Chương 247: Chương 184: Cổ có giải dược
Cố Nam Yên
03/08/2018
Về phần mũ phượng khăn quàng vai, Ân Cửu Dạ làm chủ, mũ phượng chọn một cái khảm mười hai nhánh Kim Phượng, mũ phượng đính mấy ngàn hạt trân châu, phía trên rủ xuống vô số dây tua kim sắc, xa xỉ dị thường, khe hở giữa trân châu thì dùng đá quý màu xanh lam lấp đầy, chỉ vừa nhìn, liền cảm thấy chói mắt sáng bừng, làm bầu trời đầy sao cũng bị hạ thấp xuống.
Đồ trang sức chọn dùng hai cây trâm cửu loan, hai Phượng vĩ xuyên mã não mẫu đơn màu đỏ, chín cây trâm nhỏ ngọc bích, hai chuỗi dây tua.
Mà bởi vì hình thái phong phú, sau khi loại bỏ một loạt đồ trang sức, thì hai người cũng không nóng lòng chọn ngay vào hôm đó.
Cuộc sống của hai người rất bình thản, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, duy nhất khác biệt với dĩ vãng chính là, Mộc Tịch Bắc vẫn bị khóa ở trong căn phòng xa hoa này, xích sắt trên tay chưa từng được gỡ bỏ, chỉ là Ân Cửu Dạ vẫn luôn rất quan tâm chăm sóc cho nàng.
Mộc Tịch Bắc cũng không thèm để ý, có nam nhân này ở bên cạnh, nàng cũng không cảm thấy nhàm chán, tuy rằng phạm vi hoạt động chỉ có một góc như vậy, nhưng thời gian lại cứ từng ngày từng ngày trôi qua.
Theo thời gian càng ngày càng ít, sinh mệnh của cổ trùng cũng càng ngày càng yếu, theo đó mà đến là tinh lực của Mộc Tịch Bắc cũng càng ngày càng không tốt, trở nên càng ngày càng thích ngủ, cả người cũng không có tinh thần gì.
Ân Cửu Dạ vẫn luôn ở bên nàng không chịu đi, lại càng ôn nhu hơn, không có một chút tính tình gì.
Chỉ là ngoại trừ nơi này của Mộc Tịch Bắc, thì cả tòa Phủ thái tử đều bao phủ ở trong hơi thở ngột ngạt áp lực, người người trong lòng run sợ, không rét mà run.
Ngắn ngủi mấy ngày, Ân Cửu Dạ không biết đã giết bao nhiêu người.
Mười ngày trước, nha hoàn châm trà bị đánh chết, bảy ngày trước, nha hoàn sắp xếp y phục cho Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc bị loạn côn đánh chết, năm ngày trước, nha hoàn động vào trâm cài trân châu của Mộc Tịch Bắc bị ném giếng, ba ngày trước, vị đầu bếp thứ bảy bị kéo đi bãi tha ma.
Mà ngay trong hôm nay, sau khi Mộc Tịch Bắc vừa mới nằm ngủ.
Ân Cửu Dạ liền xuất hiện tại đại sảnh, trong sảnh đứng một đám hắc y nhân mặt quỷ, từng người đều không dám thở mạnh, mà trên sàn nhà càng là một mảnh hỗn độn, thê thảm vô cùng.
" Rầm " Một tiếng, một cái ấm trà cuối cùng trên bàn cũng bị văng ra ngoài, nện thẳng vào chân Sơ Nhất.
" Người đâu! Mộc Tịch Hàm đâu! " Ân Cửu Dạ nổi giận nói.
Sơ Nhất cúi đầu rất thấp, hắn thật sự là đánh giá thấp thực lực hiện nay của Mộc Tịch Hàm, không nói bản thân nàng ta, mà bên người nàng ta lại còn có mấy lão nhân võ công cực cao có thể xưng là quái vật, hình như là trưởng lão của Đông Du, những người hắn mang theo căn bản không phải đối thủ, mà Mộc Tịch Hàm hình như cố ý tha cho bọn họ một mạng, nếu không không biết phải có bao nhiêu người bỏ mạng lại nơi đó rồi.
" Hồi bẩm chủ tử, Mộc Tịch Hàm nói ba ngày sau mời chủ tử gặp tại Đệ Nhất Lâu. " Sơ Nhất cúi đầu nói.
Dựa theo tính tình của bọn hắn, nếu như Ân Cửu Dạ nói muốn gặp ai, bình thường bọn hắn đều sẽ trực tiếp chộp tới, mà không phải để Ân Cửu Dạ chờ, cho nên bây giờ người đã không mang đến, ngược lại còn hẹn gặp vào ba ngày sau, liền nói rõ bọn người Sơ Nhất bị thua.
Ân Cửu Dạ trầm mặc, ba ngày sau, vậy thời gian của Bắc Bắc chỉ còn lại bảy ngày.
" Vậy tình huống của Thánh nữ hiện tại như thế nào? " Ân Cửu Dạ ép buộc chính mình phải tỉnh táo.
Sơ Nhị lạnh lùng nói: " Nay tình cảnh của Thánh nữ hiện tại cũng rất khó khăn, có tâm hỗ trợ, lại bị người quản chế."
Ân Cửu Dạ nổi trận lôi đình, một chưởng đánh nát cái bàn bên cạnh thành mảnh vỡ.
Xoay tay lại túm lấy Sơ Nhất và Sơ Nhị, nắm chặt cổ áo của hai người: " Các ngươi làm việc như vậy à?"
Sơ Nhất và Sơ Nhị cúi đầu trầm mặc không nói.
Ân Cửu Dạ quăng hai người ra cửa, Sơ Nhất và Sơ Nhị đều bị ngã đụng mạnh vào khung cửa.
"Cút!" Ân Cửu Dạ trầm giọng nói, bên trong xen lẫn lửa giận vô biên.
Sơ Nhất Sơ Nhị và tất cả mọi người ở phía dưới sắc mặt đều không được tốt lắm, lại chỉ an tĩnh lui xuống dưới.
Ân Cửu Dạ lại ngồi một hồi, liền có người đến ôm quyền, nói là Mộc Tịch Bắc tỉnh lại.
Ân Cửu Dạ ngửa đầu uống một chén trà, nơi lỏng cổ áo, mới vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện ở trước mặt Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc mặc trung y màu trắng, ba búi tóc đen như mặt nước rối tung, nhìn rất dịu dàng, vẻ mặt hơi tái nhợt nhưng khi Ân Cửu Dạ đến lại treo nụ cười nhợt nhạt, khiến cho người ta nhịn không được vội vàng muốn ôm nàng vào trong ngực cẩn thận che chở.
" Đói bụng chưa? " Ân Cửu Dạ khẽ hỏi.
Mộc Tịch Bắc lắc đầu: " Ta cũng không phải heo, cả ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn."
Ân Cửu Dạ từ chối cho ý kiến, không nói thêm gì, chỉ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong lòng mình, vuốt ve gương mặt của nàng.
Ba ngày sau, Ân Cửu Dạ chờ Mộc Tịch Bắc ngủ rồi mới đi tới Đệ Nhất Lâu
Lúc đến nơi Mộc Tịch Hàm đã chờ sẵn ở chỗ này, nàng ta chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh phía dưới khách điếm.
Lúc Ân Cửu Dạ đi vào cửa chính của khách điếm, liền nhận ra phía trên có người đang chăm chú nhìn mình, lúc này liền đứng bất động ở tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên.
Mộc Tịch Hàm đối diện với con ngươi tối đen của nam nhân, trong lòng đột nhiên cứng lại, dường như lại nhớ lại sự vô tình của nam nhân trong ngõ hẻm ngày hôm đó.
Sau khi Ân Cửu Dạ rời đi, những tên khất cái kia vẫn tiếp tục làm ra loại chuyện hèn mọn đó với nàng, nàng tuyệt vọng, biết mình sợ là không sống qua hôm nay.
Mà ngay lúc mấy tên ăn mày khoái hoạt xong đang muốn giết mình, lại đột nhiên xuất hiện hai lão nhân tóc hoa râm, một người thân hình thấp bé, một người thì cao gầy.
Hai người ra tay tàn nhẫn, trong nháy mắt mấy tên ăn mày liền mất mạng.
Sau đó, hai người mang nàng về khách điếm, một tên lão nhân trong đó bắt mạch xem bệnh cho nàng, về sau lại cho dùng một ít dược vật, dưới sự điều dưỡng cẩn thận nàng mới dần dần khôi phục.
Đợi đến khi nàng hoàn toàn khôi phục, hai người kia liền nói với nàng nàng chính là Thánh nữ có huyết thống thuần chính nhất của Đông Du, chỉ là năm đó mẫu thân nàng bị người hãm hại, mới có thể khiến nàng lưu lạc dân gian.
Mà sau khi bọn họ đưa nàng về Đông Du, liền dạy nàng không ít bí thuật Đông Du, đồng thời lật đổ Thánh nữ hiện tại, giam lỏng nàng ta.
Có điều trong Đông Du cũng không phải tất cả mọi người đều ủng hộ nàng, vẫn có rất nhiều thế lực ủng hộ Thánh nữ hiện tại, đây cũng là nguyên nhân không thể giết chết Thánh nữ hiện tại.
Mộc Tịch Hàm biết, những người này bồi dưỡng mình chỉ có một bộ phận rất nhỏ là thật sự nhìn trúng chuyện huyết mạch, mà trong đó có rất nhiều người lại cảm thấy mình dễ khống chế, có thể làm con rối của bọn hắn, mới có thể hao tâm tổn phí ủng hộ nàng như vậy.
Nhưng vậy thì sao, nàng không quan tâm nàng rốt cuộc có phải Thánh nữ Đông Du hay không, nàng chỉ cần những người này có thể giúp nàng báo thù là được rồi, dựa vào cái gì nàng phải nhận hết cực khổ cùng khuất nhục, còn Mộc Tịch Bắc lại có thể nhận hết sủng ái cái gì cần có đều có.
Lúc Ân Cửu Dạ đẩy cửa vào, ánh mắt dẫn đầu rơi vào hai lão nhân sau lưng Mộc Tịch Hàm, hai người nội lực khá cao, một người chỉ hơi kém hắn một chút, còn một người thì yếu hơn hắn ba phần, nếu như hai người liên thủ, hắn cơ hồ không có xác suất thắng.
Có cao thủ hộ tống như vậy, cũng khó trách bọn Sơ Nhất phải ăn không ít quả đắng trở lại.
Có điều khiển Ân Cửu Dạ hơi nheo mắt lại chính là, tên lão nhân thấp lùn hắn đã từng gặp qua, ngày đó hắn cùng Mộc Tịch Bắc tham gia thu săn, có một ngày hắn đưa Mộc Tịch Bắc về doanh, liền nhận ra sau lưng luôn có người theo dõi, đợi đến khi Mộc Tịch Bắc rời đi, hắn liền tung ra một chưởng, mà người kia qua loa tiếp chiêu, lại bị văng ra ngoài.
Sau đó quay người chạy đi, mặc dù hắn không thể hoàn toàn khẳng định hình dáng của người đó, nhưng nay xem lại, chính là người này không sai.
Nếu như người này là trưởng lão Đông Du, vậy khó trách sẽ có nội lực cao như vậy, cũng không trách mình từ đầu đến cuối đều không tra ra lai lịch của ông ta.
" Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp." Mộc Tịch Hàm dẫn đầu mở miệng.
Ân Cửu Dạ dừng ánh mắt trên người Mộc Tịch Hàm, một thân hắc bào nhìn có vẻ quỷ dị, áo khoác hắc sa cùng màu, trên hắc sa dùng kim tuyến phác hoạ ra hình vẽ quỷ dị, trên mặt cũng dùng hắc sa che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Ân Cửu Dạ vẻ mặt bình tĩnh, như cũ yên lặng không có một chút biểu tình, đứng ở tại chỗ cũng không đi đến ngồi trước bàn, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: " Giải dược."
Mộc Tịch Hàm phát ra tiếng cười như chuông bạc lại có vẻ hơi quỷ dị, đứng dậy đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, đối mặt với hắn nói: " Thái tử điện hạ thật đúng là một chút cũng không thay đổi, vẫn luôn coi cô muội muội kia của ta như bảo bối."
Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều nhếch môi, nhìn về phía Mộc Tịch Hàm trong mắt lại không chút nào che giấu sát ý của mình.
Mộc Tịch Hàm tham luyến nhìn dung nhan của Ân Cửu Dạ, vẫn không khỏi tim đập nhanh nhớ tới sự tàn nhẫn của hắn lúc trước, Ân Cửu Dạ, ta yêu ngươi như vậy, vậy nổi thống khổ ngươi gây ra cho ta hãy trả lại từng cái một lên trên người Mộc Tịch Bắc của ngươi đi.
Mộc Tịch Hàm nhẹ tay khoác lên trên người Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ nhăn mày tung ra một chưởng, ngay lúc muốn đánh vào người Mộc Tịch Hàm, tên lão giả hôm đó đột nhiên xuất thủ tiếp lấy một chưởng này.
Hai chưởng gặp nhau, lão giả liên tục lui lại mấy bước.
Còn dưới chân Ân Cửu Dạ thì nhiều hơn hai cái hố, một màn này không khỏi khiến hai người nhận ra, võ công của Ân Cửu Dạ hình như cao hơn bọn họ không ít.
Mộc Tịch Hàm lại cười nói: " Nếu chúng ta không được Thái tử chào đón như thế, ta thấy vẫn sớm trở về thì hơn."
Ân Cửu Dạ lạnh giọng mở miệng gạt ra hai câu: " Giải dược, điều kiện."
Mộc Tịch Hàm hơi sững sờ, nhưng trong lòng thì toát ra vô số lửa giận, vì sao nàng yêu hắn như thế, hắn lại hờ hững, lại nguyện ý vì Mộc Tịch Bắc mà trả giá vô số điều kiện.
" Được, giải dược giải cổ đúng là có, nhưng bởi vì quá mức trân quý, nên ta vẫn còn muốn suy nghĩ thật kỹ điều kiện này mới được. " Mộc Tịch Hàm mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, liền quay người rời đi.
Mộc Tịch Hàm sững sốt: " Sao vậy, không muốn có?"
Ân Cửu Dạ đưa lưng về phía Mộc Tịch Hàm mở miệng nói: " Điều kiện."
Mộc Tịch Hàm cười lạnh một tiếng: " Ngươi như vậy có một chút thái độ cầu người sao?"
Ân Cửu Dạ không hề động, Mộc Tịch Hàm lại nói: " Cầu người không phải nên có dáng vẻ của cầu người sao? Hay là nói Thái tử điện hạ Tây La cầu người cũng phải cao hơn người một bậc."
Tính tình Ân Cửu Dạ vốn cũng không tốt, nếu không phải bởi vì trong tay nàng ta có giải dược, làm sao để cho nàng ta ngạo mạn như vậy được.
Ân Cửu Dạ chậm rãi quay lại, nhìn về phía Mộc Tịch Hàm ánh mắt lạnh lùng mà buốt giá.
Mộc Tịch Hàm hơi lui về sau một bước, có điều lại đi lên phía trước, hai tay khoác lên trên người Ân Cửu Dạ, nhìn qua giống như đang dựa vào trên người hắn: " Ngươi ở bên ta một đêm, giải dược liền đưa cho ngươi thế nào?"
Ân Cửu Dạ lại cười quỷ dị, nhìn Mộc Tịch Hàm từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng nói:
" Một nữ nhân dâm đãng bị ăn mày chơi qua, vậy mà cũng vọng tưởng bò lên giường của ta, hay là ngươi cho rằng ngươi thành Thánh nữ Đông Du, thân phận liền cao quý hơn."
Mộc Tịch Hàm hơi sững sờ, sắc mặt khó coi lợi hại.
" Được, Ân Cửu Sanh, ta xem ngươi kiêu ngạo đến khi nào, nhất định sẽ có ngày người phải đến cầu ta! " Mộc Tịch Hàm cười nhạo nói.
Trong mắt Ân Cửu Dạ lướt qua một vệt sáng, hôm nay hắn đến đây chỉ là muốn xác định xem sinh tử cổ này có giải dược hay không thôi, mà nhìn phản ứng của Mộc Tịch Hàm, là thật sự có giải dược, điều này không khỏi khiến tâm hắn nhẹ nhàng thở ra.
" Cầu ngươi? Ngươi cũng xứng! "
Khinh thường trong mắt Ân Cửu Dạ quá rõ ràng, trong mắt Mộc Tịch Hàm đột nhiên dấy lên ngọn lửa vô tận.
Trong con ngươi tối đen của Ân Cửu Dạ hiện lên một tia tính kế, nhớ tới Mộc Chính Đức giao cho mình bảy viên lưu ly châu, không khỏi hơi nắm chắc với cách giải cổ trên người Mộc Tịch Bắc.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Các bé yêu, chương này thiếu một chút lót dạ hôm qua, đêm nay còn có một canh hôm nay, nhưng có thể sẽ tối nay, không thể đúng giờ. Xong ta sẽ lập tức lăn về nhà, sau mới bắt đầu ngẫu mạnh mẽ lên... Ô ô, một ngày mệt chết ta
Đồ trang sức chọn dùng hai cây trâm cửu loan, hai Phượng vĩ xuyên mã não mẫu đơn màu đỏ, chín cây trâm nhỏ ngọc bích, hai chuỗi dây tua.
Mà bởi vì hình thái phong phú, sau khi loại bỏ một loạt đồ trang sức, thì hai người cũng không nóng lòng chọn ngay vào hôm đó.
Cuộc sống của hai người rất bình thản, thật giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, duy nhất khác biệt với dĩ vãng chính là, Mộc Tịch Bắc vẫn bị khóa ở trong căn phòng xa hoa này, xích sắt trên tay chưa từng được gỡ bỏ, chỉ là Ân Cửu Dạ vẫn luôn rất quan tâm chăm sóc cho nàng.
Mộc Tịch Bắc cũng không thèm để ý, có nam nhân này ở bên cạnh, nàng cũng không cảm thấy nhàm chán, tuy rằng phạm vi hoạt động chỉ có một góc như vậy, nhưng thời gian lại cứ từng ngày từng ngày trôi qua.
Theo thời gian càng ngày càng ít, sinh mệnh của cổ trùng cũng càng ngày càng yếu, theo đó mà đến là tinh lực của Mộc Tịch Bắc cũng càng ngày càng không tốt, trở nên càng ngày càng thích ngủ, cả người cũng không có tinh thần gì.
Ân Cửu Dạ vẫn luôn ở bên nàng không chịu đi, lại càng ôn nhu hơn, không có một chút tính tình gì.
Chỉ là ngoại trừ nơi này của Mộc Tịch Bắc, thì cả tòa Phủ thái tử đều bao phủ ở trong hơi thở ngột ngạt áp lực, người người trong lòng run sợ, không rét mà run.
Ngắn ngủi mấy ngày, Ân Cửu Dạ không biết đã giết bao nhiêu người.
Mười ngày trước, nha hoàn châm trà bị đánh chết, bảy ngày trước, nha hoàn sắp xếp y phục cho Ân Cửu Dạ và Mộc Tịch Bắc bị loạn côn đánh chết, năm ngày trước, nha hoàn động vào trâm cài trân châu của Mộc Tịch Bắc bị ném giếng, ba ngày trước, vị đầu bếp thứ bảy bị kéo đi bãi tha ma.
Mà ngay trong hôm nay, sau khi Mộc Tịch Bắc vừa mới nằm ngủ.
Ân Cửu Dạ liền xuất hiện tại đại sảnh, trong sảnh đứng một đám hắc y nhân mặt quỷ, từng người đều không dám thở mạnh, mà trên sàn nhà càng là một mảnh hỗn độn, thê thảm vô cùng.
" Rầm " Một tiếng, một cái ấm trà cuối cùng trên bàn cũng bị văng ra ngoài, nện thẳng vào chân Sơ Nhất.
" Người đâu! Mộc Tịch Hàm đâu! " Ân Cửu Dạ nổi giận nói.
Sơ Nhất cúi đầu rất thấp, hắn thật sự là đánh giá thấp thực lực hiện nay của Mộc Tịch Hàm, không nói bản thân nàng ta, mà bên người nàng ta lại còn có mấy lão nhân võ công cực cao có thể xưng là quái vật, hình như là trưởng lão của Đông Du, những người hắn mang theo căn bản không phải đối thủ, mà Mộc Tịch Hàm hình như cố ý tha cho bọn họ một mạng, nếu không không biết phải có bao nhiêu người bỏ mạng lại nơi đó rồi.
" Hồi bẩm chủ tử, Mộc Tịch Hàm nói ba ngày sau mời chủ tử gặp tại Đệ Nhất Lâu. " Sơ Nhất cúi đầu nói.
Dựa theo tính tình của bọn hắn, nếu như Ân Cửu Dạ nói muốn gặp ai, bình thường bọn hắn đều sẽ trực tiếp chộp tới, mà không phải để Ân Cửu Dạ chờ, cho nên bây giờ người đã không mang đến, ngược lại còn hẹn gặp vào ba ngày sau, liền nói rõ bọn người Sơ Nhất bị thua.
Ân Cửu Dạ trầm mặc, ba ngày sau, vậy thời gian của Bắc Bắc chỉ còn lại bảy ngày.
" Vậy tình huống của Thánh nữ hiện tại như thế nào? " Ân Cửu Dạ ép buộc chính mình phải tỉnh táo.
Sơ Nhị lạnh lùng nói: " Nay tình cảnh của Thánh nữ hiện tại cũng rất khó khăn, có tâm hỗ trợ, lại bị người quản chế."
Ân Cửu Dạ nổi trận lôi đình, một chưởng đánh nát cái bàn bên cạnh thành mảnh vỡ.
Xoay tay lại túm lấy Sơ Nhất và Sơ Nhị, nắm chặt cổ áo của hai người: " Các ngươi làm việc như vậy à?"
Sơ Nhất và Sơ Nhị cúi đầu trầm mặc không nói.
Ân Cửu Dạ quăng hai người ra cửa, Sơ Nhất và Sơ Nhị đều bị ngã đụng mạnh vào khung cửa.
"Cút!" Ân Cửu Dạ trầm giọng nói, bên trong xen lẫn lửa giận vô biên.
Sơ Nhất Sơ Nhị và tất cả mọi người ở phía dưới sắc mặt đều không được tốt lắm, lại chỉ an tĩnh lui xuống dưới.
Ân Cửu Dạ lại ngồi một hồi, liền có người đến ôm quyền, nói là Mộc Tịch Bắc tỉnh lại.
Ân Cửu Dạ ngửa đầu uống một chén trà, nơi lỏng cổ áo, mới vẻ mặt bình tĩnh xuất hiện ở trước mặt Mộc Tịch Bắc.
Mộc Tịch Bắc mặc trung y màu trắng, ba búi tóc đen như mặt nước rối tung, nhìn rất dịu dàng, vẻ mặt hơi tái nhợt nhưng khi Ân Cửu Dạ đến lại treo nụ cười nhợt nhạt, khiến cho người ta nhịn không được vội vàng muốn ôm nàng vào trong ngực cẩn thận che chở.
" Đói bụng chưa? " Ân Cửu Dạ khẽ hỏi.
Mộc Tịch Bắc lắc đầu: " Ta cũng không phải heo, cả ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn."
Ân Cửu Dạ từ chối cho ý kiến, không nói thêm gì, chỉ ôm Mộc Tịch Bắc vào trong lòng mình, vuốt ve gương mặt của nàng.
Ba ngày sau, Ân Cửu Dạ chờ Mộc Tịch Bắc ngủ rồi mới đi tới Đệ Nhất Lâu
Lúc đến nơi Mộc Tịch Hàm đã chờ sẵn ở chỗ này, nàng ta chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh phía dưới khách điếm.
Lúc Ân Cửu Dạ đi vào cửa chính của khách điếm, liền nhận ra phía trên có người đang chăm chú nhìn mình, lúc này liền đứng bất động ở tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên.
Mộc Tịch Hàm đối diện với con ngươi tối đen của nam nhân, trong lòng đột nhiên cứng lại, dường như lại nhớ lại sự vô tình của nam nhân trong ngõ hẻm ngày hôm đó.
Sau khi Ân Cửu Dạ rời đi, những tên khất cái kia vẫn tiếp tục làm ra loại chuyện hèn mọn đó với nàng, nàng tuyệt vọng, biết mình sợ là không sống qua hôm nay.
Mà ngay lúc mấy tên ăn mày khoái hoạt xong đang muốn giết mình, lại đột nhiên xuất hiện hai lão nhân tóc hoa râm, một người thân hình thấp bé, một người thì cao gầy.
Hai người ra tay tàn nhẫn, trong nháy mắt mấy tên ăn mày liền mất mạng.
Sau đó, hai người mang nàng về khách điếm, một tên lão nhân trong đó bắt mạch xem bệnh cho nàng, về sau lại cho dùng một ít dược vật, dưới sự điều dưỡng cẩn thận nàng mới dần dần khôi phục.
Đợi đến khi nàng hoàn toàn khôi phục, hai người kia liền nói với nàng nàng chính là Thánh nữ có huyết thống thuần chính nhất của Đông Du, chỉ là năm đó mẫu thân nàng bị người hãm hại, mới có thể khiến nàng lưu lạc dân gian.
Mà sau khi bọn họ đưa nàng về Đông Du, liền dạy nàng không ít bí thuật Đông Du, đồng thời lật đổ Thánh nữ hiện tại, giam lỏng nàng ta.
Có điều trong Đông Du cũng không phải tất cả mọi người đều ủng hộ nàng, vẫn có rất nhiều thế lực ủng hộ Thánh nữ hiện tại, đây cũng là nguyên nhân không thể giết chết Thánh nữ hiện tại.
Mộc Tịch Hàm biết, những người này bồi dưỡng mình chỉ có một bộ phận rất nhỏ là thật sự nhìn trúng chuyện huyết mạch, mà trong đó có rất nhiều người lại cảm thấy mình dễ khống chế, có thể làm con rối của bọn hắn, mới có thể hao tâm tổn phí ủng hộ nàng như vậy.
Nhưng vậy thì sao, nàng không quan tâm nàng rốt cuộc có phải Thánh nữ Đông Du hay không, nàng chỉ cần những người này có thể giúp nàng báo thù là được rồi, dựa vào cái gì nàng phải nhận hết cực khổ cùng khuất nhục, còn Mộc Tịch Bắc lại có thể nhận hết sủng ái cái gì cần có đều có.
Lúc Ân Cửu Dạ đẩy cửa vào, ánh mắt dẫn đầu rơi vào hai lão nhân sau lưng Mộc Tịch Hàm, hai người nội lực khá cao, một người chỉ hơi kém hắn một chút, còn một người thì yếu hơn hắn ba phần, nếu như hai người liên thủ, hắn cơ hồ không có xác suất thắng.
Có cao thủ hộ tống như vậy, cũng khó trách bọn Sơ Nhất phải ăn không ít quả đắng trở lại.
Có điều khiển Ân Cửu Dạ hơi nheo mắt lại chính là, tên lão nhân thấp lùn hắn đã từng gặp qua, ngày đó hắn cùng Mộc Tịch Bắc tham gia thu săn, có một ngày hắn đưa Mộc Tịch Bắc về doanh, liền nhận ra sau lưng luôn có người theo dõi, đợi đến khi Mộc Tịch Bắc rời đi, hắn liền tung ra một chưởng, mà người kia qua loa tiếp chiêu, lại bị văng ra ngoài.
Sau đó quay người chạy đi, mặc dù hắn không thể hoàn toàn khẳng định hình dáng của người đó, nhưng nay xem lại, chính là người này không sai.
Nếu như người này là trưởng lão Đông Du, vậy khó trách sẽ có nội lực cao như vậy, cũng không trách mình từ đầu đến cuối đều không tra ra lai lịch của ông ta.
" Thái tử điện hạ, đã lâu không gặp." Mộc Tịch Hàm dẫn đầu mở miệng.
Ân Cửu Dạ dừng ánh mắt trên người Mộc Tịch Hàm, một thân hắc bào nhìn có vẻ quỷ dị, áo khoác hắc sa cùng màu, trên hắc sa dùng kim tuyến phác hoạ ra hình vẽ quỷ dị, trên mặt cũng dùng hắc sa che kín, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Ân Cửu Dạ vẻ mặt bình tĩnh, như cũ yên lặng không có một chút biểu tình, đứng ở tại chỗ cũng không đi đến ngồi trước bàn, mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: " Giải dược."
Mộc Tịch Hàm phát ra tiếng cười như chuông bạc lại có vẻ hơi quỷ dị, đứng dậy đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, đối mặt với hắn nói: " Thái tử điện hạ thật đúng là một chút cũng không thay đổi, vẫn luôn coi cô muội muội kia của ta như bảo bối."
Ân Cửu Dạ từ đầu đến cuối đều nhếch môi, nhìn về phía Mộc Tịch Hàm trong mắt lại không chút nào che giấu sát ý của mình.
Mộc Tịch Hàm tham luyến nhìn dung nhan của Ân Cửu Dạ, vẫn không khỏi tim đập nhanh nhớ tới sự tàn nhẫn của hắn lúc trước, Ân Cửu Dạ, ta yêu ngươi như vậy, vậy nổi thống khổ ngươi gây ra cho ta hãy trả lại từng cái một lên trên người Mộc Tịch Bắc của ngươi đi.
Mộc Tịch Hàm nhẹ tay khoác lên trên người Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ nhăn mày tung ra một chưởng, ngay lúc muốn đánh vào người Mộc Tịch Hàm, tên lão giả hôm đó đột nhiên xuất thủ tiếp lấy một chưởng này.
Hai chưởng gặp nhau, lão giả liên tục lui lại mấy bước.
Còn dưới chân Ân Cửu Dạ thì nhiều hơn hai cái hố, một màn này không khỏi khiến hai người nhận ra, võ công của Ân Cửu Dạ hình như cao hơn bọn họ không ít.
Mộc Tịch Hàm lại cười nói: " Nếu chúng ta không được Thái tử chào đón như thế, ta thấy vẫn sớm trở về thì hơn."
Ân Cửu Dạ lạnh giọng mở miệng gạt ra hai câu: " Giải dược, điều kiện."
Mộc Tịch Hàm hơi sững sờ, nhưng trong lòng thì toát ra vô số lửa giận, vì sao nàng yêu hắn như thế, hắn lại hờ hững, lại nguyện ý vì Mộc Tịch Bắc mà trả giá vô số điều kiện.
" Được, giải dược giải cổ đúng là có, nhưng bởi vì quá mức trân quý, nên ta vẫn còn muốn suy nghĩ thật kỹ điều kiện này mới được. " Mộc Tịch Hàm mở miệng nói.
Ân Cửu Dạ lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, liền quay người rời đi.
Mộc Tịch Hàm sững sốt: " Sao vậy, không muốn có?"
Ân Cửu Dạ đưa lưng về phía Mộc Tịch Hàm mở miệng nói: " Điều kiện."
Mộc Tịch Hàm cười lạnh một tiếng: " Ngươi như vậy có một chút thái độ cầu người sao?"
Ân Cửu Dạ không hề động, Mộc Tịch Hàm lại nói: " Cầu người không phải nên có dáng vẻ của cầu người sao? Hay là nói Thái tử điện hạ Tây La cầu người cũng phải cao hơn người một bậc."
Tính tình Ân Cửu Dạ vốn cũng không tốt, nếu không phải bởi vì trong tay nàng ta có giải dược, làm sao để cho nàng ta ngạo mạn như vậy được.
Ân Cửu Dạ chậm rãi quay lại, nhìn về phía Mộc Tịch Hàm ánh mắt lạnh lùng mà buốt giá.
Mộc Tịch Hàm hơi lui về sau một bước, có điều lại đi lên phía trước, hai tay khoác lên trên người Ân Cửu Dạ, nhìn qua giống như đang dựa vào trên người hắn: " Ngươi ở bên ta một đêm, giải dược liền đưa cho ngươi thế nào?"
Ân Cửu Dạ lại cười quỷ dị, nhìn Mộc Tịch Hàm từ trên xuống dưới, sau đó mở miệng nói:
" Một nữ nhân dâm đãng bị ăn mày chơi qua, vậy mà cũng vọng tưởng bò lên giường của ta, hay là ngươi cho rằng ngươi thành Thánh nữ Đông Du, thân phận liền cao quý hơn."
Mộc Tịch Hàm hơi sững sờ, sắc mặt khó coi lợi hại.
" Được, Ân Cửu Sanh, ta xem ngươi kiêu ngạo đến khi nào, nhất định sẽ có ngày người phải đến cầu ta! " Mộc Tịch Hàm cười nhạo nói.
Trong mắt Ân Cửu Dạ lướt qua một vệt sáng, hôm nay hắn đến đây chỉ là muốn xác định xem sinh tử cổ này có giải dược hay không thôi, mà nhìn phản ứng của Mộc Tịch Hàm, là thật sự có giải dược, điều này không khỏi khiến tâm hắn nhẹ nhàng thở ra.
" Cầu ngươi? Ngươi cũng xứng! "
Khinh thường trong mắt Ân Cửu Dạ quá rõ ràng, trong mắt Mộc Tịch Hàm đột nhiên dấy lên ngọn lửa vô tận.
Trong con ngươi tối đen của Ân Cửu Dạ hiện lên một tia tính kế, nhớ tới Mộc Chính Đức giao cho mình bảy viên lưu ly châu, không khỏi hơi nắm chắc với cách giải cổ trên người Mộc Tịch Bắc.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Các bé yêu, chương này thiếu một chút lót dạ hôm qua, đêm nay còn có một canh hôm nay, nhưng có thể sẽ tối nay, không thể đúng giờ. Xong ta sẽ lập tức lăn về nhà, sau mới bắt đầu ngẫu mạnh mẽ lên... Ô ô, một ngày mệt chết ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.