Chương 288
Chi Đông
15/11/2024
Khi Quý Ương tỉnh dậy, đã là giờ Tỵ hôm sau, bên cạnh trống trơn, Bùi Tri Diễn đã không còn ở đó.
Nàng chống tay ngồi dậy, cảm giác đau nhức ở eo khiến nàng không kìm được rên lên, khóe mắt cũng rưng rưng nước.
Trên bàn gần cửa sổ vẫn còn đặt bàn cờ đêm qua, những hình ảnh mờ ám điên cuồng ùa về trong đầu Quý Ương.
Cảm giác lạnh lẽo của những quân cờ vẫn như đang lướt trên da nàng, không còn cảm giác bị chiếm đoạt mất trí như đêm qua, giờ đây trong lòng Quý Ương chỉ còn lại sự xấu hổ.
Nàng cắn chặt môi, lẩm bẩm trong tiếng nức nở: “Đồ khốn, đồ khốn.”
Hắn làm sao có thể bắt nạt, trêu đùa nàng như thế, nghĩ đến những việc Bùi Tri Diễn làm đêm qua, Quý Ương chỉ muốn cắn hắn một cái cho hả giận.
Huỳnh Chi nghe thấy tiếng động, bước vào, thấy Quý Ương đã ngồi dậy, liền tiến tới nói: “Phu nhân đã dậy rồi.”
Quý Ương kéo chăn lên che kín n.g.ự.c mình, nơi đầy dấu vết.
Huỳnh Chi đỏ mặt, lấy y phục đến gần: ‘‘Thế tử gia đã ra sân luyện võ rồi, ngài dặn phu nhân ăn sáng trước, không cần đợi ngài.”
Quý Ương mấp máy môi nhưng không nói gì, nàng đâu có muốn biết hắn đi đâu, cũng chẳng muốn đợi hắn.
Thay y phục, Quý Ương nhìn lại bàn cờ đáng ghét kia rồi mới bước ra ngoài.
Thu Thủy mang bữa sáng đến, Huỳnh Chi hừ lạnh một tiếng, Thu Thủy mặt hơi tái đi. Trước đó nàng ta còn nghi ngờ rằng Thế tử và phu nhân không hòa hợp, nhưng nhìn lại đêm qua, rõ ràng không có chút bất hòa nào.
Nàng ta cũng âm thầm hối hận, việc của chủ tử, làm sao đến lượt nàng ta can thiệp.
“Phu nhân uống một bát canh ấm dạ trước đi.” Thu Thủy múc một bát canh đưa cho Quý Ương.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi nhanh chóng đón lấy, không vui nói: “Ở đây không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi.”
Chờ Thu Thủy rời đi, Quý Ương mới hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Sao lại tức giận như thế?”
Huỳnh Chi lúc này mới kể lại những gì nàng nghe thấy hôm trước, cuối cùng còn thêm: “Nô tỳ không chịu nổi dáng vẻ ngạo mạn của nàng ta, không biết chừng còn tưởng mình sắp được nâng lên làm ta rồi.”
Quý Ương không nói gì, lặng lẽ nhấp từng ngụm canh, tâm trí như đang suy tư điều gì đó.
Bùi Tri Diễn thích nàng phần lớn là vì hứng thú nhất thời, so với nói rằng hắn thích nàng, Quý Ương lại cảm thấy hắn thích thân thể của nàng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-102.html.]
Nàng cảm thấy Thu Thủy nói cũng không sai, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn chán, rồi sẽ mất hứng với nàng.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, những cảm xúc mới nảy mầm trong lòng nàng, ngay cả nàng cũng chưa kịp nhận ra, đã lại bị nàng chôn sâu xuống.
Bùi Tri Diễn luyện kiếm xong lại bị Hầu gia gọi đi bàn bạc công việc, khi trở về Tiêu Hoàng Các thì mặt trời đã ngả về phía Tây.
Hắn bước vào sân hỏi: “Phu nhân đâu rồi?”
Bích Hà đáp: “Bẩm Thế tử, phu nhân dùng cơm trưa xong thấy mệt nên đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Bùi Tri Diễn l.i.ế.m nhẹ môi, tối qua hắn đã mạnh bạo quá, tiểu cô nương vừa khóc vừa kêu gào, chắc chắn là đã mệt lắm rồi.
Hắn vén rèm vào trong, căn phòng phảng phất hương thơm dịu nhẹ, Quý Ương đang ôm chăn ngủ say, thậm chí khi Bùi Tri Diễn ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không hề hay biết.
Hai gò má nàng ửng hồng, hơi thở đều đặn, Bùi Tri Diễn cứ ngắm nhìn nàng mãi cũng không thấy chán.
Quý Ương trở mình, để lộ một chân ra ngoài, gác lên trên chăn, Bùi Tri Diễn khẽ cười không thành tiếng, khi tỉnh dậy thì nàng ngoan ngoãn bao nhiêu, khi ngủ lại có tư thế lộn xộn bấy nhiêu, hoàn toàn ngược lại.
Hắn nắm lấy đôi chân trắng nõn của Quý Ương, định kéo chăn đắp lại cho nàng, nhưng ngay khi chạm vào làn da mềm mại ấy, Bùi Tri Diễn đã không rút tay về được.
Động tác dưới bàn tay hắn dần trở nên khác lạ.
Quý Ương quá quen thuộc với sự đụng chạm của hắn, đôi mi dài run rẩy, cuối cùng tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
“Tỉnh rồi?” Bùi Tri Diễn cúi nhìn nàng, mỉm cười đầy ẩn ý: ‘‘Đúng lúc lắm.”
Quý Ương mất vài giây mới hiểu ra ý trong lời nói của hắn, đôi mắt đẫm sương dần tỉnh táo, nàng không dám tin nhìn hắn, khắp người vẫn còn mỏi mệt, chẳng lẽ hắn không biết mệt sao...
Quý Ương thu mình trốn vào góc giường, nhưng một chân vẫn bị hắn giữ chặt.
Nàng không biết từ đâu mà lấy được dũng khí, mạnh mẽ đạp hắn, giọng nói nhỏ nhẹ đầy thẹn thùng và tức giận: “Đêm qua chẳng phải đã... phu quân không thể nghỉ ngơi chút sao.”
Bùi Tri Diễn khẽ cười ngạc nhiên: “Ta còn lo lắng không biết Ương Ương có mệt hay không, nhưng giờ thì thấy nàng còn khỏe mạnh lắm.”
Quý Ương không dám nhúc nhích, ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn hắn: ‘‘Vẫn còn mệt, thật đấy.”
“Ta không tin.” Bùi Tri Diễn cúi sát nàng, đồng thời kéo chân nàng xuống, Quý Ương lập tức bị ép vào lòng hắn.
“Vừa rồi nàng đạp ta đau lắm, Ương Ương xem giúp ta nào.” Bùi Tri Diễn kéo tay nàng đặt lên n.g.ự.c mình.
Nàng chống tay ngồi dậy, cảm giác đau nhức ở eo khiến nàng không kìm được rên lên, khóe mắt cũng rưng rưng nước.
Trên bàn gần cửa sổ vẫn còn đặt bàn cờ đêm qua, những hình ảnh mờ ám điên cuồng ùa về trong đầu Quý Ương.
Cảm giác lạnh lẽo của những quân cờ vẫn như đang lướt trên da nàng, không còn cảm giác bị chiếm đoạt mất trí như đêm qua, giờ đây trong lòng Quý Ương chỉ còn lại sự xấu hổ.
Nàng cắn chặt môi, lẩm bẩm trong tiếng nức nở: “Đồ khốn, đồ khốn.”
Hắn làm sao có thể bắt nạt, trêu đùa nàng như thế, nghĩ đến những việc Bùi Tri Diễn làm đêm qua, Quý Ương chỉ muốn cắn hắn một cái cho hả giận.
Huỳnh Chi nghe thấy tiếng động, bước vào, thấy Quý Ương đã ngồi dậy, liền tiến tới nói: “Phu nhân đã dậy rồi.”
Quý Ương kéo chăn lên che kín n.g.ự.c mình, nơi đầy dấu vết.
Huỳnh Chi đỏ mặt, lấy y phục đến gần: ‘‘Thế tử gia đã ra sân luyện võ rồi, ngài dặn phu nhân ăn sáng trước, không cần đợi ngài.”
Quý Ương mấp máy môi nhưng không nói gì, nàng đâu có muốn biết hắn đi đâu, cũng chẳng muốn đợi hắn.
Thay y phục, Quý Ương nhìn lại bàn cờ đáng ghét kia rồi mới bước ra ngoài.
Thu Thủy mang bữa sáng đến, Huỳnh Chi hừ lạnh một tiếng, Thu Thủy mặt hơi tái đi. Trước đó nàng ta còn nghi ngờ rằng Thế tử và phu nhân không hòa hợp, nhưng nhìn lại đêm qua, rõ ràng không có chút bất hòa nào.
Nàng ta cũng âm thầm hối hận, việc của chủ tử, làm sao đến lượt nàng ta can thiệp.
“Phu nhân uống một bát canh ấm dạ trước đi.” Thu Thủy múc một bát canh đưa cho Quý Ương.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Huỳnh Chi nhanh chóng đón lấy, không vui nói: “Ở đây không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi.”
Chờ Thu Thủy rời đi, Quý Ương mới hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Sao lại tức giận như thế?”
Huỳnh Chi lúc này mới kể lại những gì nàng nghe thấy hôm trước, cuối cùng còn thêm: “Nô tỳ không chịu nổi dáng vẻ ngạo mạn của nàng ta, không biết chừng còn tưởng mình sắp được nâng lên làm ta rồi.”
Quý Ương không nói gì, lặng lẽ nhấp từng ngụm canh, tâm trí như đang suy tư điều gì đó.
Bùi Tri Diễn thích nàng phần lớn là vì hứng thú nhất thời, so với nói rằng hắn thích nàng, Quý Ương lại cảm thấy hắn thích thân thể của nàng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-102.html.]
Nàng cảm thấy Thu Thủy nói cũng không sai, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn chán, rồi sẽ mất hứng với nàng.
Sau một hồi suy nghĩ miên man, những cảm xúc mới nảy mầm trong lòng nàng, ngay cả nàng cũng chưa kịp nhận ra, đã lại bị nàng chôn sâu xuống.
Bùi Tri Diễn luyện kiếm xong lại bị Hầu gia gọi đi bàn bạc công việc, khi trở về Tiêu Hoàng Các thì mặt trời đã ngả về phía Tây.
Hắn bước vào sân hỏi: “Phu nhân đâu rồi?”
Bích Hà đáp: “Bẩm Thế tử, phu nhân dùng cơm trưa xong thấy mệt nên đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Bùi Tri Diễn l.i.ế.m nhẹ môi, tối qua hắn đã mạnh bạo quá, tiểu cô nương vừa khóc vừa kêu gào, chắc chắn là đã mệt lắm rồi.
Hắn vén rèm vào trong, căn phòng phảng phất hương thơm dịu nhẹ, Quý Ương đang ôm chăn ngủ say, thậm chí khi Bùi Tri Diễn ngồi xuống bên cạnh nàng cũng không hề hay biết.
Hai gò má nàng ửng hồng, hơi thở đều đặn, Bùi Tri Diễn cứ ngắm nhìn nàng mãi cũng không thấy chán.
Quý Ương trở mình, để lộ một chân ra ngoài, gác lên trên chăn, Bùi Tri Diễn khẽ cười không thành tiếng, khi tỉnh dậy thì nàng ngoan ngoãn bao nhiêu, khi ngủ lại có tư thế lộn xộn bấy nhiêu, hoàn toàn ngược lại.
Hắn nắm lấy đôi chân trắng nõn của Quý Ương, định kéo chăn đắp lại cho nàng, nhưng ngay khi chạm vào làn da mềm mại ấy, Bùi Tri Diễn đã không rút tay về được.
Động tác dưới bàn tay hắn dần trở nên khác lạ.
Quý Ương quá quen thuộc với sự đụng chạm của hắn, đôi mi dài run rẩy, cuối cùng tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
“Tỉnh rồi?” Bùi Tri Diễn cúi nhìn nàng, mỉm cười đầy ẩn ý: ‘‘Đúng lúc lắm.”
Quý Ương mất vài giây mới hiểu ra ý trong lời nói của hắn, đôi mắt đẫm sương dần tỉnh táo, nàng không dám tin nhìn hắn, khắp người vẫn còn mỏi mệt, chẳng lẽ hắn không biết mệt sao...
Quý Ương thu mình trốn vào góc giường, nhưng một chân vẫn bị hắn giữ chặt.
Nàng không biết từ đâu mà lấy được dũng khí, mạnh mẽ đạp hắn, giọng nói nhỏ nhẹ đầy thẹn thùng và tức giận: “Đêm qua chẳng phải đã... phu quân không thể nghỉ ngơi chút sao.”
Bùi Tri Diễn khẽ cười ngạc nhiên: “Ta còn lo lắng không biết Ương Ương có mệt hay không, nhưng giờ thì thấy nàng còn khỏe mạnh lắm.”
Quý Ương không dám nhúc nhích, ánh mắt đầy vẻ đáng thương nhìn hắn: ‘‘Vẫn còn mệt, thật đấy.”
“Ta không tin.” Bùi Tri Diễn cúi sát nàng, đồng thời kéo chân nàng xuống, Quý Ương lập tức bị ép vào lòng hắn.
“Vừa rồi nàng đạp ta đau lắm, Ương Ương xem giúp ta nào.” Bùi Tri Diễn kéo tay nàng đặt lên n.g.ự.c mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.