Chương 50: Raika, muốn gặp nàng sao đường xa đến thế
Vu Quân Công Tử
18/01/2023
Thình lình từ trong lớp sương mù dày đặc của bóng đêm, hàng chục tên khổng lồ cao to ầm ầm lao ra như vũ bão. Chùy nặng trăm cân nhắm Huyền Kỳ một đường quất xuống, muốn cơ thể hắn nát tan rụng rời.
Liêm Trinh hoảng quá ôm Huyền Kỳ kéo hắn ngã xuống ngựa lăn tận mấy vòng. Hàng chục thiết chùy theo đà quất xuống, tuấn mã hí vang một tiếng thảm thiết sau cùng, tứ chi rụng rời tan nát. Thừa Hoan cả kinh nhìn chúng. Nhận ra đây là người tộc Sap la.
"Thừa Hoan chạy đi."
Úc Huyền Kỳ hô to một tiếng, hàng chục thiết chùy đã nhắm nam nhân trên lưng ngựa mà tấn công tới. Trong đêm tối nhóa nhem nhìn tròng mắt chúng trắng dã chẳng khác nào quỷ dữ toang há mồm nuốt chửng thân người.
Thừa Hoan giật dây cương thúc ngựa bỏ chạy mất hút vào đêm đen. Huyền Kỳ thở phào nhẹ nhõm, một bên đỡ Liêm Trinh đứng dậy, một bên trừng mắt nhìn kẻ thù khoảng cách chẳng bao xa. Đinh ninh Thừa Hoan đã chạy mất, hắn bớt lo không ít, nhưng cũng hụt hẫng không ít.
Liêm Trinh một bên áp sát ngực hắn, đắc ý bảo: "Hoạn nạn mới thấy chân tình. Tiểu mĩ nhân của đệ chạy mất rồi. Nhưng đệ vẫn còn có ta."
"Hừ, đã là lúc nào còn đùa cợt." Huyền Kỳ siết chặt kiếm, một bên véo má Liêm Trinh. Hàng chục thiết chùy lần nữa lao tới với tốc độ kinh hồn chẳng hề báo trước. Huyền Kỳ đẩy Liêm Trinh ngã ra sau một mình xông lên trước vung kiếm đỡ đòn, vừa công vừa thủ. Thân gần mét chín như hắn bị vây trong đám tộc nhân Sap la khổng lồ thoạt nhìn chẳng khác gì tí hon.
Huyền Kỳ hạ gục được hai tên đã bị trúng một kích đập vào bả vai, máu bắn tung tóe.
"Không."
Liêm Trinh bật thét lên nhào tới ôm lấy Huyền Kỳ, vô số dải lụa trắng từ đâu xuất hiện. Liêm Trinh đưa tay lên mi tâm lầm rầm niệm chú, đạo bùa liền quấn thành vòng tròn bao quanh cả hai người ngăn không cho bọn Sap la tiến tới.
Liêm Trinh đọc một hồi miệng trào máu tươi, đang trọng thương nội lực tứ tán hắn căn bản không đủ sức thi triển chú thuật. Còn miễn cưỡng sẽ cạn kiệt linh lực mà chết. Huyền Kỳ không cho phép bèn kéo tay Liêm Trinh xuống ngăn cản hắn trì chú.
"Tề nhi, đừng đọc nữa."
Bả vai đầy máu. Huyền Kỳ ôm Liêm Trinh vào lòng, tay còn lại siết chặt kiếm chuẩn bị nghênh chiến với kẻ thù cùng chúng đồng quy vu tận.
Đám sói khổng lồ chỉ chờ có thế lao tới như vũ bão, vũ khí nặng trịch xoáy về phía con mồi.
Thừa Hoan từ đâu bay tới một kiếm cắt ngang cánh tay tên đầu đàn, chùy nặng trăm cân theo đó rơi xuống vang lên tiếng ầm chấn kinh, đất lõm thành một lỗ. Tên đầu đàn gầm rú thảm thiết, bảy tên còn lại châu đầu vào muốn xé xác Thừa Hoan, vòng vây siết chặt. Thừa Hoan thở hồng hộc, tay siết thanh kiếm đầy máu nhỏ tóc tách.
"Hoan nhi."
Huyền Kỳ gào lên, con tim hắn chấn động co bóp kịch liệt, vội buông Liêm Trinh ra hắn xông vào giải vây cho Thừa Hoan, cùng y kề vai tác chiến. Liêm Trinh đưa tay lên mi tâm lần nữa lầm rầm niệm chú, đạo bùa trắng mảnh lần này vây lấy bầy sói lang. Liêm Trinh hét lớn:
"Mau giết chúng đi. Ta không giữ được lâu."
"Roạt." Huyền Kỳ và Thừa Hoan nhìn nhau đồng bay tới diệt gọn chúng.
Đạo bùa biến mất, đám sói lang ngã xuống lịch bịch, Liêm Trinh cũng ngã xuống miệng đầy máu thoi thóp.
Huyền Kỳ nhào tới vực Liêm Trinh dậy. Vuốt máu trên bờ môi Liêm Trinh, Huyền Kỳ nói: "Tề nhi cố chịu một chút trẫm trị thương cho ngươi."
Nói rồi Huyền Kỳ đặt Liêm Trinh ngồi xoay lưng với mình, hai lòng bàn tay áp vào tấm lưng hắn một mực vận công điều thương. Thừa Hoan cũng đứng ngay bên cạnh cảnh giác nhìn bốn phía. Lúc này trời đã tờ mờ sáng tỏ.
Bỗng từ mé trong bụi lùm gần đó có hai tên Sap la chạy ra. Nguyên lai chúng đi mười hai tên, hai tên này đêm qua ăn bậy bị chọt bụng đang lúc đám người Huyền Kỳ tới chúng lại thay phiên nhau nấp lùm giải quyết khó khăn vất vả, giờ mới miễn cưỡng ổn thỏa ló mặt ra, cư nhiên đồng bọn chết cả rồi.
"Tên cẩu Hoàng đế Yên Đô, mau đền mạng."
Song chùy vung lên bọn chúng nhắm đầu nam tử đang ngồi điều thương cho Liêm Trinh một đường bổ xuống. Huyền Kỳ vẫn ngồi im bất động. Thừa Hoan đương nhiên không để chúng làm hại lang quân của mình, y rút kiếm xông lên liều mạng chặn lại, chật vật chống trả.
"Thừa tướng quân chuyện không cùng ngươi liên can, ngươi tốt nhất tránh đi bảo toàn mạng sống. Bọn ta chỉ muốn đầu tên cẩu hoàng đế này." Vừa đánh nhau với Thừa Hoan, chúng vừa nói.
"Hoàng thượng đã tha cho bộ lạc các ngươi, vì sao còn lấy oán báo ân?" Thừa Hoan cau mày tức giận.
"Lấy oán báo ân? Xem việc tốt tên cẩu đế này đã làm, ngày đó bắt cả nhà thống soái bọn ta ra uy hiếp, thống soái kháng lệnh không xuất quân. Đóng đô ở Ốc đảo một khoảng thời gian dài. Cuối cùng tên cẩu vương Nhĩ Tháp biết được chặt đầu thống soái thị chúng, đày gia quyến ra đảo Đá khai hoang, thống soái mới lên thay áp chế bọn ta huấn luyện khắc khổ, chịu đủ mọi nhục mạ. Bọn ta phải thay thống soái báo thù. Tất cả đều do tên cẩu đế này gây ra."
"Thắng làm vua, thua làm giặc. Đầu tên cẩu vương Nhĩ Tháp đền bù cho thống soái các ngươi, hời to còn muốn cái gì. Muốn hành thích Hoàng đế trước hết hãy bước qua xác chết của bản tướng quân đi rồi hẵng nói."
Thừa Hoan lạnh sống lưng vẫn mạnh miệng bảo. Lưỡi kiếm sắc bén lóe sáng tung ra toàn đòn sát chiêu, nhắm nơi chí yếu kẻ thù công kích. Thừa Hoan tập trung toàn bộ tinh lực trong đầu giấc này chỉ tâm tâm niệm niệm có một điều duy nhất, rằng bằng mọi giá phải bảo vệ lang quân cho tới hơi thở cuối cùng.
Đáng tiếc hai đối thủ của y sở hữu chiều cao cùng thực lực kinh khiếp. Thừa Hoan như châu chấu đá xe cố gắng giữ chân chúng không làm hại Huyền Kỳ, cầm cự được một lúc y đã gần như kiệt sức, trụ không nổi nữa lảo đảo muốn ngã quỵ xuống. Hai quả chùy đồng thời bổ xuống toang nghiền nát đầu y. Huyền Kỳ lúc này bay tới tung liền hai trưởng, chúng ngã ập ra sau nằm sài lai. Chưa kịp để chúng bò dậy lưỡi kiếm trên tay Huyền Kỳ đã xẹt qua cắt vào động mạch chủ ngay cổ, chúng chết tươi.
Huyền Kỳ cũng theo đó quỵ xuống, tay dựng kiếm chống đỡ, thở hồng hộc. Vừa trị thương cho Liêm Trinh vừa kết liễu bọn Sap la, hắn đã hao tổn quá nhiều sức lực.
"Úc đệ."
"Hoàng thượng."
Liêm Trinh và Thừa Hoan đồng kêu lên chạy tới bên cạnh Huyền Kỳ, trái phải ngồi thụp xuống đỡ lấy hắn. Kẻ xé vải áo, kẻ nâng tay Huyền Kỳ lên loay hoay cầm máu băng bó lại vết thương trên bả vai hắn. Thừa Hoan run rẩy mặt đầm đìa nước. Liêm Trinh cũng mếu máo như sắp khóc tới nơi:
"Úc Huyền Kỳ, ta hại đệ rồi. Ta không nên bảo đệ lên đường sớm, là lỗi của ta, tại ta. Đệ đánh ta đi, đánh ta đi. Ha a..."
Huyền Kỳ cố nặn ra nụ cười bảo: "Sớm hay muộn chúng cũng canh chờ sẵn, họa tới tránh không khỏi. Còn sống là tốt rồi."
Huyền Kỳ nói đoạn loạng choạng đứng dậy muốn lên đường, cả hai nam nhân kè đỡ hai bên. Vô pháp khuyên nhủ Huyền Kỳ ở lại thêm vài ngày dưỡng thương, Thừa Hoan bèn đưa tay lên miệng huýt sáo một cái, chiến mã y cưng nhất liền từ xa chạy tới rộp rộp. Dừng trước y kiễng chân hí vang, vẩy đuôi mừng rỡ.
Lúc nãy tình huống nguy cấp y chỉ đành tháo chạy giữ mạng giữ ngựa làm chân sau, liền quay lại trợ giúp Huyền Kỳ, có chết y cũng phải chết bên cạnh hắn.
"Hoàng thượng, mời lên ngựa." Chỉ còn có một con, Huyền Kỳ lại đang bị thương ưu tiên hàng đầu. Thừa Hoan cung kính mở lòng bàn tay mời hắn, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương.
Huyền Kỳ rất vừa lòng với tên ngốc này, dòm qua cái tay quấn băng của y lại nhìn xuống cái chân què của Liêm Trinh. Hắn thở dài bảo: "Cùng đi chung đi."
"A, là ai đi chung với ngươi a Huyền Kỳ?" Liêm Trinh, Thừa Hoan đồng lúc trố mắt hỏi.
"Cả hai ngươi." Huyền Kỳ ngắn gọn đáp, đoạn phóng lên ngựa, giơ tay xuống mời cả hai.
Hai tên nam nhân sau phút thất thần liền chạm vào tay hắn, kẻ trước người sau leo lên ngựa. Liêm Trinh cao hơn nên ngồi phía sau, Thừa Hoan nhỏ con hơn chút nên ngồi phía trước. Huyền Kỳ nắm dây cương thúc ngựa rời đi, phi như bay qua cánh rừng sồi. Kẻ ôm eo, kẻ dựa vào lồng ngực hắn, thích chí mê ly, cả đoạn đường đều cười khục khịch, riêng con tuấn mã nào đó khóc ròng cả đoạn đường. Nó muốn nói thân ngựa nào có ưa nặng, có ưa nặng cũng là ngựa kéo xe, ngựa thồ hàng. Nó là ngựa chiến có được không?
(Chủ nhân mê trai của nó lúc này đang cười khì khì)
Ai nha, chương sau Huyền Kỳ gặp lại vợ yêu rồi
Liêm Trinh hoảng quá ôm Huyền Kỳ kéo hắn ngã xuống ngựa lăn tận mấy vòng. Hàng chục thiết chùy theo đà quất xuống, tuấn mã hí vang một tiếng thảm thiết sau cùng, tứ chi rụng rời tan nát. Thừa Hoan cả kinh nhìn chúng. Nhận ra đây là người tộc Sap la.
"Thừa Hoan chạy đi."
Úc Huyền Kỳ hô to một tiếng, hàng chục thiết chùy đã nhắm nam nhân trên lưng ngựa mà tấn công tới. Trong đêm tối nhóa nhem nhìn tròng mắt chúng trắng dã chẳng khác nào quỷ dữ toang há mồm nuốt chửng thân người.
Thừa Hoan giật dây cương thúc ngựa bỏ chạy mất hút vào đêm đen. Huyền Kỳ thở phào nhẹ nhõm, một bên đỡ Liêm Trinh đứng dậy, một bên trừng mắt nhìn kẻ thù khoảng cách chẳng bao xa. Đinh ninh Thừa Hoan đã chạy mất, hắn bớt lo không ít, nhưng cũng hụt hẫng không ít.
Liêm Trinh một bên áp sát ngực hắn, đắc ý bảo: "Hoạn nạn mới thấy chân tình. Tiểu mĩ nhân của đệ chạy mất rồi. Nhưng đệ vẫn còn có ta."
"Hừ, đã là lúc nào còn đùa cợt." Huyền Kỳ siết chặt kiếm, một bên véo má Liêm Trinh. Hàng chục thiết chùy lần nữa lao tới với tốc độ kinh hồn chẳng hề báo trước. Huyền Kỳ đẩy Liêm Trinh ngã ra sau một mình xông lên trước vung kiếm đỡ đòn, vừa công vừa thủ. Thân gần mét chín như hắn bị vây trong đám tộc nhân Sap la khổng lồ thoạt nhìn chẳng khác gì tí hon.
Huyền Kỳ hạ gục được hai tên đã bị trúng một kích đập vào bả vai, máu bắn tung tóe.
"Không."
Liêm Trinh bật thét lên nhào tới ôm lấy Huyền Kỳ, vô số dải lụa trắng từ đâu xuất hiện. Liêm Trinh đưa tay lên mi tâm lầm rầm niệm chú, đạo bùa liền quấn thành vòng tròn bao quanh cả hai người ngăn không cho bọn Sap la tiến tới.
Liêm Trinh đọc một hồi miệng trào máu tươi, đang trọng thương nội lực tứ tán hắn căn bản không đủ sức thi triển chú thuật. Còn miễn cưỡng sẽ cạn kiệt linh lực mà chết. Huyền Kỳ không cho phép bèn kéo tay Liêm Trinh xuống ngăn cản hắn trì chú.
"Tề nhi, đừng đọc nữa."
Bả vai đầy máu. Huyền Kỳ ôm Liêm Trinh vào lòng, tay còn lại siết chặt kiếm chuẩn bị nghênh chiến với kẻ thù cùng chúng đồng quy vu tận.
Đám sói khổng lồ chỉ chờ có thế lao tới như vũ bão, vũ khí nặng trịch xoáy về phía con mồi.
Thừa Hoan từ đâu bay tới một kiếm cắt ngang cánh tay tên đầu đàn, chùy nặng trăm cân theo đó rơi xuống vang lên tiếng ầm chấn kinh, đất lõm thành một lỗ. Tên đầu đàn gầm rú thảm thiết, bảy tên còn lại châu đầu vào muốn xé xác Thừa Hoan, vòng vây siết chặt. Thừa Hoan thở hồng hộc, tay siết thanh kiếm đầy máu nhỏ tóc tách.
"Hoan nhi."
Huyền Kỳ gào lên, con tim hắn chấn động co bóp kịch liệt, vội buông Liêm Trinh ra hắn xông vào giải vây cho Thừa Hoan, cùng y kề vai tác chiến. Liêm Trinh đưa tay lên mi tâm lần nữa lầm rầm niệm chú, đạo bùa trắng mảnh lần này vây lấy bầy sói lang. Liêm Trinh hét lớn:
"Mau giết chúng đi. Ta không giữ được lâu."
"Roạt." Huyền Kỳ và Thừa Hoan nhìn nhau đồng bay tới diệt gọn chúng.
Đạo bùa biến mất, đám sói lang ngã xuống lịch bịch, Liêm Trinh cũng ngã xuống miệng đầy máu thoi thóp.
Huyền Kỳ nhào tới vực Liêm Trinh dậy. Vuốt máu trên bờ môi Liêm Trinh, Huyền Kỳ nói: "Tề nhi cố chịu một chút trẫm trị thương cho ngươi."
Nói rồi Huyền Kỳ đặt Liêm Trinh ngồi xoay lưng với mình, hai lòng bàn tay áp vào tấm lưng hắn một mực vận công điều thương. Thừa Hoan cũng đứng ngay bên cạnh cảnh giác nhìn bốn phía. Lúc này trời đã tờ mờ sáng tỏ.
Bỗng từ mé trong bụi lùm gần đó có hai tên Sap la chạy ra. Nguyên lai chúng đi mười hai tên, hai tên này đêm qua ăn bậy bị chọt bụng đang lúc đám người Huyền Kỳ tới chúng lại thay phiên nhau nấp lùm giải quyết khó khăn vất vả, giờ mới miễn cưỡng ổn thỏa ló mặt ra, cư nhiên đồng bọn chết cả rồi.
"Tên cẩu Hoàng đế Yên Đô, mau đền mạng."
Song chùy vung lên bọn chúng nhắm đầu nam tử đang ngồi điều thương cho Liêm Trinh một đường bổ xuống. Huyền Kỳ vẫn ngồi im bất động. Thừa Hoan đương nhiên không để chúng làm hại lang quân của mình, y rút kiếm xông lên liều mạng chặn lại, chật vật chống trả.
"Thừa tướng quân chuyện không cùng ngươi liên can, ngươi tốt nhất tránh đi bảo toàn mạng sống. Bọn ta chỉ muốn đầu tên cẩu hoàng đế này." Vừa đánh nhau với Thừa Hoan, chúng vừa nói.
"Hoàng thượng đã tha cho bộ lạc các ngươi, vì sao còn lấy oán báo ân?" Thừa Hoan cau mày tức giận.
"Lấy oán báo ân? Xem việc tốt tên cẩu đế này đã làm, ngày đó bắt cả nhà thống soái bọn ta ra uy hiếp, thống soái kháng lệnh không xuất quân. Đóng đô ở Ốc đảo một khoảng thời gian dài. Cuối cùng tên cẩu vương Nhĩ Tháp biết được chặt đầu thống soái thị chúng, đày gia quyến ra đảo Đá khai hoang, thống soái mới lên thay áp chế bọn ta huấn luyện khắc khổ, chịu đủ mọi nhục mạ. Bọn ta phải thay thống soái báo thù. Tất cả đều do tên cẩu đế này gây ra."
"Thắng làm vua, thua làm giặc. Đầu tên cẩu vương Nhĩ Tháp đền bù cho thống soái các ngươi, hời to còn muốn cái gì. Muốn hành thích Hoàng đế trước hết hãy bước qua xác chết của bản tướng quân đi rồi hẵng nói."
Thừa Hoan lạnh sống lưng vẫn mạnh miệng bảo. Lưỡi kiếm sắc bén lóe sáng tung ra toàn đòn sát chiêu, nhắm nơi chí yếu kẻ thù công kích. Thừa Hoan tập trung toàn bộ tinh lực trong đầu giấc này chỉ tâm tâm niệm niệm có một điều duy nhất, rằng bằng mọi giá phải bảo vệ lang quân cho tới hơi thở cuối cùng.
Đáng tiếc hai đối thủ của y sở hữu chiều cao cùng thực lực kinh khiếp. Thừa Hoan như châu chấu đá xe cố gắng giữ chân chúng không làm hại Huyền Kỳ, cầm cự được một lúc y đã gần như kiệt sức, trụ không nổi nữa lảo đảo muốn ngã quỵ xuống. Hai quả chùy đồng thời bổ xuống toang nghiền nát đầu y. Huyền Kỳ lúc này bay tới tung liền hai trưởng, chúng ngã ập ra sau nằm sài lai. Chưa kịp để chúng bò dậy lưỡi kiếm trên tay Huyền Kỳ đã xẹt qua cắt vào động mạch chủ ngay cổ, chúng chết tươi.
Huyền Kỳ cũng theo đó quỵ xuống, tay dựng kiếm chống đỡ, thở hồng hộc. Vừa trị thương cho Liêm Trinh vừa kết liễu bọn Sap la, hắn đã hao tổn quá nhiều sức lực.
"Úc đệ."
"Hoàng thượng."
Liêm Trinh và Thừa Hoan đồng kêu lên chạy tới bên cạnh Huyền Kỳ, trái phải ngồi thụp xuống đỡ lấy hắn. Kẻ xé vải áo, kẻ nâng tay Huyền Kỳ lên loay hoay cầm máu băng bó lại vết thương trên bả vai hắn. Thừa Hoan run rẩy mặt đầm đìa nước. Liêm Trinh cũng mếu máo như sắp khóc tới nơi:
"Úc Huyền Kỳ, ta hại đệ rồi. Ta không nên bảo đệ lên đường sớm, là lỗi của ta, tại ta. Đệ đánh ta đi, đánh ta đi. Ha a..."
Huyền Kỳ cố nặn ra nụ cười bảo: "Sớm hay muộn chúng cũng canh chờ sẵn, họa tới tránh không khỏi. Còn sống là tốt rồi."
Huyền Kỳ nói đoạn loạng choạng đứng dậy muốn lên đường, cả hai nam nhân kè đỡ hai bên. Vô pháp khuyên nhủ Huyền Kỳ ở lại thêm vài ngày dưỡng thương, Thừa Hoan bèn đưa tay lên miệng huýt sáo một cái, chiến mã y cưng nhất liền từ xa chạy tới rộp rộp. Dừng trước y kiễng chân hí vang, vẩy đuôi mừng rỡ.
Lúc nãy tình huống nguy cấp y chỉ đành tháo chạy giữ mạng giữ ngựa làm chân sau, liền quay lại trợ giúp Huyền Kỳ, có chết y cũng phải chết bên cạnh hắn.
"Hoàng thượng, mời lên ngựa." Chỉ còn có một con, Huyền Kỳ lại đang bị thương ưu tiên hàng đầu. Thừa Hoan cung kính mở lòng bàn tay mời hắn, trong đôi mắt tràn ngập yêu thương.
Huyền Kỳ rất vừa lòng với tên ngốc này, dòm qua cái tay quấn băng của y lại nhìn xuống cái chân què của Liêm Trinh. Hắn thở dài bảo: "Cùng đi chung đi."
"A, là ai đi chung với ngươi a Huyền Kỳ?" Liêm Trinh, Thừa Hoan đồng lúc trố mắt hỏi.
"Cả hai ngươi." Huyền Kỳ ngắn gọn đáp, đoạn phóng lên ngựa, giơ tay xuống mời cả hai.
Hai tên nam nhân sau phút thất thần liền chạm vào tay hắn, kẻ trước người sau leo lên ngựa. Liêm Trinh cao hơn nên ngồi phía sau, Thừa Hoan nhỏ con hơn chút nên ngồi phía trước. Huyền Kỳ nắm dây cương thúc ngựa rời đi, phi như bay qua cánh rừng sồi. Kẻ ôm eo, kẻ dựa vào lồng ngực hắn, thích chí mê ly, cả đoạn đường đều cười khục khịch, riêng con tuấn mã nào đó khóc ròng cả đoạn đường. Nó muốn nói thân ngựa nào có ưa nặng, có ưa nặng cũng là ngựa kéo xe, ngựa thồ hàng. Nó là ngựa chiến có được không?
(Chủ nhân mê trai của nó lúc này đang cười khì khì)
Ai nha, chương sau Huyền Kỳ gặp lại vợ yêu rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.