Rắn Nhỏ, Nàng Chạy Không Thoát!!
Chương 28
Diệp Linh
07/08/2020
Trở lại hiện tại, Kim Huyền và Hoa Khánh Lâm đồng thời thở dài, hai người nhìn nhau cười khổ, vẫn là Kim Huyền lên tiếng trước: “ Có tin tức gì của Thanh Nhiên không?”
Hoa Khánh Lâm lắc đầu: “Đã mười tám năm rồi, một chút tin tức đều không có. Sau khi Hoa Diên chết đi thì tất cả đầu mối đều bị xóa sạch sẽ, bọn chúng chính là muốn ngọc đá cùng nát, không thể khống chế Hoa gia thì khiến Hoa gia không được yên ổn cũng đã thỏa mãn lòng hận thù của chúng. Giờ nếu muốn tìm tung tích tiểu muội e là rất khó.”
Năm đó cả Kim Huyền và Hoa Khánh Lâm đều còn quá nhỏ nên có nhiều chuyện vẫn không được rõ ràng lắm. Đến khi bọn họ trưởng thành, đủ khả năng và sức lực thì câu chuyện năm đó đã phủ một lớp bụi mờ. Đến bây giờ thì càng là một ẩn số.
Nhưng tiểu biểu muội năm đó là lành ít dữ nhiều, nhiều năm trôi qua nếu nàng còn sống thì không biết đã trải qua kiểu gì, còn nếu không hắn cũng không dám chắc Hoàng cô cô có chịu nổi cú sốc này hay không, vẫn là còn nước còn tát...
Kim Huyền trầm ngâm: “Ta cũng sẽ cố gắng giúp đỡ tìm kiếm.”
“Ừm. Đa tạ. Vậy ta đi trước.” Hoa Khánh Lâm nói rồi đứng dậy xuất cung.
Kim Huyền nhìn Hoa Khánh Lâm rời đi xong, đứng lên khỏi long ỷ, bước đến cửa sổ tâm lại bay về phương xa.
Con rắn ngốc kia giờ không biết đang nhảy nhót ở phương trời nào rồi. Thật nhớ nàng! Nàng tính toán sẽ trốn tránh hắn cả đời sao? Tính sau này không gặp lại hắn nữa sao? Haha… Làm gì có chuyện tốt như vậy? Rắn nhỏ à, nàng chạy không thoát!
Nhưng mà hắn chợt thấy gương mặt ngốc ngốc kia của Tiểu Thanh lại có chút quen thuộc nha… Có chút giống Hoàng cô phụ…
Kim Huyền lắc đầu khẽ cười. Không thể nào, Tiểu Thanh là người Bạch Ly mà, lại còn là ám vệ của Tĩnh vương phủ, hắn muốn tra thì cũng không phải là không thể, bất quá là mất chút công phu mà thôi, nhưng nếu điều tra nàng thì nàng sẽ nghĩ như thế nào về hắn đây? Hắn không dám chắc, cũng không thể mạo hiểm, nếu để Mặc Viên biết thì hắn nhất định không yên ổn.
Nhưng dù gì thì sao rắn nhỏ ngốc ngốc kia có thể là Hoa Thanh Nhiên chứ? Hắn điên rồi mới nghĩ như thế. Lại nhìn đống tấu chương đang chờ mình, Kim Huyền thở dài. Nếu biết mệt mỏi như này thì lúc trước hắn đã không thèm làm Thái tử gì đó rồi.
Than thở xong, Kim Huyền cất bước tới án thư, bắt đầu công việc. Haizz, phải làm cho xong còn đi lừa rắn nhỏ về nữa!
--------------------
Bên ngoài Kim Thành.
Tiểu Thanh và Hiểu Lam chậm rãi đi vào. Tiểu Thanh mắt sáng rỡ nhìn phố xá khang trang tấp nập cùng nhiều gian hàng lạ mắt.
Ồ… Tên họ Kim kia trị quốc cũng được phết ấy nhỉ, Kim Thành dưới chân thiên tử cũng quá tuyệt vời rồi đi.
Sau đó não nhỏ của Tiểu Thanh hoàn toàn là suy tư cùng lên kế hoạch bay nhảy khắp Kim Thành, đem việc trả ngọc ném lên chín tầng mây xanh.
Oa… Oa… Oa… Một nơi như này mà không khám phá thì thật uổng phí nha! Kim Huyền ngươi xếp sau đi! Hehe…
Hoa Khánh Lâm lắc đầu: “Đã mười tám năm rồi, một chút tin tức đều không có. Sau khi Hoa Diên chết đi thì tất cả đầu mối đều bị xóa sạch sẽ, bọn chúng chính là muốn ngọc đá cùng nát, không thể khống chế Hoa gia thì khiến Hoa gia không được yên ổn cũng đã thỏa mãn lòng hận thù của chúng. Giờ nếu muốn tìm tung tích tiểu muội e là rất khó.”
Năm đó cả Kim Huyền và Hoa Khánh Lâm đều còn quá nhỏ nên có nhiều chuyện vẫn không được rõ ràng lắm. Đến khi bọn họ trưởng thành, đủ khả năng và sức lực thì câu chuyện năm đó đã phủ một lớp bụi mờ. Đến bây giờ thì càng là một ẩn số.
Nhưng tiểu biểu muội năm đó là lành ít dữ nhiều, nhiều năm trôi qua nếu nàng còn sống thì không biết đã trải qua kiểu gì, còn nếu không hắn cũng không dám chắc Hoàng cô cô có chịu nổi cú sốc này hay không, vẫn là còn nước còn tát...
Kim Huyền trầm ngâm: “Ta cũng sẽ cố gắng giúp đỡ tìm kiếm.”
“Ừm. Đa tạ. Vậy ta đi trước.” Hoa Khánh Lâm nói rồi đứng dậy xuất cung.
Kim Huyền nhìn Hoa Khánh Lâm rời đi xong, đứng lên khỏi long ỷ, bước đến cửa sổ tâm lại bay về phương xa.
Con rắn ngốc kia giờ không biết đang nhảy nhót ở phương trời nào rồi. Thật nhớ nàng! Nàng tính toán sẽ trốn tránh hắn cả đời sao? Tính sau này không gặp lại hắn nữa sao? Haha… Làm gì có chuyện tốt như vậy? Rắn nhỏ à, nàng chạy không thoát!
Nhưng mà hắn chợt thấy gương mặt ngốc ngốc kia của Tiểu Thanh lại có chút quen thuộc nha… Có chút giống Hoàng cô phụ…
Kim Huyền lắc đầu khẽ cười. Không thể nào, Tiểu Thanh là người Bạch Ly mà, lại còn là ám vệ của Tĩnh vương phủ, hắn muốn tra thì cũng không phải là không thể, bất quá là mất chút công phu mà thôi, nhưng nếu điều tra nàng thì nàng sẽ nghĩ như thế nào về hắn đây? Hắn không dám chắc, cũng không thể mạo hiểm, nếu để Mặc Viên biết thì hắn nhất định không yên ổn.
Nhưng dù gì thì sao rắn nhỏ ngốc ngốc kia có thể là Hoa Thanh Nhiên chứ? Hắn điên rồi mới nghĩ như thế. Lại nhìn đống tấu chương đang chờ mình, Kim Huyền thở dài. Nếu biết mệt mỏi như này thì lúc trước hắn đã không thèm làm Thái tử gì đó rồi.
Than thở xong, Kim Huyền cất bước tới án thư, bắt đầu công việc. Haizz, phải làm cho xong còn đi lừa rắn nhỏ về nữa!
--------------------
Bên ngoài Kim Thành.
Tiểu Thanh và Hiểu Lam chậm rãi đi vào. Tiểu Thanh mắt sáng rỡ nhìn phố xá khang trang tấp nập cùng nhiều gian hàng lạ mắt.
Ồ… Tên họ Kim kia trị quốc cũng được phết ấy nhỉ, Kim Thành dưới chân thiên tử cũng quá tuyệt vời rồi đi.
Sau đó não nhỏ của Tiểu Thanh hoàn toàn là suy tư cùng lên kế hoạch bay nhảy khắp Kim Thành, đem việc trả ngọc ném lên chín tầng mây xanh.
Oa… Oa… Oa… Một nơi như này mà không khám phá thì thật uổng phí nha! Kim Huyền ngươi xếp sau đi! Hehe…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.