Chương 22: Chương 20: Đày đi thôn trang
Cố Nam Yên
03/08/2018
Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Lấy lại tinh thần, Mộc Chính Đức lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Mộc Tịch Bắc một đường hướng về phòng trước mà đi, làm nha hoàn dọc đường đều kinh ngạc, dù sao nhiều năm qua lão gia chưa từng thân cận với vị tiểu thư nào như vậy.
Đi đến phòng trước, nhìn thấy ánh mắt mọi người, Mộc Tịch Bắc liền tự giác thả tay Mộc Chính Đức ra, đi đến bên người Mộc Tịch Hàm, Mộc Chính Đức nhíu nhíu mày, nhìn tỷ tỷ mình đang ngồi ở chủ vị, rồi đi qua ngồi ở một bên, mở miệng nói với người đứng ở phía sau:
" Đặt thêm một cái ghế ở chỗ này đi! "
Hạ nhân rất nhanh mang đến một cái ghế, mọi người đều không rõ vì sao Mộc Chính Đức làm như vậy:
" Bắc Bắc, đến đây, ngồi bên cạnh cha."
Mộc Chính Đức chỉ chỉ cái ghế bên cạnh cách người ông không đến nửa thước.
Mộc Tịch Bắc cả kinh, mặc dù nàng biết liên tiếp trải qua mấy chuyện này, Mộc Chính Đức sẽ nhớ đến đứa con gái bị xa lánh này, nhưng không nghĩ tới đường đường Thừa tướng lại ngây thơ như vậy, thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng tính toán chi li cỡ này.
Mộc Tịch Hàm cũng nhìn về phía muội muội của mình, rõ ràng cảm thấy giữa phụ thân và muội muội tựa hồ có gì đó không đúng.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi tới, dù sao trong tình cảnh này, từ chối lại có chút làm ra vẻ.
Đợi cho mọi người ổn định lại, Mộc Chính Đức liền mở miệng nói:
" Dẫn Mộc Kiến Ninh tới đây, cái đồ bất hiếu!"
Mộc Kiến Ninh bị nhốt một buổi tối, sáng sớm liền bị người ta mang lên, vẻ mặt hết sức tiều tụy, một thân váy dài kiều diễm bách điệp tiên váy đã hơi dơ dáy bẩn thỉu.
" Ngươi đồ nghiệp chướng, không ngờ tâm tư lại ác độc như vậy, lại dám dùng thủ đoạn độc ác như thế hãm hại muội muội của mình, rắp tâm ở đâu! "
Mộc Chính Đức vừa mở miệng đã chỉ trích một trận, không giống như trước sẽ tra xét nguyên do, điều này ít nhiều khiến mọi người nhìn ra chút manh mối, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đang ngồi bên cạnh Mộc Chính Đức.
" Cha, con... Con chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, ghen tị với muội muội mà thôi, không phải thật sự muốn hại Ngũ muội muội... "
Trong lúc nhất thời Mộc Kiến Ninh cũng không biết nên nói cái gì, ngẫm lại tính tình Thừa tướng, dứt khoát cứ mềm mỏng trước.
" Đúng vậy, lão gia, Kiến Ninh từ nhỏ chỉ là một đứa nhỏ thứ xuất, chưa từng thấy qua vật gì tốt, nên mới bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, nhưng đáy lòng nó là một đứa bé lương thiện. "
Thôi di nương cũng mở miệng lên tiếng cầu tình nói.
Hiện tại Mộc Chính Đức cũng không nói cụ thể muốn xử phạt Mộc Kiến Ninh như thế nào, nên người bên ngoài cũng không tiện mở miệng, không biết nên nói cái gì, sợ lửa cháy đổ thêm dầu.
" Thứ xuất thì thế nào, phủ Thừa Tướng thiếu nó ăn, hay là thiếu nó mặc!"
Mộc Chính Đức quát lớn, dư quang rơi vào khuôn mặt bình thản của Mộc Tịch Bắc, trong lòng mềm nhũn, quần áo của đứa bé kia đều bị giặt tới trắng bệch, những năm này mình rốt cuộc có bao nhiêu vô liêm sỉ!
" Được rồi, không cần nói nữa, phạt hai mươi gậy, trực tiếp đưa Tam tiểu thư đày đến thôn trang đi! "
Dường như Mộc Chính Đức đã mất hết kiên nhẫn, còn nghĩ nếu không phải những người này tìm mọi cách cản trở, có lẽ ông sẽ phát hiện Bắc Bắc là đứa nhỏ đáng yêu cỡ nào.
Mọi người sững sờ, đày đến thôn trang? Cái này có phải hơi nặng tay không, nếu một tiểu thư thật sự bị đày đến thôn trang, tương đương từ tiểu thư sẽ biến thành nha hoàn hạ đẳng, đến đó không có ai quản ngươi là nha hoàn hay là tiểu thư, chỉ có thể làm việc!
" Lão gia, không thể a lão gia, Kiến Ninh nó còn nhỏ như vậy, sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy! "
Thôi di nương quỳ trên mặt đất dùng đầu gối đi về phía trước, dừng lại dưới chân Mộc Chính Đức, hai mắt đỏ hoe, nước mắt xoạt xoạt rơi xuống.
Mộc Kiến Ninh dường như hồ đồ rồi, không tin được sẽ thành ra thế này, nếu thật sự bị đày đến thôn trang tám phần sẽ không về được, vì vậy vội vàng kêu gào lên:
" Cha, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, van cầu người cho con thêm một cơ hội nữa. "
Thôi di nương thấy Mộc Chính Đức nhíu chặt lông mày, trong lòng vừa động, trực tiếp chuyển hướng Mộc Tịch Bắc:
" Ngũ tiểu thư, van cầu ngài đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt với Kiến Ninh, con muốn di nương làm cái gì di nương đều nguyện ý, chỉ van cầu tiểu thư cầu tình với lão gia."
Nước mắt Thôi di nương làm ướt vạt áo Mộc Tịch Bắc, hai tay nắm thật chặt mép váy của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc giống như bị kinh hãi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt diễm lệ của Thôi di nương trước mắt.
Bộ dạng ngu ngơ kia làm Mộc Chính Đức đau lòng một trận, nháy mắt ra hiệu, liền sai người kéo Thôi di nương đi xuống, không cho bà tới gần Mộc Tịch Bắc nữa, sau đó quay đầu giống như dụ dỗ hài tử:
" Bắc Bắc ngoan, không cần sợ, cha sẽ bảo vệ con."
Mộc Tịch Bắc cúi mắt, nhẹ gật đầu, Mộc Chính Đức kiên nhẫn mở miệng nói tiếp:
" Bắc Bắc, con trở về chuẩn bị một chút đi, cha mang con đi dạo phố, nhất định lâu rồi con không được ra ngoài chơi qua, hôm nay cha dẫn con ra ngoài."
Mọi người thấy Thừa tướng có chút khác thường, không ai dám nói gì cả, tiếng gào khóc của Thôi di nương cùng Mộc Kiến Ninh còn quanh quẩn cách đó không xa, Mộc Chính Đức lại giống như không nghe thấy.
" Còn không hành hình, chờ cái gì nữa! "
Mộc Chính Đức có chút bực mình!
Theo âm thanh Mộc Kiến Ninh bị đánh bằng roi vang lên, mọi người cũng liền tản ra, tự mình trở về.
Đi đến chỗ hoa viên, Thôi di nương lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, quỳ gối bên chân của Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ ngăn cản ở trước người, vẫn duy trì một khoảng cách.
" Ngũ tiểu thư, van cầu ngài, van cầu ngài cầu xin lão gia, cho dù ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài."
Hai mắt Thôi di nương mơ hồ đẫm lệ.
Có lẽ Mộc Kiến Ninh chỉ nghe qua ở thôn trang rất vất vả, lại không biết được vất vả cỡ nào, năm đó nàng đã từng ngẫu nhiên đi ngang qua, nhìn thấy người ở đó có bộ dáng gì, đều là những nữ nhân tráng kiện hung hãn.
" Thôi di nương, di nương làm cái gì vậy, con chẳng qua chỉ là một thứ nữ khắc chết mẹ đẻ, nói chuyện làm sao có phân lượng, hôm nay trở lạnh rồi, gì không nên quỳ ở trên mặt đất, sớm trở về đi. "
Giọng nói Mộc Tịch Bắc phá lệ êm tai.
Kiếp trước nàng đã từng là nông phu nhân từ nương tay, cứu con rắn lại bị gặm ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn dư lại, đời này, vẫn là thôi đi!
Huống chi Thôi di nương còn có đứa nhỏ nằm trong tay Liễu Chi Lan, xem như lưu lại Mộc Kiến Ninh, vẫn như cũ là cừu nhân của nàng.
" Ngũ tiểu thư, ngài tỉnh tỉnh...."
Thôi di nương vẫn đập đầu như cũ, tựa hồ đem toàn bộ hy vọng ký thác vào trên người Mộc Tịch Bắc.
" Thôi di nương, đây là Thanh Thạch tán, người sau khi ăn vào sẽ nôn mửa tiêu chảy, hết sức yếu ớt, nếu như di nương bỏ được liền biết nên làm như thế nào. "
Mộc Tịch Bắc đột nhiên thay đổi sắc mặt, lời nói ra đủ làm hai mắt Thôi di nương sung huyết.
Mộc Tịch Bắc mất hết kiên nhẫn, trực tiếp vượt qua Thôi di nương rời đi, những người có ý đồ tổn thương nàng, một cái nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Thôi di nương thoáng cái bị khí thế bén nhọn của Mộc Tịch Bắc làm cho ngây ngẩn cả người, bà hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, nếu để cho thân thể Mộc Kiến Ninh suy yếu, thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi, có lẽ lão gia sẽ mềm lòng bỏ qua, để nàng dưỡng khỏi bệnh lại đi.
Chỉ có điều, dù sao dược hiệu của Thanh Thạch tán cũng cực mạnh, phải xem bà có muốn đánh cược hay không, nếu như lão gia thật sự sinh lòng thương hại, tối thiểu Mộc Kiến Ninh còn có thể được sống ở trong phủ, nhưng nếu như... Sẽ không, lão gia sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, Thôi di nương run rẩy nhặt lên gói thuốc trên mặt đất.
Nhớ tới đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như hai thanh đao kia, lại khiến bà không tự chủ được sinh ra một trận run rẩy, nhưng trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ không nên có.
" Bắc Bắc, xong chưa, cha đã chuẩn bị xong. "
Mộc Chính Đức ở trước cổng tiểu viện của Mộc Tịch Bắc cao giọng thét lên, giống như là đứa bé, nhìn một chút tiểu viện đơn sơ, trong lòng lại sinh ra một cỗ chua xót.
" Dạ, đã xong. "
Mộc Tịch Bắc đẩy cửa ra, vẫn một thân y phục như trước, kỳ thật Mộc Chính Đức nói để cho nàng chuẩn bị, nhưng cũng chỉ có Mộc Chính Đức cần chuẩn bị mà thôi.
Ánh mắt Mộc Chính Đức sáng lên, lại cầm lấy tay Mộc Tịch Bắc đặt trong tay mình, hết sức vui vẻ.
Mộc Tịch Bắc có chút bài xích Mộc Chính Đức luôn luôn gần gũi như vậy, thu tay lại, nhưng không tránh thoát được, chỉ cảm thấy đôi tay thật khoan dung hữu lực.
Thanh Từ cùng quản gia đi theo phía sau hai người, Mộc Chính Đức thỉnh thoảng lại nói gì đó lấy lòng Mộc Tịch Bắc, còn Mộc Tịch Bắc thì câu được câu không đáp lại.
Bóng dáng của Mộc Tịch Hàm từ sau núi giả đi ra, nhìn hai bóng dáng hài hòa kia, sững sờ không biết nghĩ cái gì.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Trán... Xem ra mộc Chính Đức là muốn làm cha tốt, Ừmh, đây là một người cha không sợ chết của thời đại ~o(n_n)o Ha ha ~
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Lấy lại tinh thần, Mộc Chính Đức lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Mộc Tịch Bắc một đường hướng về phòng trước mà đi, làm nha hoàn dọc đường đều kinh ngạc, dù sao nhiều năm qua lão gia chưa từng thân cận với vị tiểu thư nào như vậy.
Đi đến phòng trước, nhìn thấy ánh mắt mọi người, Mộc Tịch Bắc liền tự giác thả tay Mộc Chính Đức ra, đi đến bên người Mộc Tịch Hàm, Mộc Chính Đức nhíu nhíu mày, nhìn tỷ tỷ mình đang ngồi ở chủ vị, rồi đi qua ngồi ở một bên, mở miệng nói với người đứng ở phía sau:
" Đặt thêm một cái ghế ở chỗ này đi! "
Hạ nhân rất nhanh mang đến một cái ghế, mọi người đều không rõ vì sao Mộc Chính Đức làm như vậy:
" Bắc Bắc, đến đây, ngồi bên cạnh cha."
Mộc Chính Đức chỉ chỉ cái ghế bên cạnh cách người ông không đến nửa thước.
Mộc Tịch Bắc cả kinh, mặc dù nàng biết liên tiếp trải qua mấy chuyện này, Mộc Chính Đức sẽ nhớ đến đứa con gái bị xa lánh này, nhưng không nghĩ tới đường đường Thừa tướng lại ngây thơ như vậy, thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng tính toán chi li cỡ này.
Mộc Tịch Hàm cũng nhìn về phía muội muội của mình, rõ ràng cảm thấy giữa phụ thân và muội muội tựa hồ có gì đó không đúng.
Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi tới, dù sao trong tình cảnh này, từ chối lại có chút làm ra vẻ.
Đợi cho mọi người ổn định lại, Mộc Chính Đức liền mở miệng nói:
" Dẫn Mộc Kiến Ninh tới đây, cái đồ bất hiếu!"
Mộc Kiến Ninh bị nhốt một buổi tối, sáng sớm liền bị người ta mang lên, vẻ mặt hết sức tiều tụy, một thân váy dài kiều diễm bách điệp tiên váy đã hơi dơ dáy bẩn thỉu.
" Ngươi đồ nghiệp chướng, không ngờ tâm tư lại ác độc như vậy, lại dám dùng thủ đoạn độc ác như thế hãm hại muội muội của mình, rắp tâm ở đâu! "
Mộc Chính Đức vừa mở miệng đã chỉ trích một trận, không giống như trước sẽ tra xét nguyên do, điều này ít nhiều khiến mọi người nhìn ra chút manh mối, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Mộc Tịch Bắc đang ngồi bên cạnh Mộc Chính Đức.
" Cha, con... Con chỉ nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, ghen tị với muội muội mà thôi, không phải thật sự muốn hại Ngũ muội muội... "
Trong lúc nhất thời Mộc Kiến Ninh cũng không biết nên nói cái gì, ngẫm lại tính tình Thừa tướng, dứt khoát cứ mềm mỏng trước.
" Đúng vậy, lão gia, Kiến Ninh từ nhỏ chỉ là một đứa nhỏ thứ xuất, chưa từng thấy qua vật gì tốt, nên mới bị mỡ heo làm tâm trí mê muội, nhưng đáy lòng nó là một đứa bé lương thiện. "
Thôi di nương cũng mở miệng lên tiếng cầu tình nói.
Hiện tại Mộc Chính Đức cũng không nói cụ thể muốn xử phạt Mộc Kiến Ninh như thế nào, nên người bên ngoài cũng không tiện mở miệng, không biết nên nói cái gì, sợ lửa cháy đổ thêm dầu.
" Thứ xuất thì thế nào, phủ Thừa Tướng thiếu nó ăn, hay là thiếu nó mặc!"
Mộc Chính Đức quát lớn, dư quang rơi vào khuôn mặt bình thản của Mộc Tịch Bắc, trong lòng mềm nhũn, quần áo của đứa bé kia đều bị giặt tới trắng bệch, những năm này mình rốt cuộc có bao nhiêu vô liêm sỉ!
" Được rồi, không cần nói nữa, phạt hai mươi gậy, trực tiếp đưa Tam tiểu thư đày đến thôn trang đi! "
Dường như Mộc Chính Đức đã mất hết kiên nhẫn, còn nghĩ nếu không phải những người này tìm mọi cách cản trở, có lẽ ông sẽ phát hiện Bắc Bắc là đứa nhỏ đáng yêu cỡ nào.
Mọi người sững sờ, đày đến thôn trang? Cái này có phải hơi nặng tay không, nếu một tiểu thư thật sự bị đày đến thôn trang, tương đương từ tiểu thư sẽ biến thành nha hoàn hạ đẳng, đến đó không có ai quản ngươi là nha hoàn hay là tiểu thư, chỉ có thể làm việc!
" Lão gia, không thể a lão gia, Kiến Ninh nó còn nhỏ như vậy, sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy! "
Thôi di nương quỳ trên mặt đất dùng đầu gối đi về phía trước, dừng lại dưới chân Mộc Chính Đức, hai mắt đỏ hoe, nước mắt xoạt xoạt rơi xuống.
Mộc Kiến Ninh dường như hồ đồ rồi, không tin được sẽ thành ra thế này, nếu thật sự bị đày đến thôn trang tám phần sẽ không về được, vì vậy vội vàng kêu gào lên:
" Cha, con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, van cầu người cho con thêm một cơ hội nữa. "
Thôi di nương thấy Mộc Chính Đức nhíu chặt lông mày, trong lòng vừa động, trực tiếp chuyển hướng Mộc Tịch Bắc:
" Ngũ tiểu thư, van cầu ngài đại nhân đại lượng, không nên chấp nhặt với Kiến Ninh, con muốn di nương làm cái gì di nương đều nguyện ý, chỉ van cầu tiểu thư cầu tình với lão gia."
Nước mắt Thôi di nương làm ướt vạt áo Mộc Tịch Bắc, hai tay nắm thật chặt mép váy của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc giống như bị kinh hãi, ngơ ngác nhìn khuôn mặt diễm lệ của Thôi di nương trước mắt.
Bộ dạng ngu ngơ kia làm Mộc Chính Đức đau lòng một trận, nháy mắt ra hiệu, liền sai người kéo Thôi di nương đi xuống, không cho bà tới gần Mộc Tịch Bắc nữa, sau đó quay đầu giống như dụ dỗ hài tử:
" Bắc Bắc ngoan, không cần sợ, cha sẽ bảo vệ con."
Mộc Tịch Bắc cúi mắt, nhẹ gật đầu, Mộc Chính Đức kiên nhẫn mở miệng nói tiếp:
" Bắc Bắc, con trở về chuẩn bị một chút đi, cha mang con đi dạo phố, nhất định lâu rồi con không được ra ngoài chơi qua, hôm nay cha dẫn con ra ngoài."
Mọi người thấy Thừa tướng có chút khác thường, không ai dám nói gì cả, tiếng gào khóc của Thôi di nương cùng Mộc Kiến Ninh còn quanh quẩn cách đó không xa, Mộc Chính Đức lại giống như không nghe thấy.
" Còn không hành hình, chờ cái gì nữa! "
Mộc Chính Đức có chút bực mình!
Theo âm thanh Mộc Kiến Ninh bị đánh bằng roi vang lên, mọi người cũng liền tản ra, tự mình trở về.
Đi đến chỗ hoa viên, Thôi di nương lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, quỳ gối bên chân của Mộc Tịch Bắc, Thanh Từ ngăn cản ở trước người, vẫn duy trì một khoảng cách.
" Ngũ tiểu thư, van cầu ngài, van cầu ngài cầu xin lão gia, cho dù ta làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp ngài."
Hai mắt Thôi di nương mơ hồ đẫm lệ.
Có lẽ Mộc Kiến Ninh chỉ nghe qua ở thôn trang rất vất vả, lại không biết được vất vả cỡ nào, năm đó nàng đã từng ngẫu nhiên đi ngang qua, nhìn thấy người ở đó có bộ dáng gì, đều là những nữ nhân tráng kiện hung hãn.
" Thôi di nương, di nương làm cái gì vậy, con chẳng qua chỉ là một thứ nữ khắc chết mẹ đẻ, nói chuyện làm sao có phân lượng, hôm nay trở lạnh rồi, gì không nên quỳ ở trên mặt đất, sớm trở về đi. "
Giọng nói Mộc Tịch Bắc phá lệ êm tai.
Kiếp trước nàng đã từng là nông phu nhân từ nương tay, cứu con rắn lại bị gặm ngay cả mảnh xương vụn cũng không còn dư lại, đời này, vẫn là thôi đi!
Huống chi Thôi di nương còn có đứa nhỏ nằm trong tay Liễu Chi Lan, xem như lưu lại Mộc Kiến Ninh, vẫn như cũ là cừu nhân của nàng.
" Ngũ tiểu thư, ngài tỉnh tỉnh...."
Thôi di nương vẫn đập đầu như cũ, tựa hồ đem toàn bộ hy vọng ký thác vào trên người Mộc Tịch Bắc.
" Thôi di nương, đây là Thanh Thạch tán, người sau khi ăn vào sẽ nôn mửa tiêu chảy, hết sức yếu ớt, nếu như di nương bỏ được liền biết nên làm như thế nào. "
Mộc Tịch Bắc đột nhiên thay đổi sắc mặt, lời nói ra đủ làm hai mắt Thôi di nương sung huyết.
Mộc Tịch Bắc mất hết kiên nhẫn, trực tiếp vượt qua Thôi di nương rời đi, những người có ý đồ tổn thương nàng, một cái nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Thôi di nương thoáng cái bị khí thế bén nhọn của Mộc Tịch Bắc làm cho ngây ngẩn cả người, bà hiểu được ý tứ của Mộc Tịch Bắc, nếu để cho thân thể Mộc Kiến Ninh suy yếu, thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi, có lẽ lão gia sẽ mềm lòng bỏ qua, để nàng dưỡng khỏi bệnh lại đi.
Chỉ có điều, dù sao dược hiệu của Thanh Thạch tán cũng cực mạnh, phải xem bà có muốn đánh cược hay không, nếu như lão gia thật sự sinh lòng thương hại, tối thiểu Mộc Kiến Ninh còn có thể được sống ở trong phủ, nhưng nếu như... Sẽ không, lão gia sẽ không tuyệt tình như vậy đâu, Thôi di nương run rẩy nhặt lên gói thuốc trên mặt đất.
Nhớ tới đôi mắt trắng đen rõ ràng giống như hai thanh đao kia, lại khiến bà không tự chủ được sinh ra một trận run rẩy, nhưng trong lòng lại nảy sinh suy nghĩ không nên có.
" Bắc Bắc, xong chưa, cha đã chuẩn bị xong. "
Mộc Chính Đức ở trước cổng tiểu viện của Mộc Tịch Bắc cao giọng thét lên, giống như là đứa bé, nhìn một chút tiểu viện đơn sơ, trong lòng lại sinh ra một cỗ chua xót.
" Dạ, đã xong. "
Mộc Tịch Bắc đẩy cửa ra, vẫn một thân y phục như trước, kỳ thật Mộc Chính Đức nói để cho nàng chuẩn bị, nhưng cũng chỉ có Mộc Chính Đức cần chuẩn bị mà thôi.
Ánh mắt Mộc Chính Đức sáng lên, lại cầm lấy tay Mộc Tịch Bắc đặt trong tay mình, hết sức vui vẻ.
Mộc Tịch Bắc có chút bài xích Mộc Chính Đức luôn luôn gần gũi như vậy, thu tay lại, nhưng không tránh thoát được, chỉ cảm thấy đôi tay thật khoan dung hữu lực.
Thanh Từ cùng quản gia đi theo phía sau hai người, Mộc Chính Đức thỉnh thoảng lại nói gì đó lấy lòng Mộc Tịch Bắc, còn Mộc Tịch Bắc thì câu được câu không đáp lại.
Bóng dáng của Mộc Tịch Hàm từ sau núi giả đi ra, nhìn hai bóng dáng hài hòa kia, sững sờ không biết nghĩ cái gì.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Trán... Xem ra mộc Chính Đức là muốn làm cha tốt, Ừmh, đây là một người cha không sợ chết của thời đại ~o(n_n)o Ha ha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.