Chương 304
Chi Đông
15/11/2024
Theo tình hình sức khỏe của thánh thượng ngày càng xấu đi, thời gian rảnh của Bùi Tri Diễn cũng càng ít đi, Quý Ương thấy hắn có khi sẽ cùng mấy người trong thư phòng bàn bạc nửa ngày, nàng không biết bọn họ đang toan tính gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ bất an.
Bùi Tri Diễn bước vào Tiêu Hoàng Các thấy phòng chính vẫn còn sáng đèn, liền nhanh chân đi tới.
Vén màn lên, Quý Ương ngồi trên giường, dưới ánh đèn đọc sách, hắn nhận ra, đó là cuốn "Tiểu Song Ức Du Tập Tự".
Mái tóc xanh như tơ lụa, mềm mại buông xuống vai nàng, có vài lọn tóc buông lơi che một nửa mắt, nàng nhẹ nhàng chớp mắt, ngoan ngoãn lại mỹ lệ.
Bùi Tri Diễn mỉm cười tiến tới: ‘‘Sao còn chưa ngủ?"
Quý Ương cả đêm suy nghĩ cách nói với Bùi Tri Diễn về giấc mộng kia, làm sao ngủ được, nàng ngẩng đầu lên nói: ‘‘Phu quân đã về rồi."
Bùi Tri Diễn ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy ánh mắt nàng khẽ d.a.o động, cười hỏi: "Đang chờ ta?"
"Ta mơ một giấc mộng." Quý Ương cắn môi dưới: ‘‘Không ngủ được."
Nàng nhìn vào mắt Bùi Tri Diễn, tay vẫn cầm sách siết chặt hơn: ‘‘Giấc mộng đó không tốt chút nào."
Bùi Tri Diễn đưa tay vuốt nhẹ hàng mi khẽ run của nàng, ôm nàng vào lòng, dịu dàng hỏi: ‘‘Giấc mộng gì mà làm cho Ương Ương của ta sợ hãi như vậy?"
Lời sắp đến miệng, Quý Ương lại do dự, nếu thực sự là mưu phản thì đó là tội đại nghịch bất đạo, nếu thất bại, cả Hầu phủ sẽ không thể nào thoát khỏi tai họa, nếu thành công, cũng sẽ phải gánh chịu sự phỉ báng của cả thiên hạ, nhưng cán cân trong lòng nàng đã mất thăng bằng.
Quý Ương siết chặt vạt áo của Bùi Tri Diễn: ‘‘Ta mơ thấy phụ thân đột nhập hoàng cung vào ban đêm, bị Lương Vương gia bắt giữ."
Tay đang vuốt tóc nàng của Bùi Tri Diễn khựng lại: ‘‘Sao lại nghĩ đến những chuyện này."
Hắn thần sắc như thường, chạm trán Quý Ương, cười nhạt: ‘‘Có phải gần đây ta ít ở cạnh nàng nên mới vậy?"
Quý Ương thấy hắn không để tâm, trong lòng càng thêm lo lắng, thẳng lưng lên nói: "Nhưng khi ta mơ giấc mộng đó, ta còn chưa từng gặp qua Lương Vương gia, ta sợ đây không chỉ là mộng, mà là một điềm báo."
Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng thu lại nụ cười: ‘‘Vậy nên ngày yến cung hôm đó, Ương Ương là vì nhìn thấy Lương Vương gia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-108.html.]
Quý Ương gật đầu, ánh mắt đầy nước rung động mạnh mẽ: ‘‘Ta thật sự rất sợ hãi."
Bùi Tri Diễn không nói lời nào, chỉ vỗ về tóc nàng, để nàng tựa vào n.g.ự.c mình, hồi lâu mới khẽ nói: "Ương Ương ngốc, mộng đều là hư ảo... sẽ không có chuyện gì đâu."
Ánh mắt sâu lắng vượt qua Quý Ương, dừng lại trên ngọn nến lay lắt chập chờn.
Không chỉ có Quý Ương, gần đây ngay cả Tần phu nhân cũng thường cảm thấy lòng bất an.
Bà đặt cuộn kinh vừa chép xong sang một bên, nói với Quý Ương: "Gần đây không biết vì sao, ta luôn cảm thấy tim đập không yên, ngày mai ta muốn đi chùa thắp hương."
Quý Ương đặt bút xuống, cười nói: "Con sẽ đi cùng mẫu thân."
Tần phu nhân mỉm cười gật đầu, khuyên nàng không cần phải chép kinh nữa: ‘‘Nên đi nghỉ sớm, ngày mai phải dậy sớm."
Quý Ương đáp lời rồi rời đi, sáng hôm sau liền theo Tần phu nhân cùng đến Bảo Tượng Tự thắp hương.
Dọc đường, mây đen che kín mặt trời, áp lực nặng nề không chút ánh sáng lọt qua, như muốn mưa nhưng lại không thể rơi xuống.
Quý Ương bị thời tiết áp bức này khiến lòng dạ rối loạn, không thể yên tĩnh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đại hùng bảo điện uy nghi tráng lệ, hai bên là những Kim Cang hộ pháp mắt trợn tròn, oai nghiêm dữ tợn, ở chính giữa đại điện là tượng Phật từ bi cúi đầu.
Nhìn vào tượng Phật, Quý Ương chắp tay, dần dần tĩnh tâm lại, đôi môi khẽ mấp máy, thành tâm niệm kinh.
Tần phu nhân nói: "Ta đi quyên hương."
Quý Ương gật đầu: ‘‘Trước đây khi con cùng nội tổ mẫu đến thắp hương, thường nghe Huệ Thiện đại sư giảng kinh, lần này con cũng muốn tới bái kiến."
Tần phu nhân nghe vậy nói: "Cũng được, lát nữa con cứ đến thiền phòng."
Tần phu nhân rời đi, Quý Ương quay sang nhìn vị sư thầy tri khách bên cạnh, hành lễ chắp tay: "Phiền thầy."
Sư thầy tri khách nói: "Huệ Thiện sư thúc đang giảng kinh trong pháp đường, bần tăng có thể dẫn thí chủ qua đó."
Ông dẫn Quý Ương vòng qua đại điện đến pháp đường.
Bùi Tri Diễn bước vào Tiêu Hoàng Các thấy phòng chính vẫn còn sáng đèn, liền nhanh chân đi tới.
Vén màn lên, Quý Ương ngồi trên giường, dưới ánh đèn đọc sách, hắn nhận ra, đó là cuốn "Tiểu Song Ức Du Tập Tự".
Mái tóc xanh như tơ lụa, mềm mại buông xuống vai nàng, có vài lọn tóc buông lơi che một nửa mắt, nàng nhẹ nhàng chớp mắt, ngoan ngoãn lại mỹ lệ.
Bùi Tri Diễn mỉm cười tiến tới: ‘‘Sao còn chưa ngủ?"
Quý Ương cả đêm suy nghĩ cách nói với Bùi Tri Diễn về giấc mộng kia, làm sao ngủ được, nàng ngẩng đầu lên nói: ‘‘Phu quân đã về rồi."
Bùi Tri Diễn ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy ánh mắt nàng khẽ d.a.o động, cười hỏi: "Đang chờ ta?"
"Ta mơ một giấc mộng." Quý Ương cắn môi dưới: ‘‘Không ngủ được."
Nàng nhìn vào mắt Bùi Tri Diễn, tay vẫn cầm sách siết chặt hơn: ‘‘Giấc mộng đó không tốt chút nào."
Bùi Tri Diễn đưa tay vuốt nhẹ hàng mi khẽ run của nàng, ôm nàng vào lòng, dịu dàng hỏi: ‘‘Giấc mộng gì mà làm cho Ương Ương của ta sợ hãi như vậy?"
Lời sắp đến miệng, Quý Ương lại do dự, nếu thực sự là mưu phản thì đó là tội đại nghịch bất đạo, nếu thất bại, cả Hầu phủ sẽ không thể nào thoát khỏi tai họa, nếu thành công, cũng sẽ phải gánh chịu sự phỉ báng của cả thiên hạ, nhưng cán cân trong lòng nàng đã mất thăng bằng.
Quý Ương siết chặt vạt áo của Bùi Tri Diễn: ‘‘Ta mơ thấy phụ thân đột nhập hoàng cung vào ban đêm, bị Lương Vương gia bắt giữ."
Tay đang vuốt tóc nàng của Bùi Tri Diễn khựng lại: ‘‘Sao lại nghĩ đến những chuyện này."
Hắn thần sắc như thường, chạm trán Quý Ương, cười nhạt: ‘‘Có phải gần đây ta ít ở cạnh nàng nên mới vậy?"
Quý Ương thấy hắn không để tâm, trong lòng càng thêm lo lắng, thẳng lưng lên nói: "Nhưng khi ta mơ giấc mộng đó, ta còn chưa từng gặp qua Lương Vương gia, ta sợ đây không chỉ là mộng, mà là một điềm báo."
Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng thu lại nụ cười: ‘‘Vậy nên ngày yến cung hôm đó, Ương Ương là vì nhìn thấy Lương Vương gia."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-108.html.]
Quý Ương gật đầu, ánh mắt đầy nước rung động mạnh mẽ: ‘‘Ta thật sự rất sợ hãi."
Bùi Tri Diễn không nói lời nào, chỉ vỗ về tóc nàng, để nàng tựa vào n.g.ự.c mình, hồi lâu mới khẽ nói: "Ương Ương ngốc, mộng đều là hư ảo... sẽ không có chuyện gì đâu."
Ánh mắt sâu lắng vượt qua Quý Ương, dừng lại trên ngọn nến lay lắt chập chờn.
Không chỉ có Quý Ương, gần đây ngay cả Tần phu nhân cũng thường cảm thấy lòng bất an.
Bà đặt cuộn kinh vừa chép xong sang một bên, nói với Quý Ương: "Gần đây không biết vì sao, ta luôn cảm thấy tim đập không yên, ngày mai ta muốn đi chùa thắp hương."
Quý Ương đặt bút xuống, cười nói: "Con sẽ đi cùng mẫu thân."
Tần phu nhân mỉm cười gật đầu, khuyên nàng không cần phải chép kinh nữa: ‘‘Nên đi nghỉ sớm, ngày mai phải dậy sớm."
Quý Ương đáp lời rồi rời đi, sáng hôm sau liền theo Tần phu nhân cùng đến Bảo Tượng Tự thắp hương.
Dọc đường, mây đen che kín mặt trời, áp lực nặng nề không chút ánh sáng lọt qua, như muốn mưa nhưng lại không thể rơi xuống.
Quý Ương bị thời tiết áp bức này khiến lòng dạ rối loạn, không thể yên tĩnh.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đại hùng bảo điện uy nghi tráng lệ, hai bên là những Kim Cang hộ pháp mắt trợn tròn, oai nghiêm dữ tợn, ở chính giữa đại điện là tượng Phật từ bi cúi đầu.
Nhìn vào tượng Phật, Quý Ương chắp tay, dần dần tĩnh tâm lại, đôi môi khẽ mấp máy, thành tâm niệm kinh.
Tần phu nhân nói: "Ta đi quyên hương."
Quý Ương gật đầu: ‘‘Trước đây khi con cùng nội tổ mẫu đến thắp hương, thường nghe Huệ Thiện đại sư giảng kinh, lần này con cũng muốn tới bái kiến."
Tần phu nhân nghe vậy nói: "Cũng được, lát nữa con cứ đến thiền phòng."
Tần phu nhân rời đi, Quý Ương quay sang nhìn vị sư thầy tri khách bên cạnh, hành lễ chắp tay: "Phiền thầy."
Sư thầy tri khách nói: "Huệ Thiện sư thúc đang giảng kinh trong pháp đường, bần tăng có thể dẫn thí chủ qua đó."
Ông dẫn Quý Ương vòng qua đại điện đến pháp đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.