chứ !
Cái thứ nước mặn mặn lại tuôn ra trên khóe mi nó , nó khóc sao ?
Đưa tay rút sợi dây nước biển , nó leo xuống giường mình , bước đến giường của hắn .
Đôi mắt hắn cứ nhắm nghiền , nó phải làm sao đây ?
_’’ Này , mau tỉnh lại đi , đừng giỡn nữa . Tôi còn chưa trả nợ cho anh mà … tỉnh lại đi mà … hic..’’
Nó đưa tay lay lay người hắn , nước mắt thi nhau tuôn ra , nhưng vô ít , hắn vẫn nằm đó , mắt cứ nhắm nghiền .
Cạch !
Cánh cửa phòng bệnh mở ra , nó way đầu lại .
Là …..cha & dì hắn !
Ông nhìn nó , cười hiền :
_’’ Cháu ko sao chứ ? ‘’
_’’ Dạ , ko sao ! Nhưng sao …..’’
_’’ Ta hỏi Nhật Lâm & Kỳ Sơn , cái thằng nhóc này , cứng đầu quá ‘’
Ông đau khổ nhìn hắn .
‘’ Cha anh ta vẫn rất tốt vs anh ta mà . Chắc trog chuyện của mẹ anh ta có uẩn khúc gì rồi ‘’
Nó nghĩ thầm .
_’’ Hôm đó , bọn cận vệ có làm đau cháu ko ? ‘’ . Dì hắn ôn tồn hỏi :
_’’ Dạ , ko ạ ! ‘’ . Nó toe toét .
Cha & dì hắn nhìn nó , mỉm cười điềm đạm .
Bất chợt , ông đứng lên :
_’’ Ta đi thôi , dám làm con ta bị thương đến thế này , ko yên vs ta đâu . Thôi bác về . Chào cháu ‘’ . Rồi ông sải bước đi .
Còn lại nó , ko khí trong bệnh viện ngột ngạt quá . Nó ko thích tí nào !
Nó nhìn gương mặt hắn. Sao hắn cứng đầu vậy chứ ? Cứ nhắm mắt suốt ngày .
Nhật Lâm & Kỳ Sơn lấy đồ xong , trở vào bệnh viện
Vừa mở cửa , đã thấy nó ngay giường hắn . Nhật Lâm nhẹ nhàng đi lại :
_’’ Đừng lo , ko sao đâu . Nó mạnh mẽ lắm ! ‘’
_’’ Tất cả là tại em …hức…là tại em …. ‘’ . Nó nói trong tiếng nất
_’’ Ko phải tại em , đừng ngốc vậy chứ . Nín đi ‘’ . Thấ nó khóc lòng Nhật Lâm đau như cắt .
Lại 1 lần nữa , Kỳ Sơn nhìn thấy Nhật Lâm ôm nó .
Đau khổ . Tuyệt vọng .
Kỳ Sơn bước ra khỏi phòng bệnh .
_’’ Con tiểu Linh Linh ngoan lắm, nó ăn rất nhiều ! ‘’ . Đưa nó lại giường , Nhật Lâm mỉm cười nói .
Nó cười đáp lại , cả 2 nói chuyện rôm rả .
Đã 1 tuần rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh . Nó thì đã khỏe lại , có thể ra viện .
Còn hắn , đến h vẫn cứ nhắm mắt như vậy làm cả bọn nó rất lo lắng , vội đến tìm bác sĩ .
_’’ Bác sĩ ơi , sao bạn cháu vẫn chưa tỉnh lại vậy ? ‘’ . Nó nhìn ông bác sĩ , ánh mắt lo lắng
Ông bác sĩ khẽ thở dài :
_’’ Cậu ta đã wa tình trạng nguy kịch . nhưng do cú va đập quá mạnh , đã ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể . Nếu wa ngày hôm sau cậu ta ko tỉnh lại , thì ….mãi mãi sẽ ko tỉnh hoặc có thể cậu ta tỉnh lại nhưng sẽ mất hoàn toàn ký ức . ‘’
_’’ Sao ạ ? Mất hoàn toàn ký ức á ? ‘’. Nó mở to mắt
_’’ Vậy có thể hồi phục ko bác sĩ ? ‘’ . Kỳ Sơn khẽ chau mày
_’’ Chuyện đó thì … Có thể , nếu cậu ta có ý chí mạnh mẽ , ký ức sẽ ko mất đi . Chuyện này tùy thuộc vào cậu ta thôi . ‘’
Hôm sau , nó vừa xuất viện đã đến trường .
Kỳ lạ thay . Nó để ý ko thấy bọn Hàn Nhược , Bảo Trân , & tên Mã Thiên đâu , chỉ có Nhã Nhã vẫn đi học bình thường .
Giờ ra chơi , nó lên phòng hội trưởng , ko thấy Kỳ Sơn đâu , nó chỉ thấy Nhật Lâm ở đó .
_’’ anh Nhật Lâm ‘’ .
_’’ Chào em , Hoàng Linh ‘’ .
_’’ Em có chuyện muốn hỏi , anh có pit tại sao hôm nay lạ vậy ko ? ‘’
Nhật Lâm khẽ cười , nghe câu hỏi Nhật Lâm đã pit nó muốn nói gì rồi .
_’’ Do ông Nhất làm đấy ! ‘’
_” Ông Nhất ? Là ai thế ? ‘’ . Nó ngơ ngác
_’’ Cha của Hải Long . Tập đoàn ông ấy lớn nhất & có uy lực nhất nước . Chính vì thế lời nói của ông ấy rất có giá trị . Nhà của tên khốn Mã Thiên đã thất thế , 2 người kia cũng thế . Và cả 3 đã bị đuổi khỏi trường này . Ông ấy còn khoan dung đó , nếu ko ,có thể họ đã bị đuổi ra khỏi nước luôn rồi ! ‘’
_’’ Ra là thế ‘’. Nó gật gù
‘’ Ủa? Lúc đó còn có …’’ Nó nghĩ thầm & ngước lên nhìn Nhật Lâm
_’’ Còn chị Nhã Nhã thì sao ? ‘’
_’’ Cô ta rất thông minh . Đã mua chuộc bọn kia đừng khai mình ra .’’
Nó mỉm cười .
Ko sao cả !
Mọi chuyện có lẽ đã wa rồi .
Sau cơn mưa trời lại sáng mà .
Ra về , nó & Nhật Lâm liền tới bệnh viện .
Hôm nay là ngày hắn sẽ tỉnh . Nó chắc chắn vậy .
Bước vào căn phòng bệnh , nó hơi thất vọng khi nhìn thấy hắn vẫn nằm đó , mắt vẫn nhắm nghiền .
Trời đã tối rồi sao hắn mãi ko tỉnh chứ ?
Nếu wa ngày hôm sau thì ….
Ko thể được . Nó đang nợ hắn mà .
_’’ Về thôi , Hoàng Linh ‘’ . Nhật Lâm thấy trời đã tối nên kêu nó về
Nó nhìn hắn , ngẫm nghĩ rồi nói :
_’’ Em ngủ ở đây , anh về trước đi . Ko sao đâu ! ‘’
Nó cười tươi nói vs Nhật Lâm để anh ko lo cho nó .
Thấy nó vui , Nhật Lâm đành chìu ý nó vậy . Về thì về .
Nó bước tới cạnh giường hắn , khẽ ngồi xuống .
_’’ Tỉnh dậy đi mà ! Làm ơn đi ‘’
Nó lay lay cánh tay hắn , nếu ko tỉnh hắn sẽ mãi mãi ko tỉnh , nếu hắn ko tỉnh thì sao ?
Cảm giác trong nó lúc này …..sao nó đau khổ thế nhỉ ?
Nó …..thích hắn rồi sao ?
Chợt !
Cánh tay hắn khẽ nhúc nhích .
Mi mắt khẽ cử động .
Hắn …tỉnh rồi , tỉnh rồi .
Nó lau nước mắt , tươi cười nhìn cử chỉ của hắn .
Nhưng ….cử chỉ đó , chỉ thoáng wa , giờ hắn lại tiếp tục nhắm mắt !
Là sao chứ ?
Nó lấy hết sức , đưa tay lay lay người hắn :
_’’ Nè ,tỉnh lại mau lên , tôi ko muốn nợ ai nhiều lần đâu . Tôi chưa trả xong nợ mà . Tỉnh lại mau đi …hu hu….tỉnh lại đi mà …’’
_’’ Đau quá . Cô làm trò gì vậy ‘’.
Nó giật mình .
Giọng nói này ….wen quá !
Hắn …..hắn vừa nói sao ?
Nó ngước đầu lên .
Là hắn . Đúng là hắn vừa nói .
Người đang nằm trước mặt nó đã tỉnh rồi .
Hắn tỉnh rồi .
Nó mừng lắm , nhào tới ôm chầm lấy hắn , khiến hắn hơi bực mình :
_’’Cô làm trò gì thế hả ? ..Ko lẽ , bị sức cuốn hút của tôi mê hoặc rồi à ? ‘’ . Hắn nham nhỡ nói
Đúng là hắn rồi . Giọng nói đáng căm ghét này !
Nó sực tỉnh , vội buông hắn ra , lí nhí nói :
_’’ Tự tin vừa thôi ! Ai mà thèm . ‘’
Khoan đã ! Hắn ko ….
_’’ Ủa ? Anh pit tôi là ai hả ? ‘’. Nó nhìn hắn chầm chầm .
_’’ Ko ‘’ . Hắn thản nhiên đáp .
Nó bất động . Hắn mất ký ức thật sao ? Nó vội way đi định gọi bác sĩ , nhưng bị hắn gọi giật lại :
_’’ Khoan đã , cô đi đâu vậy ? ‘’
_” Tôi tìm bác sĩ ! ‘’
_’’ Để làm gì ? ‘’
_’’ Khám cho anh chứ làm gì . ‘’
_’’ Tôi có bị gì đâu mà khám ? ‘’
_’’ Anh bị mất ký ức rồi . Tôi phải tìm bác sĩ ‘’
_’’ Tôi mất ký ức khi nào hả ? ‘’ . Hắn nhíu mày
_’’ Thế anh biết tôi là ai ko ? ‘’
_’’ Cô là ….. ‘’
_’’ Ai ? ‘’ Nó hối thúc hắn
_’’ Osin của tôi ! ‘’
Hả ? Hắn nhớ sao ? Vậy khi nãy …. Nó way wa nhìn hắn thì thấy mặt hắn cười gian mah .
Hiểu rồi ! Nãy h , nó đã bị hắn chơi 1 vố .
_’’ Cô lo cho tôi vậy sao ? Yêu tôi rồi à ! ‘’
_’’ Hứ . Đồ điên ! ‘’ . Nó đỏ mặt way chỗ khác , ko lẽ nó thích hắn thật à ?
‘’ Dù vậy mình cũng ko nên nói ra trước được . Mất mặt lắm ‘’ . Nó nhủ thầm
_’’ Này , sau anh lại làm vậy ? ‘’ . Nó nhìn hắn
_’’ Tôi đã hứa rồi mà ! ‘’ .
_’’ Nhưng ….nếu anh chết thì sao ? ‘’
_’’ Tôi hứa vs cô thì tôi sẽ thực hiện . Nếu tôi chết ….thì …..tôi sẽ ám cô chứ sao ? ‘’ . Hắn cười ma mãnh
_’’ Cái tên chết tiệt này , h còn giỡn nữa ! ‘’ Nó liếc xéo hắn
_’’ Nếu người nằm đây là Nhật Lâm , cô có lo vậy ko ? ‘’
_’’ Đương nhiên là có rồi ! ‘’. Nó thản nhiên
Hắn nhìn nó đáp nhanh lẹ như vậy , sao thất vọng thế nhỉ ?
Nó kể lại mọi chuyện cho hắn nghe , chuyện cha hắn đến thăm & cả chuyện đuổi học bọn kia . Nghe xong , hắn ko nói gì , chỉ khẽ mỉm cười .
Nó nghĩ chắc hắn sẽ tha thứ cho cha mình .
Đột nhiên , hắn way wa , kéo nó vào người hắn .
_’’ Tôi đã cứu cô rồi ! Giờ tới lúc cô báo đáp đi ! ‘’
_’’ Gì , gì chứ ? Báo đáp cái gì ! ‘’. Nó cố vùng vẫy khỏi người hắn nhưng ko được , hắn mạnh hơn nó gấp mấy lần
_’’ Tôi cứu cô , mình đầy thương tích , giờ cô ko báo đáp à . ‘’
_’’ Tôi ….tôi…..báo đáp thì đợi khi nào anh ra viện đi rồi báo đáp ‘’ . Nó ngượng đỏ mặt
Chỉ chờ nó nói vậy hắn mới buông tay nó ra , nở 1 nụ cười đáng ghét :
_’’ Phải giữ lời đấy !"
Ko lẽ ….hắn …..
Đúng rồi !
Nó ko ngờ hắn lại giữ lời đến vậy .
Hôm đó , nó nhờ hắn bảo vệ Nhật Lâm , chỉ vì cơn ác mộng đó ư ?
Tại nó mà hắn mới ra nông nổi này , nó thấy ghét bản thân mình quá !
Sao cứ phải vậy chứ ? Toàn chuyện ko may xảy đến vs nó .
Nếu pit hắn trọng lời hứa đến vậy , nó sẽ ko nhờ hắn .
Hắn đâu cần phải làm vậy chứ !
Cái thứ nước mặn mặn lại tuôn ra trên khóe mi nó , nó khóc sao ?
Đưa tay rút sợi dây nước biển , nó leo xuống giường mình , bước đến giường của hắn .
Đôi mắt hắn cứ nhắm nghiền , nó phải làm sao đây ?
_’’ Này , mau tỉnh lại đi , đừng giỡn nữa . Tôi còn chưa trả nợ cho anh mà … tỉnh lại đi mà … hic..’’
Nó đưa tay lay lay người hắn , nước mắt thi nhau tuôn ra , nhưng vô ít , hắn vẫn nằm đó , mắt cứ nhắm nghiền .
Cạch !
Cánh cửa phòng bệnh mở ra , nó way đầu lại .
Là …..cha & dì hắn !
Ông nhìn nó , cười hiền :
_’’ Cháu ko sao chứ ? ‘’
_’’ Dạ , ko sao ! Nhưng sao …..’’
_’’ Ta hỏi Nhật Lâm & Kỳ Sơn , cái thằng nhóc này , cứng đầu quá ‘’
Ông đau khổ nhìn hắn .
‘’ Cha anh ta vẫn rất tốt vs anh ta mà . Chắc trog chuyện của mẹ anh ta có uẩn khúc gì rồi ‘’
Nó nghĩ thầm .
_’’ Hôm đó , bọn cận vệ có làm đau cháu ko ? ‘’ . Dì hắn ôn tồn hỏi :
_’’ Dạ , ko ạ ! ‘’ . Nó toe toét .
Cha & dì hắn nhìn nó , mỉm cười điềm đạm .
Bất chợt , ông đứng lên :
_’’ Ta đi thôi , dám làm con ta bị thương đến thế này , ko yên vs ta đâu . Thôi bác về . Chào cháu ‘’ . Rồi ông sải bước đi .
Còn lại nó , ko khí trong bệnh viện ngột ngạt quá . Nó ko thích tí nào !
Nó nhìn gương mặt hắn. Sao hắn cứng đầu vậy chứ ? Cứ nhắm mắt suốt ngày .
Nhật Lâm & Kỳ Sơn lấy đồ xong , trở vào bệnh viện
Vừa mở cửa , đã thấy nó ngay giường hắn . Nhật Lâm nhẹ nhàng đi lại :
_’’ Đừng lo , ko sao đâu . Nó mạnh mẽ lắm ! ‘’
_’’ Tất cả là tại em …hức…là tại em …. ‘’ . Nó nói trong tiếng nất
_’’ Ko phải tại em , đừng ngốc vậy chứ . Nín đi ‘’ . Thấ nó khóc lòng Nhật Lâm đau như cắt .
Lại 1 lần nữa , Kỳ Sơn nhìn thấy Nhật Lâm ôm nó .
Đau khổ . Tuyệt vọng .
Kỳ Sơn bước ra khỏi phòng bệnh .
_’’ Con tiểu Linh Linh ngoan lắm, nó ăn rất nhiều ! ‘’ . Đưa nó lại giường , Nhật Lâm mỉm cười nói .
Nó cười đáp lại , cả 2 nói chuyện rôm rả .
Đã 1 tuần rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh . Nó thì đã khỏe lại , có thể ra viện .
Còn hắn , đến h vẫn cứ nhắm mắt như vậy làm cả bọn nó rất lo lắng , vội đến tìm bác sĩ .
_’’ Bác sĩ ơi , sao bạn cháu vẫn chưa tỉnh lại vậy ? ‘’ . Nó nhìn ông bác sĩ , ánh mắt lo lắng
Ông bác sĩ khẽ thở dài :
_’’ Cậu ta đã wa tình trạng nguy kịch . nhưng do cú va đập quá mạnh , đã ảnh hưởng rất nhiều đến cơ thể . Nếu wa ngày hôm sau cậu ta ko tỉnh lại , thì ….mãi mãi sẽ ko tỉnh hoặc có thể cậu ta tỉnh lại nhưng sẽ mất hoàn toàn ký ức . ‘’
_’’ Sao ạ ? Mất hoàn toàn ký ức á ? ‘’. Nó mở to mắt
_’’ Vậy có thể hồi phục ko bác sĩ ? ‘’ . Kỳ Sơn khẽ chau mày
_’’ Chuyện đó thì … Có thể , nếu cậu ta có ý chí mạnh mẽ , ký ức sẽ ko mất đi . Chuyện này tùy thuộc vào cậu ta thôi . ‘’
Hôm sau , nó vừa xuất viện đã đến trường .
Kỳ lạ thay . Nó để ý ko thấy bọn Hàn Nhược , Bảo Trân , & tên Mã Thiên đâu , chỉ có Nhã Nhã vẫn đi học bình thường .
Giờ ra chơi , nó lên phòng hội trưởng , ko thấy Kỳ Sơn đâu , nó chỉ thấy Nhật Lâm ở đó .
_’’ anh Nhật Lâm ‘’ .
_’’ Chào em , Hoàng Linh ‘’ .
_’’ Em có chuyện muốn hỏi , anh có pit tại sao hôm nay lạ vậy ko ? ‘’
Nhật Lâm khẽ cười , nghe câu hỏi Nhật Lâm đã pit nó muốn nói gì rồi .
_’’ Do ông Nhất làm đấy ! ‘’
_” Ông Nhất ? Là ai thế ? ‘’ . Nó ngơ ngác
_’’ Cha của Hải Long . Tập đoàn ông ấy lớn nhất & có uy lực nhất nước . Chính vì thế lời nói của ông ấy rất có giá trị . Nhà của tên khốn Mã Thiên đã thất thế , 2 người kia cũng thế . Và cả 3 đã bị đuổi khỏi trường này . Ông ấy còn khoan dung đó , nếu ko ,có thể họ đã bị đuổi ra khỏi nước luôn rồi ! ‘’
_’’ Ra là thế ‘’. Nó gật gù
‘’ Ủa? Lúc đó còn có …’’ Nó nghĩ thầm & ngước lên nhìn Nhật Lâm
_’’ Còn chị Nhã Nhã thì sao ? ‘’
_’’ Cô ta rất thông minh . Đã mua chuộc bọn kia đừng khai mình ra .’’
Nó mỉm cười .
Ko sao cả !
Mọi chuyện có lẽ đã wa rồi .
Sau cơn mưa trời lại sáng mà .
Ra về , nó & Nhật Lâm liền tới bệnh viện .
Hôm nay là ngày hắn sẽ tỉnh . Nó chắc chắn vậy .
Bước vào căn phòng bệnh , nó hơi thất vọng khi nhìn thấy hắn vẫn nằm đó , mắt vẫn nhắm nghiền .
Trời đã tối rồi sao hắn mãi ko tỉnh chứ ?
Nếu wa ngày hôm sau thì ….
Ko thể được . Nó đang nợ hắn mà .
_’’ Về thôi , Hoàng Linh ‘’ . Nhật Lâm thấy trời đã tối nên kêu nó về
Nó nhìn hắn , ngẫm nghĩ rồi nói :
_’’ Em ngủ ở đây , anh về trước đi . Ko sao đâu ! ‘’
Nó cười tươi nói vs Nhật Lâm để anh ko lo cho nó .
Thấy nó vui , Nhật Lâm đành chìu ý nó vậy . Về thì về .
Nó bước tới cạnh giường hắn , khẽ ngồi xuống .
_’’ Tỉnh dậy đi mà ! Làm ơn đi ‘’
Nó lay lay cánh tay hắn , nếu ko tỉnh hắn sẽ mãi mãi ko tỉnh , nếu hắn ko tỉnh thì sao ?
Cảm giác trong nó lúc này …..sao nó đau khổ thế nhỉ ?
Nó …..thích hắn rồi sao ?
Chợt !
Cánh tay hắn khẽ nhúc nhích .
Mi mắt khẽ cử động .
Hắn …tỉnh rồi , tỉnh rồi .
Nó lau nước mắt , tươi cười nhìn cử chỉ của hắn .
Nhưng ….cử chỉ đó , chỉ thoáng wa , giờ hắn lại tiếp tục nhắm mắt !
Là sao chứ ?
Nó lấy hết sức , đưa tay lay lay người hắn :
_’’ Nè ,tỉnh lại mau lên , tôi ko muốn nợ ai nhiều lần đâu . Tôi chưa trả xong nợ mà . Tỉnh lại mau đi …hu hu….tỉnh lại đi mà …’’
_’’ Đau quá . Cô làm trò gì vậy ‘’.
Nó giật mình .
Giọng nói này ….wen quá !
Hắn …..hắn vừa nói sao ?
Nó ngước đầu lên .
Là hắn . Đúng là hắn vừa nói .
Người đang nằm trước mặt nó đã tỉnh rồi .
Hắn tỉnh rồi .
Nó mừng lắm , nhào tới ôm chầm lấy hắn , khiến hắn hơi bực mình :
_’’Cô làm trò gì thế hả ? ..Ko lẽ , bị sức cuốn hút của tôi mê hoặc rồi à ? ‘’ . Hắn nham nhỡ nói
Đúng là hắn rồi . Giọng nói đáng căm ghét này !
Nó sực tỉnh , vội buông hắn ra , lí nhí nói :
_’’ Tự tin vừa thôi ! Ai mà thèm . ‘’
Khoan đã ! Hắn ko ….
_’’ Ủa ? Anh pit tôi là ai hả ? ‘’. Nó nhìn hắn chầm chầm .
_’’ Ko ‘’ . Hắn thản nhiên đáp .
Nó bất động . Hắn mất ký ức thật sao ? Nó vội way đi định gọi bác sĩ , nhưng bị hắn gọi giật lại :
_’’ Khoan đã , cô đi đâu vậy ? ‘’
_” Tôi tìm bác sĩ ! ‘’
_’’ Để làm gì ? ‘’
_’’ Khám cho anh chứ làm gì . ‘’
_’’ Tôi có bị gì đâu mà khám ? ‘’
_’’ Anh bị mất ký ức rồi . Tôi phải tìm bác sĩ ‘’
_’’ Tôi mất ký ức khi nào hả ? ‘’ . Hắn nhíu mày
_’’ Thế anh biết tôi là ai ko ? ‘’
_’’ Cô là ….. ‘’
_’’ Ai ? ‘’ Nó hối thúc hắn
_’’ Osin của tôi ! ‘’
Hả ? Hắn nhớ sao ? Vậy khi nãy …. Nó way wa nhìn hắn thì thấy mặt hắn cười gian mah .
Hiểu rồi ! Nãy h , nó đã bị hắn chơi 1 vố .
_’’ Cô lo cho tôi vậy sao ? Yêu tôi rồi à ! ‘’
_’’ Hứ . Đồ điên ! ‘’ . Nó đỏ mặt way chỗ khác , ko lẽ nó thích hắn thật à ?
‘’ Dù vậy mình cũng ko nên nói ra trước được . Mất mặt lắm ‘’ . Nó nhủ thầm
_’’ Này , sau anh lại làm vậy ? ‘’ . Nó nhìn hắn
_’’ Tôi đã hứa rồi mà ! ‘’ .
_’’ Nhưng ….nếu anh chết thì sao ? ‘’
_’’ Tôi hứa vs cô thì tôi sẽ thực hiện . Nếu tôi chết ….thì …..tôi sẽ ám cô chứ sao ? ‘’ . Hắn cười ma mãnh
_’’ Cái tên chết tiệt này , h còn giỡn nữa ! ‘’ Nó liếc xéo hắn
_’’ Nếu người nằm đây là Nhật Lâm , cô có lo vậy ko ? ‘’
_’’ Đương nhiên là có rồi ! ‘’. Nó thản nhiên
Hắn nhìn nó đáp nhanh lẹ như vậy , sao thất vọng thế nhỉ ?
Nó kể lại mọi chuyện cho hắn nghe , chuyện cha hắn đến thăm & cả chuyện đuổi học bọn kia . Nghe xong , hắn ko nói gì , chỉ khẽ mỉm cười .
Nó nghĩ chắc hắn sẽ tha thứ cho cha mình .
Đột nhiên , hắn way wa , kéo nó vào người hắn .
_’’ Tôi đã cứu cô rồi ! Giờ tới lúc cô báo đáp đi ! ‘’
_’’ Gì , gì chứ ? Báo đáp cái gì ! ‘’. Nó cố vùng vẫy khỏi người hắn nhưng ko được , hắn mạnh hơn nó gấp mấy lần
_’’ Tôi cứu cô , mình đầy thương tích , giờ cô ko báo đáp à . ‘’
_’’ Tôi ….tôi…..báo đáp thì đợi khi nào anh ra viện đi rồi báo đáp ‘’ . Nó ngượng đỏ mặt
Chỉ chờ nó nói vậy hắn mới buông tay nó ra , nở 1 nụ cười đáng ghét :
_’’ Phải giữ lời đấy !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.