Chương 7
Chi Đông
15/11/2024
"Tổ mẫu." Giọng nói ấm áp như dòng suối của Diệp Thanh Huyền vang lên, nhưng lọt vào tai Quý Ương lại khiến nàng hoảng sợ.
Vai bị vỗ nhẹ, Quý Ương giật mình quay lại, Quý Yến xoa đầu nàng, cười hỏi: "Sao thấy ca ca đến mà không vui?"
Diệp Thanh Huyền cũng nhìn nàng, mỉm cười chắp tay hành lễ: "Biểu muội."
Quý Ương ngẩng mặt lên, không để ý đến Diệp Thanh Huyền, nhìn về phía Quý Yến, ánh mắt đầy ấm ức: "Ca ca."
Sắc mặt Quý Yến thay đổi, thu lại nụ cười: "Sao thế?"
Mẫu thân mất sớm, Quý Yến coi tiểu muội muội này như bảo bối, từ nhỏ nàng chịu ấm ức gì cũng vậy, đều lặng lẽ gọi hắn, trốn sau lưng hắn không nói gì.
Lần này Quý Ương khẽ gọi một tiếng đã khiến lòng Quý Yến thắt lại.
Huynh muội nói chuyện riêng, Quý Yến nghe Quý Ương kể chuyện rơi xuống nước, mặt mày trắng bệch, xắn tay áo, giận dữ nói: "Tên tiểu quỷ đó, chép mười lần Luận Ngữ là chưa đủ."
Hắn nhìn quanh, lấy từ giá sách xuống một quyển Thiên Tự Văn.
Quý Ương thấy hắn thật sự định đi tranh cãi với Lâm ca, vội kéo lại: "Tổ mẫu mới nói huynh trầm ổn, sao muội chẳng thấy gì."
Quý Yến không để tâm: "Muội chưa nghe câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?"
Quý Ương bị câu nói lý lẽ của hắn chọc cười, kéo Quý Yến ngồi xuống: "Cha mà nghe thấy huynh nói vậy, lại nổi giận mất."
Nàng nói rồi lại ngẩn người ra, đúng vậy, tính cách của một người đâu dễ dàng thay đổi như vậy.
Bùi Tri Diễn dù đã trở thành quan văn, nhưng giống như thanh kiếm thu vào vỏ, dù che giấu đi sự sắc bén, thì trong xương cốt vẫn không thay đổi được sự sắc sảo.
Quý Yến uống trà thấy nàng xuất thần, cười đùa: "Muội không thật sự muốn mách với phụ thân đấy chứ."
"Ca ca." Quý Ương không có tâm trạng đấu khẩu với hắn, cắn môi như đã quyết định điều gì đó: "Người cứu muội hôm đó là Bùi Thế tử."
Quý Yến nhìn ánh mắt sáng rực của nàng mà sững sờ.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Bùi Thế tử? Trên đời này làm gì có Bùi Thế tử thứ hai.
Quý Yến đặt chén trà xuống, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc: "Muội nói Bùi Tri Diễn?"
Hắn đã từng giao tiếp với Bùi Tri Diễn vài lần, người này nhìn thì ôn hòa văn nhã, như một công tử phong lưu, nhưng thực ra lại khó đối phó, tính tình cũng rất lạnh lùng.
Hắn từng tận mắt chứng kiến có một nữ tử ngã trước mặt Bùi Tri Diễn, mà hắn chỉ thản nhiên lùi lại một bước, để mặc nữ tử đó ngã vào hồ nước, rồi không quay đầu lại mà đi.
Quý Yến không ngờ lần này hắn lại tốt bụng ra tay cứu Quý Ương.
Quý Ương gật đầu, rồi nói ra điều khiến đầu óc Quý Yến ù đi: "Muội đã phải lòng hắn."
Ra khỏi tiểu viện của Quý Ương, Quý Yến vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng.
"Thời Đình." Diệp Thanh Huyền không biết từ đâu bước tới: "Quý Ương thế nào rồi?"
Quý Yến kéo môi cười: "Biểu muội của huynh không sao."
Diệp Thanh Huyền cầm một món đồ chơi nhỏ mang đến cho Quý Ương, cười nói: "Ta đi thăm nàng."
Quý Yến đưa tay ra, vòng qua vai hắn ngăn lại: "Biểu muội của huynh mệt rồi, đã ngủ rồi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Biểu muội của huynh?" Diệp Thanh Huyền nhìn hắn lạ lùng, cười nói: "Chúng ta từ khi nào trở nên xa lạ như vậy?"
Quý Yến không thoải mái mà ho khẽ, Diệp Thanh Huyền thích Quý Ương hắn sao lại không biết.
Nhưng Quý Ương đã nói rõ ràng, không lấy ai ngoài Bùi Tri Diễn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-4-2.html.]
Quý Ương từ nhỏ chưa từng yêu cầu hắn điều gì, đối với mọi thứ đều hờ hững, bây giờ nàng mở miệng, hắn làm sao có thể không đồng ý.
Chỉ có thể khuyên Diệp Thanh Huyền nghĩ thoáng một chút.
Quý Yến vỗ vai Diệp Thanh Huyền, như vừa an ủi gã cũng vừa an ủi chính mình, hắn vừa rồi đã hứa với Quý Ương, nhưng ai biết làm cách nào để khiến Bùi Tri Diễn chịu khuất phục.
Ngày hôm sau.
Đêm qua trăn trở suốt một đêm, Quý Yến cưỡi ngựa chầm chậm vòng quanh chùa Linh Tuyền, đang nghĩ cách nào để tìm hiểu thực hư từ chỗ Bùi Tri Diễn thì bất ngờ bị một đám quan sai xông ra làm hắn trở tay không kịp.
"Người đến là ai, lén lút ở đây làm gì!"
Tên thị vệ dẫn đầu có vẻ muốn kéo hắn xuống ngựa.
Cao Nghĩa từ phía sau bước ra, ngay lập tức nhận ra Quý Yến, chắp tay hành lễ và hỏi: "Dám hỏi Quý công tử sao lại ở đây?"
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Quý Yến cầm roi ngựa, bình thản đáp: "Chỉ là đi ngang qua thôi."
Cao Nghĩa nhìn quanh một lượt: "Thế tử có lệnh, bất kỳ ai cũng không được tự ý đến gần đây, xin Quý công tử hãy quay về."
Quý Yến kéo dài giọng: "Vậy à." Nói rồi nhảy xuống ngựa: "Dù là ta vô tình đi lạc, nhưng để cẩn thận, ta vẫn muốn tự mình giải thích với Thế tử, tránh sau này có liên lụy lại phiền phức."
Hắn nhìn Cao Nghĩa: "Dẫn đường đi." Rồi tiện tay ném dây cương ngựa cho một quan binh, ung dung đi vào.
Cao Nghĩa có chút ngớ người, sao Quý Yến lại có vẻ như đặc biệt muốn đến tìm Thế tử.
Cao Nghĩa dẫn hắn đến một gian thiền phòng: "Quý công tử xin chờ một lát, thuộc hạ đi mời Thế tử."
Bùi Tri Diễn đang nghe một vị sư giảng kinh trong đại điện, tay cầm chuỗi tràng hạt, ngón tay nhẹ nhàng lần chuỗi mà không nói lời nào.
Cao Nghĩa nói: "Thuộc hạ sẽ mời hắn rời đi ngay."
Bùi Tri Diễn im lặng một lúc rồi nói: "Không cần."
Vị sư nghe vậy chắp tay lui xuống, Bùi Tri Diễn đứng thêm một lúc, đặt chuỗi tràng hạt trên án hương, rồi bước ra khỏi đại điện.
Cao Nghĩa vẫn còn ngạc nhiên không biết từ khi nào Thế tử lại bắt đầu tín Phật, nhưng khi thấy cảnh này mới biết mình nghĩ quá nhiều.
Quý Yến ngồi chờ lâu, trà đã uống đến hai ba chén, Bùi Tri Diễn mới chậm rãi bước vào. Hắn ngồi xuống đối diện Quý Yến, khách sáo vài câu rồi nói: "Bản quan nhớ dưới chân núi có dựng bảng thông báo của nha môn cấm lên núi, sao Quý công tử lại lạc vào?"
Quý Yến nhớ lại tấm bảng bị hắn đá sang một bên, mặt không đổi sắc đáp: "Ta không thấy thông báo nào, sáng nay gió đông nam thổi lớn, có lẽ đã bị thổi bay đi đâu rồi."
Bùi Tri Diễn gật đầu: "Ta tự nhiên tin vào nhân phẩm của Quý công tử." Hắn nhìn Quý Yến nói: "Có lẽ là cái cọc đóng không đủ sâu."
Nụ cười của Quý Yến treo trên mặt không mấy tự nhiên: "Ta cũng nghĩ vậy."
"Tuy nhiên." Bùi Tri Diễn cười nhạt, giọng nói trong trẻo như dòng suối mùa xuân: "Nếu thật sự liên quan đến vụ án, ta sẽ tự mình đến phủ Thuận Thiên điều tra."
Quý Yến thầm hừ lạnh, vẫn giống như ấn tượng của hắn, vừa khách sáo nói chuyện vừa ẩn ý cảnh cáo, cả người toát lên hai chữ: Khó chịu.
Nếu không phải vì Quý Ương đã nói trước, Quý Yến đã đứng dậy rời đi. Hắn cười nói: "Vừa khéo gặp Bùi đại nhân, ta muốn nhờ đại nhân giúp một việc."
"Ồ?" Bùi Tri Diễn khẽ nhướng mày: "Không biết là chuyện gì?"
"Điều tra một người."
Quý Yến cười tủm tỉm nói: "Một người mang ngọc bội có hoa văn vân mây và sấm sét."
Cao Nghĩa suýt chút nữa bị sặc nước bọt, hắn nhìn Quý Yến, không biết hắn có phải cố ý hay không.
Bùi Tri Diễn đặt tay lên bàn, ngón tay trỏ nhẹ gõ: "Quý công tử cứ nói rõ."
Quý Yến thấy hắn không hề có phản ứng, trong lòng càng không muốn Quý Ương dính dáng đến hắn, liền tức giận nói: "Một tên trộm nhỏ đã ăn cắp báu vật của phủ Quý."
Vai bị vỗ nhẹ, Quý Ương giật mình quay lại, Quý Yến xoa đầu nàng, cười hỏi: "Sao thấy ca ca đến mà không vui?"
Diệp Thanh Huyền cũng nhìn nàng, mỉm cười chắp tay hành lễ: "Biểu muội."
Quý Ương ngẩng mặt lên, không để ý đến Diệp Thanh Huyền, nhìn về phía Quý Yến, ánh mắt đầy ấm ức: "Ca ca."
Sắc mặt Quý Yến thay đổi, thu lại nụ cười: "Sao thế?"
Mẫu thân mất sớm, Quý Yến coi tiểu muội muội này như bảo bối, từ nhỏ nàng chịu ấm ức gì cũng vậy, đều lặng lẽ gọi hắn, trốn sau lưng hắn không nói gì.
Lần này Quý Ương khẽ gọi một tiếng đã khiến lòng Quý Yến thắt lại.
Huynh muội nói chuyện riêng, Quý Yến nghe Quý Ương kể chuyện rơi xuống nước, mặt mày trắng bệch, xắn tay áo, giận dữ nói: "Tên tiểu quỷ đó, chép mười lần Luận Ngữ là chưa đủ."
Hắn nhìn quanh, lấy từ giá sách xuống một quyển Thiên Tự Văn.
Quý Ương thấy hắn thật sự định đi tranh cãi với Lâm ca, vội kéo lại: "Tổ mẫu mới nói huynh trầm ổn, sao muội chẳng thấy gì."
Quý Yến không để tâm: "Muội chưa nghe câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời sao?"
Quý Ương bị câu nói lý lẽ của hắn chọc cười, kéo Quý Yến ngồi xuống: "Cha mà nghe thấy huynh nói vậy, lại nổi giận mất."
Nàng nói rồi lại ngẩn người ra, đúng vậy, tính cách của một người đâu dễ dàng thay đổi như vậy.
Bùi Tri Diễn dù đã trở thành quan văn, nhưng giống như thanh kiếm thu vào vỏ, dù che giấu đi sự sắc bén, thì trong xương cốt vẫn không thay đổi được sự sắc sảo.
Quý Yến uống trà thấy nàng xuất thần, cười đùa: "Muội không thật sự muốn mách với phụ thân đấy chứ."
"Ca ca." Quý Ương không có tâm trạng đấu khẩu với hắn, cắn môi như đã quyết định điều gì đó: "Người cứu muội hôm đó là Bùi Thế tử."
Quý Yến nhìn ánh mắt sáng rực của nàng mà sững sờ.
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Bùi Thế tử? Trên đời này làm gì có Bùi Thế tử thứ hai.
Quý Yến đặt chén trà xuống, biểu cảm trên mặt vô cùng đặc sắc: "Muội nói Bùi Tri Diễn?"
Hắn đã từng giao tiếp với Bùi Tri Diễn vài lần, người này nhìn thì ôn hòa văn nhã, như một công tử phong lưu, nhưng thực ra lại khó đối phó, tính tình cũng rất lạnh lùng.
Hắn từng tận mắt chứng kiến có một nữ tử ngã trước mặt Bùi Tri Diễn, mà hắn chỉ thản nhiên lùi lại một bước, để mặc nữ tử đó ngã vào hồ nước, rồi không quay đầu lại mà đi.
Quý Yến không ngờ lần này hắn lại tốt bụng ra tay cứu Quý Ương.
Quý Ương gật đầu, rồi nói ra điều khiến đầu óc Quý Yến ù đi: "Muội đã phải lòng hắn."
Ra khỏi tiểu viện của Quý Ương, Quý Yến vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng.
"Thời Đình." Diệp Thanh Huyền không biết từ đâu bước tới: "Quý Ương thế nào rồi?"
Quý Yến kéo môi cười: "Biểu muội của huynh không sao."
Diệp Thanh Huyền cầm một món đồ chơi nhỏ mang đến cho Quý Ương, cười nói: "Ta đi thăm nàng."
Quý Yến đưa tay ra, vòng qua vai hắn ngăn lại: "Biểu muội của huynh mệt rồi, đã ngủ rồi."
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
"Biểu muội của huynh?" Diệp Thanh Huyền nhìn hắn lạ lùng, cười nói: "Chúng ta từ khi nào trở nên xa lạ như vậy?"
Quý Yến không thoải mái mà ho khẽ, Diệp Thanh Huyền thích Quý Ương hắn sao lại không biết.
Nhưng Quý Ương đã nói rõ ràng, không lấy ai ngoài Bùi Tri Diễn...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-4-2.html.]
Quý Ương từ nhỏ chưa từng yêu cầu hắn điều gì, đối với mọi thứ đều hờ hững, bây giờ nàng mở miệng, hắn làm sao có thể không đồng ý.
Chỉ có thể khuyên Diệp Thanh Huyền nghĩ thoáng một chút.
Quý Yến vỗ vai Diệp Thanh Huyền, như vừa an ủi gã cũng vừa an ủi chính mình, hắn vừa rồi đã hứa với Quý Ương, nhưng ai biết làm cách nào để khiến Bùi Tri Diễn chịu khuất phục.
Ngày hôm sau.
Đêm qua trăn trở suốt một đêm, Quý Yến cưỡi ngựa chầm chậm vòng quanh chùa Linh Tuyền, đang nghĩ cách nào để tìm hiểu thực hư từ chỗ Bùi Tri Diễn thì bất ngờ bị một đám quan sai xông ra làm hắn trở tay không kịp.
"Người đến là ai, lén lút ở đây làm gì!"
Tên thị vệ dẫn đầu có vẻ muốn kéo hắn xuống ngựa.
Cao Nghĩa từ phía sau bước ra, ngay lập tức nhận ra Quý Yến, chắp tay hành lễ và hỏi: "Dám hỏi Quý công tử sao lại ở đây?"
(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)
Quý Yến cầm roi ngựa, bình thản đáp: "Chỉ là đi ngang qua thôi."
Cao Nghĩa nhìn quanh một lượt: "Thế tử có lệnh, bất kỳ ai cũng không được tự ý đến gần đây, xin Quý công tử hãy quay về."
Quý Yến kéo dài giọng: "Vậy à." Nói rồi nhảy xuống ngựa: "Dù là ta vô tình đi lạc, nhưng để cẩn thận, ta vẫn muốn tự mình giải thích với Thế tử, tránh sau này có liên lụy lại phiền phức."
Hắn nhìn Cao Nghĩa: "Dẫn đường đi." Rồi tiện tay ném dây cương ngựa cho một quan binh, ung dung đi vào.
Cao Nghĩa có chút ngớ người, sao Quý Yến lại có vẻ như đặc biệt muốn đến tìm Thế tử.
Cao Nghĩa dẫn hắn đến một gian thiền phòng: "Quý công tử xin chờ một lát, thuộc hạ đi mời Thế tử."
Bùi Tri Diễn đang nghe một vị sư giảng kinh trong đại điện, tay cầm chuỗi tràng hạt, ngón tay nhẹ nhàng lần chuỗi mà không nói lời nào.
Cao Nghĩa nói: "Thuộc hạ sẽ mời hắn rời đi ngay."
Bùi Tri Diễn im lặng một lúc rồi nói: "Không cần."
Vị sư nghe vậy chắp tay lui xuống, Bùi Tri Diễn đứng thêm một lúc, đặt chuỗi tràng hạt trên án hương, rồi bước ra khỏi đại điện.
Cao Nghĩa vẫn còn ngạc nhiên không biết từ khi nào Thế tử lại bắt đầu tín Phật, nhưng khi thấy cảnh này mới biết mình nghĩ quá nhiều.
Quý Yến ngồi chờ lâu, trà đã uống đến hai ba chén, Bùi Tri Diễn mới chậm rãi bước vào. Hắn ngồi xuống đối diện Quý Yến, khách sáo vài câu rồi nói: "Bản quan nhớ dưới chân núi có dựng bảng thông báo của nha môn cấm lên núi, sao Quý công tử lại lạc vào?"
Quý Yến nhớ lại tấm bảng bị hắn đá sang một bên, mặt không đổi sắc đáp: "Ta không thấy thông báo nào, sáng nay gió đông nam thổi lớn, có lẽ đã bị thổi bay đi đâu rồi."
Bùi Tri Diễn gật đầu: "Ta tự nhiên tin vào nhân phẩm của Quý công tử." Hắn nhìn Quý Yến nói: "Có lẽ là cái cọc đóng không đủ sâu."
Nụ cười của Quý Yến treo trên mặt không mấy tự nhiên: "Ta cũng nghĩ vậy."
"Tuy nhiên." Bùi Tri Diễn cười nhạt, giọng nói trong trẻo như dòng suối mùa xuân: "Nếu thật sự liên quan đến vụ án, ta sẽ tự mình đến phủ Thuận Thiên điều tra."
Quý Yến thầm hừ lạnh, vẫn giống như ấn tượng của hắn, vừa khách sáo nói chuyện vừa ẩn ý cảnh cáo, cả người toát lên hai chữ: Khó chịu.
Nếu không phải vì Quý Ương đã nói trước, Quý Yến đã đứng dậy rời đi. Hắn cười nói: "Vừa khéo gặp Bùi đại nhân, ta muốn nhờ đại nhân giúp một việc."
"Ồ?" Bùi Tri Diễn khẽ nhướng mày: "Không biết là chuyện gì?"
"Điều tra một người."
Quý Yến cười tủm tỉm nói: "Một người mang ngọc bội có hoa văn vân mây và sấm sét."
Cao Nghĩa suýt chút nữa bị sặc nước bọt, hắn nhìn Quý Yến, không biết hắn có phải cố ý hay không.
Bùi Tri Diễn đặt tay lên bàn, ngón tay trỏ nhẹ gõ: "Quý công tử cứ nói rõ."
Quý Yến thấy hắn không hề có phản ứng, trong lòng càng không muốn Quý Ương dính dáng đến hắn, liền tức giận nói: "Một tên trộm nhỏ đã ăn cắp báu vật của phủ Quý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.