Chương 215: Chương 152: Nhân quả tuần hoàn
Cố Nam Yên
03/08/2018
Edit: Hân Hân
Beta: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc trên cao nhìn xuống nàng ta. Đã từng, mặc dù nàng không vui, lại thật tâm xem nàng ta như tỷ muội. Vô số vết sẹo ngang dọc trên người nàng, trong đó có một phần là vì nàng ta mà nhận lấy. Mặc dù nàng luôn lãnh đạm, trầm mặc ít lời nhưng cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với nàng ta dù chỉ một chút, lại còn vài lần vì nàng ta mà suýt nữa mất mạng.
Nhớ đến những ngày quật khởi ấy, nhớ lại khoảng thời gian bấp bênh gian nan kia. Ngay cả chính nàng cũng nhịn không được mà cảm động nhưng nàng ta lại luôn thờ ơ, không chỉ qua lại với nam nhân trên danh nghĩa của nàng, mà còn bức nàng đến đường cùng, thậm chí ngay cả đến lúc chết, vẫn còn muốn móc đi hai mắt của nàng.
" Là ngươi! Là ngươi! Mộc Tịch Bắc, chuyện này tất cả đều là ngươi. Ta cho ngươi biết, ta cho ngươi biết, ta không tin, ta sẽ không tin, ta không tin hắn chưa từng yêu ta, ta cũng không tin hắn muốn giết ta! Ngươi là tiện nhân phá hư hạnh phúc của người khác! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngũ Thanh Thanh giống như đã bị đè nén quá lâu, trong nháy mắt đột nhiên bộc phát ra.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối hàm chứa một nụ cười yếu ớt, cúi mắt xuống nhìn Ngũ Thanh Thanh vạn phần chật vật ngồi dưới đất.
Đôi tay dính đầy bùn đất của Ngũ Thanh Thanh, nắm chặt ống quần Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc vẫn không nhúc nhích tí nào.
" Vương phi, Vương phi..."
Mấy nha hoàn và ma ma phía sau Ngũ Thanh Thanh dường như muốn chạy lại hỗ trợ.
Lại bị Phó Dĩ Lam và Thanh Từ cản lại, hai thanh đao quét ngang, những người kia liền chùn bước.
Mộc Tịch Bắc ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Ngũ Thanh Thanh, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng nâng cằm Ngũ Thanh Thanh lên, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt Mộc Tịch Bắc bình tĩnh, không có một tia gợn sóng, tựa như sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tất cả đều đã trở về với cát bụi, hận cũng chỉ là đơn thuần là hận, không xen lẫn một chút tình cảm dư thừa.
" Ngươi còn nhớ Tịch Tình không?" Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng.
Ngũ Thanh Thanh thân mình cứng lại một chút, trong mắt lóe ra kinh ngạc, há to miệng, không lên tiếng.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục ôn nhu nói: " Bây giờ có phải ngươi sống rất hạnh phúc, có phải người người đều hâm mộ địa vị cùng thân phận của ngươi, sở hữu vô số vàng bạc châu báu cùng tài phú, có một phu quân quyền khuynh triều dã lại coi ngươi như trân bảo, có nhi tử thông minh đáng yêu, có một gia đình hài hòa tốt đẹp, được người người tán tụng, thậm chí còn có điều gì đó đáng để mong đợi vào ngày mai."
Ngũ Thanh Thanh không biết Mộc Tịch Bắc muốn nói gì, lại chỉ ngây ngốc lắng nghe, nói không ra lời.
Mộc Tịch Bắc nói giống như lầm bầm lầu bầu mở miệng nói: " Ngươi xem, ngươi có được tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, đủ để cho tất cả mọi người phải ghen tị, cho nên, ngươi xem ngươi hạnh phúc bao nhiêu."
" Ngươi rốt cuộc muốn nói gì!" Nội tâm Ngũ Thanh Thanh tự dưng dâng lên sự sợ hãi, nàng ta rốt cuộc là ai, rốt cuộc biết được những gì!
"Ta chỉ muốn nói, vì sao ngươi bề ngoài thuần khiết mà lại có nội tâm hiểm ác như vậy, ngươi có còn nhớ đã từng có một nữ tử gọi là Tịch Tình, vì bảo vệ ngươi mà không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, nhiều lần chống đao thương cản mưa kiếm cho ngươi, mới khiến cho một thân túi da của ngươi hoàn hảo giống như bạch ngọc thượng đẳng, không có một chút tỳ vết nào." Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng Ngũ Thanh Thanh, trong thanh âm không có chút chất vấn nào, chỉ mang theo chút buồn bã.
Ngũ Thanh Thanh đẩy ra Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại một phát bắt được cánh tay Ngũ Thanh Thanh, không nhúc nhích được: " Có phải cảm thấy một màn hôm nay rất quen thuộc? Có phải cảm thấy tất cả những cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra? Ngươi có biết hai năm trước Tịch Tình chính là ở đây chính mắt thấy một màn này, chính mắt thấy ngươi cùng An Nguyệt Hằng giao gáy triền miên, chính tai nghe thấy nam nhân nàng yêu cùng nữ nhân nàng bảo hộ vứt bỏ nàng như vứt giày rách."
Đôi mắt Ngũ Thanh Thanh hơi co lại: "Ngươi là ai, ngươi là ai. Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi làm sao lại biết những chuyện này, ngươi làm sao mà biết được, là ai nói cho ngươi!"
Cả người Ngũ Thanh Thanh lui về phía sau, ý đồ cách xa Mộc Tịch Bắc.
Khóe môi Mộc Tịch Bắc nhếch lên tiếp tục nói: " Bởi vì chột dạ, bởi vì ghen tị, cũng bởi vì sợ hãi, ngươi làm cho nàng vạn tiễn xuyên tâm mà chết, thậm chí còn móc đi đôi mắt của nàng, có phải không."
Đôi mắt Ngũ Thanh Thanh trợn tròn, giống như gặp quỷ, Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên đổi giọng, trở nên sắc bén nói: "Có phải vậy không?"
Ngũ Thanh Thanh khẽ giật mình, đột nhiên cũng không biết là bị cái gì kích thích, lớn tiếng gào thét: " Đúng! Đúng thì sao, nàng ta chẳng qua chỉ là một tiện tỳ nhặt được, có tư cách gì mà đòi làm Vương phi. Người Vương gia yêu là ta, là ta, nàng ta dựa vào cái gì muốn chiếm vị trí Vương phi, cho nên nàng ta đáng chết, nàng ta đáng chết!"
"Ngũ Thanh Thanh, ta thật muốn móc tim ngươi ra nhìn xem, nhìn xem ngươi rốt cuộc có tim hay không, năm sáu mươi hai, nàng đỡ mũi tên bay tới cho ngươi, nửa năm xương bả vai vẫn chưa khỏi hẳn. Năm sáu mươi tư, nàng đỡ cho ngươi hàn độc mà Chu Ninh Nhi đưa đến bên miệng. Từ đó về sau chịu đủ âm độc ăn mòn. Năm sáu mươi bảy, chỉ vì ngươi hồ nháo lén xông vào quân doanh, nàng phải thay ngươi làm con tin cho quân địch, chịu đủ roi quất. Năm bảy mươi, ngươi nói đời này các ngươi là tỷ muội, từ nay về sau không chia lìa, vì thế nàng dùng bàn tay bị khuyết tật học may vá y phục cho ngươi, ai ngờ quay đầu ngươi lại vứt đi như giày cũ." Mộc Tịch Bắc kể lại từng chuyện, Thanh Từ ở phía xa đôi mắt đã đỏ hoe.
Có người nói tiểu thư độc ác, nhưng nàng lại muốn nói, tiểu thư chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với những người này, cho dù bàn tay tiểu thư đã nhiễm vô số máu tươi, tổn hại đến vô số tánh mạng vô tội, nhưng vì những người mà nàng để ý, nàng lại cam nguyện mang trên lưng vô số tội nghiệt, thừa nhận vô số đau xót, thế mà đến cuối cùng, những người đó đều chê cười châm chọc nàng ngu xuẩn."
"Ngươi. Làm sao ngươi lại biết. Ngươi." Ngũ Thanh Thanh quay đầu qua chỗ khác, như sợ hãi Mộc Tịch Bắc nhắc đến những chuyện này, khi những chuyện đó hiện lên ở trong đầu, một đôi mắt trong suốt cũng theo đó mà đến, tựa như ác mộng vĩnh viễn của nàng, không thoát ra được.
Mộc Tịch Bắc không muốn tiếp tục nói về những việc đã qua, bởi vì mỗi khi nhắc tới, không chỉ chứng minh Ngũ Thanh Thanh có ý chí sắt đá, mà càng chứng minh sự ngu xuẩn của mình trước kia.
"Ngươi nói, An Nguyệt Hằng yêu ngươi, cho nên nàng nên chết đi, nhưng nay, ngươi xem, An Nguyệt Hằng nói hắn yêu ta, cho nên, có phải ngươi cũng nên chết đi hay không." Mộc Tịch Bắc ôn nhu cười, nói với Ngũ Thanh Thanh.
Ngũ Thanh Thanh lắc đầu như điên, không chịu nổi những đả kích theo nhau mà đến.
Mộc Tịch Bắc từng nghĩ, nàng ta nhất định đau khổ hơn so với mình lúc trước, thậm chí là gấp trăm ngàn lần. Bởi vì mình chưa bao giờ có được cái gì, cho nên thời điểm mất đi, vẫn như cũ là hai bàn tay trắng, nhưng Ngũ Thanh Thanh lại khác, nàng ta đã có được tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này, đột nhiên tất cả lại bị tan vỡ như hoa trong gương trăng trong nước, đây đối với nàng ta mà nói, gần như là lâm vào diệt vong.
Mộc Tịch Bắc đưa tay lấy xuống cây trâm trân châu trên đầu Ngũ Thanh Thanh, trân châu to chừng mắt người, trong suốt mượt mà, mặt trên dùng tơ vàng chạm rỗng bao quanh, ghép lại thành một đóa hoa nhài kim quang.
Mộc Tịch Bắc cầm trong tay cẩn thận thưởng thức, mở miệng nói với Ngũ Thanh Thanh: " Cái này hình như là cống phẩm từ Nam Kiều đưa tới, trân châu Nam Hải giá trị ngàn vàng."
Ngũ Thanh Thanh chỉ cảnh giác nhìn Mộc Tịch Bắc, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc tùy tay cắm nó vào trên đầu mình, cười nói với Ngũ Thanh Thanh: "Ngươi nhất định không biết trên thế gian này có một câu nói, gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ngươi từng cướp đi tất cả của Tịch Tình, hôm nay, ngươi phải trả lại gấp bội, từ nay về sau, ngươi chẳng còn gì cả."
"Ngươi nằm mơ! Ngươi nằm mơ! Ngươi nói hươu nói vượn!" Ngũ Thanh Thanh tức giận quát ầm lên.
Mộc Tịch Bắc cũng không để ý: "Thế nào, lời mà An Nguyệt Hằng vừa mới nói ngươi không nghe thấy hả? Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng hắn yêu ngươi?"
Trong lòng Ngũ Thanh Thanh chua sót, An Nguyệt Hằng muốn giết nàng, đây là điều nàng chưa từng nghĩ tới, nàng cũng từng nghĩ rằng, có một ngày, hắn sẽ lấy những nữ nhân khác, nhưng trong lòng hắn sẽ luôn cho rằng, không ai có thể hơn được địa vị của nàng, nhưng bây giờ, chân tướng lại là máu chảy đầm đìa bày ở trước mắt nàng, thật sự là châm chọc làm sao.
Mộc Tịch Bắc thờ ơ lạnh nhạt, "hủy nhân giả, hằng tự hủy chi"*.
*Hủy nhân giả, hằng tự hủy chi: phá hủy người khác, sẽ tự hủy diệt.
" Có chuyện gì vậy?" An Nguyệt Hằng không biết từ nơi nào trở về.
"Vương gia... Vương gia..." Ngũ Thanh Thanh đứng dậy, lau nhanh nước mắt trên mặt, lại bởi vì trên tay dính bùn đất, nên làm cho khuôn mặt trắng nõn như trứng nháy mắt bị dính đầy bùn đất, An Nguyệt Hằng nhìn thấy nhíu chặt chân mày.
"Ngươi đây là bộ dạng gì, còn ra thể thống gì nữa!" An Nguyệt Hằng thấp giọng quát lớn nói.
Ngũ Thanh Thanh xấu hổ cười cười, lại nóng vội chạy đến trước mặt An Nguyệt Hằng, kéo lại tay áo An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng theo phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, không có vội vã hất ra.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhíu mày, cười như không cười nhìn đôi nam nữ trước mắt này, An Nguyệt Hằng lại như đang chờ câu trả lời của Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cười nói: "Không biết Vương phi có thể tránh mặt một chút không, ta có một số việc muốn thương lượng cùng Vương gia."
An Nguyệt Hằng chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, liền mở miệng nói với Ngũ Thanh Thanh: "Nàng đưa Kính Kỳ trở về trước, trễ chút ta lại đi gặp nàng."
"Nguyệt Hằng. Chàng không nên tin nữ nhân này. Nàng là...."
Ngũ Thanh Thanh dường như muốn đem chuyện nàng nghi Mộc Tịch Bắc chính là Tịch Tình nói ra, nhưng nhìn nàng ta dung mạo và tuổi tác hoàn toàn không hợp, lời vừa đến miệng liền nuốt trở về.
"Còn không đưa phu nhân trở về" An Nguyệt Hằng nói với nha hoàn và ma ma đứng một bên.
Ngũ Thanh Thanh không cam lòng không muốn rời đi nên cũng không đi xa, mà là tiếp tục trốn ở sau núi giả, cẩn thận nghe động tĩnh của hai người, Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía An Nguyệt Hằng nói: " Vương gia hiện nay tình hình ở đế đô dường như cũng không tốt "
"Tình thế Đế đô rắc rối phức tạp, quả thật ác liệt." An Nguyệt Hằng ôn hoà chơi trò thái cực.
" Theo như ta thấy, phần thắng của Vương gia dường như không lớn." Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói.
"Nay xem ra quả thật là một con đường chết, tuy nhiên phải xem Bắc Bắc có muốn chiếu cố hay không, ta nhớ Bắc Bắc đã từng nói qua muốn thiên hạ này, nếu như cùng ta liên thủ, thì đó sẽ là thiên hạ của hai người chúng ta, cũng không biết nàng có nguyện ý cứu Bản vương khỏi nước sôi lửa bỏng hay không." An Nguyệt Hằng mở miệng nói.
Trong mắt Ngũ Thanh Thanh tràn ngập lửa giận, vô cùng dữ tợn.
Mộc Tịch Bắc cười nói: "Vương gia có thể hứa ta cái gì?"
An Nguyệt Hằng đáp chắc chắn: "Ta hứa cho nàng địa vị cùng quyền lực mà mọi nữ nhân trong thiên hạ đều tha thiết ước mơ, ta hứa với nàng từ nay về sau bất cứ nữ tử nào cũng không thể cao hơn nàng."
" Rắc " một tiếng, ba cái móng tay của Ngũ Thanh Thanh đồng thời bị bẻ gãy, hai mắt sung huyết, dữ tợn mà đáng sợ.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc giương lên, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, ôn nhu nói: "Vương gia nói mà không có bằng chứng, nghe thật dễ nghe, nhưng ít nhất ngài cũng nên đưa ra chút thành ý mới được."
" Nàng muốn Bản vương làm thế nào?" An Nguyệt Hằng nhìn về phía nữ tử trước mặt, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại kích động.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu nhìn nhìn ống tay áo của mình, trên đó dính một ít bùn đất và vết máu mà vừa rồi Ngũ Thanh Thanh không cẩn thận vây vào: " Bộ xiêm y này của ta hình như không cẩn thận làm bẩn rồi."
An Nguyệt Hằng nhíu mày, Mộc Tịch Bắc này quả thật là có ý tứ, không cần nói nhiều, rốt cuộc cái gì là thành ý thì phải xem bản thân hắn.
Bởi vì nàng chỉ nói câu xiêm y ô uế, điều dễ hiểu nhất đó là bồi cho nàng một bộ y phục sang quý, nhưng hắn quyết không cho rằng nàng là loại nữ tử nông cạn kia.
Thâm ý mà nói, nàng muốn truy cứu rốt cuộc vì sao bộ y phục này lại trở nên bẩn như vậy, người làm ra là ai? Sau khi tìm được người đó, là quở trách nhẹ nhàng, hay để cho nàng ta phải bồi tội với nàng, là trừng phạt nhẹ cho có hay là trực tiếp lấy mạng của nàng, để biểu đạt thành ý của mình.
Quyền lựa chọn hoàn toàn dựa vào bản thân An Nguyệt Hằng, đương nhiên, hắn lựa chọn như thế nào, cũng liền mang ý nghĩa hắn có bao nhiêu thành ý, sau lưng mỗi lựa chọn, tự nhiên cũng quan hệ đến quyết định của Mộc Tịch Bắc.
An Nguyệt Hằng trầm tư một lát, âm thầm mở miệng nói với A Tam: "A Tam, mang Vương phi đến."
Trong lòng Ngũ Thanh Thanh căng thẳng, hắn muốn làm gì? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn thật sự vì một kiện xiêm y của nữ tử này, mà trừng phạt mình?
Trên vai A Tam luôn vác một cây đại đao, An Nguyệt Hằng vừa mở miệng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Ngũ Thanh Thanh. Một tay xách nàng ta đến trước mắt An Nguyệt Hằng và Mộc Tịch Bắc, quăng mạnh xuống đất, không chút bận tâm phân phận của nàng ta.
Mộc Tịch Bắc vẫn không nói tiếng nào, nàng rất hiểu An Nguyệt Hằng, biết được vì thời khắc quan trọng cuối cùng này, để có được đồng minh cường đại là Tướng phủ, rất có thể sẽ giết chết Ngũ Thanh Thanh. Dù sao chỉ cần cẩn thận suy nghĩ lại, khi hắn vạch ra con đường kia cho Ngũ Lưu Ly thì Ngũ gia cũng đã trở thành vật hi sinh của hắn. Nếu không thì làm sao lại đem đồng minh hữu lực, đẩy vào trong tay kẻ thù, mà làm như vậy, nhất định chỉ có một nguyên nhân, đó chính là vì có thể tìm được đồng minh cường dại hữu lực hơn nữa.
Cho nên, Mộc Tịch Bắc biết, bây giờ mình chính là dưa hấu, còn Ngũ gia là dưa hồng, vì để đạt được lợi ích lớn hơn nữa, tất nhiên An Nguyệt Hằng biết bản thân nên lựa chọn như thế nào.
An Nguyệt Hằng nhìn vẻ mặt không dám tin cùng ánh mắt đau đớn của Ngũ Thanh Thanh, lạnh giọng mở miệng nói: "Ngũ Thanh Thanh, nay Ngũ gia đã xuống dốc, ngươi đối với Bản vương đã không có bao nhiêu tác dụng, cho nên bây giờ hãy tự mình kết thúc đi. Bản vương sẽ niệm tình cảm nhiều năm nay, an táng cho ngươi đàng hoàng."
An Nguyệt Hằng từng câu từng chữ lạnh như băng, Ngũ Thanh Thanh lại như phát điên cười ha hả, nhìn nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Ha ha ha, quả thật là báo ứng! Quả thật là báo ứng!"
An Nguyệt Hằng nhíu chặt chân mày, mắt nhìn A Tam, A Tam vác đao đang muốn tiến lên, Mộc Tịch Bắc lại lên tiếng ngăn cản: "Nghe nói bắn cung là một trong những hạng mục thi tài của Tây La ta, đúng lúc vài ngày trước ta cảm thấy rất hứng thú với nó, không biết Vương gia có thể chỉ giáo một hai không."
An Nguyệt Hằng sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, khoát tay với A Tam, để cho người ta đi xuống mang cung tên lên.
Trong lúc nhất thời Ngũ Thanh Thanh vẫn chưa kịp phản ứng, cả người cũng đã bị kéo đi.
Mộc Tịch Bắc im lặng đứng ở một bên, nhìn Ngũ Thanh Thanh bị trói ở trên một cây cột chữ thập, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
A Tam trao cho nàng hai cây cung, thân cung màu nâu, không có vàng bạc quý giá gì trang trí, nhưng lại là cung tên phổ thông có tầm bắn xa nhất, có lực đạo lớn nhất thường dùng khi hành quân tác chiến,vận tốc đủ nhanh, lực xuyên thấu cũng mạnh, với mũi tên cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần ổn định là có thể chống đỡ được rồi.
Ngũ Thanh Thanh mặt đầy hoảng sợ nhìn hai người cách mình gần hai mươi thước, nổi điên gào thét, lại bị A Tam cho người ta chặn miệng lại.
Mộc Tịch Bắc kéo cung tiễn, bắt đầu nhắm chuẩn Ngũ Thanh Thanh, lại cảm thấy có chút cố sức, nghĩ đến chính mình không có nội lực, nay kéo một cái cung tiễn thôi cũng chẳng được thuận tay, nhưng cũng may mình còn thân thủ, nghĩ đến kiếp trước, trên vai mình thường xuyên mang một đại cung nặng nề như vậy, cố gắng đạt tới mức thiện xạ, không trật phát nào.
Mộc Tịch Bắc thử thử, sau đó thả cung tiễn trong tay xuống, mở miệng nói với An Nguyệt Hằng: "Không bằng Vương gia làm mẫu, ta cũng dễ quan sát hơn."
Tuy rằng An Nguyệt Hằng không thích, bởi vì như vậy sẽ làm người khác cho rằng hắn là kẻ bạc tình, nhưng ngẫm lại Mộc Tịch Bắc quyết không phải là kẻ dễ bắt nạt, nếu như mình đến bây giờ thất bại trong gang tấc, thật sự là đáng tiếc.
Thu liễm tâm tình, An Nguyệt Hằng kéo cung tiễn ra, nhắm ngay Ngũ Thanh Thanh ở xa xa, Ngũ Thanh Thanh vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người này lại là nam nhân mình luôn tâm tâm niệm niệm yêu, uổng phí nàng móc tim móc phổi, thiệt tình đối đãi.
Trong nháy mắt đó, băng hàn như đao, nháy mắt lan tràn khắp cơ thể, chỉ cảm thấy rất đau, một đao kia giống như cắt đi da thịt của nàng, làm cho nàng khó mà thở dốc.
An Nguyệt Hằng nhẹ buông tay, một mũi tên xé gió mà đi, ghim mạnh vào cánh tay của Ngũ Thanh Thanh, bởi vì lực xuyên thấu rất mạnh, cho nên cánh tay của Ngũ Thanh Thanh và thân cây dính chặt cùng một chỗ.
Nháy mắt, máu văng ra như nở hoa, Ngũ Thanh Thanh thét lên một tiếng đau đớn, hai mắt trợn tròn, không dám tin nhìn An Nguyệt Hằng, mà An Nguyệt Hằng thì mặt không chút thay đổi, quay đầu mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Có muốn thử một chút hay không?"
Ngũ Thanh Thanh bỗng nhiên muốn cười nhưng lại bởi vì miệng bị chặn, cho nên nàng ta cười không nổi, chỉ là nước mắt lại theo hốc mắt chảy xuống, tựa như đang chứng kiến cả đời này của nàng là cỡ nào đáng buồn.
An Nguyệt Hằng gật gật đầu, Mộc Tịch Bắc lại luôn im lặng đứng nhìn ở một bên, nếu yêu hận giữa nàng và Ngũ Thanh Thanh đều bắt nguồn từ nam nhân này, vậy thì giờ hãy để cho nam nhân này tự tay kết thúc đi, nàng nghĩ, Ngũ Thanh Thanh yêu hắn, cho nên để hắn tới giết nàng ta mới có thể làm cho nàng ta ôm nỗi hận xuống cửu tuyền.
Quả nhiên, khi An Nguyệt Hằng tiếp tục kéo cung lần nữa, Ngũ Thanh Thanh kịch liệt vặn vẹo, phát ra tiếng gào thét ô ô, tựa như kháng nghị, trâm cài trên đầu rơi xuống đầy đất, đều là châu báu hắn vì nàng tỉ mỉ chế ra, nhưng hôm nay chỉ là một đống hỗn độn.
Tóc dài xõa rối tung, cộng thêm hai mắt trợn tròn và trang dung lem luốc, chỉ một cái chớp mắt, Ngũ Thanh Thanh như biến thành một người khác, không còn thuần khiết và không nhiễm bụi trần như trước đó nữa.
Một mũi tên lần nữa xé rách không gian, thật mạnh ghim vào trên đùi Ngũ Thanh Thanh.
Mộc Tịch Bắc lại không vui sướng khi người gặp họa, lại vẫn cảm thấy chưa đủ, nhiều năm như vậy, nàng chịu khổ sở, bị lừa gạt, há có thể chỉ vì một cái mạng mà kết thúc.
"Ta từng nghe nói, Vương gia có thể bắn ba mũi tên cùng lúc, không biết Vương gia có công lực này hay không?"
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nghiêm túc, giống như đối diện trước mắt thật sự chỉ là một cái bia ngắm.
Phó Dĩ Lam lại sợ ngây người, nàng tự xưng là giả trang giống như Hỗn Thế Ma Vương, hơn nữa lúc ở Bắc Bang, cùng một đám du côn lưu manh chân chính nháo loạn một thời gian, nàng cũng có thể giả vờ ra dáng vẻ, chỉ là bây giờ nhìn thấy ý cười bên khóe miệng Mộc Tịch Bắc, vẫn như cũ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, chỉ một chớp mắt này, nàng thề ngay dưới đáy lòng, đời này quyết không thể đắc tội Mộc Tịch Bắc.
An Nguyệt Hằng bình tĩnh liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, một bên A Tam đưa ra ba mũi tên, từ đầu tới cuối đều chưa từng liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc một cái.
An Nguyệt Hằng bắn tên cực chuẩn, mỗi một mũi tên đều không bắn trúng chỗ trí mạng của Ngũ Thanh Thanh, nhưng ngược lại, mũi tên nặng nề vẫn dễ dàng đâm xuyên qua làn da mềm mại của Ngũ Thanh Thanh, máu tươi xen lẫn rỉ sắt, liên tục không ngừng lăn lộn.
Ngũ Thanh Thanh sắc mặt đã trắng bệch, nàng đã chắc chắn Mộc Tịch Bắc chính là Tịch Tình, bằng không nàng ta sẽ không lựa chọn dùng loại phương pháp này đến báo thù mình.
Đúng lúc này, một tiếng khóc vang dội truyền tới, lại làm cho sắc mặt Ngũ Thanh Thanh cứng đờ, về sau trở nên càng khó coi hơn.
Thì ra vị ma ma kia vẫn luôn ở cách đó không xa ôm nhi tử Ngũ Thanh Thanh, An Kính Kỳ.
Có lẽ là chờ quá lâu, hài tử đi tiểu hoặc là tỉnh ngủ, cảm thấy không thoải mái, cho nên phát ra tiếng khóc vang dội.
Mộc Tịch Bắc nhìn theo tiếng khóc kia, cười như không cười, Ngũ Thanh Thanh lại càng lo lắng, nước mắt rơi càng nhiều, như sợ hai người này sẽ làm ra chuyện gì với con trai của mình, trong lòng lo lắng không thôi.
An Nguyệt Hằng cũng không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ chú ý đến Mộc Tịch Bắc, mặc dù có câu nói rất hay, gọi là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng con còn có thể có thêm, trước mắt thì thiên hạ này vẫn quan trọng hơn, dù sao có bỏ mới có được, từ xưa đến nay, có mấy người có thể lên làm Đế Vương mà trong tay không làm một ít chuyện, sát huynh giết cha, chưa bao giờ thiếu.
Mộc Tịch Bắc vứt cung tiễn trong tay xuống mặt đất, mở miệng nói: " Quá ầm ĩ, không còn hứng thú, ngày khác luyện tiếp đi."
Đầu tiên, Mộc Tịch Bắc cũng không muốn mạng của đứa bé kia, cho dù ngày sau hắn đến báo thù, nàng cũng chịu đựng được, cho nên nàng không muốn liên lụy đứa bé vô tội đáng yêu kia.
Hơn nữa trong lòng Mộc Tịch Bắc cũng có tính toán của mình, cho nên chuyện này ngược lại cũng không khó làm.
Một là Mộc Tịch Bắc không muốn tánh mạng của một đứa bé nhỏ như vậy, thứ hai là cho rằng bây giờ Ngũ Thanh Thanh đã bị An Nguyệt Hằng gây thương tích, nỗi đau này nhất định đau hơn, cho nên nàng không nghĩ cho nàng ta chết đơn giản như vậy, nàng muốn nàng ta ngày ngày cũng phải lo lắng suy nghĩ đề phòng, từng thời từng khắc đều lo lắng đến vận mệnh của mình và con trai mình, loại tra tấn cả ngày lẫn đêm này, so với chết đi còn thống khổ hơn nhiều.
Đáng tiếc An Nguyệt Hằng lại hiểu sai ý, ánh mắt phức tạp nhìn con trai của mình ở xa xa, lại giơ lên cung tiễn, nhắm chính xác.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán... 4 giờ rưỡi... Không được nhiều lắm, nhưng mà kịp thời... Hu hu lại tụt ở phía sau rồi, ta phải đọc sách đọc sách... Đọc sách.
Cầu phiếu a cầu phiếu... Phiếu phiếu phiếu, muốn muốn muốn!
Beta: Khuynh Vũ
Mộc Tịch Bắc trên cao nhìn xuống nàng ta. Đã từng, mặc dù nàng không vui, lại thật tâm xem nàng ta như tỷ muội. Vô số vết sẹo ngang dọc trên người nàng, trong đó có một phần là vì nàng ta mà nhận lấy. Mặc dù nàng luôn lãnh đạm, trầm mặc ít lời nhưng cũng chưa từng làm việc gì có lỗi với nàng ta dù chỉ một chút, lại còn vài lần vì nàng ta mà suýt nữa mất mạng.
Nhớ đến những ngày quật khởi ấy, nhớ lại khoảng thời gian bấp bênh gian nan kia. Ngay cả chính nàng cũng nhịn không được mà cảm động nhưng nàng ta lại luôn thờ ơ, không chỉ qua lại với nam nhân trên danh nghĩa của nàng, mà còn bức nàng đến đường cùng, thậm chí ngay cả đến lúc chết, vẫn còn muốn móc đi hai mắt của nàng.
" Là ngươi! Là ngươi! Mộc Tịch Bắc, chuyện này tất cả đều là ngươi. Ta cho ngươi biết, ta cho ngươi biết, ta không tin, ta sẽ không tin, ta không tin hắn chưa từng yêu ta, ta cũng không tin hắn muốn giết ta! Ngươi là tiện nhân phá hư hạnh phúc của người khác! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Ngũ Thanh Thanh giống như đã bị đè nén quá lâu, trong nháy mắt đột nhiên bộc phát ra.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối hàm chứa một nụ cười yếu ớt, cúi mắt xuống nhìn Ngũ Thanh Thanh vạn phần chật vật ngồi dưới đất.
Đôi tay dính đầy bùn đất của Ngũ Thanh Thanh, nắm chặt ống quần Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc vẫn không nhúc nhích tí nào.
" Vương phi, Vương phi..."
Mấy nha hoàn và ma ma phía sau Ngũ Thanh Thanh dường như muốn chạy lại hỗ trợ.
Lại bị Phó Dĩ Lam và Thanh Từ cản lại, hai thanh đao quét ngang, những người kia liền chùn bước.
Mộc Tịch Bắc ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Ngũ Thanh Thanh, vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng nâng cằm Ngũ Thanh Thanh lên, bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt Mộc Tịch Bắc bình tĩnh, không có một tia gợn sóng, tựa như sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tất cả đều đã trở về với cát bụi, hận cũng chỉ là đơn thuần là hận, không xen lẫn một chút tình cảm dư thừa.
" Ngươi còn nhớ Tịch Tình không?" Mộc Tịch Bắc ôn nhu mở miệng.
Ngũ Thanh Thanh thân mình cứng lại một chút, trong mắt lóe ra kinh ngạc, há to miệng, không lên tiếng.
Mộc Tịch Bắc tiếp tục ôn nhu nói: " Bây giờ có phải ngươi sống rất hạnh phúc, có phải người người đều hâm mộ địa vị cùng thân phận của ngươi, sở hữu vô số vàng bạc châu báu cùng tài phú, có một phu quân quyền khuynh triều dã lại coi ngươi như trân bảo, có nhi tử thông minh đáng yêu, có một gia đình hài hòa tốt đẹp, được người người tán tụng, thậm chí còn có điều gì đó đáng để mong đợi vào ngày mai."
Ngũ Thanh Thanh không biết Mộc Tịch Bắc muốn nói gì, lại chỉ ngây ngốc lắng nghe, nói không ra lời.
Mộc Tịch Bắc nói giống như lầm bầm lầu bầu mở miệng nói: " Ngươi xem, ngươi có được tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này, đủ để cho tất cả mọi người phải ghen tị, cho nên, ngươi xem ngươi hạnh phúc bao nhiêu."
" Ngươi rốt cuộc muốn nói gì!" Nội tâm Ngũ Thanh Thanh tự dưng dâng lên sự sợ hãi, nàng ta rốt cuộc là ai, rốt cuộc biết được những gì!
"Ta chỉ muốn nói, vì sao ngươi bề ngoài thuần khiết mà lại có nội tâm hiểm ác như vậy, ngươi có còn nhớ đã từng có một nữ tử gọi là Tịch Tình, vì bảo vệ ngươi mà không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, nhiều lần chống đao thương cản mưa kiếm cho ngươi, mới khiến cho một thân túi da của ngươi hoàn hảo giống như bạch ngọc thượng đẳng, không có một chút tỳ vết nào." Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhìn thẳng Ngũ Thanh Thanh, trong thanh âm không có chút chất vấn nào, chỉ mang theo chút buồn bã.
Ngũ Thanh Thanh đẩy ra Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại một phát bắt được cánh tay Ngũ Thanh Thanh, không nhúc nhích được: " Có phải cảm thấy một màn hôm nay rất quen thuộc? Có phải cảm thấy tất cả những cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra? Ngươi có biết hai năm trước Tịch Tình chính là ở đây chính mắt thấy một màn này, chính mắt thấy ngươi cùng An Nguyệt Hằng giao gáy triền miên, chính tai nghe thấy nam nhân nàng yêu cùng nữ nhân nàng bảo hộ vứt bỏ nàng như vứt giày rách."
Đôi mắt Ngũ Thanh Thanh hơi co lại: "Ngươi là ai, ngươi là ai. Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi làm sao lại biết những chuyện này, ngươi làm sao mà biết được, là ai nói cho ngươi!"
Cả người Ngũ Thanh Thanh lui về phía sau, ý đồ cách xa Mộc Tịch Bắc.
Khóe môi Mộc Tịch Bắc nhếch lên tiếp tục nói: " Bởi vì chột dạ, bởi vì ghen tị, cũng bởi vì sợ hãi, ngươi làm cho nàng vạn tiễn xuyên tâm mà chết, thậm chí còn móc đi đôi mắt của nàng, có phải không."
Đôi mắt Ngũ Thanh Thanh trợn tròn, giống như gặp quỷ, Mộc Tịch Bắc lại đột nhiên đổi giọng, trở nên sắc bén nói: "Có phải vậy không?"
Ngũ Thanh Thanh khẽ giật mình, đột nhiên cũng không biết là bị cái gì kích thích, lớn tiếng gào thét: " Đúng! Đúng thì sao, nàng ta chẳng qua chỉ là một tiện tỳ nhặt được, có tư cách gì mà đòi làm Vương phi. Người Vương gia yêu là ta, là ta, nàng ta dựa vào cái gì muốn chiếm vị trí Vương phi, cho nên nàng ta đáng chết, nàng ta đáng chết!"
"Ngũ Thanh Thanh, ta thật muốn móc tim ngươi ra nhìn xem, nhìn xem ngươi rốt cuộc có tim hay không, năm sáu mươi hai, nàng đỡ mũi tên bay tới cho ngươi, nửa năm xương bả vai vẫn chưa khỏi hẳn. Năm sáu mươi tư, nàng đỡ cho ngươi hàn độc mà Chu Ninh Nhi đưa đến bên miệng. Từ đó về sau chịu đủ âm độc ăn mòn. Năm sáu mươi bảy, chỉ vì ngươi hồ nháo lén xông vào quân doanh, nàng phải thay ngươi làm con tin cho quân địch, chịu đủ roi quất. Năm bảy mươi, ngươi nói đời này các ngươi là tỷ muội, từ nay về sau không chia lìa, vì thế nàng dùng bàn tay bị khuyết tật học may vá y phục cho ngươi, ai ngờ quay đầu ngươi lại vứt đi như giày cũ." Mộc Tịch Bắc kể lại từng chuyện, Thanh Từ ở phía xa đôi mắt đã đỏ hoe.
Có người nói tiểu thư độc ác, nhưng nàng lại muốn nói, tiểu thư chưa bao giờ làm việc gì có lỗi với những người này, cho dù bàn tay tiểu thư đã nhiễm vô số máu tươi, tổn hại đến vô số tánh mạng vô tội, nhưng vì những người mà nàng để ý, nàng lại cam nguyện mang trên lưng vô số tội nghiệt, thừa nhận vô số đau xót, thế mà đến cuối cùng, những người đó đều chê cười châm chọc nàng ngu xuẩn."
"Ngươi. Làm sao ngươi lại biết. Ngươi." Ngũ Thanh Thanh quay đầu qua chỗ khác, như sợ hãi Mộc Tịch Bắc nhắc đến những chuyện này, khi những chuyện đó hiện lên ở trong đầu, một đôi mắt trong suốt cũng theo đó mà đến, tựa như ác mộng vĩnh viễn của nàng, không thoát ra được.
Mộc Tịch Bắc không muốn tiếp tục nói về những việc đã qua, bởi vì mỗi khi nhắc tới, không chỉ chứng minh Ngũ Thanh Thanh có ý chí sắt đá, mà càng chứng minh sự ngu xuẩn của mình trước kia.
"Ngươi nói, An Nguyệt Hằng yêu ngươi, cho nên nàng nên chết đi, nhưng nay, ngươi xem, An Nguyệt Hằng nói hắn yêu ta, cho nên, có phải ngươi cũng nên chết đi hay không." Mộc Tịch Bắc ôn nhu cười, nói với Ngũ Thanh Thanh.
Ngũ Thanh Thanh lắc đầu như điên, không chịu nổi những đả kích theo nhau mà đến.
Mộc Tịch Bắc từng nghĩ, nàng ta nhất định đau khổ hơn so với mình lúc trước, thậm chí là gấp trăm ngàn lần. Bởi vì mình chưa bao giờ có được cái gì, cho nên thời điểm mất đi, vẫn như cũ là hai bàn tay trắng, nhưng Ngũ Thanh Thanh lại khác, nàng ta đã có được tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này, đột nhiên tất cả lại bị tan vỡ như hoa trong gương trăng trong nước, đây đối với nàng ta mà nói, gần như là lâm vào diệt vong.
Mộc Tịch Bắc đưa tay lấy xuống cây trâm trân châu trên đầu Ngũ Thanh Thanh, trân châu to chừng mắt người, trong suốt mượt mà, mặt trên dùng tơ vàng chạm rỗng bao quanh, ghép lại thành một đóa hoa nhài kim quang.
Mộc Tịch Bắc cầm trong tay cẩn thận thưởng thức, mở miệng nói với Ngũ Thanh Thanh: " Cái này hình như là cống phẩm từ Nam Kiều đưa tới, trân châu Nam Hải giá trị ngàn vàng."
Ngũ Thanh Thanh chỉ cảnh giác nhìn Mộc Tịch Bắc, không nói gì.
Mộc Tịch Bắc tùy tay cắm nó vào trên đầu mình, cười nói với Ngũ Thanh Thanh: "Ngươi nhất định không biết trên thế gian này có một câu nói, gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ngươi từng cướp đi tất cả của Tịch Tình, hôm nay, ngươi phải trả lại gấp bội, từ nay về sau, ngươi chẳng còn gì cả."
"Ngươi nằm mơ! Ngươi nằm mơ! Ngươi nói hươu nói vượn!" Ngũ Thanh Thanh tức giận quát ầm lên.
Mộc Tịch Bắc cũng không để ý: "Thế nào, lời mà An Nguyệt Hằng vừa mới nói ngươi không nghe thấy hả? Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng hắn yêu ngươi?"
Trong lòng Ngũ Thanh Thanh chua sót, An Nguyệt Hằng muốn giết nàng, đây là điều nàng chưa từng nghĩ tới, nàng cũng từng nghĩ rằng, có một ngày, hắn sẽ lấy những nữ nhân khác, nhưng trong lòng hắn sẽ luôn cho rằng, không ai có thể hơn được địa vị của nàng, nhưng bây giờ, chân tướng lại là máu chảy đầm đìa bày ở trước mắt nàng, thật sự là châm chọc làm sao.
Mộc Tịch Bắc thờ ơ lạnh nhạt, "hủy nhân giả, hằng tự hủy chi"*.
*Hủy nhân giả, hằng tự hủy chi: phá hủy người khác, sẽ tự hủy diệt.
" Có chuyện gì vậy?" An Nguyệt Hằng không biết từ nơi nào trở về.
"Vương gia... Vương gia..." Ngũ Thanh Thanh đứng dậy, lau nhanh nước mắt trên mặt, lại bởi vì trên tay dính bùn đất, nên làm cho khuôn mặt trắng nõn như trứng nháy mắt bị dính đầy bùn đất, An Nguyệt Hằng nhìn thấy nhíu chặt chân mày.
"Ngươi đây là bộ dạng gì, còn ra thể thống gì nữa!" An Nguyệt Hằng thấp giọng quát lớn nói.
Ngũ Thanh Thanh xấu hổ cười cười, lại nóng vội chạy đến trước mặt An Nguyệt Hằng, kéo lại tay áo An Nguyệt Hằng, An Nguyệt Hằng theo phản xạ nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, không có vội vã hất ra.
Mộc Tịch Bắc chỉ nhíu mày, cười như không cười nhìn đôi nam nữ trước mắt này, An Nguyệt Hằng lại như đang chờ câu trả lời của Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc cười nói: "Không biết Vương phi có thể tránh mặt một chút không, ta có một số việc muốn thương lượng cùng Vương gia."
An Nguyệt Hằng chỉ suy nghĩ trong chớp mắt, liền mở miệng nói với Ngũ Thanh Thanh: "Nàng đưa Kính Kỳ trở về trước, trễ chút ta lại đi gặp nàng."
"Nguyệt Hằng. Chàng không nên tin nữ nhân này. Nàng là...."
Ngũ Thanh Thanh dường như muốn đem chuyện nàng nghi Mộc Tịch Bắc chính là Tịch Tình nói ra, nhưng nhìn nàng ta dung mạo và tuổi tác hoàn toàn không hợp, lời vừa đến miệng liền nuốt trở về.
"Còn không đưa phu nhân trở về" An Nguyệt Hằng nói với nha hoàn và ma ma đứng một bên.
Ngũ Thanh Thanh không cam lòng không muốn rời đi nên cũng không đi xa, mà là tiếp tục trốn ở sau núi giả, cẩn thận nghe động tĩnh của hai người, Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía An Nguyệt Hằng nói: " Vương gia hiện nay tình hình ở đế đô dường như cũng không tốt "
"Tình thế Đế đô rắc rối phức tạp, quả thật ác liệt." An Nguyệt Hằng ôn hoà chơi trò thái cực.
" Theo như ta thấy, phần thắng của Vương gia dường như không lớn." Mộc Tịch Bắc tiếp tục nói.
"Nay xem ra quả thật là một con đường chết, tuy nhiên phải xem Bắc Bắc có muốn chiếu cố hay không, ta nhớ Bắc Bắc đã từng nói qua muốn thiên hạ này, nếu như cùng ta liên thủ, thì đó sẽ là thiên hạ của hai người chúng ta, cũng không biết nàng có nguyện ý cứu Bản vương khỏi nước sôi lửa bỏng hay không." An Nguyệt Hằng mở miệng nói.
Trong mắt Ngũ Thanh Thanh tràn ngập lửa giận, vô cùng dữ tợn.
Mộc Tịch Bắc cười nói: "Vương gia có thể hứa ta cái gì?"
An Nguyệt Hằng đáp chắc chắn: "Ta hứa cho nàng địa vị cùng quyền lực mà mọi nữ nhân trong thiên hạ đều tha thiết ước mơ, ta hứa với nàng từ nay về sau bất cứ nữ tử nào cũng không thể cao hơn nàng."
" Rắc " một tiếng, ba cái móng tay của Ngũ Thanh Thanh đồng thời bị bẻ gãy, hai mắt sung huyết, dữ tợn mà đáng sợ.
Khóe miệng Mộc Tịch Bắc giương lên, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng, ôn nhu nói: "Vương gia nói mà không có bằng chứng, nghe thật dễ nghe, nhưng ít nhất ngài cũng nên đưa ra chút thành ý mới được."
" Nàng muốn Bản vương làm thế nào?" An Nguyệt Hằng nhìn về phía nữ tử trước mặt, trong lòng mơ hồ sinh ra một loại kích động.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu nhìn nhìn ống tay áo của mình, trên đó dính một ít bùn đất và vết máu mà vừa rồi Ngũ Thanh Thanh không cẩn thận vây vào: " Bộ xiêm y này của ta hình như không cẩn thận làm bẩn rồi."
An Nguyệt Hằng nhíu mày, Mộc Tịch Bắc này quả thật là có ý tứ, không cần nói nhiều, rốt cuộc cái gì là thành ý thì phải xem bản thân hắn.
Bởi vì nàng chỉ nói câu xiêm y ô uế, điều dễ hiểu nhất đó là bồi cho nàng một bộ y phục sang quý, nhưng hắn quyết không cho rằng nàng là loại nữ tử nông cạn kia.
Thâm ý mà nói, nàng muốn truy cứu rốt cuộc vì sao bộ y phục này lại trở nên bẩn như vậy, người làm ra là ai? Sau khi tìm được người đó, là quở trách nhẹ nhàng, hay để cho nàng ta phải bồi tội với nàng, là trừng phạt nhẹ cho có hay là trực tiếp lấy mạng của nàng, để biểu đạt thành ý của mình.
Quyền lựa chọn hoàn toàn dựa vào bản thân An Nguyệt Hằng, đương nhiên, hắn lựa chọn như thế nào, cũng liền mang ý nghĩa hắn có bao nhiêu thành ý, sau lưng mỗi lựa chọn, tự nhiên cũng quan hệ đến quyết định của Mộc Tịch Bắc.
An Nguyệt Hằng trầm tư một lát, âm thầm mở miệng nói với A Tam: "A Tam, mang Vương phi đến."
Trong lòng Ngũ Thanh Thanh căng thẳng, hắn muốn làm gì? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn thật sự vì một kiện xiêm y của nữ tử này, mà trừng phạt mình?
Trên vai A Tam luôn vác một cây đại đao, An Nguyệt Hằng vừa mở miệng, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Ngũ Thanh Thanh. Một tay xách nàng ta đến trước mắt An Nguyệt Hằng và Mộc Tịch Bắc, quăng mạnh xuống đất, không chút bận tâm phân phận của nàng ta.
Mộc Tịch Bắc vẫn không nói tiếng nào, nàng rất hiểu An Nguyệt Hằng, biết được vì thời khắc quan trọng cuối cùng này, để có được đồng minh cường đại là Tướng phủ, rất có thể sẽ giết chết Ngũ Thanh Thanh. Dù sao chỉ cần cẩn thận suy nghĩ lại, khi hắn vạch ra con đường kia cho Ngũ Lưu Ly thì Ngũ gia cũng đã trở thành vật hi sinh của hắn. Nếu không thì làm sao lại đem đồng minh hữu lực, đẩy vào trong tay kẻ thù, mà làm như vậy, nhất định chỉ có một nguyên nhân, đó chính là vì có thể tìm được đồng minh cường dại hữu lực hơn nữa.
Cho nên, Mộc Tịch Bắc biết, bây giờ mình chính là dưa hấu, còn Ngũ gia là dưa hồng, vì để đạt được lợi ích lớn hơn nữa, tất nhiên An Nguyệt Hằng biết bản thân nên lựa chọn như thế nào.
An Nguyệt Hằng nhìn vẻ mặt không dám tin cùng ánh mắt đau đớn của Ngũ Thanh Thanh, lạnh giọng mở miệng nói: "Ngũ Thanh Thanh, nay Ngũ gia đã xuống dốc, ngươi đối với Bản vương đã không có bao nhiêu tác dụng, cho nên bây giờ hãy tự mình kết thúc đi. Bản vương sẽ niệm tình cảm nhiều năm nay, an táng cho ngươi đàng hoàng."
An Nguyệt Hằng từng câu từng chữ lạnh như băng, Ngũ Thanh Thanh lại như phát điên cười ha hả, nhìn nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, ngửa mặt lên trời cười to nói: "Ha ha ha, quả thật là báo ứng! Quả thật là báo ứng!"
An Nguyệt Hằng nhíu chặt chân mày, mắt nhìn A Tam, A Tam vác đao đang muốn tiến lên, Mộc Tịch Bắc lại lên tiếng ngăn cản: "Nghe nói bắn cung là một trong những hạng mục thi tài của Tây La ta, đúng lúc vài ngày trước ta cảm thấy rất hứng thú với nó, không biết Vương gia có thể chỉ giáo một hai không."
An Nguyệt Hằng sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, khoát tay với A Tam, để cho người ta đi xuống mang cung tên lên.
Trong lúc nhất thời Ngũ Thanh Thanh vẫn chưa kịp phản ứng, cả người cũng đã bị kéo đi.
Mộc Tịch Bắc im lặng đứng ở một bên, nhìn Ngũ Thanh Thanh bị trói ở trên một cây cột chữ thập, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
A Tam trao cho nàng hai cây cung, thân cung màu nâu, không có vàng bạc quý giá gì trang trí, nhưng lại là cung tên phổ thông có tầm bắn xa nhất, có lực đạo lớn nhất thường dùng khi hành quân tác chiến,vận tốc đủ nhanh, lực xuyên thấu cũng mạnh, với mũi tên cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần ổn định là có thể chống đỡ được rồi.
Ngũ Thanh Thanh mặt đầy hoảng sợ nhìn hai người cách mình gần hai mươi thước, nổi điên gào thét, lại bị A Tam cho người ta chặn miệng lại.
Mộc Tịch Bắc kéo cung tiễn, bắt đầu nhắm chuẩn Ngũ Thanh Thanh, lại cảm thấy có chút cố sức, nghĩ đến chính mình không có nội lực, nay kéo một cái cung tiễn thôi cũng chẳng được thuận tay, nhưng cũng may mình còn thân thủ, nghĩ đến kiếp trước, trên vai mình thường xuyên mang một đại cung nặng nề như vậy, cố gắng đạt tới mức thiện xạ, không trật phát nào.
Mộc Tịch Bắc thử thử, sau đó thả cung tiễn trong tay xuống, mở miệng nói với An Nguyệt Hằng: "Không bằng Vương gia làm mẫu, ta cũng dễ quan sát hơn."
Tuy rằng An Nguyệt Hằng không thích, bởi vì như vậy sẽ làm người khác cho rằng hắn là kẻ bạc tình, nhưng ngẫm lại Mộc Tịch Bắc quyết không phải là kẻ dễ bắt nạt, nếu như mình đến bây giờ thất bại trong gang tấc, thật sự là đáng tiếc.
Thu liễm tâm tình, An Nguyệt Hằng kéo cung tiễn ra, nhắm ngay Ngũ Thanh Thanh ở xa xa, Ngũ Thanh Thanh vô luận như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, người này lại là nam nhân mình luôn tâm tâm niệm niệm yêu, uổng phí nàng móc tim móc phổi, thiệt tình đối đãi.
Trong nháy mắt đó, băng hàn như đao, nháy mắt lan tràn khắp cơ thể, chỉ cảm thấy rất đau, một đao kia giống như cắt đi da thịt của nàng, làm cho nàng khó mà thở dốc.
An Nguyệt Hằng nhẹ buông tay, một mũi tên xé gió mà đi, ghim mạnh vào cánh tay của Ngũ Thanh Thanh, bởi vì lực xuyên thấu rất mạnh, cho nên cánh tay của Ngũ Thanh Thanh và thân cây dính chặt cùng một chỗ.
Nháy mắt, máu văng ra như nở hoa, Ngũ Thanh Thanh thét lên một tiếng đau đớn, hai mắt trợn tròn, không dám tin nhìn An Nguyệt Hằng, mà An Nguyệt Hằng thì mặt không chút thay đổi, quay đầu mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Có muốn thử một chút hay không?"
Ngũ Thanh Thanh bỗng nhiên muốn cười nhưng lại bởi vì miệng bị chặn, cho nên nàng ta cười không nổi, chỉ là nước mắt lại theo hốc mắt chảy xuống, tựa như đang chứng kiến cả đời này của nàng là cỡ nào đáng buồn.
An Nguyệt Hằng gật gật đầu, Mộc Tịch Bắc lại luôn im lặng đứng nhìn ở một bên, nếu yêu hận giữa nàng và Ngũ Thanh Thanh đều bắt nguồn từ nam nhân này, vậy thì giờ hãy để cho nam nhân này tự tay kết thúc đi, nàng nghĩ, Ngũ Thanh Thanh yêu hắn, cho nên để hắn tới giết nàng ta mới có thể làm cho nàng ta ôm nỗi hận xuống cửu tuyền.
Quả nhiên, khi An Nguyệt Hằng tiếp tục kéo cung lần nữa, Ngũ Thanh Thanh kịch liệt vặn vẹo, phát ra tiếng gào thét ô ô, tựa như kháng nghị, trâm cài trên đầu rơi xuống đầy đất, đều là châu báu hắn vì nàng tỉ mỉ chế ra, nhưng hôm nay chỉ là một đống hỗn độn.
Tóc dài xõa rối tung, cộng thêm hai mắt trợn tròn và trang dung lem luốc, chỉ một cái chớp mắt, Ngũ Thanh Thanh như biến thành một người khác, không còn thuần khiết và không nhiễm bụi trần như trước đó nữa.
Một mũi tên lần nữa xé rách không gian, thật mạnh ghim vào trên đùi Ngũ Thanh Thanh.
Mộc Tịch Bắc lại không vui sướng khi người gặp họa, lại vẫn cảm thấy chưa đủ, nhiều năm như vậy, nàng chịu khổ sở, bị lừa gạt, há có thể chỉ vì một cái mạng mà kết thúc.
"Ta từng nghe nói, Vương gia có thể bắn ba mũi tên cùng lúc, không biết Vương gia có công lực này hay không?"
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nghiêm túc, giống như đối diện trước mắt thật sự chỉ là một cái bia ngắm.
Phó Dĩ Lam lại sợ ngây người, nàng tự xưng là giả trang giống như Hỗn Thế Ma Vương, hơn nữa lúc ở Bắc Bang, cùng một đám du côn lưu manh chân chính nháo loạn một thời gian, nàng cũng có thể giả vờ ra dáng vẻ, chỉ là bây giờ nhìn thấy ý cười bên khóe miệng Mộc Tịch Bắc, vẫn như cũ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, chỉ một chớp mắt này, nàng thề ngay dưới đáy lòng, đời này quyết không thể đắc tội Mộc Tịch Bắc.
An Nguyệt Hằng bình tĩnh liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, một bên A Tam đưa ra ba mũi tên, từ đầu tới cuối đều chưa từng liếc mắt nhìn Mộc Tịch Bắc một cái.
An Nguyệt Hằng bắn tên cực chuẩn, mỗi một mũi tên đều không bắn trúng chỗ trí mạng của Ngũ Thanh Thanh, nhưng ngược lại, mũi tên nặng nề vẫn dễ dàng đâm xuyên qua làn da mềm mại của Ngũ Thanh Thanh, máu tươi xen lẫn rỉ sắt, liên tục không ngừng lăn lộn.
Ngũ Thanh Thanh sắc mặt đã trắng bệch, nàng đã chắc chắn Mộc Tịch Bắc chính là Tịch Tình, bằng không nàng ta sẽ không lựa chọn dùng loại phương pháp này đến báo thù mình.
Đúng lúc này, một tiếng khóc vang dội truyền tới, lại làm cho sắc mặt Ngũ Thanh Thanh cứng đờ, về sau trở nên càng khó coi hơn.
Thì ra vị ma ma kia vẫn luôn ở cách đó không xa ôm nhi tử Ngũ Thanh Thanh, An Kính Kỳ.
Có lẽ là chờ quá lâu, hài tử đi tiểu hoặc là tỉnh ngủ, cảm thấy không thoải mái, cho nên phát ra tiếng khóc vang dội.
Mộc Tịch Bắc nhìn theo tiếng khóc kia, cười như không cười, Ngũ Thanh Thanh lại càng lo lắng, nước mắt rơi càng nhiều, như sợ hai người này sẽ làm ra chuyện gì với con trai của mình, trong lòng lo lắng không thôi.
An Nguyệt Hằng cũng không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ chú ý đến Mộc Tịch Bắc, mặc dù có câu nói rất hay, gọi là hổ dữ không ăn thịt con, nhưng con còn có thể có thêm, trước mắt thì thiên hạ này vẫn quan trọng hơn, dù sao có bỏ mới có được, từ xưa đến nay, có mấy người có thể lên làm Đế Vương mà trong tay không làm một ít chuyện, sát huynh giết cha, chưa bao giờ thiếu.
Mộc Tịch Bắc vứt cung tiễn trong tay xuống mặt đất, mở miệng nói: " Quá ầm ĩ, không còn hứng thú, ngày khác luyện tiếp đi."
Đầu tiên, Mộc Tịch Bắc cũng không muốn mạng của đứa bé kia, cho dù ngày sau hắn đến báo thù, nàng cũng chịu đựng được, cho nên nàng không muốn liên lụy đứa bé vô tội đáng yêu kia.
Hơn nữa trong lòng Mộc Tịch Bắc cũng có tính toán của mình, cho nên chuyện này ngược lại cũng không khó làm.
Một là Mộc Tịch Bắc không muốn tánh mạng của một đứa bé nhỏ như vậy, thứ hai là cho rằng bây giờ Ngũ Thanh Thanh đã bị An Nguyệt Hằng gây thương tích, nỗi đau này nhất định đau hơn, cho nên nàng không nghĩ cho nàng ta chết đơn giản như vậy, nàng muốn nàng ta ngày ngày cũng phải lo lắng suy nghĩ đề phòng, từng thời từng khắc đều lo lắng đến vận mệnh của mình và con trai mình, loại tra tấn cả ngày lẫn đêm này, so với chết đi còn thống khổ hơn nhiều.
Đáng tiếc An Nguyệt Hằng lại hiểu sai ý, ánh mắt phức tạp nhìn con trai của mình ở xa xa, lại giơ lên cung tiễn, nhắm chính xác.
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Đỡ trán... 4 giờ rưỡi... Không được nhiều lắm, nhưng mà kịp thời... Hu hu lại tụt ở phía sau rồi, ta phải đọc sách đọc sách... Đọc sách.
Cầu phiếu a cầu phiếu... Phiếu phiếu phiếu, muốn muốn muốn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.