Chương 167
Chi Đông
15/11/2024
Nhưng dùng xong bữa hắn cũng không ở lại lâu, chỉ ngồi một lát, hoặc cùng nàng đọc sách rồi rời đi.
Quý Ương thu lại suy nghĩ nói: “Khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
Tần phu nhân mỉm cười dịu dàng: ‘‘Chúng ta là người một nhà, chẳng phải nên quan tâm lẫn nhau sao, huống chi ta cũng không có việc gì khác để lo lắng, tất nhiên chỉ lo lắng cho các con.”
Quý Ương trong lòng chùng xuống, tránh ánh mắt của Tần phu nhân, nàng nghe ra ý tứ trong lời nói của bà, cũng biết bà một lòng mong ngóng có cháu.
Chỉ là hiện giờ nàng và Bùi Tri Diễn ngay cả tương kính như tân cũng là nói quá, từ khi nàng say rượu nói rõ mọi chuyện, hai người căn bản chưa từng thân mật, huống hồ với tình trạng thân thể của nàng…
Tần phu nhân thấy sắc mặt nàng u ám, an ủi: “Không vội không vội, hôm nay thời tiết không quá nóng, cùng mẫu thân ra vườn đi dạo đi.”
Đến trưa, Hứa thái y phụng mệnh Bùi Tri Diễn đến bắt mạch cho Quý Ương, điều chỉnh đơn thuốc.
Quý Ương dựa trên sập mềm đọc sách, lười biếng nói với Huỳnh Chi: “Ngươi đi mời Hứa Thái y về đi.”
Huỳnh Chi do dự hỏi: “Người không xem mạch sao?”
Trong lòng nàng hoang mang, chẳng lẽ tiểu thư thật sự không muốn có con, dù thế tử đã đổi thuốc, nhưng để Hứa thái y chẩn đoán xem tình hình cũng tốt, rốt cuộc ai lại không muốn có con chứ.
Quý Ương gật đầu, thuốc đó uống vào không biết bao nhiêu khổ, đợi nàng và Bùi Tri Diễn hòa thuận rồi uống tiếp, đỡ lãng phí công sức của nàng.
Huỳnh Chi không biết suy nghĩ trong lòng nàng, vẻ do dự của nàng khiến Quý Ương nhận ra điều không ổn: ‘‘Ngươi có gì thì nói đi, sao lại ấp úng thế?”
Huỳnh Chi chỉ đoán nàng đang giận dỗi với Bùi Tri Diễn, hiện giờ nàng chỉ sợ hai người mâu thuẫn ngày càng sâu, huống chi Hứa thái y là do thế tử ra lệnh đến, quay về chắc chắn phải bẩm báo, không khéo lại sinh ra hiềm khích.
Huỳnh Chi vội quỳ xuống: ‘‘Nô tỳ không nên giấu giếm tiểu thư, thuốc đó... thuốc đó thế tử đã đổi từ lâu rồi.”
Quý Ương ngồi thẳng người nhìn nàng.
Huỳnh Chi không dám giấu nữa, đem mọi chuyện kể lại từ đầu đến cuối, cuối cùng nói ra lời của Bùi Tri Diễn: ‘‘Thế tử nói, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của người.”
Quý Ương sững sờ hồi lâu, Bùi Tri Diễn sớm đã biết nàng có thể không thể có thai… Trong lòng nàng ngọt ngào lẫn chua xót, nhìn Huỳnh Chi hỏi: “Ngươi còn chuyện gì giấu ta nữa không?”
Huỳnh Chi liên tục lắc đầu: ‘‘Nô tỳ thề, chỉ có chuyện này, từ nay về sau nô tỳ không dám giấu người bất cứ chuyện gì nữa.”
Quý Ương tự nhiên tin tưởng nàng, nàng khẽ cúi mi, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Ngươi đi mời Hứa thái y vào.”
Hứa thái y từ ngoài tiến vào, hành lễ với Quý Ương, lấy ra gối chẩn mạch ra hiệu cho Quý Ương đặt tay lên.
Quý Ương mấp máy môi, một lát sau mỉm cười nói: “Phiền Hứa thái y một chuyến, thật ra chuyện này phải xem duyên số, không nên cưỡng cầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-63-3.html.]
Hứa thái y đôi mắt mỉm cười bỗng nghiêm lại vài phần: ‘‘Thế tử phi không cần bi quan như vậy, người chỉ là khó thụ thai, không phải là không thể, vẫn nên để ta chẩn mạch cho người.”
Quý Ương vẫn mỉm cười, chỉ là trong nụ cười mang theo vẻ đắng cay: ‘‘Không cần đâu, đã lâu như vậy rồi, là ta không có phúc.”
Hứa thái y khuyên can không được, thở dài rồi đứng dậy cáo lui.
Bùi Tri Diễn im lặng nghe Hứa thái y nói xong, hồi lâu mới hỏi: “Nàng nói không cưỡng cầu nữa sao?”
Giọng nói vốn dĩ bình tĩnh, giờ lại dậy lên nỗi hoảng loạn.
Hứa thái y cân nhắc gật đầu, còn muốn nói gì thì Bùi Tri Diễn đã phất tay cho ông lui xuống.
Bùi Tri Diễn mím chặt môi, ánh mắt lộ rõ sự bất định hiếm thấy, nàng không muốn sinh con cho hắn nữa sao?
Hắn không phải là không để ý đến con cái, chỉ là những thứ đó không quan trọng bằng Quý Ương, nếu không hắn đã không để Hứa thái y đổi thuốc, nhưng trong lòng hắn vẫn vui mừng, Ương Ương muốn có con của hắn, nhưng bây giờ nàng không cần nữa.
Bùi Tri Diễn nhíu mày, đầy vẻ cay đắng, nàng đã thất vọng về hắn rồi sao?
Bùi Tri Diễn về đến phủ liền gọi Huỳnh Chi đến hỏi chuyện: ‘‘Ngươi có nói với Thế tử phi chuyện đổi thuốc không?”
Huỳnh Chi không dám nhìn vào mắt Bùi Tri Diễn, ánh mắt của thế tử quá sắc bén, có nói dối cũng bị nhìn thấu ngay.
Huỳnh Chi cúi đầu, nói nhanh: “Nô tỳ không dám tự ý nói ra, thuốc này Thế tử phi đã ngừng uống từ khi ở Bích Vân sơn trang.”
Bùi Tri Diễn ánh mắt dần tối lại, hắn nén lưỡi, không nói lời nào.
Hắn luôn kiềm chế không hỏi về chuyện của Quý Ương, báo cáo của Bích Hà hắn cũng không nghe, nếu không phải hôm nay hắn gọi Hứa thái y đến chẩn mạch, hắn sẽ không bao giờ biết, Quý Ương đã sớm không muốn có con của hắn nữa.
Nhận thức này làm xáo trộn tâm trạng của hắn, từ sự thất vọng ban đầu vì nàng không muốn có con, biến thành— nàng làm sao có thể không muốn!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi ghi nhớ lời của Quý Ương, tiếp tục nói: “Thế tử phi lúc đó ném thuốc, khóc rất thương tâm.”
Bùi Tri Diễn ánh mắt chăm chú nhìn nàng: ‘‘Khóc sao?”
Huỳnh Chi vội vàng gật đầu: ‘‘Thế tử phi còn nói… còn nói…”
Nàng ấp úng làm tiêu tán sự kiên nhẫn của Bùi Tri Diễn, hắn lạnh giọng nói: “Nói gì?”
Huỳnh Chi liền dồn hết can đảm nói: “Nàng nói, dù sao cũng không thể tự mình có thai, ngài… ngài cũng không giúp…”
Huỳnh Chi lần này thật sự đỏ mặt, nàng chỉ nói vài chữ này đã khó khăn lắm rồi.
Tâm trạng Bùi Tri Diễn bỗng chốc tan biến, lòng dạ xao động, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
Quý Ương thu lại suy nghĩ nói: “Khiến mẫu thân lo lắng rồi.”
Tần phu nhân mỉm cười dịu dàng: ‘‘Chúng ta là người một nhà, chẳng phải nên quan tâm lẫn nhau sao, huống chi ta cũng không có việc gì khác để lo lắng, tất nhiên chỉ lo lắng cho các con.”
Quý Ương trong lòng chùng xuống, tránh ánh mắt của Tần phu nhân, nàng nghe ra ý tứ trong lời nói của bà, cũng biết bà một lòng mong ngóng có cháu.
Chỉ là hiện giờ nàng và Bùi Tri Diễn ngay cả tương kính như tân cũng là nói quá, từ khi nàng say rượu nói rõ mọi chuyện, hai người căn bản chưa từng thân mật, huống hồ với tình trạng thân thể của nàng…
Tần phu nhân thấy sắc mặt nàng u ám, an ủi: “Không vội không vội, hôm nay thời tiết không quá nóng, cùng mẫu thân ra vườn đi dạo đi.”
Đến trưa, Hứa thái y phụng mệnh Bùi Tri Diễn đến bắt mạch cho Quý Ương, điều chỉnh đơn thuốc.
Quý Ương dựa trên sập mềm đọc sách, lười biếng nói với Huỳnh Chi: “Ngươi đi mời Hứa Thái y về đi.”
Huỳnh Chi do dự hỏi: “Người không xem mạch sao?”
Trong lòng nàng hoang mang, chẳng lẽ tiểu thư thật sự không muốn có con, dù thế tử đã đổi thuốc, nhưng để Hứa thái y chẩn đoán xem tình hình cũng tốt, rốt cuộc ai lại không muốn có con chứ.
Quý Ương gật đầu, thuốc đó uống vào không biết bao nhiêu khổ, đợi nàng và Bùi Tri Diễn hòa thuận rồi uống tiếp, đỡ lãng phí công sức của nàng.
Huỳnh Chi không biết suy nghĩ trong lòng nàng, vẻ do dự của nàng khiến Quý Ương nhận ra điều không ổn: ‘‘Ngươi có gì thì nói đi, sao lại ấp úng thế?”
Huỳnh Chi chỉ đoán nàng đang giận dỗi với Bùi Tri Diễn, hiện giờ nàng chỉ sợ hai người mâu thuẫn ngày càng sâu, huống chi Hứa thái y là do thế tử ra lệnh đến, quay về chắc chắn phải bẩm báo, không khéo lại sinh ra hiềm khích.
Huỳnh Chi vội quỳ xuống: ‘‘Nô tỳ không nên giấu giếm tiểu thư, thuốc đó... thuốc đó thế tử đã đổi từ lâu rồi.”
Quý Ương ngồi thẳng người nhìn nàng.
Huỳnh Chi không dám giấu nữa, đem mọi chuyện kể lại từ đầu đến cuối, cuối cùng nói ra lời của Bùi Tri Diễn: ‘‘Thế tử nói, không có gì quan trọng hơn sức khỏe của người.”
Quý Ương sững sờ hồi lâu, Bùi Tri Diễn sớm đã biết nàng có thể không thể có thai… Trong lòng nàng ngọt ngào lẫn chua xót, nhìn Huỳnh Chi hỏi: “Ngươi còn chuyện gì giấu ta nữa không?”
Huỳnh Chi liên tục lắc đầu: ‘‘Nô tỳ thề, chỉ có chuyện này, từ nay về sau nô tỳ không dám giấu người bất cứ chuyện gì nữa.”
Quý Ương tự nhiên tin tưởng nàng, nàng khẽ cúi mi, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Ngươi đi mời Hứa thái y vào.”
Hứa thái y từ ngoài tiến vào, hành lễ với Quý Ương, lấy ra gối chẩn mạch ra hiệu cho Quý Ương đặt tay lên.
Quý Ương mấp máy môi, một lát sau mỉm cười nói: “Phiền Hứa thái y một chuyến, thật ra chuyện này phải xem duyên số, không nên cưỡng cầu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-63-3.html.]
Hứa thái y đôi mắt mỉm cười bỗng nghiêm lại vài phần: ‘‘Thế tử phi không cần bi quan như vậy, người chỉ là khó thụ thai, không phải là không thể, vẫn nên để ta chẩn mạch cho người.”
Quý Ương vẫn mỉm cười, chỉ là trong nụ cười mang theo vẻ đắng cay: ‘‘Không cần đâu, đã lâu như vậy rồi, là ta không có phúc.”
Hứa thái y khuyên can không được, thở dài rồi đứng dậy cáo lui.
Bùi Tri Diễn im lặng nghe Hứa thái y nói xong, hồi lâu mới hỏi: “Nàng nói không cưỡng cầu nữa sao?”
Giọng nói vốn dĩ bình tĩnh, giờ lại dậy lên nỗi hoảng loạn.
Hứa thái y cân nhắc gật đầu, còn muốn nói gì thì Bùi Tri Diễn đã phất tay cho ông lui xuống.
Bùi Tri Diễn mím chặt môi, ánh mắt lộ rõ sự bất định hiếm thấy, nàng không muốn sinh con cho hắn nữa sao?
Hắn không phải là không để ý đến con cái, chỉ là những thứ đó không quan trọng bằng Quý Ương, nếu không hắn đã không để Hứa thái y đổi thuốc, nhưng trong lòng hắn vẫn vui mừng, Ương Ương muốn có con của hắn, nhưng bây giờ nàng không cần nữa.
Bùi Tri Diễn nhíu mày, đầy vẻ cay đắng, nàng đã thất vọng về hắn rồi sao?
Bùi Tri Diễn về đến phủ liền gọi Huỳnh Chi đến hỏi chuyện: ‘‘Ngươi có nói với Thế tử phi chuyện đổi thuốc không?”
Huỳnh Chi không dám nhìn vào mắt Bùi Tri Diễn, ánh mắt của thế tử quá sắc bén, có nói dối cũng bị nhìn thấu ngay.
Huỳnh Chi cúi đầu, nói nhanh: “Nô tỳ không dám tự ý nói ra, thuốc này Thế tử phi đã ngừng uống từ khi ở Bích Vân sơn trang.”
Bùi Tri Diễn ánh mắt dần tối lại, hắn nén lưỡi, không nói lời nào.
Hắn luôn kiềm chế không hỏi về chuyện của Quý Ương, báo cáo của Bích Hà hắn cũng không nghe, nếu không phải hôm nay hắn gọi Hứa thái y đến chẩn mạch, hắn sẽ không bao giờ biết, Quý Ương đã sớm không muốn có con của hắn nữa.
Nhận thức này làm xáo trộn tâm trạng của hắn, từ sự thất vọng ban đầu vì nàng không muốn có con, biến thành— nàng làm sao có thể không muốn!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi ghi nhớ lời của Quý Ương, tiếp tục nói: “Thế tử phi lúc đó ném thuốc, khóc rất thương tâm.”
Bùi Tri Diễn ánh mắt chăm chú nhìn nàng: ‘‘Khóc sao?”
Huỳnh Chi vội vàng gật đầu: ‘‘Thế tử phi còn nói… còn nói…”
Nàng ấp úng làm tiêu tán sự kiên nhẫn của Bùi Tri Diễn, hắn lạnh giọng nói: “Nói gì?”
Huỳnh Chi liền dồn hết can đảm nói: “Nàng nói, dù sao cũng không thể tự mình có thai, ngài… ngài cũng không giúp…”
Huỳnh Chi lần này thật sự đỏ mặt, nàng chỉ nói vài chữ này đã khó khăn lắm rồi.
Tâm trạng Bùi Tri Diễn bỗng chốc tan biến, lòng dạ xao động, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.