Chương 53: Mèo hoang
Vu Quân Công Tử
18/01/2023
Ngự Thiện phòng, ngự trù cùng đám cung nhân tất bật nấu nướng, thức ăn nóng hổi bày ra thơm nức. Mấy cung nữ vừa sắp xếp trang trí hoa trái điểm lên thức ăn vừa nói chuyện với nhau.
"Mấy bữa nay hình như trong phòng bếp có chuột hay sao ấy, thức ăn cứ vơi mất, có chỗ còn bị đục hẳn một lõm."
"Không phải chuột đâu, hôm qua muội thấy nó chạy vụt qua rất nhanh rồi mất dạng, nhưng muội nhìn thấy nó có màu trắng còn rất to hình như là một con mèo."
"Kiểu này phải đặt bẫy bắt nó mới được."
....
Tối đến dạ yến tổ chức ở Thượng Lãm đình rình rang long trọng. Bá quan văn võ trong triều tham dự đông đủ ai cũng kinh hỉ vì có sự xuất hiện của hai nhân vật to lớn Ngũ châu. Một người là hoàng đế Yên Đô cao cao tại thượng, uy danh vang chấn. Một người là nữ đế của bọn họ chưa từng có mặt trong các buổi tiệc tùng bao giờ.
Mấy canh giờ trước họ còn nghe được Tể tướng cùng đám cấm vệ kể lại mọi chuyện xảy ra lúc ban trưa. Xem ra cây vạn tuế ngàn năm nở hoa rồi.
Còn nữa hoàng đế Yên Đô tháo bỏ lớp mặt nạ dịch dung, diện mạo thật sự còn đẹp đẽ hơn bấy lâu gấp chục lần, chỉ có dung mạo cùng khí chất đó mới xứng sánh duyên cùng nữ đế.
Bá quan cười rộ thay phiên nhau kính rượu đôi nam thanh nữ tú ngồi trên ngai cao gần cạnh nhau. Bóng gió xa gần vuốt mông ngựa, tâng bốc tới tận mây xanh.
Trống nhạc xập xình, ca vũ xinh tươi nối nhau từng tốp. Không khí sôi nổi, người người cười nói dưới đất trên trời, rượu vơi lại đầy, thức ăn ra vào mấy lượt, cực phẩm nhân gian.
Liêm Trinh và Thừa Hoan ngồi chung dãy ghế phía dưới đại đình cùng bá quan, lòng sục sôi mắt đỏ ngầu tơ máu. Thật muốn bay lên rút kiếm chém chết ả nữ đế ngồi bên cạnh Huyền Kỳ. Ả ta cứ bồi thức ăn bồi rượu cho hắn, rõ ràng muốn quyến rũ hắn. Chướng mắt làm sao. Liêm Trinh, Thừa Hoan mắng thầm con tiện nhân. Chỉ là Huyền Kỳ đang có mặt ở đây, hắn còn chưa cho phép bọn họ không dám manh động làm càn.
....
Tiệc còn chưa tàn, mới có nửa canh giờ qua đi Úc Huyền Kỳ đã đứng dậy rời chân trước, đế nữ cũng đứng dậy công khai bước chân theo sau hắn, không cần mặt mũi. Bá quan cung nhân một phen kinh hỉ rộ lên. Thừa Hoan, Liêm Trinh tá hỏa chạy theo sau ra tới chiếc cầu đá giữa hồ sen nắm vội lấy bàn tay Huyền Kỳ, kẻ trái người phải chặn đường hắn, chung quy không để nữ đế đi bên cạnh hắn vào trong mắt.
"Hoàng thượng người đi đâu, Chiêu Loan điện dành cho thượng khách nằm ở hướng này." Thừa Hoan thở hổn hển chỉ tay hướng bên phải.
Liêm Trinh liền đã tiếp lời: "Phải đó Úc đệ, giờ cũng đã khuya chắc là đệ say rồi nên mới nhầm đường, để chúng ta dìu đệ về điện nghỉ ngơi."
"Trẫm không say." Úc Huyền Kỳ gạt tay cả hai người họ ra. Bảo: "Hai ngươi về trước đi, trẫm cùng nữ đế lâu ngày không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói."
"Lâu ngày không gặp? Đệ quen ả ta bao giờ?" Liêm Trinh không hề tin nhìn Huyền Kỳ.
"Trẫm quen ai bao giờ ngươi cũng quản. Nhậm Hiền Tề ngươi quản cũng nhiều quá rồi đấy. Cả ngươi nữa Thừa Hoan. Muốn bên cạnh trẫm tốt nhất an phận một chút." Huyền Kỳ trợn mắt với Liêm Trinh, lại quay qua nhìn Thừa Hoan cảnh cáo.
Thừa Hoan vội cúi thấp mặt xuống, nhỏ giọng: "Hoàng thượng, mạt tướng không dám."
"Tốt nhất nên vậy." Huyền Kỳ nói rồi cất bước đi thẳng.
Nữ đế nhìn hai nam nhân tuấn tú lấy một cái rồi cũng rất nhanh theo bên cạnh Huyền Kỳ. Ngang qua người Thừa Hoan và Liêm Trinh, mùi nước hoa thơm nồng từ cơ thể lẫn y phục sang quý của nàng ta phả vào khoang mũi cả hai. Thừa Hoan và Liêm Trinh rất khó chịu, rất muốn bùng nổ. Nắm tay siết chặt thành đấm đứng nhìn theo bóng dáng Úc Huyền Kỳ.
Chợt nhiên có mấy cung nữ thái giám ùn ùn chạy tới hướng này, đèn đuốc cầm trên tay sáng trưng, dường như đang đuổi theo thứ gì đó, mồm năm miệng mười hỗn tạp xen vào nhau không ngừng gọi: "Đứng lại, mèo hoang ăn trộm mau đứng lại."
Nhìn xuống đất thì thứ họ đuổi theo là một cái cục bông vừa trắng vừa tròn đang lăn lông lốc trên mặt đất, nhìn thấy Úc Huyền Kỳ cục bông mở to mắt sáng rỡ lăn xộc vào chân hắn, cánh bé xòe ra ôm dính chân hắn, nhúm lông trắng rung rinh dường như nó rất mệt đang thở hổn hển.
"Chủ nhân tìm thấy người rồi, chủ nhân, cứu mạng Tròn Tròn. Hu a..." Cục bông chảy nước mắt ướt chân Huyền Kỳ.
Đám cung nhân vừa lúc chạy tới nhận ra phía trước là nữ đế và hoàng đế Yên Đô, chúng tái mặt sững người. Tiêu rồi nãy giờ chúng la hét om sòm kinh động thánh giá. Sợ bị trách phạt chi bằng chúng phủ đầu trước, chúng cung nhân bèn quỳ xuống cả hành lễ với đôi nam thanh nữ tú, xong chỉ tay vào con quái thú đang ôm chân Huyền Kỳ, tâu:
"Hồi bẩm Thánh chủ, con mèo hoang này mấy bữa nay trộm đồ trong phòng bếp, sức ăn vô cùng lớn, ăn tới mọi người trong phòng bếp đêm nào cũng phải ôm bụng đói đi ngủ. Lúc nãy còn cả gan đụng vào đồ đem lên dạ yến, ngốn hết ba phần bánh ngọt của các đại thần. Con mèo này cần phải lăng trì để làm gương cho những con mèo khác. Mong Thánh chủ ban lệnh."
Huyền Kỳ nghe tới đổ mồ hôi lạnh tầng tầng, mất mặt vô cùng. Nữ đế ngược lại sau câu nói của tiểu thái giám kia chẳng những không ban lệnh xử phạt còn mắng một câu: "To gan." Sau đó phẩy tay cho cả thảy lui xuống hết. Bởi nàng ta vừa mới nghe con mèo hoang này gọi ý trung nhân của nàng là chủ nhân, cần phải lấy lòng chàng ấy a.
"Chủ nhân, Tròn Tròn không phải mèo hoang, Tròn Tròn là thú cưng có chủ nuôi đàng hoàng. Bọn họ thật không có não."
Tròn Tròn nó vẫn còn ôm ghì lấy cổ chân Huyền Kỳ như ôm cột đình trong giông bão không buông, tấm lưng tròn trịa run cầm cập tiếp tục lẩm bẩm: "Còn nữa Tròn Tròn không muốn lăng trì, thẻo từng miếng thịt cho tới chết đau lắm đau lắm. Chủ nhân cứu mạng a. Hu a..."
Tròn Tròn nói ai đó không có não. Đến phiên đế nữ mặt mũi tối sầm.
Cung nhân đều đi cả rồi. Huyền Kỳ khổ sở nói vọng xuống: "Con quái thú háu ăn này vì sao vẫn chứng nào tật nấy. Biết đau cư nhiên còn dám trộm đồ của người ta."
Tròn Tròn nói vọng lên: "Tròn Tròn đói a trong người không có bạc. Vì muốn sống sót gặp lại chủ nhân nên bất đắc dĩ mới trộm đồ."
"Vậy tại sao có cánh không bay còn lăn lông lốc thế kia, ngươi có phải trái bưởi đâu."
"Tròn Tròn lỡ ăn no quá bụng căng đét, cánh thì ngắn bay không có nổi a." Quái thú già mồm mếu máo.
Huyền Kỳ thở hắt ra một hơi nắm nhúm lông trên cổ nó xách lên gần mặt hắn, khổ sở bảo: "Trộm thì chính là trộm, còn già mồm."
Vì đưa lên cao ngang tầm giờ giấc này Tròn Tròn mới phát hiện ra bên cạnh chủ nhân nhiều thêm người lạ, nó quạt cánh chỉ vào mặt đang đeo khăn voan trắng của nữ đế la chí chóe lên:
"Đây này chủ nhân ơi chính con mụ này đã bắt đi Raika xinh đẹp của người đó. Tròn Tròn bám theo sát sao tới tận đây nhìn thấy mụ ta sai lính tráng nhốt nó vào trong ngục, còn cãi cọ với nó, sau đó còn tát nó mấy cái nữa. Người mau tát lại con mụ này hai ba chục cái thật mạnh trả thù cho nó đi chủ nhân."
Huyền Kỳ lắng tai nghe mặt mũi tối sầm. Đế nữ cả kinh vội níu tay hắn bào chữa:
"Huyền Kỳ, lúc đó thiếp không biết phân biệt nặng nhẹ ghen tới mù quáng thiếu suy nghĩ nhưng sau đó thiếp đã dời Raika tới chỗ tốt. Ngày ba bữa cung nữ hầu hạ đàng hoàng, thiếp không đánh nàng ta thêm một lần nào nữa chàng tin thiếp đi. Nếu chàng muốn hãy trách phạt thiếp ngay bây giờ cũng được, thiếp xin nhận hết, chỉ mong chàng vui lòng."
Đế nữ muốn khóc tới nơi còn dịu ngoan nắm lấy tay Huyền Kỳ, thay đổi cả cách xưng hô gọi hắn như gọi phu quân.
Tròn Tròn nghe tới mắc ói. Liêm Trinh, Thừa Hoan ứa gan xông tới gạt tay nàng ta ra, hùng hổ: "Tiện nhân đừng có chạm vào phu quân của chúng ta. Ngươi đi chết đi."
Liêm Trinh và Thừa Hoan đồng lúc hạ thủ. Huyền Kỳ quát lớn ngăn lại kịp lúc nếu không người chết chính là hai người bọn họ. Đạo hạnh hơn ngàn năm ai ở đây có thể là đối thủ của nàng ta chứ.
"Đủ rồi, các ngươi mau cút cả đi. Cả ngươi nữa con quái thú xấu tính, quay về Chiêu Loan điện quỳ cho trẫm, không đủ hai canh giờ đừng mong đứng dậy. Cút."
Huyền Kỳ nạt một tiếng, đem thả con quái thú rớt bịch xuống đất, cũng chẳng thèm nhìn hai tiểu mĩ thụ phía sau lấy một cái, hắn cất bước đi thẳng. Đế nữ mỉm cười sau lớp khăn voan thướt tha bám theo chân hắn.
Quái thú kêu ui da ngóc đầu dậy. Liêm Trinh và Thừa Hoan ai oán nhìn theo đôi nam nữ kia mãi cho tới khi khuất dạng sau mấy rặng cây hoa lê mờ ảo dưới chân cầu, bọn họ mới cùng con quái thú béo ục lững thững quay về Chiêu Loan điện.
....
"Mấy bữa nay hình như trong phòng bếp có chuột hay sao ấy, thức ăn cứ vơi mất, có chỗ còn bị đục hẳn một lõm."
"Không phải chuột đâu, hôm qua muội thấy nó chạy vụt qua rất nhanh rồi mất dạng, nhưng muội nhìn thấy nó có màu trắng còn rất to hình như là một con mèo."
"Kiểu này phải đặt bẫy bắt nó mới được."
....
Tối đến dạ yến tổ chức ở Thượng Lãm đình rình rang long trọng. Bá quan văn võ trong triều tham dự đông đủ ai cũng kinh hỉ vì có sự xuất hiện của hai nhân vật to lớn Ngũ châu. Một người là hoàng đế Yên Đô cao cao tại thượng, uy danh vang chấn. Một người là nữ đế của bọn họ chưa từng có mặt trong các buổi tiệc tùng bao giờ.
Mấy canh giờ trước họ còn nghe được Tể tướng cùng đám cấm vệ kể lại mọi chuyện xảy ra lúc ban trưa. Xem ra cây vạn tuế ngàn năm nở hoa rồi.
Còn nữa hoàng đế Yên Đô tháo bỏ lớp mặt nạ dịch dung, diện mạo thật sự còn đẹp đẽ hơn bấy lâu gấp chục lần, chỉ có dung mạo cùng khí chất đó mới xứng sánh duyên cùng nữ đế.
Bá quan cười rộ thay phiên nhau kính rượu đôi nam thanh nữ tú ngồi trên ngai cao gần cạnh nhau. Bóng gió xa gần vuốt mông ngựa, tâng bốc tới tận mây xanh.
Trống nhạc xập xình, ca vũ xinh tươi nối nhau từng tốp. Không khí sôi nổi, người người cười nói dưới đất trên trời, rượu vơi lại đầy, thức ăn ra vào mấy lượt, cực phẩm nhân gian.
Liêm Trinh và Thừa Hoan ngồi chung dãy ghế phía dưới đại đình cùng bá quan, lòng sục sôi mắt đỏ ngầu tơ máu. Thật muốn bay lên rút kiếm chém chết ả nữ đế ngồi bên cạnh Huyền Kỳ. Ả ta cứ bồi thức ăn bồi rượu cho hắn, rõ ràng muốn quyến rũ hắn. Chướng mắt làm sao. Liêm Trinh, Thừa Hoan mắng thầm con tiện nhân. Chỉ là Huyền Kỳ đang có mặt ở đây, hắn còn chưa cho phép bọn họ không dám manh động làm càn.
....
Tiệc còn chưa tàn, mới có nửa canh giờ qua đi Úc Huyền Kỳ đã đứng dậy rời chân trước, đế nữ cũng đứng dậy công khai bước chân theo sau hắn, không cần mặt mũi. Bá quan cung nhân một phen kinh hỉ rộ lên. Thừa Hoan, Liêm Trinh tá hỏa chạy theo sau ra tới chiếc cầu đá giữa hồ sen nắm vội lấy bàn tay Huyền Kỳ, kẻ trái người phải chặn đường hắn, chung quy không để nữ đế đi bên cạnh hắn vào trong mắt.
"Hoàng thượng người đi đâu, Chiêu Loan điện dành cho thượng khách nằm ở hướng này." Thừa Hoan thở hổn hển chỉ tay hướng bên phải.
Liêm Trinh liền đã tiếp lời: "Phải đó Úc đệ, giờ cũng đã khuya chắc là đệ say rồi nên mới nhầm đường, để chúng ta dìu đệ về điện nghỉ ngơi."
"Trẫm không say." Úc Huyền Kỳ gạt tay cả hai người họ ra. Bảo: "Hai ngươi về trước đi, trẫm cùng nữ đế lâu ngày không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói."
"Lâu ngày không gặp? Đệ quen ả ta bao giờ?" Liêm Trinh không hề tin nhìn Huyền Kỳ.
"Trẫm quen ai bao giờ ngươi cũng quản. Nhậm Hiền Tề ngươi quản cũng nhiều quá rồi đấy. Cả ngươi nữa Thừa Hoan. Muốn bên cạnh trẫm tốt nhất an phận một chút." Huyền Kỳ trợn mắt với Liêm Trinh, lại quay qua nhìn Thừa Hoan cảnh cáo.
Thừa Hoan vội cúi thấp mặt xuống, nhỏ giọng: "Hoàng thượng, mạt tướng không dám."
"Tốt nhất nên vậy." Huyền Kỳ nói rồi cất bước đi thẳng.
Nữ đế nhìn hai nam nhân tuấn tú lấy một cái rồi cũng rất nhanh theo bên cạnh Huyền Kỳ. Ngang qua người Thừa Hoan và Liêm Trinh, mùi nước hoa thơm nồng từ cơ thể lẫn y phục sang quý của nàng ta phả vào khoang mũi cả hai. Thừa Hoan và Liêm Trinh rất khó chịu, rất muốn bùng nổ. Nắm tay siết chặt thành đấm đứng nhìn theo bóng dáng Úc Huyền Kỳ.
Chợt nhiên có mấy cung nữ thái giám ùn ùn chạy tới hướng này, đèn đuốc cầm trên tay sáng trưng, dường như đang đuổi theo thứ gì đó, mồm năm miệng mười hỗn tạp xen vào nhau không ngừng gọi: "Đứng lại, mèo hoang ăn trộm mau đứng lại."
Nhìn xuống đất thì thứ họ đuổi theo là một cái cục bông vừa trắng vừa tròn đang lăn lông lốc trên mặt đất, nhìn thấy Úc Huyền Kỳ cục bông mở to mắt sáng rỡ lăn xộc vào chân hắn, cánh bé xòe ra ôm dính chân hắn, nhúm lông trắng rung rinh dường như nó rất mệt đang thở hổn hển.
"Chủ nhân tìm thấy người rồi, chủ nhân, cứu mạng Tròn Tròn. Hu a..." Cục bông chảy nước mắt ướt chân Huyền Kỳ.
Đám cung nhân vừa lúc chạy tới nhận ra phía trước là nữ đế và hoàng đế Yên Đô, chúng tái mặt sững người. Tiêu rồi nãy giờ chúng la hét om sòm kinh động thánh giá. Sợ bị trách phạt chi bằng chúng phủ đầu trước, chúng cung nhân bèn quỳ xuống cả hành lễ với đôi nam thanh nữ tú, xong chỉ tay vào con quái thú đang ôm chân Huyền Kỳ, tâu:
"Hồi bẩm Thánh chủ, con mèo hoang này mấy bữa nay trộm đồ trong phòng bếp, sức ăn vô cùng lớn, ăn tới mọi người trong phòng bếp đêm nào cũng phải ôm bụng đói đi ngủ. Lúc nãy còn cả gan đụng vào đồ đem lên dạ yến, ngốn hết ba phần bánh ngọt của các đại thần. Con mèo này cần phải lăng trì để làm gương cho những con mèo khác. Mong Thánh chủ ban lệnh."
Huyền Kỳ nghe tới đổ mồ hôi lạnh tầng tầng, mất mặt vô cùng. Nữ đế ngược lại sau câu nói của tiểu thái giám kia chẳng những không ban lệnh xử phạt còn mắng một câu: "To gan." Sau đó phẩy tay cho cả thảy lui xuống hết. Bởi nàng ta vừa mới nghe con mèo hoang này gọi ý trung nhân của nàng là chủ nhân, cần phải lấy lòng chàng ấy a.
"Chủ nhân, Tròn Tròn không phải mèo hoang, Tròn Tròn là thú cưng có chủ nuôi đàng hoàng. Bọn họ thật không có não."
Tròn Tròn nó vẫn còn ôm ghì lấy cổ chân Huyền Kỳ như ôm cột đình trong giông bão không buông, tấm lưng tròn trịa run cầm cập tiếp tục lẩm bẩm: "Còn nữa Tròn Tròn không muốn lăng trì, thẻo từng miếng thịt cho tới chết đau lắm đau lắm. Chủ nhân cứu mạng a. Hu a..."
Tròn Tròn nói ai đó không có não. Đến phiên đế nữ mặt mũi tối sầm.
Cung nhân đều đi cả rồi. Huyền Kỳ khổ sở nói vọng xuống: "Con quái thú háu ăn này vì sao vẫn chứng nào tật nấy. Biết đau cư nhiên còn dám trộm đồ của người ta."
Tròn Tròn nói vọng lên: "Tròn Tròn đói a trong người không có bạc. Vì muốn sống sót gặp lại chủ nhân nên bất đắc dĩ mới trộm đồ."
"Vậy tại sao có cánh không bay còn lăn lông lốc thế kia, ngươi có phải trái bưởi đâu."
"Tròn Tròn lỡ ăn no quá bụng căng đét, cánh thì ngắn bay không có nổi a." Quái thú già mồm mếu máo.
Huyền Kỳ thở hắt ra một hơi nắm nhúm lông trên cổ nó xách lên gần mặt hắn, khổ sở bảo: "Trộm thì chính là trộm, còn già mồm."
Vì đưa lên cao ngang tầm giờ giấc này Tròn Tròn mới phát hiện ra bên cạnh chủ nhân nhiều thêm người lạ, nó quạt cánh chỉ vào mặt đang đeo khăn voan trắng của nữ đế la chí chóe lên:
"Đây này chủ nhân ơi chính con mụ này đã bắt đi Raika xinh đẹp của người đó. Tròn Tròn bám theo sát sao tới tận đây nhìn thấy mụ ta sai lính tráng nhốt nó vào trong ngục, còn cãi cọ với nó, sau đó còn tát nó mấy cái nữa. Người mau tát lại con mụ này hai ba chục cái thật mạnh trả thù cho nó đi chủ nhân."
Huyền Kỳ lắng tai nghe mặt mũi tối sầm. Đế nữ cả kinh vội níu tay hắn bào chữa:
"Huyền Kỳ, lúc đó thiếp không biết phân biệt nặng nhẹ ghen tới mù quáng thiếu suy nghĩ nhưng sau đó thiếp đã dời Raika tới chỗ tốt. Ngày ba bữa cung nữ hầu hạ đàng hoàng, thiếp không đánh nàng ta thêm một lần nào nữa chàng tin thiếp đi. Nếu chàng muốn hãy trách phạt thiếp ngay bây giờ cũng được, thiếp xin nhận hết, chỉ mong chàng vui lòng."
Đế nữ muốn khóc tới nơi còn dịu ngoan nắm lấy tay Huyền Kỳ, thay đổi cả cách xưng hô gọi hắn như gọi phu quân.
Tròn Tròn nghe tới mắc ói. Liêm Trinh, Thừa Hoan ứa gan xông tới gạt tay nàng ta ra, hùng hổ: "Tiện nhân đừng có chạm vào phu quân của chúng ta. Ngươi đi chết đi."
Liêm Trinh và Thừa Hoan đồng lúc hạ thủ. Huyền Kỳ quát lớn ngăn lại kịp lúc nếu không người chết chính là hai người bọn họ. Đạo hạnh hơn ngàn năm ai ở đây có thể là đối thủ của nàng ta chứ.
"Đủ rồi, các ngươi mau cút cả đi. Cả ngươi nữa con quái thú xấu tính, quay về Chiêu Loan điện quỳ cho trẫm, không đủ hai canh giờ đừng mong đứng dậy. Cút."
Huyền Kỳ nạt một tiếng, đem thả con quái thú rớt bịch xuống đất, cũng chẳng thèm nhìn hai tiểu mĩ thụ phía sau lấy một cái, hắn cất bước đi thẳng. Đế nữ mỉm cười sau lớp khăn voan thướt tha bám theo chân hắn.
Quái thú kêu ui da ngóc đầu dậy. Liêm Trinh và Thừa Hoan ai oán nhìn theo đôi nam nữ kia mãi cho tới khi khuất dạng sau mấy rặng cây hoa lê mờ ảo dưới chân cầu, bọn họ mới cùng con quái thú béo ục lững thững quay về Chiêu Loan điện.
....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.