Chương 63
Chi Đông
15/11/2024
Bùi Tri Diễn nhắm mắt lại, nâng cây cân vén khăn voan lên, cùng lúc đó, toàn phúc nhân ném một nắm táo đỏ, hạt sen và hạt trường sinh, miệng hát bài hát xá trướng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Qua những quả hạt rơi lả tả trước mắt, Bùi Tri Diễn nhìn thấy đôi mắt long lanh như nước và nụ cười nhếch lên của Quý Ương, cuối cùng cũng yên lòng, ít nhất lúc này, nàng đang cười.
Tiếp theo là uống rượu giao bôi, Quý Ương cảm nhận được khuôn mặt Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng chạm vào tai nàng, đến đầu ngón tay cầm chén rượu cũng nắm chặt.
Bùi Tri Diễn nói: “Chờ ta một lát.” Hắn còn phải đi phía trước tiếp đãi khách khứa.
Giọng hắn trầm ấm, làm tai Quý Ương đỏ bừng, nhẹ gật đầu.
Sau khi Bùi Tri Diễn rời đi, Quý Ương nhìn quanh phòng, không khác gì so với ký ức của nàng, dải lụa đỏ treo đầy trên xà nhà, chữ hỉ trên cửa sổ, nến long phụng lấp lánh ánh sáng mờ ảo, trên chăn gấm thêu hình chim hỉ thước quấn quýt.
Nàng lặng lẽ ngồi trên giường, đợi đến khi nến đỏ cháy được nửa, cửa phòng mới lại một lần nữa bị đẩy mở.
Quý Ương bỗng nhiên trở nên căng thẳng, chỉ nhìn thấy một mảnh y phục, liền cúi đầu không dám nhìn hắn nữa.
Bùi Tri Diễn đứng ở cửa nhìn một lúc, ánh nến phản chiếu lên người nàng, làm làn da như ngọc sáng rực, lông mi dài rung rinh, khóe mắt ửng hồng, Bùi Tri Diễn cứ thế mà đắm chìm trong ánh mắt long lanh như nước của nàng.
Hình ảnh mơ màng tràn vào đầu hắn, hắn khàn giọng nói với nha hoàn trong phòng: “Tất cả lui ra.”
Huỳnh Chi và Tần Hương đỏ mặt, cùng nhau lui ra ngoài.
Bùi Tri Diễn ngồi bên cạnh Quý Ương, nàng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người hắn.
Chờ rất lâu không thấy hắn mở miệng, Quý Ương cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên, liền chạm ngay vào đôi mắt phượng mang theo men say của hắn.
Tim Quý Ương thắt lại, muốn gọi hắn, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, từ trước nàng đều gọi hắn là Thế tử, chỉ khi bị ép đến đường cùng mới dám gọi cả tên cả họ.
Quý Ương nghĩ ngợi một chút, nhẹ giọng nói: “Phu quân.”
Đồng tử màu nâu của Bùi Tri Diễn chợt co rút: ‘‘Nàng gọi ta là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-27-4.html.]
“Phu…”
Chữ thứ hai chưa kịp thốt ra, Quý Ương đã bị một lực mạnh đẩy lên chiếc chăn thêu hình chim hỉ thước quấn quýt.
Trâm phượng trên đầu và trâm cài tóc va vào nhau phát ra âm thanh nhỏ nhẹ dễ nghe, Quý Ương có chút xót xa, mong đừng làm hỏng.
Bùi Tri Diễn có chút không kiềm chế được bản thân, không, nàng gọi hắn là phu quân, là thê tử của hắn, hắn cần kiềm chế gì nữa?
Nhìn dáng vẻ lơ đãng của nàng, Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng nắm cằm nàng, ra lệnh bằng giọng nhẹ nhàng: “Gọi lại lần nữa.”
“Phu quân.” Quý Ương lần này không chỉ gọi, còn giơ tay ôm lấy cổ hắn, tự mình đưa môi đến.
Để không cho hắn lại đẩy mình ra lần nữa, Quý Ương dùng sức ôm chặt. Khi đôi môi chạm nhau, nàng cảm nhận được sự run rẩy, không biết là của nàng hay của Bùi Tri Diễn.
Chỉ biết rằng một khi đã chạm vào, không thể tách rời.
Bùi Tri Diễn thậm chí không dám đuổi theo, hắn sẽ mất kiểm soát.
Bàn tay hắn nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của nàng, di chuyển lên trên, đột ngột dừng lại, đôi mắt nửa say của Bùi Tri Diễn dần tan biến đi lớp sương mù.
Đôi mắt Quý Ương đã hơi mờ mịt, cảm nhận được Bùi Tri Diễn đứng dậy, nàng không khỏi siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Bùi Tri Diễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, dùng giọng nói cực nhẹ nói: ‘‘Nơi này của nàng có một nốt ruồi.”
Bàn tay hắn ấn xuống, dục vọng trong mắt như bị đóng băng ngay lập tức, lời nói của Diệp Thanh Huyền ngày đó, từng chữ từng chữ, vô cùng rõ ràng, vang vọng trong đầu hắn.
Gã đã nói ra những lời đó, không còn quan tâm đến việc Quý Ương sau khi gả vào hầu phủ sẽ sống khó khăn thế nào, gã chỉ muốn mình thoải mái.
Hắn muốn hỏi: “Ương Ương, đây chính là người mà nàng từng thích, bây giờ thì sao, nàng còn thích không?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Qua những quả hạt rơi lả tả trước mắt, Bùi Tri Diễn nhìn thấy đôi mắt long lanh như nước và nụ cười nhếch lên của Quý Ương, cuối cùng cũng yên lòng, ít nhất lúc này, nàng đang cười.
Tiếp theo là uống rượu giao bôi, Quý Ương cảm nhận được khuôn mặt Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng chạm vào tai nàng, đến đầu ngón tay cầm chén rượu cũng nắm chặt.
Bùi Tri Diễn nói: “Chờ ta một lát.” Hắn còn phải đi phía trước tiếp đãi khách khứa.
Giọng hắn trầm ấm, làm tai Quý Ương đỏ bừng, nhẹ gật đầu.
Sau khi Bùi Tri Diễn rời đi, Quý Ương nhìn quanh phòng, không khác gì so với ký ức của nàng, dải lụa đỏ treo đầy trên xà nhà, chữ hỉ trên cửa sổ, nến long phụng lấp lánh ánh sáng mờ ảo, trên chăn gấm thêu hình chim hỉ thước quấn quýt.
Nàng lặng lẽ ngồi trên giường, đợi đến khi nến đỏ cháy được nửa, cửa phòng mới lại một lần nữa bị đẩy mở.
Quý Ương bỗng nhiên trở nên căng thẳng, chỉ nhìn thấy một mảnh y phục, liền cúi đầu không dám nhìn hắn nữa.
Bùi Tri Diễn đứng ở cửa nhìn một lúc, ánh nến phản chiếu lên người nàng, làm làn da như ngọc sáng rực, lông mi dài rung rinh, khóe mắt ửng hồng, Bùi Tri Diễn cứ thế mà đắm chìm trong ánh mắt long lanh như nước của nàng.
Hình ảnh mơ màng tràn vào đầu hắn, hắn khàn giọng nói với nha hoàn trong phòng: “Tất cả lui ra.”
Huỳnh Chi và Tần Hương đỏ mặt, cùng nhau lui ra ngoài.
Bùi Tri Diễn ngồi bên cạnh Quý Ương, nàng có thể ngửi thấy mùi rượu nồng đậm trên người hắn.
Chờ rất lâu không thấy hắn mở miệng, Quý Ương cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên, liền chạm ngay vào đôi mắt phượng mang theo men say của hắn.
Tim Quý Ương thắt lại, muốn gọi hắn, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, từ trước nàng đều gọi hắn là Thế tử, chỉ khi bị ép đến đường cùng mới dám gọi cả tên cả họ.
Quý Ương nghĩ ngợi một chút, nhẹ giọng nói: “Phu quân.”
Đồng tử màu nâu của Bùi Tri Diễn chợt co rút: ‘‘Nàng gọi ta là gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-27-4.html.]
“Phu…”
Chữ thứ hai chưa kịp thốt ra, Quý Ương đã bị một lực mạnh đẩy lên chiếc chăn thêu hình chim hỉ thước quấn quýt.
Trâm phượng trên đầu và trâm cài tóc va vào nhau phát ra âm thanh nhỏ nhẹ dễ nghe, Quý Ương có chút xót xa, mong đừng làm hỏng.
Bùi Tri Diễn có chút không kiềm chế được bản thân, không, nàng gọi hắn là phu quân, là thê tử của hắn, hắn cần kiềm chế gì nữa?
Nhìn dáng vẻ lơ đãng của nàng, Bùi Tri Diễn nhẹ nhàng nắm cằm nàng, ra lệnh bằng giọng nhẹ nhàng: “Gọi lại lần nữa.”
“Phu quân.” Quý Ương lần này không chỉ gọi, còn giơ tay ôm lấy cổ hắn, tự mình đưa môi đến.
Để không cho hắn lại đẩy mình ra lần nữa, Quý Ương dùng sức ôm chặt. Khi đôi môi chạm nhau, nàng cảm nhận được sự run rẩy, không biết là của nàng hay của Bùi Tri Diễn.
Chỉ biết rằng một khi đã chạm vào, không thể tách rời.
Bùi Tri Diễn thậm chí không dám đuổi theo, hắn sẽ mất kiểm soát.
Bàn tay hắn nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của nàng, di chuyển lên trên, đột ngột dừng lại, đôi mắt nửa say của Bùi Tri Diễn dần tan biến đi lớp sương mù.
Đôi mắt Quý Ương đã hơi mờ mịt, cảm nhận được Bùi Tri Diễn đứng dậy, nàng không khỏi siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Bùi Tri Diễn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, dùng giọng nói cực nhẹ nói: ‘‘Nơi này của nàng có một nốt ruồi.”
Bàn tay hắn ấn xuống, dục vọng trong mắt như bị đóng băng ngay lập tức, lời nói của Diệp Thanh Huyền ngày đó, từng chữ từng chữ, vô cùng rõ ràng, vang vọng trong đầu hắn.
Gã đã nói ra những lời đó, không còn quan tâm đến việc Quý Ương sau khi gả vào hầu phủ sẽ sống khó khăn thế nào, gã chỉ muốn mình thoải mái.
Hắn muốn hỏi: “Ương Ương, đây chính là người mà nàng từng thích, bây giờ thì sao, nàng còn thích không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.