Chương 11: Nước mắt hoàng phi
Vu Quân Công Tử
18/01/2023
"Đi, theo nàng ấy."
Úc Huyền Kỳ ngoắc tay ra hiệu. Gần chục tên thị vệ nhất đẳng liền từ đâu phóng ra phục mệnh rồi nhanh chóng đuổi theo chân Raika.
Liêm Trinh tinh quân âm thầm buồn bã, mắt vẫn thời thời rơi trên nét mặt ưu tư của tiểu đệ, tiểu đệ ngoài lạnh trong nóng. Rõ còn quan tâm con yêu nữ đó mới cho người đi theo bảo hộ nàng ta. Liêm Trinh khắc này ý muốn giết người đều tích đủ. Chỉ là hắn không giống hai vị tiểu sư muội suy nghĩ đơn giản, trừ khử hậu họa. Cái hắn cần là trái tim của tiểu đệ, là mối quan hệ lâu dài về sau. Mấy thủ đoạn bẩn thỉu đê hèn đó hắn tuyệt đối sẽ không làm.
(chuyển cảnh)
Về phần Raika sau khi rời khỏi hoàng cung cũng đã vào nửa đêm, đường phố vắng hoe không còn một bóng người. Nàng kiệt sức không đi nổi nữa ngồi dựa lưng bên bức tường cao ngất, chân tay lạnh run cầm cập, máu vẫn cứ rỉ rả chảy dài xuống tận cổ chân nàng. Có lẽ chiều giờ nàng đã đi nhiều quá rồi.
Giữa bóng tối trập trùng giăng bủa. Raika mờ mịt dòm bốn phía ngả đường, thâm tâm dường như đang mong chờ ai đến, nhưng rồi vẫn là bóng đêm vô vọng. Chỉ còn âm thanh rít gào của gió thê lương. Môi khô tím tái, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi xuống trong muộn màng.
Úc Huyền Kỳ không đuổi theo nàng. Hắn hết thương nàng rồi, hắn chán ghét nàng rồi. Cũng phải thôi chính nàng đã lựa chọn lối mòn tăm tối này, hắn thất vọng về nàng lắm.
"Phu quân, xin lỗi chàng, xin lỗi. Hu hu hu..."
Tiếng khóc tức tưởi trong đêm thâu. Raika ôm bụng quằn quại. Nàng nhớ chồng nhớ con, nỗi đau chồng chất ân hận. Nàng muốn đến Lương Xá thành, nàng muốn vào hoàng cung đòi món nợ máu, nếu không chết cũng chẳng thể nào nhắm mắt. Nghĩ vậy nàng tiểu yêu Raika lại gắng gượng vịn vách tường đứng lên, tiếp tục lên đường.
"Raika, Raika..."
Chợt có âm thanh trầm thấp vang lên trong đêm thâu, âm thanh dịu dàng quen thuộc. Sau phút ngớ người Raika lật đật quay đầu lại, nam nhân cao lớn tuấn tú cùng bọn thuộc hạ của hắn đã ở ngay trong tầm mắt nàng, nàng tròn mắt kinh ngạc:
"Bạch Long sư huynh, sao huynh lại ở đây?" Rõ nàng đang suy yếu, có cả đám người theo nàng cũng không phát giác ra.
"Raika, ta tới lâu rồi vào mấy ngày trước nhìn thấy nàng đi cùng hoàng tử Masha ta cũng đi theo nhưng không có cơ hội ngăn cản. Ta mà tới gần huynh đệ nhà chúng sẽ nhận ra ta ngay. Không làm sao báo tin cho muội biết để muội rơi vào kết cục hôm nay ta áy náy lắm." Thái tử Bạch Long tiến tới gần nàng.
Raika ngẩng đầu nhìn đối phương, có phần vui mừng khi tao ngộ cùng người thân quen nơi đất khách quê người, nhất là vào lúc nàng đang tuyệt vọng nhất.
"Bạch Long sư huynh không phải lỗi của huynh là do muội ngu ngốc. Muội giờ sẽ lập tức đi sửa chữa sai lầm. Báo thù cho con của muội."
"Raika nàng muốn về Khí sao, bản thái tử ta đi cùng nàng. Nếu không phải muốn gặp muội mấy ngày nay ta cũng không thèm nấn ná nơi đất khách quê người xa lạ làm chi."
"Được, vậy chúng ta cùng đi." Raika gật đầu ưng thuận. Cả đám bèn đi bộ hướng về bến cảng.
Thình lình cơn gió thoảng qua, Đoàn Hạo Lăng mấy chốc xuất hiện chặn đường. Một thân cao lớn như ngọn núi giữa đêm khuya. Đám thủ hạ cùng Bạch Long nhíu mày kinh sợ.
Raika ngược lại mắt long lên khi nhìn thấy kẻ thù, ánh mắt cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Chưa kịp để đối phương chuẩn bị cái chi, nàng điên cuồng lao tới như cơn vũ bão.
"Tên ác quỷ, trả con lại cho ta."
Sợi tầm ma xé thịt một đường quất xuống. Đoàn Hạo Lăng nhanh như chớp né tránh đòn sát chiêu, để lại mặt đất vỡ vụn tung tóe, bụi bay mịt mùng. Bạch Long cùng toán thủ hạ thấy thế đồng loạt tấn công tới tấp. Đoàn Hạo Lăng hắn bị vây trong hiểm cảnh.
Cứ ngỡ trận chiến không cân sức, nào ngờ chỉ một cái phất tay của hắn thôi đủ cho cả thảy ngã văng về bốn hướng, nằm la liệt chẳng bò dậy nổi. Chỉ còn có Raika đơn độc chống trọi cùng kẻ thù.
"Raika, nàng hết đường chạy rồi buông vũ khí xuống đầu hàng đi. Ta đưa nàng về hang núi, chúng ta từ nay bên nhau không rời."
Đoàn Hạo Lăng buông lời ngạo nghễ. Chầm chậm tiến về phía con mồi nhỏ bé đang yếu dần đi trong đêm thâu.
Raika thở hồng hộc tay siết chặt sợi tầm ma. Gương mặt nàng xanh xao, tầm mắt mờ mịt dần. Phải rồi, nàng hiện tại đang rất yếu ớt chẳng còn đủ sức chống chọi, nàng sắp sửa không xong.
Nhưng đứng trước kẻ thù đã giết chết phu quân và con của mình, nỗi đau hận chồng chất dù cho đêm nay có chết đi nàng cũng sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
"Đoàn Hạo Lăng, tiếp chiêu đi."
Trường kiếm xé thịt chui ra, Raika hừng hực xông lên, hai món pháp bảo thi nhau phát huy tác dụng cùng nàng nhảy múa trong đêm thâu. Chúng nhắm kẻ thù công kích tới tấp, Đoàn Hạo Lăng cười cợt né đòn.
Đùa với nàng một chút, hắn thình lình xuất hiện ở mé sau lưng ôm lấy nàng. Điểm huyệt vị rồi vác nàng lên mang đi trong nhấp nhoáng. Bạch Long bò tới nắm lấy cổ chân hắn, thều thào:
"Tên khốn...thả nàng ấy ra..."
"Phiền phức." Đoàn Hạo Lăng nhíu mày úp bàn tay xuống dứt khoát tung luôn một trưởng đánh ầm.
"Không." Raika bật thét lên. Bạch Long nằm trong vũng máu, đầu vỡ ra làm mấy mảnh, đôi mắt đen lay láy vẫn còn đang nhìn nàng.
"Bạch Long sư huynh. Không. Không..."
Raika bật thét lên
Úc Huyền Kỳ ngoắc tay ra hiệu. Gần chục tên thị vệ nhất đẳng liền từ đâu phóng ra phục mệnh rồi nhanh chóng đuổi theo chân Raika.
Liêm Trinh tinh quân âm thầm buồn bã, mắt vẫn thời thời rơi trên nét mặt ưu tư của tiểu đệ, tiểu đệ ngoài lạnh trong nóng. Rõ còn quan tâm con yêu nữ đó mới cho người đi theo bảo hộ nàng ta. Liêm Trinh khắc này ý muốn giết người đều tích đủ. Chỉ là hắn không giống hai vị tiểu sư muội suy nghĩ đơn giản, trừ khử hậu họa. Cái hắn cần là trái tim của tiểu đệ, là mối quan hệ lâu dài về sau. Mấy thủ đoạn bẩn thỉu đê hèn đó hắn tuyệt đối sẽ không làm.
(chuyển cảnh)
Về phần Raika sau khi rời khỏi hoàng cung cũng đã vào nửa đêm, đường phố vắng hoe không còn một bóng người. Nàng kiệt sức không đi nổi nữa ngồi dựa lưng bên bức tường cao ngất, chân tay lạnh run cầm cập, máu vẫn cứ rỉ rả chảy dài xuống tận cổ chân nàng. Có lẽ chiều giờ nàng đã đi nhiều quá rồi.
Giữa bóng tối trập trùng giăng bủa. Raika mờ mịt dòm bốn phía ngả đường, thâm tâm dường như đang mong chờ ai đến, nhưng rồi vẫn là bóng đêm vô vọng. Chỉ còn âm thanh rít gào của gió thê lương. Môi khô tím tái, những giọt nước mắt lại bắt đầu rơi xuống trong muộn màng.
Úc Huyền Kỳ không đuổi theo nàng. Hắn hết thương nàng rồi, hắn chán ghét nàng rồi. Cũng phải thôi chính nàng đã lựa chọn lối mòn tăm tối này, hắn thất vọng về nàng lắm.
"Phu quân, xin lỗi chàng, xin lỗi. Hu hu hu..."
Tiếng khóc tức tưởi trong đêm thâu. Raika ôm bụng quằn quại. Nàng nhớ chồng nhớ con, nỗi đau chồng chất ân hận. Nàng muốn đến Lương Xá thành, nàng muốn vào hoàng cung đòi món nợ máu, nếu không chết cũng chẳng thể nào nhắm mắt. Nghĩ vậy nàng tiểu yêu Raika lại gắng gượng vịn vách tường đứng lên, tiếp tục lên đường.
"Raika, Raika..."
Chợt có âm thanh trầm thấp vang lên trong đêm thâu, âm thanh dịu dàng quen thuộc. Sau phút ngớ người Raika lật đật quay đầu lại, nam nhân cao lớn tuấn tú cùng bọn thuộc hạ của hắn đã ở ngay trong tầm mắt nàng, nàng tròn mắt kinh ngạc:
"Bạch Long sư huynh, sao huynh lại ở đây?" Rõ nàng đang suy yếu, có cả đám người theo nàng cũng không phát giác ra.
"Raika, ta tới lâu rồi vào mấy ngày trước nhìn thấy nàng đi cùng hoàng tử Masha ta cũng đi theo nhưng không có cơ hội ngăn cản. Ta mà tới gần huynh đệ nhà chúng sẽ nhận ra ta ngay. Không làm sao báo tin cho muội biết để muội rơi vào kết cục hôm nay ta áy náy lắm." Thái tử Bạch Long tiến tới gần nàng.
Raika ngẩng đầu nhìn đối phương, có phần vui mừng khi tao ngộ cùng người thân quen nơi đất khách quê người, nhất là vào lúc nàng đang tuyệt vọng nhất.
"Bạch Long sư huynh không phải lỗi của huynh là do muội ngu ngốc. Muội giờ sẽ lập tức đi sửa chữa sai lầm. Báo thù cho con của muội."
"Raika nàng muốn về Khí sao, bản thái tử ta đi cùng nàng. Nếu không phải muốn gặp muội mấy ngày nay ta cũng không thèm nấn ná nơi đất khách quê người xa lạ làm chi."
"Được, vậy chúng ta cùng đi." Raika gật đầu ưng thuận. Cả đám bèn đi bộ hướng về bến cảng.
Thình lình cơn gió thoảng qua, Đoàn Hạo Lăng mấy chốc xuất hiện chặn đường. Một thân cao lớn như ngọn núi giữa đêm khuya. Đám thủ hạ cùng Bạch Long nhíu mày kinh sợ.
Raika ngược lại mắt long lên khi nhìn thấy kẻ thù, ánh mắt cơ hồ muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Chưa kịp để đối phương chuẩn bị cái chi, nàng điên cuồng lao tới như cơn vũ bão.
"Tên ác quỷ, trả con lại cho ta."
Sợi tầm ma xé thịt một đường quất xuống. Đoàn Hạo Lăng nhanh như chớp né tránh đòn sát chiêu, để lại mặt đất vỡ vụn tung tóe, bụi bay mịt mùng. Bạch Long cùng toán thủ hạ thấy thế đồng loạt tấn công tới tấp. Đoàn Hạo Lăng hắn bị vây trong hiểm cảnh.
Cứ ngỡ trận chiến không cân sức, nào ngờ chỉ một cái phất tay của hắn thôi đủ cho cả thảy ngã văng về bốn hướng, nằm la liệt chẳng bò dậy nổi. Chỉ còn có Raika đơn độc chống trọi cùng kẻ thù.
"Raika, nàng hết đường chạy rồi buông vũ khí xuống đầu hàng đi. Ta đưa nàng về hang núi, chúng ta từ nay bên nhau không rời."
Đoàn Hạo Lăng buông lời ngạo nghễ. Chầm chậm tiến về phía con mồi nhỏ bé đang yếu dần đi trong đêm thâu.
Raika thở hồng hộc tay siết chặt sợi tầm ma. Gương mặt nàng xanh xao, tầm mắt mờ mịt dần. Phải rồi, nàng hiện tại đang rất yếu ớt chẳng còn đủ sức chống chọi, nàng sắp sửa không xong.
Nhưng đứng trước kẻ thù đã giết chết phu quân và con của mình, nỗi đau hận chồng chất dù cho đêm nay có chết đi nàng cũng sẽ chiến đấu tới hơi thở cuối cùng.
"Đoàn Hạo Lăng, tiếp chiêu đi."
Trường kiếm xé thịt chui ra, Raika hừng hực xông lên, hai món pháp bảo thi nhau phát huy tác dụng cùng nàng nhảy múa trong đêm thâu. Chúng nhắm kẻ thù công kích tới tấp, Đoàn Hạo Lăng cười cợt né đòn.
Đùa với nàng một chút, hắn thình lình xuất hiện ở mé sau lưng ôm lấy nàng. Điểm huyệt vị rồi vác nàng lên mang đi trong nhấp nhoáng. Bạch Long bò tới nắm lấy cổ chân hắn, thều thào:
"Tên khốn...thả nàng ấy ra..."
"Phiền phức." Đoàn Hạo Lăng nhíu mày úp bàn tay xuống dứt khoát tung luôn một trưởng đánh ầm.
"Không." Raika bật thét lên. Bạch Long nằm trong vũng máu, đầu vỡ ra làm mấy mảnh, đôi mắt đen lay láy vẫn còn đang nhìn nàng.
"Bạch Long sư huynh. Không. Không..."
Raika bật thét lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.