Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)
Chương 6: Quyển 1 - Chương 6: Lợi dụng
Hoán Nguyệt
26/05/2018
Trữ Hoài Tĩnh ngày ngày đều sống rất yên bình dù trong thời gian gần đây người người trong cung đều trở nên bất an, Trữ Hoài Xa cũng đã vài ngày không tới tìm hắn, tuy rằng rất kỳ quái nhưng hiếm khi có một ngày yên tĩnh như vậy nên hắn cũng rất hài lòng.
Song, thời gian yên bình không được bao lâu thì đã bị một đạo thánh chỉ phá vỡ. Ngày đó Trữ Hoài Tĩnh vẫn rời giường sớm như bao hôm, đang lúc hắn chuẩn bị làm việc thì một đội nhân mã đột nhiên xuất hiện, dẫn đầu là một thái giám.
Hắn tiến vào Mai Lạc viện, khi thấy Trữ Hoài Tĩnh thì ngây người trong nháy mắt, sau đó lộ ra một chút ý cười: “Tứ hoàng tử Trữ Hoài Tĩnh tiếp chỉ.”
Trữ Hoài Tĩnh tuy nghi hoặc nhưng cũng không có ý khiêu chiến hoàng quyền nên vội quỳ xuống, chăm chú nghe tiểu thái giám truyền chỉ. Chờ đến khi những kẻ khác đều đã rời đi thật lâu thì Trữ Hoài Tĩnh mới chậm rãi đứng dậy, tuy trên mặt không hề lộ chút biểu cảm nhưng trong mắt đã chứa một loại bi thương khó nói nên lời.
Thánh chỉ truyền ý, niệm tình Trữ Hoài Tĩnh còn trẻ người non dạ, biết nhận lỗi lầm, nên ban hoàng ân, khôi phục thân phận hoàng tử, đại biểu hoàng thượng sang Sở quốc thương thảo việc nghị hòa.
Gần đây Dư quốc không ngừng dâng sớ nghị hòa với Sở quốc. Tuy Trữ Hoài Tĩnh không quan tâm việc này cho lắm nhưng hắn đang ở hoàng cung, có một số chuyện vẫn nghe ngóng được, đoạn thời gian trước, Dư quốc đã đại bại dưới tay Sở quốc.
Bọn họ đồng ý việc nghị hòa nhưng lại kèm theo điều kiện, phải cử một hoàng tử đích thân nghị hòa để biểu hiện thành ý, tuy nói vậy nhưng mọi người đều biết Sở quốc chỉ muốn có một con tin mà thôi.
Mà có vị Hoàng đế nào lại đành lòng đem thân sinh cốt nhục của mình dâng cho lang sói, nên việc Trữ Hoài Tĩnh bị biếm ngôi vị hoàng tử nay đã có chỗ dùng.
Trữ Hoài Tĩnh chưa từng nghĩ mình lại có một công dụng hạ cấp như vậy… Chẳng lẽ muốn có một cuộc sống bình yên hắn cũng không đủ tư cách hay sao?
Trữ Hoài Tĩnh đứng lặng trong sân, hai tay bất giác nắm chặt, thì ra thế đơn lực bạc sẽ bị kẻkhác xem thường như vậy…
-x-
Hôm sau, đám người xung quanh hắn không ngừng nịnh hót, đều nói cái gì Hoàng thượng từ bi đặc xá cho hắn, cả những vị ca ca nhiều năm không thấy cũng đến góp vui.
Hoàng thượng cũng phái người đưa đến một vài cung nữ thái giám và liên tục ban cho các loại tơ lụa cống phẩm.
Trước hôm đến Sở quốc, Trữ Hoài Xa vài ngày không gặp rốt cuộc xuất hiện. Hắn vào Lạc Mai viện đã được một lúc nhưng Trữ Hoài Tĩnh vẫn chăm chú đọc sách, đứng cạnh là hai cung nữ.
Trữ Hoài Xa phất tay cho lui hạ nhân, toàn bộ đình viện chỉ còn hai người bọn họ. Hắn đến cạnh Trữ Hoài Tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tứ ca, ngươi không thể đến Sở quốc, ta giúp ngươi rời khỏi nơi này được không, ta đã chuẩn bị tốt, khắp cửa thành đều đã an bài người đến tiếp ứng…”
Trữ Hoài Xa còn chưa nói xong thì đã bị một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt đứt: “Không cần.”
Hắn không dám tin há hốc miệng nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi lắp bắp nói: “Tứ… Tứ ca… ngươi có thể nói…”
“Ân.” Trữ Hoài Tĩnh lẳng lặng trả lời, đối với sự khiếp sợ của hắn không chút phật lòng.
“Na…”
“Ta biết ngươi muốn làm gì nhưng ta khuyên ngươi nên thu hồi ý định đi, ý tốt của ngươi ta xin nhận, ngươi đi đi, ta mệt rồi.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong liền đứng dậy bước vào phòng, mặc cho Trữ Hoài Xa vẫn đang đứng ngốc bên ngoài.
Hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh cùng một đội nhân mã rời khỏi Biện Lương thành, Hoàng thượng không ra tiễn hắn, tiểu thái giám chỉ nói rằng y thân nhiễm phong hàn nên không được khỏe, dặn dò Tứ hoàng tử cố gắng bảo trọng, Hoàng thượng ở đây chờ hắn trở về.
Mọi việc dường như đã được an bài từ trước, tất cả chỉ đang đợi thời cơ để bắt đầu, từ việc khi xưa đến việc hôm nay, có lẽ hắn nên cảm thán một câu thiên ý trêu ngươi!
Song, thời gian yên bình không được bao lâu thì đã bị một đạo thánh chỉ phá vỡ. Ngày đó Trữ Hoài Tĩnh vẫn rời giường sớm như bao hôm, đang lúc hắn chuẩn bị làm việc thì một đội nhân mã đột nhiên xuất hiện, dẫn đầu là một thái giám.
Hắn tiến vào Mai Lạc viện, khi thấy Trữ Hoài Tĩnh thì ngây người trong nháy mắt, sau đó lộ ra một chút ý cười: “Tứ hoàng tử Trữ Hoài Tĩnh tiếp chỉ.”
Trữ Hoài Tĩnh tuy nghi hoặc nhưng cũng không có ý khiêu chiến hoàng quyền nên vội quỳ xuống, chăm chú nghe tiểu thái giám truyền chỉ. Chờ đến khi những kẻ khác đều đã rời đi thật lâu thì Trữ Hoài Tĩnh mới chậm rãi đứng dậy, tuy trên mặt không hề lộ chút biểu cảm nhưng trong mắt đã chứa một loại bi thương khó nói nên lời.
Thánh chỉ truyền ý, niệm tình Trữ Hoài Tĩnh còn trẻ người non dạ, biết nhận lỗi lầm, nên ban hoàng ân, khôi phục thân phận hoàng tử, đại biểu hoàng thượng sang Sở quốc thương thảo việc nghị hòa.
Gần đây Dư quốc không ngừng dâng sớ nghị hòa với Sở quốc. Tuy Trữ Hoài Tĩnh không quan tâm việc này cho lắm nhưng hắn đang ở hoàng cung, có một số chuyện vẫn nghe ngóng được, đoạn thời gian trước, Dư quốc đã đại bại dưới tay Sở quốc.
Bọn họ đồng ý việc nghị hòa nhưng lại kèm theo điều kiện, phải cử một hoàng tử đích thân nghị hòa để biểu hiện thành ý, tuy nói vậy nhưng mọi người đều biết Sở quốc chỉ muốn có một con tin mà thôi.
Mà có vị Hoàng đế nào lại đành lòng đem thân sinh cốt nhục của mình dâng cho lang sói, nên việc Trữ Hoài Tĩnh bị biếm ngôi vị hoàng tử nay đã có chỗ dùng.
Trữ Hoài Tĩnh chưa từng nghĩ mình lại có một công dụng hạ cấp như vậy… Chẳng lẽ muốn có một cuộc sống bình yên hắn cũng không đủ tư cách hay sao?
Trữ Hoài Tĩnh đứng lặng trong sân, hai tay bất giác nắm chặt, thì ra thế đơn lực bạc sẽ bị kẻkhác xem thường như vậy…
-x-
Hôm sau, đám người xung quanh hắn không ngừng nịnh hót, đều nói cái gì Hoàng thượng từ bi đặc xá cho hắn, cả những vị ca ca nhiều năm không thấy cũng đến góp vui.
Hoàng thượng cũng phái người đưa đến một vài cung nữ thái giám và liên tục ban cho các loại tơ lụa cống phẩm.
Trước hôm đến Sở quốc, Trữ Hoài Xa vài ngày không gặp rốt cuộc xuất hiện. Hắn vào Lạc Mai viện đã được một lúc nhưng Trữ Hoài Tĩnh vẫn chăm chú đọc sách, đứng cạnh là hai cung nữ.
Trữ Hoài Xa phất tay cho lui hạ nhân, toàn bộ đình viện chỉ còn hai người bọn họ. Hắn đến cạnh Trữ Hoài Tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tứ ca, ngươi không thể đến Sở quốc, ta giúp ngươi rời khỏi nơi này được không, ta đã chuẩn bị tốt, khắp cửa thành đều đã an bài người đến tiếp ứng…”
Trữ Hoài Xa còn chưa nói xong thì đã bị một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt đứt: “Không cần.”
Hắn không dám tin há hốc miệng nhìn Trữ Hoài Tĩnh rồi lắp bắp nói: “Tứ… Tứ ca… ngươi có thể nói…”
“Ân.” Trữ Hoài Tĩnh lẳng lặng trả lời, đối với sự khiếp sợ của hắn không chút phật lòng.
“Na…”
“Ta biết ngươi muốn làm gì nhưng ta khuyên ngươi nên thu hồi ý định đi, ý tốt của ngươi ta xin nhận, ngươi đi đi, ta mệt rồi.” Trữ Hoài Tĩnh nói xong liền đứng dậy bước vào phòng, mặc cho Trữ Hoài Xa vẫn đang đứng ngốc bên ngoài.
Hôm sau, Trữ Hoài Tĩnh cùng một đội nhân mã rời khỏi Biện Lương thành, Hoàng thượng không ra tiễn hắn, tiểu thái giám chỉ nói rằng y thân nhiễm phong hàn nên không được khỏe, dặn dò Tứ hoàng tử cố gắng bảo trọng, Hoàng thượng ở đây chờ hắn trở về.
Mọi việc dường như đã được an bài từ trước, tất cả chỉ đang đợi thời cơ để bắt đầu, từ việc khi xưa đến việc hôm nay, có lẽ hắn nên cảm thán một câu thiên ý trêu ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.