Chương 130: Chương 74-2: Lại chết một cái (2)
Cố Nam Yên
03/08/2018
Lông mày Hoàng đế hơi nhíu lại, trong lòng gia chủ Lư gia lộp bộp một tiếng, trực giác không tốt!
Mộc Kiến Ninh vẫn luôn nghiền ngẫm tâm ý Hoàng đế, đến khi nhìn thấy lông mày Hoàng đế hơi nhíu lại, mới mở miệng nói:
" Bệ hạ, người xem thần thiếp có phải hoa mắt hay không, sao con rồng kia lại đếm được chín cái chân vậy? Nhất định là thần thiếp nhìn lầm đi. "
Hoàng đế nhếch môi, một đôi mắt đục ngầu dừng ở trên người Lư Dẫn Ngọc, Lư Dẫn Ngọc vốn đang hát say sưa, hơi có cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, chỉ cảm thấy mình diễn vai Hoàng đế, thật sự là sảng khoái, trực tiếp đem thấp thỏm cùng bối rối mà vừa rồi mình suýt nữa nhận lấy cái chết đều ném hết lên chín tầng mây!
Cho đến khi bốn phía bắt đầu nổi lên ầm ỹ, hắn mới dần dần cảm thấy không đúng, động tác không khỏi cũng biến thành chậm chạp, một đôi mắt đánh giá xung quanh, lại dựng lên hai lỗ tai thám thính bọn họ đang nghị luận cái gì.
Cẩn thận nghe hồi lâu, chỉ cảm thấy mọi người dường như đang thảo luận những lời gì mà chân long trên người, cẩn thận suy tư hồi lâu, không khỏi kinh hãi, lập tức dừng động tác trên tay, nhìn chân long trên người mình.
Hoàng đế vỗ một chưởng ở trên tay vịn long ỷ, mở miệng nói:
" To gan! Lư Dẫn Ngọc, ngươi đây là ngang nhiên hướng Trẫm kêu gào sao? Hay là Lư gia các ngươi nghĩ rằng gánh trách nhiệm thanh danh nhà quân tử, đã muốn thế Trẫm tự mình làm! "
Chúng đại thần cùng nhau quỳ xuống:
" Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận! "
Gia chủ Lư gia lại chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, hơi có cảm giác lực bất tòng tâm, hết chuyện này lại đến chuyện khác, đều nhằm vào quyền thế Lư gia mà đến, mình quả nhiên là bước đi gian nan.
Lần này Gia chủ Lư gia không dám mở miệng nữa, đành phải cúi đầu không ra tiếng, nhưng trong lòng lại đang chửi mắng đứa con ngu xuẩn của mình, làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy! Thật sự là muốn đem tim phổi của ông đều tức đến nổ tung!
" Vi thần không dám. Hồi bẩm Bệ hạ, thật sự là lúc vi thần đi vào trong, những phục trang kia đều đã bị người... "
Lư Dẫn Ngọc bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, trong lòng vô cùng sợ hãi, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng thay quần áo trước đó, hắn thấy những quần áo kia đều bị người phá hư, đang muốn hảo hảo kiểm tra, nhưng ai biết nam nhân kia lại đột nhiên xuất hiện, ba lần bốn lượt mở miệng đều là khơi mào cơn giận của hắn.
Tâm tư hắn liền rơi vào người nam tử kia, căn bản không có nghĩ đến chuyện phải hảo hảo kiểm tra quần áo, Lư Dẫn Ngọc nhìn về phía nam tử một thân hắc bào tĩnh tọa, mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống, cả khuôn mặt nhèo đi, vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Là bởi vì hắn ta không hi vọng có người nhớ thương nữ nhân của mình, cho nên mới muốn trừ bỏ mình? Không có chuyện gì không có chuyện gì, phụ thân nhất định sẽ cứu mình, hôm nay tam đệ đã chết, nếu mình lại chết đi, phụ thân cũng chỉ còn lại một đứa con là đại ca, phụ thân nhất định sẽ cứu mình.
Hoàng đế thấy phiền lòng, mở miệng nói:
" Được rồi, Trẫm không muốn nhìn thấy hắn, kéo xuống trực tiếp chém cho Trẫm! "
Toàn bộ đại điện một mảnh yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng, hơi thở đè nén dọa người, một ngày này thật sự là quá phiền lòng, đến cùng là xảy ra bao nhiêu chuyện, suy nghĩ một chút, sợ là ai cũng khó mà cười ra tiếng.
" Lư ái khanh, lần này ngươi không cần lấy cái chết tỏ rõ ý chí đâu? Vừa rồi ngươi thỉnh cầu Trẫm phải xử phạt Lư Dẫn Ngọc, bây giờ trẫm trực tiếp sai người chém hắn, ngươi cảm thấy trừng phạt này đã đủ chưa? Có cần đem nhất môn Lư gia các ngươi cũng liên luỵ cửu tộc luôn không!"
Hoàng đế hiếm thấy hơi thở sắc bén, có thể thấy được chuyện hôm nay rốt cuộc đã làm ông tức giận bao nhiêu.
" Vi thần không dám. "
Giọng nói của Gia chủ Lư gia có chút cứng ngắc, lúc trước ông nghĩ mọi chuyện đã qua, liền cầu xin được chết, không nghĩ tới giờ lại xảy ra chuyện, Hoàng đế đem những lời này trả lại cho mình, căn bản không thể lấy quyền lực cầu tình cho Nhị tử nữa, bây giờ xem ra, chỉ có thể bỏ qua Nhị tử này, trong lòng gia chủ Lư gia kịch liệt đau nhức.
" Hừ! Lư gia các ngươi thật đúng là to gan, một buổi thọ yến tốt đẹp của ai gia đều bị các ngươi làm cho chướng khí mù mịt, đây chính là nhà thánh minh trong truyền thuyết sao? Ai gia xem ra, Lư gia các ngươi chính là đang đem thế nhân làm đồ ngốc, trêu đùa mọi người! Bây giờ, ai gia thấy buổi thọ yến này ngược lại là không có gì để tiếp tục nữa! "
Sắc mặt Thái hậu cũng rất khó coi, đây đâu phải là một buổi thọ yến, rõ ràng là một âm mưu bị người điều khiển phong ba không ngừng.
Gia chủ Lư gia thủy chung cúi đầu, hiện giờ xem ra Thái hậu thật sự đã có ấn tượng không tốt với Lư gia bọn họ rồi, Thái hậu là đại biểu của Quách La thị tộc, mặc dù những năm gần đây có thái độ lánh đời, nhưng đến cùng vẫn quyền cao chức trọng, huống chi, Gia Chủ Lư gia cũng không cho rằng, Quách La thị thật sự sẽ một mực đi xuống dốc, phải biết rằng, Thái hậu vẫn còn có một đứa con trai làm Nam Yến Vương, việc tranh đoạt hoàng quyền này, thoáng qua trong giây lát, trước khi chưa xác định được lập trường, tuyệt đối không thể đắc tội với bất kỳ bên nào.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nay Lư gia gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng Hoàng đế cũng không dám lấy tính mạng nhất tộc Lư gia, xem ra Hoàng đế ít nhiều cũng đang kiêng kị danh vọng Lư gia, hơn nữa bao nhiêu năm rồi, người từng được Lư gia cứu giúp nâng đỡ nhiều đếm không xuể, trong những người này có người là kẻ thù chính trị, có người là cừu gia, có người là quyền thế so với Lư gia còn lớn hơn, có người hèn mọn đến bụi bặm, nhưng trong lòng những người này lại đều cảm kích Lư gia.
Thường thường có người nói, nếu là tên ăn mày đi xin Lư gia, luôn sẽ được đổi một kiện quần áo mới tinh đi ra, nếu là người cần cù, gia chủ Lư gia sẽ giúp đỡ bọn họ tìm một phần việc để làm, nếu là cái loại hết ăn lại nằm chỉ muốn ăn xin, bọn họ ngược lại cũng sẽ làm cơm canh, vì thế danh tiếng Lư gia thật sự là cực cao, ở bên trong dân chúng danh vọng cũng là cực cao, thậm chí là những tên du côn lưu manh cũng không nói ra cái gì không tốt về họ.
" Cha! Cha! Cứu con... Cứu con! Con là bị oan, con bị oan. Đây rõ ràng là có người thiết kế con!"
Lư Dẫn Ngọc mang một khuôn mặt lem luốc, chật vật kêu cứu, không thể tin được đây chính là vận mệnh cuối cùng của mình.
Gia chủ Lư gia lại giống như không nghe thấy, không nói một lời, chỉ cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất!
" Cha. Cha! Người không thể không quản con! "
Lư Dẫn Ngọc khàn giọng gào thét, mặt mũi tràn đầy mồ hôi làm ướt cả vạt áo.
Lư Dẫn Ngọc đột nhiên nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, là nàng ta, chính là nàng ta! Hắn sao có thể xem thường nàng, hắn vì sao không nhịn được lại đi mở miệng khiêu khích, nữ nhân này tâm kế thâm trầm trước nay chưa từng gặp, còn có nam tử khủng bố khiến người ta sợ hãi kia! Hắn ngu xuẩn bao nhiêu, mới có thể đi trêu chọc hai người đó!
" Ha ha ha ha! Cha, ông bỏ qua đứa con này đến đứa con khác, giả bộ như chính nhân quân tử, kì thực là ngầm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Đến cuối cùng ông sẽ có được cái gì? Ha ha ha ha. Chắc chắn sẽ có người đến trừng phạt ông! Ông cái tên nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo này, ông sẽ gặp báo ứng! Ha ha ha..."
Lư Dẫn Ngọc thấy cha mình lạnh lùng, có chút phát cuồng, lập tức đem oán khí những năm gần đây với gia chủ Lư gia đều phát tiết ra.
Sắc mặt gia chủ Lư gia tối sầm lại, lại chỉ nói:
" Chính ngươi làm chuyện có lỗi với bệ hạ, bây giờ lại trách vi phụ không thể cứu ngươi, Dẫn Ngọc a Dẫn Ngọc, ngươi rốt cuộc là khi nào mới đổi được tâm tình! "
Gia chủ Lư gia vì chính mình giải vây, cũng không ít người nhìn về phía ông ánh mắt lại mang theo mấy phần xem kỹ, hôm nay liên tiếp vạch trần hai vị công tử nhà họ Lư, chẳng lẽ Lư gia thật sự chỉ là giả quân tử như trúc sao? Không ít người đã bắt đầu sinh ra hoài nghi.
Kỳ thật trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng hoài nghi, chỉ là những năm gần đây Lư gia thật sự rất ít khi để cho người ta bắt được nhược điểm gì đó, lần lượt từng sự kiện đều bỏ đi hoài nghi của bọn họ, thời gian lâu dài, cũng tập mãi thành thói quen, đều cho rằng Lư gia đúng là giống như nghe đồn.
Sau khi Lư Dẫn Ngọc bị mang xuống, bầu không khí trên đại điện trong lúc nhất thời bắt đầu lúng túng, nhạc sĩ không tiếp tục tấu nhạc, chúng đại thần cũng mang tâm sự nặng nề không biết đang suy tư điều gì, sắc mặt của Hoàng Thượng và Thái hậu đều không tốt lắm, buổi thọ yến này tựa hồ đến đây thì kết thúc.
Lúc này Đa Luân đứng lên, quỳ xuống trước mặt Thái hậu, vẻ mặt ưu thương:
" Mẫu hậu, đều là Đa Luân không tốt, vậy mà làm yến hội của mẫu hậu biến thành cái dạng này, Đa Luân vốn cho rằng dựa vào khả năng của Đa Luân, nhất định có thể cho mẫu hậu một cái yến hội phồn thịnh nhất, nhưng không ngờ lại phong ba không ngừng, nói cho cùng, đều là Đa Luân chuẩn bị không đủ. "
Thái hậu nghe lời nói của Đa Luân không khỏi đánh giá đại diện rộng lớn được phá lệ bố trí, toàn bộ đại điện đều lóe ra kim quang, thảm đỏ trải rộng, màn trướng là lụa mỏng nhuyễn la màu đỏ tía, trên mặt điểm đầy châu ngọc, sau mỗi hai đến ba cái bàn dài, đều để một khung lò sưởi, lửa than còn cháy đỏ rực, sẽ không làm cho nữ quyến mặc ít cảm thấy lạnh.
Thái hậu vỗ vỗ tay Đa Luân, mở miệng nói:
" Việc này không thể trách con, tâm ý của con ai gia đều thấy được, vừa thấy sự bố trí này, thì biết con là mất không ít tâm tư."
Đa Luân quỳ gối trước mặt Thái hậu, đã có chút lã chã chực khóc:
" Không, đều là khuyết điểm của Đa Luân, nếu trước đó Đa Luân để cho người kiểm tra tốt nhạc khí, thì sẽ không phát sinh âm biến, nếu Đa Luân không đưa Tôn phu nhân ra, thì sẽ không bị người lợi dụng, ảnh hưởng tâm tình của hoàng huynh, nếu Đa Luân để cho người ta sớm kiểm tra thọ lễ thật kỹ, nhìn thấu câu thơ kia, thì cũng không ra chuyện thơ châm biếm, nếu Đa Luân có thể thay Lư Nhị công tử kiểm tra kỹ hí bào, thì cũng sẽ không..."
Thái hậu thở dài, an ủi:
" Con cũng không cần tự trách, tâm tư của con mẫu hậu tự nhiên là hiểu được, nhưng lại có những người lòng lang dạ thú không muốn cho ai gia cùng Bệ hạ sống yên ổn, làm sao lại trách tội đến trên đầu con! "
Đa Luân cúi đầu, nghe Thái hậu lần nữa đem đầu mâu nhắm ngay Lư gia, không khỏi hơi nhíu mày, Lư gia chính là một cây thương trong tay nàng, nếu cứ như vậy bị phế bỏ, đối nàng thật sự không tốt a.
Nàng thật đúng là không nghĩ tới, Mộc Tịch Bắc vậy mà một lần đã có thể xử lý hai đứa con trai của Lư gia, nàng vẫn là xem thường nàng ta!
" Mẫu hậu vẫn không nên nghĩ những điều không vui, Đa Luân cố ý mời sư phó Điêu Lang Ngọc Thế dùng phương pháp điểm thúy khó tìm, làm một cái trâm phượng cho mẫu hậu, mẫu hậu người thử nhìn một chút xem có thích hay không. "
Đa Luân nghĩ trước nên áp chế tức giận của Thái hậu với Lư gia, ít nhất không cần nhằm vào như thế, chẳng qua lần này người được lợi lớn nhất lại là An Nguyệt Hằng a?
Tổn thất gì cũng không có, còn lạc Hoàng đế phái binh, có điều Lục hoàng tử này tựa hồ là cái chuyện xấu, lần trở về này, Đa Luân bằng vào kinh nghiệm với vô số nam nhân, luôn cảm thấy nam nhân này tựa như đã biến thành người khác, có điều cũng không bài trừ người sau khi đã trải qua đại biến cố cùng sinh tử, rốt cục tiến bộ.
Nếu Lục hoàng tử này cũng có thể thắng, ván cuối cùng của các nàng thế nhưng là thảm bại!
Thái giám bên người Đa Luân liền tranh thủ mang hộp hương tinh xảo mang theo mùi hương lên, ngón tay Đa Luân nhẹ nhàng mở hộp đựng trâm phượng ra, hai tay đem nó trình lên trước mặt Thái hậu.
" Mẫu hậu, người nhìn xem, trâm phượng này người thích không, hai mắt Phượng Hoàng dùng Dạ Minh Châu khảm nạm mà thành, đuôi phượng áp dụng phương pháp điểm thúy, đeo ở trên đầu mẫu hậu, nhất định có thể so với nhật nguyệt! "
Đa Luân giấu đi phong tình quyến rũ nghiêm trang nói với Thái hậu.
Thái hậu lấy trâm phượng ra, trâm kia trong nháy mắt tựa như ngưng tụ tất cả hào quang của đại điện, hướng bốn phương tám hướng chiết xạ ra hào quang sáng ngọc bức người.
Thái hậu giơ nó lên trước mắt, ở trên đại điện được đèn thủy tinh chiếu xuống, trâm phượng tinh xảo không có một chút tì vết, lông vũ thất thải ở đuôi phượng giống như lấy từ trên thân Thần thú khổng tước, càng lộ ra giá trị chế tạo phi phàm.
Vô số nữ quyến ngồi ở phía dưới đều bị trâm phượng đoạt đi ánh mắt, lông vũ điểm thúy ở trên đuôi phượng thật sự rất đoạt ánh mắt người khác, không có nữ nhân không thích đồ trang sức, huống chi là những nữ nhân vốn đã xinh đẹp.
Trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, tựa hồ cực kì hài lòng với thứ này.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, Thái hậu này nhìn như tôn sùng Phật pháp, nhưng nếu thật sự tin phật, làm sao có thể xa hoa lãng phí vô độ như vậy, nếu thật sự muốn tu để thanh tịnh, làm sao lại đeo vàng đeo bạc, hưởng thụ quỳnh tương ngọc lộ, lại để cho vô số người hầu tiền hô hậu ủng, thật sự là khiến người ta khinh thường.
" Đa Luân, con có lòng."
Thái hậu gật đầu tán thưởng nói, sắc mặt rốt cục không còn khó coi nữa.
Đa Luân rốt cục cũng đứng lên:
" Đa Luân không có tâm nguyện khác, chỉ hi vọng hoàng huynh và mẫu hậu thân thể khoẻ mạnh, tâm tình vui vẻ, hi vọng con có thể làm bạn với Đức Dương cả đời, Đa Luân đã đủ hài lòng."
" Được rồi, đừng nói những thương cảm kia nữa, vậy con giúp ai gia đeo trâm phượng lên đi, hôm nay không may mắn lắm, dính không ít xúi quẩy, cũng mượn lông vũ thất thải này, bác dấu hiệu tốt. "
Thái hậu lại đưa trâm cho Đa Luân.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, muốn dùng một cây trâm xua đuổi xúi quẩy? Sợ là khả năng không lớn...
Thanh Từ ở sau lưng Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
" Tiểu thư, người xem Thái hậu hiện tại cười vui vẻ như vậy, không biết một hồi bà ta còn cười nổi không... "
Bạch Lộ đứng ở bên khác nhìn đôi chủ tớ này rất là bất đắc dĩ, hết sức khó hiểu hai người này rốt cuộc là tình huống gì.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm thì cực kỳ rối rắm, nữ tử có nụ cười sáng rỡ trước mắt này, tựa hồ có một loại ma lực, luôn khiến cho người ta nhịn không được muốn giấu nàng vào trong ngực hảo hảo che chở, muốn đem toàn thứ tốt nhất thế gian đều dâng lên cho nàng.
Thừa tướng Mộc Chính Đức cũng vậy, nha hoàn bên người nàng cũng vậy, Lão thái phi mình bồi bạn lâu như vậy thậm chí cũng như vậy, còn có nam nhân chưa từng để mình ở trong mắt cũng như vậy.
Là bắt đầu từ lúc nào, nàng cũng không còn là muội muội trốn ở phía sau nàng cần nàng bảo hộ nữa, là lúc nào hào quang trên người nàng đã đủ để biến mình thành bụi bặm, lại là khi nào thì nàng đùa bỡn quyền thế thuận buồm xuôi gió, phảng phất như mình chưa hề nhận biết qua người này.
Thế nhưng, chính là tất cả mọi người biết rất rõ nàng ngoan độc, biết nàng tàn nhẫn, vì sao vẫn có người không nhịn được đối tốt với nàng, mà trước kia mình là người bảo hộ nàng, bây giờ lại cần dựa vào hơi thở của nàng đến sống sót?
Đầu óc Mộc Tịch Hàm rất hỗn loạn, một mặt là tiểu oa nhi từ nhỏ thích đi theo người mình gọi mình là tỷ tỷ, một mặt là Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nhìn chính mình lại giống như có thể nhìn thấu mình kia, một mặt lại biến thành nam tử vừa như Đế vương lại tựa như yêu nghiệt kia.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm thật sự rất loạn, nàng lặp đi lặp lại nói với mình, không nên như vậy, không nên như thế, người kia là muội muội của mình, nàng đạt được sủng ái, đạt được hết thảy tốt đẹp, mình không phải nên mừng thay cho nàng sao? Vì sao lại sinh ra ghen tị mơ hồ. Không nên là cái dạng này...
Mộc Tịch Bắc thật sâu nhìn thoáng qua Mộc Tịch Hàm đang vùi đầu rất thấp, ánh mắt có chút ảm đạm khó lường, ở trong trí nhớ, nữ tử này thật sự rất yên tĩnh, không nói nhiều, nhưng cũng rất dịu dàng, cuộc sống của nàng qua so với mình tốt hơn một chút, thường xuyên có cái gì tốt đều mang đến cho mình, mặc dù hai người trải qua ngày tháng cũng không sung túc, đồng thời thỉnh thoảng còn bị di nương tiểu thư trong phủ chèn ép, nhưng chung quy vẫn đơn giản thoải mái.
Chỉ là có phải khi mình biến thành Mộc Tịch Bắc, đây hết thảy cũng đã thay đổi hay không, vận mệnh nhất định sẽ chệch hướng dự định quỹ đạo, mỗi người đều là như thế? Nàng vẫn hi vọng, Mộc Tịch Hàm có thể vẫn là nữ tử an tĩnh như trước kia.
Thu liễm cảm xúc, Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Thái hậu, cây trâm phượng kia đang cắm ở nơi chói mắt nhất trên búi tóc, rêu rao đến cực điểm!
" A! "
Một cung nữ đứng nghiêng với Thái hậu đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
" Ngươi gào quỷ cái gì! "
Thái hậu có chút tức giận, nhíu mày nói.
Cung nữ kia một tay che miệng, một tay chỉ vào trâm phượng trên đầu Thái hậu:
" Trâm... Trâm phượng...!"
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧, ta nhìn thấy nhiều muội tử bảo ta chém giết Mộc Tịch Hàm, thế nhưng ta nói các ngươi, nàng là bị oan a, cho tới bây giờ chưa từng hại qua người... Kỳ thật ta muốn nói, tại ta bỏ ra thời gian nửa tháng chỉnh lý tốt đại cương, Mộc Tịch Hàm nàng nha chính là cái nữ phụ chung cuộc, dĩ nhiên là cái cuối cùng bị xử lý... Cho nên các ngươi an tâm đi... Người ta còn chưa hoàn toàn biến thành người xấu đâu, mệnh của nàng dài lắm, chẳng qua xem ra trong thời gian ngắn sẽ không đi hại người.... Cấm đập ta à...
Hôm qua buồn ngủ quá đỗi, hôm nay trở về nhìn lại hình như phát hiện có một câu nói hai lần...囧, ta ở đây cúi đầu ba cái biểu thị áy náy....
Mộc Kiến Ninh vẫn luôn nghiền ngẫm tâm ý Hoàng đế, đến khi nhìn thấy lông mày Hoàng đế hơi nhíu lại, mới mở miệng nói:
" Bệ hạ, người xem thần thiếp có phải hoa mắt hay không, sao con rồng kia lại đếm được chín cái chân vậy? Nhất định là thần thiếp nhìn lầm đi. "
Hoàng đế nhếch môi, một đôi mắt đục ngầu dừng ở trên người Lư Dẫn Ngọc, Lư Dẫn Ngọc vốn đang hát say sưa, hơi có cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, chỉ cảm thấy mình diễn vai Hoàng đế, thật sự là sảng khoái, trực tiếp đem thấp thỏm cùng bối rối mà vừa rồi mình suýt nữa nhận lấy cái chết đều ném hết lên chín tầng mây!
Cho đến khi bốn phía bắt đầu nổi lên ầm ỹ, hắn mới dần dần cảm thấy không đúng, động tác không khỏi cũng biến thành chậm chạp, một đôi mắt đánh giá xung quanh, lại dựng lên hai lỗ tai thám thính bọn họ đang nghị luận cái gì.
Cẩn thận nghe hồi lâu, chỉ cảm thấy mọi người dường như đang thảo luận những lời gì mà chân long trên người, cẩn thận suy tư hồi lâu, không khỏi kinh hãi, lập tức dừng động tác trên tay, nhìn chân long trên người mình.
Hoàng đế vỗ một chưởng ở trên tay vịn long ỷ, mở miệng nói:
" To gan! Lư Dẫn Ngọc, ngươi đây là ngang nhiên hướng Trẫm kêu gào sao? Hay là Lư gia các ngươi nghĩ rằng gánh trách nhiệm thanh danh nhà quân tử, đã muốn thế Trẫm tự mình làm! "
Chúng đại thần cùng nhau quỳ xuống:
" Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận! "
Gia chủ Lư gia lại chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, hơi có cảm giác lực bất tòng tâm, hết chuyện này lại đến chuyện khác, đều nhằm vào quyền thế Lư gia mà đến, mình quả nhiên là bước đi gian nan.
Lần này Gia chủ Lư gia không dám mở miệng nữa, đành phải cúi đầu không ra tiếng, nhưng trong lòng lại đang chửi mắng đứa con ngu xuẩn của mình, làm sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy! Thật sự là muốn đem tim phổi của ông đều tức đến nổ tung!
" Vi thần không dám. Hồi bẩm Bệ hạ, thật sự là lúc vi thần đi vào trong, những phục trang kia đều đã bị người... "
Lư Dẫn Ngọc bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, trong lòng vô cùng sợ hãi, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng thay quần áo trước đó, hắn thấy những quần áo kia đều bị người phá hư, đang muốn hảo hảo kiểm tra, nhưng ai biết nam nhân kia lại đột nhiên xuất hiện, ba lần bốn lượt mở miệng đều là khơi mào cơn giận của hắn.
Tâm tư hắn liền rơi vào người nam tử kia, căn bản không có nghĩ đến chuyện phải hảo hảo kiểm tra quần áo, Lư Dẫn Ngọc nhìn về phía nam tử một thân hắc bào tĩnh tọa, mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống, cả khuôn mặt nhèo đi, vô cùng dữ tợn đáng sợ.
Là bởi vì hắn ta không hi vọng có người nhớ thương nữ nhân của mình, cho nên mới muốn trừ bỏ mình? Không có chuyện gì không có chuyện gì, phụ thân nhất định sẽ cứu mình, hôm nay tam đệ đã chết, nếu mình lại chết đi, phụ thân cũng chỉ còn lại một đứa con là đại ca, phụ thân nhất định sẽ cứu mình.
Hoàng đế thấy phiền lòng, mở miệng nói:
" Được rồi, Trẫm không muốn nhìn thấy hắn, kéo xuống trực tiếp chém cho Trẫm! "
Toàn bộ đại điện một mảnh yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng, hơi thở đè nén dọa người, một ngày này thật sự là quá phiền lòng, đến cùng là xảy ra bao nhiêu chuyện, suy nghĩ một chút, sợ là ai cũng khó mà cười ra tiếng.
" Lư ái khanh, lần này ngươi không cần lấy cái chết tỏ rõ ý chí đâu? Vừa rồi ngươi thỉnh cầu Trẫm phải xử phạt Lư Dẫn Ngọc, bây giờ trẫm trực tiếp sai người chém hắn, ngươi cảm thấy trừng phạt này đã đủ chưa? Có cần đem nhất môn Lư gia các ngươi cũng liên luỵ cửu tộc luôn không!"
Hoàng đế hiếm thấy hơi thở sắc bén, có thể thấy được chuyện hôm nay rốt cuộc đã làm ông tức giận bao nhiêu.
" Vi thần không dám. "
Giọng nói của Gia chủ Lư gia có chút cứng ngắc, lúc trước ông nghĩ mọi chuyện đã qua, liền cầu xin được chết, không nghĩ tới giờ lại xảy ra chuyện, Hoàng đế đem những lời này trả lại cho mình, căn bản không thể lấy quyền lực cầu tình cho Nhị tử nữa, bây giờ xem ra, chỉ có thể bỏ qua Nhị tử này, trong lòng gia chủ Lư gia kịch liệt đau nhức.
" Hừ! Lư gia các ngươi thật đúng là to gan, một buổi thọ yến tốt đẹp của ai gia đều bị các ngươi làm cho chướng khí mù mịt, đây chính là nhà thánh minh trong truyền thuyết sao? Ai gia xem ra, Lư gia các ngươi chính là đang đem thế nhân làm đồ ngốc, trêu đùa mọi người! Bây giờ, ai gia thấy buổi thọ yến này ngược lại là không có gì để tiếp tục nữa! "
Sắc mặt Thái hậu cũng rất khó coi, đây đâu phải là một buổi thọ yến, rõ ràng là một âm mưu bị người điều khiển phong ba không ngừng.
Gia chủ Lư gia thủy chung cúi đầu, hiện giờ xem ra Thái hậu thật sự đã có ấn tượng không tốt với Lư gia bọn họ rồi, Thái hậu là đại biểu của Quách La thị tộc, mặc dù những năm gần đây có thái độ lánh đời, nhưng đến cùng vẫn quyền cao chức trọng, huống chi, Gia Chủ Lư gia cũng không cho rằng, Quách La thị thật sự sẽ một mực đi xuống dốc, phải biết rằng, Thái hậu vẫn còn có một đứa con trai làm Nam Yến Vương, việc tranh đoạt hoàng quyền này, thoáng qua trong giây lát, trước khi chưa xác định được lập trường, tuyệt đối không thể đắc tội với bất kỳ bên nào.
Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nay Lư gia gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng Hoàng đế cũng không dám lấy tính mạng nhất tộc Lư gia, xem ra Hoàng đế ít nhiều cũng đang kiêng kị danh vọng Lư gia, hơn nữa bao nhiêu năm rồi, người từng được Lư gia cứu giúp nâng đỡ nhiều đếm không xuể, trong những người này có người là kẻ thù chính trị, có người là cừu gia, có người là quyền thế so với Lư gia còn lớn hơn, có người hèn mọn đến bụi bặm, nhưng trong lòng những người này lại đều cảm kích Lư gia.
Thường thường có người nói, nếu là tên ăn mày đi xin Lư gia, luôn sẽ được đổi một kiện quần áo mới tinh đi ra, nếu là người cần cù, gia chủ Lư gia sẽ giúp đỡ bọn họ tìm một phần việc để làm, nếu là cái loại hết ăn lại nằm chỉ muốn ăn xin, bọn họ ngược lại cũng sẽ làm cơm canh, vì thế danh tiếng Lư gia thật sự là cực cao, ở bên trong dân chúng danh vọng cũng là cực cao, thậm chí là những tên du côn lưu manh cũng không nói ra cái gì không tốt về họ.
" Cha! Cha! Cứu con... Cứu con! Con là bị oan, con bị oan. Đây rõ ràng là có người thiết kế con!"
Lư Dẫn Ngọc mang một khuôn mặt lem luốc, chật vật kêu cứu, không thể tin được đây chính là vận mệnh cuối cùng của mình.
Gia chủ Lư gia lại giống như không nghe thấy, không nói một lời, chỉ cúi thấp đầu quỳ trên mặt đất!
" Cha. Cha! Người không thể không quản con! "
Lư Dẫn Ngọc khàn giọng gào thét, mặt mũi tràn đầy mồ hôi làm ướt cả vạt áo.
Lư Dẫn Ngọc đột nhiên nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, là nàng ta, chính là nàng ta! Hắn sao có thể xem thường nàng, hắn vì sao không nhịn được lại đi mở miệng khiêu khích, nữ nhân này tâm kế thâm trầm trước nay chưa từng gặp, còn có nam tử khủng bố khiến người ta sợ hãi kia! Hắn ngu xuẩn bao nhiêu, mới có thể đi trêu chọc hai người đó!
" Ha ha ha ha! Cha, ông bỏ qua đứa con này đến đứa con khác, giả bộ như chính nhân quân tử, kì thực là ngầm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý. Đến cuối cùng ông sẽ có được cái gì? Ha ha ha ha. Chắc chắn sẽ có người đến trừng phạt ông! Ông cái tên nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo này, ông sẽ gặp báo ứng! Ha ha ha..."
Lư Dẫn Ngọc thấy cha mình lạnh lùng, có chút phát cuồng, lập tức đem oán khí những năm gần đây với gia chủ Lư gia đều phát tiết ra.
Sắc mặt gia chủ Lư gia tối sầm lại, lại chỉ nói:
" Chính ngươi làm chuyện có lỗi với bệ hạ, bây giờ lại trách vi phụ không thể cứu ngươi, Dẫn Ngọc a Dẫn Ngọc, ngươi rốt cuộc là khi nào mới đổi được tâm tình! "
Gia chủ Lư gia vì chính mình giải vây, cũng không ít người nhìn về phía ông ánh mắt lại mang theo mấy phần xem kỹ, hôm nay liên tiếp vạch trần hai vị công tử nhà họ Lư, chẳng lẽ Lư gia thật sự chỉ là giả quân tử như trúc sao? Không ít người đã bắt đầu sinh ra hoài nghi.
Kỳ thật trước kia bọn họ cũng không phải chưa từng hoài nghi, chỉ là những năm gần đây Lư gia thật sự rất ít khi để cho người ta bắt được nhược điểm gì đó, lần lượt từng sự kiện đều bỏ đi hoài nghi của bọn họ, thời gian lâu dài, cũng tập mãi thành thói quen, đều cho rằng Lư gia đúng là giống như nghe đồn.
Sau khi Lư Dẫn Ngọc bị mang xuống, bầu không khí trên đại điện trong lúc nhất thời bắt đầu lúng túng, nhạc sĩ không tiếp tục tấu nhạc, chúng đại thần cũng mang tâm sự nặng nề không biết đang suy tư điều gì, sắc mặt của Hoàng Thượng và Thái hậu đều không tốt lắm, buổi thọ yến này tựa hồ đến đây thì kết thúc.
Lúc này Đa Luân đứng lên, quỳ xuống trước mặt Thái hậu, vẻ mặt ưu thương:
" Mẫu hậu, đều là Đa Luân không tốt, vậy mà làm yến hội của mẫu hậu biến thành cái dạng này, Đa Luân vốn cho rằng dựa vào khả năng của Đa Luân, nhất định có thể cho mẫu hậu một cái yến hội phồn thịnh nhất, nhưng không ngờ lại phong ba không ngừng, nói cho cùng, đều là Đa Luân chuẩn bị không đủ. "
Thái hậu nghe lời nói của Đa Luân không khỏi đánh giá đại diện rộng lớn được phá lệ bố trí, toàn bộ đại điện đều lóe ra kim quang, thảm đỏ trải rộng, màn trướng là lụa mỏng nhuyễn la màu đỏ tía, trên mặt điểm đầy châu ngọc, sau mỗi hai đến ba cái bàn dài, đều để một khung lò sưởi, lửa than còn cháy đỏ rực, sẽ không làm cho nữ quyến mặc ít cảm thấy lạnh.
Thái hậu vỗ vỗ tay Đa Luân, mở miệng nói:
" Việc này không thể trách con, tâm ý của con ai gia đều thấy được, vừa thấy sự bố trí này, thì biết con là mất không ít tâm tư."
Đa Luân quỳ gối trước mặt Thái hậu, đã có chút lã chã chực khóc:
" Không, đều là khuyết điểm của Đa Luân, nếu trước đó Đa Luân để cho người kiểm tra tốt nhạc khí, thì sẽ không phát sinh âm biến, nếu Đa Luân không đưa Tôn phu nhân ra, thì sẽ không bị người lợi dụng, ảnh hưởng tâm tình của hoàng huynh, nếu Đa Luân để cho người ta sớm kiểm tra thọ lễ thật kỹ, nhìn thấu câu thơ kia, thì cũng không ra chuyện thơ châm biếm, nếu Đa Luân có thể thay Lư Nhị công tử kiểm tra kỹ hí bào, thì cũng sẽ không..."
Thái hậu thở dài, an ủi:
" Con cũng không cần tự trách, tâm tư của con mẫu hậu tự nhiên là hiểu được, nhưng lại có những người lòng lang dạ thú không muốn cho ai gia cùng Bệ hạ sống yên ổn, làm sao lại trách tội đến trên đầu con! "
Đa Luân cúi đầu, nghe Thái hậu lần nữa đem đầu mâu nhắm ngay Lư gia, không khỏi hơi nhíu mày, Lư gia chính là một cây thương trong tay nàng, nếu cứ như vậy bị phế bỏ, đối nàng thật sự không tốt a.
Nàng thật đúng là không nghĩ tới, Mộc Tịch Bắc vậy mà một lần đã có thể xử lý hai đứa con trai của Lư gia, nàng vẫn là xem thường nàng ta!
" Mẫu hậu vẫn không nên nghĩ những điều không vui, Đa Luân cố ý mời sư phó Điêu Lang Ngọc Thế dùng phương pháp điểm thúy khó tìm, làm một cái trâm phượng cho mẫu hậu, mẫu hậu người thử nhìn một chút xem có thích hay không. "
Đa Luân nghĩ trước nên áp chế tức giận của Thái hậu với Lư gia, ít nhất không cần nhằm vào như thế, chẳng qua lần này người được lợi lớn nhất lại là An Nguyệt Hằng a?
Tổn thất gì cũng không có, còn lạc Hoàng đế phái binh, có điều Lục hoàng tử này tựa hồ là cái chuyện xấu, lần trở về này, Đa Luân bằng vào kinh nghiệm với vô số nam nhân, luôn cảm thấy nam nhân này tựa như đã biến thành người khác, có điều cũng không bài trừ người sau khi đã trải qua đại biến cố cùng sinh tử, rốt cục tiến bộ.
Nếu Lục hoàng tử này cũng có thể thắng, ván cuối cùng của các nàng thế nhưng là thảm bại!
Thái giám bên người Đa Luân liền tranh thủ mang hộp hương tinh xảo mang theo mùi hương lên, ngón tay Đa Luân nhẹ nhàng mở hộp đựng trâm phượng ra, hai tay đem nó trình lên trước mặt Thái hậu.
" Mẫu hậu, người nhìn xem, trâm phượng này người thích không, hai mắt Phượng Hoàng dùng Dạ Minh Châu khảm nạm mà thành, đuôi phượng áp dụng phương pháp điểm thúy, đeo ở trên đầu mẫu hậu, nhất định có thể so với nhật nguyệt! "
Đa Luân giấu đi phong tình quyến rũ nghiêm trang nói với Thái hậu.
Thái hậu lấy trâm phượng ra, trâm kia trong nháy mắt tựa như ngưng tụ tất cả hào quang của đại điện, hướng bốn phương tám hướng chiết xạ ra hào quang sáng ngọc bức người.
Thái hậu giơ nó lên trước mắt, ở trên đại điện được đèn thủy tinh chiếu xuống, trâm phượng tinh xảo không có một chút tì vết, lông vũ thất thải ở đuôi phượng giống như lấy từ trên thân Thần thú khổng tước, càng lộ ra giá trị chế tạo phi phàm.
Vô số nữ quyến ngồi ở phía dưới đều bị trâm phượng đoạt đi ánh mắt, lông vũ điểm thúy ở trên đuôi phượng thật sự rất đoạt ánh mắt người khác, không có nữ nhân không thích đồ trang sức, huống chi là những nữ nhân vốn đã xinh đẹp.
Trên mặt Thái hậu lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, tựa hồ cực kì hài lòng với thứ này.
Trong lòng Mộc Tịch Bắc cười lạnh, Thái hậu này nhìn như tôn sùng Phật pháp, nhưng nếu thật sự tin phật, làm sao có thể xa hoa lãng phí vô độ như vậy, nếu thật sự muốn tu để thanh tịnh, làm sao lại đeo vàng đeo bạc, hưởng thụ quỳnh tương ngọc lộ, lại để cho vô số người hầu tiền hô hậu ủng, thật sự là khiến người ta khinh thường.
" Đa Luân, con có lòng."
Thái hậu gật đầu tán thưởng nói, sắc mặt rốt cục không còn khó coi nữa.
Đa Luân rốt cục cũng đứng lên:
" Đa Luân không có tâm nguyện khác, chỉ hi vọng hoàng huynh và mẫu hậu thân thể khoẻ mạnh, tâm tình vui vẻ, hi vọng con có thể làm bạn với Đức Dương cả đời, Đa Luân đã đủ hài lòng."
" Được rồi, đừng nói những thương cảm kia nữa, vậy con giúp ai gia đeo trâm phượng lên đi, hôm nay không may mắn lắm, dính không ít xúi quẩy, cũng mượn lông vũ thất thải này, bác dấu hiệu tốt. "
Thái hậu lại đưa trâm cho Đa Luân.
Mộc Tịch Bắc cười lạnh, muốn dùng một cây trâm xua đuổi xúi quẩy? Sợ là khả năng không lớn...
Thanh Từ ở sau lưng Mộc Tịch Bắc mở miệng nói:
" Tiểu thư, người xem Thái hậu hiện tại cười vui vẻ như vậy, không biết một hồi bà ta còn cười nổi không... "
Bạch Lộ đứng ở bên khác nhìn đôi chủ tớ này rất là bất đắc dĩ, hết sức khó hiểu hai người này rốt cuộc là tình huống gì.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm thì cực kỳ rối rắm, nữ tử có nụ cười sáng rỡ trước mắt này, tựa hồ có một loại ma lực, luôn khiến cho người ta nhịn không được muốn giấu nàng vào trong ngực hảo hảo che chở, muốn đem toàn thứ tốt nhất thế gian đều dâng lên cho nàng.
Thừa tướng Mộc Chính Đức cũng vậy, nha hoàn bên người nàng cũng vậy, Lão thái phi mình bồi bạn lâu như vậy thậm chí cũng như vậy, còn có nam nhân chưa từng để mình ở trong mắt cũng như vậy.
Là bắt đầu từ lúc nào, nàng cũng không còn là muội muội trốn ở phía sau nàng cần nàng bảo hộ nữa, là lúc nào hào quang trên người nàng đã đủ để biến mình thành bụi bặm, lại là khi nào thì nàng đùa bỡn quyền thế thuận buồm xuôi gió, phảng phất như mình chưa hề nhận biết qua người này.
Thế nhưng, chính là tất cả mọi người biết rất rõ nàng ngoan độc, biết nàng tàn nhẫn, vì sao vẫn có người không nhịn được đối tốt với nàng, mà trước kia mình là người bảo hộ nàng, bây giờ lại cần dựa vào hơi thở của nàng đến sống sót?
Đầu óc Mộc Tịch Hàm rất hỗn loạn, một mặt là tiểu oa nhi từ nhỏ thích đi theo người mình gọi mình là tỷ tỷ, một mặt là Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt nhìn chính mình lại giống như có thể nhìn thấu mình kia, một mặt lại biến thành nam tử vừa như Đế vương lại tựa như yêu nghiệt kia.
Trong lòng Mộc Tịch Hàm thật sự rất loạn, nàng lặp đi lặp lại nói với mình, không nên như vậy, không nên như thế, người kia là muội muội của mình, nàng đạt được sủng ái, đạt được hết thảy tốt đẹp, mình không phải nên mừng thay cho nàng sao? Vì sao lại sinh ra ghen tị mơ hồ. Không nên là cái dạng này...
Mộc Tịch Bắc thật sâu nhìn thoáng qua Mộc Tịch Hàm đang vùi đầu rất thấp, ánh mắt có chút ảm đạm khó lường, ở trong trí nhớ, nữ tử này thật sự rất yên tĩnh, không nói nhiều, nhưng cũng rất dịu dàng, cuộc sống của nàng qua so với mình tốt hơn một chút, thường xuyên có cái gì tốt đều mang đến cho mình, mặc dù hai người trải qua ngày tháng cũng không sung túc, đồng thời thỉnh thoảng còn bị di nương tiểu thư trong phủ chèn ép, nhưng chung quy vẫn đơn giản thoải mái.
Chỉ là có phải khi mình biến thành Mộc Tịch Bắc, đây hết thảy cũng đã thay đổi hay không, vận mệnh nhất định sẽ chệch hướng dự định quỹ đạo, mỗi người đều là như thế? Nàng vẫn hi vọng, Mộc Tịch Hàm có thể vẫn là nữ tử an tĩnh như trước kia.
Thu liễm cảm xúc, Mộc Tịch Bắc ngước mắt nhìn về phía Thái hậu, cây trâm phượng kia đang cắm ở nơi chói mắt nhất trên búi tóc, rêu rao đến cực điểm!
" A! "
Một cung nữ đứng nghiêng với Thái hậu đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.
" Ngươi gào quỷ cái gì! "
Thái hậu có chút tức giận, nhíu mày nói.
Cung nữ kia một tay che miệng, một tay chỉ vào trâm phượng trên đầu Thái hậu:
" Trâm... Trâm phượng...!"
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
囧, ta nhìn thấy nhiều muội tử bảo ta chém giết Mộc Tịch Hàm, thế nhưng ta nói các ngươi, nàng là bị oan a, cho tới bây giờ chưa từng hại qua người... Kỳ thật ta muốn nói, tại ta bỏ ra thời gian nửa tháng chỉnh lý tốt đại cương, Mộc Tịch Hàm nàng nha chính là cái nữ phụ chung cuộc, dĩ nhiên là cái cuối cùng bị xử lý... Cho nên các ngươi an tâm đi... Người ta còn chưa hoàn toàn biến thành người xấu đâu, mệnh của nàng dài lắm, chẳng qua xem ra trong thời gian ngắn sẽ không đi hại người.... Cấm đập ta à...
Hôm qua buồn ngủ quá đỗi, hôm nay trở về nhìn lại hình như phát hiện có một câu nói hai lần...囧, ta ở đây cúi đầu ba cái biểu thị áy náy....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.