Chương 40: Nghiệt Này Do Ai Tạo 7
Cẩm Hồng Loan
27/12/2023
Khi trái tim Tiêu Cẩn Bội rơi xuống đáy cốc, lời nói của Tô Cẩm Lạc khiến trái tim Tiêu Cẩn Bội sống lại.
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Cẩn Bội, Tô Cẩm Lạc sảng khoái trong lòng, sau đó trào phúng nở nụ cười.
Thật sự cho rằng nàng là bạch liên hoa? Thử xem hôm nay nàng có chơi chết hai mẹ con Tiêu Cẩn Bội không!
Tô Cẩm Lạc giả bộ qua loa khiến Tô Minh Phượng vô cùng không vui:
"Muội muội, muội có phải quá đáng rồi không. Cha quan tâm nên đến thăm ta, muội lại nói cha rời đi, cho dù muội có tùy hứng cũng không nên đến mức này!”
“..."
Thường ma ma thấy thái độ của Tô Minh Phượng, trên mặt lộ vẻ không vui.
“Phượng nhi, Lạc nhi đang quan tâm ngươi, sao ngươi có thể nói Lạc nhi như thế.” Đừng nói Thường ma ma, ngay cả Tô Kinh Thiên cũng không nghe lọt lai lời này của Tô Minh Phượng bèn lên tiếng dạy dỗ.
“Đại tỷ sinh bệnh cho nên tâm tình không tốt, cha đừng trách đại tỷ.” Tô Cẩm Lạc liền nói giúp Tô Minh Phượng.
Thấy Thường ma ma tỏ vẻ không đồng ý, Tô Cẩm Lạc hơi cúi đầu, trong mắt tà quang lấp lánh.
"Cha, người xem chúng ta có nên rời đi trước để đại tỷ nghỉ ngơi thật tốt không?"
Tô Cẩm Lạc giật giật ống tay áo hắn nói lần nữa, giọng nói hơi gấp gáp, dường như hy vọng đám người Tô Kinh Thiên nhanh chóng rời khỏi Phượng Minh viện.
Chuyện điều tra về bệnh lạ của thái phu nhân chưa rõ đầu đuôi đã bị cản trở, Tô Cẩm Lạc lại một mực làm "người tốt", Tô Kinh Thiên càng cảm thấy mất kiên nhẫn:
"Lạc nhi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thường ma ma cũng nhìn Tô Cẩm Lạc, nhưng đúng lúc này Thường ma ma đột nhiên nheo mắt nói: "Cây kia cũng là cây hoè?"
Thân thể Tô Cẩm Lạc run lên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thường ma ma. Lúc này Thường ma ma đã hiểu rõ, nhị tiểu thư hy vọng bọn họ mau chóng rời đi là vì không muốn bọn họ nhìn thấy cây hoè nhỏ trong sân đại tiểu thư.
Thường ma ma nhìn sang Tô Kinh Thiên: "Vương gia từng nói với nhị tiểu thư phải đối xử bình đẳng đúng không?”
“Không sai, người đâu, kiểm tra cây hoè nhỏ này một chút.” Tô Kinh Thiên cũng giật mình, trong Phượng Minh viện lại có cây hoè?
“Vâng." Gia đinh nhanh tay nhanh chân kiểm tra cây hoè nhỏ một lần, lần này nhanh hơn lần trước.
“Vương gia, lại tìm được một cái hộp.” Gia đinh đưa cái hộp giống hệt lúc trước cho Tô Kinh Thiên.
Tô Kinh Thiên nhíu mày mở hộp ra xem, bên trong quả nhiên đặt một con búp bê vải giống như hai con trước.
Con búp bê vải này cũng cắm đầy ngân châm, sau lưng cũng dán vải trắng viết ngày sinh tháng đẻ, chỉ là lúc này đây ngày sinh tháng đẻ thuộc về Tô thái phu nhân!
“Trời ơi!" Thường ma ma thấy rõ nội dung ngày sinh tháng đẻ, toàn thân run lên.
Về phần Tô Kinh Thiên, mặt hắn đã đen đến mức có thể chảy ra mực.
Mà Tiêu Cẩn Bội vừa nhìn thấy ngày sinh tháng đẻ quen mắt kia, chợt cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, nếu không cắn răng chống đỡ thì lúc này Tiêu Cẩn Bội đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Cẩn Bội nhìn chằm chằm con búp bê vải trong tay Tô Kinh Thiên, hận không thể nhìn xuyên thấu nó.
“Cái gì thế?”
Tô Minh Phượng đương nhiên nghe được có người đào đồ vật ở trong sân mình, bầu không khí im lặng bên ngoài rèm làm cho Tô Minh Phượng cảm thấy không thoải mái.
“Nghịch nữ!”
Tô Kinh Thiên vén rèm lên, dùng sức tát Tô Minh Phượng một cái, tiếng" bốp "vang dội, Tô Cẩm Lạc chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Cẩn Bội, Tô Cẩm Lạc sảng khoái trong lòng, sau đó trào phúng nở nụ cười.
Thật sự cho rằng nàng là bạch liên hoa? Thử xem hôm nay nàng có chơi chết hai mẹ con Tiêu Cẩn Bội không!
Tô Cẩm Lạc giả bộ qua loa khiến Tô Minh Phượng vô cùng không vui:
"Muội muội, muội có phải quá đáng rồi không. Cha quan tâm nên đến thăm ta, muội lại nói cha rời đi, cho dù muội có tùy hứng cũng không nên đến mức này!”
“..."
Thường ma ma thấy thái độ của Tô Minh Phượng, trên mặt lộ vẻ không vui.
“Phượng nhi, Lạc nhi đang quan tâm ngươi, sao ngươi có thể nói Lạc nhi như thế.” Đừng nói Thường ma ma, ngay cả Tô Kinh Thiên cũng không nghe lọt lai lời này của Tô Minh Phượng bèn lên tiếng dạy dỗ.
“Đại tỷ sinh bệnh cho nên tâm tình không tốt, cha đừng trách đại tỷ.” Tô Cẩm Lạc liền nói giúp Tô Minh Phượng.
Thấy Thường ma ma tỏ vẻ không đồng ý, Tô Cẩm Lạc hơi cúi đầu, trong mắt tà quang lấp lánh.
"Cha, người xem chúng ta có nên rời đi trước để đại tỷ nghỉ ngơi thật tốt không?"
Tô Cẩm Lạc giật giật ống tay áo hắn nói lần nữa, giọng nói hơi gấp gáp, dường như hy vọng đám người Tô Kinh Thiên nhanh chóng rời khỏi Phượng Minh viện.
Chuyện điều tra về bệnh lạ của thái phu nhân chưa rõ đầu đuôi đã bị cản trở, Tô Cẩm Lạc lại một mực làm "người tốt", Tô Kinh Thiên càng cảm thấy mất kiên nhẫn:
"Lạc nhi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thường ma ma cũng nhìn Tô Cẩm Lạc, nhưng đúng lúc này Thường ma ma đột nhiên nheo mắt nói: "Cây kia cũng là cây hoè?"
Thân thể Tô Cẩm Lạc run lên, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Thường ma ma. Lúc này Thường ma ma đã hiểu rõ, nhị tiểu thư hy vọng bọn họ mau chóng rời đi là vì không muốn bọn họ nhìn thấy cây hoè nhỏ trong sân đại tiểu thư.
Thường ma ma nhìn sang Tô Kinh Thiên: "Vương gia từng nói với nhị tiểu thư phải đối xử bình đẳng đúng không?”
“Không sai, người đâu, kiểm tra cây hoè nhỏ này một chút.” Tô Kinh Thiên cũng giật mình, trong Phượng Minh viện lại có cây hoè?
“Vâng." Gia đinh nhanh tay nhanh chân kiểm tra cây hoè nhỏ một lần, lần này nhanh hơn lần trước.
“Vương gia, lại tìm được một cái hộp.” Gia đinh đưa cái hộp giống hệt lúc trước cho Tô Kinh Thiên.
Tô Kinh Thiên nhíu mày mở hộp ra xem, bên trong quả nhiên đặt một con búp bê vải giống như hai con trước.
Con búp bê vải này cũng cắm đầy ngân châm, sau lưng cũng dán vải trắng viết ngày sinh tháng đẻ, chỉ là lúc này đây ngày sinh tháng đẻ thuộc về Tô thái phu nhân!
“Trời ơi!" Thường ma ma thấy rõ nội dung ngày sinh tháng đẻ, toàn thân run lên.
Về phần Tô Kinh Thiên, mặt hắn đã đen đến mức có thể chảy ra mực.
Mà Tiêu Cẩn Bội vừa nhìn thấy ngày sinh tháng đẻ quen mắt kia, chợt cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, nếu không cắn răng chống đỡ thì lúc này Tiêu Cẩn Bội đã hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Cẩn Bội nhìn chằm chằm con búp bê vải trong tay Tô Kinh Thiên, hận không thể nhìn xuyên thấu nó.
“Cái gì thế?”
Tô Minh Phượng đương nhiên nghe được có người đào đồ vật ở trong sân mình, bầu không khí im lặng bên ngoài rèm làm cho Tô Minh Phượng cảm thấy không thoải mái.
“Nghịch nữ!”
Tô Kinh Thiên vén rèm lên, dùng sức tát Tô Minh Phượng một cái, tiếng" bốp "vang dội, Tô Cẩm Lạc chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.