Chương 270: Chương 206-2: Khoản nợ kếch xù 2
Cố Nam Yên
03/08/2018
Mộc Thanh Sơn trong lòng ảo não, mẹ của mình đúng là làm hỏng chuyện rồi, nếu như người lưu lại dấu vết kia chính là Thái tử, mà Thái tử lại dám thừa nhận, như vậy ai còn dám lấy việc này ra bàn luận đây.
Lão phu nhân lần này cũng choáng váng, rốt cuộc không phun ra nổi một chữ, những lời cùng mọi chuyện mình làm trước đó chẳng qua là đang tự vả miệng mình thôi.
Ân Cửu Dạ lười nhìn phản ứng của một đám tôm tép nhãi nhép này, tiếp tục nói: " Được rồi, lão phu nhân vẫn nên lấy tài vật của Vĩnh Dạ ra trước mặt mọi người kiểm lại một chút đi."
Cả người Lão phu nhân lập tức cứng đờ, có chút không cam tâm, nhưng nhìn đến cặp mắt đen ẩn hiện hồng quang của Ân Cửu Dạ, lại không dám cự tuyệt, đành phải nói với Lý ma ma: " Lý ma ma, cho người đi mang đồ của Vĩnh Dạ quận chúa lên đây đi."
Lý ma ma xưng vâng rồi xuống dưới, nhưng không được bao lâu, Lý ma ma đã bối rối chạy trở về: " Chủ tử, không xong rồi, tiểu khố phòng bốc cháy rồi."
Lão phu nhân sững sờ: " Làm sao có thể! Nhanh! Mang ta đi nhìn xem!"
Bởi vì một câu của Lý ma ma, mà một đoàn người cũng rối rít theo chân lão phu nhân.
Hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đi ở sau lưng mọi người, bàn tay to của Ân Cửu Dạ khẽ bóp mông Mộc Tịch Bắc một cái, chọc Mộc Tịch Bắc cũng hung hăng nhéo lại thắt lưng cường tráng của hắn.
Hai người một đường đi theo đám người, bởi vì đi sau mấy bước, nên lúc đến nơi thì chỉ nhìn thấy tiểu khố phòng lão phu nhân nâng như trân bảo bùng lên thế lửa không nhỏ, ngọn lửa ở trong gió tùy ý bốc cháy tán loạn, vô tình bao phủ toàn bộ tiểu khố phòng.
" Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Sao lại thế này ôi!? " Lão phu nhân hở răng cửa khóc lóc nỉ non kêu rên.
Bà đời này thu gom không ít đồ tốt, tất cả đều để ở trong tiểu khố phòng này, bây giờ tiểu khố phòng này lại tự nhiên bắt lửa, thật sự là muốn mạng của bà mà!
Bọn hạ nhân chạy tới chạy lui dập lửa, mấy người lão phu nhân đều lo lắng không thôi.
Mộc Tịch Bắc nhìn làn khói bốc lên ngùn ngụt, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, nàng từng nói qua, cho dù là thứ nàng không cần, cũng không chấp nhận để người khác chiếm lấy dù chỉ một chút, nếu ta muốn cho, núi vàng núi bạc đều có thể cầm đi, nếu ta không muốn, một phân một hào cũng đừng mơ cầm khỏi tay ta!
Qua gần nửa canh giờ, ngọn lửa rốt cục ở dưới sự hợp lực của mọi người được dập tắt.
Lão phu nhân là người đầu tiên vọt vào: " Ai ui, bảo bối của ta a..."
Mấy người đều biết mấy năm này lão phu nhân giấu trộm không ít đồ tốt, cả đám đều đi vào nhìn xem.
Sau khi Lão phu nhân đi vào, lập tức trợn tròn mắt, những bảo bối này của bà đều đã bị đốt thành không còn hình dáng, vải vóc tinh mỹ hóa thành một đống tro tàn, đồ sứ hiếm thấy cũng bị hun đến đen thui, một ít đồ trang sức tinh xảo thì bị thiêu mỗi món một nơi, ngọc thạch thậm chí còn nứt hết ra, toàn bộ một mảnh chướng khí mù mịt.
Lão phu nhân kêu thảm: " Ai ui. Bảo bối của ta a..."
Mấy người mắt thấy hóa thành tro tàn đều là đồ tốt, trong lòng cũng nhịn không được thầm mắng lão phu nhân.
Mộc Thanh Sơn thì dẫn đầu nhìn về phía mấy cái rương lớn của Mộc Tịch Bắc, mấy cái rương lớn chiếm cứ nửa căn tiểu khố phòng, cho nên phá lệ dễ thấy.
Mấy cái rương kia đã bị đốt thành không còn hình dáng, cơ hồ biến thành một miếng gỗ cháy khét, nhưng vấn đề là, hắn căn bản không nhìn thấy châu báu trong mấy cái rương, trong lúc nhất thời trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Lão phu nhân nhìn thấy từng món đồ âu yếm bị hóa thành tro tàn, hai mắt khẽ đảo, liền hôn mê bất tỉnh.
Ân Cửu Dạ lại lạnh lùng nói: " Thật đúng là khéo, Bản điện hạ vừa mới nói muốn kiểm kê đồ đạc, thì khố phòng này liền bốc cháy, rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến có phải ở trong chuyện này có gì mờ ám không?"
Một đoàn người vội vàng quỳ trên mặt đất, Ân Cửu Dạ quét mắt lão phu nhân vừa ngất đi: " Cứu tỉnh đi!"
Sơ Nhất cũng không biết từ chỗ nào lấy được một chậu nước lạnh, lập tức giội cả lên người lão phu nhân, lão phu nhân giật mình, rất nhanh tỉnh lại.
" Lão phu nhân, hiện tại có thể lấy mấy rương đồ của Vĩnh Dạ ra được chưa? Bản Thái tử cũng không có nhiều thời giờ lãng phí cùng các ngươi đâu! " Giọng nói của Ân Cửu Dạ nhiễm đầy băng sương.
Lão phu nhân đương nhiên nhìn thấy mấy cái rương hóa thành tro tàn kia, liền mở miệng nói: " Mấy cái đó đều cháy thành tro tàn rồi, ta... Ta biết lấy đồ ở đâu bây giờ."
" Ồ? Vàng bạc ngọc thạch cũng có thể hóa thành tro tàn? Cho dù là cháy không còn hình dáng, thì chắc hẳn phải để lại vết tích, nhưng sao ta lại thấy mấy cái rương này căn bản không có gì cả! Lão phu nhân xem bản Thái tử là đồ ngốc sao! " Ân Cửu Dạ nghiêm nghị chất vấn, lại dọa sợ lão phu nhân.
Lão phu nhân nhất thời mặt mày choáng váng, không nghĩ ra chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đối mặt với nam tử khí thế dọa người trước mắt, trong lòng sợ hãi càng lớn hơn.
Mộc Tịch Bắc đem chứng từ ngày đó lão phu nhân lập ra như có hư hại, bồi thường gấp đôi lấy ra: " Tổ mẫu sẽ không quên chứng từ này chứ, bây giờ tổ mẫu không lấy ra nổi đồ đạc, vậy ta đành phải mời Thái tử điện hạ đối chiếu định giá vậy."
Hiện tại Lão phu nhân có muốn giải thích cũng giải thích không được, cho dù đem sự kiện này quy tội cho thiên tai, thế nhưng trong rương này rõ ràng là ngay cả cặn bã đều không có, vậy những châu báu ngọc thạch kia đều đi nơi nào!
Ân Cửu Dạ qua loa nhìn thoáng qua, mở miệng nói: " Trên chứng từ này có rất nhiều thứ, tất cả đều là độc nhất vô nhị trên đời, sợ là có tiền cũng không mua được, tính sơ sơ một phen, đại khái khoảng sáu triệu tám trăm ngàn lượng hoàng kim."
Mấy người đều trợn mắt há hốc mồm, sáu triệu? Vẫn là hoàng kim, đây là khái niệm gì vậy!
" Thái tử điện hạ, ngài là đang đùa lão phụ ta sao? " Lão phu nhân trong lúc nhất thời không tiếp thụ được.
Ân Cửu Dạ không để ý đến bà ta, Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Tám trăm ngàn lượng coi như bỏ đi, dựa theo lời lão phu nhân nói tới bồi thường gấp đôi, thì chỉ cần đưa cho ta mười hai triệu lượng hoàng kim là được rồi."
" Sao ngươi không đi cướp luôn đi!" Lão phu nhân quát, hai mắt đỏ bừng, hiện tại trong đầu một đống hỗn loạn, căn bản không làm rõ được chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Mộc Tịch Bắc không để ý đến bà ta, Ân Cửu Dạ lại sâu kín mở miệng nói: " Lão phu nhân vẫn nên mau chóng chuẩn bị cho đủ số tiền đi."
" Ta làm gì có nhiều tiền như vậy! Ta nói cho các ngươi biết, ta không có tiền, ta sẽ không đưa cho các ngươi đâu! Chuyện này nhất định là một âm mưu, là âm mưu! " Lão phu nhân mặc dù ngu dốt, nhưng vẫn còn chưa ngốc.
Ân Cửu Dạ đứng dậy, lạnh lùng nói: " Cho các ngươi ba canh giờ, chuẩn bị đủ số tiền, nếu như không thể, liền lấy mệnh bù vào đi."
Mấy người nháy mắt xụi lơ trên mặt đất, mà Ân Cửu Dạ thì kéo Mộc Tịch Bắc trở về viện của mình.
Những người này thật đúng là ồn ào, lần này liền một lần giải quyết hết, cũng tốt được thanh tĩnh.
Trở lại gian phòng của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ liền ngậm chặt đôi môi của nàng, cho đến khi Mộc Tịch Bắc bắt đầu kháng nghị, mới nhấc lên cằm nhỏ khéo léo của Mộc Tịch Bắc nói: " Sao ta lại không biết nàng bị chó cắn nhỉ?"
Mộc Tịch Bắc nghe thấy giọng nói âm trầm kia, muốn lui lại một bước, thế nhưng lại không thoát khỏi trói buộc của Ân Cửu Dạ.
Đành phải lấy lòng cười nói: " Cũng không sao, chính là mấy ngày trước, cũng không biết Dĩ Lam từ chỗ nào mang về một con chó."
Ân Cửu Dạ cười càng phát ra nguy hiểm, cặp mắt đen lóe lên hai ngọn lửa, làm Mộc Tịch Bắc chỉ muốn trốn.
Nhưng Ân Cửu Dạ nào cho nàng cơ hội, bàn tay to giương lên, liền xé rách quần áo của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lui lại mấy bước, Ân Cửu Dạ lại trực tiếp đè lên, một tay giữ eo Mộc Tịch Bắc, một tay đỡ sau gáy nàng, chui đầu vào xương quai xanh của Mộc Tịch Bắc bắt đầu hôn.
Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, nhéo mạnh một cái lên trên lưng Ân Cửu Dạ: " Đừng làm loạn nữa, đầy người đều là dấu vết chàng lưu lại, tự chàng nói xem chàng có phải là cẩu hay không?"
Ân Cửu Dạ khàn khàn nói: " Nàng cũng nói ta là cẩu, nếu như không lưu lại chút gì, chẳng phải là rất xin lỗi cái danh hiệu này."
Mộc Tịch Bắc nói không lại hắn, chỉ cảm thấy ngực đau từng đợt, ưm một tiếng, tên nam nhân đáng chết này!
Ân Cửu Dạ hài lòng nhìn kiệt tác của mình, chỉ cảm thấy tâm tình bay bổng, thế giới giống như đều sáng bừng.
Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, nhìn chính mình một thân đỏ đỏ xanh xanh tím tím, tức nói không ra lời.
Sau khi hai người yên tĩnh lại, Ân Cửu Dạ liền ôm Mộc Tịch Bắc ở trong khuỷu tay của mình, tính toán thời gian đại hôn, còn không đến năm ngày nữa, chính là đại hôn của bọn họ, hắn càng ngày càng cảm thấy bản thân vui sướng khó mà ức chế, đồng thời cũng khiến bọn Sơ Nhất Sơ Nhị đều cảm thấy thế giới trở nên thật tươi sáng.
Mộc Tịch Bắc nhớ tới những vật trong khố phòng của lão phu nhân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ, những bảo bối mà Ân Cửu Dạ cùng Mộc Chính Đức thiên tân vạn khổ tìm cho mình bây giờ đều đang an tĩnh nằm ở trong gian phòng bên cạnh phòng nàng đây.
Về phần những món mà lão phu nhân mang theo, chẳng qua là giả thôi.
Từ sau khi ngồi vững vị trí Thái tử, Ân Cửu Dạ liền lôi kéo được không ít người tài dị sĩ, cho nên những món đồ trang sức tinh xảo lóe ra quang trạch trong rương kia, đều là dùng sáp làm.
Từng khối sáp được sư phụ chạm trổ tinh xảo điêu khắc thành các loại đồ trang sức khác nhau, sau đó căn cứ màu sắc cần dùng, tỉ như màu vàng kim, tỉ như màu mã não, mà còn lại một ít thì dùng gỗ khắc thành, phía trên cũng động tay động chân.
Sáp và gỗ đều là vật dễ cháy, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ, thì sẽ cháy đến tan thành mây khói, cho nên khi tiểu khố phòng bốc cháy, mọi người mới nhìn thấy bên trong rương này trống rỗng!
" E là Mộc phủ sẽ không cam nguyện xuất ra số ngân lượng này đâu. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Bàn tay nam nhân không an phận sờ mó trên người nàng, Mộc Tịch Bắc đành phải dùng tay nhỏ của mình giữ chặt, hắn mới miễn cưỡng đứng yên.
" Cam hay không cam lòng cũng không phải do bọn hắn! " Nhắc đến mấy người Mộc phủ, ngữ khí của Ân Cửu Dạ rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn.
" Nếu như không đưa thì chàng có năng lực gì bắt bọn họ đưa? " Mộc Tịch Bắc cười nói.
Ân Cửu gảy nhẹ cằm Mộc Tịch Bắc: " Biện pháp trị bọn họ thì rất nhiều, ta thật ra muốn xem xem bọn họ đưa hay là không đưa!"
Mộc Tịch Bắc nhìn con ngươi tà tứ của nam nhân, thoáng thất thần, đỏ mặt, sau đó nói: " Không phải bọn họ không đưa, chỉ sợ không lấy ra nổi thôi, một Mộc phủ nho nhỏ, có thể xuất ra vài ngàn vạn lượng vàng cũng đã làm khó bọn họ rồi, bây giờ chàng bắt bọn họ xuất ra vài triệu, đây là không thể nào."
Ân Cửu Dạ hiển nhiên bị Mộc Tịch Bắc thất thần lấy lòng, ngón tay trượt trên môi mỏng của nàng: " Không lấy ra nổi lại càng tốt."
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục suy nghĩ đến mấy tôm tép nhãi nhép này nữa, chỉ là lại nghĩ đến vợ chồng đại phòng của Mộc phủ.
Người Mộc phủ đều là một bộ dạng tham lợi quên nghĩa, chỉ là vợ chồng đại phòng sao lại hiền lành như vậy?
Bọn họ mặc dù không tận lực hảo hữu với nàng, nhưng bọn họ thứ nhất chưa từng làm chuyện thiêu thân gì, thứ hai ngẫu nhiên gặp phải, cũng luôn thiện ý gật đầu.
Không tận lực lấy lòng, cũng không có mục đích tiếp cận, không tận lực cầu tình, cũng không tận lực thiết kế, nhìn hết thảy đều như nước chảy tự nhiên.
Tâm tư Mộc Tịch Bắc khẽ nhúc nhích, sự việc khác thường tất có gian, hai người đại phòng tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, có thể lần này Mộc Chính Đức đến Mộc phủ, kì thực cũng là vì vợ chồng đại phòng quỷ dị này.
Ân Cửu Dạ thất bại nhìn nữ tử bên cạnh, tay mình sờ loạn trên người nàng, nàng lại ở đó thất thần, mà mình lại không khống chế được có phản ứng, quả nhiên là đáng chết!
Ân Cửu Dạ bất mãn nói: " Nghĩ gì vậy?"
Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần liền thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, xấu hổ cười nói: " Đang nghĩ đến chàng."
Hai mắt Ân Cửu Dạ hơi nheo lại: " Nghĩ gì ta?"
Mộc Tịch Bắc méo mặt, đột nhiên nhớ tới thứ nước mà Ân Cửu Dạ cho nàng uống, lời nói xoay chuyển: " Nghĩ chàng cho ta uống cái gì?"
Hai mắt Ân Cửu Dạ hiện lên một tia sáng quỷ dị, sau đó mở miệng nói: " Mấy ngày sau nàng sẽ biết."
Mộc Tịch Bắc thần sắc cổ quái nhìn hắn, không có suy nghĩ nhiều.
Mà giờ khắc này Phó Dĩ Lam đang lôi kéo Sơ Nhị đi tới một tiệm may quần áo, Sơ Nhị đỏ mặt đứng ở một bên, còn Phó Dĩ Lam thì một tay cầm bản vẽ, một tay hào hứng hừng hực khoa tay với thợ may.
Sắc mặt thợ may cũng có chút ửng hồng, chỉ có Phó Dĩ Lam vẫn nước miếng tung bay như cũ, nhìn hết sức cao hứng.
" Đúng đúng, nhất định phải làm cho ngực bật ra thật lớn, cái mông thật căng mềm vào."
" Không được không được... Cái này đều che hết cả rồi, ngươi che kín như vậy làm gì chứ? Che kín như vậy ai còn trông thấy nữa?"
" Không đúng, phải dùng loại vải này, ngươi cầm sa tanh dày như vậy chẳng lẽ muốn sàng gạo à?"
" Đúng đúng, cái này nhất định phải lộ ra, phải làm thật sát người."
Thợ may nhìn Phó Dĩ Lam khoa tay múa chân, lại nhìn y phục trong tay nàng toàn thân trên dưới chỉ có một tầng sa mỏng được cắt may mười phần tinh xảo ở bên ngoài, thì không còn một miếng vải dư thừa nào khác, cả người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lại nhìn lại bản vẽ trong tay Phó Dĩ Lam, phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ mấy nữ tử, chỉ là mắt mũi miệng nữ tử đều bị vòng tròn thay thế, nhìn vô cùng quỷ dị.
Mà nổi bật nhất là y phục trên người những nữ tử kia, phần lớn đều là dùng sa mỏng chế thành, hoặc là ngực cực thấp, hoặc là chỉ có một miếng vải nhỏ có thể che lại da thịt, dường như rất keo kiệt, nhưng những nữ tử mặc sa mỏng kia lại là người tràn đầy dụ hoặc khiến cho người ta phun máu nhất.
Sơ Nhị chỉ cảm thấy quanh thân lửa nóng, Phó Dĩ Lam nói, bộ một trăm linh tám thức đã giải quyết, nhưng sau khi Phó Dĩ Lam biết được dược thiện mà mỗi ngày Mộc Tịch Bắc dùng là Sơ Nhất đề nghị với Ân Cửu Dạ, Phó Dĩ Lam lại không chịu cô đơn bắt đầu mân mê mấy bộ y phục không thể xưng là y phục này.
Mỹ danh nói là suy nghĩ vì hạnh phúc của bọn họ, khiến người luôn luôn đờ đẫn như Sơ Nhị cũng giật khóe mắt liên tiếp vài ngày.
" Nhưng mà... nhưng mà tiểu thư, y phục này thật sự phải làm như vậy sao? " Thợ may mắt đầy hoảng sợ, hắn đời này đều chưa từng làm qua y phục bại lộ như thế, cái này mặc lên người có thể che được cái gì a? Cho dù có che được một tí, nhưng mà... nhưng mà hắn cơ hồ đều có thể tưởng tượng đến cảnh tượng phun máu kia.
Phó Dĩ Lam tính toán trong lòng, tầm mười bộ y phục chắc đủ lấy lòng Ân Cửu Dạ rồi, ngày sau ít nhiều sẽ sống thời gian tốt hơn, nghĩ đi nghĩ lại, Phó Dĩ Lam liền lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét đến, dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Hôm sau trời vừa sáng, sau khi Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, Ân Cửu Dạ một mặt giúp đỡ Mộc Tịch Bắc thu thập thỏa đáng, một mặt gọi Sơ Nhất đi triệu tập người trong Mộc phủ lại một chỗ.
Người Mộc phủ tối qua cơ bản đều không được ngủ ngon, so với lão phu nhân thì Mộc Thanh Sơn vẫn tốt hơn chút chút, số tiền này dù sao cũng là lão phu nhân thiếu, hắn chỉ có thể giúp đỡ hết sức, dù sao khoản nợ này cũng không tính được đến đầu hắn.
Ân Cửu Dạ đang giúp Mộc Tịch Bắc mặc món đồ cuối cùng, nhớ tới mấy lần lão phu nhân nói lời nhục mạ Mộc Tịch Bắc, trong mắt lóe lên một tia sát ý hung ác nham hiểm, đến lúc nên đòi nợ rồi!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ahuhu... Mệt chết ta
Lão phu nhân lần này cũng choáng váng, rốt cuộc không phun ra nổi một chữ, những lời cùng mọi chuyện mình làm trước đó chẳng qua là đang tự vả miệng mình thôi.
Ân Cửu Dạ lười nhìn phản ứng của một đám tôm tép nhãi nhép này, tiếp tục nói: " Được rồi, lão phu nhân vẫn nên lấy tài vật của Vĩnh Dạ ra trước mặt mọi người kiểm lại một chút đi."
Cả người Lão phu nhân lập tức cứng đờ, có chút không cam tâm, nhưng nhìn đến cặp mắt đen ẩn hiện hồng quang của Ân Cửu Dạ, lại không dám cự tuyệt, đành phải nói với Lý ma ma: " Lý ma ma, cho người đi mang đồ của Vĩnh Dạ quận chúa lên đây đi."
Lý ma ma xưng vâng rồi xuống dưới, nhưng không được bao lâu, Lý ma ma đã bối rối chạy trở về: " Chủ tử, không xong rồi, tiểu khố phòng bốc cháy rồi."
Lão phu nhân sững sờ: " Làm sao có thể! Nhanh! Mang ta đi nhìn xem!"
Bởi vì một câu của Lý ma ma, mà một đoàn người cũng rối rít theo chân lão phu nhân.
Hai người Mộc Tịch Bắc và Ân Cửu Dạ đi ở sau lưng mọi người, bàn tay to của Ân Cửu Dạ khẽ bóp mông Mộc Tịch Bắc một cái, chọc Mộc Tịch Bắc cũng hung hăng nhéo lại thắt lưng cường tráng của hắn.
Hai người một đường đi theo đám người, bởi vì đi sau mấy bước, nên lúc đến nơi thì chỉ nhìn thấy tiểu khố phòng lão phu nhân nâng như trân bảo bùng lên thế lửa không nhỏ, ngọn lửa ở trong gió tùy ý bốc cháy tán loạn, vô tình bao phủ toàn bộ tiểu khố phòng.
" Chuyện này rốt cuộc là như thế nào! Sao lại thế này ôi!? " Lão phu nhân hở răng cửa khóc lóc nỉ non kêu rên.
Bà đời này thu gom không ít đồ tốt, tất cả đều để ở trong tiểu khố phòng này, bây giờ tiểu khố phòng này lại tự nhiên bắt lửa, thật sự là muốn mạng của bà mà!
Bọn hạ nhân chạy tới chạy lui dập lửa, mấy người lão phu nhân đều lo lắng không thôi.
Mộc Tịch Bắc nhìn làn khói bốc lên ngùn ngụt, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, nàng từng nói qua, cho dù là thứ nàng không cần, cũng không chấp nhận để người khác chiếm lấy dù chỉ một chút, nếu ta muốn cho, núi vàng núi bạc đều có thể cầm đi, nếu ta không muốn, một phân một hào cũng đừng mơ cầm khỏi tay ta!
Qua gần nửa canh giờ, ngọn lửa rốt cục ở dưới sự hợp lực của mọi người được dập tắt.
Lão phu nhân là người đầu tiên vọt vào: " Ai ui, bảo bối của ta a..."
Mấy người đều biết mấy năm này lão phu nhân giấu trộm không ít đồ tốt, cả đám đều đi vào nhìn xem.
Sau khi Lão phu nhân đi vào, lập tức trợn tròn mắt, những bảo bối này của bà đều đã bị đốt thành không còn hình dáng, vải vóc tinh mỹ hóa thành một đống tro tàn, đồ sứ hiếm thấy cũng bị hun đến đen thui, một ít đồ trang sức tinh xảo thì bị thiêu mỗi món một nơi, ngọc thạch thậm chí còn nứt hết ra, toàn bộ một mảnh chướng khí mù mịt.
Lão phu nhân kêu thảm: " Ai ui. Bảo bối của ta a..."
Mấy người mắt thấy hóa thành tro tàn đều là đồ tốt, trong lòng cũng nhịn không được thầm mắng lão phu nhân.
Mộc Thanh Sơn thì dẫn đầu nhìn về phía mấy cái rương lớn của Mộc Tịch Bắc, mấy cái rương lớn chiếm cứ nửa căn tiểu khố phòng, cho nên phá lệ dễ thấy.
Mấy cái rương kia đã bị đốt thành không còn hình dáng, cơ hồ biến thành một miếng gỗ cháy khét, nhưng vấn đề là, hắn căn bản không nhìn thấy châu báu trong mấy cái rương, trong lúc nhất thời trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Lão phu nhân nhìn thấy từng món đồ âu yếm bị hóa thành tro tàn, hai mắt khẽ đảo, liền hôn mê bất tỉnh.
Ân Cửu Dạ lại lạnh lùng nói: " Thật đúng là khéo, Bản điện hạ vừa mới nói muốn kiểm kê đồ đạc, thì khố phòng này liền bốc cháy, rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến có phải ở trong chuyện này có gì mờ ám không?"
Một đoàn người vội vàng quỳ trên mặt đất, Ân Cửu Dạ quét mắt lão phu nhân vừa ngất đi: " Cứu tỉnh đi!"
Sơ Nhất cũng không biết từ chỗ nào lấy được một chậu nước lạnh, lập tức giội cả lên người lão phu nhân, lão phu nhân giật mình, rất nhanh tỉnh lại.
" Lão phu nhân, hiện tại có thể lấy mấy rương đồ của Vĩnh Dạ ra được chưa? Bản Thái tử cũng không có nhiều thời giờ lãng phí cùng các ngươi đâu! " Giọng nói của Ân Cửu Dạ nhiễm đầy băng sương.
Lão phu nhân đương nhiên nhìn thấy mấy cái rương hóa thành tro tàn kia, liền mở miệng nói: " Mấy cái đó đều cháy thành tro tàn rồi, ta... Ta biết lấy đồ ở đâu bây giờ."
" Ồ? Vàng bạc ngọc thạch cũng có thể hóa thành tro tàn? Cho dù là cháy không còn hình dáng, thì chắc hẳn phải để lại vết tích, nhưng sao ta lại thấy mấy cái rương này căn bản không có gì cả! Lão phu nhân xem bản Thái tử là đồ ngốc sao! " Ân Cửu Dạ nghiêm nghị chất vấn, lại dọa sợ lão phu nhân.
Lão phu nhân nhất thời mặt mày choáng váng, không nghĩ ra chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đối mặt với nam tử khí thế dọa người trước mắt, trong lòng sợ hãi càng lớn hơn.
Mộc Tịch Bắc đem chứng từ ngày đó lão phu nhân lập ra như có hư hại, bồi thường gấp đôi lấy ra: " Tổ mẫu sẽ không quên chứng từ này chứ, bây giờ tổ mẫu không lấy ra nổi đồ đạc, vậy ta đành phải mời Thái tử điện hạ đối chiếu định giá vậy."
Hiện tại Lão phu nhân có muốn giải thích cũng giải thích không được, cho dù đem sự kiện này quy tội cho thiên tai, thế nhưng trong rương này rõ ràng là ngay cả cặn bã đều không có, vậy những châu báu ngọc thạch kia đều đi nơi nào!
Ân Cửu Dạ qua loa nhìn thoáng qua, mở miệng nói: " Trên chứng từ này có rất nhiều thứ, tất cả đều là độc nhất vô nhị trên đời, sợ là có tiền cũng không mua được, tính sơ sơ một phen, đại khái khoảng sáu triệu tám trăm ngàn lượng hoàng kim."
Mấy người đều trợn mắt há hốc mồm, sáu triệu? Vẫn là hoàng kim, đây là khái niệm gì vậy!
" Thái tử điện hạ, ngài là đang đùa lão phụ ta sao? " Lão phu nhân trong lúc nhất thời không tiếp thụ được.
Ân Cửu Dạ không để ý đến bà ta, Mộc Tịch Bắc mở miệng nói: " Tám trăm ngàn lượng coi như bỏ đi, dựa theo lời lão phu nhân nói tới bồi thường gấp đôi, thì chỉ cần đưa cho ta mười hai triệu lượng hoàng kim là được rồi."
" Sao ngươi không đi cướp luôn đi!" Lão phu nhân quát, hai mắt đỏ bừng, hiện tại trong đầu một đống hỗn loạn, căn bản không làm rõ được chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Mộc Tịch Bắc không để ý đến bà ta, Ân Cửu Dạ lại sâu kín mở miệng nói: " Lão phu nhân vẫn nên mau chóng chuẩn bị cho đủ số tiền đi."
" Ta làm gì có nhiều tiền như vậy! Ta nói cho các ngươi biết, ta không có tiền, ta sẽ không đưa cho các ngươi đâu! Chuyện này nhất định là một âm mưu, là âm mưu! " Lão phu nhân mặc dù ngu dốt, nhưng vẫn còn chưa ngốc.
Ân Cửu Dạ đứng dậy, lạnh lùng nói: " Cho các ngươi ba canh giờ, chuẩn bị đủ số tiền, nếu như không thể, liền lấy mệnh bù vào đi."
Mấy người nháy mắt xụi lơ trên mặt đất, mà Ân Cửu Dạ thì kéo Mộc Tịch Bắc trở về viện của mình.
Những người này thật đúng là ồn ào, lần này liền một lần giải quyết hết, cũng tốt được thanh tĩnh.
Trở lại gian phòng của Mộc Tịch Bắc, Ân Cửu Dạ liền ngậm chặt đôi môi của nàng, cho đến khi Mộc Tịch Bắc bắt đầu kháng nghị, mới nhấc lên cằm nhỏ khéo léo của Mộc Tịch Bắc nói: " Sao ta lại không biết nàng bị chó cắn nhỉ?"
Mộc Tịch Bắc nghe thấy giọng nói âm trầm kia, muốn lui lại một bước, thế nhưng lại không thoát khỏi trói buộc của Ân Cửu Dạ.
Đành phải lấy lòng cười nói: " Cũng không sao, chính là mấy ngày trước, cũng không biết Dĩ Lam từ chỗ nào mang về một con chó."
Ân Cửu Dạ cười càng phát ra nguy hiểm, cặp mắt đen lóe lên hai ngọn lửa, làm Mộc Tịch Bắc chỉ muốn trốn.
Nhưng Ân Cửu Dạ nào cho nàng cơ hội, bàn tay to giương lên, liền xé rách quần áo của Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lui lại mấy bước, Ân Cửu Dạ lại trực tiếp đè lên, một tay giữ eo Mộc Tịch Bắc, một tay đỡ sau gáy nàng, chui đầu vào xương quai xanh của Mộc Tịch Bắc bắt đầu hôn.
Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, nhéo mạnh một cái lên trên lưng Ân Cửu Dạ: " Đừng làm loạn nữa, đầy người đều là dấu vết chàng lưu lại, tự chàng nói xem chàng có phải là cẩu hay không?"
Ân Cửu Dạ khàn khàn nói: " Nàng cũng nói ta là cẩu, nếu như không lưu lại chút gì, chẳng phải là rất xin lỗi cái danh hiệu này."
Mộc Tịch Bắc nói không lại hắn, chỉ cảm thấy ngực đau từng đợt, ưm một tiếng, tên nam nhân đáng chết này!
Ân Cửu Dạ hài lòng nhìn kiệt tác của mình, chỉ cảm thấy tâm tình bay bổng, thế giới giống như đều sáng bừng.
Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, nhìn chính mình một thân đỏ đỏ xanh xanh tím tím, tức nói không ra lời.
Sau khi hai người yên tĩnh lại, Ân Cửu Dạ liền ôm Mộc Tịch Bắc ở trong khuỷu tay của mình, tính toán thời gian đại hôn, còn không đến năm ngày nữa, chính là đại hôn của bọn họ, hắn càng ngày càng cảm thấy bản thân vui sướng khó mà ức chế, đồng thời cũng khiến bọn Sơ Nhất Sơ Nhị đều cảm thấy thế giới trở nên thật tươi sáng.
Mộc Tịch Bắc nhớ tới những vật trong khố phòng của lão phu nhân, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ, những bảo bối mà Ân Cửu Dạ cùng Mộc Chính Đức thiên tân vạn khổ tìm cho mình bây giờ đều đang an tĩnh nằm ở trong gian phòng bên cạnh phòng nàng đây.
Về phần những món mà lão phu nhân mang theo, chẳng qua là giả thôi.
Từ sau khi ngồi vững vị trí Thái tử, Ân Cửu Dạ liền lôi kéo được không ít người tài dị sĩ, cho nên những món đồ trang sức tinh xảo lóe ra quang trạch trong rương kia, đều là dùng sáp làm.
Từng khối sáp được sư phụ chạm trổ tinh xảo điêu khắc thành các loại đồ trang sức khác nhau, sau đó căn cứ màu sắc cần dùng, tỉ như màu vàng kim, tỉ như màu mã não, mà còn lại một ít thì dùng gỗ khắc thành, phía trên cũng động tay động chân.
Sáp và gỗ đều là vật dễ cháy, chỉ cần một ngọn lửa nhỏ, thì sẽ cháy đến tan thành mây khói, cho nên khi tiểu khố phòng bốc cháy, mọi người mới nhìn thấy bên trong rương này trống rỗng!
" E là Mộc phủ sẽ không cam nguyện xuất ra số ngân lượng này đâu. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Bàn tay nam nhân không an phận sờ mó trên người nàng, Mộc Tịch Bắc đành phải dùng tay nhỏ của mình giữ chặt, hắn mới miễn cưỡng đứng yên.
" Cam hay không cam lòng cũng không phải do bọn hắn! " Nhắc đến mấy người Mộc phủ, ngữ khí của Ân Cửu Dạ rõ ràng trở nên lạnh lùng hơn.
" Nếu như không đưa thì chàng có năng lực gì bắt bọn họ đưa? " Mộc Tịch Bắc cười nói.
Ân Cửu gảy nhẹ cằm Mộc Tịch Bắc: " Biện pháp trị bọn họ thì rất nhiều, ta thật ra muốn xem xem bọn họ đưa hay là không đưa!"
Mộc Tịch Bắc nhìn con ngươi tà tứ của nam nhân, thoáng thất thần, đỏ mặt, sau đó nói: " Không phải bọn họ không đưa, chỉ sợ không lấy ra nổi thôi, một Mộc phủ nho nhỏ, có thể xuất ra vài ngàn vạn lượng vàng cũng đã làm khó bọn họ rồi, bây giờ chàng bắt bọn họ xuất ra vài triệu, đây là không thể nào."
Ân Cửu Dạ hiển nhiên bị Mộc Tịch Bắc thất thần lấy lòng, ngón tay trượt trên môi mỏng của nàng: " Không lấy ra nổi lại càng tốt."
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục suy nghĩ đến mấy tôm tép nhãi nhép này nữa, chỉ là lại nghĩ đến vợ chồng đại phòng của Mộc phủ.
Người Mộc phủ đều là một bộ dạng tham lợi quên nghĩa, chỉ là vợ chồng đại phòng sao lại hiền lành như vậy?
Bọn họ mặc dù không tận lực hảo hữu với nàng, nhưng bọn họ thứ nhất chưa từng làm chuyện thiêu thân gì, thứ hai ngẫu nhiên gặp phải, cũng luôn thiện ý gật đầu.
Không tận lực lấy lòng, cũng không có mục đích tiếp cận, không tận lực cầu tình, cũng không tận lực thiết kế, nhìn hết thảy đều như nước chảy tự nhiên.
Tâm tư Mộc Tịch Bắc khẽ nhúc nhích, sự việc khác thường tất có gian, hai người đại phòng tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, có thể lần này Mộc Chính Đức đến Mộc phủ, kì thực cũng là vì vợ chồng đại phòng quỷ dị này.
Ân Cửu Dạ thất bại nhìn nữ tử bên cạnh, tay mình sờ loạn trên người nàng, nàng lại ở đó thất thần, mà mình lại không khống chế được có phản ứng, quả nhiên là đáng chết!
Ân Cửu Dạ bất mãn nói: " Nghĩ gì vậy?"
Mộc Tịch Bắc lấy lại tinh thần liền thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại, xấu hổ cười nói: " Đang nghĩ đến chàng."
Hai mắt Ân Cửu Dạ hơi nheo lại: " Nghĩ gì ta?"
Mộc Tịch Bắc méo mặt, đột nhiên nhớ tới thứ nước mà Ân Cửu Dạ cho nàng uống, lời nói xoay chuyển: " Nghĩ chàng cho ta uống cái gì?"
Hai mắt Ân Cửu Dạ hiện lên một tia sáng quỷ dị, sau đó mở miệng nói: " Mấy ngày sau nàng sẽ biết."
Mộc Tịch Bắc thần sắc cổ quái nhìn hắn, không có suy nghĩ nhiều.
Mà giờ khắc này Phó Dĩ Lam đang lôi kéo Sơ Nhị đi tới một tiệm may quần áo, Sơ Nhị đỏ mặt đứng ở một bên, còn Phó Dĩ Lam thì một tay cầm bản vẽ, một tay hào hứng hừng hực khoa tay với thợ may.
Sắc mặt thợ may cũng có chút ửng hồng, chỉ có Phó Dĩ Lam vẫn nước miếng tung bay như cũ, nhìn hết sức cao hứng.
" Đúng đúng, nhất định phải làm cho ngực bật ra thật lớn, cái mông thật căng mềm vào."
" Không được không được... Cái này đều che hết cả rồi, ngươi che kín như vậy làm gì chứ? Che kín như vậy ai còn trông thấy nữa?"
" Không đúng, phải dùng loại vải này, ngươi cầm sa tanh dày như vậy chẳng lẽ muốn sàng gạo à?"
" Đúng đúng, cái này nhất định phải lộ ra, phải làm thật sát người."
Thợ may nhìn Phó Dĩ Lam khoa tay múa chân, lại nhìn y phục trong tay nàng toàn thân trên dưới chỉ có một tầng sa mỏng được cắt may mười phần tinh xảo ở bên ngoài, thì không còn một miếng vải dư thừa nào khác, cả người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lại nhìn lại bản vẽ trong tay Phó Dĩ Lam, phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ mấy nữ tử, chỉ là mắt mũi miệng nữ tử đều bị vòng tròn thay thế, nhìn vô cùng quỷ dị.
Mà nổi bật nhất là y phục trên người những nữ tử kia, phần lớn đều là dùng sa mỏng chế thành, hoặc là ngực cực thấp, hoặc là chỉ có một miếng vải nhỏ có thể che lại da thịt, dường như rất keo kiệt, nhưng những nữ tử mặc sa mỏng kia lại là người tràn đầy dụ hoặc khiến cho người ta phun máu nhất.
Sơ Nhị chỉ cảm thấy quanh thân lửa nóng, Phó Dĩ Lam nói, bộ một trăm linh tám thức đã giải quyết, nhưng sau khi Phó Dĩ Lam biết được dược thiện mà mỗi ngày Mộc Tịch Bắc dùng là Sơ Nhất đề nghị với Ân Cửu Dạ, Phó Dĩ Lam lại không chịu cô đơn bắt đầu mân mê mấy bộ y phục không thể xưng là y phục này.
Mỹ danh nói là suy nghĩ vì hạnh phúc của bọn họ, khiến người luôn luôn đờ đẫn như Sơ Nhị cũng giật khóe mắt liên tiếp vài ngày.
" Nhưng mà... nhưng mà tiểu thư, y phục này thật sự phải làm như vậy sao? " Thợ may mắt đầy hoảng sợ, hắn đời này đều chưa từng làm qua y phục bại lộ như thế, cái này mặc lên người có thể che được cái gì a? Cho dù có che được một tí, nhưng mà... nhưng mà hắn cơ hồ đều có thể tưởng tượng đến cảnh tượng phun máu kia.
Phó Dĩ Lam tính toán trong lòng, tầm mười bộ y phục chắc đủ lấy lòng Ân Cửu Dạ rồi, ngày sau ít nhiều sẽ sống thời gian tốt hơn, nghĩ đi nghĩ lại, Phó Dĩ Lam liền lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Mộc Tịch Bắc tựa ở trong ngực Ân Cửu Dạ, chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh quét đến, dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Hôm sau trời vừa sáng, sau khi Mộc Tịch Bắc tỉnh lại, Ân Cửu Dạ một mặt giúp đỡ Mộc Tịch Bắc thu thập thỏa đáng, một mặt gọi Sơ Nhất đi triệu tập người trong Mộc phủ lại một chỗ.
Người Mộc phủ tối qua cơ bản đều không được ngủ ngon, so với lão phu nhân thì Mộc Thanh Sơn vẫn tốt hơn chút chút, số tiền này dù sao cũng là lão phu nhân thiếu, hắn chỉ có thể giúp đỡ hết sức, dù sao khoản nợ này cũng không tính được đến đầu hắn.
Ân Cửu Dạ đang giúp Mộc Tịch Bắc mặc món đồ cuối cùng, nhớ tới mấy lần lão phu nhân nói lời nhục mạ Mộc Tịch Bắc, trong mắt lóe lên một tia sát ý hung ác nham hiểm, đến lúc nên đòi nợ rồi!
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Ahuhu... Mệt chết ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.