Chương 68: Tháng năm bên người
Vu Quân Công Tử
18/01/2023
Úc Huyền Kỳ đến Tương Khúc viện không bao lâu thì quay về Thanh Phong cung, trong lòng mang theo rất nhiều nhớ nhung khắc khoải. Sự thật sáng tỏ, cả hai lại có thêm một hài nhi bé bỏng sắp sửa chào đời. Từ nay không còn bất luận cái gì có thể chia cắt được hắn và nàng nữa rồi. Dù cho phu quân quá cố của nàng có quay về, cũng là điều không thể.
Raika, một đời này đã định nàng chính là của ta!
Sải hai bước lớn vào trong phòng. Nhìn thấy Raika đã dậy đang ngồi ngốc ở trên giường nói gì đó với Liêm Trinh, Thừa Hoan. Bất chấp chung quanh còn bao kẻ đang hiện diện. Huyền Kỳ tới bên cạnh vòng tay ôm nàng vào lòng, tay to vuốt ve mặt nàng, da diết bảo: "Raika nàng tỉnh rồi. Nàng làm ta hoảng hồn một trận."
Nguyên lai nãy giờ mọi người kể cho nàng nghe. Raika cũng biết sơ sơ bản thân có mang. Nhưng có mang thì sao chứ, cũng không phải mình nàng có thể sinh con cho Huyền Kỳ. Nữ đế Ai Lam, bà ta cũng... bà ta cũng có thể. Hức hức...
Nghĩ tới đây như dằm cứa vào tim. Raika nước mắt lăn dài. Giọt nước mắt rơi lên ngón tay to lớn đang áp má nàng, càng thêm nóng hổi. Huyền Kỳ bất giác nhói lòng. Vừa lau nước mắt vừa hôn trán nàng. Nhỏ nhẹ bảo:
"Raika đừng khóc, mọi chuyện đã qua cả rồi."
"Hu hu... làm sao qua được. Ta cứ là không cho qua đấy. Ngươi tránh ra đi." Raika mếu máo ngang ngạnh chống tay lên ngực Huyền Kỳ muốn đẩy hắn ra, cơ mà đẩy không có được. Huyền Kỳ phì cười nắm lấy tay nàng, nhìn nàng ghen sao mà đáng yêu đến thế.
"Raika ơi nàng đừng giận nữa. Nàng đang mang thai đó, tức giận sẽ hại thân thể. Vi phu đau lòng."
"Hu hu... ngươi sẽ không đau lòng vì ta. Ngươi đi đi, đến Lưu Hương viện lo cho nữ đế, bà ấy cũng đang mang thai cốt nhục của ngươi đó. Ta không cần ngươi ở đây giả mèo khóc chuột. Giờ ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Thành tâm chúc phúc cho hai ngươi."
Raika nói đoạn toang tụt xuống giường. Lời lẽ ngập mùi dấm chua. Huyền Kỳ vẫn khóa nàng ở trong vòng tay không cho đi, giờ hắn mới hiểu nàng đang giận chuyện gì.
"Raika không cho nàng đi đâu hết. Đừng rời khỏi ta Raika." Huyền Kỳ thở loạn hôn hít khắp mặt mũi Raika.
"Hức... buông ra. Ngươi buông ta ra. Đừng có chạm vào ta. Ta ghét ngươi, ta ghét ngươi." Raika không đi được tức giận ngọ nguậy trong ngực Huyền Kỳ, còn cố tình đánh vào vết thương trên bụng hắn.
Huyền Kỳ cắn môi nhịn đau ôm ghì lấy nàng: "Raika nàng nghe ta nói..."
"Không, ta không muốn nghe."
"Không muốn cũng phải nghe. Ta vừa mới đến Lưu Hương viện. Nữ đế không hề có thai. Ta đã đuổi nàng ta đi rồi, từ nay không còn có bất cứ quan hệ nào. Nàng yên tâm đi Raika. Mọi chuyện đã kết thúc."
Mặc cho Raika hồ nháo. Huyền Kỳ lớn tiếng ngắt ngang, hơi thở trở nên dồn dập tới lồng ngực hắn cũng phập phồng. Giọng nói mang theo rất nhiều khí tức.
Raika chớp mắt ngẩn người không nháo nữa. Cả thảy trong phòng cũng trố mắt kinh hỉ. Phải mất một lúc Raika mới ngẩng đầu nhìn Huyền Kỳ, giọng nhỏ xíu trong cuống họng phát ra:
"Là...là thật sao?"
"Phải. Là thật. Ta và nữ đế đã kết thúc rồi."
Huyền Kỳ gật đầu, ngón tay trượt trên bờ má bánh bao trắng trẻo của nàng. Trái tim bé nhỏ co thắt lại xung động mãnh liệt, Raika như muốn vỡ òa.
"Raika..."
Cứ thế cả hai nhìn nhau rất lâu. Huyền Kỳ hôn lên mắt nàng, theo đường sống mũi trượt dần xuống phía dưới chạm vào môi nàng. Triền miên quấn quýt.
"Hức..."
Một sợi chỉ bạc rơi xuống mong manh. Bờ môi đỏ mọng ướt mềm run rẩy. Raika xấu hổ nép trong ngực Huyền Kỳ bởi cả phòng đang nhìn nàng. Phu quân thật manh động, bất quá Raika thụ sủng thỏa mãn vô cùng.
Huyền Kỳ cưng nàng như cưng trứng mỏng, ngậm trong miệng còn sợ tan. Nuông chiều cùng chăm sóc. Raika được sống trong tình yêu thương bảo bọc của Huyền Kỳ ngày ngày tươi cười sáng lạn, ngày càng trắng trẻo béo tròn.
Hôm nay sáng sớm nàng muốn ra ngoài hoa viên hong nắng. Kết quả nằm hong tới ngủ quên trên cái đệm lót êm ái. Chim kêu gió thổi ru nàng say giấc nồng. Yến Thanh bên cạnh hầu quạt phe phẩy. Thị vệ bố trí canh phòng chung quanh.
Đế giày thêu chỉ vàng tiến tới. Úc Huyền Kỳ xuất hiện, hắn vừa mới thượng triều trở về. Yến Thanh vội hành lễ, còn chưa kịp gọi hoàng thượng hắn đã đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng sợ tiếng động đánh thức người yêu dấu.
Yến Thanh hiểu ý lùi về sau. Huyền Kỳ ngắm nhìn Raika, ở trong hoa viên cùng nàng rất lâu sau đó nắng gắt hắn mới vòng tay bế nàng về phòng. Dù khá nhẹ nhàng nhưng cũng làm nàng thức giấc.
Huyền Kỳ vừa đặt nàng xuống giường, nằm xuống bên cạnh ôm lấy nàng nàng đã tỉnh dậy bò lên người hắn. Dụi cọ mặt mũi vào trong ngực hắn nhừa nhựa gọi: "Phu quân, chàng về rồi. Thiếp nhớ chàng a."
Huyền Kỳ tay to xoa xoa tấm lưng mỏng manh của nàng, cười bảo: "Mới rời đi có một chút đã nhớ?"
"Ân." Raika gật đầu há miệng cắn nhẹ vào mảnh y gấm trên ngực Huyền Kỳ. Tim hắn rộn rạo thổn thức. Vật nhỏ sao ngày càng bán manh thế này. Tùy thời đều có thể câu dẫn hắn, đáng nói là hắn không cách nào cưỡng lại được, bờ môi cùng hơi thở của nàng khiến hắn quấn quýt tìm cầu ngày đêm không lối thoát.
Sợ làm nàng bị thương Huyền Kỳ khổ sở bảo: "Raika mau tụt xuống, nàng nằm vậy sẽ tức bụng."
"Không chịu đâu, thiếp thấy nằm như vậy rất thoải mái mà." Raika lắc đầu cọ cọ chóp mũi vào ngực hắn.
Huyền Kỳ phì cười để yên cho nàng nằm, còn xoa lưng nàng ru ru ngủ. Nhưng Raika nào có chịu yên, âm thanh khe khẽ phát ra, nàng áp má vào ngực Huyền Kỳ tới môi cũng dẫu lên bảo: "Phu quân à mai chúng ta về Trúc Lâm Phong nha. Thiếp muốn thăm Triệu sư huynh, đã lâu lắm rồi thiếp không gặp huynh ấy."
"Được." Huyền Kỳ gật đầu.
"Thật?" Raika ngóc đầu dậy nhìn Huyền Kỳ, mắt long lanh sáng rỡ.
"Thật." Huyền Kỳ lần nữa gật đầu.
"Hu ra. Đa tạ phu quân chàng tốt nhất. Thiếp sẽ thưởng cho chàng." Raika bật reo lên hôn hít gặm cắn khắp mặt mũi Huyền Kỳ. Huyền Kỳ cảm thấy nhột nhạo ngứa ngáy như có kiến bò thật sự không ổn chút nào.
Hắn sợ làm nàng mệt liền né đông tránh tây bảo: "Raika đừng quậy nữa chúng ta mau đến Hồ đình, mọi người đang đợi chúng ta." Sự là hôm nay sinh thần của Tây Ly công chúa. Mọi người đều tất bật chuẩn bị từ sớm tổ chức yến tiệc ở Hồ đình. Không khí vô cùng sôi nổi.
"Ưm không chịu đâu, thiếp chưa đói bụng mà với lại Liêm Trinh và Thừa Hoan đến quân doanh ở ngoại thành còn chưa về. Chờ lát nữa hai huynh ấy về rồi chúng ta cùng đi luôn. Nha nha Huyền Kỳ phu quân."
Raika lại bắt đầu làm nũng. Úc Huyền Kỳ làm sao chống đỡ nổi chiêu này của nàng. Khổ sở gật đầu.
Chỉ chờ có thế Raika đem ngón tay thon nhỏ vẽ vòng tròn trên ngực Huyền Kỳ cách lớp triều phục, gian xảo bảo: "Vậy thì trong lúc chờ đợi có phải chúng ta nên làm chút gì đó..."
Raika ngập ngừng, bờ môi đóng mở ướt át câu nhân. Úc Huyền Kỳ toàn thân phát nhiệt, mắt hằn đầy tơ máu. Quả là yêu nghiệt hại người mà.
Hết nhịn nổi rồi Huyền Kỳ xoay người lại áp Raika xuống giường quấn quýt duyện hôn. Yêu nàng đến điên dại.
"Raika, Raika của ta!"
"Huyền Kỳ phu quân...ân...phu quân..."
Raika, một đời này đã định nàng chính là của ta!
Sải hai bước lớn vào trong phòng. Nhìn thấy Raika đã dậy đang ngồi ngốc ở trên giường nói gì đó với Liêm Trinh, Thừa Hoan. Bất chấp chung quanh còn bao kẻ đang hiện diện. Huyền Kỳ tới bên cạnh vòng tay ôm nàng vào lòng, tay to vuốt ve mặt nàng, da diết bảo: "Raika nàng tỉnh rồi. Nàng làm ta hoảng hồn một trận."
Nguyên lai nãy giờ mọi người kể cho nàng nghe. Raika cũng biết sơ sơ bản thân có mang. Nhưng có mang thì sao chứ, cũng không phải mình nàng có thể sinh con cho Huyền Kỳ. Nữ đế Ai Lam, bà ta cũng... bà ta cũng có thể. Hức hức...
Nghĩ tới đây như dằm cứa vào tim. Raika nước mắt lăn dài. Giọt nước mắt rơi lên ngón tay to lớn đang áp má nàng, càng thêm nóng hổi. Huyền Kỳ bất giác nhói lòng. Vừa lau nước mắt vừa hôn trán nàng. Nhỏ nhẹ bảo:
"Raika đừng khóc, mọi chuyện đã qua cả rồi."
"Hu hu... làm sao qua được. Ta cứ là không cho qua đấy. Ngươi tránh ra đi." Raika mếu máo ngang ngạnh chống tay lên ngực Huyền Kỳ muốn đẩy hắn ra, cơ mà đẩy không có được. Huyền Kỳ phì cười nắm lấy tay nàng, nhìn nàng ghen sao mà đáng yêu đến thế.
"Raika ơi nàng đừng giận nữa. Nàng đang mang thai đó, tức giận sẽ hại thân thể. Vi phu đau lòng."
"Hu hu... ngươi sẽ không đau lòng vì ta. Ngươi đi đi, đến Lưu Hương viện lo cho nữ đế, bà ấy cũng đang mang thai cốt nhục của ngươi đó. Ta không cần ngươi ở đây giả mèo khóc chuột. Giờ ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Thành tâm chúc phúc cho hai ngươi."
Raika nói đoạn toang tụt xuống giường. Lời lẽ ngập mùi dấm chua. Huyền Kỳ vẫn khóa nàng ở trong vòng tay không cho đi, giờ hắn mới hiểu nàng đang giận chuyện gì.
"Raika không cho nàng đi đâu hết. Đừng rời khỏi ta Raika." Huyền Kỳ thở loạn hôn hít khắp mặt mũi Raika.
"Hức... buông ra. Ngươi buông ta ra. Đừng có chạm vào ta. Ta ghét ngươi, ta ghét ngươi." Raika không đi được tức giận ngọ nguậy trong ngực Huyền Kỳ, còn cố tình đánh vào vết thương trên bụng hắn.
Huyền Kỳ cắn môi nhịn đau ôm ghì lấy nàng: "Raika nàng nghe ta nói..."
"Không, ta không muốn nghe."
"Không muốn cũng phải nghe. Ta vừa mới đến Lưu Hương viện. Nữ đế không hề có thai. Ta đã đuổi nàng ta đi rồi, từ nay không còn có bất cứ quan hệ nào. Nàng yên tâm đi Raika. Mọi chuyện đã kết thúc."
Mặc cho Raika hồ nháo. Huyền Kỳ lớn tiếng ngắt ngang, hơi thở trở nên dồn dập tới lồng ngực hắn cũng phập phồng. Giọng nói mang theo rất nhiều khí tức.
Raika chớp mắt ngẩn người không nháo nữa. Cả thảy trong phòng cũng trố mắt kinh hỉ. Phải mất một lúc Raika mới ngẩng đầu nhìn Huyền Kỳ, giọng nhỏ xíu trong cuống họng phát ra:
"Là...là thật sao?"
"Phải. Là thật. Ta và nữ đế đã kết thúc rồi."
Huyền Kỳ gật đầu, ngón tay trượt trên bờ má bánh bao trắng trẻo của nàng. Trái tim bé nhỏ co thắt lại xung động mãnh liệt, Raika như muốn vỡ òa.
"Raika..."
Cứ thế cả hai nhìn nhau rất lâu. Huyền Kỳ hôn lên mắt nàng, theo đường sống mũi trượt dần xuống phía dưới chạm vào môi nàng. Triền miên quấn quýt.
"Hức..."
Một sợi chỉ bạc rơi xuống mong manh. Bờ môi đỏ mọng ướt mềm run rẩy. Raika xấu hổ nép trong ngực Huyền Kỳ bởi cả phòng đang nhìn nàng. Phu quân thật manh động, bất quá Raika thụ sủng thỏa mãn vô cùng.
Huyền Kỳ cưng nàng như cưng trứng mỏng, ngậm trong miệng còn sợ tan. Nuông chiều cùng chăm sóc. Raika được sống trong tình yêu thương bảo bọc của Huyền Kỳ ngày ngày tươi cười sáng lạn, ngày càng trắng trẻo béo tròn.
Hôm nay sáng sớm nàng muốn ra ngoài hoa viên hong nắng. Kết quả nằm hong tới ngủ quên trên cái đệm lót êm ái. Chim kêu gió thổi ru nàng say giấc nồng. Yến Thanh bên cạnh hầu quạt phe phẩy. Thị vệ bố trí canh phòng chung quanh.
Đế giày thêu chỉ vàng tiến tới. Úc Huyền Kỳ xuất hiện, hắn vừa mới thượng triều trở về. Yến Thanh vội hành lễ, còn chưa kịp gọi hoàng thượng hắn đã đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng sợ tiếng động đánh thức người yêu dấu.
Yến Thanh hiểu ý lùi về sau. Huyền Kỳ ngắm nhìn Raika, ở trong hoa viên cùng nàng rất lâu sau đó nắng gắt hắn mới vòng tay bế nàng về phòng. Dù khá nhẹ nhàng nhưng cũng làm nàng thức giấc.
Huyền Kỳ vừa đặt nàng xuống giường, nằm xuống bên cạnh ôm lấy nàng nàng đã tỉnh dậy bò lên người hắn. Dụi cọ mặt mũi vào trong ngực hắn nhừa nhựa gọi: "Phu quân, chàng về rồi. Thiếp nhớ chàng a."
Huyền Kỳ tay to xoa xoa tấm lưng mỏng manh của nàng, cười bảo: "Mới rời đi có một chút đã nhớ?"
"Ân." Raika gật đầu há miệng cắn nhẹ vào mảnh y gấm trên ngực Huyền Kỳ. Tim hắn rộn rạo thổn thức. Vật nhỏ sao ngày càng bán manh thế này. Tùy thời đều có thể câu dẫn hắn, đáng nói là hắn không cách nào cưỡng lại được, bờ môi cùng hơi thở của nàng khiến hắn quấn quýt tìm cầu ngày đêm không lối thoát.
Sợ làm nàng bị thương Huyền Kỳ khổ sở bảo: "Raika mau tụt xuống, nàng nằm vậy sẽ tức bụng."
"Không chịu đâu, thiếp thấy nằm như vậy rất thoải mái mà." Raika lắc đầu cọ cọ chóp mũi vào ngực hắn.
Huyền Kỳ phì cười để yên cho nàng nằm, còn xoa lưng nàng ru ru ngủ. Nhưng Raika nào có chịu yên, âm thanh khe khẽ phát ra, nàng áp má vào ngực Huyền Kỳ tới môi cũng dẫu lên bảo: "Phu quân à mai chúng ta về Trúc Lâm Phong nha. Thiếp muốn thăm Triệu sư huynh, đã lâu lắm rồi thiếp không gặp huynh ấy."
"Được." Huyền Kỳ gật đầu.
"Thật?" Raika ngóc đầu dậy nhìn Huyền Kỳ, mắt long lanh sáng rỡ.
"Thật." Huyền Kỳ lần nữa gật đầu.
"Hu ra. Đa tạ phu quân chàng tốt nhất. Thiếp sẽ thưởng cho chàng." Raika bật reo lên hôn hít gặm cắn khắp mặt mũi Huyền Kỳ. Huyền Kỳ cảm thấy nhột nhạo ngứa ngáy như có kiến bò thật sự không ổn chút nào.
Hắn sợ làm nàng mệt liền né đông tránh tây bảo: "Raika đừng quậy nữa chúng ta mau đến Hồ đình, mọi người đang đợi chúng ta." Sự là hôm nay sinh thần của Tây Ly công chúa. Mọi người đều tất bật chuẩn bị từ sớm tổ chức yến tiệc ở Hồ đình. Không khí vô cùng sôi nổi.
"Ưm không chịu đâu, thiếp chưa đói bụng mà với lại Liêm Trinh và Thừa Hoan đến quân doanh ở ngoại thành còn chưa về. Chờ lát nữa hai huynh ấy về rồi chúng ta cùng đi luôn. Nha nha Huyền Kỳ phu quân."
Raika lại bắt đầu làm nũng. Úc Huyền Kỳ làm sao chống đỡ nổi chiêu này của nàng. Khổ sở gật đầu.
Chỉ chờ có thế Raika đem ngón tay thon nhỏ vẽ vòng tròn trên ngực Huyền Kỳ cách lớp triều phục, gian xảo bảo: "Vậy thì trong lúc chờ đợi có phải chúng ta nên làm chút gì đó..."
Raika ngập ngừng, bờ môi đóng mở ướt át câu nhân. Úc Huyền Kỳ toàn thân phát nhiệt, mắt hằn đầy tơ máu. Quả là yêu nghiệt hại người mà.
Hết nhịn nổi rồi Huyền Kỳ xoay người lại áp Raika xuống giường quấn quýt duyện hôn. Yêu nàng đến điên dại.
"Raika, Raika của ta!"
"Huyền Kỳ phu quân...ân...phu quân..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.