Chương 163: Chương 100: Trải qua nhiều năm cừu hận
Cố Nam Yên
03/08/2018
Edit: TZ + Khuynh Vũ
Beta: Khuynh Vũ
( Chương này có nàng TZ Edit giúp một nửa nha. Thank nàng nhiều)
Nam tử một thân áo bào màu xanh lam, nếu từ xa nhìn lại có chút giống màu đen, cổ áo dùng chỉ vàng thêu một loạt mãng văn, cổ tay áo là ba cặp nút thắt vàng, trên mỗi nút thắt được tỉ mỉ khảm một viên đá quý màu xanh lam, theo động tác của nam tử chiết xạ ra quang mang lóa mắt.
Môi mỏng của nam tử khẽ nhếch, mơ hồ có thể thấy được một tia tàn nhẫn, thần sắc lạnh lùng, xinh đẹp tựa như yêu tinh, nhưng một thân đầy khí chất kiệt ngạo khiến người ta không dám tiến lên nửa bước, một đôi con ngươi đen nhánh tĩnh mịch thật giống như bóng đêm vô biên, mang theo điểm thị huyết màu đỏ tươi.
Chẳng qua chỉ tùy ý cất bước, lại tự dưng làm cho người ta cảm thấy áp lực, tựa như đế vương ngạo thị thiên hạ, ánh mắt có thể xuyên thấu lòng người, khắp nơi thần phục.
Trong lúc nhất thời mọi người thở cũng không dám thở mạnh, đều tự giác im bặt, trong thần sắc mang theo hoảng sợ nhìn nam tử đang thản nhiên đi tới, âm thầm phỏng đoán hắn và nử tử bị điên kia liệu có quan hệ gì hay không.
Mộc Tịch Hàm cũng trong nháy mắt liền ngẩn ra ở chỗ đó, người mà nàng ngày nhớ đêm mong hiện giờ đã xuất hiện ở trước mắt nàng, sao nàng có thể không kích động?
Bước chân của nam tử từng bước tới gần, trái tim của mỗi người không kìm được đều nhảy lên theo từng bước chân của nam tử. Mộc Tịch Hàm lại càng hơn thế, cả người chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, vốn là đang điên khùng lại càng có chút thất thường, trừng mắt nhìn nam tử đang đi về phía nàng, trong lúc nhất thời không khỏi lệ nóng quanh tròng.
Hắn là tới cứu mình sao? Dù hắn chỉ thương hại nàng, nàng cũng vui vẻ chịu đựng! Nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong đang tới để cứu nàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng sao? Nước mắt Mộc Tịch Hàm tưởng như đã khô cạn lại lần nữa trào ra, không khống chế được chảy xuống, mắt thấy nam tử từng bước đi tới gần mình lại càng thêm kích động.
Ân Cửu Dạ lúc này đã đi đến bên người Mộc Tịch Hàm, mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ cứu nữ tử này, nhưng nam nhân yêu nghiệt này lại chỉ nhìn thẳng về phía trước, dẫm lên trâm cài bị rơi xuống đất của nữ tử mà đi qua, không thèm liếc mắt nhìn người đang ngồi trên mặt đất một cái.
Mộc Tịch Hàm mặt đầy khiếp sợ, vươn tay mấy lần muốn bắt lấy vạt áo của nam tử, nhưng lại bởi vì chưa từng lường trước được hắn sẽ phản ứng như vậy, trong lúc nhất thời lại quên mất việc muốn làm, động tác lại hơi khựng lại, đến khi muốn thì Ân Cửu Dạ cũng đã đi qua, ngón tay Mộc Tịch Hàm hơi hơi đưa lên, cuối cùng lại chỉ bắt được một nắm không khí.
Đến lúc Ân Cửu Dạ lướt qua Mộc Tịch Hàm, xuyên qua đám người, mọi người mới bắt đầu có phản ứng, trong lòng không khỏi thả lỏng, có người thậm chí lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nói, thì ra chỉ là đi ngang qua!
Mộc Tịch Hàm nhìn thấy một màn này, lại bắt đầu thất thanh khóc rống, trâm cài bươm bướm trên mặt đất bị dẫm đến biến dạng, trân châu ở trên mặt cũng lăn xuống dưới, rơi lả tả khắp nơi.
"Ân Cửu Sanh... Hu hu... Ân Cửu Sanh..." Mộc Tịch Hàm thất thanh khóc rống, nghe có chút ruột gan đứt từng khúc, làm cho người xung quanh trong nhất thời có chút hơi mê mang, chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng thật ra lại nhiều hơn vài phần đồng tình, cũng không ai hướng dung mạo và quần áo vốn đã nhìn không ra của nàng mà ném đồ vật nữa.
Vị ị nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh trước đó mắt thấy tình hình không đúng, lại vỗ vỗ lên bả vai Mộc Tịch Hàm, thanh âm chậm lại liền mở miệng nói với nàng: "Vị cô nương này, ta nói cho ngươi, câu dẫn nam nhân đã có vợ là không đúng, nhưng nếu nam tử kia không có vợ, ngươi ngưỡng mộ hắn cũng không sai, cho nên ngươi nếu thích hắn thì nên theo đuổi."
Chung quanh không ít người rối rít hùa theo, nhưng cũng có người vẫn như cũ khịt mũi coi thường, tóm lại trong lúc nhất thời mỗi người đều giữ quan điểm của riêng mình, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là sắc trời cũng đã tối dần, đèn dầu bốn phía cũng dần dần được thắp sáng, trên đường phố trong nhất thời lại có chút cảnh phồn hoa của ban đêm.
Mộc Tịch Hàm sững sờ nhìn nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia, trong đầu không ngừng nghĩ đến những lời nàng ta nói, tròng mắt dần dần giật giật, rồi sau đó từ trên mặt đất đứng lên, lập tức liền đuổi theo, Lục hoàng tử còn không biết nàng yêu hắn, nàng muốn đi nói cho hắn, nàng yêu hắn bao nhiêu!
Mọi người nhìn thân ảnh nàng hốt hoảng chạy đi, thổn thức một trận, lại nhìn nhìn sắc trời đã tối sẫm, lúc này mới đều tan đi.
Một đường Mộc Tịch Hàm mạnh mẽ đâm tới, xô đẩy mọi người tìm kiếm thân ảnh nam tử, rốt cục, đang lúc nàng cho rằng vô vọng thì chợt thấy ở khúc quanh con đường nhỏ tĩnh mịch lóe lên thân ảnh quen thuộc. Mộc Tịch Hàm giống như phát điên, không quản ai liền một đường đuổi theo.
Thân ảnh kia xác thực chỉ đi ở phía trước Mộc Tịch Hàm, nhưng nàng vô luận như thế nào cũng đuổi không kịp, ngay sau đó lộ ra vài phần thống khổ mở miệng nói: "Ân Cửu Sanh, chàng có từng yêu một người, biết rõ tan xương nát thịt nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng hay không?"
Ân Cửu Dạ đi ở phía trước rốt cuộc dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía nữ tử điên khùng xa lạ một đường đuổi theo mình, khóe miệng gợi lên ý cười tàn nhẫn, trầm giọng mở miệng nói: "Có."
"Nếu chàng đã từng nếm trải qua tư vị đó vậy phải biết ta yêu chàng đến nhường nào? Ân Cửu Sanh, ta yêu chàng, ta nguyện ý vì chàng làm bất cứ chuyện gì, ta nguyện ý vì chàng mà sống mà chết, chàng tại sao không chịu liếc ta dù chỉ một cái?" Mộc Tịch Hàm cảm nhận được ánh mắt của nam nhân cuối cùng cũng dừng lại trên người nàng, trong lòng đột nhiên mừng như điên, loại vui sướng này lại làm nàng lại lần nữa muốn rơi lệ, mặc dù trong ánh mắt kia không mang theo một tia cảm tình, thậm chí mang theo tàn nhẫn, mặc dù hắn nói hắn yêu người khác, nàng cũng cam nguyện!
"Ngươi yêu ta?" Khoé miệng Ân Cửu Dạ gợi lên một đường cong, không chút nào che dấu tính tình ác liệt.
"Yêu!" Mộc Tịch Hàm chém đinh chặt sắt trả lời, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia chờ mong.
Ân Cửu Dạ duỗi tay xoa xoa cằm, con ngươi đen như mực dừng ở trên người Mộc Tịch Hàm, tựa như thực sự buồn rầu, sau đó nghiêm mặt, khàn giọng nói: "Chứng minh cho ta xem."
Mộc Tịch Hàm sửng sốt, dường như không nghĩ tới Ân Cửu Dạ sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, không biết hắn muốn mình chứng minh như thế nào mới không mất đi cơ hội không dễ có được này.
Ân Cửu Dạ không hề cử động, bất chợt có mấy tên ăn mày đi ra từ ngõ hẻm, đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới, trên mặt toàn là bùn đất, thế nào cũng nhìn không ra dung mạo ban đầu.
Ngay lúc Mộc Tịch Hàm còn chưa lấy lại tinh thần, bọn chúng đã chạy tới trước mặt nàng, một tay kéo Mộc Tịch Hàm vào trong ngõ hẻm.
"Buông ta ra! Buông ra..." Mộc Tịch Hàm chỉ mới giãy dụa hai cái liền bị người chặn miệng, chỉ có thể phát ra vài tiếng trầm đục, cả người bị kéo vào ngõ nhỏ kia, một đôi mắt mang theo cầu xin nhìn về phía Ân Cửu Dạ cách đó không xa đang bình tĩnh nhìn một màn này.
Ân Cửu Sanh, cầu xin ngươi cứu ta. Cầu xin ngươi!
Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của Mộc Tịch Hàm, Ân Cửu Dạ lại là lộ ra ý cười làm Mộc Tịch Hàm chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, đau lòng vạn phần.
Từng đôi móng vuốt đen thui xé rách quần áo Mộc Tịch Hàm, sau một hồi liền lộ ra da thịt tuyết trắng, vài tên khất cái như là lâu rồi không thấy đến thức ăn ùa lên, khắp nơi chà đạp cùng hôn hít.
Mộc Tịch Hàm chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cỗ ghê tởm, nhưng tứ chi lại đều bị ấn chặt, vô luận như thế nào cũng không tránh thoát, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống đến lỗ tai, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều điên đảo, những bàn tay nhơ nhớp trơn trượt kia không ngừng sờ soạng lên người nàng làm nàng không khỏi cảm thấy vạn phần nhục nhã.
Quần áo trên người đã bị lột không còn một mảnh, da thịt tuyết trắng cũng đã trở nên tím tím xanh xanh, trên mặt còn dính đầy dơ bẩn, mấy tên ăn mày cũng không nói gì, chỉ phát ra tiếng cười quái dị "a ha ha ha ha", trong lúc nhất thời làm Mộc Tịch Hàm hận không thể chết đi.
Bên cạnh vài tên ăn mày bắt đầu cởi quần của mình, Mộc Tịch Hàm nước mắt đầy mặt kịch liệt lắc đầu, phát ra tiếng ô ô đứt quãng, khóe mắt đầy dư quang nhìn về phía nam tử đứng phía ngoài ngõ hẻm, cầu xin hắn cứu mình một mạng, nhưng nam tử lại chỉ ôm tay lẳng lặng nhìn, không có một chút ý tứ muốn ra tay giúp nàng.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm đột nhiên sinh ra hận ý ngập trời, nàng yêu hắn như vậy, vì sao hắn lại đối xử như vậy với nàng, vì sao! Vì sao hắn tàn nhẫn như vậy, vì sao làm như không thấy!
Sau nửa canh giờ, đám ăn mày mặc quần áo tử tế đứng dậy tản ra, đối với Ân Cửu Dạ cúi đầu khom lưng mang theo vài phần nịnh nọt, Ân Cửu Dạ chỉ khẽ gật đầu, đám ăn mày liền nhìn nhau tản đi, nhưng vẫn như cũ đi loanh quanh ngõ nhỏ, tựa hồ là đem thời gian lưu lại cho Ân Cửu Dạ, chỉ để lại Mộc Tịch Hàm giống như vải rách nằm trên mặt đất, trên người toàn là chất lỏng sềnh sệch, dơ bẩn không chịu được, hai mắt trống rỗng chết lặng giống như con búp bê vải bị phá nát.
Ân Cửu Dạ đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang nằm dưới đất, trong mắt vẫn đen nhánh như cũ không có vật gì lại mang theo tia ác liệt.
Mộc Tịch Hàm hai mắt chết lặng rốt cục cũng hoàn hồn, nhìn ống quần của nam tử đầy cao quý, bỗng nhiên cảm thấy nam tử này chính là ác ma, là ma quỷ, là quái vật không có nhân tính! Hai mắt nàng sung huyết, lành lạnh nhìn chằm chằm nam tử mở miệng nói: "Vì sao? Vì sao lại như vậy? Là ngươi gọi người làm? Là ngươi! Hu hu... Là ngươi... Làm sao lại là ngươi."
Ân Cửu Dạ tàn nhẫn mở miệng nói: "Ngươi không phải nói yêu ta sao, ta chỉ cần ngươi chứng minh một chút."
"Ha ha... Ha ha ha ha ha, sau đó đâu, kết quả đâu, kết quả ngươi tin ta không?" Mộc Tịch Hàm hữu khí vô lực mở miệng, khóe miệng nhè nhẹ chảy ra vết máu.
Ân Cửu Dạ nghiêm túc gật gật đầu: "Ừm, kết quả cũng không quan trọng, ta chỉ là muốn chứng minh một chút."
Khóe miệng Mộc Tịch Hàm lộ ra một tia cười khổ, người nam nhân này chính là ma quỷ, là ác quỷ từ địa ngục tới câu hồn lấy mạng, sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy!
Trong mắt Mộc Tịch Hàm mang theo hận ý trầm trọng, nàng yêu nhất người nam nhân này, nàng cũng vì hắn mà mất đi hết thảy, lại ở thời điểm cuối cùng còn muốn đoạt đi những thứ nàng còn lại, thật là buồn cười.
"Ân Cửu Sanh, ta hận ngươi! Ta hận ngươi!" Mộc Tịch Hàm gào rống gần như phá tan cổ họng, hai mắt muốn nứt, người nam nhân này chỉ coi nàng như một món đồ chơi, không, món đồ chơi cũng không bằng, hắn đẩy mạnh nàng xuống vạn kiếp bất phục, lại chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.
Ân Cửu Dạ lúc này lại cười như một đứa nhỏ độc ác: "Ngươi xem, ta biết ngươi không yêu ta, chính ngươi nói ngươi hận ta, ta thiếu chút nữa là đã tin ngươi."
Mộc Tịch Hàm nặng nề nhắm hai mắt lại, nước mắt dường như đã khô cạn, rốt cuộc không chảy ra một giọt nào nữa, đôi tay nắm thật chặt bụi đất trên mặt đất, vững vàng tự nói với chính mình nhất định phải nhớ kỹ những cảnh tượng ngày hôm nay.
"Ân Cửu Sanh, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi và Mộc Tịch Bắc vĩnh viễn không được hạnh phúc, ta nguyền rủa các ngươi không chết tử tế được!"
Mộc Tịch Hàm gần như hoàn toàn điên khùng, tại thời điểm này cũng không quên gào rống, trong nháy mắt lại cực kì thống hận nam nhân trước mắt và nữ nhân đã cướp đi hết thảy mọi thứ của nàng.
Tươi cười trên mặt Ân Cửu Dạ lại tăng thêm vài phần, chỉ là trở nên quỷ dị khó lường, ánh mắt cũng mang theo vài phần âm ngoan, giống như con báo cường hãn hung mãnh nhất, nam nhân đột nhiên đứng dậy, một chân dẫm lên tay Mộc Tịch Hàm, đối với âm thanh gào rống thống khổ của nữ tử làm như mắt điếc tai ngơ.
Mộc Tịch Hàm dường như bởi vì đau đớn đã hôn mê, mà Ân Cửu Dạ rốt cuộc thả lỏng chân ra, nhìn Mộc Tịch Hàm đã ngất đi nằm trên mặt đất, mặt tràn đầy lãnh khốc mở miệng nói: "Đã quên nói với ngươi, ta đánh nữ nhân."
Tất cả những người mưu toan châm ngòi quan hệ của hắn và Bắc Bắc, hắn đều sẽ không nương tay, hắn không phải quân tử, hắn là tiểu nhân vô sĩ đê tiện nhất trên thế gian này.
Ân Cửu Dạ chán ghét xoay người rời khỏi ngõ nhỏ, vạt áo không lây dính một chút bụi đất, chỉ liếc nhìn đám ăn mày một cái, bọn chúng liền hiểu được ý tứ của hắn, ý tứ của vị công tử này đó là không lưu người sống, bọn họ tất nhiên sẽ làm nàng ta chết đi trong khoái lạc, nhìn theo thân ảnh Ân Cửu Dạ đã đi xa, mấy tên ăn mày lại lần nữa trở về ngõ nhỏ tĩnh mịch, bắt đầu giở trò.
Ân Cửu Dạ một thân một mình xuyên qua mấy ngọn đèn dầu sáng chói lộng lẫy trong phố xá, khuôn mặt ấm áp, hắn cũng yêu sâu đậm một người, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng cam nguyện trầm luân, cho dù là cường thủ hào đoạt, dùng mưu tính toán tường tận, hắn cũng sẽ không buông tay.
Ân Cửu Dạ trở về phủ Lục hoàng tử, đầu tiên là tắm rửa, thay đổi xiêm y, tính toán đi đến chỗ Mộc Tịch Bắc, không biết trong lòng nàng có vì vị tỷ tỷ này mà khổ sở hay không, là cố làm ra vẻ kiên cường, hay là thật sự không để bụng?
Mà trong phủ Thừa tướng lúc này, bầu không khí rất quỷ dị. Lão thái phi không xử trí Mộc Tịch Hàm chẳng qua là muốn cho nó hiểu, đã không có bà không có phủ Thừa tướng chống đỡ, nó chỉ còn lại hai bàn tay trắng, nếu nó đã có thể ra tay hãm hại với muội muội từng yêu thương mình thì phải nhận lấy hậu quả này.
Lão thái phi hơi mệt mỏi ngồi ở trên ghế hõm hồng danh đoan phương, duỗi tay xoa nắn huyệt thái dương, nhắm chặt hai mắt, tựa hồ có chút mỏi mệt.
Mộc Chính Đức đi đến, nhẹ nhàng ngồi ở ghế bên cạnh, mở miệng nói: "Tỷ, không cần quá bận tâm trong lòng, dù sao cũng không phải cốt nhục của đệ."
Nhưng tâm tình Lão thái phi trong nhất thời vẫn khó có thể chuyển biến tốt đẹp, đây không chỉ đơn giản là vấn đề có quan hệ huyết thống hay không, mà là thời gian lâu dài như thế nhưng dưỡng ra một con bạch nhãn lang, bản thân mình thật lòng chiếu cố người nhưng cuối cùng lại bị nàng ta hại, này không khác gì dội một gáo nước lạnh lên đầu bà, làm trái tim bà băng giá không thôi.
Mộc Chính Đức lại khuyên bảo mở miệng nói: "Bạch nhãn lang ở đâu cũng sẽ có, nhưng không phải ai cũng là bạch nhãn lang, cho nên tỷ tỷ vẫn nên nhìn tới những mặt tốt."
Lão thái phi đem lời nói của Mộc Chính Đức ngẫm nghĩ một hồi, không khỏi nhớ tới chuyện Tình cô cô nhận được tờ giấy kia, cũng coi như suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, sau đó gật gật đầu: "Thật không uổng công ta đối với đứa nhỏ Bắc Bắc này từ trước đến nay đã sinh ra một cỗ cảm giác thân cận."
Mộc Chính Đức không có mở miệng, nhưng Lão thái phi lại vẫn nhịn không được oán trách nói: "Nhưng Chính Đức a Chính Đức, đệ thế nhưng không đem việc Mộc Tịch Hàm không phải là cốt nhục của đệ nói cho ta nghe, thật sự thiếu thỏa đáng, nếu sớm biết là như thế, ta rốt cuộc cũng sẽ không đối tốt với nó như vậy."
Mộc Chính Đức nói: "Đều là đệ không phải, khiến tỷ tỷ thương tâm, tỷ tỷ muốn đánh muốn chửi đệ đều nghe, chỉ là tỷ tỷ người đừng không vui như vậy nữa, trong lòng đệ đệ áy náy muốn chết."
Lão thái phi rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười: "Khi còn nhỏ đệ cũng luôn là cái dạng này, chính là lần nào còn không phải phạm lỗi như thường, chỉ biết ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng trên thực tế lại không chịu ăn năn, lần sau gặp chuyện vẫn như cũ làm theo ý mình, nên như thế nào chính là như thế."
"Tỷ tỷ dạy phải." Trên mặt Mộc Chính Đức hiếm thấy mang theo vài phần chân thành tha thiết lại tươi cười lấy lòng.
Lão thái phi dường như nghĩ tới cái gì, sắc mặt lại lần nữa nghiêm túc lên: " Có điều Bắc Bắc và Lục hoàng tử là chuyện như thế nào? Ta cũng biết An Nguyệt Hằng, Ân Cửu Sanh, thậm chí còn có Bắc Bang Tam hoàng tử kia đều có chút quan hệ với Bắc Bắc, nhưng cũng không biết trong lòng đứa nhỏ Bắc Bắc này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, sợ là nó vừa ý ai cũng không phải một chuyện tốt."
Mộc Tịch Hàm bị bỏ qua, trọng tâm của Lão thái phi lập tức chuyển từ trên người Mộc Tịch Hàm đến trên người Mộc Tịch Bắc mà bản thân dụng tâm, thậm chí bắt đầu lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của nàng.
"Đệ đây liền cho người gọi Bắc Bắc tới, hỏi một chút xem nó nghĩ như thế nào, cũng sớm tính toán thật tốt cho Tướng phủ." Mộc Chính Đức ánh mắt sâu thẳm mở miệng, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau khi Mộc Tịch Bắc "tiễn " Mộc Tịch Hàm đi thì nghỉ tạm một lát, ở tiền viện, Mộc Chính Đức và Lão thái phi đã kêu người truyền lời gọi nàng qua đó, suy nghĩ một chút liền biết là vì chuyện gì, có điều từ lúc nàng thiết kế cho Lão thái phi và Mộc Chính Đức xuất hiện ở sân viện của mình, Mộc Tịch Bắc liền biết kết quả sẽ là như vậy.
Cho nên trong lúc nàng nói chuyện với Mộc Tịch Hàm đã cố ý tránh đi sự thật rằng nàng và Ân Cửu Dạ đã ở bên nhau, ngăn chặn lời nói của Mộc Tịch Hàm, làm cho nàng ta theo ý mình mà mở miệng, không đem quá nhiều chú ý đặt trên người Ân Cửu Dạ.
Lúc tới sảnh ngoài, Lão thái phi và Mộc Chính Đức đang nhàn nhã ngồi đó, nhưng thật không nhìn ra quá nhiều biểu tình ưu thương hay tức giận của hai người về chuyện của Mộc Tịch Hàm, cực kì bình tĩnh.
"Bắc Bắc tới rồi sao, ngồi đi." Mộc Chính Đức mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc, ánh mắt Lão thái phi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc cũng mang theo vài phần nhu hòa.
Mặc dù Mộc Tịch Hàm dự định hãm hại Mộc Tịch Bắc, nhưng lời nó nói vẫn rất chính xác, đó chính là nếu như mình chết, Bắc Yên Vương Phó gia nhất định sẽ vào kinh đô, trợ giúp Tướng phủ, còn nếu đứa nhỏ Bắc Bắc này thật sự mơ ước thiên hạ, như vậy ở thời điểm đứa bé Mộc Tịch Hàm độc hại mình, nó có thể thờ ơ lạnh nhạt không đi hỗ trợ cũng không hề sai, nhưng nó không những không nghĩ như thế, thậm chí còn ra tay trợ giúp mình, làm cho mình tránh khỏi kiếp nạn, điều này không khỏi làm cho Lão thái phi rất cảm động.
Người xưa nay đã như vậy, nếu như ở trước lợi ích thật lớn mà vẫn có thể bất vi sở động, không thể không nói thật sự làm cho người ta cảm động, huống chi, dựa theo tác phong làm việc ngày xưa của Mộc Tịch Bắc, lại khiến cho Lão thái phi không thể tưởng được là nó sẽ ra tay hỗ trợ, điều này không khỏi làm lòng của bà ấm hơn vài phần.
Sau khi Mộc Tịch Bắc ngồi xuống, Lão thái phi không nói gì, Mộc Chính Đức lại trực tiếp mở miệng nói: " Bắc Bắc, mặc dù tuổi của con vẫn còn hơi nhỏ, nhưng phụ thân vẫn muốn hỏi ý tứ của con một chút, để vi phụ sớm chuẩn bị tốt, cho tương lai con không phải chịu thiệt."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, không có mở miệng.
Lão thái phi thấy vậy chen miệng nói: " Con cứ yên tâm, chỉ cần con không thích, cô và phụ thân con nhất quyết sẽ không miễn cưỡng, hơn nữa thân phận hiện giờ của con là Quận Chúa cao quý, lại có phủ Thừa Tướng làm hậu thuẫn, bất luận con muốn trở thành Hoàng tử phi, Thái Tử Phi, hay muốn trở thành Vương phi, cũng đều không phải không được, cho dù có ít khả năng vẫn phải phí sức, nhưng chỉ cần con thích, cô và phụ thân con nhất định sẽ giúp đỡ con, sẽ không để cho con bị ủy khuất."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mở miệng nói: " Đa tạ ý tốt của phụ thân và cô, con bây giờ tuổi còn nhỏ, bàn luận việc này vẫn còn quá sớm, cho nên phụ thân và cô vẫn để con từ từ."
Lão thái phi hơi nhíu mày, chẳng lẽ người mà Bắc Bắc thích cũng không phải Lục hoàng tử, nếu phải, vì sao ở trong một cơ hội tốt như thế lại không thừa nhận? Hay là Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh kia không có tình cảm với Bắc Bắc?
Lão thái phi là nữ nhân, cho nên tình cảm tinh tế, ngay lập tức nghĩ đến vấn đề tình cảm của hai người trước tiên, mà Mộc Chính Đức thì lại khác, ông trước tiên lại liên hệ chuyện này với vấn đề chính sự, đứa nhỏ Bắc Bắc này mỗi lần ra tay rõ ràng đều nhằm vào người An Nguyệt Hằng, hơn nữa nếu như ông đoán không sai, Lục hoàng tử không biết đã sớm âm thầm lẻn vào Tướng phủ bao nhiêu lần?
Hừ, dù cho hắn võ công cao cường, nhưng Tướng phủ cũng không phải cái bài trí, ông chẳng qua xem ở mặt mũi của Bắc Bắc mở một con mắt nhắm một con mắt thôi, nhưng bây giờ Bắc Bắc không thừa nhận, sợ là lo lắng sau khi mình biết, liền sẽ lợi dụng thế lực của phủ Thừa Tướng triển khai đối phó An Nguyệt Hằng, ngược lại đánh cỏ động rắn, tổn hao binh tướng.
" Được rồi được rồi, nếu không muốn nói thì đừng nói nữa, dù sao Bắc Bắc cũng còn nhỏ. " Mộc Chính Đức mở miệng chặn lại Lão thái phi.
Ngay khi mấy người đang hoà hợp êm ấm, bên ngoài có một nha hoàn đột nhiên chạy tới, bước chân vội vàng chạy vào, mở miệng nói: " Tham kiến lão gia, Lão thái phi, Ngũ tiểu thư."
" Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?" Ánh mắt Mộc Chính Đức rất sâu, mở miệng nói.
Nha hoàn một thân váy áo màu hạnh này Mộc Tịch Bắc và Lão thái phi cũng đều biết, không phải người khác, chính là nha hoàn tâm phúc bên người Liễu Chi Lan, nhìn thấy nàng ta đến đây, Mộc Tịch Bắc không khỏi nhíu mày.
" Khởi bẩm Lão gia, thân thể phu nhân khó chịu, mấy lần đau đến muốn hôn mê bất tỉnh, cho nên xin Lão gia đi qua nhìn một chút ạ..." Nha hoàn kia mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc đã hiểu ra, xem ra Liễu Chi Lan sợ là ngồi không yên, nhưng Mộc Chính Đức cũng thật kỳ quái, rõ ràng trước đó đột nhiên sủng hạnh Liễu Chi Lan như vậy, nhưng lần này trở về, lại chưa từng đặt chân đến viện của Liễu Chi Lan lấy một lần, thật sự là kỳ quặc.
Mộc Chính Đức nhíu mày: " Sao thân thể lại khó chịu, vậy sao còn không mau mời đại phu đi?"
Nha hoàn kia sợ hãi mở miệng: " Đại phu và bà đỡ đều nói là động thai khí, cần hảo hảo tĩnh dưỡng, chỉ là gần đây phu nhân vẫn luôn bị cấm túc, cho nên tâm tình không tốt, mấy ngày nay cơ bản đều không hề ăn qua cái gì, cho nên... Cho nên..."
Sắc mặt Lão thái phi có chút âm trầm, Liễu Chi Lan chẳng phải là đang chỉ trích bà cấm túc bà ta, làm bà ta động thai khí sao, thật sự là buồn cười.
Sắc mặt Mộc Chính Đức lại hết sức quỷ dị: " Thân thể Phu nhân khó chịu, mời đại phu là được, vì sao còn phải mời bà đỡ?"
Nha hoàn kia sững sờ, chẳng lẽ Lão thái phi và phu nhân đều chưa nói cho Tướng gia biết phu nhân mang thai sao? Vì thế nàng chỉ sững sờ mở miệng nói: " Phu nhân... Phu nhân có thai a..."
" Cái gì! Ngươi nói phu nhân có thai?" Mộc Chính Đức kích động lập tức từ trên ghế đứng lên, đầy mắt khiếp sợ cùng mừng rỡ.
" Vâng... Đúng vậy a.... " Nha hoàn kia bị hành động của Mộc Chính Đức làm cho như lọt vào trong sương mù, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, có điều nhìn dáng vẻ của Mộc Chính Đức là mừng rỡ, nha hoàn này cũng liền nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: " Đúng vậy, Lão gia, phu nhân có thai."
" Tốt tốt tốt! Truyền lệnh xuống, toàn bộ có thưởng! " Mộc Chính Đức một bộ dáng như mới làm cha, làm Mộc Tịch Bắc nhìn thấy nổi cả da gà.
Lão thái phi lại càng khiếp sợ nhìn đệ đệ nhà mình, không biết hắn lại đang muốn làm cái gì, lần trước Mộc Chính Đức trở về, mặc dù bụng Liễu Chi Lan còn chưa rõ ràng, nhưng rõ ràng bà đã báo chuyện này cho hắn biết, sao bây giờ hắn lại tựa như mất trí nhớ, cái gì cũng không biết vậy?
Tuy nhiên khiếp sợ thì khiếp sợ, Lão thái phi vẫn không có mở miệng đánh gãy Mộc Chính Đức, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ an tĩnh ngồi nhìn ở một bên.
" Mau, bãi bỏ cấm túc cho phu nhân, rồi mang bà ấy đến đây. " Mộc Chính Đức mở miệng nói với nha hoàn kia.
Nha hoàn kia cũng bởi vì hai chữ có thưởng Mộc Chính Đức nói mà mừng rỡ không thôi, liền sảng khoái gật đầu, kích động chạy về Chi Lan viện.
Nha hoàn vừa đi, Mộc Chính Đức liền ngồi xuống ghế, Lão thái phi cau mày mở miệng: " Đệ đây là thế nào, ta rõ ràng đã nói với đệ Liễu Chi Lan có thai."
" Đúng vậy, nhưng tỷ tỷ, đó cũng không phải con của đệ." Mộc Chính Đức vẻ mặt đương nhiên mở miệng nói.
Tay của Lão thái phi đột nhiên hoảng sợ vịn vào bàn trà, mắt không chớp nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mộc Chính Đức, nói: " Đệ nói cái gì?"
Mộc Chính Đức cũng không kinh hoảng, chỉ bình tĩnh lặp lại câu nói lần nữa: " Đệ nói đứa con trong bụng Liễu Chi Lan căn bản không phải của đệ."
" Làm sao có thể? Vậy thì của ai? " Lão thái phi dường như lần nữa bị kinh sợ, hỏi ngược lại.
Mộc Chính Đức chỉ quét mắt Mộc Tịch Bắc, cũng không hề kiêng dè mở miệng nói: " Năm đó nếu không phải Liễu Chi Lan coi trọng đệ, sau đó Liễu gia và An gia còn gây khó dễ trong đó, lấy quyền đè người, tỷ tỷ cũng sẽ không vì để cho đệ nhanh chóng lên chức mà vào cung, bây giờ đệ và Sở Lương cũng sẽ không âm dương cách biệt."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, từ đầu đến cuối trầm mặc không có mở miệng, thì ra người Mộc Chính Đức yêu vẫn luôn là Sở Lương, nhưng thật sự không nhìn ra nam nhân như hồ ly này vậy mà cũng động chân tình, hơn nữa còn là tình yêu lâu dài như vậy.
" Cho nên? " Lão thái phi dường như cũng rất cảm thán, ngữ khí chậm lại không ít.
" Nếu Liễu gia đã bị diệt, đệ đương nhiên sẽ không bỏ qua Liễu Chi Lan, chuyện năm đó đều do bà ta mà ra, bây giờ Liễu gia đã đổ, đệ tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta." Mộc Chính Đức lạnh lùng mở miệng, trong thần sắc mang theo một tia lạnh lùng, không hề có khuôn mặt tươi cười như ngày thường.
Mộc Tịch Bắc cũng không xen vào, chỉ vuốt ve ngọc bội bên hông, đây là ngọc bội lần trước do Ngọc Thạch Trấn đưa tới, phía trên khắc hai chữ Dạ Dạ, rất ngắn gọn khí thế, lại thêm chất ngọc thượng hạng, luôn làm cho Mộc Tịch Bắc yêu thích không buông tay.
Mộc Tịch Bắc một mặt vuốt ve khối ngọc bội này, một mặt lại ở trong lòng sinh ra một tia nghi vấn, Mộc Chính Đức có thể không chút do dự lợi dụng Mộc Kiến Ninh, thậm chí Mộc Vãn Tình chết đi cũng thờ ơ, thế nhưng đối tốt với mình dường như lại phát ra từ nội tâm, như vậy không phải mang ý nghĩa, ngoại trừ cỗ thân thể này của mình, những người kia đều không phải con ruột của Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều chưa từng có lỗi với Sở Lương, chỉ là Sở Lương chết lại là bất ngờ, làm kế hoạch của ông bị xáo trộn.
Vậy ngoại trừ mấy người kia, đứa con của Thanh Quốc công chúa liệu có phải là của Mộc Chính Đức hay không? Mộc Tịch Bắc rơi vào trầm tư, câu trả lời dường như vô cùng sống động.
Lão thái phi cau mày không có mở miệng, bà biết Mộc Chính Đức năm đó yêu Sở Lương bao nhiêu, cũng biết sau việc đó có bao nhiêu hận, chỉ là bà vẫn cho rằng chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, Mộc Chính Đức cũng đã sớm phai nhạt, nhưng không ngờ hắn từ đầu tới cuối đều chưa từng quên, nên bà biết hắn vì sao phải làm như vậy.
Bởi vì Liễu gia bị diệt, Mộc Vãn Tình bỏ mình, Liễu Chi Lan nhận đả kích thật lớn, không gượng dậy nổi, gần như tuyệt vọng, mà Mộc Chính Đức lại đột nhiên ở thời điểm này cho bà ta sủng ái cho bà ta ấm áp, khiến bà ta trong nháy mắt cho rằng nhiều năm qua mình đưa tay xua mây cuối cùng cũng gặp được ánh trăng, liền cực kì mừng rỡ, mà Mộc Chính Đức thậm chí cho bà ta có con, trong nháy mắt cho bà ta hi vọng mới, làm bà ta một lòng hi vọng vào tương lai, thậm chí mỗi ngày tưởng tượng đến cuộc sống sau này, nghĩ đến đủ kiểu.
Nhưng phàm là nữ nhân có con, lại có tình yêu tưới nhuần, bình thường đều là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, mà Mộc Chính Đức muốn, chính là ở thời khắc Liễu Chi Lan hạnh phúc nhất, cho bà ta một kích trí mạng, khiến cho bà ta nếm thử lúc trước hắn là không cam lòng đến cỡ nào, là thống hận đến cỡ nào!
Lão thái phi nặng nề nhắm mắt lại, không nghĩ tới nhiều năm như vậy Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều chưa từng quên, khó trách sau khi ẩn nhẫn lâu như vậy lại đột nhiên đối tốt với Bắc Bắc, mặc dù bà không biết Mộc Chính Đức rốt cuộc trước đó nghĩ thế nào, nhưng bây giờ có thể khẳng định là, Mộc Chính Đức sở dĩ dám trắng trợn sủng ái Mộc Tịch Bắc như vậy, phần lớn là vì đã có năng lực bảo vệ Mộc Tịch Bắc.
Chỉ là kết quả thường thường ngoài dự liệu, không ai ngờ được Mộc Tịch Bắc căn bản cũng không phải tiểu cô nương an ổn sống qua ngày kia, đồng dạng cũng là một nữ tử giỏi quyền mưu thủ đoạn, cơ hồ là khuôn mẫu của Mộc Chính Đức khắc ra, mười mấy năm qua hai cha con như kết hợp rất ăn ý, Mộc Tịch Bắc không nháo loạn không ầm ỹ, chưa từng yêu cầu Mộc Chính Đức cái gì, Mộc Chính Đức cũng lãnh đạm, dường như còn mang theo vài phần chán ghét.
Bây giờ, Mộc Chính Đức vốn cho rằng quyền thế của mình đã đủ để che chở cho nữ nhi Mộc Tịch Bắc này, nhưng không ngờ rằng, Mộc Tịch Bắc cũng là người không ngồi yên một chỗ, chưa bao giờ chịu yên tĩnh, điều này không khỏi làm Mộc Chính Đức cảm thấy mình đúng là số khổ.
Không lâu sau, Liễu Chi Lan liền nâng cao cái bụng lớn dưới sự nâng đỡ của ma ma và nha hoàn đi đến, giống như một quý phụ nhân, trang dung trên mặt rõ ràng là tỉ mỉ tân trang qua, ngay cả xiêm y cũng chọn một thân màu hồng, ngược lại làm khí sắc của bà ta diễm lệ như hoa đào.
Lão thái phi cũng không lên tiếng nữa, mọi thứ đều để Mộc Chính Đức tự mình quyết định, với lại trước giờ hắn cũng không phải người có tính tình nhân thiện, cũng không trông cậy vào hắn có thể làm ra chuyện trách trời thương dân gì.
" Lão gia! " Liễu Chi Lan nhìn thấy Mộc Chính Đức lập tức có chút đỏ mắt, mang theo vài phần ủy khuất, kích động không thôi, cơ hồ muốn đẩy ma ma cùng nha hoàn đỡ bà ra, trực tiếp chạy đến, nhưng rốt cuộc nghĩ đến cục cưng quý giá không dễ kiếm ở trong bụng, cho nên chỉ cất bước nhanh hơn.
Mộc Chính Đức lại càng đem vở kịch này diễn đến phấn khích, biểu tình trên mặt từ mừng như điên đến khiếp sợ, cuối cùng biến thành giận dữ không dám tin.
" Ngươi... Ngươi." Mộc Chính Đức có chút nói không ra lời, chỉ vào bụng Liễu Chi Lan nhìn không chuyển mắt.
Vốn nên cười cho hợp lý, nhưng một màn này lại khiến Mộc Tịch Bắc có chút cảm động, Mộc Chính Đức nhất định rất yêu Sở Lương, chỉ là năm đó tuổi trẻ ngông cuồng nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu nhau là đủ, lại không ngờ, cuộc sống vốn khó khăn muôn trùng, thích nhất ở thời điểm ngươi đắc chí vừa lòng cho ngươi một kích trí mạng, nhiều lần làm cho cả đời ngươi đều không thể ngẩng đầu lên.
Liễu Chi lan thấy phản ứng của Mộc Chính Đức chỉ cho rằng là ông quá kinh hỉ, căn bản không hề chú ý tới vẻ mặt xem kịch của Mộc Tịch Bắc.
Nay bà bị cấm túc ở Chi Lan viện, nhưng cũng may từ sau khi mang thai cuộc sống của bà vẫn tốt hơn trước nhiều, không ít hạ nhân bởi vì kiêng kị vị trí chủ mẫu của bà, lại sợ một ngày kia bà nhờ vào đứa con trong mà xoay người, cho nên vẫn luôn khách khách khí khí với bà.
Bà biết Mộc Tịch Hàm sẽ động thủ vào hôm nay, mặc dù không biết kế hoạch cụ thể của nàng ta rốt cuộc là như thế nào, nhưng vô luận là độc chết Lão thái phi hay hãm hại Mộc Tịch Bắc, hai chuyện này đối với bà mà nói đều là chuyện vô cùng tốt, nếu như Lão thái phi chết, như vậy cái nhà này sẽ do mình làm chủ, nếu như Mộc Tịch Bắc không được sủng ái, sau này bà có con nối dòng rồi mới dễ xử lý nàng ta, báo thù cho Liễu gia của bà!
Chỉ là bà trái chờ phải đợi, đứng ở trước cửa nhìn khắp nơi, nhưng lại chỉ đợi được tin tức nha hoàn đưa tới nói chuyện của Mộc Tịch Hàm đã thất bại, không khỏi rất thất vọng, nếu bây giờ Mộc Tịch Hàm cũng bị đánh bại, ở trong phủ này bà sẽ mất đi một minh hữu, hiện nay ở trong phủ Thừa tướng to như vậy, ngoại trừ những oanh oanh yến yến không ra gì kia, có thể hợp tác với bà sợ là không có mấy người.
Liễu Chi Lan đi đến trước mặt Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức lại đột nhiên mở miệng nói: " Bụng của ngươi. Sao lại lớn như vậy!"
Liễu Chi Lan cười nói, mang theo phân tự hào cùng kiêu ngạo: " Cái này đã hơn năm tháng, làm sao có thể không lớn?"
Mộc Chính Đức lại tựa như chưa kịp phản ứng, lúc Liễu Chi Lan đang âm thầm đắc ý, đột nhiên đứng dậy quăng ra một cái tát, trực tiếp làm cho mặt Liễu Chi Lan sưng phồng lên.
May mắn sau lưng Liễu Chi Lan còn có người đỡ, nếu không chắc chắn sẽ té ngã xuống đất.
Mộc Tịch Bắc hơi giương lên khóe môi, Mộc Chính Đức cũng thật sự là người tài ba, tự biên tự diễn vở kịch này, bây giờ lại biểu diễn tình cảm dạt dào, thật sự là không thể không khiến Mộc Tịch Bắc bội phục.
Lão thái phi chỉ trầm mặt nhìn, xem ra là đang có ý phối hợp với Mộc Chính Đức, theo như cái này thì, Mộc Chính Đức thật sự là cực hận Liễu Chi Lan, trong lúc nhất thời Mộc Tịch Bắc thật đúng là không biết, nếu như người mình thật sự muốn gả là An Nguyệt Hằng, Mộc Chính Đức sẽ lựa chọn như thế nào, dù sao năm đó An gia cũng tham dự vào chuyện này.
Liễu Chi Lan dường như bị một tát này đánh ngu ngơ rồi, khóe miệng còn treo ý cười chưa tan đi, rơi nước mắt sững sờ nhìn Mộc Chính Đức, nhẹ nhàng mở miệng nói: " Lão gia...."
Mộc Chính Đức lại tựa như bị tức không nhẹ, chỉ vào Liễu Chi Lan mở miệng nói: " Ngươi cái tiện phụ này, cũng dám vụng trộm với người khác!"
Liễu Chi Lan lại sững sờ, bà không có a...: " Thiếp thân không có a lão gia, là có người nói gì với Lão gia khiến lão gia hiểu lầm thiếp thân phải không, thiếp thân thật sự không có a..."
Dù Liễu Chi Lan tỉnh táo tự kiềm chế, nhưng cũng bị lời nói bất thình lình của Mộc Chính Đức làm cho ngu ngơ, cảm nhận đầu tiên chính là Mộc Tịch Bắc nói gì đó trước mặt Mộc Chính Đức, trong lòng không khỏi căng thẳng, theo phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ngồi ở một bên.
Mộc Tịch Bắc chỉ vô tội bĩu môi, đây là ân oán của đời trước, thật sự không liên quan đến nàng.
" Lão gia, ngài đừng nghe lời gièm pha, thiếp thân đời này chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với lão gia, đứa nhỏ này lão gia ngài phải biết chứ." Liễu Chi Lan hai mắt đẫm lệ mở miệng.
Mộc Chính Đức không tiếp tục đụng bà ta nữa, dường như căm ghét đến nỗi ngay cả một bạt tai cũng sẽ khiến tay mình bị ô uế: " Ta biết? Ta biết cái gì? Biết ngươi vụng trộm với người khác? Ngươi nói ngươi chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với ta? Vậy đứa nhỏ này là của ai?"
" Đứa nhỏ này là của lão gia a! " Liễu Chi Lan chỉ cảm thấy trong nháy mắt từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục.
Mộc Chính Đức lại tiếp tục mở miệng: " Ngươi nói đứa nhỏ này là của ta? Ha ha, nhưng năm tháng trước ta rõ ràng đang ở khu cứu trợ người bị nạn, chẳng lẽ ngươi đã mọc cánh bay qua?"
" Nhưng mà rõ ràng Lão gia ngài đã từng trở lại hai lần... " Liễu Chi Lan nóng vội biện giải, mơ hồ cũng đã nhận ra sự tình không đúng.
"Choang" Một tiếng, một tay Lão thái phi cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống mặt đất, nước trà bắn tung tóe đầy đất.
" Ta ngược lại không biết Chính Đức đã trở lại khi nào, chẳng lẽ hắn trở về không nhìn tỷ tỷ ta, lại trực tiếp chạy tới nhìn ngươi! " Lão thái phi ngôn từ chuẩn xác, không có cách nào, hai tỷ đệ bọn họ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, bao che người của mình nhất.
Trước đó Liễu Chi Lan đúng là đã nói như vậy với Lão thái phi, Lão thái phi nửa tin nửa ngờ, thẳng đến hai tháng trước Mộc Chính Đức trở về, lại đi đến nơi của Liễu Chi Lan một lần, Lão thái phi mới cho rằng Mộc Chính Đức biết việc này, cho nên sau đó mới có thể cho bà ta ăn sung mặc sướng.
" Lão gia, mùng bảy tháng năm, mười tám tháng năm, hai ngày này ngài rõ ràng đã trở lại, ngài còn ôm thiếp nói rất hối hận, sau nhiều năm như vậy mới phát hiện thiếp tốt, còn nói cho dù thiếp không có nhà ngoại cũng không ai có thể lay động được địa vị của thiếp, chỉ cần có lão gia ở đây một ngày, thì sẽ không để thiếp phải sống những ngày cực khổ." Liễu Chi Lan mang vẻ mặt không dám tin.
" Ngươi đừng nói bậy bạ! Nếu như ta trở lại phủ, những người ở trong phủ sao lại không biết, ta chỉ trở về đúng một lần vào thời điểm Bắc Bắc gặp chuyện hai tháng trước, nếu như lần kia ngươi có bầu, hẳn phải hai tháng mới đúng, sao có thể là bộ dạng như hiện giờ! " Mộc Chính Đức ngôn từ chuẩn xác.
Liễu Chi Lan lại không phản bác nữa, dù sao lúc ấy Mộc Chính Đức thật sự chỉ nói với mình là hắn vụng trộm trở về, nếu để cho Bệ hạ biết, không thiếu được phải chịu tội, cho nên không có bất kỳ người nào biết Mộc Chính Đức đã từng trở lại, nhưng sau đó bà có nói với Lão thái phi.
Liễu Chi Lan vẫn ở trong khiếp sợ thật lớn, nếu như người kia không phải Mộc Chính Đức vậy đó là ai? Bà vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên hắn ôm bà, chính là ấm áp như vậy, bà vẫn luôn nhớ kỹ, sẽ không sai, không sai.
Mộc Chính Đức thấy bộ dáng này của bà ta, đột nhiên tới gần Liễu Chi Lan, ở bên tai bà ta nhẹ giọng mở miệng nói: " Đời này, ta chưa bao giờ chạm qua ngươi."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta thấy được rất nhiều muội tử suy đoán người xuất hiện là An cặn bã, ta buồn a... Các ngươi đem Tiểu Dạ Dạ của ta trở thành thánh nhân sao, ở thời khắc mấu chốt như thế, giống như thiên thần giáng lâm chỉ có thể là Tiểu Dạ Dạ của chúng ta... Dạ Dạ uy vũ bá khí, không giải thích...
Beta: Khuynh Vũ
( Chương này có nàng TZ Edit giúp một nửa nha. Thank nàng nhiều)
Nam tử một thân áo bào màu xanh lam, nếu từ xa nhìn lại có chút giống màu đen, cổ áo dùng chỉ vàng thêu một loạt mãng văn, cổ tay áo là ba cặp nút thắt vàng, trên mỗi nút thắt được tỉ mỉ khảm một viên đá quý màu xanh lam, theo động tác của nam tử chiết xạ ra quang mang lóa mắt.
Môi mỏng của nam tử khẽ nhếch, mơ hồ có thể thấy được một tia tàn nhẫn, thần sắc lạnh lùng, xinh đẹp tựa như yêu tinh, nhưng một thân đầy khí chất kiệt ngạo khiến người ta không dám tiến lên nửa bước, một đôi con ngươi đen nhánh tĩnh mịch thật giống như bóng đêm vô biên, mang theo điểm thị huyết màu đỏ tươi.
Chẳng qua chỉ tùy ý cất bước, lại tự dưng làm cho người ta cảm thấy áp lực, tựa như đế vương ngạo thị thiên hạ, ánh mắt có thể xuyên thấu lòng người, khắp nơi thần phục.
Trong lúc nhất thời mọi người thở cũng không dám thở mạnh, đều tự giác im bặt, trong thần sắc mang theo hoảng sợ nhìn nam tử đang thản nhiên đi tới, âm thầm phỏng đoán hắn và nử tử bị điên kia liệu có quan hệ gì hay không.
Mộc Tịch Hàm cũng trong nháy mắt liền ngẩn ra ở chỗ đó, người mà nàng ngày nhớ đêm mong hiện giờ đã xuất hiện ở trước mắt nàng, sao nàng có thể không kích động?
Bước chân của nam tử từng bước tới gần, trái tim của mỗi người không kìm được đều nhảy lên theo từng bước chân của nam tử. Mộc Tịch Hàm lại càng hơn thế, cả người chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, vốn là đang điên khùng lại càng có chút thất thường, trừng mắt nhìn nam tử đang đi về phía nàng, trong lúc nhất thời không khỏi lệ nóng quanh tròng.
Hắn là tới cứu mình sao? Dù hắn chỉ thương hại nàng, nàng cũng vui vẻ chịu đựng! Nam nhân mà nàng ngày nhớ đêm mong đang tới để cứu nàng ra khỏi nước sôi lửa bỏng sao? Nước mắt Mộc Tịch Hàm tưởng như đã khô cạn lại lần nữa trào ra, không khống chế được chảy xuống, mắt thấy nam tử từng bước đi tới gần mình lại càng thêm kích động.
Ân Cửu Dạ lúc này đã đi đến bên người Mộc Tịch Hàm, mọi người ở đây cho rằng hắn sẽ cứu nữ tử này, nhưng nam nhân yêu nghiệt này lại chỉ nhìn thẳng về phía trước, dẫm lên trâm cài bị rơi xuống đất của nữ tử mà đi qua, không thèm liếc mắt nhìn người đang ngồi trên mặt đất một cái.
Mộc Tịch Hàm mặt đầy khiếp sợ, vươn tay mấy lần muốn bắt lấy vạt áo của nam tử, nhưng lại bởi vì chưa từng lường trước được hắn sẽ phản ứng như vậy, trong lúc nhất thời lại quên mất việc muốn làm, động tác lại hơi khựng lại, đến khi muốn thì Ân Cửu Dạ cũng đã đi qua, ngón tay Mộc Tịch Hàm hơi hơi đưa lên, cuối cùng lại chỉ bắt được một nắm không khí.
Đến lúc Ân Cửu Dạ lướt qua Mộc Tịch Hàm, xuyên qua đám người, mọi người mới bắt đầu có phản ứng, trong lòng không khỏi thả lỏng, có người thậm chí lau lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nói, thì ra chỉ là đi ngang qua!
Mộc Tịch Hàm nhìn thấy một màn này, lại bắt đầu thất thanh khóc rống, trâm cài bươm bướm trên mặt đất bị dẫm đến biến dạng, trân châu ở trên mặt cũng lăn xuống dưới, rơi lả tả khắp nơi.
"Ân Cửu Sanh... Hu hu... Ân Cửu Sanh..." Mộc Tịch Hàm thất thanh khóc rống, nghe có chút ruột gan đứt từng khúc, làm cho người xung quanh trong nhất thời có chút hơi mê mang, chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng thật ra lại nhiều hơn vài phần đồng tình, cũng không ai hướng dung mạo và quần áo vốn đã nhìn không ra của nàng mà ném đồ vật nữa.
Vị ị nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh trước đó mắt thấy tình hình không đúng, lại vỗ vỗ lên bả vai Mộc Tịch Hàm, thanh âm chậm lại liền mở miệng nói với nàng: "Vị cô nương này, ta nói cho ngươi, câu dẫn nam nhân đã có vợ là không đúng, nhưng nếu nam tử kia không có vợ, ngươi ngưỡng mộ hắn cũng không sai, cho nên ngươi nếu thích hắn thì nên theo đuổi."
Chung quanh không ít người rối rít hùa theo, nhưng cũng có người vẫn như cũ khịt mũi coi thường, tóm lại trong lúc nhất thời mỗi người đều giữ quan điểm của riêng mình, vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là sắc trời cũng đã tối dần, đèn dầu bốn phía cũng dần dần được thắp sáng, trên đường phố trong nhất thời lại có chút cảnh phồn hoa của ban đêm.
Mộc Tịch Hàm sững sờ nhìn nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh kia, trong đầu không ngừng nghĩ đến những lời nàng ta nói, tròng mắt dần dần giật giật, rồi sau đó từ trên mặt đất đứng lên, lập tức liền đuổi theo, Lục hoàng tử còn không biết nàng yêu hắn, nàng muốn đi nói cho hắn, nàng yêu hắn bao nhiêu!
Mọi người nhìn thân ảnh nàng hốt hoảng chạy đi, thổn thức một trận, lại nhìn nhìn sắc trời đã tối sẫm, lúc này mới đều tan đi.
Một đường Mộc Tịch Hàm mạnh mẽ đâm tới, xô đẩy mọi người tìm kiếm thân ảnh nam tử, rốt cục, đang lúc nàng cho rằng vô vọng thì chợt thấy ở khúc quanh con đường nhỏ tĩnh mịch lóe lên thân ảnh quen thuộc. Mộc Tịch Hàm giống như phát điên, không quản ai liền một đường đuổi theo.
Thân ảnh kia xác thực chỉ đi ở phía trước Mộc Tịch Hàm, nhưng nàng vô luận như thế nào cũng đuổi không kịp, ngay sau đó lộ ra vài phần thống khổ mở miệng nói: "Ân Cửu Sanh, chàng có từng yêu một người, biết rõ tan xương nát thịt nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng hay không?"
Ân Cửu Dạ đi ở phía trước rốt cuộc dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía nữ tử điên khùng xa lạ một đường đuổi theo mình, khóe miệng gợi lên ý cười tàn nhẫn, trầm giọng mở miệng nói: "Có."
"Nếu chàng đã từng nếm trải qua tư vị đó vậy phải biết ta yêu chàng đến nhường nào? Ân Cửu Sanh, ta yêu chàng, ta nguyện ý vì chàng làm bất cứ chuyện gì, ta nguyện ý vì chàng mà sống mà chết, chàng tại sao không chịu liếc ta dù chỉ một cái?" Mộc Tịch Hàm cảm nhận được ánh mắt của nam nhân cuối cùng cũng dừng lại trên người nàng, trong lòng đột nhiên mừng như điên, loại vui sướng này lại làm nàng lại lần nữa muốn rơi lệ, mặc dù trong ánh mắt kia không mang theo một tia cảm tình, thậm chí mang theo tàn nhẫn, mặc dù hắn nói hắn yêu người khác, nàng cũng cam nguyện!
"Ngươi yêu ta?" Khoé miệng Ân Cửu Dạ gợi lên một đường cong, không chút nào che dấu tính tình ác liệt.
"Yêu!" Mộc Tịch Hàm chém đinh chặt sắt trả lời, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia chờ mong.
Ân Cửu Dạ duỗi tay xoa xoa cằm, con ngươi đen như mực dừng ở trên người Mộc Tịch Hàm, tựa như thực sự buồn rầu, sau đó nghiêm mặt, khàn giọng nói: "Chứng minh cho ta xem."
Mộc Tịch Hàm sửng sốt, dường như không nghĩ tới Ân Cửu Dạ sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, không biết hắn muốn mình chứng minh như thế nào mới không mất đi cơ hội không dễ có được này.
Ân Cửu Dạ không hề cử động, bất chợt có mấy tên ăn mày đi ra từ ngõ hẻm, đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới, trên mặt toàn là bùn đất, thế nào cũng nhìn không ra dung mạo ban đầu.
Ngay lúc Mộc Tịch Hàm còn chưa lấy lại tinh thần, bọn chúng đã chạy tới trước mặt nàng, một tay kéo Mộc Tịch Hàm vào trong ngõ hẻm.
"Buông ta ra! Buông ra..." Mộc Tịch Hàm chỉ mới giãy dụa hai cái liền bị người chặn miệng, chỉ có thể phát ra vài tiếng trầm đục, cả người bị kéo vào ngõ nhỏ kia, một đôi mắt mang theo cầu xin nhìn về phía Ân Cửu Dạ cách đó không xa đang bình tĩnh nhìn một màn này.
Ân Cửu Sanh, cầu xin ngươi cứu ta. Cầu xin ngươi!
Nhìn thấy bộ dáng kinh hoảng của Mộc Tịch Hàm, Ân Cửu Dạ lại là lộ ra ý cười làm Mộc Tịch Hàm chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, đau lòng vạn phần.
Từng đôi móng vuốt đen thui xé rách quần áo Mộc Tịch Hàm, sau một hồi liền lộ ra da thịt tuyết trắng, vài tên khất cái như là lâu rồi không thấy đến thức ăn ùa lên, khắp nơi chà đạp cùng hôn hít.
Mộc Tịch Hàm chỉ cảm thấy từ đáy lòng dâng lên một cỗ ghê tởm, nhưng tứ chi lại đều bị ấn chặt, vô luận như thế nào cũng không tránh thoát, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống đến lỗ tai, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều điên đảo, những bàn tay nhơ nhớp trơn trượt kia không ngừng sờ soạng lên người nàng làm nàng không khỏi cảm thấy vạn phần nhục nhã.
Quần áo trên người đã bị lột không còn một mảnh, da thịt tuyết trắng cũng đã trở nên tím tím xanh xanh, trên mặt còn dính đầy dơ bẩn, mấy tên ăn mày cũng không nói gì, chỉ phát ra tiếng cười quái dị "a ha ha ha ha", trong lúc nhất thời làm Mộc Tịch Hàm hận không thể chết đi.
Bên cạnh vài tên ăn mày bắt đầu cởi quần của mình, Mộc Tịch Hàm nước mắt đầy mặt kịch liệt lắc đầu, phát ra tiếng ô ô đứt quãng, khóe mắt đầy dư quang nhìn về phía nam tử đứng phía ngoài ngõ hẻm, cầu xin hắn cứu mình một mạng, nhưng nam tử lại chỉ ôm tay lẳng lặng nhìn, không có một chút ý tứ muốn ra tay giúp nàng.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm đột nhiên sinh ra hận ý ngập trời, nàng yêu hắn như vậy, vì sao hắn lại đối xử như vậy với nàng, vì sao! Vì sao hắn tàn nhẫn như vậy, vì sao làm như không thấy!
Sau nửa canh giờ, đám ăn mày mặc quần áo tử tế đứng dậy tản ra, đối với Ân Cửu Dạ cúi đầu khom lưng mang theo vài phần nịnh nọt, Ân Cửu Dạ chỉ khẽ gật đầu, đám ăn mày liền nhìn nhau tản đi, nhưng vẫn như cũ đi loanh quanh ngõ nhỏ, tựa hồ là đem thời gian lưu lại cho Ân Cửu Dạ, chỉ để lại Mộc Tịch Hàm giống như vải rách nằm trên mặt đất, trên người toàn là chất lỏng sềnh sệch, dơ bẩn không chịu được, hai mắt trống rỗng chết lặng giống như con búp bê vải bị phá nát.
Ân Cửu Dạ đi lên phía trước, từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang nằm dưới đất, trong mắt vẫn đen nhánh như cũ không có vật gì lại mang theo tia ác liệt.
Mộc Tịch Hàm hai mắt chết lặng rốt cục cũng hoàn hồn, nhìn ống quần của nam tử đầy cao quý, bỗng nhiên cảm thấy nam tử này chính là ác ma, là ma quỷ, là quái vật không có nhân tính! Hai mắt nàng sung huyết, lành lạnh nhìn chằm chằm nam tử mở miệng nói: "Vì sao? Vì sao lại như vậy? Là ngươi gọi người làm? Là ngươi! Hu hu... Là ngươi... Làm sao lại là ngươi."
Ân Cửu Dạ tàn nhẫn mở miệng nói: "Ngươi không phải nói yêu ta sao, ta chỉ cần ngươi chứng minh một chút."
"Ha ha... Ha ha ha ha ha, sau đó đâu, kết quả đâu, kết quả ngươi tin ta không?" Mộc Tịch Hàm hữu khí vô lực mở miệng, khóe miệng nhè nhẹ chảy ra vết máu.
Ân Cửu Dạ nghiêm túc gật gật đầu: "Ừm, kết quả cũng không quan trọng, ta chỉ là muốn chứng minh một chút."
Khóe miệng Mộc Tịch Hàm lộ ra một tia cười khổ, người nam nhân này chính là ma quỷ, là ác quỷ từ địa ngục tới câu hồn lấy mạng, sao hắn có thể đối xử tàn nhẫn với nàng như vậy!
Trong mắt Mộc Tịch Hàm mang theo hận ý trầm trọng, nàng yêu nhất người nam nhân này, nàng cũng vì hắn mà mất đi hết thảy, lại ở thời điểm cuối cùng còn muốn đoạt đi những thứ nàng còn lại, thật là buồn cười.
"Ân Cửu Sanh, ta hận ngươi! Ta hận ngươi!" Mộc Tịch Hàm gào rống gần như phá tan cổ họng, hai mắt muốn nứt, người nam nhân này chỉ coi nàng như một món đồ chơi, không, món đồ chơi cũng không bằng, hắn đẩy mạnh nàng xuống vạn kiếp bất phục, lại chỉ là thờ ơ lạnh nhạt.
Ân Cửu Dạ lúc này lại cười như một đứa nhỏ độc ác: "Ngươi xem, ta biết ngươi không yêu ta, chính ngươi nói ngươi hận ta, ta thiếu chút nữa là đã tin ngươi."
Mộc Tịch Hàm nặng nề nhắm hai mắt lại, nước mắt dường như đã khô cạn, rốt cuộc không chảy ra một giọt nào nữa, đôi tay nắm thật chặt bụi đất trên mặt đất, vững vàng tự nói với chính mình nhất định phải nhớ kỹ những cảnh tượng ngày hôm nay.
"Ân Cửu Sanh, ta nguyền rủa ngươi, ta nguyền rủa ngươi và Mộc Tịch Bắc vĩnh viễn không được hạnh phúc, ta nguyền rủa các ngươi không chết tử tế được!"
Mộc Tịch Hàm gần như hoàn toàn điên khùng, tại thời điểm này cũng không quên gào rống, trong nháy mắt lại cực kì thống hận nam nhân trước mắt và nữ nhân đã cướp đi hết thảy mọi thứ của nàng.
Tươi cười trên mặt Ân Cửu Dạ lại tăng thêm vài phần, chỉ là trở nên quỷ dị khó lường, ánh mắt cũng mang theo vài phần âm ngoan, giống như con báo cường hãn hung mãnh nhất, nam nhân đột nhiên đứng dậy, một chân dẫm lên tay Mộc Tịch Hàm, đối với âm thanh gào rống thống khổ của nữ tử làm như mắt điếc tai ngơ.
Mộc Tịch Hàm dường như bởi vì đau đớn đã hôn mê, mà Ân Cửu Dạ rốt cuộc thả lỏng chân ra, nhìn Mộc Tịch Hàm đã ngất đi nằm trên mặt đất, mặt tràn đầy lãnh khốc mở miệng nói: "Đã quên nói với ngươi, ta đánh nữ nhân."
Tất cả những người mưu toan châm ngòi quan hệ của hắn và Bắc Bắc, hắn đều sẽ không nương tay, hắn không phải quân tử, hắn là tiểu nhân vô sĩ đê tiện nhất trên thế gian này.
Ân Cửu Dạ chán ghét xoay người rời khỏi ngõ nhỏ, vạt áo không lây dính một chút bụi đất, chỉ liếc nhìn đám ăn mày một cái, bọn chúng liền hiểu được ý tứ của hắn, ý tứ của vị công tử này đó là không lưu người sống, bọn họ tất nhiên sẽ làm nàng ta chết đi trong khoái lạc, nhìn theo thân ảnh Ân Cửu Dạ đã đi xa, mấy tên ăn mày lại lần nữa trở về ngõ nhỏ tĩnh mịch, bắt đầu giở trò.
Ân Cửu Dạ một thân một mình xuyên qua mấy ngọn đèn dầu sáng chói lộng lẫy trong phố xá, khuôn mặt ấm áp, hắn cũng yêu sâu đậm một người, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng cam nguyện trầm luân, cho dù là cường thủ hào đoạt, dùng mưu tính toán tường tận, hắn cũng sẽ không buông tay.
Ân Cửu Dạ trở về phủ Lục hoàng tử, đầu tiên là tắm rửa, thay đổi xiêm y, tính toán đi đến chỗ Mộc Tịch Bắc, không biết trong lòng nàng có vì vị tỷ tỷ này mà khổ sở hay không, là cố làm ra vẻ kiên cường, hay là thật sự không để bụng?
Mà trong phủ Thừa tướng lúc này, bầu không khí rất quỷ dị. Lão thái phi không xử trí Mộc Tịch Hàm chẳng qua là muốn cho nó hiểu, đã không có bà không có phủ Thừa tướng chống đỡ, nó chỉ còn lại hai bàn tay trắng, nếu nó đã có thể ra tay hãm hại với muội muội từng yêu thương mình thì phải nhận lấy hậu quả này.
Lão thái phi hơi mệt mỏi ngồi ở trên ghế hõm hồng danh đoan phương, duỗi tay xoa nắn huyệt thái dương, nhắm chặt hai mắt, tựa hồ có chút mỏi mệt.
Mộc Chính Đức đi đến, nhẹ nhàng ngồi ở ghế bên cạnh, mở miệng nói: "Tỷ, không cần quá bận tâm trong lòng, dù sao cũng không phải cốt nhục của đệ."
Nhưng tâm tình Lão thái phi trong nhất thời vẫn khó có thể chuyển biến tốt đẹp, đây không chỉ đơn giản là vấn đề có quan hệ huyết thống hay không, mà là thời gian lâu dài như thế nhưng dưỡng ra một con bạch nhãn lang, bản thân mình thật lòng chiếu cố người nhưng cuối cùng lại bị nàng ta hại, này không khác gì dội một gáo nước lạnh lên đầu bà, làm trái tim bà băng giá không thôi.
Mộc Chính Đức lại khuyên bảo mở miệng nói: "Bạch nhãn lang ở đâu cũng sẽ có, nhưng không phải ai cũng là bạch nhãn lang, cho nên tỷ tỷ vẫn nên nhìn tới những mặt tốt."
Lão thái phi đem lời nói của Mộc Chính Đức ngẫm nghĩ một hồi, không khỏi nhớ tới chuyện Tình cô cô nhận được tờ giấy kia, cũng coi như suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó, sau đó gật gật đầu: "Thật không uổng công ta đối với đứa nhỏ Bắc Bắc này từ trước đến nay đã sinh ra một cỗ cảm giác thân cận."
Mộc Chính Đức không có mở miệng, nhưng Lão thái phi lại vẫn nhịn không được oán trách nói: "Nhưng Chính Đức a Chính Đức, đệ thế nhưng không đem việc Mộc Tịch Hàm không phải là cốt nhục của đệ nói cho ta nghe, thật sự thiếu thỏa đáng, nếu sớm biết là như thế, ta rốt cuộc cũng sẽ không đối tốt với nó như vậy."
Mộc Chính Đức nói: "Đều là đệ không phải, khiến tỷ tỷ thương tâm, tỷ tỷ muốn đánh muốn chửi đệ đều nghe, chỉ là tỷ tỷ người đừng không vui như vậy nữa, trong lòng đệ đệ áy náy muốn chết."
Lão thái phi rốt cuộc lộ ra vẻ tươi cười: "Khi còn nhỏ đệ cũng luôn là cái dạng này, chính là lần nào còn không phải phạm lỗi như thường, chỉ biết ngoài miệng nói thật dễ nghe, nhưng trên thực tế lại không chịu ăn năn, lần sau gặp chuyện vẫn như cũ làm theo ý mình, nên như thế nào chính là như thế."
"Tỷ tỷ dạy phải." Trên mặt Mộc Chính Đức hiếm thấy mang theo vài phần chân thành tha thiết lại tươi cười lấy lòng.
Lão thái phi dường như nghĩ tới cái gì, sắc mặt lại lần nữa nghiêm túc lên: " Có điều Bắc Bắc và Lục hoàng tử là chuyện như thế nào? Ta cũng biết An Nguyệt Hằng, Ân Cửu Sanh, thậm chí còn có Bắc Bang Tam hoàng tử kia đều có chút quan hệ với Bắc Bắc, nhưng cũng không biết trong lòng đứa nhỏ Bắc Bắc này rốt cuộc là nghĩ như thế nào, sợ là nó vừa ý ai cũng không phải một chuyện tốt."
Mộc Tịch Hàm bị bỏ qua, trọng tâm của Lão thái phi lập tức chuyển từ trên người Mộc Tịch Hàm đến trên người Mộc Tịch Bắc mà bản thân dụng tâm, thậm chí bắt đầu lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của nàng.
"Đệ đây liền cho người gọi Bắc Bắc tới, hỏi một chút xem nó nghĩ như thế nào, cũng sớm tính toán thật tốt cho Tướng phủ." Mộc Chính Đức ánh mắt sâu thẳm mở miệng, không biết đang nghĩ cái gì.
Sau khi Mộc Tịch Bắc "tiễn " Mộc Tịch Hàm đi thì nghỉ tạm một lát, ở tiền viện, Mộc Chính Đức và Lão thái phi đã kêu người truyền lời gọi nàng qua đó, suy nghĩ một chút liền biết là vì chuyện gì, có điều từ lúc nàng thiết kế cho Lão thái phi và Mộc Chính Đức xuất hiện ở sân viện của mình, Mộc Tịch Bắc liền biết kết quả sẽ là như vậy.
Cho nên trong lúc nàng nói chuyện với Mộc Tịch Hàm đã cố ý tránh đi sự thật rằng nàng và Ân Cửu Dạ đã ở bên nhau, ngăn chặn lời nói của Mộc Tịch Hàm, làm cho nàng ta theo ý mình mà mở miệng, không đem quá nhiều chú ý đặt trên người Ân Cửu Dạ.
Lúc tới sảnh ngoài, Lão thái phi và Mộc Chính Đức đang nhàn nhã ngồi đó, nhưng thật không nhìn ra quá nhiều biểu tình ưu thương hay tức giận của hai người về chuyện của Mộc Tịch Hàm, cực kì bình tĩnh.
"Bắc Bắc tới rồi sao, ngồi đi." Mộc Chính Đức mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc, ánh mắt Lão thái phi nhìn về phía Mộc Tịch Bắc cũng mang theo vài phần nhu hòa.
Mặc dù Mộc Tịch Hàm dự định hãm hại Mộc Tịch Bắc, nhưng lời nó nói vẫn rất chính xác, đó chính là nếu như mình chết, Bắc Yên Vương Phó gia nhất định sẽ vào kinh đô, trợ giúp Tướng phủ, còn nếu đứa nhỏ Bắc Bắc này thật sự mơ ước thiên hạ, như vậy ở thời điểm đứa bé Mộc Tịch Hàm độc hại mình, nó có thể thờ ơ lạnh nhạt không đi hỗ trợ cũng không hề sai, nhưng nó không những không nghĩ như thế, thậm chí còn ra tay trợ giúp mình, làm cho mình tránh khỏi kiếp nạn, điều này không khỏi làm cho Lão thái phi rất cảm động.
Người xưa nay đã như vậy, nếu như ở trước lợi ích thật lớn mà vẫn có thể bất vi sở động, không thể không nói thật sự làm cho người ta cảm động, huống chi, dựa theo tác phong làm việc ngày xưa của Mộc Tịch Bắc, lại khiến cho Lão thái phi không thể tưởng được là nó sẽ ra tay hỗ trợ, điều này không khỏi làm lòng của bà ấm hơn vài phần.
Sau khi Mộc Tịch Bắc ngồi xuống, Lão thái phi không nói gì, Mộc Chính Đức lại trực tiếp mở miệng nói: " Bắc Bắc, mặc dù tuổi của con vẫn còn hơi nhỏ, nhưng phụ thân vẫn muốn hỏi ý tứ của con một chút, để vi phụ sớm chuẩn bị tốt, cho tương lai con không phải chịu thiệt."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, không có mở miệng.
Lão thái phi thấy vậy chen miệng nói: " Con cứ yên tâm, chỉ cần con không thích, cô và phụ thân con nhất quyết sẽ không miễn cưỡng, hơn nữa thân phận hiện giờ của con là Quận Chúa cao quý, lại có phủ Thừa Tướng làm hậu thuẫn, bất luận con muốn trở thành Hoàng tử phi, Thái Tử Phi, hay muốn trở thành Vương phi, cũng đều không phải không được, cho dù có ít khả năng vẫn phải phí sức, nhưng chỉ cần con thích, cô và phụ thân con nhất định sẽ giúp đỡ con, sẽ không để cho con bị ủy khuất."
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, mở miệng nói: " Đa tạ ý tốt của phụ thân và cô, con bây giờ tuổi còn nhỏ, bàn luận việc này vẫn còn quá sớm, cho nên phụ thân và cô vẫn để con từ từ."
Lão thái phi hơi nhíu mày, chẳng lẽ người mà Bắc Bắc thích cũng không phải Lục hoàng tử, nếu phải, vì sao ở trong một cơ hội tốt như thế lại không thừa nhận? Hay là Lục hoàng tử Ân Cửu Sanh kia không có tình cảm với Bắc Bắc?
Lão thái phi là nữ nhân, cho nên tình cảm tinh tế, ngay lập tức nghĩ đến vấn đề tình cảm của hai người trước tiên, mà Mộc Chính Đức thì lại khác, ông trước tiên lại liên hệ chuyện này với vấn đề chính sự, đứa nhỏ Bắc Bắc này mỗi lần ra tay rõ ràng đều nhằm vào người An Nguyệt Hằng, hơn nữa nếu như ông đoán không sai, Lục hoàng tử không biết đã sớm âm thầm lẻn vào Tướng phủ bao nhiêu lần?
Hừ, dù cho hắn võ công cao cường, nhưng Tướng phủ cũng không phải cái bài trí, ông chẳng qua xem ở mặt mũi của Bắc Bắc mở một con mắt nhắm một con mắt thôi, nhưng bây giờ Bắc Bắc không thừa nhận, sợ là lo lắng sau khi mình biết, liền sẽ lợi dụng thế lực của phủ Thừa Tướng triển khai đối phó An Nguyệt Hằng, ngược lại đánh cỏ động rắn, tổn hao binh tướng.
" Được rồi được rồi, nếu không muốn nói thì đừng nói nữa, dù sao Bắc Bắc cũng còn nhỏ. " Mộc Chính Đức mở miệng chặn lại Lão thái phi.
Ngay khi mấy người đang hoà hợp êm ấm, bên ngoài có một nha hoàn đột nhiên chạy tới, bước chân vội vàng chạy vào, mở miệng nói: " Tham kiến lão gia, Lão thái phi, Ngũ tiểu thư."
" Chuyện gì mà kinh hoảng như vậy?" Ánh mắt Mộc Chính Đức rất sâu, mở miệng nói.
Nha hoàn một thân váy áo màu hạnh này Mộc Tịch Bắc và Lão thái phi cũng đều biết, không phải người khác, chính là nha hoàn tâm phúc bên người Liễu Chi Lan, nhìn thấy nàng ta đến đây, Mộc Tịch Bắc không khỏi nhíu mày.
" Khởi bẩm Lão gia, thân thể phu nhân khó chịu, mấy lần đau đến muốn hôn mê bất tỉnh, cho nên xin Lão gia đi qua nhìn một chút ạ..." Nha hoàn kia mở miệng nói.
Mộc Tịch Bắc đã hiểu ra, xem ra Liễu Chi Lan sợ là ngồi không yên, nhưng Mộc Chính Đức cũng thật kỳ quái, rõ ràng trước đó đột nhiên sủng hạnh Liễu Chi Lan như vậy, nhưng lần này trở về, lại chưa từng đặt chân đến viện của Liễu Chi Lan lấy một lần, thật sự là kỳ quặc.
Mộc Chính Đức nhíu mày: " Sao thân thể lại khó chịu, vậy sao còn không mau mời đại phu đi?"
Nha hoàn kia sợ hãi mở miệng: " Đại phu và bà đỡ đều nói là động thai khí, cần hảo hảo tĩnh dưỡng, chỉ là gần đây phu nhân vẫn luôn bị cấm túc, cho nên tâm tình không tốt, mấy ngày nay cơ bản đều không hề ăn qua cái gì, cho nên... Cho nên..."
Sắc mặt Lão thái phi có chút âm trầm, Liễu Chi Lan chẳng phải là đang chỉ trích bà cấm túc bà ta, làm bà ta động thai khí sao, thật sự là buồn cười.
Sắc mặt Mộc Chính Đức lại hết sức quỷ dị: " Thân thể Phu nhân khó chịu, mời đại phu là được, vì sao còn phải mời bà đỡ?"
Nha hoàn kia sững sờ, chẳng lẽ Lão thái phi và phu nhân đều chưa nói cho Tướng gia biết phu nhân mang thai sao? Vì thế nàng chỉ sững sờ mở miệng nói: " Phu nhân... Phu nhân có thai a..."
" Cái gì! Ngươi nói phu nhân có thai?" Mộc Chính Đức kích động lập tức từ trên ghế đứng lên, đầy mắt khiếp sợ cùng mừng rỡ.
" Vâng... Đúng vậy a.... " Nha hoàn kia bị hành động của Mộc Chính Đức làm cho như lọt vào trong sương mù, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, có điều nhìn dáng vẻ của Mộc Chính Đức là mừng rỡ, nha hoàn này cũng liền nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: " Đúng vậy, Lão gia, phu nhân có thai."
" Tốt tốt tốt! Truyền lệnh xuống, toàn bộ có thưởng! " Mộc Chính Đức một bộ dáng như mới làm cha, làm Mộc Tịch Bắc nhìn thấy nổi cả da gà.
Lão thái phi lại càng khiếp sợ nhìn đệ đệ nhà mình, không biết hắn lại đang muốn làm cái gì, lần trước Mộc Chính Đức trở về, mặc dù bụng Liễu Chi Lan còn chưa rõ ràng, nhưng rõ ràng bà đã báo chuyện này cho hắn biết, sao bây giờ hắn lại tựa như mất trí nhớ, cái gì cũng không biết vậy?
Tuy nhiên khiếp sợ thì khiếp sợ, Lão thái phi vẫn không có mở miệng đánh gãy Mộc Chính Đức, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ an tĩnh ngồi nhìn ở một bên.
" Mau, bãi bỏ cấm túc cho phu nhân, rồi mang bà ấy đến đây. " Mộc Chính Đức mở miệng nói với nha hoàn kia.
Nha hoàn kia cũng bởi vì hai chữ có thưởng Mộc Chính Đức nói mà mừng rỡ không thôi, liền sảng khoái gật đầu, kích động chạy về Chi Lan viện.
Nha hoàn vừa đi, Mộc Chính Đức liền ngồi xuống ghế, Lão thái phi cau mày mở miệng: " Đệ đây là thế nào, ta rõ ràng đã nói với đệ Liễu Chi Lan có thai."
" Đúng vậy, nhưng tỷ tỷ, đó cũng không phải con của đệ." Mộc Chính Đức vẻ mặt đương nhiên mở miệng nói.
Tay của Lão thái phi đột nhiên hoảng sợ vịn vào bàn trà, mắt không chớp nhìn vẻ mặt thản nhiên của Mộc Chính Đức, nói: " Đệ nói cái gì?"
Mộc Chính Đức cũng không kinh hoảng, chỉ bình tĩnh lặp lại câu nói lần nữa: " Đệ nói đứa con trong bụng Liễu Chi Lan căn bản không phải của đệ."
" Làm sao có thể? Vậy thì của ai? " Lão thái phi dường như lần nữa bị kinh sợ, hỏi ngược lại.
Mộc Chính Đức chỉ quét mắt Mộc Tịch Bắc, cũng không hề kiêng dè mở miệng nói: " Năm đó nếu không phải Liễu Chi Lan coi trọng đệ, sau đó Liễu gia và An gia còn gây khó dễ trong đó, lấy quyền đè người, tỷ tỷ cũng sẽ không vì để cho đệ nhanh chóng lên chức mà vào cung, bây giờ đệ và Sở Lương cũng sẽ không âm dương cách biệt."
Mộc Tịch Bắc nhíu mày, từ đầu đến cuối trầm mặc không có mở miệng, thì ra người Mộc Chính Đức yêu vẫn luôn là Sở Lương, nhưng thật sự không nhìn ra nam nhân như hồ ly này vậy mà cũng động chân tình, hơn nữa còn là tình yêu lâu dài như vậy.
" Cho nên? " Lão thái phi dường như cũng rất cảm thán, ngữ khí chậm lại không ít.
" Nếu Liễu gia đã bị diệt, đệ đương nhiên sẽ không bỏ qua Liễu Chi Lan, chuyện năm đó đều do bà ta mà ra, bây giờ Liễu gia đã đổ, đệ tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho bà ta." Mộc Chính Đức lạnh lùng mở miệng, trong thần sắc mang theo một tia lạnh lùng, không hề có khuôn mặt tươi cười như ngày thường.
Mộc Tịch Bắc cũng không xen vào, chỉ vuốt ve ngọc bội bên hông, đây là ngọc bội lần trước do Ngọc Thạch Trấn đưa tới, phía trên khắc hai chữ Dạ Dạ, rất ngắn gọn khí thế, lại thêm chất ngọc thượng hạng, luôn làm cho Mộc Tịch Bắc yêu thích không buông tay.
Mộc Tịch Bắc một mặt vuốt ve khối ngọc bội này, một mặt lại ở trong lòng sinh ra một tia nghi vấn, Mộc Chính Đức có thể không chút do dự lợi dụng Mộc Kiến Ninh, thậm chí Mộc Vãn Tình chết đi cũng thờ ơ, thế nhưng đối tốt với mình dường như lại phát ra từ nội tâm, như vậy không phải mang ý nghĩa, ngoại trừ cỗ thân thể này của mình, những người kia đều không phải con ruột của Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều chưa từng có lỗi với Sở Lương, chỉ là Sở Lương chết lại là bất ngờ, làm kế hoạch của ông bị xáo trộn.
Vậy ngoại trừ mấy người kia, đứa con của Thanh Quốc công chúa liệu có phải là của Mộc Chính Đức hay không? Mộc Tịch Bắc rơi vào trầm tư, câu trả lời dường như vô cùng sống động.
Lão thái phi cau mày không có mở miệng, bà biết Mộc Chính Đức năm đó yêu Sở Lương bao nhiêu, cũng biết sau việc đó có bao nhiêu hận, chỉ là bà vẫn cho rằng chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, Mộc Chính Đức cũng đã sớm phai nhạt, nhưng không ngờ hắn từ đầu tới cuối đều chưa từng quên, nên bà biết hắn vì sao phải làm như vậy.
Bởi vì Liễu gia bị diệt, Mộc Vãn Tình bỏ mình, Liễu Chi Lan nhận đả kích thật lớn, không gượng dậy nổi, gần như tuyệt vọng, mà Mộc Chính Đức lại đột nhiên ở thời điểm này cho bà ta sủng ái cho bà ta ấm áp, khiến bà ta trong nháy mắt cho rằng nhiều năm qua mình đưa tay xua mây cuối cùng cũng gặp được ánh trăng, liền cực kì mừng rỡ, mà Mộc Chính Đức thậm chí cho bà ta có con, trong nháy mắt cho bà ta hi vọng mới, làm bà ta một lòng hi vọng vào tương lai, thậm chí mỗi ngày tưởng tượng đến cuộc sống sau này, nghĩ đến đủ kiểu.
Nhưng phàm là nữ nhân có con, lại có tình yêu tưới nhuần, bình thường đều là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời này, mà Mộc Chính Đức muốn, chính là ở thời khắc Liễu Chi Lan hạnh phúc nhất, cho bà ta một kích trí mạng, khiến cho bà ta nếm thử lúc trước hắn là không cam lòng đến cỡ nào, là thống hận đến cỡ nào!
Lão thái phi nặng nề nhắm mắt lại, không nghĩ tới nhiều năm như vậy Mộc Chính Đức từ đầu đến cuối đều chưa từng quên, khó trách sau khi ẩn nhẫn lâu như vậy lại đột nhiên đối tốt với Bắc Bắc, mặc dù bà không biết Mộc Chính Đức rốt cuộc trước đó nghĩ thế nào, nhưng bây giờ có thể khẳng định là, Mộc Chính Đức sở dĩ dám trắng trợn sủng ái Mộc Tịch Bắc như vậy, phần lớn là vì đã có năng lực bảo vệ Mộc Tịch Bắc.
Chỉ là kết quả thường thường ngoài dự liệu, không ai ngờ được Mộc Tịch Bắc căn bản cũng không phải tiểu cô nương an ổn sống qua ngày kia, đồng dạng cũng là một nữ tử giỏi quyền mưu thủ đoạn, cơ hồ là khuôn mẫu của Mộc Chính Đức khắc ra, mười mấy năm qua hai cha con như kết hợp rất ăn ý, Mộc Tịch Bắc không nháo loạn không ầm ỹ, chưa từng yêu cầu Mộc Chính Đức cái gì, Mộc Chính Đức cũng lãnh đạm, dường như còn mang theo vài phần chán ghét.
Bây giờ, Mộc Chính Đức vốn cho rằng quyền thế của mình đã đủ để che chở cho nữ nhi Mộc Tịch Bắc này, nhưng không ngờ rằng, Mộc Tịch Bắc cũng là người không ngồi yên một chỗ, chưa bao giờ chịu yên tĩnh, điều này không khỏi làm Mộc Chính Đức cảm thấy mình đúng là số khổ.
Không lâu sau, Liễu Chi Lan liền nâng cao cái bụng lớn dưới sự nâng đỡ của ma ma và nha hoàn đi đến, giống như một quý phụ nhân, trang dung trên mặt rõ ràng là tỉ mỉ tân trang qua, ngay cả xiêm y cũng chọn một thân màu hồng, ngược lại làm khí sắc của bà ta diễm lệ như hoa đào.
Lão thái phi cũng không lên tiếng nữa, mọi thứ đều để Mộc Chính Đức tự mình quyết định, với lại trước giờ hắn cũng không phải người có tính tình nhân thiện, cũng không trông cậy vào hắn có thể làm ra chuyện trách trời thương dân gì.
" Lão gia! " Liễu Chi Lan nhìn thấy Mộc Chính Đức lập tức có chút đỏ mắt, mang theo vài phần ủy khuất, kích động không thôi, cơ hồ muốn đẩy ma ma cùng nha hoàn đỡ bà ra, trực tiếp chạy đến, nhưng rốt cuộc nghĩ đến cục cưng quý giá không dễ kiếm ở trong bụng, cho nên chỉ cất bước nhanh hơn.
Mộc Chính Đức lại càng đem vở kịch này diễn đến phấn khích, biểu tình trên mặt từ mừng như điên đến khiếp sợ, cuối cùng biến thành giận dữ không dám tin.
" Ngươi... Ngươi." Mộc Chính Đức có chút nói không ra lời, chỉ vào bụng Liễu Chi Lan nhìn không chuyển mắt.
Vốn nên cười cho hợp lý, nhưng một màn này lại khiến Mộc Tịch Bắc có chút cảm động, Mộc Chính Đức nhất định rất yêu Sở Lương, chỉ là năm đó tuổi trẻ ngông cuồng nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu nhau là đủ, lại không ngờ, cuộc sống vốn khó khăn muôn trùng, thích nhất ở thời điểm ngươi đắc chí vừa lòng cho ngươi một kích trí mạng, nhiều lần làm cho cả đời ngươi đều không thể ngẩng đầu lên.
Liễu Chi lan thấy phản ứng của Mộc Chính Đức chỉ cho rằng là ông quá kinh hỉ, căn bản không hề chú ý tới vẻ mặt xem kịch của Mộc Tịch Bắc.
Nay bà bị cấm túc ở Chi Lan viện, nhưng cũng may từ sau khi mang thai cuộc sống của bà vẫn tốt hơn trước nhiều, không ít hạ nhân bởi vì kiêng kị vị trí chủ mẫu của bà, lại sợ một ngày kia bà nhờ vào đứa con trong mà xoay người, cho nên vẫn luôn khách khách khí khí với bà.
Bà biết Mộc Tịch Hàm sẽ động thủ vào hôm nay, mặc dù không biết kế hoạch cụ thể của nàng ta rốt cuộc là như thế nào, nhưng vô luận là độc chết Lão thái phi hay hãm hại Mộc Tịch Bắc, hai chuyện này đối với bà mà nói đều là chuyện vô cùng tốt, nếu như Lão thái phi chết, như vậy cái nhà này sẽ do mình làm chủ, nếu như Mộc Tịch Bắc không được sủng ái, sau này bà có con nối dòng rồi mới dễ xử lý nàng ta, báo thù cho Liễu gia của bà!
Chỉ là bà trái chờ phải đợi, đứng ở trước cửa nhìn khắp nơi, nhưng lại chỉ đợi được tin tức nha hoàn đưa tới nói chuyện của Mộc Tịch Hàm đã thất bại, không khỏi rất thất vọng, nếu bây giờ Mộc Tịch Hàm cũng bị đánh bại, ở trong phủ này bà sẽ mất đi một minh hữu, hiện nay ở trong phủ Thừa tướng to như vậy, ngoại trừ những oanh oanh yến yến không ra gì kia, có thể hợp tác với bà sợ là không có mấy người.
Liễu Chi Lan đi đến trước mặt Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức lại đột nhiên mở miệng nói: " Bụng của ngươi. Sao lại lớn như vậy!"
Liễu Chi Lan cười nói, mang theo phân tự hào cùng kiêu ngạo: " Cái này đã hơn năm tháng, làm sao có thể không lớn?"
Mộc Chính Đức lại tựa như chưa kịp phản ứng, lúc Liễu Chi Lan đang âm thầm đắc ý, đột nhiên đứng dậy quăng ra một cái tát, trực tiếp làm cho mặt Liễu Chi Lan sưng phồng lên.
May mắn sau lưng Liễu Chi Lan còn có người đỡ, nếu không chắc chắn sẽ té ngã xuống đất.
Mộc Tịch Bắc hơi giương lên khóe môi, Mộc Chính Đức cũng thật sự là người tài ba, tự biên tự diễn vở kịch này, bây giờ lại biểu diễn tình cảm dạt dào, thật sự là không thể không khiến Mộc Tịch Bắc bội phục.
Lão thái phi chỉ trầm mặt nhìn, xem ra là đang có ý phối hợp với Mộc Chính Đức, theo như cái này thì, Mộc Chính Đức thật sự là cực hận Liễu Chi Lan, trong lúc nhất thời Mộc Tịch Bắc thật đúng là không biết, nếu như người mình thật sự muốn gả là An Nguyệt Hằng, Mộc Chính Đức sẽ lựa chọn như thế nào, dù sao năm đó An gia cũng tham dự vào chuyện này.
Liễu Chi Lan dường như bị một tát này đánh ngu ngơ rồi, khóe miệng còn treo ý cười chưa tan đi, rơi nước mắt sững sờ nhìn Mộc Chính Đức, nhẹ nhàng mở miệng nói: " Lão gia...."
Mộc Chính Đức lại tựa như bị tức không nhẹ, chỉ vào Liễu Chi Lan mở miệng nói: " Ngươi cái tiện phụ này, cũng dám vụng trộm với người khác!"
Liễu Chi Lan lại sững sờ, bà không có a...: " Thiếp thân không có a lão gia, là có người nói gì với Lão gia khiến lão gia hiểu lầm thiếp thân phải không, thiếp thân thật sự không có a..."
Dù Liễu Chi Lan tỉnh táo tự kiềm chế, nhưng cũng bị lời nói bất thình lình của Mộc Chính Đức làm cho ngu ngơ, cảm nhận đầu tiên chính là Mộc Tịch Bắc nói gì đó trước mặt Mộc Chính Đức, trong lòng không khỏi căng thẳng, theo phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc ngồi ở một bên.
Mộc Tịch Bắc chỉ vô tội bĩu môi, đây là ân oán của đời trước, thật sự không liên quan đến nàng.
" Lão gia, ngài đừng nghe lời gièm pha, thiếp thân đời này chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với lão gia, đứa nhỏ này lão gia ngài phải biết chứ." Liễu Chi Lan hai mắt đẫm lệ mở miệng.
Mộc Chính Đức không tiếp tục đụng bà ta nữa, dường như căm ghét đến nỗi ngay cả một bạt tai cũng sẽ khiến tay mình bị ô uế: " Ta biết? Ta biết cái gì? Biết ngươi vụng trộm với người khác? Ngươi nói ngươi chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với ta? Vậy đứa nhỏ này là của ai?"
" Đứa nhỏ này là của lão gia a! " Liễu Chi Lan chỉ cảm thấy trong nháy mắt từ Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục.
Mộc Chính Đức lại tiếp tục mở miệng: " Ngươi nói đứa nhỏ này là của ta? Ha ha, nhưng năm tháng trước ta rõ ràng đang ở khu cứu trợ người bị nạn, chẳng lẽ ngươi đã mọc cánh bay qua?"
" Nhưng mà rõ ràng Lão gia ngài đã từng trở lại hai lần... " Liễu Chi Lan nóng vội biện giải, mơ hồ cũng đã nhận ra sự tình không đúng.
"Choang" Một tiếng, một tay Lão thái phi cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống mặt đất, nước trà bắn tung tóe đầy đất.
" Ta ngược lại không biết Chính Đức đã trở lại khi nào, chẳng lẽ hắn trở về không nhìn tỷ tỷ ta, lại trực tiếp chạy tới nhìn ngươi! " Lão thái phi ngôn từ chuẩn xác, không có cách nào, hai tỷ đệ bọn họ từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, bao che người của mình nhất.
Trước đó Liễu Chi Lan đúng là đã nói như vậy với Lão thái phi, Lão thái phi nửa tin nửa ngờ, thẳng đến hai tháng trước Mộc Chính Đức trở về, lại đi đến nơi của Liễu Chi Lan một lần, Lão thái phi mới cho rằng Mộc Chính Đức biết việc này, cho nên sau đó mới có thể cho bà ta ăn sung mặc sướng.
" Lão gia, mùng bảy tháng năm, mười tám tháng năm, hai ngày này ngài rõ ràng đã trở lại, ngài còn ôm thiếp nói rất hối hận, sau nhiều năm như vậy mới phát hiện thiếp tốt, còn nói cho dù thiếp không có nhà ngoại cũng không ai có thể lay động được địa vị của thiếp, chỉ cần có lão gia ở đây một ngày, thì sẽ không để thiếp phải sống những ngày cực khổ." Liễu Chi Lan mang vẻ mặt không dám tin.
" Ngươi đừng nói bậy bạ! Nếu như ta trở lại phủ, những người ở trong phủ sao lại không biết, ta chỉ trở về đúng một lần vào thời điểm Bắc Bắc gặp chuyện hai tháng trước, nếu như lần kia ngươi có bầu, hẳn phải hai tháng mới đúng, sao có thể là bộ dạng như hiện giờ! " Mộc Chính Đức ngôn từ chuẩn xác.
Liễu Chi Lan lại không phản bác nữa, dù sao lúc ấy Mộc Chính Đức thật sự chỉ nói với mình là hắn vụng trộm trở về, nếu để cho Bệ hạ biết, không thiếu được phải chịu tội, cho nên không có bất kỳ người nào biết Mộc Chính Đức đã từng trở lại, nhưng sau đó bà có nói với Lão thái phi.
Liễu Chi Lan vẫn ở trong khiếp sợ thật lớn, nếu như người kia không phải Mộc Chính Đức vậy đó là ai? Bà vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên hắn ôm bà, chính là ấm áp như vậy, bà vẫn luôn nhớ kỹ, sẽ không sai, không sai.
Mộc Chính Đức thấy bộ dáng này của bà ta, đột nhiên tới gần Liễu Chi Lan, ở bên tai bà ta nhẹ giọng mở miệng nói: " Đời này, ta chưa bao giờ chạm qua ngươi."
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ta thấy được rất nhiều muội tử suy đoán người xuất hiện là An cặn bã, ta buồn a... Các ngươi đem Tiểu Dạ Dạ của ta trở thành thánh nhân sao, ở thời khắc mấu chốt như thế, giống như thiên thần giáng lâm chỉ có thể là Tiểu Dạ Dạ của chúng ta... Dạ Dạ uy vũ bá khí, không giải thích...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.