Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)
Chương 26: Quyển 2 - Chương 6: đả kích
Hoán Nguyệt
26/05/2018
Trữ Hoài Tĩnh sau khi đưa Lưu Tích Vũ về đến tận gia môn liền tự mình an tĩnh tản bộ, ánh trăng soi sáng thân ảnh của Trữ Hoài Tĩnh, thoạt nhìn có chút cô đơn.
Nhai đạo hai bên hoa lạc gió lay, lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, cùng đợi một năm sau lại tiếp tục chia lìa, tựu không có biện pháp níu giữ, lá cây còn là như vậy thì huống chi còn là con người ni?
Gió đêm có chút lạnh, tuy hiện tại là giữa hạ nhưng hai bên nhai đạo lại không lấy một bóng người, không khí ngày càng trở nên cô lãnh, kỳ quái.
Tái đi qua một con hẻm nhỏ nữa là có thể trở về Quan Âm miếu, Trữ Hoài Tĩnh một bên suy nghĩ một bên đi vào ngõ nhỏ, ai ngờ lại bị một đôi tay ám áp ôm lấy cổ mình.
Trữ Hoài Tĩnh thình lình xảy ra biến cố cũng không khuẩn trương, hắn nghe được hương thơm nhàn nhạt từ cây phật thủ trên thân thể người này, hương vị cây phật thủ chỉ có trong hoàng cung, nói vậy người này chắc chắn là có thân phận cao quý, không phải vì tài, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên thân ảnh một người, Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi nói: “Vị công tử này, có gì phải làm sao?”
“Tĩnh nhi, thế nào vài ngày không gặp đã không nhớ rõ ta?” Trữ Giác Phi tà mị câu dẫn khóe môi, kề sát cổ Trữ Hoài Tĩnh cất tiếng.
Trữ Hoài Tĩnh cuối cùng cũng chứng thực được suy nghĩ của mình, ngực không khỏi một trận lo lắng, khẩu khí trở nên không còn thân thiện: “Vị công tử này, ta đã nói qua ta cùng ngươi không quen biết sao ngươi cứ làm phiền ta?”
“Tĩnh nhi, sao lại vô tình như vậy ni? Ngươi không biết mấy ngày nay ta một mực tưởng niệm ngươi sao, hôm nay ngươi ở hội chùa hóa trang thực sự làm ta kinh diễm!” Trữ Giác Phi buông tay đang nắm giữ cổ Trữ Hoài Tĩnh, ngược lại ôm chặt eo hắn, một tay câu dẫn chiếc cằm.
“Được công tử để ý, tại hạ thực sự thụ sủng nhược kinh, chỉ có điều tại hạ không phải đoạn tụ.” Trữ Hoài Tĩnh diện vô biểu tình nhìn Trữ Giác Phi, đôi mắt sắc bén nhưng không tránh khỏi sợ hãi.
“Ta cũng không phải đoạn tụ nhưng ngươi nhượng ta mê muội.” Trữ Giác Phi kề sát đôi má của Trữ Hoài Tĩnh, hắn đối với thiếu niên này ngày càng hứng thú, chưa từng có ai nhìn thẳng vào hắn như vậy. Nhớ lại tỷ tỷ trưởng công chúa Trữ Tâm từng nói, đôi mắt hắn tựa như Tu La, nhìn vào không chết cũng trở nên thương tàn.
Trữ Hoài Tĩnh chưa từng thấy qua người nào như vậy, vừa tự kỉ vừa tự đại, hơn nữa lời này không biết đã nói qua với biết bao phi tần, hiện tại lại đối hắn thuyết thực sự là buồn cười!
Trữ Hoài Tĩnh không để ý đến Trữ Giác Phi, chỉ là khiêu khích nhìn hắn.
“Cái tên của ngươi thật có hình tượng ni! Bất quá lại có điểm nữ khí.” Lời kia vừa thốt ra Trữ Hoài Tĩnh liền muốn chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Hỗn đản, tên này không phải do ngươi đặt sao! Không biết xấu hổ.”
Nhưng Trữ Hoài Tĩnh chỉ có thể đảo mắt, lạnh lùng nói: “Cha ta không biết chữ nhiều, đặt được cái tên như vậy là hay rồi, không gọi A Miêu, A Cẩu đã tốt lắm.”
Lời này Trữ Hoài Tĩnh cố tình nói ra cho hả giận, Trữ Giác Phi hoàn toàn không biết Trữ Hoài Tĩnh đang nói đến mình, hắn cười đến thoải mái: “Ra là ngươi không thích cha mình?”
“Cha ta hắn là một bại gia tử, ỷ vào thân phận, ngày ngày nạp thiếp cũng không sợ mắc bệnh hoa liễu, sinh ra một đống nhi tử cũng không quản hỏi, ngươi nói ta có thể thích người như vậy sao?” Trữ Hoài Tĩnh nhướn mi nhìn Trữ Giác Phi.
“Cha ngươi xác thực tệ đến như thế sao, vậy không bằng ngươi đi theo ta, ta nhất định không giống cha ngươi, sẽ đối xử tốt với ngươi.” Trữ Giác Phi nhẹ nhàng thổi khí bên tai hắn. [Anh thật tự kỉ]
“Ta theo ngươi? Nực cười!” Trữ Hoài Tĩnh nói xong cũng không biết từ nơi nào xuất ra một cây ngân châm, nhân lúc trữ Giác Phi không để ý liền đâm vào sau gáy, kết quả hắn cứ như vậy mà ngã vào lòng Trữ Hoài Tĩnh.
Trữ Hoài Tĩnh ném hắn xuống đất, nhìn vào gương mặt của Trữ Giác Phi, hắn hung hăn đạp vào hai cước. Đang chuẩn bị nhượng hắn một đêm gió lạnh nhưng tưởng tượng hắn dù sao cũng là Dư quốc hoàng đế, nếu có gì xảy ra quốc gia phải làm sao bậy giờ, đột nhiên tâm sinh nhất kế.
Trữ Hoài Tĩnh ôm lấy thắt lưng của Trữ Hoài Tĩnh tiến đến Bạch Y Thắng Tuyết lâu, tới nơi, hắn đỡ lấy Trữ Giác Phi, ném ra một thỏi bạc cho tú bà, nói: “Đi tìm hai công tử hầu hạ hắn, đây là bạc, ta ngày mai đến đón người.”
Vì vậy, Trữ Giác Phi bị Trữ Hoài Tĩnh ném vào thanh lâu, hậu quả hoàn toàn có thể tưởng tượng được, tuy rằng hắn không phải ở dưới nhưng vẫn làm tổn thất tôn nghiêm của Trữ Giác Phi. Cũng vì việc này mà Trữ Giác Phi quyết định từ nay về sau sẽ không bước vào thanh lâu, đương nhiên con hắn cùng các thần tử cũng không được phép, nhưng chuyện này về sau hãy nói.
Trữ Hoài Tĩnh sau khi đưa Trữ Giác Phi đi cũng liền quyết định ngày mai phải ly khai Lâm Xuyên, hắn cũng không nghĩ sẽ đợi Trữ Giác Phi dẫn binh đến vấn tội.
Hanh, dám trêu chọc hắn, không biết lượng sức!
Tĩnh Tĩnh là nhất
Nhai đạo hai bên hoa lạc gió lay, lá cây nhẹ nhàng rơi xuống, cùng đợi một năm sau lại tiếp tục chia lìa, tựu không có biện pháp níu giữ, lá cây còn là như vậy thì huống chi còn là con người ni?
Gió đêm có chút lạnh, tuy hiện tại là giữa hạ nhưng hai bên nhai đạo lại không lấy một bóng người, không khí ngày càng trở nên cô lãnh, kỳ quái.
Tái đi qua một con hẻm nhỏ nữa là có thể trở về Quan Âm miếu, Trữ Hoài Tĩnh một bên suy nghĩ một bên đi vào ngõ nhỏ, ai ngờ lại bị một đôi tay ám áp ôm lấy cổ mình.
Trữ Hoài Tĩnh thình lình xảy ra biến cố cũng không khuẩn trương, hắn nghe được hương thơm nhàn nhạt từ cây phật thủ trên thân thể người này, hương vị cây phật thủ chỉ có trong hoàng cung, nói vậy người này chắc chắn là có thân phận cao quý, không phải vì tài, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên thân ảnh một người, Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi nói: “Vị công tử này, có gì phải làm sao?”
“Tĩnh nhi, thế nào vài ngày không gặp đã không nhớ rõ ta?” Trữ Giác Phi tà mị câu dẫn khóe môi, kề sát cổ Trữ Hoài Tĩnh cất tiếng.
Trữ Hoài Tĩnh cuối cùng cũng chứng thực được suy nghĩ của mình, ngực không khỏi một trận lo lắng, khẩu khí trở nên không còn thân thiện: “Vị công tử này, ta đã nói qua ta cùng ngươi không quen biết sao ngươi cứ làm phiền ta?”
“Tĩnh nhi, sao lại vô tình như vậy ni? Ngươi không biết mấy ngày nay ta một mực tưởng niệm ngươi sao, hôm nay ngươi ở hội chùa hóa trang thực sự làm ta kinh diễm!” Trữ Giác Phi buông tay đang nắm giữ cổ Trữ Hoài Tĩnh, ngược lại ôm chặt eo hắn, một tay câu dẫn chiếc cằm.
“Được công tử để ý, tại hạ thực sự thụ sủng nhược kinh, chỉ có điều tại hạ không phải đoạn tụ.” Trữ Hoài Tĩnh diện vô biểu tình nhìn Trữ Giác Phi, đôi mắt sắc bén nhưng không tránh khỏi sợ hãi.
“Ta cũng không phải đoạn tụ nhưng ngươi nhượng ta mê muội.” Trữ Giác Phi kề sát đôi má của Trữ Hoài Tĩnh, hắn đối với thiếu niên này ngày càng hứng thú, chưa từng có ai nhìn thẳng vào hắn như vậy. Nhớ lại tỷ tỷ trưởng công chúa Trữ Tâm từng nói, đôi mắt hắn tựa như Tu La, nhìn vào không chết cũng trở nên thương tàn.
Trữ Hoài Tĩnh chưa từng thấy qua người nào như vậy, vừa tự kỉ vừa tự đại, hơn nữa lời này không biết đã nói qua với biết bao phi tần, hiện tại lại đối hắn thuyết thực sự là buồn cười!
Trữ Hoài Tĩnh không để ý đến Trữ Giác Phi, chỉ là khiêu khích nhìn hắn.
“Cái tên của ngươi thật có hình tượng ni! Bất quá lại có điểm nữ khí.” Lời kia vừa thốt ra Trữ Hoài Tĩnh liền muốn chỉ vào mũi hắn mà mắng: “Hỗn đản, tên này không phải do ngươi đặt sao! Không biết xấu hổ.”
Nhưng Trữ Hoài Tĩnh chỉ có thể đảo mắt, lạnh lùng nói: “Cha ta không biết chữ nhiều, đặt được cái tên như vậy là hay rồi, không gọi A Miêu, A Cẩu đã tốt lắm.”
Lời này Trữ Hoài Tĩnh cố tình nói ra cho hả giận, Trữ Giác Phi hoàn toàn không biết Trữ Hoài Tĩnh đang nói đến mình, hắn cười đến thoải mái: “Ra là ngươi không thích cha mình?”
“Cha ta hắn là một bại gia tử, ỷ vào thân phận, ngày ngày nạp thiếp cũng không sợ mắc bệnh hoa liễu, sinh ra một đống nhi tử cũng không quản hỏi, ngươi nói ta có thể thích người như vậy sao?” Trữ Hoài Tĩnh nhướn mi nhìn Trữ Giác Phi.
“Cha ngươi xác thực tệ đến như thế sao, vậy không bằng ngươi đi theo ta, ta nhất định không giống cha ngươi, sẽ đối xử tốt với ngươi.” Trữ Giác Phi nhẹ nhàng thổi khí bên tai hắn. [Anh thật tự kỉ]
“Ta theo ngươi? Nực cười!” Trữ Hoài Tĩnh nói xong cũng không biết từ nơi nào xuất ra một cây ngân châm, nhân lúc trữ Giác Phi không để ý liền đâm vào sau gáy, kết quả hắn cứ như vậy mà ngã vào lòng Trữ Hoài Tĩnh.
Trữ Hoài Tĩnh ném hắn xuống đất, nhìn vào gương mặt của Trữ Giác Phi, hắn hung hăn đạp vào hai cước. Đang chuẩn bị nhượng hắn một đêm gió lạnh nhưng tưởng tượng hắn dù sao cũng là Dư quốc hoàng đế, nếu có gì xảy ra quốc gia phải làm sao bậy giờ, đột nhiên tâm sinh nhất kế.
Trữ Hoài Tĩnh ôm lấy thắt lưng của Trữ Hoài Tĩnh tiến đến Bạch Y Thắng Tuyết lâu, tới nơi, hắn đỡ lấy Trữ Giác Phi, ném ra một thỏi bạc cho tú bà, nói: “Đi tìm hai công tử hầu hạ hắn, đây là bạc, ta ngày mai đến đón người.”
Vì vậy, Trữ Giác Phi bị Trữ Hoài Tĩnh ném vào thanh lâu, hậu quả hoàn toàn có thể tưởng tượng được, tuy rằng hắn không phải ở dưới nhưng vẫn làm tổn thất tôn nghiêm của Trữ Giác Phi. Cũng vì việc này mà Trữ Giác Phi quyết định từ nay về sau sẽ không bước vào thanh lâu, đương nhiên con hắn cùng các thần tử cũng không được phép, nhưng chuyện này về sau hãy nói.
Trữ Hoài Tĩnh sau khi đưa Trữ Giác Phi đi cũng liền quyết định ngày mai phải ly khai Lâm Xuyên, hắn cũng không nghĩ sẽ đợi Trữ Giác Phi dẫn binh đến vấn tội.
Hanh, dám trêu chọc hắn, không biết lượng sức!
Tĩnh Tĩnh là nhất
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.