Chương 191
Chi Đông
15/11/2024
Quý Ương cảm thấy ngay cả hơi thở của mình cũng đang run rẩy.
Lục Niệm cũng biết rằng lời nói dối của mình không đủ thuyết phục, nàng nhắm chặt mắt để nén những suy nghĩ quá đỗi nhục nhã, rồi thì thầm: ‘‘Ngươi đừng hỏi nữa.”
“Ngươi không muốn nói những chuyện khác, ta sẽ không ép buộc.” Quý Ương mím chặt môi, thấy có nha hoàn đang đến, nàng kéo Lục Niệm vào trong khoang thuyền, đóng cửa sổ lại, không cho phép bất kỳ ai vào.
“Rốt cuộc là tên khốn nào, ta phải g.i.ế.c hắn mới được!” Quý Ương chưa bao giờ tức giận đến mức này, danh tiết của nữ tử quan trọng đến nhường nào, những dấu vết đó lại nằm ở nơi kín đáo như vậy... Quý Ương cảm thấy m.á.u nóng tràn lên đầu, nếu người kia thực sự đã làm điều gì đó, Lục Niệm sau này khi về nhà chồng sẽ đối mặt như thế nào.
Lục Niệm đã không còn nước mắt để khóc: ‘‘A Ương, ngươi đừng ép ta nữa, cũng đừng hỏi hắn là ai. Huống hồ, lần này ta đi rồi sẽ không trở lại, cũng sẽ không gặp lại hắn, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi.”
Quý Ương nhớ rằng kiếp trước Lục Niệm cũng từng định rời khỏi kinh thành, nhưng không biết vì lý do gì lại ở lại, sau này cũng có người đến nhà Lục cầu hôn, nhưng không có một mối nào thành. Vậy người đó rốt cuộc là ai?
Lục Niệm từ trước đến nay không phải là người cam chịu, nàng thậm chí có thể nói ra những lời như “đánh không lại thì cắn một cái”. Làm sao nàng có thể che giấu cho người đó?
“Niệm Niệm.” Quý Ương đang định nói thêm gì đó, trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh Lục Khiêm lúc nãy mất bình tĩnh, nhớ lại sự quan tâm của y đối với Lục Niệm còn hơn cả tình cảm huynh muội bình thường, và còn lời mà Bùi Tri Diễn đã từng nói với nàng rằng, đừng can thiệp vào chuyện của hai huynh muội nhà họ...
Những suy nghĩ hỗn loạn đan xen, ý nghĩ kỳ quặc này khiến Quý Ương tối sầm mặt mày, cơ thể hơi lảo đảo, nàng cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí, không nói thêm một lời nào.
Lục Niệm vốn dĩ mạnh mẽ hơn nàng, cũng quyết đoán hơn, nhưng hiện giờ dáng vẻ yếu đuối và buông xuôi của nàng lại khác hẳn với thường ngày.
Quý Ương nhẹ nhàng ôm Lục Niệm, dịu dàng an ủi: ‘‘Ta không hỏi nữa, không sao đâu, không sao đâu.”
Quý Ương vừa rời đi, Bùi Tri Diễn liền cảm thấy tiểu viện Tiêu Hoàng các trở nên trống trải, lại thêm chuyện hắn dưỡng bệnh, không cần đến nha môn, khiến thời gian trở nên khó chịu đựng hơn.
Hứa thái y đến theo lệ để thay thuốc cho Bùi Tri Diễn: ‘‘Vết thương của thế tử đang lành rất tốt, chỉ cần không vận động mạnh gây rách ra nữa, dưỡng thêm nửa tháng sẽ không còn vấn đề gì.”
Bùi Tri Diễn mỉm cười: ‘‘Đa tạ Thái y đã lao lực trong những ngày qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-70.html.]
“Thế tử quá lời rồi.”
Sau khi cho người tiễn Hứa thái y, Bùi Tri Diễn gọi Trần Phong đến hỏi chuyện.
Hắn nhắm mắt nằm trên chiếc ghế nằm trong lục giác đình trong sân, khuôn mặt không lộ cảm xúc, thân hình có phần gầy gò, quyển sách trên tay hắn gõ nhẹ vào đầu gối, giọng chậm rãi hỏi: ‘‘Trong cung có tin tức gì không?”
Trần Phong đáp: ‘‘Hôm qua thánh thượng đã triệu kiến Cố đại nhân hỏi chuyện, theo tin của thám tử, khi tin tức thế tử bị ám sát truyền ra, thánh thượng còn sai ám vệ đuổi theo điều tra Vương Lương.”
Bùi Tri Diễn vẫn nhắm mắt, một tiếng cười nhẹ thoát ra từ cổ họng, lòng nghi kỵ của thiên tử quả thực là đáng sợ nhất.
Cố Phái An vì vụ án lương thực mà xích mích với hắn, cho dù không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh hắn là người gây ra, Thừa Cảnh Đế cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này để đàn áp, còn Vương Lương, ban đầu chỉ bị giáng chức đi phong địa, bây giờ thì hoàn toàn không còn cơ hội trở mình.
Bùi Tri Diễn nói: ‘‘Lương Ứng An đã mang danh nghĩa là nghịch tặc, đừng lãng phí mà cứ đẩy hết manh mối theo hướng đó, nhưng mà...”
Trần Phong nghe hắn ngừng lại, liền nhanh chóng nói: ‘‘Thuộc hạ đã hiểu, tên nghịch tặc này chắc hẳn có liên quan đến Vương Lương.”
Bùi Tri Diễn ừ một tiếng, mở mắt ra, trong đôi mắt vốn bình tĩnh giờ đã hiện lên chút cảm xúc: ‘‘Có tin gì từ Cao Nghĩa chưa?”
Trần Phong sững lại, mới hai ngày trước vừa nhận được thư tín từ chim bồ câu, nói rằng thuyền chỉ vừa qua Bảo An Châu, thế tử gia dường như quá lo lắng rồi.
Bùi Tri Diễn sau khi hỏi xong thì tự mình lắc đầu, vẫy tay nói: “Ngươi lui ra đi.”
Dưỡng thương thêm hai ngày nữa, Bùi Tri Diễn liền mang theo vết thương vào cung gặp Thừa Cảnh Đế.
Thừa Cảnh Đế quan sát thấy hắn vẫn mang dáng vẻ bệnh tật, thần sắc trông mệt mỏi, uể oải, liền ban cho ghế ngồi và nói: “Trẫm nghe Hứa thái y nói rằng ngươi bị thương nặng, cần phải dưỡng thương cho tốt.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn tạ ơn rồi ngồi xuống, đáp: “Đội ơn bệ hạ quan tâm, thương thế của thần đã không còn đáng ngại, chỉ là chuyện thích khách khiến thần lo lắng rằng có liên quan đến nghịch tặc đang ẩn náu trong kinh thành.”
Thừa Cảnh Đế nói: “Ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, về chuyện thích khách, trẫm đã lệnh cho Bộ Hình điều tra kỹ lưỡng. Thật là to gan, dám mưu sát quan chức triều đình ngay trong kinh thành, trẫm sẽ không khoan dung.”
Bùi Tri Diễn cùng Thừa Cảnh Đế thương thảo xong, rồi bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Lục Niệm cũng biết rằng lời nói dối của mình không đủ thuyết phục, nàng nhắm chặt mắt để nén những suy nghĩ quá đỗi nhục nhã, rồi thì thầm: ‘‘Ngươi đừng hỏi nữa.”
“Ngươi không muốn nói những chuyện khác, ta sẽ không ép buộc.” Quý Ương mím chặt môi, thấy có nha hoàn đang đến, nàng kéo Lục Niệm vào trong khoang thuyền, đóng cửa sổ lại, không cho phép bất kỳ ai vào.
“Rốt cuộc là tên khốn nào, ta phải g.i.ế.c hắn mới được!” Quý Ương chưa bao giờ tức giận đến mức này, danh tiết của nữ tử quan trọng đến nhường nào, những dấu vết đó lại nằm ở nơi kín đáo như vậy... Quý Ương cảm thấy m.á.u nóng tràn lên đầu, nếu người kia thực sự đã làm điều gì đó, Lục Niệm sau này khi về nhà chồng sẽ đối mặt như thế nào.
Lục Niệm đã không còn nước mắt để khóc: ‘‘A Ương, ngươi đừng ép ta nữa, cũng đừng hỏi hắn là ai. Huống hồ, lần này ta đi rồi sẽ không trở lại, cũng sẽ không gặp lại hắn, chuyện đã qua rồi thì cho qua đi.”
Quý Ương nhớ rằng kiếp trước Lục Niệm cũng từng định rời khỏi kinh thành, nhưng không biết vì lý do gì lại ở lại, sau này cũng có người đến nhà Lục cầu hôn, nhưng không có một mối nào thành. Vậy người đó rốt cuộc là ai?
Lục Niệm từ trước đến nay không phải là người cam chịu, nàng thậm chí có thể nói ra những lời như “đánh không lại thì cắn một cái”. Làm sao nàng có thể che giấu cho người đó?
“Niệm Niệm.” Quý Ương đang định nói thêm gì đó, trong đầu đột nhiên lóe lên hình ảnh Lục Khiêm lúc nãy mất bình tĩnh, nhớ lại sự quan tâm của y đối với Lục Niệm còn hơn cả tình cảm huynh muội bình thường, và còn lời mà Bùi Tri Diễn đã từng nói với nàng rằng, đừng can thiệp vào chuyện của hai huynh muội nhà họ...
Những suy nghĩ hỗn loạn đan xen, ý nghĩ kỳ quặc này khiến Quý Ương tối sầm mặt mày, cơ thể hơi lảo đảo, nàng cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí, không nói thêm một lời nào.
Lục Niệm vốn dĩ mạnh mẽ hơn nàng, cũng quyết đoán hơn, nhưng hiện giờ dáng vẻ yếu đuối và buông xuôi của nàng lại khác hẳn với thường ngày.
Quý Ương nhẹ nhàng ôm Lục Niệm, dịu dàng an ủi: ‘‘Ta không hỏi nữa, không sao đâu, không sao đâu.”
Quý Ương vừa rời đi, Bùi Tri Diễn liền cảm thấy tiểu viện Tiêu Hoàng các trở nên trống trải, lại thêm chuyện hắn dưỡng bệnh, không cần đến nha môn, khiến thời gian trở nên khó chịu đựng hơn.
Hứa thái y đến theo lệ để thay thuốc cho Bùi Tri Diễn: ‘‘Vết thương của thế tử đang lành rất tốt, chỉ cần không vận động mạnh gây rách ra nữa, dưỡng thêm nửa tháng sẽ không còn vấn đề gì.”
Bùi Tri Diễn mỉm cười: ‘‘Đa tạ Thái y đã lao lực trong những ngày qua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-70.html.]
“Thế tử quá lời rồi.”
Sau khi cho người tiễn Hứa thái y, Bùi Tri Diễn gọi Trần Phong đến hỏi chuyện.
Hắn nhắm mắt nằm trên chiếc ghế nằm trong lục giác đình trong sân, khuôn mặt không lộ cảm xúc, thân hình có phần gầy gò, quyển sách trên tay hắn gõ nhẹ vào đầu gối, giọng chậm rãi hỏi: ‘‘Trong cung có tin tức gì không?”
Trần Phong đáp: ‘‘Hôm qua thánh thượng đã triệu kiến Cố đại nhân hỏi chuyện, theo tin của thám tử, khi tin tức thế tử bị ám sát truyền ra, thánh thượng còn sai ám vệ đuổi theo điều tra Vương Lương.”
Bùi Tri Diễn vẫn nhắm mắt, một tiếng cười nhẹ thoát ra từ cổ họng, lòng nghi kỵ của thiên tử quả thực là đáng sợ nhất.
Cố Phái An vì vụ án lương thực mà xích mích với hắn, cho dù không có bằng chứng rõ ràng để chứng minh hắn là người gây ra, Thừa Cảnh Đế cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này để đàn áp, còn Vương Lương, ban đầu chỉ bị giáng chức đi phong địa, bây giờ thì hoàn toàn không còn cơ hội trở mình.
Bùi Tri Diễn nói: ‘‘Lương Ứng An đã mang danh nghĩa là nghịch tặc, đừng lãng phí mà cứ đẩy hết manh mối theo hướng đó, nhưng mà...”
Trần Phong nghe hắn ngừng lại, liền nhanh chóng nói: ‘‘Thuộc hạ đã hiểu, tên nghịch tặc này chắc hẳn có liên quan đến Vương Lương.”
Bùi Tri Diễn ừ một tiếng, mở mắt ra, trong đôi mắt vốn bình tĩnh giờ đã hiện lên chút cảm xúc: ‘‘Có tin gì từ Cao Nghĩa chưa?”
Trần Phong sững lại, mới hai ngày trước vừa nhận được thư tín từ chim bồ câu, nói rằng thuyền chỉ vừa qua Bảo An Châu, thế tử gia dường như quá lo lắng rồi.
Bùi Tri Diễn sau khi hỏi xong thì tự mình lắc đầu, vẫy tay nói: “Ngươi lui ra đi.”
Dưỡng thương thêm hai ngày nữa, Bùi Tri Diễn liền mang theo vết thương vào cung gặp Thừa Cảnh Đế.
Thừa Cảnh Đế quan sát thấy hắn vẫn mang dáng vẻ bệnh tật, thần sắc trông mệt mỏi, uể oải, liền ban cho ghế ngồi và nói: “Trẫm nghe Hứa thái y nói rằng ngươi bị thương nặng, cần phải dưỡng thương cho tốt.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bùi Tri Diễn tạ ơn rồi ngồi xuống, đáp: “Đội ơn bệ hạ quan tâm, thương thế của thần đã không còn đáng ngại, chỉ là chuyện thích khách khiến thần lo lắng rằng có liên quan đến nghịch tặc đang ẩn náu trong kinh thành.”
Thừa Cảnh Đế nói: “Ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, về chuyện thích khách, trẫm đã lệnh cho Bộ Hình điều tra kỹ lưỡng. Thật là to gan, dám mưu sát quan chức triều đình ngay trong kinh thành, trẫm sẽ không khoan dung.”
Bùi Tri Diễn cùng Thừa Cảnh Đế thương thảo xong, rồi bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.