Rắn Nhỏ Bám Người

Chương 3

Vu Quân Công Tử

10/04/2023

Chẳng biết qua bao lâu xà yêu mơ màng tỉnh lại, cảm giác cả người đau nhức nhất là chỗ đó, tay còn bị trói miệng còn bị giẻ nhét, nó vùng vẫy hoảng loạn trong bất lực.

"Đã tỉnh rồi sao? Đừng có động vết thương lại rách ra đó."

Kì Kì được giao nhiệm vụ canh chừng xà yêu nên bắt ghế ngồi nãy giờ suốt hai canh giờ ở bệ cửa, ngồi tới trời cũng xụp tối luôn rồi.

Nhìn thấy cô gái nhỏ bị bắt nạt tới cổ tay cũng đỏ rần vì ma sát vào sợi thừng, y phục xộc xệch sau trận hoan ái. Kì Kì cũng là con gái mới lớn cảm thấy như bản thân bị ức hiếp sỉ nhục đau lòng muốn chết.

Cô gái đáng thương, hay là mình mở trói hoặc lấy cái giẻ đó khỏi miệng nàng ta nhỉ. Tội nghiệp quá!

Kì Kì đứng dậy khỏi ghế lấy hết can đảm tiến tới. Xà yêu ứa nước mắt trong đồng tử ngược lại ánh lên tia sáng long lanh nhìn về phía Kì Kì.

"Ư... ư..." Cứu... cứu ta...

Kì Kì đọc được ước muốn nhỏ nhoi ấy càng mạnh dạn hơn. Đến trước giường vươn tay run run tính lấy cái giẻ ra khỏi miệng xà yêu, song còn chưa chạm tới một cỗ lực đã hất Kì Kì ngã xuống nền. Liên Hạo đứng chắn trước người cô. Kì Kì kinh hãi bò dậy quỳ xấp mặt dưới nền lạy lục không ngừng.

"Tiện nô sai rồi, tiện nô đáng chết xin chủ nhân tha cho sau này tiện nô không dám nữa."

"Ai nha Kì Kì ngươi mém chút hại công sức của Liên bang chủ bỏ sông bỏ bể. Đã nói không được tiếp xúc với con xà yêu đó ngươi quên rồi sao?" Hồ đại phu bên cạnh thở dài thườn thượt.

"Nhưng nhìn nó khó chịu tiện nô thấy tội lắm, chỉ muốn lấy cái giẻ ra cho nó dễ chịu hơn thôi. Hoàn toàn không có ý định đụng vào nó." Cô hầu gái khóc lóc.

Liên Hạo vô thức vì lời nói của cô mà nhìn sang con xà yêu đang bị trói ở trên giường, tâm trạng có phần dịu lắng.

"Được rồi đều ra ngoài cả đi." Liên Hạo xua tay.

Hồ đại phu nói: "Lão chuẩn bị thuốc. Buổi tối phải uống thêm một lần trước khi ngủ."

"Được." Liên Hạo trầm giọng, khó để nhận ra hắn không gắt gọng như lúc trưa, có lẽ cũng quen dần.

Ngược lại lúc trưa khi cùng con tiểu yêu này có phần hưng phấn hơn khi làm cùng các mĩ nữ chuyên hầu hạ hắn, cảm xúc cũng nhiều hơn gấp bội khiến hắn xém nữa là không khống chế được bản thân. Mới lạ chăng, hay là do thuốc?

Liên Hạo xem như lương tâm trổi dậy đem cái giẻ rút khỏi miệng ai kia, liền đó mấy lời khó nghe tuôn ào ạt.

"Tên điên mau thả ta ra, ta giết ngươi ta phải giết ngươi."

"Chậc. Coi nào. Mồm rách cả rồi còn gào to nhỉ?" Liên Hạo cúi thấp xuống nhìn xà yêu, đem ngón tay miết qua bờ môi đỏ rần dấu vết bị cấn rách vì nhét vật to vào miệng của nó. Khóe môi hắn khẽ cong lên một độ vừa phải khi chợt nghĩ đến điều gì, cái miệng nhỏ này thật mềm thật ấm. Sờ có phần thích tay. Nếu đem cái đó bỏ vào cảm giác sẽ thế nào?

"Xà yêu ngươi muốn lấy mạng bổn tôn. Vậy để bổn tôn thả ngươi ra chúng ta đấu tay đôi nhé. Đỡ ngươi oán bổn tôn không công bằng."

Liên Hạo cố tình trêu vật nhỏ, chạm vào cổ tay nó thành thục cởi trói.



Sợi dây vừa nới lỏng xà yêu đã vung tay lên tung một đấm. Liên Hạo né mặt sang đem bóp chặt hai cổ tay nó ấn xuống giường. Cười sảng khoái.

"Cho ngươi cơ hội đánh không trúng chỉ có thể trách bản thân ngươi vô dụng thôi. Giờ thì ngoan ngoãn nằm im phục tùng bổn tôn đi. Nếu không muốn bị trói và nhét giẻ thêm lần nữa." Nói rồi Liên Hạo rút kiếm rạch ngang ngón tay xà yêu một nhát đem trút xuống chiếc bát con, còn dùng sức bóp mạnh cho máu chảy nhanh hơn.

Tóc tách...

Tóc tách...

"Tên khốn... bỏ ta ra, khốn... ư..."

"Xem nào còn có thể mắng người." Liên Hạo tay bóp chặt cổ xà yêu một đường hôn xuống, vừa hôn vừa cắn ngấu đôi môi mềm mọng của nó như con hổ đói vồ vập con mồi. Xà yêu không thở nổi hai tay mảnh nhỏ kéo lấy bàn tay to lớn của hắn, thống khổ mà cào ra từng đường.

"Ư... ưm..."

Y phục vứt la liệt dưới nền, Liên Hạo say sưa rong ruổi trên cánh đồng hoang dại vẽ ra từng đóa hồng nhung đỏ thắm. Âm thanh mê hoặc ngân dài bay ra khỏi cửa phòng. Hồ đại phu gõ cửa cộc cộc.

Sao lại nóng vội như vậy, khác hẳn với lúc trưa. Yêu tinh đều có khả năng dụ người tới vậy sao. Mặc dù không cần làm gì cả.

Cạch.

Cửa mở, Liên Hạo cao lớn đứng chắn ngay cửa vươn tay đoạt lấy khay thuốc rồi đóng sầm lại tức khắc.

Hồ đại phu giật cả mình. Rất nhanh cửa lại mở xoạch ra. Liên Hạo bất đắc dĩ bấm bụng hỏi, ngữ khí có chút thẹn: "Cái đó trước giờ uống thuốc có được không?"

"Khụ thứ tự trước sau không quan trọng, không hề giảm tác dụng của thuốc."

Rầm. Cửa lần nữa đóng rồi. Hồ đại phu dở khóc dở cười. Liên bang chủ người đây hiếm của mới lạ, giải quyết nhu cầu sinh lý hay còn gì khác?

Thật là khiến lão phu cũng hồ đồ. Có phải lão phu già quá rồi không, không hiểu được tâm tư của lớp trẻ các người.

Hồ đại phu chắp tay sau đít thong thả bước ra ngoài, đi dần về hướng dược phòng. Sương xuống rồi tranh thủ gom mớ thảo dược khô vào kho mới được.

"Hây a..."

"Keng keng..."

Sáng ngày hôm sau nơi luyện kiếm ồn ào nhiều âm thanh hỗn tạp. Các đệ tử Thiên Sơn đang tập dợt trên sân. Liên Hạo ngồi cạnh chậu lan hoàng dương thưởng trà quan sát. Gần tới đại hội võ lâm không giới hạn độ tuổi thân phận cùng bối cảnh ai cũng có thể tham gia. Vì thế chúng đệ tử Thiên Sơn đều muốn đi, duy chỉ có số đệ tử mới nhập môn ở lại Thiên Sơn còn tất cả ngày mai đều phải lên đường cho kịp.

Tuổi trẻ háo thắng lại ham náo nhiệt, vì thế ai cũng háo hức ra sức rèn luyện mong có thể thể hiện bản thân nơi võ đài. Liên Hạo ngược lại càng coi trọng mặt mũi dù cho chúng đệ tử không ai có thể giành đầu bảng, chí ít cũng không được thua kém chúng đệ tử các bang phái còn lại, trong đó có Lĩnh Y đại đệ tử mà hắn kì vọng nhất.

"Bẩm sư tôn hàn độc của người thế nào rồi ạ, có đỡ hơn chút nào chăng?" Lĩnh Y thu kiếm mồ hôi nhễ nhại từ trên sân điện dõng dạc bước tới trước Liên Hạo hành lễ.

"Vi sư bớt nhiều rồi. Sáng mai con dẫn mọi người lên đường trước, buổi tối mai độc mới giải hoàn toàn, vi sư sẽ đến sau." Liên Hạo gạt nắp tách trà hớp thêm một ngụm nữa.



"Hay để đồ nhi nán lại lên đường cùng sư tôn, đêm hôm đường rừng núi nguy hiểm vạn có đồ nhi bên cạnh hầu hạ người."

"Không cần, con xuất phát cùng mọi người. Đám đệ tử đó không có con là không nên thân, vi sư kì vọng nơi con rất nhiều. Những gì vi sư chỉ dạy nơi võ đài hi vọng con sẽ phát huy hết khả năng, đừng làm vi sư thất vọng."

Liên Hạo đặt tay lên bờ vai rộng của Lĩnh Y, y cứ thế chẳng còn nói được gì nữa ngoài im lặng cúi đầu tuân mệnh.

"Không hay rồi chủ nhân ơi, con xà yêu bỏ trốn rồi." Cô hầu gái từ hướng Hàm viện tá hỏa chạy tới.

Ban sáng chủ nhân giao cho cô trông coi xà yêu, nó thực rất ngoan ngoãn. Nào ngờ đâu cô đi lấy đồ ăn cho nó, quanh đi ngoảnh lại có chút xíu nó đã trốn đi mất rồi. Lão gia nhân, Hồ thái y và mọi người trong phòng bếp phòng tạp vụ đều đổ ra đi tìm. Nhưng vì sao vẫn chưa tìm thấy, hang cùng núi hẻm nó nấp ở đâu thế này.

Chát. Một bạt tay giáng xuống mặt cô hầu gái, cô ngã nhào xuống sân tối tăm mặt mũi.

"Toàn lũ vô dụng, một kẻ yếu đuối cũng giữ không xong. Ta nuôi các ngươi làm gì. Cút." Liên Hạo đạp lên vai cô hầu gái thêm một cái khiến cô lần nữa ngã bật ra sân sau đó hắn đứng dậy đi thẳng.

Đám đệ tử rét lạnh xúm tới đỡ cô hầu gái dậy: "Thiệt tình sao ngươi ngốc vậy Kì Kì, bảo canh chừng xà yêu lại để nó chạy mất khiến sư phụ nổi giận rồi."

"Hu hu tại hôm nay chủ nhân không có trói tay của nó. Vậy mà hôm qua tôi còn lo cho nó, quả nhiên mở trói liền trốn rồi, xà yêu gì đó chỉ giỏi lừa người, lừa tôi đi lấy đồ ăn cho nó hại chủ nhân đánh tôi. Thật đáng ghét a. Hu hu..."

"Khóc lóc cái gì, giờ không phải lúc nói mấy lời vô nghĩa đó. Các đệ muội đều tỏa ra khắp Thiên Sơn mở rộng phạm vi tìm kiếm đi, nó mà trốn thoát thì sư phụ nguy mất."

"Phải phải vẫn là đại sư huynh sáng suốt. Cần nó để giải độc cho sư phụ. Mau, chúng ta chia ra tìm."

Vì số lượng đệ tử đông vầy lùng sục khắp từng nhành cây bụi cỏ quanh núi Thiên Sơn, rất nhanh nửa canh giờ sau đã tìm thấy một con rắn đen đang nấp trong bụi cỏ. Sẵn cây gậy đang cầm trên tay đám đệ tử xúm nhau lại nện lên mình rắn mấy cái lịch bịch.

"Dừng tay. Làm vậy sẽ đánh chết nó đó các đệ thật hồ đồ." Lĩnh Y chạy tới can ngăn, sau đó cả bọn đem lồng tới nhốt rắn vào trong khiêng về.

Nửa đường rắn đen hóa thành cô gái bé bỏng co cụm trong lồng sắt, tay chân đầy thương tích. Cư nhiên chính là những vết bầm vì bị đám đệ tử vây đánh.

"Dừng lại các người thả nó xuống." Cô hầu gái đi bên cạnh đột nhiên lớn tiếng, chẳng hiểu cô muốn làm gì nhưng đám đệ tử nửa đường cũng mỏi tay bèn thả xuống nghỉ mệt.

Cô hầu gái liền đó mở cửa lồng lôi đầu xà yêu ra tát cho một cái như trời giáng, sau đó túm tóc sau đầu nó giật mạnh, trợn mắt lên đanh đá bảo: "Cái này ta trả lại cho ngươi, dám lừa ta bị chủ nhân đánh. Thứ xà yêu hạ tiện, còn một cú nữa nè."

Cô hầu gái thẳng chân đạp một phát lên vai xà yêu, nó ngã ra sau đầu đập vào cạnh lồng sắt choang một tiếng, máu theo đó chảy ròng xuống trán nó. Đám đệ tử xám mặt cả kinh.

"Kì Kì ngươi thôi đi, đủ rồi."

Cô hầu gái phủi tay đứng dậy: "Ta còn chưa hả dạ đâu. Đợi qua ngày mai chủ nhân giải xong độc tố xem ngài ấy ném thứ dơ bẩn này đi như thế nào. Yêu tinh đúng yêu tinh hèn hạ chỉ giỏi câu dẫn đàn ông mà thôi. Hứ."

Cô hầu gái bỏ đi một nước. Đám đệ tử trong đó có Lĩnh Y thở ra một hơi khiêng con xà yêu về.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Rắn Nhỏ Bám Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook