Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 263: Chương 200: Thay đổi như chong chóng

Cố Nam Yên

03/08/2018

" Các ngươi còn không tránh ra, chẳng lẽ muốn lấy tính mạng bệ hạ sao? " Thái hậu tức giận quát lớn, nhưng trong lòng thì đã có tính toán của riêng mình.

Bà vốn muốn cùng nhau diệt khẩu cả Cô Tô Uyển cùng những sát thủ này, chỉ là tình huống hiện giờ, Cô Tô Uyển chậm chạp không chịu động thủ, chỉ có thả người ra, bảo đảm cho nàng ta một con đường sống, nàng ta mới chịu động thủ, mà về phần Cô Tô Uyển có thật sự giết Hoàng đế hay không, điểm này Thái hậu vẫn tương đối yên tâm, bởi vì năm đó chuyện nhất mạch Cô Tô diệt môn bà cũng xem ở trong mắt.

Cho nên, một khi Cô Tô Uyển khống chế Hoàng đế rời khỏi hoàng cung, bảo đảm các nàng an toàn, vậy các nàng nhất định sẽ giết chết Hoàng đế.

Đám đại thần có người mở miệng phản bác: " Nhưng mà Thái hậu nương nương.. Nếu như thả người. An toàn của Bệ hạ liền không được bảo đảm..."

Thái hậu nghe xong, lập tức mắng: " Chẳng lẽ hiện tại ngươi có thể cam đoan bệ hạ an toàn sao? Một đám giá áo túi cơm, cần các ngươi làm cái gì không biết!"

Đại thần kia nghe xong, có chút tức giận bất bình, nhưng cũng không dám lên tiếng nữa.

Cô Tô Uyển cũng thông minh, đoản kiếm trong tay nắm chặt hơn chút nữa: " Chuẩn bị cho ta chín con khoái mã, nhanh! Trong thời gian nửa chén trà nếu như ta không nhìn thấy, các ngươi hãy đợi nhặt xác của cẩu hoàng đế này đi!"

" Còn không đi mau! Còn đợi cái gì nữa! " Thái hậu lạnh lùng nói, trong giọng nói đều là lo lắng cùng thân thiết.

Rất nhanh, đã có người đi xuống chuẩn bị khoái mã, thời gian so với tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều, cứ việc Long Tiên Hương trong đại điện vẫn tản ra như cũ, thế nhưng trong không khí lại quanh quẩn hơi thở binh hoảng mã loạn, làm cho lòng người sợ hãi không thôi.

" Thái hậu nương nương ngựa tới rồi... Ngựa tới rồi. " Một thị vệ rất nhanh đã chạy vào, trên mặt đều là mồ hôi.

" Ngựa đã tới, các ngươi có thể đi rồi. " Thái hậu nhìn một đám thích khách vũ nữ mở miệng nói.

Cô Tô Uyển đẩy Hoàng đế đi về phía trước, Thái hậu lại ở sau lưng tiếp tục mở miệng nói: " Nếu như Hoàng đế bị thương nửa phần lông tơ, ai gia nhất định bắt cả nhà các ngươi phải chôn cùng!"

Khóe miệng Cô Tô Uyển hiện lên một tia trào phúng mở miệng nói: " Cả nhà ta đã bị Hoàng đế diệt rồi, cho nên Thái hậu nương nương không cần uy hiếp thêm đâu."

Khóe miệng Thái hậu hiện lên một tia tàn nhẫn: " Hôm nay ai gia khuyên ngươi, vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi, nếu như Hoàng đế thiếu một sợi tóc, chân trời góc biển, ai gia nhất định cũng sẽ phái người truy sát các ngươi đến cùng!"

Cô Tô Uyển không nói gì thêm, dường như cũng biết giờ phút này không phải thời điểm tốt, đẩy Hoàng đế từng bước một cảnh giác đi về phía trước: " Tránh ra!"

Các binh sĩ từng bước tránh ra đường lui, Cô Tô Uyển từng chút một đi về phía trước, mắt thấy tất cả binh sĩ ngăn cản bọn họ đã sắp nhường ra một con đường, một âm thanh ôn hòa lại đột nhiên vang lên:

" Bao vây bọn họ lại! Một người cũng không được thả ra!"

Mọi người đầu tiên là sững sốt, sau đó theo thanh âm nhìn lại, chính là Mộc Tịch Bắc đang từ trong đám người bước ra.

Thái hậu nhìn thấy Mộc Tịch Bắc trong mắt lóe lên một tia sát ý, giống như hàn đao ngàn năm, từng đao chém mạnh vào trên người Mộc Tịch Bắc.

" Mộc Tịch Bắc, ngươi đây là muốn mưu hại bệ hạ sao? Xem ra những thích khách này quả nhiên là có quan hệ mật thiết với ngươi! " Thái hậu một khi bắt được cơ hội sẽ không bỏ qua.

Mộc Tịch Bắc lại cười nói: " Thái hậu nương nương nói đùa, mặc dù các nàng đúng là thích khách, thế nhưng ngài không có bằng chứng lại đem chuyện này quy tội trên người ta, tóm lại là khó mà làm người tin phục được."

" Hừ! Ngươi nói thật dễ nghe, bây giờ tính mạng Hoàng đế đang treo trên sợi dây, ngươi lại mưu toan cho những binh sĩ này bao vây thích khách, nếu như bức bọn họ nóng nảy, khó đảm bảo sẽ không cá chết lưới rách, nguy hiểm đến tính mạng của Hoàng đế! Ngươi đây không phải lòng mang ý đồ xấu thì là cái gì? " Thái hậu đứng ở trên đài cao, đầu móng tay thoa sơn đỏ tươi chỉ thẳng Mộc Tịch Bắc ở phía dưới.

Ở trong mắt Thái hậu, những binh sĩ này đều là Ân Cửu Dạ mang đến, cho nên có Thái tử ở đây, một khi Mộc Tịch Bắc mở miệng, bọn họ nhất định sẽ nghe lời của nàng ta.

Mà mặt khác, Thái hậu cũng đang ám chỉ cho Cô Tô Uyển nên làm trọng thương Hoàng đế trước, nhờ vào đó trắng trợn uy hiếp những người này, vì để tránh cho Hoàng đế bị thương lần nữa, những người này chỉ có thể thả các nàng rời đi, các nàng mới có lợi thế đàm phán.

Mà không phải như bây giờ, Hoàng đế ngoại trừ kinh hãi quá độ, thì vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, đây cũng không phải điều bà muốn.

Cô Tô Uyển nghiễm nhiên hiểu được ám chỉ của Thái hậu, giơ lên đoản kiếm trong tay, liền muốn đâm vào đầu vai Hoàng đế.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấu ý đồ của nàng ta, mở miệng ngăn cản nói: " Cô Tô cô nương màn vũ đạo này không khỏi diễn quá mức ra sức rồi."

Cô Tô Uyển nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, kiếm trong tay nắm chặt hơn một chút.

" Cái này còn phải đa tạ Quận chúa cho ta cơ hội này. " Cô Tô Uyển nghiễm nhiên cũng nhìn ra Mộc Tịch Bắc cũng không hề có ý tốt với mình.

Mộc Tịch Bắc rủ xuống con ngươi, mở miệng nói: " Nếu màn trình diễn này là do ta sắp xếp, như vậy hiện tại ta cho rằng nó nên kết thúc rồi."

Cô Tô Uyển nhất thời không hiểu ý tứ trong lời nói của Mộc Tịch Bắc, chỉ cho rằng Mộc Tịch Bắc đang thuyết phục nàng dừng tay, muốn hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình. ( Dùng đạo lý làm người ta hiểu, dùng tình cảm làm người ta cảm động)

Thái hậu thấy vậy, trong lòng có chút lo lắng, nhìn một thân phương hoa Mộc Tịch Bắc, nghiễm nhiên nhớ tới hai nữ nhi đã chết của mình, một loại dự cảm không tốt tự nhiên nảy sinh, giọng nói có chút bén nhọn truyền đến:

" Thả các nàng đi!"

" Không được thả!"

Mộc Tịch Bắc xoay người, chống lại Thái hậu trên đài cao.

Hai con ngươi ở trong không trung nhìn nhau, Mộc Tịch Bắc rõ ràng có thể trông thấy giờ khắc này trong mắt Thái hậu tràn ngập kích động, bất an, thấp thỏm cùng chờ mong.

Mà Thái hậu cũng từ trong cặp mắt cười yếu ớt của Mộc Tịch Bắc thấy được trêu đùa, chế giễu, bình tĩnh cùng tàn nhẫn.

Có lẽ bởi vì cảm xúc quá mức kích động, nên trong mắt Thái hậu có chút sung huyết, hai mắt có chút lồi ra, thoạt nhìn có chút dữ tợn đáng sợ.

Dưới ý cười trong mắt Mộc Tịch Bắc, ẩn giấu hàn quang sắc bén cùng hung ác nham hiểm, tựa như là một con rắn độc đang phun cái lưỡi đỏ tươi, tuỳ thời tuỳ khắc mà động, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Thái hậu suýt nữa đứng không vững, thân hình có chút lung lay dựa vào chỗ ngồi sau lưng.

" Mộc Tịch Bắc ngươi thật to gan, dám vi phạm ý chỉ của ai gia? " Thái hậu chỉ vào Mộc Tịch Bắc tức không nhẹ, trong lòng phức tạp nói không nên lời.

Giờ phút này hai chân Hoàng đế đã có chút run run, khó mà đứng vững, bởi vì tinh thần từ đầu đến cuối luôn khẩn trương cao độ, nên cả người đều có chút lâng lâng, sắc mặt phát vàng, nhìn hết sức khó coi.

" Thần nữ cũng không phải cố ý vi phạm ý chỉ của Thái hậu nương nương, chỉ là nếu màn vũ đạo này là do thần nữ sắp xếp, như vậy thì nên từ thần nữ kết thúc đi. " Mộc Tịch Bắc mở miệng cười, ánh nến chiếu rọi ở trên người nàng, phân tán một mảnh phương hoa.

Cô Tô Uyển dường như cũng đã nhận ra tình thế không đúng, giơ lên đoản kiếm trong tay, không chút do dự đâm xuống.

Con ngươi Thái hậu phóng đại, nhìn lưỡi đao sắc nhọn kia, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ.

Mà đám đại thần thì kinh hoảng la lên: " Bệ hạ!"

Hoàng đế hai mắt trợn ngược, nhìn lợi kiếm treo cao trên đỉnh đầu, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Hai mắt Mộc Tịch Bắc hơi nheo lại, ý cười bên môi càng sâu.

Ngay tại lúc một kiếm của Cô Tô Uyển sắp đâm đến trên người Hoàng đế, biến cố đột nhiên phát sinh, kiếm trong tay Cô Tô Uyển đột nhiên rơi xuống đất.

Tay đang giữ Hoàng đế cũng dần dần buông ra, thiếu Cô Tô Uyển nâng đỡ, Hoàng đế lập tức ngã xuống mặt đất, bởi vì sợ hãi, mà té ra ngoài một khoảng cách, ngồi dưới đất, thở dốc thật mạnh.



" Phụt "! Trong miệng Cô Tô Uyển phun ra một ngụm máu tươi, cả người có chút lung lay sắp đổ.

Một thanh đoản kiếm từ phía sau đâm vào, xuyên qua toàn bộ thân thể của Cô Tô Uyển, trên mũi kiếm nhỏ xuống từng giọt máu, rơi xuống ở trên mặt đất đại điện, phát ra tiếng vang tích tích.

Một tiếng kiếm rút ra khỏi da thịt, thanh đoản kiếm này không chút do dự rút ra, lần nữa bắn ra huyết hoa đỏ tươi, rơi xuống ở trên vũ y màu xanh trắng, từng giọt từng giọt, tựa như Hồng Mai nở rộ.

Cô Tô Uyển đổ gục trên đất, miệng vết thương liên tục tuôn ra máu tươi.

Tất cả mọi người bị một màn này sợ ngây người, không ai ngờ được biến cố lại đến đột nhiên như vậy.

Mấy vũ nữ kinh hô gọi to: " Tiểu thư!"

Nhưng lúc đang muốn chạy đến chỗ Cô Tô Uyển, thì từng người đều thân trúng đoản kiếm, thổ huyết té lăn trên đất, mà sau lưng của mỗi người đều đứng một người vũ nữ khác, trên đoản kiếm trong tay đều nhỏ xuống máu tươi, toàn bộ đại điện trong nháy mắt tràn ra mùi máu tanh, cùng Long Tiên Hương đặc thù của hoàng thất xen lẫn thành một loại hương vị thật lâu không tán đi.

Cô Tô Uyển gian nan ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía Mộng Nhi vẫn luôn đứng ở sau lưng nàng, không dám tin mở miệng hỏi:

" Vì... Vì sao?"

Mộc Tịch Bắc từng bước một đi hướng Cô Tô Uyển, đứng ở trước mặt của nàng ta.

Cô Tô Uyển chỉ nhìn thấy một đôi giày tinh xảo đứng ở trước mặt mình, theo giày nhìn lên trên, chỉ nhìn thấy làn váy màu hải lam hoa lệ, kim cương trên đó đâm đau ánh mắt của nàng, bởi vì ánh nến chiết xạ, nên nàng không thể nhìn thấy rõ mặt người tới.

Nhưng mặc dù như thế, nàng vẫn biết rõ người này là ai.

Mộc Tịch Bắc nhìn nữ tử đáng thương trước mặt: " Để ta nói cho ngươi biết vì sao?"

Cô Tô Uyển an tĩnh chờ Mộc Tịch Bắc cho ra đáp án, trong mắt lại hiện lên vẻ thống khổ.

" Bởi vì nàng ta không phải Mộng Nhi của ngươi. " Mộc Tịch Bắc an tĩnh mở miệng.

Trong mắt Cô Tô Uyển hiện lên một tia thoải mái, so với việc bị người mình tín nhiệm phản bội, nàng lại càng vui vì tài nghệ của mình không bằng người hơn.

Nàng cảm kích nhìn Mộc Tịch Bắc một cái, nàng biết, Mộc Tịch Bắc chung quy lưu lại cho nàng một phần nhân từ, nói cho nàng biết rõ chân tướng, nếu không, nếu để cho nàng gánh vác tội danh phản bội những tỷ muội này, nàng nhất định sẽ chết không nhắm mắt!

Bốn vũ nữ ngã trên mặt đất vừa khóc vừa cười, từng chút một bò về phía đối phương, máu tươi ở trên cung điện màu vàng kéo ra một đường đỏ tươi, tựa như một sợi chỉ mỏng.

Sau khi mấy người nữ tử tụ tập lại với nhau, liền nắm thật chặt tay của đối phương, trong mắt tích tụ nước mắt, nhưng lại nở nụ cười.

Mộc Tịch Bắc an tĩnh nhìn, nàng biết, những người này chẳng qua là trở thành quân cờ của Thái hậu thôi, cũng chỉ vì sự ngu ngốc vô đạo của Hoàng đế năm đó mà muốn báo thù, cũng không có hận thù gì, hoặc là cũng không có thâm cừu đại hận gì với nàng cả.

Chỉ là, không có chiến tranh nào không đổ máu, người cầm quyền còn như vậy, huống chi là những người trở thành quân cờ? Mà khi Cô Tô uyển cùng Thái hậu đạt thành hiệp nghị, khi chỉ chứng là nàng trợ giúp các nàng tiến cung ám sát Hoàng đế, đã chú định các nàng chỉ có thể đứng ở phe đối địch mà thôi.

Mà nàng có khả năng làm, chỉ là nói cho các nàng biết, trên thế giới này vẫn còn có tín nhiệm, còn có hữu nghị, còn có chân tình, còn có tốt đẹp tồn tại, chỉ là, nàng lại không thể thủ hạ lưu tình.

Mà bốn người vũ nữ còn đứng đó thì cùng nhau xé toang mạng che mặt, quỳ trên mặt đất, mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc: " Tham kiến chủ tử!"

Cả người Thái hậu đều ngã ngồi ở trên phượng ỷ...

" Nàng ta... Nàng ta quả nhiên vẫn... Xoay người!"

Mọi người lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời lại có chút không hiểu rõ rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Thái hậu và Nam Yến Vương liếc nhau, trong tay nắm chặt, yên lặng theo dõi kỳ biến.

" Vĩnh Dạ quận chúa, chuyện này rốt cuộc là sao a. " Một đại thần mở miệng hỏi.

Mộc Tịch Bắc cười đi hướng Hoàng đế mở miệng nói: " Đã sớm nghe nói Bệ hạ vẫn luôn truy bắt phản đảng dư nghiệt, chỉ là thực khéo, thần nữ phát hiện mình thuê những vũ nữ này rất có thể chính là phản đảng Bệ hạ muốn truy bắt, cho nên trước khi bắt đầu khai vũ, đã đổi đi năm người trong đó, đến bảo hộ bệ hạ an toàn."

Hoàng đế vẫn bị vây ở bên trong nơm nớp lo sợ, có lẽ thanh kiếm kia gác trên cổ hắn trong thời gian quá dài, dẫn đến hiện tại cho dù đã được an toàn, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên cổ mình vẫn đang nằm ngang một thanh kiếm.

Mộc Tịch Bắc cười đỡ Hoàng đế dậy, Hoàng đế giống như thật sự bị dọa, cả người có chút đần độn, đến khi Mộc Tịch Bắc đỡ hắn dậy, hắn vẫn sợ hãi đầy mặt.

Nhất là khi nữ tử mưu đồ tất cả chuyện này lại đang, đứng ở bên cạnh hắn, trong lòng Hoàng đế liền sinh ra một loại nồng đậm sợ hãi, hắn cũng không phải kẻ ngốc, không phải không nhìn ra Thái hậu tìm đến những vũ nữ này là thật sự muốn giết hắn, chỉ là hắn càng không nghĩ đến chính là, Mộc Tịch Bắc lại đã sớm thấy rõ kế hoạch của hắn và Thái hậu, thậm chí sớm bố trí tốt!

" Nếu Quận chúa đã sớm phát hiện những phản đảng này, vì sao không trình báo lên, hoặc bắt lại cũng được, vậy mà còn tự mình mang theo năm nữ tử có lai lịch không rõ tiến cung! " Một đại thần phái Nam Yến Vương nhìn Mộc Tịch Bắc mở miệng, có chút hùng hổ dọa người.

" Nếu như không có nhớ lầm, ta vừa mới nói chính là phát hiện, đã không có chứng cứ rõ ràng, xin hỏi đại nhân muốn ta lấy gì bắt người? Hay là nói ở trong mắt đại nhân, thiên hạ này ngài muốn bắt ai thì bắt? Cái này cùng với xem mạng người như cỏ rác có khác biệt gì đâu! " Mộc Tịch Bắc chữ chữ âm vang hỏi ngược lại.

" Đúng vậy, Phùng đại nhân, rõ ràng Quận chúa vừa mới nói là có chỗ phát hiện, ngài học tập luật pháp như thế nào vậy, việc này không có chứng cứ sao có thể tự tiện bắt người được? " Một đại thần thủ hạ Mộc Chính Đức bỏ đá xuống giếng nói.

" Đúng đó, Phùng đại nhân. Ngài cũng là nguyên lão hai triều, sao có thể nói ra những lời như thế, thật sự là vứt hết mặt mũi của đám lão thần chúng ta. " Người của Thái tử cũng hòa cùng nói.

Nam nhân dược gọi là Phùng đại nhân tự thấy đuối lý, đỏ bừng cả khuôn mặt già nua nói: " Ta cũng không có ý đó, chỉ là nếu đã nhận ra có sự bất thường, thì nên đổi vũ nữ đi, lại càng không nên đưa các nàng vào cung, gây nguy hiểm đến an nguy của bệ hạ!"

" Như vậy dựa theo ý tứ của Phùng đại nhân, ta hẳn là nên thả những người có khả năng gây nguy hiểm cho bệ hạ đi, mặc kệ bọn họ trà trộn? Từ đầu đến cuối không trừ, uy hiếp sự an toàn của bệ hạ! " Mộc Tịch Bắc ngữ khí sắc bén, nhìn Phùng đại nhân từng bước ép sát, không lưu đường lui!

Sắc mặt Phùng đại nhân lại khó coi mấy phần: " Cái này... Cái này...."

" Đúng thế, Phùng đại nhân, tai hoạ ngầm không trừ, sẽ luôn uy hiếp đến tính mệnh của bệ hạ, chẳng lẽ ngài bình thường đều làm chuyện như vậy sao?"

" Nghĩ đến trong triều này cũng bởi vì có rất nhiều công thần như Phùng đại nhân đây, nên mới khiến cho an nguy của Bệ hạ không được bảo đảm!"

Lần này, sắc mặt của Phùng đại nhân biến thành màu đen, nhìn Mộc Tịch Bắc miệng lưỡi bén nhọn, trong lòng nuốt xuống một cục tức, lại thông minh không lên tiếng nữa.

Nam Yến Vương thấy vậy, trong lòng thầm mắng phế vật, cũng tự mình mở miệng nói: " Coi như ngươi có đủ lý do, thế nhưng một phương diện ngươi tự mình mang phản đảng vào trong cung gây nguy hiểm cho bệ hạ, một phương diện khác ngươi lại để năm nữ tử biết võ công giấu ở trong đám vũ nữ, đặt bệ hạ vào hoàn cảnh nguy hiểm, đây đều là tội ngươi không thể trốn tránh!"

Mộc Tịch Bắc nhìn Nam Yến Vương cười nói: " Vương gia hình như có chút hiểu lầm, ta cũng không phải tự tiện chủ trương, đã dám đặt bệ hạ vào hiểm địa, mà trước đó ta đã viết thư cho Thái hậu nương nương, cũng xin Thái hậu nương nương chuyển cáo cho Bệ hạ rồi, sao vậy? Chẳng lẽ Bệ hạ cũng không cảm kích?"

Mộc Tịch Bắc quay đầu về phía Hoàng đế vừa mới lấy lại tinh thần ở bên cạnh, Hoàng đế cũng sững sờ ở nơi đó, Mộc Tịch Bắc nói cái gì? Nàng ta nói đã sớm báo cho Thái hậu rồi ư?

Phản ứng đầu tiên trong lòng Hoàng đế chính là, Thái hậu che dấu tin tức này, đồng thời thật sự muốn giết mình, cũng đúng với mục đích giá họa việc này cho Mộc Tịch Bắc của bà ta.

Cả người Thái hậu đều từ trên ghế đứng lên, căm tức nhìn Mộc Tịch Bắc: " Mộc Tịch Bắc, ngươi đang nói bậy bạ gì thế? Ngươi gửi thư cho ai gia hồi nào?"

Mộc Tịch Bắc lộ vẻ mặt không dám tin: " Thái hậu nương nương đây là ý gì? Chẳng lẽ ta có gan lớn đến nỗi chỉ nói mà không làm?"

" Ngươi... Ngươi rõ ràng đang ăn nói bừa bãi! " Trước đó Thái hậu nắm chắc thắng lợi trong tay, nay đã biến thành bất an, nhìn gương mặt tươi cười yếu ớt của Mộc Tịch Bắc, bà hận không thể xé nát gương mặt kia của nàng ta!

" Ta thấy không bằng tìm người điều tra tẩm cung của Thái hậu nương nương thử xem, có lẽ sẽ có thu hoạch. " Một đại thần ngẫm nghĩ mở miệng nói.



Trong lòng Hoàng đế giờ phút này là cực hận Thái hậu, hơn nữa cũng tin Mộc Tịch Bắc nhất định đã đem tin tức này cho Thái hậu, bằng không tự mình dẫn người tiến cung, chẳng phải sẽ thành một cái nhược điểm.

Hơn nữa, giờ khắc này ở trong lòng Hoàng đế, so với việc hắn muốn mưu đồ xử lý Tướng phủ cùng Thái tử, càng làm cho hắn phẫn hận hơn chính là vị minh hữu Thái hậu này, vậy mà nghĩ đến ở sau lưng đâm hắn một đao, chính mình ngư ông đắc lợi!

" Tra! Người tới, cẩn thận điều tra tẩm cung của Thái hậu cho trẫm, xem xem có thể tìm ra lá thư mà Vĩnh Dạ quận chúa nói tới hay không! " Có lẽ phẫn nộ vì sống sót sau tai nạn, nên hiếm khi thấy Hoàng đế mang theo sự uy nghiêm.

Thái hậu cau mày, nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại chỉ cười một tiếng với bà ta.

Không bao lâu, thị vệ điều tra đã trở về, trong tay cầm một tờ giấy.

" Khởi bẩm bệ hạ, ti chức ở trong một quyển sách của Thái hậu nương nương phát hiện phong thư này. " Tên thị vệ kia mở miệng nói.

Thái hậu không dám tin bước xuống đài, một phen cầm lấy tờ giấy kia, trên trang giấy dĩ nhiên trần thuật kế hoạch của Mộc Tịch Bắc, cũng thỉnh cầu Thái hậu truyền đạt ý tứ của nàng cho Hoàng đế biết.

" Năm ngày trước, thần nữ sai người cầm lệnh bài tiến cung, đem phong thư này cho Thái hậu nương nương, trên đường đi cũng gặp không ít người, nếu như bệ hạ không tin, đều có thể phái người điều tra. " Mộc Tịch Bắc ôn hòa mở miệng nói.

Thái hậu nhìn chằm chằm chữ trên tờ giấy, đến chữ ký ở cuối cùng, con ngươi co lại!

Đây là... Tờ giấy năm ngày trước mà!

Năm ngày trước, Mộc Tịch Bắc phái người đưa cho Thái hậu một phong thư, sau khi Thái hậu mở ra, phát hiện là một bài thơ, cẩn thận đọc hồi lâu, cũng không biết trong đó rốt cuộc có huyền cơ gì, bởi vì sợ trong đó có ám chỉ gì đó, mà bà nhất thời lại không thể hiểu thấu đáo, cho nên liền kẹp ở trong sách, không có thiêu hủy.

Nhưng hôm nay, chữ ký vẫn không thay đổi, nhưng bài thơ phía trên sao lại biến thành chữ khác rồi!

Thái hậu đột nhiên ngẩng đầu, chẳng lẽ.... Chẳng lẽ Mộc Tịch Bắc cũng sử dụng dược vật chế tác dược thủy? Vậy... Vậy chuyện bà giả truyền thánh chỉ có phải Mộc Tịch Bắc cũng biết rồi không?

Thái hậu có chút bối rối lui về phía sau mấy bước, rơi vào trong mắt Hoàng đế nghiễm nhiên thành biểu hiện chột dạ.

" Mẫu hậu! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ người thật muốn đẩy nhi tử vào chỗ chết? " Hoàng đế vô cùng đau lòng mở miệng nói.

Thái hậu lắc đầu: " Không... Hoàng nhi ngươi đừng tin, nếu như mẫu hậu thật sự nhận được phong thư này mà không nói cho hoàng nhi biết, sao ta có thể giữ nó lại tới tận giờ, mà chưa thiêu hủy chứ?"

Thái hậu cố gắng bình tĩnh mở miệng giải thích, chỉ tiếc giờ khắc này Hoàng đế cũng đã không còn tin tưởng nữa.

" Mẫu hậu, người thực sự làm cho trẫm quá thất vọng! " Hoàng đế nhìn Thái hậu trong mắt lóe lên một tia sát ý, lão thái bà trước mặt này thế nhưng phí hết tâm tư muốn đẩy hắn vào chỗ chết a!

Hoàng đế có phần đứng không vững, Mộc Tịch Bắc đỡ hai lần, thấp giọng mở miệng nói: " Bệ hạ với Thái hậu nương nương đi gần như thế, thật sự không khác gì bảo hổ lột da."

Tâm Hoàng đế bị bóp mạnh một cái, trong lòng dâng lên nồng đậm sợ hãi, một già một trẻ trước mặt, hắn đều không phải đối thủ, vị hoàng đế như hắn, chỉ có thể ở trong khe hẹp cầu sinh tồn thôi!

Chỉ là so sánh với nhau, thì nữ tử từ đầu đến cuối đều cười yếu ớt này, lại khiến hắn phát lạnh từ tận đáy lòng, Thái hậu tính toán hắn đều biết đến, nhưng nữ tử trước mặt lại bất động thanh sắc khống chế hết thảy ở trong tay nàng, thậm chí, bao gồm sinh tử của mình.

" Ngươi! Thật to gan! " Thái hậu giận dữ mắng mỏ Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc lại ngước mắt cười nói: " Không biết thần nữ đã làm gì mà khiến Thái hậu nương nương tức giận như thế."

Nàng càng cười, Thái hậu càng muốn phát điên, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể áp chế nàng, vừa rồi giọng nói của Mộc Tịch Bắc rất thấp, chỉ có ba người bọn họ có thể nghe được, mà trước mắt Hoàng đế căn bản cũng không có ý tứ giúp đỡ bà, bà còn có thể làm gì Mộc Tịch Bắc?

Mộc Tịch Bắc lại thấp giọng nói với Thái hậu: " Thái hậu nương nương, ta thích nhất ngài hận không thể giết ta, cũng không thể hiện ra biểu tình gì."

Thái hậu bị tức hai mắt trợn ngược, cả người đều lung lay, nếu không phải nha hoàn có ánh mắt vội vàng tiến lên đỡ lấy, chắc hẳn giờ phút này Thái hậu đã té xuống đất rồi.

Thái hậu một tay đỡ trán, một tay chỉ vào Mộc Tịch Bắc, ngực kịch liệt phập phồng, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Ánh mắt Mộc Tịch Bắc lộ ra một nụ cười trào phúng, sau đó quay đầu dịu dàng ngoan ngoãn nhìn Hoàng đế.

Tâm Hoàng đế cũng nhịn không được vì nữ tử này mà run rẩy, chỉ có thể gượng cười xem như cái gì cũng không nghe thấy.

Mà đúng lúc này, Cô Tô Uyển thân trúng một kiếm lại từng chút từ dưới đất đứng lên, dẫn tới không ít người kinh hô một trận.

" Nàng ta đứng lên rồi! Nàng ta lại đứng lên rồi!"

Mộc Tịch Bắc theo ánh mắt của mọi người nhìn lại, Cô Tô Uyển chật vật đứng dậy, nhìn thấy Thái hậu và Hoàng đế trong mắt lóe ra hận ý không chút nào che giấu, chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng coi như thấy rõ, hôm đó người tìm tới nàng chính là Thái hậu, hai người này, một người khiến nàng mất đi tất cả thân nhân, một người lại khiến nàng mất đi tất cả tỷ muội!

Hoàng đế và Thái hậu đều có chút sợ hãi, Mộc Tịch Bắc cũng nghiêng người sang một bên, cũng không cho người ta động thủ.

" Thái hậu nương nương... Nô tỳ có lời muốn nói với ngài. " Cô Tô Uyển thu hồi hận ý trong mắt, nhìn về phía Thái hậu trong mắt mang theo tia khẩn cầu.

Thái hậu muốn tránh, nhưng trước đó bị Mộc Tịch Bắc chọc tức nên ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có huống chi là tránh đi: " Giết nàng. Mau giết nàng."

Đi chưa được mấy bước, Cô Tô uyển lại bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, mà lần nữa ngã rầm xuống mặt đất, không đứng dậy nổi.

Tuy nhiên bởi vì khoảng cách đến chỗ Thái hậu đã không tới một mét, nàng liền dùng khẩu hình chỉ có Thái hậu mới có thể trông thấy nói với bà ta: " Nếu bà không đáp ứng điều kiện này của ta, ta sẽ đem chuyện bà thu mua ta ám sát Hoàng đế, giá họa cho Vĩnh Dạ quận chúa nói ra ngoài!"

Thái hậu giật mình, trong lúc bối rối, liền ngồi xổm người xuống, ngồi ở trước mặt Cô Tô Uyển.

Hai tay dính máu của Cô Tô Uyển bám vào y phục hoa lệ của Thái hậu, phí sức ngẩng đầu lên, không đợi Thái hậu kịp phản ứng, hung hăng cắn lấy khuôn mặt Thái hậu.

" A! "

Cả tòa đại điện lập tức vang lên tiếng hét như giết heo, Cô Tô uyển kéo chặt y phục của Thái hậu, Thái hậu đập thế nào cũng không chịu nhả miệng.

Đợi đến khi thị vệ chung quanh kịp phản ứng, muốn tiến lên kéo Cô Tô Uyển ra, thì mặt của Thái hậu đã loang lổ vết máu rồi.

Bởi vì đau đớn kịch liệt, nên Thái hậu túm lấy tóc Cô Tô Uyển, liều mạng giật nàng, chỉ là Cô Tô Uyển giống như cực hận Thái hậu, vô luận Thái hậu đánh đập thế nào cũng không buông tay, chỉ là trên miệng lại càng dùng sức hơn.

Mùi máu tươi rất nhanh ở trong miệng Cô Tô Uyển tràn ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo của Thái hậu, trong lòng của nàng mới xem như có chút thoải mái.

Khí lực của Cô Tô Uyển cơ bản đã hao hết, chỉ là ngoài miệng vẫn không chịu nhả ra, cơ hồ muốn cắn đứt một miếng thịt trên mặt Thái hậu, nhìn thấy mà giật mình.

Đôi tay không cầm nổi kiếm kia, cũng không biết rốt cuộc dựa vào cái gì chống đỡ, từ đầu đến cuối đều nắm chắc vạt áo Thái hậu không buông.

Lúc đầu Thái hậu vốn ngồi xổm thân thể, bị Cô Tô Uyển kéo một cái, cả hai người đều lặn lộn ở trên mặt đất.

Thị vệ một bên rất nhanh kịp phản ứng, tiến lên muốn kéo Cô Tô Uyển ra, mấy người đi lên bắt đầu gỡ răng của Cô Tô Uyển, cho đến khi bức nàng không thể không nhả ra.

Vừa mới nhả ra, lại nhìn thấy trên mặt Thái hậu, một miếng thịt đã lung lay sắp rớt, toàn bộ nửa gương mặt máu thịt be bét, dữ tợn đáng sợ.

Mà Cô Tô Uyển từ đầu đến cuối không chịu buông vạt áo trong tay, mấy tên thị vệ cưỡng ép kéo nàng ra, lại chỉ nghe: một tiếng " Rẹt!" truyền đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Rắn Rết Thứ Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook