Chương 219: Chương 156: Hai quân giao chiến
Cố Nam Yên
03/08/2018
Dưới tường thành lần nữa nổi lên gió tanh mưa máu, Bắc Yến vương tự mình ra khỏi thành dẫn binh, cộng thêm hai vạn thủ vệ Kính Thành, toàn bộ Kính Thành, dốc hết toàn lực.
Ngũ Tư Tư đứng bên cạnh Triệu Loan Kiệt, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn nữ tử đứng lặng ở trên tường thành, không cho thời gian suy nghĩ nhiều, đã phải xoay người tiếp tục theo Triệu Loan Kiệt lao vào chém giết.
Còn lại mấy tên phó tướng tức giận mà không dám nói gì, nhưng trong lòng thì nghĩ đợi đến khi trở về Đế đô, nhất định phải báo cáo với Hoàng Thượng, đem yêu nữ này giải quyết triệt để.
Bởi vì Bắc Yến vương tự mình lãnh binh xuất chiến, cho nên Đại tướng Hồng Hưng của đối phương đương nhiên cũng phải đích thân xuất mã, toàn bộ quân đội hậu phương đều giao cho Tề Tuấn quản lý.
Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú tình cảnh dưới tường thành, quả nhiên giống như mình suy đoán trước đó, Tề Tuấn người này không dựa theo lẽ thường ra bài, không chỉ không quay trở lại, ngược lại còn đón đầu thống kích, bây giờ mười vạn cấm quân hơi không cẩn thận là sẽ toàn quân bị diệt ngay.
Dường như Tề Tuấn cũng đang tính toán tâm tư của Mộc Tịch Bắc, binh sĩ bên cạnh bảo hộ hắn rất chặt chẽ, nhìn tình hình chiến đấu cách đó không xa.
Một cái tay bị cụt bay tới, lăn vài vòng rồi rơi vào bên chân Tề Tuấn, vết đao chỉnh tề, nhìn ra được là một đao chém đứt, bởi vì lăn trên mặt đất, nên chỗ vết cắt bị dính không ít đất cát, cùng vết máu hợp lại với nhau, làm cho người ta nhịn không được buồn nôn.
Tề Tuấn nhìn thấy trên trận cơ hồ hiện lên ưu thế áp đảo, nhưng trong lòng lại không hiểu cảm thấy bất an, tựa như cùng Mộc Tịch Bắc giao thủ nhiều rồi, làm hắn luôn cảm thấy không thiết thực, mỗi khi mình sắp thắng lợi lại luôn cảm thấy có chút bất an.
Bắc Yến vương cưỡi chiến mã, tay cầm Khai Sơn Phủ, một đường đánh đâu thắng đó.
Rất nhanh, những nơi đi qua liền giết ra một đường máu, dũng mãnh vô song, trong lúc nhất thời khiến cho các tướng sĩ được cổ vũ thêm mấy lần, từng người cũng liều mạng chém về phía trước.
Ngũ Tư Tư và Triệu Loan Kiệt phối hợp càng ngày càng ăn ý, hai người kết hợp, tiến thẳng đến Phó tướng quân địch.
Một trường kích đâm tới Triệu Loan Kiệt, trong nháy mắt đủ để móc sạch trái tim của người ta, trên trường kích treo một chuỗi ngọc màu đỏ tươi, theo trường kích ở trong không trung vẽ ra một độ cong đẹp mắt.
Triệu Loan Kiệt tay cầm trường kiếm, mặc dù võ công không tệ, lại không địch nổi tướng địch dũng mãnh hữu lực, trường kích xẹt qua hắn liền nâng đao chặn lại, chỉ cảm thấy cánh tay run lên, tựa như nhận phải chấn động cực lớn, Ngũ Tư Tư thấy vậy, cấp tốc từ bên cạnh tướng địch đâm ra một đao, chỉ thẳng trái tim, trường kích cấp tốc thu hồi, dễ dàng đánh bay đao kia.
Ngũ Tư Tư không địch lại, ghìm chặt dây cương, toàn bộ thân thể ngửa về sau, Triệu Loan Kiệt thấy vậy nhanh chóng xuất kích, tướng địch nọ cao lớn dũng mãnh, làn da ngăm đen, võ công cực cao, nhưng có vẻ hơi cồng kềnh, dưới sự giáp công của hai người Ngũ Tư Tư và Triệu Loan Kiệt, dường như có chút tức giận, nên ra tay càng trở nên hung hiểm hơn.
Triệu Loan Kiệt né tránh không kịp, trên mặt liền bị trường kích rạch ra một đường máu, đứt mất nửa lọn tóc.
Trường kích lần nữa đâm xuống, chỉ thẳng trái tim Triệu Loan Kiệt, Ngũ Tư Tư trong tay không có binh khí, chỉ có thể phi thân lên, một cước đá vào ngực của tướng địch, định đá hắn rớt xuống ngựa, cũng không ngờ được tên tướng này cũng không ngu ngốc, dường như đã sớm có chủ ý, hắn ôm chặt lấy chân Ngũ Tư Tư rồi hất mạnh xuống mặt đất, cũng may Ngũ Tư Tư phản ứng cũng nhanh, cái chân còn lại nhanh chóng đá vào đầu tên Phó tướng kia, vì thế tên Phó tướng cũng theo Ngũ Tư Tư ngã lăn xuống đất, đồng thời cũng làm cho tên Phó tướng kia bị thương không nhẹ.
" Tư Tư! " Triệu Loan Kiệt trong lòng căng thẳng, tung người xuống ngựa, thấy Ngũ Tư Tư miệng phun máu tươi, lập tức chạy tới.
Triệu Loan Kiệt một tay đỡ Ngũ Tư Tư dậy, hai tay mang theo run rẩy rất nhỏ: " Tư Tư, sao rồi? "
Ngũ Tư Tư nhìn thấy ánh mắt thân thiết của nam tử trước mặt, trong lòng căng thẳng, tay không tự chủ cuộn tròn, muốn há mồm nói cái gì đó, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
" Tư Tư. Tư Tư, trước đừng nói gì cả, giờ ta đưa muội trở về. " Trên nét mặt Triệu Loan Kiệt đều là lo lắng không che giấu chút nào.
Nhưng vào lúc này, biến cố phát sinh, một đạo ngân quang từ phía sau bổ tới, bởi vì đứng giữa sân chém giết ồn ào, Triệu Loan Kiệt lại đem lực chú ý đặt ở trên người nữ tử trước mắt, cho nên trong lúc nhất thời căn bản không phát hiện ra.
Người này chính là tên tướng địch trước đó, tướng địch tay cầm trường kích, trên mặt dính không ít bùn đất, có chút đỏ mắt, trong mắt lại ngẫu nhiên hiện lên tinh quang.
Lúc thấy hai người phu thê tình thâm, hắn chờ đúng thời cơ, trường kích đâm thẳng vào vị trí trái tim Triệu Loan Kiệt.
Triệu Loan Kiệt không phát hiện ra, thế nhưng Ngũ Tư Tư lại nhìn thấy rất rõ ràng, ngay khi kiếm kia chỉ thẳng vào người Triệu Loan Kiệt, cũng không biết Ngũ Tư Tư lấy khí lực từ nơi nào tới, đột nhiên đẩy ra Triệu Loan Kiệt.
Chỉ nghe phập một tiếng, là tiếng lợi khí đâm vào da thịt, trường kích của tên tướng địch kia trong nháy mắt cắm vào ngực Ngũ Tư Tư, máu tươi nóng hổi phun lên trên mặt Triệu Loan Kiệt, Triệu Loan Kiệt vốn đang ôm Ngũ Tư Tư, lại đột nhiên bị biến cố này làm cho giật mình, đầy mắt không dám tin nhìn nữ tử trong ngực.
Trong miệng Ngũ Tư Tư tức khắc phun ra một ngụm máu to, nhuộm đỏ đôi môi, làm cho khuôn mặt lây dính chút bùn đất hiện ra vẻ đẹp như hoạ, Triệu Loan Kiệt lấy lại tinh thần, đầy mắt khiếp sợ ngoái nhìn về phía tên phó tướng kia.
Cầm lấy đao đứng dậy, tên Phó tướng kia liếc mắt nhìn Ngũ Tư Tư nằm dưới đất, ánh mắt hai người nhanh chóng chạm nhau một cái, lúc này tên Phó tướng mới đem lực chú ý trở lại trên người Triệu Loan Kiệt, mà Ngũ Tư Tư nằm dưới đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Dường như bởi vì Ngũ Tư Tư bị thương, nên lập tức làm cho Triệu Loan Kiệt trở nên hung mãnh hẳn, trong đầu lại nhớ lại từng màn quen biết Ngũ Tư Tư trong hai tháng nay, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng là lúc nàng vẻ mặt anh khí đang ở trên đường trừng phạt ác bá, khi đó hắn mới biết được, thì ra nữ tử cũng có thể xinh đẹp động lòng người như vậy.
Chỉ là, mặc dù nàng võ công cao cường, nhưng vẫn bị những du côn kia nói lời đùa giỡn, dường như tức giận không nhẹ, chỉ là không ngờ, sau đó mấy tên du côn lại hạ thuốc mê với nàng, ở trong hẻm nhỏ bắt người đi, dường như có ý đồ bất chính.
Đúng lúc hắn lại gặp phải, cứu được nàng, lúc này hai người mới chính thức quen biết.
Đao kích phát ra tiếng va chạm nhức tai, tia lửa nóng rực gương mặt hai người, trong đầu Triệu Loan Kiệt lại luôn nhớ lại từng màn hắn quen biết nghịch nữ Ngũ gia, tên Phó tướng kia bởi vì chiêu thức xung kích cùng điên cuồng của Triệu Loan Kiệt, mà có chút không chịu nổi.
Hắn liếc nhìn Ngũ Tư Tư nằm trên mặt đất, ôm cánh tay bị thương nói với Triệu Loan Kiệt: " Nếu ngươi còn không mang nàng ta đi trị liệu, nàng ta sẽ mất mạng đấy."
Triệu Loan Kiệt dừng lại, nhìn Phó tướng quay người chạy trối chết, cũng không đuổi theo, mà là quay người ôm lấy Ngũ Tư Tư, nhanh chóng chạy vào trong thành.
Trên tường thành Mộc Tịch Bắc đem một màn này thu vào trong mắt, không có bất kỳ biểu tình gì, Phó Dĩ Lam lại mở miệng nói: " Xem ra Triệu phó tướng đã động tình với Ngũ Tư Tư rồi."
Mộc Tịch Bắc không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà một mặt khác, từ lúc Bắc Yến vương ra trận, một đường đi thẳng về phía phía trước, rất nhanh liền gặp mặt Hồng Hưng.
" Nghe qua đại danh của Bắc Yến Vương, hôm nay rốt cục cũng được gặp một lần, uy danh của Vương gia quả nhiên danh bất hư truyền. " Hồng Hưng dẫn đầu mở miệng.
Nhưng Bắc Yến Vương lại lạnh lùng nói: " Loạn thần tặc tử, mặt mũi ở đâu! "
Sắc mặt Hồng Hưng có chút khó coi, theo hắn thấy, Hoàng đế nhu nhược hẹp hòi, kém xa An Nguyệt Hằng mưu tính sâu xa, có khí độ Đế vương, hơn nữa An Nguyệt Hằng có ân với hắn, cho nên hắn đương nhiên sẽ đi theo An Nguyệt Hằng.
Bắc Yến vương ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt chính khí, Mộc Tịch Bắc xa xa nhìn qua, chỉ cảm thấy rất có khí khái nam nhi đỉnh thiên lập địa, lại càng có phong độ của một Đại tướng, đúng là anh hùng hảo hán hào hùng vạn trượng.
" Chuẩn bị thu binh. " Mộc Tịch Bắc nhìn thấy dưới thành chồng chất càng ngày càng nhiều thi thể, nhàn nhạt mở miệng.
Tiếng trống trận rất nhanh liền thay đổi tiết tấu, các binh sĩ đã bắt đầu chậm rãi lui lại, nhưng vẫn còn ngăn cản một trận.
Hồng Hưng lại nhất quyết muốn phân thắng bại cùng Bắc Yến Vương, Bắc Yến vương có thể nói là một tướng lãnh danh vọng cực cao, không chỉ ở triều này, mà còn được Tiên Hoàng ưu ái, có thể nghĩ, nếu như mình chiến thắng Bắc Yến vương, thì thanh danh của mình nháy mắt sẽ cực kì vang dội.
So với tích lũy chiến công qua từng trận chiến đến thu hoạch được uy vọng cùng quyền thế thậm chí là đường tắt để có địa vị, thì trực tiếp vặn ngã người có địa vị cao nhất, đó mới là biện pháp hữu hiệu nhất cũng là đơn giản nhất lúc này.
Cho nên Bắc Yến vương ở trước mặt mình, Hồng Hưng tự nhiên là động tâm tư, nhất là hôm nay quân địch ít đến đáng thương, tự nhiên là thời cơ tốt nhất tru sát Bắc Yến vương!
Hai người đều là vương giả trong hàng tướng lãnh, chỉ là Hồng Hưng so với Bắc Yến vương lại vẫn thiếu đi một chút khí thế kinh tâm động phách, hoặc là nói nhìn Bắc Yến vương liền biết người này tâm tư bình tĩnh hơn người, nhưng Hồng Hưng lại bình thường hơn rất nhiều.
Binh khí của Hồng Hưng là đồng chùy, đủ để chống lại Khai Sơn phủ của Bắc Yến vương.
Trong chớp mắt, hai người đã giao chiến mấy hiệp, ai cũng không xuống ngựa, hơn nữa Bắc Yến vương vững vàng chiếm thế thượng phong, điều này không khỏi làm sắc mặt Hồng Hưng càng thêm khó coi, lau vết máu nơi khóe miệng, lần nữa vung ra đồng chùy.
Tề Tuấn ngồi ở xa xa thấy vậy, cũng đứng lên, nhìn quân địch có ý thối lui, nhíu mày, dặn dò cái gì đó với hai tên phó tướng võ công cao cường bên cạnh.
Hai tên Phó tướng gật gật đầu, không lâu sau, một tên phó tướng trong đó đi tới giữa sân, gia nhập vào trận đọ sức, Hồng Hưng bất mãn liếc nhìn Tề Tuấn một cái, loại hành vi tiểu nhân này, khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, nhưng trong lòng hắn cũng biết, nếu như chiến tiếp, sợ là mình sẽ bị thua thê thảm, ngược lại liền bỏ qua tâm tư ấy, phối hợp với tên phó tướng kia.
Quân của Bắc Yến vương không có vội vã lùi lại, quân của Hồng Hưng cũng ngừng lại, hai quân nhìn chăm chú vào trận đọ sức giữa sân, khi nhìn thấy quân địch vậy mà hèn hạ tăng thêm người đọ sức, Cấm Vệ quân do Bắc Yến Vương dẫn đầu đều rất phẫn nộ, không ít người liền muốn xông lên phía trước.
Lại bị Ân Mạc Ly và Phó Dĩ Lam không biết đi xuống từ khi nào cản lại, có người trong lòng bất mãn, nhưng cũng biết bây giờ địch nhiều ta ít, tiến lên cũng là chịu chết, ngược lại đều nhẫn nhịn, đem phần bất mãn này đặt ở trong lòng.
Bởi vì có tên phó tướng gia nhập, nên thế cục giữa sân mơ hồ có chút biến hóa, nhưng Bắc Yến vương quyết không phải chỉ là hư danh, vì thế, cho dù là hai người liên thủ, vẫn không phải đối thủ của Bắc Yến vương, chỉ là Bắc Yến vương một thân một mình đấu với hai người, có vẻ hơi phí sức thôi.
Lúc tất cả mọi người xem đến hừng hực, trầm trồ khen hay, lại không biết từ chỗ nào mọc ra một tên Phó tướng, Bắc Yến vương bị hai người cuốn lấy, tên kia lăng không vọt lên, trường mâu chỉ thẳng vào tim Bắc Yến vương, một tay Bắc Yến Vương cầm Khai Sơn Phủ bị thiết chùy của Hồng Hưng áp chế, tay kia thì bị tên phó tướng kia cuốn lấy, đành phải ngửa cả người ra sau, nhưng lại bởi vì Hồng Hưng lại tiếp tục ra tay, nên Bắc Yến vương phải nhảy xuống ngựa.
Thiết chùy Hồng Hưng đuổi sát không tha, nện xuống giữa đầu, đại đao của phó tướng còn lại cũng chém ngang, Bắc Yến vương lăn một vòng khỏi chỗ, đáng tiếc, tên Phó tướng lăng không mà đến kia lại tiếp tục bay lên, một thanh trường mâu đâm thẳng vào trái tim Bắc Yên vương.
Bắc Yến vương lảo đảo một bước, vung Khai Sơn Phủ trong tay, chém ngang người tên phó tướng kia, tay còn lại cầm búa chém xuống đầu Hồng Hưng, Hồng Hưng không ngờ lồng ngực của Bắc Yến vương bị thương, mà còn có thể hung mãnh như vậy, né tránh không kịp, đầu liền bị chặt đứt, hiện ra hình một cái bát lớn bị mẻ.
Quân địch nháy mắt yên tĩnh hẳn, đó là chủ tướng của bọn họ! Tề Tuấn cũng bước lên trước một bước, thần tình nghiêm túc nhìn xung quanh.
Bắc Yến vương chung quy khó mà chống đỡ được, cả người ngã xuống dưới, tên phó tướng còn lại liền cầm đại đao nhắm ngay Bắc Yến vương.
" Cha! " Phó Dĩ Lam kinh hô ra tiếng, chạy về phía trước.
Ân Mạc Ly cũng lập tức đuổi kịp, cũng may Phó Dĩ Lam khinh công vô địch, lại bởi vì khoảng cách không xa lắm, cho nên liền đá bay đao trong tay ra.
Hai quân lại tiếp tục xông lên chém giết, Phó Dĩ Lam và Ân Mạc Ly cùng hai tên binh sĩ chạy đến nâng Bắc Yến vương trở về.
Tề Tuấn nhìn chăm chú vào bóng lưng của Bắc Yến vương, nhìn thấy hai chân hắn kéo lê trên đất, hoàn toàn là bị kéo đi, nhớ lại một màn vừa rồi, trường mâu kia hẳn là xuyên qua tim hắn, như vậy Bắc Yến vương sợ là cửu tử nhất sinh.
Hai quân chém giết một lát, Mộc Tịch Bắc dẫn đầu quân đội liền bắt đầu rút lui, quân địch rất nhanh liền tràn vào Kính Thành, nhưng đám người Mộc Tịch Bắc đã sớm chuẩn bị xong, cho dù đuổi sát bước tiến của bọn họ, vẫn như cũ để đám người Mộc Tịch Bắc thoát khỏi Kính Thành, tiến vào Hoa Thành.
Tề Tuấn không cho người tiếp tục đuổi theo, bởi vì không bao lâu nữa, ba mươi vạn nhân mã tấn công quân doanh phe mình sẽ chạy đến, bây giờ chủ soái đã chết, thứ nhất cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, thứ hai cần thông báo cho An Nguyệt Hằng mau phái binh tới chi viện, bây giờ năm mươi vạn đại quân, chỉ còn không đến ba mươi vạn, muốn tiếp tục chiến đấu, sợ là có chút phí sức.
Những Cấm Vệ quân thoát khỏi Kính Thành chạy đến Hoa Thành cả đám đều chật vật không chịu nổi, nhưng cũng may Hoa Thành đã sớm chuẩn bị sẵn dược vật cùng lương thực, nên khi một đoàn tướng sĩ vừa tiến vào Hoa Thành, lập tức được chăm sóc vô cùng tốt.
Mộc Tịch Bắc nhìn binh sĩ ngã trái ngã phải tùy tiện tựa ở dưới tường thành, không ít người đã bị mất đi tay chân hoặc là mới thêm mấy cái lỗ máu, thế nhưng lúc nàng đi qua, mắt vẫn không chớp nhìn về phía nàng.
Cái này khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc hơi đau nhức, người thượng vị tranh nhau, hi sinh vĩnh viễn đều là những tướng sĩ vô tội này, có ai biết, nhà của bọn họ cũng có thê tử cùng con cái đang đợi, có ai biết, phụ mẫu bọn họ tóc bạc trắng đang bồi hồi chờ bọn hắn trở về.
Nhưng từ trước đến giờ không có chiến tranh nào mà không đổ máu, việc nàng có thể làm, chỉ là đem thương vong giảm xuống đến mức thấp nhất.
Mộc Tịch Bắc không nói gì, cũng không có chủ động giúp đỡ ai băng bó, chỉ là mỗi lúc đi qua, nàng sẽ thân thiết dùng tay sờ vào đầu những binh sĩ còn cao hơn nàng vài thước kia, hoặc là nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của bọn họ.
Hoặc là thấy ai không chịu nổi thống khổ gào thét đau đớn, nàng sẽ an tĩnh chờ ở một bên, chỉ đơn giản như vậy, lại làm cho vô số nam nhi đổ máu cũng không đổ lệ bị cảm động, bởi vì bọn họ thấy được, trong đôi mắt lãnh đạm kia, rõ ràng có quan tâm.
Mộc Tịch Bắc đứng ở giữa đám người, nhìn nam nhi ngồi đầy đất, nhẹ giọng nói: " Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi về nhà đoàn tụ cùng người nhà. "
Cũng không biết có bao nhiêu người nghe thấy được câu nói này, thế nhưng, khi bọn họ trông thấy nữ tử được bao phủ dưới ánh nắng trời chiều, dường như bọn họ có thể nhìn thấy ánh sáng của hi vọng, có thể trông thấy tương lai.
Lúc Mộc Tịch Bắc trở lại trong doanh trướng, Bắc Yến vương còn đang được chữa trị, mãi cho đến đêm khuya, Bắc Yến vương vẫn chưa tỉnh lại
Mà Ngũ Tư Tư thì tốt hơn rất nhiều, một kích kia đâm xuyên qua ngực, nhưng không thương tổn tới trái tim, hơn nữa bởi vì cứu chữa kịp thời, cho nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Triệu Loan Kiệt đỡ Ngũ Tư Tư chờ ở bên ngoài doanh trướng của Bắc Yến vương, Phó Dĩ Lam thì khóc đến đỏ mắt, không còn ương ngạnh cùng tươi cười trước đó.
Mộc Tịch Bắc an tĩnh đứng ở một bên, ánh nến chiếu rọi vào trên mặt nàng, đen tối không rõ, Ân Mạc Ly quay sang nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, tâm tư khẽ nhúc nhích, nàng đang nghĩ cái gì? Lại muốn làm cái gì? Vì sao trực giác cho hắn biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy?
Ở xa đế đô An Nguyệt Hằng nhận được tin tức của Tề Tuấn, lông mày dính chặt lại với nhau, nghĩ đến nữ tử mảnh mai kia, thần sắc có chút khó coi, chỉ mười vạn nhân mã mà lại khó đối phó như thế, nếu nói nàng là Tịch Tình, hắn thật sự tin!
Bây giờ hoàng cung đã bị hắn chiếm lĩnh, hắn cũng luôn ở trong hoàng cung ra lệnh, tất cả đại thần đi theo hắn cũng đều vào cung bẩm báo, ngoại trừ Hoàng đế còn chưa diệt được, thì hắn đã là Đế vương hữu danh vô thực rồi.
Nhìn cung điện tầng tầng lớp lớp, ca múa mừng cảnh thái bình không thể nghe thấy chém giết ngoài kia, Kim Long Ngọc Phượng nhảy múa bay lượn, cung điện mà hắn ngây người hơn hai mươi năm, bây giờ trong mắt hắn rốt cục trở nên khác biệt.
Hắn, sắp là chủ nhân nơi này rồi! Sắp là chủ nhân toàn bộ Tây La rồi!
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ao hoa sen bên ngoài, An Nguyệt Hằng mở miệng nói với một đám tâm phúc chờ ở sau lưng: " Trực tiếp cho Tề Tuấn làm chủ soái, tăng thêm cho hắn năm mươi vạn nhân mã, nếu như không tiêu diệt được người của Hoàng đế, trực tiếp đưa đầu tới gặp ta. "
" Vương gia, năm mươi vạn nhân mã có phải quá nhiều hay không! Hơn nữa Bắc Yến vương tám phần là sống không nổi, cái này thật sự là không cần thiết... " Mấy người trong lòng đều nghi hoặc, trong tay An Nguyệt Hằng tổng cộng chỉ có một trăm tám mươi vạn nhân mã, nếu như lần này lại tăng thêm năm mươi vạn, thế thì hơn một nửa binh mã đều đã giao cho Tề Tuấn yếu ớt kia, về công về tư, đều khiến những tướng lãnh này cảm thấy không ổn.
An Nguyệt Hằng lại không giải thích, hắn biết Tịch Tình có bao nhiêu cân lượng, thời điểm kiếp trước hắn vẫn luôn đề phòng nàng, bây giờ nàng trở nên càng lợi hại hơn, thì sao hắn có thể không cẩn thận chống lại!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hô hô. Hôm nay là ngày thi. Còn có hai môn ngày tám và ngày mười, tháng này cho tác giả nghỉ ba ngày, đoán chừng tháng này ta sẽ làm ~ Đoán chừng ngày tám chín mười ta sẽ xin nghỉ ba ngày ~
Ngũ Tư Tư đứng bên cạnh Triệu Loan Kiệt, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn nữ tử đứng lặng ở trên tường thành, không cho thời gian suy nghĩ nhiều, đã phải xoay người tiếp tục theo Triệu Loan Kiệt lao vào chém giết.
Còn lại mấy tên phó tướng tức giận mà không dám nói gì, nhưng trong lòng thì nghĩ đợi đến khi trở về Đế đô, nhất định phải báo cáo với Hoàng Thượng, đem yêu nữ này giải quyết triệt để.
Bởi vì Bắc Yến vương tự mình lãnh binh xuất chiến, cho nên Đại tướng Hồng Hưng của đối phương đương nhiên cũng phải đích thân xuất mã, toàn bộ quân đội hậu phương đều giao cho Tề Tuấn quản lý.
Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chú tình cảnh dưới tường thành, quả nhiên giống như mình suy đoán trước đó, Tề Tuấn người này không dựa theo lẽ thường ra bài, không chỉ không quay trở lại, ngược lại còn đón đầu thống kích, bây giờ mười vạn cấm quân hơi không cẩn thận là sẽ toàn quân bị diệt ngay.
Dường như Tề Tuấn cũng đang tính toán tâm tư của Mộc Tịch Bắc, binh sĩ bên cạnh bảo hộ hắn rất chặt chẽ, nhìn tình hình chiến đấu cách đó không xa.
Một cái tay bị cụt bay tới, lăn vài vòng rồi rơi vào bên chân Tề Tuấn, vết đao chỉnh tề, nhìn ra được là một đao chém đứt, bởi vì lăn trên mặt đất, nên chỗ vết cắt bị dính không ít đất cát, cùng vết máu hợp lại với nhau, làm cho người ta nhịn không được buồn nôn.
Tề Tuấn nhìn thấy trên trận cơ hồ hiện lên ưu thế áp đảo, nhưng trong lòng lại không hiểu cảm thấy bất an, tựa như cùng Mộc Tịch Bắc giao thủ nhiều rồi, làm hắn luôn cảm thấy không thiết thực, mỗi khi mình sắp thắng lợi lại luôn cảm thấy có chút bất an.
Bắc Yến vương cưỡi chiến mã, tay cầm Khai Sơn Phủ, một đường đánh đâu thắng đó.
Rất nhanh, những nơi đi qua liền giết ra một đường máu, dũng mãnh vô song, trong lúc nhất thời khiến cho các tướng sĩ được cổ vũ thêm mấy lần, từng người cũng liều mạng chém về phía trước.
Ngũ Tư Tư và Triệu Loan Kiệt phối hợp càng ngày càng ăn ý, hai người kết hợp, tiến thẳng đến Phó tướng quân địch.
Một trường kích đâm tới Triệu Loan Kiệt, trong nháy mắt đủ để móc sạch trái tim của người ta, trên trường kích treo một chuỗi ngọc màu đỏ tươi, theo trường kích ở trong không trung vẽ ra một độ cong đẹp mắt.
Triệu Loan Kiệt tay cầm trường kiếm, mặc dù võ công không tệ, lại không địch nổi tướng địch dũng mãnh hữu lực, trường kích xẹt qua hắn liền nâng đao chặn lại, chỉ cảm thấy cánh tay run lên, tựa như nhận phải chấn động cực lớn, Ngũ Tư Tư thấy vậy, cấp tốc từ bên cạnh tướng địch đâm ra một đao, chỉ thẳng trái tim, trường kích cấp tốc thu hồi, dễ dàng đánh bay đao kia.
Ngũ Tư Tư không địch lại, ghìm chặt dây cương, toàn bộ thân thể ngửa về sau, Triệu Loan Kiệt thấy vậy nhanh chóng xuất kích, tướng địch nọ cao lớn dũng mãnh, làn da ngăm đen, võ công cực cao, nhưng có vẻ hơi cồng kềnh, dưới sự giáp công của hai người Ngũ Tư Tư và Triệu Loan Kiệt, dường như có chút tức giận, nên ra tay càng trở nên hung hiểm hơn.
Triệu Loan Kiệt né tránh không kịp, trên mặt liền bị trường kích rạch ra một đường máu, đứt mất nửa lọn tóc.
Trường kích lần nữa đâm xuống, chỉ thẳng trái tim Triệu Loan Kiệt, Ngũ Tư Tư trong tay không có binh khí, chỉ có thể phi thân lên, một cước đá vào ngực của tướng địch, định đá hắn rớt xuống ngựa, cũng không ngờ được tên tướng này cũng không ngu ngốc, dường như đã sớm có chủ ý, hắn ôm chặt lấy chân Ngũ Tư Tư rồi hất mạnh xuống mặt đất, cũng may Ngũ Tư Tư phản ứng cũng nhanh, cái chân còn lại nhanh chóng đá vào đầu tên Phó tướng kia, vì thế tên Phó tướng cũng theo Ngũ Tư Tư ngã lăn xuống đất, đồng thời cũng làm cho tên Phó tướng kia bị thương không nhẹ.
" Tư Tư! " Triệu Loan Kiệt trong lòng căng thẳng, tung người xuống ngựa, thấy Ngũ Tư Tư miệng phun máu tươi, lập tức chạy tới.
Triệu Loan Kiệt một tay đỡ Ngũ Tư Tư dậy, hai tay mang theo run rẩy rất nhỏ: " Tư Tư, sao rồi? "
Ngũ Tư Tư nhìn thấy ánh mắt thân thiết của nam tử trước mặt, trong lòng căng thẳng, tay không tự chủ cuộn tròn, muốn há mồm nói cái gì đó, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
" Tư Tư. Tư Tư, trước đừng nói gì cả, giờ ta đưa muội trở về. " Trên nét mặt Triệu Loan Kiệt đều là lo lắng không che giấu chút nào.
Nhưng vào lúc này, biến cố phát sinh, một đạo ngân quang từ phía sau bổ tới, bởi vì đứng giữa sân chém giết ồn ào, Triệu Loan Kiệt lại đem lực chú ý đặt ở trên người nữ tử trước mắt, cho nên trong lúc nhất thời căn bản không phát hiện ra.
Người này chính là tên tướng địch trước đó, tướng địch tay cầm trường kích, trên mặt dính không ít bùn đất, có chút đỏ mắt, trong mắt lại ngẫu nhiên hiện lên tinh quang.
Lúc thấy hai người phu thê tình thâm, hắn chờ đúng thời cơ, trường kích đâm thẳng vào vị trí trái tim Triệu Loan Kiệt.
Triệu Loan Kiệt không phát hiện ra, thế nhưng Ngũ Tư Tư lại nhìn thấy rất rõ ràng, ngay khi kiếm kia chỉ thẳng vào người Triệu Loan Kiệt, cũng không biết Ngũ Tư Tư lấy khí lực từ nơi nào tới, đột nhiên đẩy ra Triệu Loan Kiệt.
Chỉ nghe phập một tiếng, là tiếng lợi khí đâm vào da thịt, trường kích của tên tướng địch kia trong nháy mắt cắm vào ngực Ngũ Tư Tư, máu tươi nóng hổi phun lên trên mặt Triệu Loan Kiệt, Triệu Loan Kiệt vốn đang ôm Ngũ Tư Tư, lại đột nhiên bị biến cố này làm cho giật mình, đầy mắt không dám tin nhìn nữ tử trong ngực.
Trong miệng Ngũ Tư Tư tức khắc phun ra một ngụm máu to, nhuộm đỏ đôi môi, làm cho khuôn mặt lây dính chút bùn đất hiện ra vẻ đẹp như hoạ, Triệu Loan Kiệt lấy lại tinh thần, đầy mắt khiếp sợ ngoái nhìn về phía tên phó tướng kia.
Cầm lấy đao đứng dậy, tên Phó tướng kia liếc mắt nhìn Ngũ Tư Tư nằm dưới đất, ánh mắt hai người nhanh chóng chạm nhau một cái, lúc này tên Phó tướng mới đem lực chú ý trở lại trên người Triệu Loan Kiệt, mà Ngũ Tư Tư nằm dưới đất, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Dường như bởi vì Ngũ Tư Tư bị thương, nên lập tức làm cho Triệu Loan Kiệt trở nên hung mãnh hẳn, trong đầu lại nhớ lại từng màn quen biết Ngũ Tư Tư trong hai tháng nay, lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng là lúc nàng vẻ mặt anh khí đang ở trên đường trừng phạt ác bá, khi đó hắn mới biết được, thì ra nữ tử cũng có thể xinh đẹp động lòng người như vậy.
Chỉ là, mặc dù nàng võ công cao cường, nhưng vẫn bị những du côn kia nói lời đùa giỡn, dường như tức giận không nhẹ, chỉ là không ngờ, sau đó mấy tên du côn lại hạ thuốc mê với nàng, ở trong hẻm nhỏ bắt người đi, dường như có ý đồ bất chính.
Đúng lúc hắn lại gặp phải, cứu được nàng, lúc này hai người mới chính thức quen biết.
Đao kích phát ra tiếng va chạm nhức tai, tia lửa nóng rực gương mặt hai người, trong đầu Triệu Loan Kiệt lại luôn nhớ lại từng màn hắn quen biết nghịch nữ Ngũ gia, tên Phó tướng kia bởi vì chiêu thức xung kích cùng điên cuồng của Triệu Loan Kiệt, mà có chút không chịu nổi.
Hắn liếc nhìn Ngũ Tư Tư nằm trên mặt đất, ôm cánh tay bị thương nói với Triệu Loan Kiệt: " Nếu ngươi còn không mang nàng ta đi trị liệu, nàng ta sẽ mất mạng đấy."
Triệu Loan Kiệt dừng lại, nhìn Phó tướng quay người chạy trối chết, cũng không đuổi theo, mà là quay người ôm lấy Ngũ Tư Tư, nhanh chóng chạy vào trong thành.
Trên tường thành Mộc Tịch Bắc đem một màn này thu vào trong mắt, không có bất kỳ biểu tình gì, Phó Dĩ Lam lại mở miệng nói: " Xem ra Triệu phó tướng đã động tình với Ngũ Tư Tư rồi."
Mộc Tịch Bắc không nói gì, không biết suy nghĩ cái gì.
Mà một mặt khác, từ lúc Bắc Yến vương ra trận, một đường đi thẳng về phía phía trước, rất nhanh liền gặp mặt Hồng Hưng.
" Nghe qua đại danh của Bắc Yến Vương, hôm nay rốt cục cũng được gặp một lần, uy danh của Vương gia quả nhiên danh bất hư truyền. " Hồng Hưng dẫn đầu mở miệng.
Nhưng Bắc Yến Vương lại lạnh lùng nói: " Loạn thần tặc tử, mặt mũi ở đâu! "
Sắc mặt Hồng Hưng có chút khó coi, theo hắn thấy, Hoàng đế nhu nhược hẹp hòi, kém xa An Nguyệt Hằng mưu tính sâu xa, có khí độ Đế vương, hơn nữa An Nguyệt Hằng có ân với hắn, cho nên hắn đương nhiên sẽ đi theo An Nguyệt Hằng.
Bắc Yến vương ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt chính khí, Mộc Tịch Bắc xa xa nhìn qua, chỉ cảm thấy rất có khí khái nam nhi đỉnh thiên lập địa, lại càng có phong độ của một Đại tướng, đúng là anh hùng hảo hán hào hùng vạn trượng.
" Chuẩn bị thu binh. " Mộc Tịch Bắc nhìn thấy dưới thành chồng chất càng ngày càng nhiều thi thể, nhàn nhạt mở miệng.
Tiếng trống trận rất nhanh liền thay đổi tiết tấu, các binh sĩ đã bắt đầu chậm rãi lui lại, nhưng vẫn còn ngăn cản một trận.
Hồng Hưng lại nhất quyết muốn phân thắng bại cùng Bắc Yến Vương, Bắc Yến vương có thể nói là một tướng lãnh danh vọng cực cao, không chỉ ở triều này, mà còn được Tiên Hoàng ưu ái, có thể nghĩ, nếu như mình chiến thắng Bắc Yến vương, thì thanh danh của mình nháy mắt sẽ cực kì vang dội.
So với tích lũy chiến công qua từng trận chiến đến thu hoạch được uy vọng cùng quyền thế thậm chí là đường tắt để có địa vị, thì trực tiếp vặn ngã người có địa vị cao nhất, đó mới là biện pháp hữu hiệu nhất cũng là đơn giản nhất lúc này.
Cho nên Bắc Yến vương ở trước mặt mình, Hồng Hưng tự nhiên là động tâm tư, nhất là hôm nay quân địch ít đến đáng thương, tự nhiên là thời cơ tốt nhất tru sát Bắc Yến vương!
Hai người đều là vương giả trong hàng tướng lãnh, chỉ là Hồng Hưng so với Bắc Yến vương lại vẫn thiếu đi một chút khí thế kinh tâm động phách, hoặc là nói nhìn Bắc Yến vương liền biết người này tâm tư bình tĩnh hơn người, nhưng Hồng Hưng lại bình thường hơn rất nhiều.
Binh khí của Hồng Hưng là đồng chùy, đủ để chống lại Khai Sơn phủ của Bắc Yến vương.
Trong chớp mắt, hai người đã giao chiến mấy hiệp, ai cũng không xuống ngựa, hơn nữa Bắc Yến vương vững vàng chiếm thế thượng phong, điều này không khỏi làm sắc mặt Hồng Hưng càng thêm khó coi, lau vết máu nơi khóe miệng, lần nữa vung ra đồng chùy.
Tề Tuấn ngồi ở xa xa thấy vậy, cũng đứng lên, nhìn quân địch có ý thối lui, nhíu mày, dặn dò cái gì đó với hai tên phó tướng võ công cao cường bên cạnh.
Hai tên Phó tướng gật gật đầu, không lâu sau, một tên phó tướng trong đó đi tới giữa sân, gia nhập vào trận đọ sức, Hồng Hưng bất mãn liếc nhìn Tề Tuấn một cái, loại hành vi tiểu nhân này, khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, nhưng trong lòng hắn cũng biết, nếu như chiến tiếp, sợ là mình sẽ bị thua thê thảm, ngược lại liền bỏ qua tâm tư ấy, phối hợp với tên phó tướng kia.
Quân của Bắc Yến vương không có vội vã lùi lại, quân của Hồng Hưng cũng ngừng lại, hai quân nhìn chăm chú vào trận đọ sức giữa sân, khi nhìn thấy quân địch vậy mà hèn hạ tăng thêm người đọ sức, Cấm Vệ quân do Bắc Yến Vương dẫn đầu đều rất phẫn nộ, không ít người liền muốn xông lên phía trước.
Lại bị Ân Mạc Ly và Phó Dĩ Lam không biết đi xuống từ khi nào cản lại, có người trong lòng bất mãn, nhưng cũng biết bây giờ địch nhiều ta ít, tiến lên cũng là chịu chết, ngược lại đều nhẫn nhịn, đem phần bất mãn này đặt ở trong lòng.
Bởi vì có tên phó tướng gia nhập, nên thế cục giữa sân mơ hồ có chút biến hóa, nhưng Bắc Yến vương quyết không phải chỉ là hư danh, vì thế, cho dù là hai người liên thủ, vẫn không phải đối thủ của Bắc Yến vương, chỉ là Bắc Yến vương một thân một mình đấu với hai người, có vẻ hơi phí sức thôi.
Lúc tất cả mọi người xem đến hừng hực, trầm trồ khen hay, lại không biết từ chỗ nào mọc ra một tên Phó tướng, Bắc Yến vương bị hai người cuốn lấy, tên kia lăng không vọt lên, trường mâu chỉ thẳng vào tim Bắc Yến vương, một tay Bắc Yến Vương cầm Khai Sơn Phủ bị thiết chùy của Hồng Hưng áp chế, tay kia thì bị tên phó tướng kia cuốn lấy, đành phải ngửa cả người ra sau, nhưng lại bởi vì Hồng Hưng lại tiếp tục ra tay, nên Bắc Yến vương phải nhảy xuống ngựa.
Thiết chùy Hồng Hưng đuổi sát không tha, nện xuống giữa đầu, đại đao của phó tướng còn lại cũng chém ngang, Bắc Yến vương lăn một vòng khỏi chỗ, đáng tiếc, tên Phó tướng lăng không mà đến kia lại tiếp tục bay lên, một thanh trường mâu đâm thẳng vào trái tim Bắc Yên vương.
Bắc Yến vương lảo đảo một bước, vung Khai Sơn Phủ trong tay, chém ngang người tên phó tướng kia, tay còn lại cầm búa chém xuống đầu Hồng Hưng, Hồng Hưng không ngờ lồng ngực của Bắc Yến vương bị thương, mà còn có thể hung mãnh như vậy, né tránh không kịp, đầu liền bị chặt đứt, hiện ra hình một cái bát lớn bị mẻ.
Quân địch nháy mắt yên tĩnh hẳn, đó là chủ tướng của bọn họ! Tề Tuấn cũng bước lên trước một bước, thần tình nghiêm túc nhìn xung quanh.
Bắc Yến vương chung quy khó mà chống đỡ được, cả người ngã xuống dưới, tên phó tướng còn lại liền cầm đại đao nhắm ngay Bắc Yến vương.
" Cha! " Phó Dĩ Lam kinh hô ra tiếng, chạy về phía trước.
Ân Mạc Ly cũng lập tức đuổi kịp, cũng may Phó Dĩ Lam khinh công vô địch, lại bởi vì khoảng cách không xa lắm, cho nên liền đá bay đao trong tay ra.
Hai quân lại tiếp tục xông lên chém giết, Phó Dĩ Lam và Ân Mạc Ly cùng hai tên binh sĩ chạy đến nâng Bắc Yến vương trở về.
Tề Tuấn nhìn chăm chú vào bóng lưng của Bắc Yến vương, nhìn thấy hai chân hắn kéo lê trên đất, hoàn toàn là bị kéo đi, nhớ lại một màn vừa rồi, trường mâu kia hẳn là xuyên qua tim hắn, như vậy Bắc Yến vương sợ là cửu tử nhất sinh.
Hai quân chém giết một lát, Mộc Tịch Bắc dẫn đầu quân đội liền bắt đầu rút lui, quân địch rất nhanh liền tràn vào Kính Thành, nhưng đám người Mộc Tịch Bắc đã sớm chuẩn bị xong, cho dù đuổi sát bước tiến của bọn họ, vẫn như cũ để đám người Mộc Tịch Bắc thoát khỏi Kính Thành, tiến vào Hoa Thành.
Tề Tuấn không cho người tiếp tục đuổi theo, bởi vì không bao lâu nữa, ba mươi vạn nhân mã tấn công quân doanh phe mình sẽ chạy đến, bây giờ chủ soái đã chết, thứ nhất cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, thứ hai cần thông báo cho An Nguyệt Hằng mau phái binh tới chi viện, bây giờ năm mươi vạn đại quân, chỉ còn không đến ba mươi vạn, muốn tiếp tục chiến đấu, sợ là có chút phí sức.
Những Cấm Vệ quân thoát khỏi Kính Thành chạy đến Hoa Thành cả đám đều chật vật không chịu nổi, nhưng cũng may Hoa Thành đã sớm chuẩn bị sẵn dược vật cùng lương thực, nên khi một đoàn tướng sĩ vừa tiến vào Hoa Thành, lập tức được chăm sóc vô cùng tốt.
Mộc Tịch Bắc nhìn binh sĩ ngã trái ngã phải tùy tiện tựa ở dưới tường thành, không ít người đã bị mất đi tay chân hoặc là mới thêm mấy cái lỗ máu, thế nhưng lúc nàng đi qua, mắt vẫn không chớp nhìn về phía nàng.
Cái này khiến trong lòng Mộc Tịch Bắc hơi đau nhức, người thượng vị tranh nhau, hi sinh vĩnh viễn đều là những tướng sĩ vô tội này, có ai biết, nhà của bọn họ cũng có thê tử cùng con cái đang đợi, có ai biết, phụ mẫu bọn họ tóc bạc trắng đang bồi hồi chờ bọn hắn trở về.
Nhưng từ trước đến giờ không có chiến tranh nào mà không đổ máu, việc nàng có thể làm, chỉ là đem thương vong giảm xuống đến mức thấp nhất.
Mộc Tịch Bắc không nói gì, cũng không có chủ động giúp đỡ ai băng bó, chỉ là mỗi lúc đi qua, nàng sẽ thân thiết dùng tay sờ vào đầu những binh sĩ còn cao hơn nàng vài thước kia, hoặc là nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của bọn họ.
Hoặc là thấy ai không chịu nổi thống khổ gào thét đau đớn, nàng sẽ an tĩnh chờ ở một bên, chỉ đơn giản như vậy, lại làm cho vô số nam nhi đổ máu cũng không đổ lệ bị cảm động, bởi vì bọn họ thấy được, trong đôi mắt lãnh đạm kia, rõ ràng có quan tâm.
Mộc Tịch Bắc đứng ở giữa đám người, nhìn nam nhi ngồi đầy đất, nhẹ giọng nói: " Ta nhất định sẽ làm cho các ngươi về nhà đoàn tụ cùng người nhà. "
Cũng không biết có bao nhiêu người nghe thấy được câu nói này, thế nhưng, khi bọn họ trông thấy nữ tử được bao phủ dưới ánh nắng trời chiều, dường như bọn họ có thể nhìn thấy ánh sáng của hi vọng, có thể trông thấy tương lai.
Lúc Mộc Tịch Bắc trở lại trong doanh trướng, Bắc Yến vương còn đang được chữa trị, mãi cho đến đêm khuya, Bắc Yến vương vẫn chưa tỉnh lại
Mà Ngũ Tư Tư thì tốt hơn rất nhiều, một kích kia đâm xuyên qua ngực, nhưng không thương tổn tới trái tim, hơn nữa bởi vì cứu chữa kịp thời, cho nên rất nhanh đã tỉnh lại.
Triệu Loan Kiệt đỡ Ngũ Tư Tư chờ ở bên ngoài doanh trướng của Bắc Yến vương, Phó Dĩ Lam thì khóc đến đỏ mắt, không còn ương ngạnh cùng tươi cười trước đó.
Mộc Tịch Bắc an tĩnh đứng ở một bên, ánh nến chiếu rọi vào trên mặt nàng, đen tối không rõ, Ân Mạc Ly quay sang nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, tâm tư khẽ nhúc nhích, nàng đang nghĩ cái gì? Lại muốn làm cái gì? Vì sao trực giác cho hắn biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy?
Ở xa đế đô An Nguyệt Hằng nhận được tin tức của Tề Tuấn, lông mày dính chặt lại với nhau, nghĩ đến nữ tử mảnh mai kia, thần sắc có chút khó coi, chỉ mười vạn nhân mã mà lại khó đối phó như thế, nếu nói nàng là Tịch Tình, hắn thật sự tin!
Bây giờ hoàng cung đã bị hắn chiếm lĩnh, hắn cũng luôn ở trong hoàng cung ra lệnh, tất cả đại thần đi theo hắn cũng đều vào cung bẩm báo, ngoại trừ Hoàng đế còn chưa diệt được, thì hắn đã là Đế vương hữu danh vô thực rồi.
Nhìn cung điện tầng tầng lớp lớp, ca múa mừng cảnh thái bình không thể nghe thấy chém giết ngoài kia, Kim Long Ngọc Phượng nhảy múa bay lượn, cung điện mà hắn ngây người hơn hai mươi năm, bây giờ trong mắt hắn rốt cục trở nên khác biệt.
Hắn, sắp là chủ nhân nơi này rồi! Sắp là chủ nhân toàn bộ Tây La rồi!
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ao hoa sen bên ngoài, An Nguyệt Hằng mở miệng nói với một đám tâm phúc chờ ở sau lưng: " Trực tiếp cho Tề Tuấn làm chủ soái, tăng thêm cho hắn năm mươi vạn nhân mã, nếu như không tiêu diệt được người của Hoàng đế, trực tiếp đưa đầu tới gặp ta. "
" Vương gia, năm mươi vạn nhân mã có phải quá nhiều hay không! Hơn nữa Bắc Yến vương tám phần là sống không nổi, cái này thật sự là không cần thiết... " Mấy người trong lòng đều nghi hoặc, trong tay An Nguyệt Hằng tổng cộng chỉ có một trăm tám mươi vạn nhân mã, nếu như lần này lại tăng thêm năm mươi vạn, thế thì hơn một nửa binh mã đều đã giao cho Tề Tuấn yếu ớt kia, về công về tư, đều khiến những tướng lãnh này cảm thấy không ổn.
An Nguyệt Hằng lại không giải thích, hắn biết Tịch Tình có bao nhiêu cân lượng, thời điểm kiếp trước hắn vẫn luôn đề phòng nàng, bây giờ nàng trở nên càng lợi hại hơn, thì sao hắn có thể không cẩn thận chống lại!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Hô hô. Hôm nay là ngày thi. Còn có hai môn ngày tám và ngày mười, tháng này cho tác giả nghỉ ba ngày, đoán chừng tháng này ta sẽ làm ~ Đoán chừng ngày tám chín mười ta sẽ xin nghỉ ba ngày ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.