Chương 48: Thừa tướng quân si tình
Vu Quân Công Tử
18/01/2023
Cơ thể cả hai tiếp xúc Huyền Kỳ phát giác đối phương nóng ran, sờ trán thì sốt thật rồi, còn sốt rất cao. Huyền Kỳ hoảng không đi tiếp nữa mà ghé vào quán trọ dọc đường nghỉ lại qua đêm. Tìm thuốc sát trùng băng bó vết thương, còn đắp khăn cho đối phương hạ sốt.
Thừa Hoan một bên đứng xem như người dư thừa, nắm tay cứ thế siết chặt y cố nhịn xuống cất bước ra ngoài, chẳng bao lâu quay về phòng với khay thức ăn trên tay.
Đêm tối rồi y không rành rẽ địa phương xa lạ và cũng không dám đi xa nên chỉ mua được có vài cái bánh bao nhân thịt. Khẽ đặt xuống bàn, y mời Huyền Kỳ dùng.
Huyền Kỳ lại chẳng ngó tới y, đem bánh bao đút cho Liêm Trinh. Liêm Trinh đang nằm há miệng cắn một miếng bật ho sặc sụa. Huyền Kỳ liền đỡ dậy vỗ vỗ lưng mấy cái cho Liêm Trinh ngồi dựa vào lòng mình, một bên ôm hắn, một bên xé bánh bao đút cho hắn ăn từng miếng nhỏ. Liêm Trinh há miệng ngoan ngoãn nhận lấy, nhai nuốt.
"Ăn từ từ thôi, coi chừng sặc nữa." Huyền Kỳ ôn nhu.
"Ân." Liêm Trinh sắc diện nhợt nhạt vừa ăn vừa nhìn Huyền Kỳ không rời tầm mắt, trong mắt đầy ước muốn đầy khao khát cháy bỏng.
Hầu kết nhúc nhích nuốt xuống miếng bánh bao Liêm Trinh đột nhiên rướn cổ lên bạo gan hôn Huyền Kỳ một cái, sau đó liếm láp viền quanh bờ môi Huyền Kỳ như thưởng thức món ngon.
Huyền Kỳ nhíu mày để yên cho Liêm Trinh tự động, sau đó hắn phản ứng lại, đem bợ tay sau đầu Liêm Trinh, duỗi lưỡi vào trong khuấy đảo khoang miệng hắn. Cả hai tha thiết hôn môi.
Thừa Hoan sững sờ tay siết chặt tới nỗi móng bấu vào da thịt chảy máu tong tong nhễu xuống nền mà y cũng không ý thức được. Chỉ biết trong lòng đau đớn quá. Ycòn ở đây đấy, hoàng thượng không nhìn thấy y sao?
Huyền Kỳ nghe được tiếng nhỏ giọt tí tách cũng ngửi được mùi máu tanh. Hắn tách khỏi bờ môi Liêm Trinh, quay sang nhìn Thừa Hoan, phát hiện tay y đang đầm đìa máu. Liêm Trinh cũng nhìn thấy cảnh đó, trong lòng dâng lên ý nghĩ tên này có xu hướng tự ngược đãi bản thân.
"Thừa Hoan, lại đây." Huyền Kỳ thấp giọng bảo y tới.
Thừa Hoan thoáng kinh ngạc vội tới bên cạnh hắn. Huyền Kỳ một tay còn ôm Liêm Trinh trong lòng, một tay nắm lấy tay Thừa Hoan ngửa ra, duỗi lưỡi liếm vào vết thương trong lòng bàn tay y, thu hết số máu vào miệng hắn.
Đầu lưỡi mềm nóng cạ vào vết thương vừa đau vừa ngứa cảm giác rất kì quái, Thừa Hoan kinh hỉ run bần bật, đôi chân như muốn nhũn ra đứng không nổi nữa. Huyền Kỳ kéo y ngồi xuống bên cạnh đem bánh bao đưa cho bảo mau ăn.
Thừa Hoan ngoan ngoãn nhận lấy, ăn như sói đói.
Huyền Kỳ một bên ôm Liêm Trinh, một bên xoa đầu Thừa Hoan bảo: "Hoan nhi ngoan, từ nay không được lặp lại hành động như vừa nãy. Trẫm còn thấy khanh tự làm mình bị thương thì đừng trách trẫm độc ác vô tình."
Thừa Hoan dừng nhai nuốt lắc đầu hoảng hốt nhìn Huyền Kỳ, liều mạng thề thốt sống chết: "Hoàng thượng, Thừa Hoan không dám, không dám nữa. Từ nay không dám nữa."
"Hảo, nhớ lời ngươi nói." Huyền Kỳ môi mắt hiện ý cười, sau đó đứng dậy vào phòng tắm qua.
Bên ngoài này Liêm Trinh rất nhanh thay đổi sắc mặt châm chọc Thừa Hoan, nói:
"Ngươi thấy rồi đó Úc Huyền Kỳ căn bản không hề yêu thích ngươi, nếu không sao lại không để ý tới cảm giác của ngươi, cùng ta hôn môi kia chứ. Rõ ràng đệ ấy chỉ vì cảm thấy áy náy vì chuyện phát sinh ngoài ý muốn trên đảo. Căn bản muốn bù đắp cho ngươi mà thôi. Đó chính là thương hại không phải tình yêu ngươi có hiểu không? Ta là ngươi sớm đã rời khỏi nơi này. Nói coi da mặt ngươi vì sao lại dày như vậy Thừa tướng quân?"
Thừa Hoan bị chọc trúng chỗ nhược, y cắn răng bảo: "Mặt dày cũng được. Là ta cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hoàng thượng. Hoàng thượng cũng rất quan tâm ta, tuyệt không phải như lời ngươi nói. Ngươi đừng mong chia rẽ, ta sẽ không mắc mưu của ngươi đâu. Trái lại là ngươi đường đường tinh quân bắc đẩu, trăm vạn người tình nguyện chết dưới chân ngươi, ngươi vì sao không chọn bọn họ mà lại ở đây tranh giành hoàng thượng với ta. Có ngoài ý muốn cũng là ta đến trước ngươi. Ngươi không thấy xấu hổ sao?"
"Hừ yêu vào rồi còn có gì mà xấu hổ. Ta cùng Huyền Kỳ trải qua giao tình mấy vạn năm, Huyền Kỳ ở cùng nữ nhân như Raika ta còn chấp nhận được, dựa vào cái gì một tên nam nhân phàm gian tầm thường như ngươi cũng muốn ở cùng đệ ấy. Ngươi không xứng. Ta đương nhiên không cam lòng, cũng sẽ dùng mọi cách tách ngươi ra khỏi Huyền Kỳ, ngươi cứ chờ xem. Ta và Huyền Kỳ ở bên nhau nhiều năm như vậy đệ ấy sẽ chọn ai. Ta thắng hay là ngươi thắng ta nghĩ ngươi cũng đã có câu trả lời. Chi bằng giờ sớm từ bỏ cho đỡ mất mặt mũi, chừa lại chút khí phách nam nhi." Liêm Trinh nói.
"Ta không từ bỏ, có chết cũng không từ bỏ. Huyền Kỳ đi đâu ta đi theo đó, ta mặt dày bám theo hắn cả đời. Ngươi làm gì được ta." Thừa Hoan trừng mắt đáp trả. Liêm Trinh bình thản phun thêm một tràng, tận tâm gãi trúng chỗ đau.
"Hừ ta đương nhiên nào dám làm cái gì nhưng Úc đệ rồi sẽ về thần giới, trên còn phụ mẫu dòng tộc, dưới còn con dân thiên hạ. Tuy Raika là yêu tinh nhưng nàng ta lợi thế phận nữ nhi, lại còn sinh cho đệ ấy một tiểu đích tôn trắng trẻo bụ bẫm. Còn ngươi trên răng dưới rốn, nam nhân phàm gian thô kệch, với bản tính của Huyền Kỳ còn lâu mới mang ngươi về thần giới. Đó chính là điều hoang tưởng. Đi xa nhớ quê hương, nhớ nhà lòng nặng trĩu vương mang. Ngày đệ ấy về thần giới cũng là ngày ngươi phải chia lìa, ngươi chấp nhận sự thật đi. Ngoài Raika ra chỉ còn ta mới xứng với đệ ấy mà thôi."
Chạm tới nỗi đau tột cùng Thừa Hoan lắng tai nghe không còn cãi lại nữa. Bởi đối phương nói quá đúng, y ngoài cái mạng cùng tình yêu mù quáng ra thì chẳng còn gì để đem cho Huyền Kỳ. Gia thế không, cốt cách không, không có gì cả, không có gì nữa cả.
Tay vô thức bấu vào chỗ đau tới bật máu chảy ròng ròng, Thừa Hoan khoảnh khắc xoay đầu rời khỏi phòng.
Y đi không bao lâu Huyền Kỳ tắm ra quấn mỗi hạ y để nửa thân trần cùng cơ ngực tráng kiện. Nước còn chảy dài trên đầu tóc đen nhánh chảy xuống.
Không thấy Thừa Hoan đâu, hắn hỏi. Liêm Trinh nuốt ngụm nước bọt mắt dán vào cơ bụng của Huyền Kỳ, hảo bảo y mới đi ra ngoài.
Huyền Kỳ tinh mắt nhìn thấy dưới nền nhiều thêm một vệt máu còn tươi mới. Hắn nhíu mày bảo Liêm Trinh nghỉ ngơi trước sau đó khoác y rời khỏi phòng.
Liêm Trinh theo phản ứng vội đuổi theo thì chính là ngã nhào xuống giường xuýt xòa đau đớn, ôm lấy cái chân còn đang quấn băng một cục.
Nửa đêm lại quán trọ gần biên giới thành thử chung quanh nhà cửa thưa thớt chỉ toàn đồi núi rừng rú. Thi thoảng còn nghe tiếng chó tru.
Úc Huyền Kỳ tìm mãi cuối cùng nhìn thấy Thừa Hoan đang ngồi rúc ở gốc cây sồi ven đường cái. Tay bấu chặt vào nhau, dường như đang kềm chế phát ra tiếng khóc.
"Thừa Hoan." Huyền Kỳ chạy tới ngồi xụp xuống đối diện với y, thở hổn hển bảo: "Xảy ra chuyện gì, nói trẫm biết. Giờ đã là lúc nào còn chạy ra đây. Có phải ngươi muốn chọc trẫm nổi giận ngươi mới vừa lòng không?"
"Ta không muốn, ta không muốn." Thừa Hoan lắc đầu ngẩng nhìn Huyền Kỳ, mếu máo nấc nghẹn.
"Ngươi không muốn cái gì? Nói." Huyền Kỳ dường như mất kiên nhẫn rít gằn. Hơi thở dồn dập ấm nóng từ khoang miệng hắn không ngừng phả ra khiến Thừa Hoan gần như điên loạn, khao khát tới cực điểm. Y gào lên vỡ òa:
"Ta không muốn ngươi giận, càng không muốn ngươi về thần giới, ta không muốn, ta không muốn. Ngươi về đó rồi ta không gặp ngươi nữa, làm sao đây, phải làm sao đây. Ta không có gì cả, ta không có gì cả. Ta không xứng với ngươi, ta không muốn mất ngươi."
Thừa Hoan hoảng loạn câu từ lộn xộn, đem tay ôm mặt Huyền Kỳ, hận không thể ngay lúc này nuốt luôn đối phương vào trong bụng, để đối phương mãi mãi thuộc về mình.
"Hoan nhi..."
Huyền Kỳ nhíu mày ngửi có mùi tanh, da mặt hắn còn ươn ướt, đem tay y xuống quả nhiên đầy máu. Huyền Kỳ nổi trận lôi đình, lòng đau quặn thắt. Huyền Kỳ ấn Thừa Hoan vào trong hốc cây, kịch liệt hôn, tay còn bóp chặt vết thương trong lòng bàn tay y cho máu chảy ra thêm, muốn y đau tới chết.
"Ưm...ư..." Thừa Hoan tái nhợt đau muốn ngất đi vẫn cố há miệng đón nhận nụ hôn thô bạo của Huyền Kỳ, y yêu tới hết thuốc chữa luôn rồi. Mỗi phân mỗi tấc trên người nam nhân này đều khiến y khao khát tìm cầu tới hoang dại.
"Hoan nhi..." Huyền Kỳ không ác tới mức đó, hắn thả lỏng bàn tay thay vào đó mười ngón đan xen lồng vào nhau, cùng y dây dưa môi lưỡi thêm một chút rồi mới tách ra, mang người về phòng. Về tới nơi thì thấy Liêm Trinh nằm dưới nền vết thương trên chân rách ra rướm loang máu.
Huyền Kỳ đem cả hai tên nam nhân yếu như sên về giường, băng chân cho kẻ này và băng tay cho kẻ nọ, hắn cảm thấy nhân sinh thống khổ vạn phần. Nhiều vợ chẳng sung sướng gì đâu. Tạ công công đúng là lừa người, gì mà dọc đường chăm sóc hầu hạ hắn, hắn hầu chúng thì có, suốt chặn bị hai tên nam nhân này quần muốn rối tung lên luôn rồi.
Ai... thở ra một hơi Huyền Kỳ ý định rời phòng sang nơi khác ngủ. Nào ngờ có hai cái tay đồng lúc kéo vạt áo hắn lại, trong đó một cái tay còn mới quấn băng.
Hai nam nhân xinh đẹp đồng ngước nhìn hắn, tha thiết bảo: "Huyền Kỳ đừng đi, muốn ngủ với ngươi a."
Huyền Kỳ đành leo lên giường nằm chánh giữa. Hai nam nhân tuấn mĩ nằm hai bên ôm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn dụi cọ hôn hít một chút sau đó mới chịu chìm vào giấc ngủ. Huyền Kỳ chẳng biết là tư vị gì, hạnh phúc tự hào chăng? Môi hắn khẽ cong lên một đường bán nguyệt.
Thừa Hoan một bên đứng xem như người dư thừa, nắm tay cứ thế siết chặt y cố nhịn xuống cất bước ra ngoài, chẳng bao lâu quay về phòng với khay thức ăn trên tay.
Đêm tối rồi y không rành rẽ địa phương xa lạ và cũng không dám đi xa nên chỉ mua được có vài cái bánh bao nhân thịt. Khẽ đặt xuống bàn, y mời Huyền Kỳ dùng.
Huyền Kỳ lại chẳng ngó tới y, đem bánh bao đút cho Liêm Trinh. Liêm Trinh đang nằm há miệng cắn một miếng bật ho sặc sụa. Huyền Kỳ liền đỡ dậy vỗ vỗ lưng mấy cái cho Liêm Trinh ngồi dựa vào lòng mình, một bên ôm hắn, một bên xé bánh bao đút cho hắn ăn từng miếng nhỏ. Liêm Trinh há miệng ngoan ngoãn nhận lấy, nhai nuốt.
"Ăn từ từ thôi, coi chừng sặc nữa." Huyền Kỳ ôn nhu.
"Ân." Liêm Trinh sắc diện nhợt nhạt vừa ăn vừa nhìn Huyền Kỳ không rời tầm mắt, trong mắt đầy ước muốn đầy khao khát cháy bỏng.
Hầu kết nhúc nhích nuốt xuống miếng bánh bao Liêm Trinh đột nhiên rướn cổ lên bạo gan hôn Huyền Kỳ một cái, sau đó liếm láp viền quanh bờ môi Huyền Kỳ như thưởng thức món ngon.
Huyền Kỳ nhíu mày để yên cho Liêm Trinh tự động, sau đó hắn phản ứng lại, đem bợ tay sau đầu Liêm Trinh, duỗi lưỡi vào trong khuấy đảo khoang miệng hắn. Cả hai tha thiết hôn môi.
Thừa Hoan sững sờ tay siết chặt tới nỗi móng bấu vào da thịt chảy máu tong tong nhễu xuống nền mà y cũng không ý thức được. Chỉ biết trong lòng đau đớn quá. Ycòn ở đây đấy, hoàng thượng không nhìn thấy y sao?
Huyền Kỳ nghe được tiếng nhỏ giọt tí tách cũng ngửi được mùi máu tanh. Hắn tách khỏi bờ môi Liêm Trinh, quay sang nhìn Thừa Hoan, phát hiện tay y đang đầm đìa máu. Liêm Trinh cũng nhìn thấy cảnh đó, trong lòng dâng lên ý nghĩ tên này có xu hướng tự ngược đãi bản thân.
"Thừa Hoan, lại đây." Huyền Kỳ thấp giọng bảo y tới.
Thừa Hoan thoáng kinh ngạc vội tới bên cạnh hắn. Huyền Kỳ một tay còn ôm Liêm Trinh trong lòng, một tay nắm lấy tay Thừa Hoan ngửa ra, duỗi lưỡi liếm vào vết thương trong lòng bàn tay y, thu hết số máu vào miệng hắn.
Đầu lưỡi mềm nóng cạ vào vết thương vừa đau vừa ngứa cảm giác rất kì quái, Thừa Hoan kinh hỉ run bần bật, đôi chân như muốn nhũn ra đứng không nổi nữa. Huyền Kỳ kéo y ngồi xuống bên cạnh đem bánh bao đưa cho bảo mau ăn.
Thừa Hoan ngoan ngoãn nhận lấy, ăn như sói đói.
Huyền Kỳ một bên ôm Liêm Trinh, một bên xoa đầu Thừa Hoan bảo: "Hoan nhi ngoan, từ nay không được lặp lại hành động như vừa nãy. Trẫm còn thấy khanh tự làm mình bị thương thì đừng trách trẫm độc ác vô tình."
Thừa Hoan dừng nhai nuốt lắc đầu hoảng hốt nhìn Huyền Kỳ, liều mạng thề thốt sống chết: "Hoàng thượng, Thừa Hoan không dám, không dám nữa. Từ nay không dám nữa."
"Hảo, nhớ lời ngươi nói." Huyền Kỳ môi mắt hiện ý cười, sau đó đứng dậy vào phòng tắm qua.
Bên ngoài này Liêm Trinh rất nhanh thay đổi sắc mặt châm chọc Thừa Hoan, nói:
"Ngươi thấy rồi đó Úc Huyền Kỳ căn bản không hề yêu thích ngươi, nếu không sao lại không để ý tới cảm giác của ngươi, cùng ta hôn môi kia chứ. Rõ ràng đệ ấy chỉ vì cảm thấy áy náy vì chuyện phát sinh ngoài ý muốn trên đảo. Căn bản muốn bù đắp cho ngươi mà thôi. Đó chính là thương hại không phải tình yêu ngươi có hiểu không? Ta là ngươi sớm đã rời khỏi nơi này. Nói coi da mặt ngươi vì sao lại dày như vậy Thừa tướng quân?"
Thừa Hoan bị chọc trúng chỗ nhược, y cắn răng bảo: "Mặt dày cũng được. Là ta cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hoàng thượng. Hoàng thượng cũng rất quan tâm ta, tuyệt không phải như lời ngươi nói. Ngươi đừng mong chia rẽ, ta sẽ không mắc mưu của ngươi đâu. Trái lại là ngươi đường đường tinh quân bắc đẩu, trăm vạn người tình nguyện chết dưới chân ngươi, ngươi vì sao không chọn bọn họ mà lại ở đây tranh giành hoàng thượng với ta. Có ngoài ý muốn cũng là ta đến trước ngươi. Ngươi không thấy xấu hổ sao?"
"Hừ yêu vào rồi còn có gì mà xấu hổ. Ta cùng Huyền Kỳ trải qua giao tình mấy vạn năm, Huyền Kỳ ở cùng nữ nhân như Raika ta còn chấp nhận được, dựa vào cái gì một tên nam nhân phàm gian tầm thường như ngươi cũng muốn ở cùng đệ ấy. Ngươi không xứng. Ta đương nhiên không cam lòng, cũng sẽ dùng mọi cách tách ngươi ra khỏi Huyền Kỳ, ngươi cứ chờ xem. Ta và Huyền Kỳ ở bên nhau nhiều năm như vậy đệ ấy sẽ chọn ai. Ta thắng hay là ngươi thắng ta nghĩ ngươi cũng đã có câu trả lời. Chi bằng giờ sớm từ bỏ cho đỡ mất mặt mũi, chừa lại chút khí phách nam nhi." Liêm Trinh nói.
"Ta không từ bỏ, có chết cũng không từ bỏ. Huyền Kỳ đi đâu ta đi theo đó, ta mặt dày bám theo hắn cả đời. Ngươi làm gì được ta." Thừa Hoan trừng mắt đáp trả. Liêm Trinh bình thản phun thêm một tràng, tận tâm gãi trúng chỗ đau.
"Hừ ta đương nhiên nào dám làm cái gì nhưng Úc đệ rồi sẽ về thần giới, trên còn phụ mẫu dòng tộc, dưới còn con dân thiên hạ. Tuy Raika là yêu tinh nhưng nàng ta lợi thế phận nữ nhi, lại còn sinh cho đệ ấy một tiểu đích tôn trắng trẻo bụ bẫm. Còn ngươi trên răng dưới rốn, nam nhân phàm gian thô kệch, với bản tính của Huyền Kỳ còn lâu mới mang ngươi về thần giới. Đó chính là điều hoang tưởng. Đi xa nhớ quê hương, nhớ nhà lòng nặng trĩu vương mang. Ngày đệ ấy về thần giới cũng là ngày ngươi phải chia lìa, ngươi chấp nhận sự thật đi. Ngoài Raika ra chỉ còn ta mới xứng với đệ ấy mà thôi."
Chạm tới nỗi đau tột cùng Thừa Hoan lắng tai nghe không còn cãi lại nữa. Bởi đối phương nói quá đúng, y ngoài cái mạng cùng tình yêu mù quáng ra thì chẳng còn gì để đem cho Huyền Kỳ. Gia thế không, cốt cách không, không có gì cả, không có gì nữa cả.
Tay vô thức bấu vào chỗ đau tới bật máu chảy ròng ròng, Thừa Hoan khoảnh khắc xoay đầu rời khỏi phòng.
Y đi không bao lâu Huyền Kỳ tắm ra quấn mỗi hạ y để nửa thân trần cùng cơ ngực tráng kiện. Nước còn chảy dài trên đầu tóc đen nhánh chảy xuống.
Không thấy Thừa Hoan đâu, hắn hỏi. Liêm Trinh nuốt ngụm nước bọt mắt dán vào cơ bụng của Huyền Kỳ, hảo bảo y mới đi ra ngoài.
Huyền Kỳ tinh mắt nhìn thấy dưới nền nhiều thêm một vệt máu còn tươi mới. Hắn nhíu mày bảo Liêm Trinh nghỉ ngơi trước sau đó khoác y rời khỏi phòng.
Liêm Trinh theo phản ứng vội đuổi theo thì chính là ngã nhào xuống giường xuýt xòa đau đớn, ôm lấy cái chân còn đang quấn băng một cục.
Nửa đêm lại quán trọ gần biên giới thành thử chung quanh nhà cửa thưa thớt chỉ toàn đồi núi rừng rú. Thi thoảng còn nghe tiếng chó tru.
Úc Huyền Kỳ tìm mãi cuối cùng nhìn thấy Thừa Hoan đang ngồi rúc ở gốc cây sồi ven đường cái. Tay bấu chặt vào nhau, dường như đang kềm chế phát ra tiếng khóc.
"Thừa Hoan." Huyền Kỳ chạy tới ngồi xụp xuống đối diện với y, thở hổn hển bảo: "Xảy ra chuyện gì, nói trẫm biết. Giờ đã là lúc nào còn chạy ra đây. Có phải ngươi muốn chọc trẫm nổi giận ngươi mới vừa lòng không?"
"Ta không muốn, ta không muốn." Thừa Hoan lắc đầu ngẩng nhìn Huyền Kỳ, mếu máo nấc nghẹn.
"Ngươi không muốn cái gì? Nói." Huyền Kỳ dường như mất kiên nhẫn rít gằn. Hơi thở dồn dập ấm nóng từ khoang miệng hắn không ngừng phả ra khiến Thừa Hoan gần như điên loạn, khao khát tới cực điểm. Y gào lên vỡ òa:
"Ta không muốn ngươi giận, càng không muốn ngươi về thần giới, ta không muốn, ta không muốn. Ngươi về đó rồi ta không gặp ngươi nữa, làm sao đây, phải làm sao đây. Ta không có gì cả, ta không có gì cả. Ta không xứng với ngươi, ta không muốn mất ngươi."
Thừa Hoan hoảng loạn câu từ lộn xộn, đem tay ôm mặt Huyền Kỳ, hận không thể ngay lúc này nuốt luôn đối phương vào trong bụng, để đối phương mãi mãi thuộc về mình.
"Hoan nhi..."
Huyền Kỳ nhíu mày ngửi có mùi tanh, da mặt hắn còn ươn ướt, đem tay y xuống quả nhiên đầy máu. Huyền Kỳ nổi trận lôi đình, lòng đau quặn thắt. Huyền Kỳ ấn Thừa Hoan vào trong hốc cây, kịch liệt hôn, tay còn bóp chặt vết thương trong lòng bàn tay y cho máu chảy ra thêm, muốn y đau tới chết.
"Ưm...ư..." Thừa Hoan tái nhợt đau muốn ngất đi vẫn cố há miệng đón nhận nụ hôn thô bạo của Huyền Kỳ, y yêu tới hết thuốc chữa luôn rồi. Mỗi phân mỗi tấc trên người nam nhân này đều khiến y khao khát tìm cầu tới hoang dại.
"Hoan nhi..." Huyền Kỳ không ác tới mức đó, hắn thả lỏng bàn tay thay vào đó mười ngón đan xen lồng vào nhau, cùng y dây dưa môi lưỡi thêm một chút rồi mới tách ra, mang người về phòng. Về tới nơi thì thấy Liêm Trinh nằm dưới nền vết thương trên chân rách ra rướm loang máu.
Huyền Kỳ đem cả hai tên nam nhân yếu như sên về giường, băng chân cho kẻ này và băng tay cho kẻ nọ, hắn cảm thấy nhân sinh thống khổ vạn phần. Nhiều vợ chẳng sung sướng gì đâu. Tạ công công đúng là lừa người, gì mà dọc đường chăm sóc hầu hạ hắn, hắn hầu chúng thì có, suốt chặn bị hai tên nam nhân này quần muốn rối tung lên luôn rồi.
Ai... thở ra một hơi Huyền Kỳ ý định rời phòng sang nơi khác ngủ. Nào ngờ có hai cái tay đồng lúc kéo vạt áo hắn lại, trong đó một cái tay còn mới quấn băng.
Hai nam nhân xinh đẹp đồng ngước nhìn hắn, tha thiết bảo: "Huyền Kỳ đừng đi, muốn ngủ với ngươi a."
Huyền Kỳ đành leo lên giường nằm chánh giữa. Hai nam nhân tuấn mĩ nằm hai bên ôm lấy hắn, vùi mặt vào ngực hắn dụi cọ hôn hít một chút sau đó mới chịu chìm vào giấc ngủ. Huyền Kỳ chẳng biết là tư vị gì, hạnh phúc tự hào chăng? Môi hắn khẽ cong lên một đường bán nguyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.